Đọc truyện The Deed – Chương 4
Sân trong của lâu đài trông như đang trong một tổ ong đang hoạt động một cách có trật tự khi Emma đi ra. Gần như không thể nhận ra đó chính là nơi mà nàng cùng với em họ và cha xứ vừa đi qua lúc trước. Mặc dù vậy, với tất cả những người xung quanh, nàng đã phải hỏi hơn bốn người trong số đó để biết chồng nàng đang ở đâu, mà cuối cùng cũng chỉ biết được là chàng đã cưỡi ngựa rời khỏi lâu đài.
Sau khi cảm ơn người coi ngựa vì đã cho nàng biết điều đó, Emma quay trở về và chậm rãi bước về lâu đài vừa đi vừa cân nhắc xem nàng phải làm gì, rồi rảo bước sau khi nàng đã có quyết định.
Blake là người duy nhất thấy nàng quay lại khi nàng băng qua Đại Sảnh. Emma mỉm cười với chàng, nhưng không dừng lại để trả lời câu hỏi hiện lên trong mắt chàng. Tiếp tục đi vào bếp, nàng nhanh chóng xếp đầy một giỏ thức ăn và thêm một chai bia nữa cho chồng nàng. Nàng đoán rằng đó là thứ có thể làm tâm trạng chàng thư thái hơn, và với nàng đó là một lời đề nghị hòa bình, một món quà nhỏ, một biểu hiện của sự chào đón. Hoặc cũng có lẽ đó là sự biết ơn của nàng vì chàng đã dịu dàng với nàng đêm hôm trước, vì nàng biết rằng chàng đã tử tế và ân cần trong chừng mực mà hoàn cảnh như thế cho phép. Chàng không cần phải như vậy. Người chồng không cần phải tỏ ra tốt bụng và tử tế với vợ mình. Nàng đã sống trong sự bảo bọc và che chở nhưng không phải là đến mức chưa bao giờ được nghe đến câu chuyện của những người phụ nữ bị đẩy vào cuộc hôn nhân với những người đàn ông cực kỳ tàn nhẫn, luôn đánh đập và ngược đãi họ.
Emma ý thức được vận may đã rất ưu ái khi mang đến cho nàng hai người chồng như nàng đã có. Cha nàng đã lựa chọn người chồng đầu tiên của nàng rất kỹ lưỡng và cẩn thận. Thực ra thì nàng đã được đính ước từ trước, từ khi nàng mới có chín tuổi. Nhưng không may là vị hôn phu của nàng và gia đình chàng ta đều sống ở Luân Đôn và bị chết vì bệnh dịch hạch vào cái năm được dự định tổ chức đám cưới, giống như dì và chú của nàng, cha mẹ của Rofle, điều đã xảy ra vài năm trước đó.
Cha nàng đã chần chừ và lần lữa việc sắp xếp một lời hứa hôn khác cho đến khi nàng gần mười chín tuổi. Sau đó, ông đã rất cẩn trọng khi sắp đặt chuyện đó. Đức ngài Kenwick đã thuê hai người chuyên nghiệp chỉ để kiểm tra mọi ứng cử viên có thể. Đức ngài Fulk có vẻ như là lựa chọn tốt nhất trong số đó. Mặt khác lâu đài Eberhart cũng đủ gần để nàng có thể về thăm cha thường xuyên bất cứ khi nào nàng muốn, và Ngài Fulk thì hoàn toàn không có biểu hiện gì tỏ ra cho thấy là một người có thể ngược đãi phụ nữ. Thay vào đó, ông xuất hiện như là một người học giả trí thức đã dành nhiều thời gian cho việc học hành và nghiên cứu, điều đã giữ và khiến ông ấy thường xuyên xa nhà trong một thời gian dài.
Đó có lẽ là điều thuyết phục cha nàng nhất, giờ thì Emma có thể nghĩ sâu hơn một chút. Cha nàng có thể đã nghĩ rằng điều đó có lợi cho con gái ông nhất, vì nàng không quen bị áp đặt phải tuân theo bất cứ ai hay bất cứ luật lệ nào, dù bề ngoài nàng có vẻ nghe theo lời cha, thế nhưng, thực tế thì phần lớn những nguyên tắc hay luật lệ của ông đặt ra chưa bao giờ được tuân theo .
