Bạn đang đọc Theo Đuổi Lính Đặc Biệt: Chương 17
Thiệu Tuấn đi rồi, cuộc sống Tăng Tĩnh Ngữ lại khôi phục lại như ngày cũ. Nhưng lại không như trước, cô bây giờ hoàn toàn đã thoát khỏi cuộc sống đánh đấm không lý tưởng, mỗi ngày đi học nghiêm túc nghe giảng, nghiêm túc làm bài, vừa có thời gian rãnh rỗi sẽ cùng Trầm Ngôn chạy đến thư viện, trước khi ngủ kiên trì viết nhật ký.
Cuộc sống của cô rất đặc biệt, nhật ký mở đầu không có ngày không có tháng cũng không có tựa đề như các loại nhật ký truyền thống nên có tất cả, cô ngắn gọn đến hoàn toàn không giống phong cách nhật ký.
Tiêu đề đặc biệt: Thiệu Tuấn đi ngày thứ nhất.
Nội dung đặc biệt : mục tiêu: chạy bộ 20 vòng 《 dược lý cơ sở 》30 tờ bài chuẩn bị《thí nghiệm y học tế bào Sinh Vật Học》. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoàn thành: chạy bộ 20 vòng hoàn thành, 《 dược lý 》 còn kém 10 tờ, ngày mai bổ sung cho hoàn thành, 《 chuẩn bị bài 》 hoàn thành. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng: tiến thêm một bước tới bộ đội đặc chủng.
Đương nhiên là có thời điểm cô bị kích thích cô cũng sẽ viết thêm một ít chuyện khác, tỷ như lần trước Mục Tử Dương tới đón Trầm Ngôn, cô có chuyện thuận đường nên đi cùng Trầm Ngôn. Ở cửa trường học, Trầm Ngôn vừa nhìn thấy Mục Tử Dương lập tức vứt bỏ cô đi, cô đứng ở phía sau, xa xa nhìn thấy trước mặt Mục Tử Dương nắm tay Trầm Ngôn rồi sau đó cúi đầu hôn một cái trên trán cô ấy, sau đó cô liền bắt đầu tưởng tượng Thiệu Tuấn tới cửa trường học tìm cô, sau đó cũng giống như Mục Tử Dương hôn Trầm Ngôn, thâm tình hôn cô.
Vì vậy buổi tối hôm đó trong trang nhật ký, cô tăng thêm một nhóm phụ lục: Thiệu Tuấn thiếu Tăng Tĩnh Ngữ một cái ôm, một cái hôn, cộng thêm một lần tới cửa trường học đón em, đợi em.
2
Cuộc sống bình lặng vẫn tiếp diễn, bất tri bất giác đã đến cuối kỳ.
Tăng Tĩnh Ngữ chưa bao giờ nghĩ đến mình lại có thể nhìn thấy anh trong hoàn cảnh này, chuyện chính là, ừ ———- tạm thời gọi anh “Chàng trai nhận lỗi”.
Chuyện là như vầy: giảng viên hướng dẫn cho Tăng Tĩnh Ngữ tên là Tô Nhĩ, năm nay hai mươi tám tuổi, cũng là một cô gái phóng khoáng như Tăng Tĩnh Ngữ, hơn nữa Tăng Tĩnh Ngữ có lần ở trong túc xá còn rú lên điên cuồng nói Tô Nhĩ là chị gái thất lạc nhiều năm của cô, do đó có thể thấy được quan hệ hai người tốt đến mức nào.
Gần tới cuối kỳ, cần phải sắp xếp địa điểm thi, phải bổ sung thư thông báo, vân vân…., hơn nữa còn đang làm việc tại bệnh viện quân y, nên Tô Nhĩ có chút bận rộn không tới giúp được, thỉnh thoảng tìm Tăng Tĩnh Ngữ đến làm chân chạy việc miễn phí.
Một hôm, trong phòng làm việc của Tô Nhĩ, Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên đùa giỡn nói: “Cô hướng dẫn Tô à, cô xem em vì cô mà lao tâm lao lực, vất vả bao nhiêu thì công lao lớn bấy nhiêu, thế nào cũng phải mời em ăn một bữa cơm thật lớn mới được.”
