Thiên Đường

Chương 13: Bi kịch đời người


Bạn đang đọc Thiên Đường – Chương 13: Bi kịch đời người


Cuối cùng đã chịu được đến lúc đổi ca, như thường lệ, Lộ Nghiên đi trên đường lớn, nhìn bầu trời, hoạt động cổ một chút, sau đó chầm chậm bước đi.
Đến lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Lộ Nghiên phát hiện mình đã đến quán cháo trước kia ăn cùng Trần Mặc Đông, vì thế cô bước vào gọi một bát cháo.
Cháo ở quán này do chủ quán tự nghĩ ra cách làm, tuy nguyên liệu làm đều là những thứ phổ biến, nhưng hương vị thật tuyệt hảo. Lần trước Lộ Nghiên ăn cháo ngọt, lần này cô gọi cháo mặn. Có vẻ đó là món cháo lần trước Trần mặc Đông chọn, độ mặn vừa phải, sợi thịt gà rất nhỏ, gần như tan vào trong cháo. Trong cháo còn có cà rốt, dưa chuột, rau tươi được xay nhỏ, tuy đều là đồ giòn nhưng vì được xay nhỏ nên khẩu vị không bị ảnh hưởng, hơn nữa còn thêm mùi thanh mát của rau dưa.
Nhìn thấy chủ quán, Lộ Nghiên và chủ quán nói chuyện phiếm vài câu, chủ quán hỏi Trần Mặc Đông sao không tới, Lộ Nghiên chỉ nói anh bận việc, vì thế bà chủ quán còn nhiệt tình gói lại một hộp cháo, cuối cùng ngay cả cháo của Lộ Nghiên cũng không phải trả tiền, làm Lộ Nghiên không biết phải làm thế nào mới đúng.
Lộ Nghiên cầm túi cháo trong tay, tự vấn rốt cuộc có nên đưa cho anh không, trong đầu cô tưởng tượng ra phản ứng và những gì Trần Mặc Đông sẽ nói khi nhìn thấy cô. Nghĩ đến mình tối qua, Lộ Nghiên căn bản không có dũng khí để xuất hiện trước mặt anh. Lộ Nghiên tìm rất nhiều lý do để đi vào, ví dụ như anh ấy làm việc vất vả, có công sức đóng góp cho tăng trưởng của GDP, CPI…, nhưng sau cùng những lý do ấy đều bị chính cô phủ định.
Cuối cùng Lộ Nghiên quyết định sẽ để cháo ở một nơi công cộng, rồi sẽ để lại một mảnh giấy, như vậy có thể tránh khỏi sự ngượng nghịu xấu hổ. Thật ra hôm nay suýt chút Lộ Nghiên đã chạm mặt Trần Mặc Đông, nhưng khi vừa nhìn thấy Trần Mặc Đông cô đã nhanh chóng chuyển hướng đi khác, thành công tránh mặt Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên bước vào Hyatt cùng lúc với Lâm Hướng, cô quay đầu, nhưng đã quá muộn.
“Không phải em hết giờ làm rồi sao, sao lại quay lại thế?”
“Em có chút chuyện.”
“Cháo trong tay em là sao vậy?”
“Đây là cháo chủ quán gửi cho Trần Mặc Đông, anh tiện thì đưa cho anh ấy nhé.” Lộ Nghiên đưa cháo cho Lâm hướng. Cô biết mình không giỏi kiếm cớ, vậy nên cứ thật thà nói thật vẫn hơn.
“Sao lại không có phần của anh, em bất công quá đấy.”
“…” Lộ Nghiên không muốn giải thích.
“Mặc Đông vừa rồi uống hơi nhiều, đã về phòng rồi, em tự mình đưa cho cậu ấy đi.” Vẻ mặt Lâm Hướng mờ ám.
“Thẩm Tiếu!” Lộ Nghiên hướng về phía sau lưng Lâm Hướng, gọi tên của Thẩm Tiếu.

Lâm Hướng thản nhiên quay đầu nhìn, sau đó giữ lấy Lộ Nghiên đang định chạy đi.