Thực tế thì, ông đã chọn đúng, chỉ trừ chuyện chồng nàng chưa bao giờ tự mình bước đến và ngủ cùng nàng trên chiếc giường cưới, nhưng mặt khác thì Emma cũng rất hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của nàng, trong suốt hai năm. Cuộc sống của nàng vẫn tiếp tục diễn ra như thể ở nhà mình suốt thời thơ ấu. Giờ thì, nàng có người chồng thứ hai, và hẳn là nàng phải cảm ơn cậu em họ vì đã chọn cho nàng người đàn ông này. Bởi Emma chắc chắn rằng Rolfe hẳn đã coi đó là trách nhiệm của mình khi cậu được đức vua hỏi ý kiến để chọn ra người chồng hiện giờ, khi cha nàng không còn nữa.
Phải, nàng đã rất may mắn khi có hai người đàn ông như vậy trong đời, cha nàng và em nàng, nàng nghĩ trong khi bước lên lầu để lấy cung và tên trong phòng mình. Và giờ nàng lại may mắn có thêm được một người thứ ba. Vì rõ ràng chồng nàng cũng đã cho thấy chàng là người đàn ông tốt bụng và hiền lành như cừu non khi chàng đối xử tế nhị và dịu dàng với nàng đêm qua. Thật ra thì nàng đang bắt đầu nghĩ ẩn sau hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ và dữ tợn là một cậu bé bị tổn thương. Một đứa trẻ bơ vơ, không gia đình đang tìm kiếm chốn nào đó để có thể trở về và gọi đó là nhà và tìm cánh tay của một người phụ nữ tốt bụng có thể giúp đỡ hỗ trợ chàng. Emma là người phụ nữ thích hợp cho việc đó.
***
“Chết tiệt, các ngươi dám làm loạn!” Amaury gầm lên, xọc kiếm vào bụng một tên cướp dám cả gan tiến đến gần và đâm mũi kiếm và cánh tay chàng.
Mắt tên cướp mở to ra, thảng thốt khi ánh kiếm sắc bén nháng lên và xuyên qua hắn. Rồi hắn sợ hãi nhìn xuống dòng máu đang tuôn ra từ bụng hắn trước khi ngã sập xuống đất. Đồng bọn của hắn lập tức lùi lại một hai bước khỏi vòng vây mà chúng tạo ra, tìm cách để giúp đỡ hắn.
Ý thức được điều đó, Amaury thầm cảm ơn cái cây phía sau lưng, cũng như sự tính toán trước khi chàng chọn đứng trước nó khi bọn cướp nhảy xổ ra từ trong rừng xung quanh chàng, làm cho con ngựa của chàng hoảng sợ mà ném phịch chàng xuống đất.
Một lần nữa chàng nguyền rủa tâm trạng cáu kỉnh đã làm chàng bị phân tâm để lũ xỏ lá này có cơ hội tấn công chàng bất ngờ. Nếu để ý kỹ, chàng có lẽ đã lường trước được cuộc tấn công. Hay ít ra thì cũng có thể ngồi vững trên lưng ngựa hơn là phải quờ quạng trên đám cỏ bò đến cái cây gần nhất để núp khi chàng chống chọi lại với nửa tá cướp … một mình … chỉ bằng một thanh kiếm và một con dao găm. Chàng chỉ có thể thầm tạ ơn Chúa là chỉ có ba tên trong số chúng cầm kiếm, hai tên cầm gậy, còn một tên vung vẩy dao găm ra vẻ tàn ác. Ờ thì, giờ thì chỉ còn hai tên có kiếm thôi, chàng thoả mãn nghĩ, rồi lại chửi thề khi thấy một tên thả gậy ra rồi nhặt kiếm của tên đã chết lên.
