Đọc truyện Thiên Đế Kiếm – Chương 23- IIn
Chương 22 – II
Tác giả: Get BackerNguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn.
Hàn Ngọc xoay người lại, cô niệm thuật :
-Nhân Niên Hoả Thuật ! Hoả Thần Phù !
Một đống đạo bùa khởi phát từ tay Hàn Ngọc, lao thẳng về phía bọn sát thủ . Đạo bùa nổ bùng, lửa cháy lan khắp mặt đất, khá nhiều tên đã bị lửa thiêu đốt .
Nhưng đám sát thủ vẫn không buông tha, chúng nhảy qua lửa, một tên với thanh kiếm sắc bén lao tới .
Hàn Ngọc rút cây Pháp Bảo của mình ra, đỡ lại thanh kiếm kia . Nhưng sức của Hàn Ngọc không thể nào bì được với hắn, cô bị đẩy lui về phía sau .
Tên sát thủ bổ tới, hắn đâm kiếm xuống .
Nhưng tên sát thủ bỗng dưng thấy mình đang bay, hắn nhìn thấy được cả cơ thể của mình, và…cái cơ thể ấy không hề có đầu, vết máu còn vừa phun ra .
Chiếc đầu rơi bịch xuống .
Kế Đô đã xuất hiện cạnh Hàn Ngọc . Khắp người Kế Đô mọc đầy những lưỡi đao . Nỗi sợ hãi về một cơ thể dị thường của Kế Đô trong thâm tâm Hàn Ngọc lại trỗi dậy .
Bọn sát thủ đã hiểu rằng, tên đại ca Thần Thú của chúng đã chết , cỡ bọn chúng thì không tài nào chống nổi Kế Đô . Chân của đám này run rẩy, và không tên nào dám tiến lên . Bọn chúng vừa thấy sợ, vừa thấy kinh dị trước cơ thể của Kế Đô .
Tiếng náo loạn của khu chợ đã dẫn vệ binh tới, tiếng bước chân rầm rập . Đám sát thủ thấy vậy, liền bỏ chạy .
Kế Đô cũng không đuổi theo, điều quan trọng, là phải giữ cho Hàn Ngọc an toàn .
Kế Đô thu kiếm, những thanh đao, những thanh kiếm bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu, mềm oặt thành một thứ chất lỏng rồi chui vào trong người anh .
“ Phải tìm một nơi an toàn ! “ – Kế Đô nghĩ .
Chẳng nói chẳng rằng, Kế Đô dắt vội Hàn Ngọc đi, bỏ qua những ánh mắt kinh khiếp từ phía bàn dân thiên hạ .
“ Ngôi chùa ! “ – Kế Đô thầm nghĩ .
Bây giờ , chỉ còn lại nơi đó là an toàn nhất .
…
Trước giờ Thìn nửa canh giờ . Kỳ Bàn Cốc .
Vô Ảnh hút tẩu thuốc, khói bốc nghi ngút , phủ một màn sương mỏng xanh xanh mờ mờ lên gương mặt hắn .
-Chúng tôi xin lỗi chủ nhân ! – Một người nói với Vô Ảnh – Tên Kế Đô đó quá lợi hại !
Cả đám sát thủ đã bỏ chạy ban nãy, giờ đang tụ họp lại trước mặt Vô Ảnh ở trên một gò đất lớn .
-Chúng mày ăn hại quá thể đấy ! – Vô Ảnh nói .
Đám sát thủ, tên nào tên nấy run lập cập, răng đánh vào nhau thành tiếng .
-Chủ nhân tha tội ! Kế Đô quá mạnh !
Vô Ảnh thở dài :
-Thôi được . Kế Đô đúng là rất mạnh . Cỡ chúng mày thì không thể nào đánh lại nó rồi . Nhưng nghe đây, tao đã bảo là bắt sống Hàn Ngọc, chứ tao có bảo bọn mày giết Hàn Ngọc đâu ?
-Việc này…tại…tên Kế Đô đó làm dữ quá, tôi đành lệnh cho anh em giết cả hai đứa bọn chúng vậy…
Chưa kịp nói hết lời, tên sát thủ này đã bị chẻ đôi người, rớt bịch xuống, thành một vũng máu lầy nhầy trên mặt đất .
-Dặn một đằng thì lại làm một nẻo ! – Vô Ảnh bực mình . Đôi tay hắn như vừa niệm thuật .
Những tên còn lại sợ chết khiếp, bọn chúng đang trong tình trạng khủng hoảng cực độ .
-Tao nhắc lại lần nữa – Vô Ảnh gằn giọng – thằng Kế Đô thì chúng mày có thể giết, nếu thằng nào đủ bản lĩnh . Nhưng tuyệt đối không thằng nào được đụng tới con bé Hàn Ngọc, một sợi tóc cũng không ! Nghe rõ rồi chứ ?
Đám sát thủ gật đầu lia lịa .
-Còn không biến đi ! Tìm ngay cho tao xem, thằng Kế Đô đang trốn ở đâu ? – Vô Ảnh nói .
Đám sát thủ lủi đi nhanh như chuột .
Vô Ảnh hút một hơi thuốc nữa, hắn thì thào như tự nói với bản thân .
“ Mày đang chơi trò gì vậy Kế Đô ? “ .
“ Rốt cục là mày đang thoả thuận với tao hay là bảo vệ Hàn Ngọc đây ? “ .
…
Giờ Thìn . Kính Hồ Cư .
Khí trời đã nóng, Xích Vân còn cảm thấy cái Kính Hồ Cư này ngột ngạt hơn bao giờ hết .
Đúng như hôm trước, Chấn Phương nói với Hoa Anh những điều về Kính Hồ Cư là không sai . Trên đường đi, Xích Vân đã nhận ra những ánh mắt dòm ngó của những kẻ theo dõi . Chúng không theo dõi ai cụ thể, nhưng ánh mắt của chúng quét khắp mọi chỗ, những người nào khả nghi là chúng để ý ngay . Đường phố trong Kính Hồ Cư đông người, nhưng lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng người nói xì xào cho nhau nghe . Ở đây, nói to bị coi là điên . Cười lớn lại càng điên nữa . Bất cứ một hành động nào có vẻ như phá hoại sự yên lặng nơi đây đều bị để ý . Xích Vân không thể hiểu được bọn Độc Tâm sợ cái gì mà chúng lại kiểm soát gắt gao như thế ? Đi tới đâu, Xích Vân cũng nhận ra những kẻ theo dõi . Người của Độc Tâm đủ lớn để có thể bao quát hết hành động của mọi người . Có lẽ vì thế, mà người dân nơi đây không thực sự là những kẻ mến khách . Lúc nào họ cũng mang một bộ mặt quàu quạu , căng thẳng và hơi khó chịu , kể cả người lớn lẫn trẻ con . Và họ cũng rất dễ nổi cáu nếu hỏi không đúng cách . Sự kiểm soát làm người ta mất đi sự tự nhiên , và mất đi những niềm vui nho nhỏ .
Xích Vân thì không hiểu . Nhưng Diêu Linh thì thừa hiểu . Và không có lý do gì mà Diêu Linh lại không giải thích cho cái tên đầu óc chậm tiến như Xích Vân . Bằng tiền bạc, và sự tiếp tay của các vị trưởng lão Tổ Long, Kính Hồ Cư đã trở thành “ thổ “ của Độc Tâm . Và đã là “ thổ “ , thì Độc Tâm sẽ sử dụng cái “ thổ “ ấy vào mục đích riêng của mình . Buôn hàng lậu, tất phải có chỗ mà tiêu thụ, nhưng tiêu thụ vào đâu ? Cái đất Thành Tây Tổ Long thì đúng là lắm hàng lậu thật đấy, nhưng mà khi bán cứ phải giấu giấu đút đút thì thật là bất tiện, vì nhỡ bị vệ binh phát hiện ra thì chỉ còn nước sập tiệm . Nói bộ sậu Trưởng Lão điều hành Tổ Long Thành là một lũ ăn hại thì cũng hơi oan uổng quá . Thực sự là có những người rất tận tâm với công việc, họ mong muốn quét sạch các bang phái để cho thiên hạ được nhờ . Chỉ cần bắt được một chuyến hàng lậu, hoặc hàng “ cấm “ thôi là dư sức dẹp sạch bang phái rồi . Có nhiều người trong các đội chiến binh đặc biệt của Tổ Long được cử đi để theo dõi ngầm Độc Tâm . Có lúc đã bắt tận tay, day tận mặt rồi, nhưng rốt cục thì Độc Tâm vẫn cứ nhăn răng ra mà sống . Bởi vì, những người trong hội đồng trưởng lão bị Độc Tâm mua chuộc là quá nhiều, những người chống lại Độc Tâm thì quá ít . Bắt nó hôm nay, ngày mai đã thấy nó lêu ngêu ngoài đường rồi .