“Chiêu trò này của em khi còn nhỏ anh đã chơi chán rồi.”
Lộ Nghiên lôi ra bao nhiêu lý do vụng về, nào là không thể lãng phí tấm lòng của chủ quán, nào là mình đang vội về nhà, cuối cùng Lâm Hướng vẫn mang cháo đi, nhưng Lộ Nghiên phải đồng ý một yêu cầu của Lâm Hướng.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy Lộ Nghiên thấy cả người mình ê ẩm, hóa ra đêm qua mình đã ngủ ở một tư thế không thoải mái, cô cuộn tròn người lại, như đang nằm trong lòng mẹ. Cô vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, chỉ có tư thế ấy mới khiến cô cảm thấy an toàn để ngủ. Đã từng một thời cô không hề như vậy, đó là khi có Thẩm Nham, nhiều khi cô nằm hẳn lên bả vai của Thẩm Nham, hai người ôm nhau ngủ. Nhưng hiện tại, cánh tay mà cô từng nghĩ sẽ bên mình cả đời đã không còn nữa.
Lộ Nghiên tất bật giữa đám người, ánh mắt không dám ngừng nghỉ. Chức vị của cô không cần phải tự mình làm mọi chuyện, nhưng vẫn phải nhắc nhở nhân viên phục vụ để ý kịp thời tăng thêm đồ uống và thức ăn.
Đây là hoạt động đãi khách theo quí của một công ty bất động sản, mục đích đơn giản là thể hiện thành quả của công ty đó, đồng thời phát triển mối quan hệ với bạn hàng.
Ngọn đèn màu cam khiến bữa tiệc càng thêm lung linh, đa số nam giới đều mặc vest, nữ giới mặc lễ phục lộng lẫy, thướt tha. Nhà tổ chức không muốn chương trình quá trang nghiêm, vì thế Lộ Nghiên cũng không mặc đồng phục như thường lệ mà mặc một chiếc váy đen ngắn liền thân, hình thức đơn giản, cố gắng để ít bị chú ý nhất.
Lộ Nghiên rất gầy, làn da lại trắng, vì thế mặc màu đen càng khiến thân hình mảnh mai, nhợt nhạt. Những cô gái khác ăn mặc nếu không thể hiện được những đường cong thì cũng phải hiện rõ được sự quyến rũ, chỉ riêng Lộ Nghiên là khác. Vì cô rất gầy nên những đường cong khiến người ta có cảm giác mỏng manh, nhìn nghiêng thấy cô giống một khối cứng nhắc; cũng vì gầy mà sự quyến rũ ở cô càng khó hiện diện. Nhưng cũng có thể vì sự mỏng manh, đơn giản ở dung mạo đã khiến cô hấp dẫn liên tiếp những ánh mắt từ đám đông, đương nhiên đa số là ánh mắt của nam giới, trong đó bao gồm cả Trần Mặc Đông.
Lúc bắt đầu buổi tiệc, hai người đều đã nhìn thấy nhau. Lộ Nghiên trốn tránh, nhưng Trần Mặc Đông lại mang dáng vẻ nhàn nhã, tâm tình tốt, lúc vừa nhìn thấy Lộ Nghiên anh có nhíu mày một chút, sau đó lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Tới giờ đổi ca, Lộ Nghiên được thay thế, lúc cô đi đến hoa viên nhỏ đúng lúc nhìn thấy Tiểu Diêu tan ca đang đi ra ngoài.
“Chậc, chậc, chậc, cậu gầy quá, cơn gió nhỏ cũng thổi bay được cậu đấy. Vẫn chưa ăn cơm hả? Cho cậu quả táo, rửa sạch rồi đấy.” Nói xong, Tiểu Diêu đưa cho Lộ Nghiên một quả táo vừa to vừa đỏ, Lộ Nghiên nhìn thế nào lại liên tưởng đến quả táo của bà hoàng hậu độc ác đưa cho công chúa Bạch Tuyết, giận dữ cắn một miếng to.