Một bên thái dương chàng giật giật, Amaury nhìn lên kẻ thù của chàng, chờ một trong số chúng tấn công chàng. Miễn là bọn đó đủ ngốc đó để nhào vào từng đứa, chàng có thể thoát được. Nhưng nếu chúng ào vào cùng lúc, thì chàng coi như xong, mặc dù chàng có thể sẽ mang theo ít nhất là hai thằng, có khi là ba, đi cùng. Tất nhiên, lẽ ra chàng phải biết, vận may của chàng có giá là cuộc sống ngắn ngủi của chàng. Chàng đã sớm học được rằng vận may là điều dễ thay đổi. Một ngày chàng may mắn có một cô vợ dễ thương cùng với một tài sản kếch sù, thì rồi chàng sẽ bị giết ngay ngày hôm sau.
Một thoáng chuyển động làm chàng chú ý lại đến lũ đàn ông đang bao vây chàng, Amaury còn không có đủ thời gian để chửi thề vì đã sao nhãng khi thấy chàng bị bao vây từ mọi phía. Có vẻ như không tên nào trong lũ cướp muốn chịu chung số phận với bạn của chúng khi tấn công chàng riêng lẻ. Chúng đang tiến về phía chàng cùng một lúc.
***
“Ờ… thưa phu nhân, có lẽ phu nhân không nên…” Giọng nói già nua run rẩy của Eldrin lí nhí dần khi Emma quay lại nhìn ông dò hỏi. Thở dài, người giữ ngựa ưỡn thẳng lưng và nhắc nhở nàng, “Đức ông nói phu nhân không nên ra khỏi toà lâu đài một mình”
Emma khẽ nhíu mày, rồi mỉm cười trấn an. “Phải, Eldrin, nhưng ta đi tìm đức ông. Chắc lần này thì không tính chứ?”
Nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng, người đàn ông già sải bước đi theo túm lấy dây cương con ngựa của nàng. “Nhưng thưa phu nhân…”
“Đức ông có thể bảo vệ ta khi ta đã tìm thấy ông ấy,” nàng bảo đảm, giật lấy dây cương từ tay ông ta và bỏ đi.
“Vâng, nhưng phu nhân sẽ không được bảo vệ cho đến khi tìm thấy đức ông và…” Ông không thể tranh luận thêm mà cũng thật sự chẳng muốn khơi lại nữa. Chẳng ích gì; Tiểu thư Emma đã cưỡi ngựa lao ra khỏi sân. Tự lầm bẩm, Eldrin lắc đầu bước vào chuồng ngựa. Ông chủ mới không có vẻ là người chấp nhận chuyện cãi lời. Chắc rằng phu nhân sẽ nhận ra được điều đó, sớm thôi.
Emma cưỡi ngựa thẳng theo hướng mà người ta nói là chồng nàng đã đi, hy vọng sẽ sớm gặp được chàng. Nhưng thật không may, có vẻ như chồng nàng đã đi xa hơn nàng nghĩ, sâu vào rừng, và rất dễ bị bọn cướp tấn công. Emma dừng ngựa, và khi nàng còn đang lưỡng lự xem có nên quay về lâu đài không thì một con ngựa bất thần phi thẳng ra khỏi khu rừng trước mặt và lao vút qua nàng.
Xoay xở trên yên ngựa, nàng sợ hãi nhìn con vật hoảng sợ chạy thẳng về lâu đài, rồi cắn môi nhìn lại khu rừng phía trước. Rõ ràng đó là ngựa của chồng nàng. Nó còn có thể thuộc về ai nữa chứ? Nhưng giờ nàng lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra với Amaury.
Nàng đang bắt đầu sởn gai ốc lên vì có dự cảm xấu thì chợt nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau từ nơi nào đó phía trước nàng.
Chửi thề thì thật chẳng giống một tiểu thư con nhà gia giáo nhưng vì chồng nàng đã ngu ngốc đi xa đến thế một mình, Emma rút cung từ phía sau rồi thúc ngựa phi lên.