Nhưng cái gì quá đà thì cũng không tốt . Hà Gia Đoàn hiểu như thế, nếu cứ tiếp tục để tình trạng này thì rất là không ổn . Vì vậy, Kính Hồ Cư trở thành một nơi lý tưởng để tiêu thụ hàng lậu, hàng cấm . Những người dân ở đây có sống khoẻ được là nhờ có Độc Tâm, từ các cửa hàng buôn bán cho tới các hội đồng quản lý Kính Hồ Cư , đều là của Độc Tâm hết, và con dân thì cứ việc lao đầu vào đó . Trưởng lão Kính Hồ Cư chỉ là một con bù nhìn mà thôi, lính vệ binh cũng chỉ có nhiệm vụ canh gác, thế là hết . Còn đâu, Độc Tâm mới là chủ ở đây . Và vì Độc Tâm sợ lại có những kẻ nào thích phá bĩnh, tố cáo, phát giác những mặt hàng phi pháp ở Kính Hồ Cư thì rất là rách việc, Hà Gia Đoàn lại là kẻ không thích rách việc , nên ông ta ra một cái lệnh kiểm soát tất cả mọi hoạt động của người dân nơi đây .
Tuy nhiên, ở cái nơi bang phái lộng hành và ngột ngạt khó thở này, vẫn có một cái thư viện đủ để làm cho Diêu Linh bớt đi sự căng thẳng . Có lẽ nơi đây không phải là cái gì đó khiến cho Độc Tâm lưu tâm lắm, nên không có ai theo dõi ở đây cả, thật là thoải mái dễ chịu khi ngồi vào bàn đọc sách .
Diêu Linh đang đọc cuốn “ Ngôn ngữ, ký tự cổ đã thất truyền “ của Thiên Thành Lão Giả – một người cực am hiểu về các loại chữ cổ . Ông ta đã từng đi lần khắp Đại Lục, có trong tay những miếng đá có khắc chữ của người cổ, có hàng trăm tài liệu về các ký tự , thậm chí, Thiên Thành Lão Giả còn có được bản chép tay của Hoàng Đế Võ Thái Lang . Tuy nhiên, vị trưởng lão đáng kính này đang phải lúi húi chăm lo sửa lại cái điện thờ Hoả Thần Chúc Dung đã bị Bất Kiếp Viện đánh sập mất ở Thiên Lệ Thành , nên chắc là chẳng có thời gian nhiều lắm cho cái sở thích nghiên cứu của mình nữa .
Xích Vân cũng đang giả đò đọc sách . Y không quan tâm nhiều lắm, vì y đã biết đáp án trên lưng mình là cái gì rồi, có điều y không thể hiểu nổi nghĩa của nó .
Nhớ lại cách đây hơn một năm, khi chưa ra khỏi Bất Kiếp Viện…
*
* *
Bất Kiếp Viện đang tạm nghỉ trên một cánh đồng cỏ đầy nắng .
Để mặc cho các thành viên khác hưởng thụ ánh nắng của một ngày mới, Thiên Ma ghé vào tai Xích Vân :
-Này, ra kia đi ! Ta có chuyện cần nói .
-Chuyện gì ?
-Cái lưng của ngươi .
Xích Vân gật đầu hiểu ý, y cùng với Thiên Ma đi ra sau một tảng đá, khuất tầm nhìn của những người khác .
Xích Vân cởi áo khoác đen, đôi vai rắn của y nổi lên những vết xăm màu đen vằn vện của Cấm Môn Quan . Thiên Ma nhìn mãi không thấy chán, ánh mắt của hắn lộ rõ vẻ khao khát .
-Ngươi nhìn gì đấy hả ? – Xích Vân hỏi .
-Trông ngươi rất mạnh mẽ, đúng, rất tuyệt !
Xích Vân biết trước . Thiên Ma rướn người tới, ôm Xích Vân . Cánh tay của Thiên Ma lạnh buốt làm Xích Vân ớn sống lưng .
-Thôi , bỏ ra đi ! – Xích Vân nói – Ngươi bệnh hoạn nó vừa chứ !
-Có gì sai khi ta bày tỏ lòng ngưỡng mộ ?
-Theo cách khác thì tốt hơn đấy, anh bạn ạ !
Xích Vân gỡ tay Thiên Ma ra . Rõ ràng là y không bằng lòng chút nào khi Thiên Ma làm những chuyện thế này .
-Sao ? Có gì thì nói đi ! – Xích Vân nói .
Thiên Ma vòng ra sau . Hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay lên lưng Xích Vân :
-Ngươi còn nhớ đây là ngọn lửa thứ mấy và đứng ở vị trí nào đấy chứ ?
-Có , vị trí thứ năm, ở lưng bên phải . Chếch xuống dưới .
-Được rồi .
Thiên Ma lôi từ trong người ra một chiếc bút và một tờ giấy trắng, hắn hí hoáy vẽ lại những ký tự nhỏ xung quanh ngọn lửa ấy . Vẽ xong, Thiên Ma đưa ra trước mặt Xích Vân :
-Rồi sao ? – Xích Vân hỏi .
-Trước đây ta đã hỏi sư phụ Hạc Tú về loại chữ này . Đó là loại chữ tượng hình cổ xưa của các dân tộc phương Bắc . Thực sự thì ta cũng chưa hiểu hết , nhưng mà có thể nói, tựu chung là loại chữ cổ này dựa trên quy tắc ghép mà thôi .
-Ghép ?
Thiên Ma vẽ trên giấy một đường gấp khúc , hắn nói :
-Đây là chữ chỉ “ trời “ .
-Ừ .
-Nhưng mà nếu như ta vẽ thêm thế này…
Thiên Ma sổ một nét ngang đường gấp khúc đó .
-…thì chữ này lại có nghĩa là “ mưa “ .
-Sao kỳ ôn thế ?
-Thì thế mới gọi là chữ cổ !
-Nhưng ta chẳng hiểu gì cả , nếu là loại chữ tượng hình, thì tức là nó gần như mô tả đặc điểm sự vật, thế thì tại sao cái đường gấp khúc này lại chỉ trời được ?
Thiên Ma mỉm cười láu cá , hắn nói :
-Thế ngươi có muốn biết vì sao không ?
-Có .
Đợi có thế, Thiên Ma lại choàng tay ôm lấy cổ Xích Vân , mái tóc trắng dài của hắn áp vào mặt Xích Vân :
-Thế thì hôn ta một cái đi ! Rồi ta nói cho !
-Đồ điên ! – Xích Vân đẩy Thiên Ma ra .
-Thôi được rồi, đùa thôi ! Nóng thế !
Thiên Ma giảng giải :
-Thực sự ra , đa số các chữ tượng hình cổ xưa trên Đại Lục Hoàn Mỹ là một kiểu mô phỏng lại quan niệm tôn giáo . Chữ của người bộ lạc Tật Phong thì biểu hiện “ trời “ bằng nét vẽ thế này…
Thiên Ma vẽ một hình tròn trên giấy :
-Đơn giản là để nói về mặt trời , rất dễ hiểu . Nếu mô tả mặt trăng thì họ thêm một dấu chấm vào giữa hình tròn . Như thế…hiểu chứ ? Người Tật Phong thuộc thành phần những tộc người cổ xưa nhất, quan niệm của họ về tôn giáo, hoặc tâm linh mới ở mức độ đơn giản . Còn chữ của gia tộc Ngũ Hành khó hiểu hơn, họ biểu hiện “ trời “ như thế này…
Thiên Ma vẽ một hình chữ thập .
-Gia tộc Ngũ Hành quan niệm, “ trời “ là biểu trưng cho quyền lực tối cao , là sự giao hoà, sự cân bằng về mọi mặt, nên cái dấu thập này, mỗi phần đều bằng nhau, không cái nào dài hơn cái nào . Cũng vì thế, Vô Chân Vương được Ngũ Hành Tộc coi là người quyền lực nhất, là nơi tập trung cho sự cân bằng hoàn hảo về tính cách, về trí tuệ, nên chữ “ Vô Chân Vương “ được họ viết như thế này…
Thiên Ma vẽ một vòng tròn Thái Cực, và vẽ thêm dấu thập vào trong . Đó là chữ “ Vô Chân Vương “ .
-Vòng tròn Thái Cực biểu trưng sự cân bằng, những người nào có thể thấy được sự tồn tại hai mặt trong con người mình, người đó đã đạt cảnh giới “ Vô Chân “ , vòng tròn Thái Cực là chữ “ Vô Chân “ . Người Ngũ Hành Tộc lại hơi kiêu ngạo, cho rằng người đứng đầu của gia tộc mình có quyền lực và sức mạnh tương đương với các vị thần, là con của trời, nên chữ “ trời “ này cũng có nghĩa là chữ “ Vương “ , gọi lại cho hoành tráng là Vô Chân Vương .
-Vậy còn cái hình gấp khúc này ? – Xích Vân hỏi .