“Mặc bộ này hiện rõ như vậy sao? Cậu cũng biết lượng cơm mình ăn còn gì, nhưng không thêm nổi tí thịt nào thì cậu bảo phải làm sao giờ?” Miệng tuy nói cam chịu, nhưng vẻ mặt của Lộ Nghiên lại rất hớn hở. Quả thật cô thích mình gầy, cũng thích người khác bảo mình gầy, không phải cô thích hư vinh, chỉ là cô cảm thấy béo rồi thì rất nặng nề, chậm chạp.
“Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cậu kìa.” Tiểu Diêu thấy Lộ Nghiên hoàn toàn rất đáng bị đánh đòn.
Nói chuyện một lúc, Tiểu Diêu cũng đi, Lộ Nghiên ngồi một mình trên chiếc ghế dài trong hoa viên, thử vài tư thế nhưng cuối cùng vẫn thấy duỗi thẳng chân là thoải mái nhất, ngó nghiêng xung quanh không thấy người, cứ thế, không để ý cô đã để lộ ra một mảng thịt trắng ngần, vừa ăn táo vừa thả lỏng đầu óc.
Đột nhiên, cô ngửi thấy mùi thuốc lá. Lộ Nghiên biết hút thuốc, nhưng cô rất ghét lúc mình không hút mà ngửi thấy mùi này. Cô ngẩng đầu mới phát hiện Trần Mặc Đông đang đứng trước mặt mình, cách một mét nhìn xuống cô. Không biết anh tới từ khi nào, Lộ Nghiên không cảm nhận được. Cô nghĩ tới tư thế của mình liền hoảng hốt đứng dậy, nhưng nhất thời không tìm thấy giày của mình đâu, chỉ có thể chân trần bật dậy.
Trần Mặc Đông búng rơi điếu thuốc, ấn Lộ Nghiên ngồi lại ghế, sau đó ngồi xổm xuống, nhấc cổ chân Lộ Nghiên lên, lau sạch bụi trong lòng bàn chân cô, rồi giúp cô mang giày vào. Lộ Nghiên có chút không thích ứng với sự dịu dàng của anh liền hơi ngọ nguậy, nhưng cuối cùng vẫn chìm vào sự dịu dàng của anh. “Đúng là đồ thay đổi thất thường”, Lộ Nghiên nghĩ thầm, ánh mắt ngạc nhiên ban đầu cũng chuyển sang có chút tà ác.

“Anh nhìn cái gì?” Thấy Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm mình, Lộ Nghiên khí thế bật ra câu này.
“Anh chỉ đang nghĩ ôm em cũng không nhẹ, mà sao em lại có thể mang cái dáng vẻ da bọc xương thế này.”
Tâm trí Lộ Nghiên quay lại buổi tối hôm trước.
“Không cần anh quản.”
“Anh chỉ đưa ra nghi vấn thôi, không có ý quấy rối suy nghĩ của em.”
“…”
Lộ Nghiên biết nếu tiếp tục nói mình sẽ chỉ thêm bực bội, rời đi vẫn tốt hơn cho sức khỏe và tinh thần.
Đời người tựa như một cái bàn trà, trên mặt bày bao nhiêu loại chén, đủ các kiểu dáng, kích thước to nhỏ.
Vì đi quá vội, nên ông trời không thương tình khiến Lộ Nghiên vấp ngã, hai đầu gối đập xuống nền đá gồ ghề trên đường, trong nháy mắt đau đớn, Lộ Nghiên kêu lên, ngay cả nửa quả táo đang ăn dở cũng bị văng ra cách đó hai mét.
Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên vào phòng y tế của khách sạn, trên đùi Lộ Nghiên là áo vest của Trần Mặc Đông. Nền đất có mấy hòn đá sắc nhọn nên Lộ Nghiên bị thương không nhẹ, nhất là đầu gối bên phải, đau đến mức không thể gập lại. Cái gì Lộ Nghiên cũng kiềm chế được, nhưng lại không kìm được nước mắt. Dù rất đau nhưng Lộ Nghiên vẫn chịu được, tuy nhiên nhìn thấy Trần Mặc Đông, nước mắt cô cứ tự nhiên rơi xuống không ngừng.