Amaury thực sự nghĩ đây là ngày tàn của đời chàng rồi. Ba mũi kiếm, một con dao găm, một cây gậy cùng lúc chĩa vào chàng, có vẻ như chàng chỉ còn có một lựa chọn duy nhất là chọn xem nên đưa theo những tên cướp nào cùng xuống địa ngục. Chàng có thể kéo theo hai … hoặc ba tên cầm kiếm phía bên trái, chàng nghĩ. Với ý định đó, chàng sẽ phóng dao vào cổ một tên cầm kiếm phía bên trái chàng, cùng lúc sẽ chàng lia kiếm vào gã đứng phía xa bên phải chàng. Chàng hy vọng nhát kiếm đủ mạnh để hạ tên cầm kiếm bên phải chàng, rồi tiếp tục lia vào cổ tên cướp cầm dao găm đứng cạnh hắn. Như thế, có nghĩa là, chỉ còn lại một tên cướp cầm kiếm có thể giết chàng, hoặc tên cướp cầm gậy sẽ đập chàng đến chết. Nhưng ít ra chàng cũng mãn nguyện vì sẽ có bạn đồng hành.
Ý định nảy ra trong đầu chàng lúc này là sự thực và cơn giận dữ, phẫn nộ là tất cả những hy vọng của chàng. Chàng xoay sở để hạ hai gã bên phải chàng bằng một đường kiếm. Mặc dù tên thứ hai nhận nhát kiếm vào vai thay vì vào cổ, thì vết thương cũng đủ để hạ gục hắn. Nhưng ý đồ giết chóc chàng đã lường trước khi thấy bọn cướp nhảy xổ ra thì không hề suy giảm. Quay lại, Amaury nhận ra đối thủ của chàng đang quay lại nhìn chàng bằng đôi mắt mở to, sững sờ, mũi kiếm của hắn vẫn giương lên nhắm vào chàng ngay cả khi gã sụp xuống, thanh kiếm rớt xuống mặt hắn, một mũi tên cắm vào lưng hắn. Amaury quá bất ngờ với bước ngoặt này, chàng hoàn toàn quên phắt đi gã cầm gậy cho đến khi … nó bổ xuống.
Đi trước tên đồng bọn một bước và không hề biết gì về một cung thủ giấu mặt, tên cướp cuối cùng phang cây gậy xuống đầu Auamry với một nhát mạnh, nhưng chiến thắng của hắn quá ngắn ngủi. Ngay khi nạn nhân của hắn ngã xuống trước mặt, hắn cảm thấy một mũi tên găm ngay vào lưng.
Emma còn không kịp đợi đến khi nạn nhân thứ hai của nàng ngã xuống, đã thúc ngựa phi lên. Ngày khi mũi tên bắn khỏi cung, nàng nắm chặt dây cương bằng tay còn lại rồi thúc ngựa lao đến từ khoảng cách ước chừng 50 feet (~ 15,24 m) tới nơi chồng nàng vừa ngã xuống cùng với bọn cướp.
Bãi chiến trường là một mớ hỗn độn khủng khiếp. Emma cố gắng lờ đi những vũng máu đông xung quanh nàng khi treo cung tên vào yên ngựa rồi trượt xuống ngựa và quỳ gối ngay bên cạnh chồng nàng. Amaury đang trong tư thế úp mặt xuống đất. Nắm lấy cánh tay chàng, lật người chàng lại để chàng nằm thẳng lưng ra, rồi kiểm tra khắp người chàng. Chàng bị thương ở cánh tay, nhưng có vẻ như chỉ là vết thương nông sượt qua ngoài da thôi. Thực tế thì nó gần như đã ngừng chảy máu rồi. Nhưng vết thương trên đầu chàng thì lại khác. Nhẹ nhàng nâng đầu chàng dậy, nàng xoay và kéo chàng lại gần một chút để nhìn rõ hơn. Hẳn là chàng đã bị đập vào đầu ngay trước khi nàng có thể kịp xoay sở để hạ gục kẻ tấn công chàng và giờ thì máu đang chảy ra khá nhiều.
Khẽ cắn môi, Emma quay lại nhìn vào con đường nàng vừa đi qua, nhưng không có dấu hiệu nào để có thể xin trợ giúp cả, mặc dù nàng tin là rồi sẽ sớm có thôi. Ngay khi ngựa của Amaury về đến lâu đài, lính canh sẽ ngay lập tức cho người đi tìm chàng.