-Quan niệm của các dân tộc phương Bắc cổ xưa hơi kỳ lạ , họ coi rằng trời là nơi họ sinh ra, nhưng họ lại thấy lòng dạ con người lúc ngay lúc thẳng, lúc oắn éo, lúc gấp khúc, nên họ cho rằng trời kia cũng giống như lòng họ mà thôi . Vậy nên chữ “ trời “ này có hình dáng kỳ kỳ như thế …
-Thế thêm cái nét sổ dọc này sao lại có nghĩa là “ mưa “ ?
-Nếu để nguyên nét sổ dọc này, thì nó có nghĩa là “ nước mắt “ , nhưng để nét sổ dọc này vào chữ “ trời “ , thì đại loại giải nghĩa tỉ mẩn thì là “ trời khóc “ , tức là mưa ấy mà ! Với lại, người cổ chỉ biết dùng chữ tượng hình chủ yếu là để diễn đạt các danh từ thôi, còn những động từ thì ít lắm .
-Thôi được rồi … – Xích Vân nói – …dẹp ba cái chuyện chữ chiếc của ngươi đi ! Nói cho ta biết, những ký tự trên ngọn lửa thứ năm nói gì ?
Thiên Ma đưa tờ giấy ra :
-Chữ này có nghĩa là “ vùng đất mang giọt nước mắt mặt trời “ .
Một nơi hứng những giọt nước mắt à ?
Mặt trời từ bao đời nay là biểu trưng cho Thiên Đế, vị thần cai quản toàn bộ nhân gian .
Nước mắt của Thiên Đế là cái gì ?
Và tự nhiên, trong đầu Xích Vân tràn về những câu chuyện truyền thuyết . Trận Đại Hồng Thuỷ . Con người gào khóc . Thiên Đế cứu con người .
-Thiên Lệ Thành ! – Xích Vân chợt nói – Là giọt nước mắt thương cảm của Thiên Đế với con người . Xuyên Tâm Hồ là nơi hứng những giọt nước mắt ! Và cái hồ ấy không bao giờ tách rời được một vùng đất, Kính Hồ Cư !
-Đúng rồi đó ! – Thiên Ma cười – Thỉnh thoảng ngươi cũng thông minh đấy chứ nhỉ ?
*
* *
-Vậy đó là toàn bộ câu chuyện ? – Diêu Linh hỏi .
-Ừ . – Xích Vân trả lời .
Diêu Linh cảm thấy mình phải xem lại cái lưng của Xích Vân một lần nữa . Biết đâu, nhìn được một chữ, cô có thể đoán ra những chữ khác thì sao ?
-Vậy…khi tìm được đáp án rồi, tại sao anh không đi tìm Hắc Đế Ấn đi ?
-Chúng tôi làm như vậy là có mục đích cả . Hồi đầu, Bất Kiếp Viện đi khắp các chiến trường là để tìm Tàn Dương .
-Tàn Dương ?
-Vật ở trung tâm, liên kết các Hắc Đế Ấn lại với nhau là Tàn Dương, không có nó, các Hắc Đế Ấn là vô nghĩa . Tuy vậy, có vẻ như cuộc tìm kiếm vẫn chưa thu được kết quả gì, nên Thiên Ma đã sốt ruột, tìm các Hắc Đế Ấn trước vậy .
-Anh nghĩ Tàn Dương là cái gì ?
-Một là thanh Uất Ma Kiếm, hai là chiếc dây chuyền của Hắc Đế . Có được cả hai, thì không cần các Hắc Đế Ấn nữa mà vẫn mở được cánh cửa Địa Ngục, nhưng chuyện ấy là không tưởng . Không bao giờ có thể tìm được cả hai bảo vật đó cả .
-Sao lại như thế ?
-Bởi vì thanh Uất Ma Kiếm thì đã mất, nhưng chiếc dây chuyền thì vẫn còn .
Diêu Linh vồ vập :
-Đâu ? Ở đâu ?
Diêu Linh đã rướn người qua cả bàn đọc sách, khuôn mặt của cô đã gần chạm sát mặt Xích Vân .
-Sao mà dữ thế ? – Xích Vân hỏi .
Diêu Linh thấy lại mình đã hơi thái quá . Nhưng Xích Vân hiểu điều đó, cái bí mật quá lớn ấy đủ khiến người ta mất hết lý trí để có được sở hữu nó .
-Vì chiếc dây chuyền bâu giờ đang ở trong tay sư phụ tôi, Thiên Tử đương nhiệm của Uất Hận Thành . – Xích Vân trả lời .
-Ra thế .
-Nó là vật bất ly thân của các Thiên Tử . Khi Thiên Tử mới lên ngôi, người đó sẽ được trao lại chiếc dây chuyền . Còn thanh Uất Ma Kiếm thì là vật phiêu bạt, nó chẳng bao giờ ở một chỗ quá lâu . Trong ba mươi ba đời Thiên Tử cho tới nay, ngoại trừ Hắc Đế, chỉ có vài ba người là được sở hữu nó . Người gần đây nhất có được Uất Ma Kiếm là Thiên Tử đời thứ ba mươi hai, vị Thiên Tử tiền nhiệm .
Diêu Linh chợt nghĩ :
-Vậy…vị Thiên Tử đó đã mở Cánh Cửa Địa Ngục ra bao giờ chưa ?
-Tôi nghĩ là chưa . Vả lại, không một vị Thiên Tử nào muốn mở Cánh Cửa Địa Ngục cả, hình như đó là một trách nhiệm, hoặc đại loại là một thứ ràng buộc các Thiên Tử .
-Hiểu rồi .
Xích Vân vươn vai :
-Tôi nghĩ chiều nay chúng ta nên tới Xuyên Tâm Hồ tìm, ở trong Kính Hồ Cư này chẳng có cái chết tiệt gì đâu .
-Ừ.
…
Giờ Thân . Ngày thứ nhất trước cuối tuần bốn ngày . Xuyên Tâm Hồ .
Trước mặt Diêu Linh và Xích Vân là Xuyên Tâm Hồ .
Mặt nước lặng lẽ và trong trẻo, đến mức có thể nhìn thấy cả đáy . Trên cao kia là Thiên Lệ Thành sừng sững .
Nơi mang những giọt nước mắt mặt trời .
-Vậy chúng ta sẽ phải xuống đây ? – Diêu Linh hỏi .
-Ừ .
Diêu Linh hơi ngại . Ban nãy đã có mấy kẻ theo dõi hai người rồi, chẳng biết là bọn chúng có đi theo nữa không ? Bây giờ tự nhiên mà nhảy xuống hồ, e rằng câu chuyện không bình thường này sẽ gây ra nhiều hệ lụy rắc rối . Mà đúng là rắc rối thật, ai điên lại đi nhảy xuống hồ chứ ?
Nghe Diêu Linh cảnh báo, Xích Vân cũng thấy đúng là như thế thật . Vậy y không còn cách nào khác là chờ đợi .
-Cứ ngồi tạm đây đã . – Xích Vân nói – Đợi cho chúng nó đi hết , ta mới xuống hồ được .
Diêu Linh cũng không còn cách nào khác , cô ngồi xuống cạnh Xích Vân .
Xích Vân đảo mắt, có hai kẻ đang theo dõi y . Kể ra cũng thật quá quắt lắm, bọn Độc Tâm kiểm soát gắt như thế này, hèn gì mọi người trong Kính Hồ Cư đều cảm thấy khó chịu và mệt mỏi .
Xích Vân thấy như chưa có sự chuyển biến gì rõ rệt . Hai thằng theo dõi dai như đỉa đói, nhìn mãi mà không biết chán . Bực mình quá ! Thời gian lại đang gấp rút, phải nhanh chóng tìm cho ra Hắc Đế Ấn, để Thiên Ma mò tới đây thì thật là chó chết ! – Xích Vân nghĩ thầm .
Xích Vân nắm lấy tay Diêu Linh . Diêu Linh mở to mắt ngạc nhiên trước hành động đó :
-Anh làm cái gì đấy ?
Chẳng nói chẳng rằng, Xích Vân kéo Diêu Linh vào lòng mình . Diêu Linh trợn mắt, định thụi cho Xích Vân một quả đấm về sự bỉ ổi của tên này thì đã bị tay Xích Vân chặn lại , y nói :
-Giả vờ như chúng ta là đôi tình nhân, để cho mấy thằng kia cút lẹ !
Diêu Linh tạm thời tiếp nhận thông tin đó, cô nghiến răng :
-Cách gì, sao lại dùng trò này ?
-Cứ tạm thời như thế này đã , khi chúng nó đi rồi thì tôi sẽ thả cô ra, được chưa ?
-Anh được lắm ! – Diêu Linh nghiến răng kèn kẹt – Lợi dụng hoàn cảnh khó khăn để giở trò đồi bại !