Bác sĩ rửa vết thương cho Lộ Nghiên, bôi thuốc, băng bó, các bước rất thuần thục. Dù có một vết rách sâu, nhưng không đến nỗi phải khâu. Bác sĩ chỉ dặn Trần Mặc Đông đừng để cô dính nước, không được hoạt động mạnh, sau đó kê một ít thuốc uống kháng viêm và thuốc thoa ngoài da.
Lộ Nghiên vẫn rơi nước mắt, không hiểu vì cái gì mà cô không thể ngừng lại. Trần Mặc Đông dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Xem em sau này còn mặc váy ngắn như vậy nữa không. Đừng khóc nữa, đau vậy sao?”
“Người có cảm giác đau không phải là anh.” Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, nước mắt vẫn tiếp tục rơi.
“Là bởi vì cậu nên mới khóc lóc dữ dội thế. Tiểu nha đầu này muốn cậu dỗ dành đấy mà, dỗ dành là ổn ngay, vết thương này một tuần nữa là sẽ khỏi thôi.” Phụ nữ ở tuổi trung niên luôn cảm thấy mình hiểu nhiều chuyện, có thể lập tức nhìn ra tâm tư người khác. Nhưng đó tuyệt đối chỉ là họ tự cho vậy, ít nhất Lộ Nghiên hiện tại cũng nghĩ về họ như thế.
Nữ bác sĩ ở tuổi trung niên hơi béo, bà có chút ấn tượng về Lộ Nghiên. Mấy tháng trước, Lộ Nghiên bị bỏng ở cánh tay, đến đây nhờ bà xử lý, vẻ mặt của Lộ Nghiên luôn rất bình tĩnh, bà cảm nhận được sự kiềm chế cơn đau ở cô, vì thế bà đã có ấn tượng về một cô gái cứng cỏi. Cho nên hôm nay nhìn thấy nước mắt tuôn trào của cô, bên cạnh lại là một chàng trai sốt sắng lo lắng, nên thuận tình bà đã cho rằng Lộ Nghiên chỉ đang làm nũng với bạn trai.

Mở cửa nhà, Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên đến ghế sô pha, sau đó đưa khăn cho Lộ Nghiên lau mặt.
“Thật là giống một chú mèo vân hoa nhỏ bé.” Giọng điệu anh tràn ngập sự cưng chiều dịu dàng.
“Có gì đáng cười chứ.” Giọng Lộ Nghiên hơi khàn, cô tức giận vì nụ cười của anh, nghĩ lại vừa rồi mình còn ngã ngay trước mặt anh ta, càng cảm thấy thêm mất mặt, nước mắt cứ thế lại thi nhau rơi xuống.
Trần Mặc Đông rót một cốc nước đưa cho Lộ Nghiên, sau đó giúp cô lau những vết bẩn còn sót lại trên chân và đùi, rồi bế cô vào giường trong phòng ngủ, lôi ra một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo.
“Em tự thay hay anh giúp em?”
Lộ Nghiên giật lấy bộ quần áo, rồi bảo anh ra ngoài.
Lộ Nghiên thay quần áo rồi chầm chậm nằm xuống, đoán Trần Mặc Đông chắc đã đi rồi. Ngày hôm nay cô có muôn vàn cảm xúc, trong lòng như có một khối giận dữ vô hình, không biết khi nào sẽ bùng phát. Trần Mặc Đông mở cửa bước vào, cà vạt đã nới lỏng, hai hàng cúc áo cũng mở bung, tóc vẫn còn đọng nước, chắc là anh vừa rửa mặt. Lộ Nghiên nhìn anh chằm chằm, đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Mặc Đông “gợi cảm” như vậy, chỉ biết ngây người nhìn anh.
Trần Mặc Đông bước tới, một tay đỡ gáy cô, một tay giúp cô lau lại khuôn mặt nhem nhuốc vì khóc.
“Để em tự làm.” Lộ Nghiên cầm lấy chiếc khăn mặt, Trần Mặc Đông thuận theo ý cô.
Sau khi giúp Lộ Nghiên lau mặt, Trần Mặc Đông vẫn mặc y nguyên quần áo như vậy, nằm cạnh cô.