Không biết là có nghe thấy hay không, lúc ấy Tô Nhĩ cũng không để ý gì tới cô, mà cô vốn chỉ muốn nói đùa chút, nói xong rồi cũng không còn để ở trong lòng, nhưng ai biết vừa tới sáng thứ vừa tắm giặt xong thì nhận được điện thoại của Tô Nhĩ gọi cho cô, nói là mời cô ăn cơm.
Tăng Tĩnh Ngữ hết sức kinh ngạc: “Thiệt hay giả vậy ạ, cô có bao giờ hào phóng như vậy, em cũng chỉ nói đùa thôi ạ.”
Tô Nhĩ giả bộ nổi giận, ngữ điệu bát quái nói: “Thì ra là trong lòng em cô lại là người keo kiệt như vậy, được, coi như cô chưa nói gì hết.”
Còn lâu, được hời lớn sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức thay đổi giọng điệu bắt đầu nịnh bợ: “Cô sao có thể là người keo kiệt được, em biết rõ cô hướng dẫn Tô lúc nào cũng rất hào phóng, chúng ta thuận tiện đi ra ngoài xả hơi một bữa là được, gặp nhau ở đâu thế ạ.”
Bên kia điện thoại, Tô Nhĩ vừa tức vừa buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn hẹn gặp ở cửa trường học lúc mười giờ.
Mười giờ ở cửa trường học đúng giờ gặp mặt, Tô Nhĩ lái xe chở Tằng Tĩnh đi một nhà hàng năm sao trong thành phố, vốn dĩ Tăng Tĩnh Ngữ nghĩ Tô Đạo mang cô đi nhà hàng nhỏ bên ngoài trường học coi như xong chuyện, không thể nghĩ đến mang cô tới một nơi cao cấp như vậy, nhất thời trong lòng có chút kích động, vì vậy sau khi kích động liền bắt đầu động kinh: “Tô Đạo, cô quá hào phóng rồi, vừa ra tay đã là năm sao, nếu không em với cô thôi đi, mỗi ngày đều ăn uống hát ca.”
Tô Nhĩ cũng không yếu thế, được đằng chân lân đằng đầu: “Được rồi, vừa đúng lúc cô có người anh sanh đôi, đến lúc đó cô sẽ giới thiệu cho em. Anh ấy còn nhiều tiền hơn so với cô, ăn uống hát ca tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Ách. . . . . . . . . . . .” Gương mặt Tăng Tĩnh Ngữ lập tức nhăn nhó như trái khổ qua, cô một khi kích động liền dễ dàng gián đoạn tính động kinh, nhất thời động kinh liền nói lung tung, không ngờ Tô Nhĩ tưởng thật, “Hắc hắc, chuyện đó, chuyện người anh sanh đôi đó hay là cứ giữ lại cho cặp sinh đôi khác đi ạ.”
Tô Nhĩ vô cùng khinh bỉ liếc cô một cái, vừa định mở miệng đả kích mấy câu, kết quả điện thoại vang lên.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Nhĩ có chút hả hê, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng giống như trúng được năm trăm vạn vậy, “Ơ, được rồi, như thế nào a. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Chậc chậc, em đại diện cho đại đa số quần chúng nhân dân đối với anh bày tỏ sự cảm thông sâu sắc. . . . . . . . . . . . . . . . . Em à, em đang ở Thiên Hữu ăn cơm với học trò, anh ở đâu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . A, anh tới đi, vừa đúng lúc học trò em nói muốn em giới thiệu đối tượng cho cô ấy, nhanh lên một chút nhé.”
Quả nhiên gừng càng già càng cay, Tăng Tĩnh Ngữ dù mặt có dày cũng chưa thể so sánh với Tô Nhĩ được, thật đúng là phòng nhỏ gặp phải nhà lớn.
Tăng Tĩnh Ngữ vô cùng buồn bực, cô khi nào muốn cô ấy giới thiệu đối tượng ình, chỉ là đùa giỡn có được hay không, nếu như lúc trước cô không có bạn trai, thì cô cũng hùa theo rồi, nhưng bây giờ, nhưng bây giờ không giống nhau, cô là hoa đã có chủ rồi.
