Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 118: Lâm Vũ Linh (1)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 118: Lâm Vũ Linh (1)

(Phong Vân kỳ sĩ tái xuất. Có kẻ không rét mà run.
Hoa đã tàn, rượu đã cạn. Một lúc sau, kẻ trong chiếc mặt nạ bạc bí ẩn kia cũng phất tay bỏ đi.)

Kể từ ngày Nguyễn sung nghi rời cung đi “an dưỡng” ở Thiên Trường, hoa hải đường ngừng nở, quỳnh không còn tỏa hương, nắng nhạt dần, ao thu lặng bóng. Nhữ Hiên các chìm trong sự vắng vẻ, cô tịch đến nao lòng.
Trong Nhữ Hiên các, người duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Lâm Vũ Linh. Không như Lý Quý suốt ngày ôm mấy cái bình sứ mà than ngắn thở dài, không như Nguyệt Hằng cả ngày ngồi thẫn thờ bên gốc cây vạn tuế, Lâm Vũ Linh đủ chín chắn và thông minh để làm những việc khác có ích hơn. Nàng ta dành phần lớn thời gian để suy nghĩ lại mọi việc. Hôm ấy là Hoàng Lan tự mình tìm tới lãnh cung, thậm chí đám người Nguyệt Hằng, Lâm Vũ Linh cũng không biết nàng tới đó, nhưng Lâm Vũ Linh vẫn luôn cho rằng sự biến mất đột ngột của Hoàng Lan có liên quan đến lãnh cung. Rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì? Phùng Diệm Quỳnh thực sự đã tự sát trong lãnh cung? Hoàng Lan vì sao lại đột ngột bỏ đi nghỉ dưỡng? Lâm Vũ Linh không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như lời giải thích của Tư Thành! Nàng ta quá hiểu Nguyễn sung nghi của mình. Hoàng Lan không bệnh không tật, cần gì phải đến hành cung nghỉ dưỡng? Hơn nữa, nàng sẽ không bao giờ đột ngột ra đi mà không báo cho Lâm Vũ Linh hoặc Nguyệt Hằng, trừ khi mọi chuyện là phát sinh ngoài dự tính! Mang theo những uẩn khúc ấy trong lòng, cứ đến đầu giờ mão, Lâm Vũ Linh lại mượn cớ đến dược phòng lĩnh thuốc để tranh thủ dò la tin tức khắp mọi nơi. Nhưng chuyện lần này quá mức hệ trọng, lại thêm hoàng thượng dường như cố tình phong tỏa tin tức, khiến cho ai cũng mờ mịt như ai, thành ra những gì Lâm Vũ Linh dò hỏi được đến nay vẫn chỉ một con số không tròn trĩnh.

Sự lo lắng và nghi kị trong lòng Lâm Vũ Linh càng cao, tâm tình của nàng ta cũng càng trở nên khó hiểu.
Ngày hôm trước, Lâm Vũ Linh trót làm một việc khiến cả Nhữ Hiên các sững sờ: nàng ta giật lấy quả cầu lông gà trong tay Nguyệt Hằng rồi ném đi. Ai cũng biết quả cầu này là đồ của Nguyễn sung nghi để lại. Nguyệt Hằng nhớ chủ nhân nên đem món đồ ấy ra ngắm nghía là chuyện bình thường, nhưng Lâm Vũ Linh lại vô duyên vô cớ ném nó đi, hành vi ấy trong mắt mọi người chính là xúc phạm Nguyễn sung nghi, khiến họ không thể không phẫn nộ.
“Cô… cô dám làm thế với đồ của lệnh bà?” Nguyệt Hằng tức quá, hai tay chống nạnh, mặt đỏ bừng lên, bộ dáng như thể sắp xông vào ăn thua đủ với Lâm Vũ Linh: “Cô chán sống rồi hả?”
Thường ngày đúng là hai người họ thân thiết như chị em một nhà thật, nhưng dạo gần đây tính khí của Lâm Vũ Linh ngày càng cổ quái, sớm nắng chiều mưa, khiến chính Nguyệt Hằng cũng cảm thấy khó mà thích ứng nổi. Đám người Lý Quý cũng bênh vực Nguyệt Hằng, có kẻ còn quay sang trách móc Lâm Vũ Linh không tiếc lời.
Thấy Nguyệt Hằng chạy đi nhặt lại quả cầu ấy, Lâm Vũ Linh không thèm ngăn cản nữa nhưng ánh mắt nhìn theo không giấu nổi sự thất vọng. Đoạn, nàng ta quay lại, bực tức nói với đám người đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình:
“Thế thì đã sao? Càng là đồ của lệnh bà, tôi càng muốn mấy người tránh xa ra một chút. Lệnh bà mới chỉ xuất cung mấy ngày, Nhữ Hiên các đã bị mấy người biến thành cái gì rồi? Mấy người tự nhìn lại bản thân mình đi! Người thì ngồi một chỗ than ngắn thở dài, kẻ thì ôm khư khư mấy món đồ xưa cũ, kẻ thì khóc lóc như nhà có tang. Người của Nhữ Hiên các từ khi nào lại trở thành một đám nhu nhược, sống không có chí khí như thế? Lệnh bà chỉ đến hành cung tĩnh dưỡng, các người khóc ai, khóc cái gì? Hay mấy người cho rằng làm như thế thì lệnh bà sẽ mau chóng trở về? Ngu ngốc! Việc đi hay ở của lệnh bà, bệ hạ không nói gì thì thôi, khi nào đến lượt kẻ hạ nhân như chúng ta có quyền định đoạt? Tôi không cấm mấy người nhớ thương lệnh bà, nhưng cảm xúc có sâu nặng đến đâu thì cũng phải tự biết kiềm chế một chút. Ở trong hậu cung này, kẻ chằm chằm nhòm ngó Nhữ Hiên các còn ít ư? Mấy người có thể không nghĩ đến thể diện của bản thân mình, nhưng không được phép đánh mất thể diện của lệnh bà, có hiểu không hả? Ai nhớ lệnh bà quá thì có thể xin bệ hạ cho xuất cung đến Thiên Trường hầu hạ. Còn nếu không dám, vậy thì hãy ngồi yên một chỗ mà làm tốt việc của mình đi! Cứ buồn bã khóc lóc như thế còn ra thể thống gì nữa!”
Lâm Vũ Linh nói xong, thản nhiên gạt Nguyệt Hằng sang một bên rồi đi ra ngoài, bỏ lại đằng sau cả đám người vẫn còn há hốc mồm vì sững sờ lẫn kinh ngạc.
Ai cũng biết Lâm Vũ Linh chững chạc trầm ổn, nhưng sự thấu đáo và quyết liệt như thế này, đây là lần đầu tiên họ được chứng kiến…