“Sô pha quá nhỏ, anh không nằm vừa.” Lộ Nghiên còn chưa mở miệng chất vấn, anh đã giải thích.
“Anh có thể về, một mình em vẫn ổn mà.”
“Em có lương tâm không đấy.” Rõ ràng là một câu chất vấn, kết quả lại được anh nói một cách vô cùng thảm thương.
Trần Mặc Đông vòng tay, ôm Lộ Nghiên vào lòng. Lộ Nghiên đẩy vài cái không được, đành lặng lẽ nằm im, có thể do khóc mệt quá, lại thêm mấy hôm trước ngủ không ngon, nên giấc ngủ rất nhanh ùa tới.
Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên trước mặt, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt yên bình, càng thêm đáng yêu, anh nhịn không được liền cúi xuống hôn khẽ lên trán cô, sau đó lại hôn lên đôi mắt khóc đến mức sưng húp của cô, rồi đến cái mũi đọng vài giọt mồ hôi, cuối cùng phủ lên đôi môi đang hơi hé, chầm chậm liếm hai bờ mềm mại đó, dần dần hô hấp tăng lên, anh tiến sâu thêm một bước, mút chặt sự ngọt ngào trong miệng cô.
Lộ Nghiên vốn đang mơ màng trong giấc ngủ, đột nhiên bị nụ hôn đánh thức, nhưng nhanh chóng lạc mình vào trong cảm xúc mãnh liệt của Trần Mặc Đông.
Nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông lại càng không khống chế được mình, tay trái anh từ thân dưới của Lộ Nghiên, kéo cô vào sát cơ thể mình, tay phải không yên phận luồn vào trong chiếc áo ngủ của Lộ Nghiên, nhanh chóng xoa lấy vùng mềm mại trước ngực Lộ Nghiên.
Hai người triền miên quấn quít, Lộ Nghiên cảm thấy cơ thể nóng hực của Trần Mặc Đông.

Bỗng nhiên Lộ Nghiên nghĩ đến điều gì đó, khiến cô lấy hết sức lực ngăn cản sự vuốt ve của Trần Mặc Đông, nước mắt không biết vì sao lại trào ra khóe mắt, rơi xuống đôi môi đang gắn chặt của hai người, cả hai đều cảm nhận được vị mặn chát.
Tiếp theo là sự yên lặng hoàn toàn.
Lộ Nghiên lau nước mắt, điều chỉnh tâm tư, mở mắt ra thấy Trần Mặc Đông đang nằm quay lưng về phía mình, nỗi uất ức trong lòng nhất thời dâng đến đỉnh điểm.
“Trần Mặc Đông, anh là đồ khốn.” Vì nghẹn ngào, tiếng phát ra cũng không nguyên vẹn, nhưng giọng nói chất chứa sự tủi hờn.
“Sao em lại khóc như vậy?” Tuy khẩu khí cứng rắn, nhưng anh đã quay người lại, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt. Trần Mặc Đông luôn sợ nước mắt của phụ nữ, nhưng hôm nay anh mới bất lực phát hiện ra mình lại đang tìm tới với một người con gái khóc đến mức thế này.
Lúc sau Lộ Nghiên vẫn khóc, một câu cũng không nói, mà Trần Mặc Đông cũng im lặng, bàn tay xoa xoa mặt cô, khi lại xoa lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Em muốn đi ăn cháo ở quán cháo kia.” Lâu sau đó, Lộ Nghiên mới khàn giọng nói.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em.”
“Món cháo gà thật sự rất ngon, em muốn ăn. Lần trước anh ăn món đó đúng không?”
“Ừ.”
“Mấy hôm trước em có qua đó.”
“Ừ.”
“Vậy anh có nhớ lần trước em ăn cháo gì không?”
“…”
“Biết là anh sẽ không nhớ mà.”
“…”
Lộ Nghiên lặng lẽ nhích về phía người Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông thấy vậy, giơ tay ôm chặt lấy eo Lộ Nghiên, hai cơ thể ôm lấy nhau vừa khít.
Một đêm mộng đẹp của hai người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.