Vì vậy Tô Nhĩ mới vừa cúp điện thoại cô liền bắt đầu xù lông: “Có câu nói thà phá mười ngôi miếu, dứt khoát không phá một cuộc hôn nhân. Em là hoa đã có chủ rồi, Tô Nhĩ à, cô làm như vậy quả thật là thất đức đấy ạ.” Nói xong còn cố ý cau mày trợn mắt nhìn Tô Nhĩ mấy giây.
“Dừng
” Tô Đạo quát một tiếng, trẻ con như Tăng Tĩnh Ngữ mà muốn đấu với cô, cô mới lười để ý cô ấy.
Gọi thức ăn không lâu thì Tô Mặc đến, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống bên phải Tô Nhị, Tô Nhị hả hê như cũ: “Như thế nào, cô gái kia có đẹp không? Nghe khẩu khí của mẹ như thế phải chăng chính là tiên nữ từ trên trời phái xuống.”
Còn chưa dứt lời, nói tới chỗ này Tô Mặc tức tối vô cùng, khi anh học đại học đã bắt đầu sống ở nước ngoài, đến Tết mới trở về, mỗi lần đều trôi qua một cách ung dung tự tại, sau đó tiệc vui chóng tàn, cũng không hiểu được mẹ anh phải cái gì, kể từ mấy năm trước liền bắt đầu cùng một đám bà lớn cả ngày thích làm mai mối xem mắt, vừa bắt đầu cũng may, mẹ anh vừa nói xem mắt anh liền đem chuyển qua Tô Nhĩ.
“Mẹ, con và em gái là anh em sinh đôi, em ấy còn không vội thì con gấp cái gì, đàn ông hơn 30 tuổi chưa kết hôn cũng không có vấn đề gì, phụ nữ thì không được, trên mạng tất cả đều nói: con gái có trình độ đại học có thể sánh ngang với Triệu Mẫn, có trình độ nghiên cứu sinh có thể sánh ngang với Hoàng Dung, trình độ thạc sĩ sánh ngang với Lý Mạc Sầu, em gái con đã là thạc sĩ lại muốn học lên, chính là Diệt Tuyệt sư thái đấy, cho nên mẹ phải nhân lúc em ấy mới chỉ là Lý Mạc Sầu nhanh chóng tìm đối tượng cho em ấy, nếu để đến lúc trở thành diệt tuyệt vậy thì đã quá muộn.” Anh nói lời này chẳng khác gì nghệ sĩ, giọng nói trầm bổng du dương, dọa mẹ Tô sửng sốt một chút, tưởng thật nhanh chóng thu xếp đối tượng xem mắt cho Tô Nhĩ.
Tô Nhĩ lúc ấy cũng không cảm kích, cho đến một lần nào đó mẹ Tô lơ đãng đem lời Tô Mặc ra giáo huấn, cô mới biết mình bị anh trai thân yêu bán đi, lúc ấy cô cơ hồ hận không thể lập tức bay đến Anh quốc đi tìm Tô Mặc tiêu diệt, chỉ là thật đáng tiếc, cô là quân nhân, không thể ra nước ngoài, chuyện này làm cho những ý nghĩ trong đầu cô cuối cùng vô tình bị bóp chết ở trong trứng nước.
Cũng chính là lúc cuối năm ngoái, Tô Nhĩ đột nhiên đem về một người bạn trai, nghe nói là lính đặc biệt, người trong nhà mặc dù không thích con rể có công việc nguy hiểm cao như vậy, nhưng ai có thể khiến Tô Nhĩ thích được, cô là con gái duy nhất trong nhà, hơn nữa còn là bà cụ non, khi còn bé đã bị làm hư rồi, ngang ngược ai cũng không quản được, cuối cùng trong nhà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Tô Nhĩ đã được giải thoát, kết quả là, Tô Mặc liền bắt đầu xui xẻo.
Dựa theo nguyên tắc có qua có lại, Tô Nhĩ lập tức đáp lễ anh một phần đại lễ, thỉnh thoảng kích động mẹ cô bắt anh đi xem mắt, nếu cô có thời gian rảnh, cô còn giúp mẹ chọn hình nữa.
Tóm lại hoàn toàn triệt để bán đi.