-Cô tưởng tôi thích thế này chắc ? – Xích Vân nói – Giờ thì khe khẽ cái mồm chứ ! Đừng có gào lên đấy !
-Tôi thề là sau vụ này, tôi phải cho anh một trận nhừ tử !
-Đợi sau rồi hẵng tính .
Cứ thế, Xích Vân và Diêu Linh như một đôi tình nhân thật . Hai kẻ theo dõi thở dài, bọn yêu nhau thì có nói chuyện cả ngày cũng không biết chán . Tuy vậy, chúng vẫn nán lại một chút để xem có chuyện gì bất thường không . Lỡ đâu xảy ra vụ gì thì chết không biết chừng !
Diêu Linh thấy ruột mình như có lửa đốt . Cô nói :
-Vậy cho nên, tôi hiểu vì sao mà Hoa Anh ghét anh đến thế rồi ! Một thằng dở hơi, tính tình lại khoái sàm sỡ phụ nữ, thỉnh thoảng lại văng vài câu tục tĩu, thẳng toẹt ra, không những Hoa Anh mà chẳng cô gái nào thích anh cả !
-Cô thì tưởng cô hay lắm đấy chắc ? – Xích Vân độp lại – Người chưa tới mà tiếng đã lò dò đi trước ! Đành hanh, đanh đá, chẳng chịu nhường ai cái gì ! Vậy cô nghĩ là đấng nam nhi nào chịu được cô ?
Bọn theo dõi đang mường tượng ra những câu tình tứ lãng mạn từ Xích Vân và Diêu Linh . Tuy nhiên, chỉ có người trong cuộc mới biết là đang xảy ra chuyện gì . Ai mà nghĩ ra được một cảnh cãi nhau, mà tay trong tay, lại còn ở trước mặt hồ thơ mộng nữa cơ chứ ?
-Anh thì chịu nhường ai ? Nếu thế thì tôi đã không phải khốn khổ ở chung phòng với anh khi tới Tích Vũ Thành !
Bực mình quá ! – Xích Vân cáu điên người . Y thấy cái con cáo con chết tiệt này ngày càng đáng ghét ! Thế mà trước đây, y đã từng đê mê bởi mái tóc nâu của nó mới chết chứ ! Bây giờ, đố ai tìm ra được cái thiện cảm nào trong ánh mắt của Xích Vân :
-Tôi thề với cô là tôi vẫn còn nhớ tới cái bánh bao ! – Xích Vân nói – Người ta đói mà cô ăn cướp giữa đường giữa chợ như thế !
-Tôi cũng đói ! Thế sao anh không nói trước, ù ù cạc cạc như con vịt thế thì ai mà biết ? – Diêu Linh mỉa mai .
-Chà, cũng hợp lắm . Trông eo ót thế này, chứ ăn thì cũng từa tựa như là…mấy con Sơn Miêu háu đói, nhỉ ?
Diêu Linh đỏ mặt tía tai . Tên Xích Vân chết tiệt này đem cô ra so với bọn thú ! Cô thề là phải cho cái tát vào mặt tên này ngay sau khi bọn theo dõi đi mới được .
Bọn theo dõi đã chán ngấy lên rồi . Chúng thấy chẳng có cái gì bất thường ở đây cả . Cả hai tên bắt đầu quay gót .
Xích Vân đánh mắt nhìn, đợi một lúc , rồi y thả ngay Diêu Linh ra như trút khỏi gánh nặng .
Diêu Linh căm hận nhìn Xích Vân . Đáng ra phải chửi cho tên này một trận, nhưng công việc thì vẫn là quan trọng hơn .
-Tôi xuống dưới đấy, cô nhớ để ý xem có động tĩnh gì lạ không . – Xích Vân nói, y chuẩn bị xuống Xuyên Tâm Hồ .
Diêu Linh chẳng thèm đáp, quay ngoắt đi .
“ Con cáo chết tiệt ! “ – Xích Vân rủa thầm .
Xích Vân định bước xuống hồ thì Diêu Linh chợt hỏi :
-Không cởi quần áo ra à ?
-Khỏi ! – Xích Vân khoát tay – Đằng nào thì cũng ướt ! Tí về thay bộ quần áo khác !
Bỗng dưng Xích Vân hỏi lại :
-Thế cô muốn tôi cởi quần áo ra à ?
Diêu Linh méo miệng . Cô tự hỏi tại sao trên đời này lại có loại đàn ông sỗ sàng và bất lịch sự đến thế là cùng ! Một ý tưởng độc ác bắt đầu nổi lên trong đầu Diêu Linh , cô mong sao cái thằng Xích Vân chết tiệt này chìm nghỉm dưới đáy hồ và đừng hòng ngoi lên được nữa !
Xích Vân bước xuống hồ . Y cảm thấy chân mình, rồi thân người trở nên mát rượi . Mặt hồ vốn phẳng lặng bình yên giờ bị xao động bởi những con sóng nhấp nhô nối tiếp nhau phát ra từ Xích Vân .
Xích Vân hít lấy một hơi . Bài học cơ bản khi lặn xuống dưới nước của các chiến binh là hít một hơi căng lồng ngực, dùng nội công nén lại, và lượng khí ấy sẽ được cơ thể hấp thụ dần mà không phải thở . Tuy nhiên, cách này chỉ duy trì được trong một thời gian ngắn .
Xích Vân nhắm mắt, lặn mình xuống . Khi cảm thấy mình đã lặn xuống khá sâu, y mở choàng mắt ra .
Ban đầu mắt của y cay và nhức nhối, nhưng lâu thành quen, và Xích Vân đã nhìn được cảnh vật dưới hồ .
Những tảng đá to và màu xám xịt, thỉnh thoảng lại có vài con cá từ đằng sau bơi qua, đáy hồ này trông vậy mà sâu hun hút ở phía dưới và không thể nhìn thấy được . Xích Vân ngửa đầu lên, y thấy cảnh vật trên mặt đất qua làn nước thật buồn cười, trông nó méo mó mẹo mọ, xiêu vẹo khó coi .
Xích Vân bắt đầu bơi xuống .
Từng đám đá chất thành đống lên nhau, bên cạnh nó là những đám rong rêu rất dài , chúng uốn lượn theo dòng nước như những con rắn . Không lẽ nào Hắc Đế Ấn lại được dấu ở một nơi khó coi như thế này ? Ngoài đá và rong ra, chẳng có thứ gì khác cả . Hắc Đế Ấn chẳng lẽ lại ở một nơi kém phần tương xứng thế này sao ?
Xích Vân chẳng biết nên nghĩ thế nào nữa .
“ Hay là được dấu trong những cái đám này ? “ .
Xích Vân mò xuống, chân của y chạm xuống đáy hồ . Cát và bùn bắt đầu tung lên khi chân Xích Vân đạp xuống .
“ Chẳng có gì cả ! “ – Xích Vân nghĩ , y đã nhìn khắp mọi chỗ, nhưng chẳng có cái thứ gì ở đây hết .
Xích Vân thấy cơ thể mình bắt đầu phản ứng, khí trong ngực đã dùng gần hết, phải ngoi lên ngay .
Xích Vân bơi lên, y trồi ra từ trong mặt nước . Xích Vân nhận thấy mình đã bơi khá xa bờ .
-Này ! – Xích Vân hét .
Diêu Linh đang ngồi nghịch mấy cành cây giật mình bởi tiếng gọi đó . Mãi một lúc, cô mới nhìn thấy cái đầu của Xích Vân . Diêu Linh hét lên :
-Gì ?
-Chẳng có gì cả !
Diêu Linh hơi nóng ruột, cô muốn ra giữa hồ lúc này để xem tình hình thế nào . Nhưng điều đó là không thể, trừ phi cô lội xuống nước . Giá mà có cái thuyền thì tốt quá .
Không biết là Diêu Linh ăn ở phúc đức thế nào mà cầu được ước thấy . Cô quay sang và thấy một chiếc thuyền nhỏ đang đi trong Xuyên Tâm Hồ . Đứng từ xa, Diêu Linh và Xích Vân có thể nghe thấy giọng hát của người lái đò :
Một chiếc thuyền, một mái chèo, ung dung tự tại
Một thân gầy, một chiếc lưới, sống nhìn ngày qua
Sông sâu thẳm, sông trong vắt, tưởng chừng như rõ
Nhìn cho kỹ, nhìn cho thấu , lại chẳng nhìn ra
Nước mắt rơi, nước mắt chảy, ta lại thấy hết
Ngẫm lại mình, ngẫm lại lòng, ta nhìn thấy ta .
Diêu Linh nghe tiếng hát có thể đoán chừng người lái đò là một ông già, tiếng hơi khàn và đục, có thể cho thấy ông ta đã phải qua tuổi bảy mươi , khá hiếm . Diêu Linh nói to :
-Người lái đò ! Người lái đò !