“Cũng không thể trách cô ấy được.” Lý Quý nhìn theo bóng dáng mảnh mai phía trước, ái ngại lắc đầu: “Thử nghĩ mà xem, đối với một người tự trọng như Vũ Linh, mất đi một bàn tay là đả kích lớn đến nhường nào? Cô ấy tỏ ra cứng rắn và độc đoán, phần lớn là muốn che đậy những mất mát trong lòng mà thôi. Trách cô ấy, chi bằng trách ả Phùng Huệ phi tàn nhẫn ác độc kia còn hơn.”
Nguyệt Hằng cũng không phải kẻ không biết nói lí lẽ. Nàng ta đã bớt giận hơn nhưng có vẻ vẫn không phục:
“Nhưng dù thế nào thì cô ấy cũng không nên làm như vậy! Hồi trước chẳng phải cô ấy cũng thích quả cầu ấy lắm sao?”
“Vũ Linh cũng có lý lẽ của riêng mình. Cô ấy không muốn chúng ta quá bi lụy nên mới làm thế, chứ thực ra, sự kính trọng mà cô ấy dành cho lệnh bà, so với chúng ta chỉ có hơn chứ không có kém. Nói sao giờ nhỉ? Vũ Linh có ý tốt nhưng lại không biết cách thể hiện, thành ra mới khiến mọi người hiểu lầm thiện ý của cô ấy thôi.”
“Thì ra tôi đã trách lầm Vũ Linh rồi.” Nhận ra mình đã lỡ lời, Nguyệt Hằng cúi đầu hổ thẹn. May mà vừa nãy Lý Quý can nàng ta lại, nếu không, với tính cách bộp chộp của Nguyệt Hằng, không chừng nàng ta đã nhảy vào mà gây lộn với Lâm Vũ Linh cũng nên: “Mà Quý này, anh thân với cô ấy từ khi nào vậy?”
Không muốn giải thích nhiều với Nguyệt Hằng, Lý Quý chẹp miệng:

“Cũng không hẳn là thân thiết. Chẳng qua chúng ta sống ở trong cung, có những chuyện mỗi ngày thấy một chút, mỗi ngày nghe một chút, trái tim cũng vì thế mà nhạy cảm hơn thôi.”

Sau khi rời khỏi Nhữ Hiên các, Lâm Vũ Linh tìm đến ngự hoa viên. Ở đây có một nơi vô cùng tĩnh biệt, hoàn toàn khuất xa tầm mắt của mọi người. Lâm Vũ Linh từng khám phá ra nơi này trong một lần đến dược phòng lĩnh thuốc. Kể từ đó, ngày qua ngày, mỗi khi có chuyện gì buồn bực, nàng ta đều âm thầm tìm đến đây, tựa lưng vào vách tường và nhìn về gác mái Đan Ngọc các, nơi Phùng Diệm Quỳnh từng làm mưa làm gió một thời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.