Tô Mặc vốn là còn cố kỵ có người ngoài ở đây không tiện nói gì, anh thường xuất hiện trước mặt người lạ với dáng vẻ bình tĩnh, giả bộ lạnh lùng, nhưng ai biết anh vừa tới Tô Nhĩ cùng anh nói cái gì tiên nữ.
Anh vô cùng hận, trừng mắt căm tức nhìn về phía Tô Nhĩ, “Anh nói cái nha em sao lại hư hỏng như vậy nha, em được giải thoát liền cùng mẹ cấu kết với nhau làm việc xấu, còn tiên nữ nữa chứ, em đây đang làm khó anh sao?” Nhớ tới giọng điệu nũng nịu của cô gái kia vừa rồi khiến anh không nhịn được nổi da gà.
“Em làm khó anh hồi nào, anh cũng gần 30 rồi, cả ngày chỉ biết mù quáng hồ đồ, công việc anh thì không đi tìm, công ty trong nhà anh không đi làm, mẹ mới để cho anh xem mắt mà không trực tiếp bức hôn cũng là tốt rồi.” Lại nghĩ tới lúc ban đầu mẹ cô chống nạnh nhìn cô chằm chằm, mắt to tựa như chuông đồng bắt cô đi xem mắt, Tô Nhĩ đột nhiên sợ run cả người.
Tô Mặc bị nói đến chỗ đau bắt đầu không nói được gì. Gia đình anh là phú hào ở thành phố B, ở trên còn hai anh trai cộng thêm một người em gái là Tô Nhĩ. Hai anh trai đều là học kinh tế, vừa tốt nghiệp là vào trong công ty gia đình giúp một tay, anh và Tô Nhĩ từ trước tới giờ đều ung dung ngang ngược không thích cuộc sống bị gò bó, vì vậy tốt nghiệp sau trung học anh lựa chọn ra nước ngoài du học, bởi vì Tô Nhĩ lúc ấy thầm mến Mục Tử Dương nên mới thi vào trường quân đội. Anh cảm thấy dù sao công ty nhà cũng không cần anh gấp, cho nên luôn không làm việc đàng hoàng, chu du khắp thế giới.
Hai người nói quá tập trung không thèm để ý tới Tăng Tĩnh Ngữ, nhưng cái này cũng không có nghĩa là Tăng Tĩnh Ngữ cũng không chú ý bọn họ. Tăng Tĩnh Ngữ từ trước đến giờ thích trai đẹp. Ặc, từ lúc Tô Mặc bắt đầu vừa vào cửa cô liền nhận ra anh là người ngày đó ở trên xe nhận lỗi với cô, chỉ là không ngờ anh lại là anh trai của Tô Đạo.
Xét thấy bị người ta bỏ rơi nghiêm trọng, cô dứt khoát cúi đầu giả bộ trong suốt. Cô là muốn như vậy, chờ món ăn vừa đi lên cô liền ăn, ăn chơi xong cô liền chạy đi.
Chỉ là thật đáng tiếc, Tô Mặc cùng Tô Nhĩ nói xấu lẫn nhau một lần, sau rốt cuộc nhớ tới sự tồn tại của cô.
Tô Đạo không chút để ý chỉ chỉ Tô Mặc, giọng nói lạnh nhạt nói: “Tô Mặc, anh trai sanh đôi của cô. Anh ấy là người dễ tính, em đừng quá để ý.” Rồi sau đó hướng về phía Tô Mặc chỉ chỉ Tằng Tĩnh mà nói: “Tăng Tĩnh Ngữ, học trò em.”
Đối với người xa lạ mà nói, Tô Mặc là người tương đối nho nhã, lịch sự giống như Tăng Tĩnh Ngữ đưa tay phải ra, âm thanh trầm thấp dễ nghe nói: “Xin chào, anh là Tô Mặc.”
Bên ngoài Tăng Tĩnh Ngữ rất chững chạc, trước mặt người lạ bình thường tương đối ngoan ngoãn, khiến cho người ta có ấn tượng đầu tiên tuyệt đối là thục nữ trong số các thục nữ, chỉ thấy cô hào phóng hướng Tô Mặc cười một tiếng thay vì bắt tay, “Xin chào, em là Tăng Tĩnh Ngữ.”