Người lái đò đã nghe thấy tiếng gọi Diêu Linh , liền vẫy tay :
-Đây ! Có đây !
Chiếc thuyền ghé vào bờ . Đúng như Diêu Linh đoán, người lái đò là một ông già . Diêu Linh hỏi :
-Chào lão bá ! Xin hỏi tiểu nữ có làm phiền lão bá không ?
Ông già cười :
-Không ! Không ! Lão phu hôm nay chỉ rong thuyền đi chơi mà thôi !
-Vậy nhờ lão bá chở giúp tiểu nữ ra giữa hồ được không ? Tiểu nữ sẽ không để lão bá phải chịu thiệt đâu !
Miệng nói tay làm, Diêu Linh đưa ra trước mặt người lái đò một đồng bạc trắng . Người lái đò nói :
-Ồ ! Nếu chỉ chở ra giữa hồ thôi thì không cần phải nhiều tiền như vậy đâu . Lão chở người qua Xuyên Tâm Hồ này cũng chẳng bao giờ lấy một đồng bạc cả !
-Không sao . Coi như đây là tiểu nữ cảm ơn lão bá vậy ! Mong lão bá nhận cho !
Ông già cười :
-Nếu tiểu thư có lòng vậy thì lão phu xin nhận .
Người lái đò chở Diêu Linh ra giữa hồ . Đến nơi thì vẫn thấy Xích Vân đang loi ngoi ở đó . Diêu Linh hỏi :
-Không thấy à ?
-Ừ . Chẳng có gì cả .
-Chắc là phải có chứ ! Hay là anh lười nhác không tìm kỹ ?
Xích Vân bực :
-Giỏi thì cô xuống hồ mà tìm !
Diêu Linh quay ngoắt đi vẻ không bằng lòng . Ông lái đò thấy vậy, hỏi Xích Vân :
-Công tử tìm gì ở dưới đáy Xuyên Tâm Hồ này ?
Xích Vân ấp úng :
-À…à… Tôi và cô ấy …ừm…mới cưới nhau . Cô ấy có tặng tôi…ừm…một chiếc dây chuyền ! Chiếc dây chuyền ! Lúc qua hồ, tôi lỡ đánh rơi nên phải tìm lại ! Đúng rồi, phải tìm lại !
Diêu Linh há hốc miệng vì không ngờ Xích Vân lại đặt ra một cái lý do như vậy . Mặc dù tức muốn vỡ đầu khi thấy cái bản mặt đáng ghét kia của Xích Vân đang cong cớn châm chích, nhưng Diêu Linh nén giận cười trừ với ông lái đò .
-Thôi, có gì em nhớ đánh động cho ta nhé ! – Xích Vân nói với Diêu Linh – Cứ vỗ tay xuống mặt nước nhé là ta biết ! Nhớ chưa, vợ yêu của ta ?
Xích Vân nổ một tràng cười như điên rồi lặn xuống . Khuôn mặt Diêu Linh lúc này như vừa bị ai đấm vào , đôi mắt của cô tức nổ đom đóm . Đã thế, ông lái đò còn nói :
-Chà ! Phu quân của tiểu thư thật là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ vì một chiếc dây chuyền mà phải lặn lội thế này !
Diêu Linh đành cười trừ :
-À…vâng…
Một buổi chiều thế này là quá đủ cho Diêu Linh rồi . Cô thề với trời là tí nữa phải cho Xích Vân một trận .
Bãi đá lưa thưa và ngày càng nhiều rong rêu, Xích Vân nhìn đỏ cả mắt mà y vẫn chẳng thấy cái gì gọi là Hắc Đế Ấn đâu .
Xích Vân ngước lên, y có thể nhìn thấy cái Thiên Lệ Thành đang chập chờn trong sóng nước . Như vậy là Xích Vân đã ở dưới Thiên Lệ Thành, bơi khá xa rồi .
Xích Vân lại bơi tiếp , y vẫn chẳng thấy gì cả .
Bỗng dưng cái lưng của Xích Vân đau không thể tả được, như có lửa đốt từ bên trong . Xích Vân cố gắng nén cơn đau để ngậm miệng lại, nếu không muốn chết vì uống nước .
“ Sao lại đau thế này ? “ .
“ Hay là…”
Xích Vân bừng tình, y nhìn quanh khắp mọi chỗ .
Hắc Đế Ấn đang ở đây, rất gần đây !
Hay là…
Xích Vân ngồi xuống, cả thân người y lẫn vào trong đám rong rêu cao quá đầu .
Dưới lòng đất !
Động tác ở dưới nước chậm chạp hơn nhiều . Từng mảng bùn và đất bị Xích Vân xới tung lên .
Nhưng chẳng có gì cả . Không thể thế ! – Xích Vân rủa thầm . Cái lưng nhói đau, chắc chắn là nó có phản ứng với Tà Khí của Hắc Đế Ấn . Nhất định là quanh quẩn đâu đây !
Xích Vân cứ thế bới khắp mọi chỗ, y tức điên lên khi mà lưng thì đau, mà vẫn chẳng thấy Hắc Đế Ấn đâu cả !
Mẹ kiếp ! Xích Vân chửi trong bụng . Khí trong ngực lại sắp hết, không thể cố hơn được nữa, phải ngoi lên thôi .
Nhưng Xích Vân đã phạm sai lầm khủng khiếp khi chui vào đám rong rêu này . Những sợi rong mảnh dẻ , nhưng chúng quấn vào chân Xích Vân chắc như dây thừng . Chân và tay Xích Vân bị siết chặt .
Lũ chó ! – Xích Vân rủa . Y càng vùng vẫy, đám rong ngày càng siết chặt hơn, và đám rong này còn đang hút cạn chân khí trong cơ thể của Xích Vân .
Long Đằng ! – Xích Vân niệm thuật . Người y phát ra một luồng chân khí mạnh mẽ đẩy ngược người lên, nhưng những sợi rong dai và chắc này không hề đứt, chúng lại kéo Xích Vân xuống .
Chân khí đang cạn, Xích Vân điên cuồng giãy giụa trong nước .
“ Nhân Niên Huyết Thuật ! Quỷ Huyết Quyền ! “ .
Đôi tay Xích Vân phát chân khí đỏ rực, nhưng chân khí sắc bén đến đâu cũng không thể cắt nổi đám rong này .
“ Quỷ Thi Tận ! “ .
Đôi tay của Xích Vân bùng cháy mạnh mẽ trong nước, nhưng nó không đủ sức cháy lâu để đốt hết đám rong này . Người Xích Vân ngày bị đám rong kéo sâu xuống .
Xích Vân chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu của mình lên phía trên kia .
Diêu Linh vỗ mãi tay xuống nước mà chẳng thấy Xích Vân đâu cả . Cô giật mình : “ Có chuyện gì rồi ? “ .
Không, có thể là Xích Vân đang trêu cô . Cái tên Xích Vân này hay thế lắm ! Mặc, ở dưới đến bao giờ thì ở, thế nào cũng phải ngoi lên thôi !
Bỗng dưới nước bùng sáng lên . Diêu Linh nhìn ánh sáng ấy , là ánh sáng của lửa .
Ánh sáng tắt ngúm .
“Đúng là xảy ra chuyện rồi ! “ – Diêu Linh giật mình . Cô đứng dậy, ông lái đò hỏi :
-Tiểu thư làm gì vậy ?
Chẳng nói chẳng rằng, Diêu Linh lao ùm xuống mặt nước, bao nỗi bực dọc ban nãy về Xích Vân trong Diêu Linh bị nước hồ làm trôi đi hết .
Bơi mãi mà chẳng thấy ngọn nguồn ánh sáng đó đâu, Diêu Linh bức bối, trong lòng không yên . Cô hốt hoảng bơi khắp nơi để tìm Xích Vân .
Rồi Diêu Linh đã thấy . Xích Vân đang ngập chìm dần vào trong đám rong , người đã cứng đờ . Cô bơi nhanh lại .
Diêu Linh tới nơi, cô nhận ra loại rong này . Nó là loài cây Thông Kinh Thảo mọc ở dưới nước, trải qua nhiều biến đổi nên hình dáng đã khác so với Thông Kinh Thảo trên mặt đất . Đặc điểm là nó có thể hút sạch chân khí, thân rong luôn tiết ra một dịch nhớt nên có thể bám chắc vào bất kỳ vật gì .
Diêu Linh rút đoản kiếm sau lưng, chặt đứt những đám rong đó . Chỉ có đồ kim loại mới chặt được loại rong này, chân khí có mạnh đến đâu cũng không thể làm tổn thương nó . Xích Vân dần thoát ra .
Nhưng vấn đề lại nảy sinh, Xích Vân quá nặng so với sức của Diêu Linh . Cô không tài nào mang nổi y lên . Cứ lên được một quãng lại trôi xuống .
“ Anh phải sống . Xích Vân ! Anh phải sống ! “ .
“ Chúng ta đã nói thế nào rồi ? Tên chết tiệt này ! “ .
“ Anh nói anh thích Hoa Anh ! Vậy sao cứ cứng đờ ra thế này ? Dậy đi, con lợn Xích Vân chết tiệt ! “ .
“ Phải sống ! “ .
Bằng một nỗ lực phi thường, cánh tay nhỏ bé của Diêu Linh đã gồng lên và kéo được Xích Vân . Tay của Diêu Linh chưa bao giờ nắm tay của Xích Vân chặt như thế, giờ đây không còn một thứ gì có thể chia rẽ được hai bàn tay đó .
Nhưng vừa phải kéo Xích Vân, vừa phải bơi, mà khí trong ngực Diêu Linh đã cạn . Chỉ còn cách mặt nước một chút nữa thôi ! Một chút nữa !
Diêu Linh thấy nặng dần . Đôi chân cô tê dại và không còn cử động nữa .
Mặt nước với ánh mặt trời kia xa dần .
“ Tại sao chúng ta lại kết thúc như thế này chứ , Xích Vân ? “
“ Tại sao ? “ .
“ Tôi còn chưa nói hết cơ mà ! “ .
Diêu Linh thấy mình đang được kéo lên, một cánh tay khác đã túm vào tay Diêu Linh . Bàn tay ráp và khỏe .
Diêu Linh thấy mình đã ở trên mặt nước cùng với Xích Vân . Người kéo cô lên chính là ông lái đò .
-Hai vị bất cẩn quá ! – Ông lái đò nói – Đám rong dưới Xuyên Tâm Hồ nguy hiểm lắm !
Xích Vân cứng đờ người, khuôn mặt chẳng còn cảm xúc . Diêu Linh hoảng :
-Xích Vân ! Xích Vân !
Ông lái đò bình tĩnh :
-Không sao, còn cứu được ! Còn cứu được !
Ông lái đò đặt tên lên ngực Xích Vân , ấn xuống một cái rất mạnh . Xích Vân bật người dậy, nôn thốc nôn tháo nước xuống hồ . Mọi vật trước mắt y đang trôi qua một cách không kiểm soát .
Ông lái đò đã đưa hai người trở lại bờ . Diêu Linh rối rít cảm ơn :
-Cảm ơn lão bá ! Ơn này chúng tôi không bao giờ quên !
-Không phải khách khí vậy, mạng người quan trọng !
Xích Vân lờ đờ nhìn lên, ông lái đò nhìn y , nói :
-Công tử hãy cẩn thận, không phải cái gì muốn là được đâu !
Ông lái đò lên thuyền và lại sẻ mái chèo đi tiếp . Diêu Linh không quên chào một lần nữa .
Xích Vân lảo đảo bước đi, y cảm thấy chân mình rã rời, Xích Vân ngã vật xuống mép hồ, nước bắn tung toé .
Diêu Linh chạy tới :
-Đường về bên này cơ mà ! Anh bị chóng mặt thế à ?
-Ừ…
Xích Vân nói tiếp :
-Không có…không có…
-Biết rồi ! – Diêu Linh nói – Không quan tâm tới cái Hắc Đế Ấn chiết tiệt đó nữa ! Chúng ta về thôi !
Xích Vân không đứng nổi nữa . Diêu Linh khoác tay Xích Vân :
-Để tôi đỡ anh !
Xích Vân không chịu đứng lên, y kéo Diêu Linh xuống, làm cô ngã xuống nước, Diêu Linh gắt :
-Anh làm gì thế ?
Xích Vân hỏi :
-Cô lại cứu tôi phải không ?
-À…thực ra thì ông lão lái đò đã cứu mạng anh đấy .
-Nhưng cô đã xuống đáy hồ !
-Ừ .
Xích Vân nhìn đăm đăm về phía trước, ánh chiều đang xuống, y hỏi :
-Tại sao vậy ? Tôi là một kẻ bị nguyền rủa, một kẻ đáng ghét ! Vậy tại sao cô lại cứu tôi , mà những hai lần ?
Diêu Linh ấp úng một lúc, rồi cô tuôn một tràng :
-Vì tôi có nhiệm vụ của riêng mình ! Anh mà chết, thì nhiệm vụ của tôi cũng đi tong nốt ! Hiểu chưa ? Tôi cóc cần cái mạng anh ! Vấn đề là chuyện của tôi thôi !
Xích Vân cười, y nói :
-Cô…
…đúng là dễ thương thật đấy !
Diêu Linh đỏ mặt, cô hỏi :
-Này ! Lại buông lời lẽ gì đấy hả ? Tôi mà cáu lên…
Chưa kịp nói hết câu, Diêu Linh đã thấy mình ở trong vòng tay ướt át đầy nước của Xích Vân . Cả hai người đều đang ngập trong mặt nước dập dềnh ánh chiều tàn .
Xích Vân lùa tay vào trong mái tóc ướt đẫm của Diêu Linh :
-Tôi…cảm ơn…
Nói rồi Xích Vân gục đầu xuống, y đã quá mệt .
Diêu Linh chẳng biết nói sao nữa, dòng nước mát lạnh của Xuyên Tâm Hồ đang ôm lấy cả cô và Xích Vân .
-Đàn ông các anh khiến người ta mệt mỏi quá .
Diêu Linh lấy đôi tay ướt át của mình lau đi những vết bùn còn đang vướng lại trên mặt Xích Vân . Cô bỗng nhận ra, lúc ngủ, trông Xích Vân hiền và đôi chút gì đó yếu đuối .
“ Chẳng lẽ cứ thế này mãi à ? “ – Diêu Linh tự hỏi .
Cô bỗng cảm thấy mình muốn ở trong dòng nước này mãi .
…
Giờ Tuất . Phía bên kia bờ Xuyên Tâm Hồ .
Xuyên Tâm Hồ trông vậy mà rộng lớn vô cùng . Hướng ánh mắt xa đến cỡ nào chăng nữa cũng không thể nhìn thấy bờ bên kia . Nhất lại là lúc nhập nhoạng tối thế này . Mặt nước lúc này đang loang ra những vệt dài và nhầy nhụa của ánh trăng . Những hàng cây bên sông rủ xuống một cách mệt mỏi và u ám một cách khó tả . Trông thấy thế , người ta chẳng có ý định đi dạo làm gì cho mệt .
Nhưng thực ra, tất cả những thứ khó coi đó chẳng qua là do suy nghĩ của Hàn Phi đã biến đổi cảnh vật như vậy . Sự thực thì trăng vẫn rất đẹp . Những hàng cây xanh mướt lá rủ xuống hai bên đường như những mái tóc dài, và chẳng thiếu những đôi tình nhân đang đi dạo dưới một tiết trời đẹp như mơ này . Thời gian đối với những đôi tình nhân là quá ngắn ngủi, quá ít ỏi so với những tình cảm mà họ đang khao khát . Họ thích đi chậm chạp, đi từ tốn, và thoả sức nói chuyện để thỏa mãn sự khao khát đó . Và để cho hoàn hảo, những tiếng chim hót hoà với mặt nước tĩnh lặng kia cho cảnh thêm đẹp .
Nhưng những tiếng chim hót ấy đang cứa vào lòng Hàn Phi . Hắn chẳng thấy điều gì hay từ những cái tiếng ấy cả . Mặt hồ nhừa nhựa ánh trăng nhợt nhạt kia sao bằng những thảm tuyết trải dài bất tận ? Những cành cây rủ bóng xanh mướt kia sao bằng những gốc cây trơ trọi không lá trong mưa tuyết ? Không gian tĩnh lặng với người qua lại sao bằng tiếng gió ù ù thổi ngày đêm mà không bóng người ? Tiếng chim hót vớ vẩn kia sao bằng tiếng hú của chó sói Bạch Lang vào ban đêm ? Những cảnh tượng ở Xuyên Tâm Hồ có gì đó giả tạo và không thực – Hàn Phi khẳng định một điều như vậy . Hắn cảm thấy chán nản mọi thứ, chán cả cái mục đích mà Ngài Hàn đã giao cho hắn . Hắn thèm được ngửi cái mùi lạnh lẽo của tuyết một lần nữa . Tuyết đẹp như thế, tại sao người ta không yêu tuyết ? Hàn Phi bắt đầu nổi lên những câu nhiếc mắng như vậy ở trong bụng . Giá mà người nào nghe được những suy nghĩ ấy của Hàn Phi thì chắc là họ nghĩ tên này dở hơi lắm .
Nhưng Hàn Phi chẳng cần xem người ta phán xét thế nào cả…
Hàn Phi lôi từ trong cổ mình ra hai chiếc dây . Một chiếc dây bạc , quà sinh nhật của Hàn Thanh, vật bất ly thân . Còn một chiếc dây nữa có đeo một chiếc răng nanh sói .
Chiếc dây có răng nanh sói .
Bây giờ cũng là vật bất ly thân .
*
* *
Hàn Phi đã có được khúc xương của con Quần Lực, giờ là lúc phải về Hàn Gia, hắn đi cũng đã khá lâu rồi . Nhưng có thứ gì đó vô hình đang giữ chân Hàn Phi lại .
Hoàng Nhữ Hài đang ngồi đối diện trước mặt Hàn Phi . Chưa bao giờ Hàn Phi cảm thấy mình gần Nhữ Hài đến thế, cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy lại trở nên xa đến thế . Hắn không hiểu gần hai tuần vừa rồi sao mà ngắn ngủi đến thế ?
-Vậy công tử sẽ đi hôm nay ? – Nhữ Hài hỏi .
-Vâng…tôi…phải về nhà .
Nhữ Hài cười tươi :
-Hy vọng công tử sẽ vui vẻ khi về tới nhà .
“ Không phải thế ! “ – Hàn Phi nghĩ bụng . Bây giờ, trong mắt hắn chỉ có Phạt Mộc Lĩnh . Chỉ có nơi đầy tuyết này là đẹp nhất mà thôi .
-Nhữ Hài cô nương này, tôi… – Hàn Phi ấp úng .
-Có chuyện gì vậy ?
-Tôi…tôi có thể quay lại đây lần nữa không ?
-Công tử đùa rồi ! Ai mà thích tới một nơi khắc nghiệt thế này chứ ?
-Không ! Tôi sẽ tới ! Tôi muốn tới đây một lần nữa !
-Vậy sao ? Điều gì làm công tử thích nơi này vậy ?
-Tôi…chỉ đơn giản là muốn lên chơi thôi…
Nhữ Hài bật cười, cô nói :
-Vậy thì quán trọ này luôn chào đón công tử !
Hàn Phi bước ra khỏi cửa, hắn vẫn còn nấn ná :
-Khi ấy, tôi sẽ ở lại đây lâu đấy . Khéo chừng phải hai tháng !
-Thì công tử sẽ phải trả tiền gấp bốn lần .
Hàn Phi nở một nụ cười, hắn thích nhìn khuôn mặt trong trẻo của Nhữ Hài, chỉ tiếc là…
Hàn Phi định bước đi, thì Nhữ Hài nói :
-Khoan đã !
Nhữ Hài lấy từ trong tay ra một vật , một chiếc dây chuyền có răng nanh của sói . Hàn Phi hỏi :
-Cái gì đây ?
-Tôi có ba cái . – Nhữ Hài đeo ba chiếc vòng này trên người, hai cái ở hai tay, và một cái trên cổ . Và chiếc dây nào cũng có răng nanh của sói cả .
-Vậy là…
-Để kỷ niệm cho công tử vậy ? Được chứ ! – Nhữ Hài cười .
-Những chiếc nanh này ở đây ra vậy ?
-Bí mật ! Khi nào công tử quay lại, tôi sẽ kể cho . Công tử hãy coi chiếc dây này như một món quà của một người bạn vậy .
Hàn Phi nhìn kỹ lại chiếc dây, một chiếc dây chuyền bình thường, nhưng không hiểu sao bắt đầu từ lúc đó, hắn thấy yêu chiếc dây lạ thường.
Nhữ Hài nói :
-Chúng ta là những người bạn . Đúng vậy không ?
-Đúng .
Nhữ Hài cười, cô giơ tay ra :
-Xin chào ! Tôi tên là Hoàng Nhữ Hài, rất vui được làm quen với công tử !
Hàn Phi hiểu ý , hắn giơ tay ra ,nắm chặt đôi tay Nhữ Hài :
-Chào ! Tôi là Hàn Phi !
*
* *
Hàn Phi mân mê chiếc vòng bạc của Nhữ Hài . Giờ đây, vật đó đối với hắn còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều .
Nhưng cuối tuần này hắn phải có mặt ở Kính Hồ Cư , không thể chậm trễ . Trong thư, Ngài Hàn đã nói tất cả rồi, Hắc Đế Ấn, Bất Kiếp Viện, tất cả những mớ tạp nham ấy Hàn Phi đã nhớ rõ . Chỉ có điều là hắn quá ngạc nhiên trước những sự việc này, hắn đã từng nghĩ truyền thuyết toàn là những lời láo toét . Đó chẳng qua là những thứ mà người xưa dựng nên để loè đám con cháu sinh ra sau . Đừng nói là Hắc Đế Ấn, ngay cả cái chuyện Hoả Thần Chúc Dung xuất hiện tại Thiên Lệ Thành cũng làm Hàn Phi nửa tin nửa ngờ rồi . Nhưng sự thật là những cái truyền thuyết hắn cho là láo toét lại đang cười nhạo hắn như đang cười nhạo một kẻ khù khờ . Nhưng thôi, những chuyện thần thánh ma quỷ đâu có hiếm gì trên cái Đại Lục này .
Hàn Phi uể oải cầm thanh Kiếm Hoa . Hắn rút kiếm ra khỏi bao một chút, nhìn cái dấu khắc bông hoa trên lưỡi rồi tự cười với mình .
Bất Luật Kiếm Khách một thời đi đâu rồi ? Giờ chắc chẳng ai còn nhớ nữa .
Hàn Phi vứt thanh kiếm sang một bên . Danh tiếng hắn không cần lắm .
Cái hắn cần là thứ khác .
Hàn Phi thiu thiu vào giấc ngủ . Hắn cứ ngủ ngon lành như thế mà chẳng hề hay biết Quỷ Nhân đang đứng ở ngoài cửa phòng .
“ Bất cẩn quá đấy ! Bất Luật Kiếm Khách ạ ! “ .
…
Đã quá giờ Tuất, bước vào giờ Hợi . Ngày thứ nhất, trước cuối tuần ba ngày .
Hàn Ngọc đang nhìn ra ngoài sân . Ngôi chùa Kỳ Thiên Tự này thật là rộng lớn, nhưng cũng rất thanh tịnh . Thỉnh thoảng, Hàn Ngọc lại thấy một chú tiểu hay một vị sư nào đó chạy đi đâu đó trong sân chùa . Những cây Bách to lớn, nhưng cây Bách gần Hàn Ngọc nhất có dáng điệu cổ quái vươn lên bao trùm cả Kỳ Thiên Tự . Nó được gọi là Bách Quỷ . Nghe các vị sư trong chùa kể lại, cây bách này đã bị sét đánh tới hơn tám lần, thế mà cây không chết, sau mỗi lần bị sét đánh lại còn vươn lên, to hơn trước, hình dáng kỳ dị hơn trước . Cây bách này được coi là bất tử, sức sống của nó mãnh liệt như vậy nên được gọi là Bách Quỷ .
Hàn Ngọc quay trở vào, cô kéo tấm chăn lên để đắp cho một người . Không ai khác là Kế Đô .
Cũng may là vị đại sư của Kỳ Thiên Tự là một người rộng lượng .
*
* *
Kế Đô dẫn Hàn Ngọc chạy vào trong chùa, trước khi vào anh còn kịp nhìn thấy tấm biển lớn đề chữ : “ Kỳ Thiên Tự “ . Chân tay đau đến bại hoại vì tên Lang nhân ra đòn quá hiểm độc, nhưng Kế Đô vẫn gắng sức đưa Hàn Ngọc vào trong ngôi chùa này .
Nhưng sức chịu đựng có hạn, Kế Đô gục xuống , Hàn Ngọc đỡ lấy anh, hỏi :
-Kế huynh ! Huynh ổn chứ ?
Kế Đô dù đau đến thấu xương nhưng vẫn nói :
-Tiểu thư…hãy vào trong…xin đại sư cho chúng ta ở nhờ hôm nay …
-Muội hiểu rồi .
Hàn Ngọc không phải là không hốt hoảng, trong lòng cô lúc này đang rối bét cả lên . Nhưng thời gian qua, Hàn Ngọc đã dần dần có tính cách giống người cha của mình, cố gắng bình tĩnh trước mọi sự việc dù nó đang khẩn cấp thế nào chăng nữa .
Hàn Ngọc đỡ lấy Kế Đô đi vào trong sân Kỳ Thiên Tự . Một chú tiểu thấy chuyện này thật không bình thường liền chạy ra, hỏi :
-Xin hỏi nữ thí chủ có chuyện gì, đây là…
Chú tiểu tỏ vẻ hơi khiếp sợ trước Kế Đô . Những vết máu nhỏ ở trên mặt anh khiến chú tiểu không khỏi nghi ngại về những vị khách này .
-Phiền cậu nói với đại sư chụ trì rằng, chúng tôi muốn ở lại đây đêm nay .
Chú tiểu chạy vào trong , Hàn Ngọc đỡ Kế Đô ngồi xuống :
-Huynh phải nghỉ ngơi thôi, với tình trạng này thì ít nhất phải nghỉ một tuần .
-Không…chúng ta phải đi…
-Nghe lời muội đi ! Bây giờ không phải là lúc đi đâu cả !
Một lát sau, vị đại sư chụ trì Kỳ Thiên Tự đã bước ra . Một khuôn mặt khắc khổ , từng nếp nhăn xếp nếp chồng lên , tuổi già có vẻ như đã làm vị đại sư này không được dễ nhìn cho lắm, nhưng ánh mắt chân thiện của ông lại khiến người ta có cảm giác gần gũi và lòng thành kính .
-Bần tăng là Viên Giác, đại sư chụ trì ngôi chùa Kỳ Thiên Tự này . Xin hỏi nữ thí chủ có việc gì ?
Hàn Ngọc cung kính cúi đầu, đáp :
-Tiểu nữ rất mong Viên Giác Đại Sư hãy cho tiểu nữ và người này ở lại trong chùa trong vài ngày .
Viên Giác Đại Sư lại gần xem xét Kế Đô . Đại sư nói :
-Vị công tử này đang bị thương, không nguy hiểm tới tính mạng lắm, nhưng nếu để lâu sẽ không ổn .
Đại Sư quay sang một chú tiểu :
-Hãy để dành cho hai vị đây một phòng .
Một người khác , trông cũng như là một một vị sư có vị trí trong chùa , vẻ không bằng lòng, thì thào với Viên Giác đại sư, lời nói dù nhỏ nhưng Hàn Ngọc nghe rõ mồn một :
-Đại sư , trông người thanh niên này có vẻ như không tốt . Anh ta mang nặng mùi sát khí, chắc chắn không phải là kẻ thiện lương gì, giữ họ ở lại trong chùa, liệu có…
Nhưng Viên Giác đại sư gạt đi :
-Không nên như vậy . Đã đi theo đường tu hành thì phải giúp đỡ những người đang gặp cảnh khó khăn, như vậy mới là người tu thành chính quả , suốt ngày nghe thuyết pháp thì được ích gì ? Hành động là nói lên suy nghĩ .
Vị sư kia nghe xong những lời này, có vẻ như vẫn còn hơi khó chịu đối với Hàn Ngọc và Kế Đô .
-Mời hai vị thí chủ nghỉ ngơi, bần tăng sẽ xem xét cho vị công tử này . – Viên Giác đại sư nói .
*
* *
Kế Đô trở dậy, anh vẫn còn cảm thấy lưng mình nhức nhối ê ẩm . Hàn Ngọc nói :
-Huynh đã thấy đỡ hơn chưa ?
Kế Đô nhìn quanh, như vậy là lúc này anh đang ở trong ngôi chùa Kỳ Thiên Tự .
-Kế huynh… – Hàn Ngọc hỏi – …sự việc buổi sáng nay là thế nào ?
Kế Đô mệt nhọc thở . Anh nói :
-Tiểu thư đang gặp nguy hiểm . Có kẻ muốn săn đuổi tiểu thư .
-Là ai ? Ai lại muốn săn đuổi tôi ?
-Tôi không biết . Nhưng chúng ta cần phải lên đường ngay vào sáng mai . Nơi đây quá nguy hiểm .
-Không . Vết thương của huynh chưa khỏi hẳn . Chúng ta hãy đợi thêm vài ngày nữa …
Kế Đô cắt ngang :
-Chúng ta đang gặp nguy hiểm ! Không thể vì tôi mà tiểu thư phải dừng lại ! Đến sáng mai, chúng ta hãy đi tiếp ! Hoặc không, tôi có thể ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày, tiểu thư cứ đi trước !
—– Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 30 giây —–
-Huynh đang áp đặt cho muội đấy à ?
Kế Đô im lặng . Anh không còn sự lựa chọn nào khác .
Kế Đô đã phản bội Ngài Hàn . Anh đã thỏa hiệp với Vô Ảnh , với Bất Kiếp Viện .
Nhưng Kế Đô không chịu đựng nổi cảnh Hàn Ngọc bị người khác cướp đi .
Đó là lý do anh trốn chạy .
-Kế huynh … – Hàn Ngọc nói – …có thể huynh đang tự nói rằng mình rất mạnh mẽ . Nhưng huynh hãy nghĩ lại xem, huynh đang bị thương . Bây giờ bảo muội bỏ huynh lại sao được ?
-Tiểu thư…
-Huynh mà không khỏe, thì lấy ai bảo vệ cho muội đây ? – Hàn Ngọc cười .
-Tiểu thư tin tôi đến thế sao ?
-Muội tin huynh . Muội đặt tất cả niềm tin của muội vào huynh . Muội biết, có những lý do khiến huynh lạnh nhạt và có vẻ tàn nhẫn , nhưng thực ra, huynh rất lo lắng cho muội phải không ?
Kế Đô thở dài, anh nói :
-Tiểu thư đừng tin tưởng điều gì cả , đừng tin tưởng bất kỳ ai . Kể cả tôi . Tiểu thư phải hiểu rằng…
-Rằng tự bản thân mình phải cố gắng, phải nỗ lực, không dựa dẫm vào người khác chứ gì ? Muội đã phát chán lên cái công thức đó rồi !
Hàn Ngọc kéo tấm chăn lên cho Kế Đô :
-Người ta có mạnh mẽ được là vì tình cảm đó chứ Kế huynh . Không có mục đích, không có thứ gì để ta quyết tâm, thì sao mà mãnh mẽ , trưởng thành được ?
Kế Đô thấy những lời nói của Hàn Ngọc rất giống với cái cách nói chuyện của Ngài Hàn .
-Muội có mạnh mẽ, có trưởng thành, là vì niềm tin của muội vào huynh đấy , Kế huynh .
Kế Đô ngước nhìn lên, ánh mắt của Hàn Ngọc đang trìu mến nhìn anh .
-Thôi, huynh ngủ đi .
Hàn Ngọc bước ra cửa thì Kế Đô nói vọng lại :
-Tiểu thư ?
-Gì ?
-Cảm ơn tiểu thư .
-Rồi, huynh ngủ đi .
Hàn Ngọc khép cửa lại, trong lòng cô thấy vui .
Kế Đô nhìn chằm chằm vào màn đêm sâu thẳm . Anh không biết phải giải quyết chuyện này thế nào nữa .
Bên ngoài Kỳ Thiên Tự, một chú tiểu đang bước đi chậm chạp . Viên Giác đại sư đã nhờ chú tiểu lên núi hái một ít lá thuốc về để chữa trị cho vị công tử kia .
Chú tiểu đang đi thì có một người từ trong bóng tối lao ra chặn đường . Chú tiểu sợ hãi :
-Xin lỗi thí chủ ! Tôi…
Người đó xách cổ chú tiểu lên, dí vào tường, tay hắn lôi ra một con dao , gằn giọng :
-Hét lên là tao cắt họng !
-Vâng ! Vâng !
-Nghe đây . Từ sáng tới giờ có hai người nào, một nam một nữ vào trong chùa này không ?
-Có , có ! Có hai người, một nữ, một nam . Người nam có vẻ như đang bị thương !
-Tốt ! Chúng nó đang ở chỗ nào trong chùa ?
-Họ ở dãy nhà cuối cùng !
Kẻ lạ mặt thấy chú tiểu đang gùi sau lưng một đám lá , hắn hỏi :
-Cái này để chữa cho cái thằng đó phải không ?
-Vâng ! Vâng !
-Thế thì hôm này mày khỏi phải về nữa !
Tên lạ mặt đưa dao lên rồi nhằm bụng chú tiểu đâm thẳng xuống .
Nhưng lưỡi dao tự nhiên bị cắt làm đôi, rơi phịch xuống đất .
Tên lạ mặt quay lại, một người khác với chiếc áo đen dài . Hắn cung kính nói :
-Vô Ảnh đại nhân !
Vô Ảnh mang theo một mùi chết chóc đến, chú tiểu nhìn gương mặt của hắn mà cứng đờ người, mắt không chớp .
Vô Ảnh nói :
-Khi nào cần giết thì giết thoải mái . Đây không phải là lúc .
Vô Ảnh tiến tới trước mặt chú tiểu, sát khí của hắn toả ra nồng nặc và đè ép bẹp chú tiểu . Hắn ghé xuống , đoạn, rút ra từ trong người một bức thư nhỏ, rồi nói với chú tiểu :
-Đưa cái này cho thằng đó . Hiểu chứ ?
Chú tiểu không nói gì, khuôn mặt đã mất hết ý thức .
-Rồi . Giờ thì đi đi .
Chú tiểu quay người lại, bước chậm chạp, mồ hôi vã ra như tắm . Sự sợ hãi đang hằn lên từng nét trên gương mặt .
-Đại nhân . Chúng ta nên làm gì bây giờ ?
Vô Ảnh suy xét, hắn nói :
-Đêm mai, gọi tất cả chúng nó, tới dọn dẹp cái Kỳ Thiên Tự này .
…