Nàng vừa mới quyết định là nên chờ ở đây cho đến khi được tìm thấy và họ được đưa về lâu đài để nàng có thể lấy đồ dùng cần thiết dùng cho việc băng bó vết thương của chồng mình thật cẩn thận thì chợt nghe thấy có tiếng sột soạt.
Điều đầu tiên Emma nhìn thấy khi bước xuống là người đàn ông đầy máu nằm cạnh Amaury. Và nàng thấy như vậy là đủ để không phải nhìn thêm gì nữa, nên nàng tránh nhìn vào bất cứ cái gì, ngoài chồng nàng. Giờ thì nàng đã nhận ra sai lầm của mình, vì có vẻ như không phải tất cả các tên cướp đều đã chết. Một gã có khuôn mặt choắt lại như mặt con chồn bị thương nặng ở vai, nhưng không nguy hiểm đến mức chết người, giờ đã có thể đứng lên lết về phía thanh kiếm đã văng ra gần đó.
Thầm nguyền rủa sự ngu ngốc của mình, Emma thả đầu ông chồng tội nghiệp xuống đất rồi nhào tới chụp lấy thanh kiếm của chàng. Nàng gần như đứng thẳng lên ngay lập tức, sẵn sàng cầm kiếm để tấn công. Khi còn cách thanh kiếm vài inch, tên cướp dừng lại, liếm môi khi đánh giá tình hình. Để cầm được thanh kiếm đang nằm cách hắn không xa, hắn phải vượt qua chỗ Emma với thanh kiếm của nàng. Trong một thoáng nàng đã sợ hắn sẽ cố với tới thanh kiếm, nhưng dường như đã nghĩ kỹ hơn, tên cướp đột nhiên quay gót chạy biến vào rừng.
Emma nhìn theo cho đến khi tên cướp mất hút một lúc, thấy rõ tim nàng đập thình thịch mạnh đến mức muốn vỡ tung cả lồng ngực, nàng vội thả thanh kiếm và cuống cuồng quay lại với chồng.
Điều duy nhất lướt qua tâm trí nàng là nàng không biết dùng kiếm. Đó là điều duy nhất mà cha nàng tỏ ra nghiêm khắc. Không người con gái nào của ông được dạy cách dùng kiếm. Ông cho rằng để cho người quản gia xứ Wales dạy nàng bắn cung là đã quá đủ cho sự dung túng của ông rồi. Ông sẽ không bao giờ cho phép nàng tập đấu kiếm trong bất cứ trường hợp nào. Emma đã thử đủ cách để làm ông nhượng bộ: cầu xin, giận dỗi, nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn không lay chuyển. được ông. Chẳng cần thiết phải cho nàng học đấu kiếm; nàng đã được bảo vệ đủ, và một thanh kiếm rõ ràng là không phải là một vũ khí hợp với một tiểu thư, ông kiên quyết như vậy. Ngay cả Rolfe cũng nghĩ nàng thật điên rồ khi muốn học dùng kiếm, và đã từ chối giúp nàng khi nàng cầu cứu.
Cúi xuống, Emma nắm lấy cả hai tay chồng mình và giật mạnh trong vô vọng. Không còn câu hỏi nào về việc chăm sóc cho chàng ngay tại đây, hay là nên ngồi đây đợi người đến cứu. Quá nguy hiểm. Có đầy rẫy cướp ở trong rừng, chắc chắn là nhiều hơn sáu tên đã tấn công chồng nàng. Nếu tên cướp vừa chạy vào rừng quay trở lại tìm đồng bọn của hắn, thì chúng có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nàng không đủ sức để chống lại chúng được.
“Emma!” Rolfe lao tới trên lưng một con ngựa không thắng yên, mặt chàng lộ rõ vẻ lo lắng.
“Ơn Chúa,” Emma thở hắt ra khi thấy chàng giật cương ngựa dừng lại.
Nhảy xuống đất, chàng chạy đến bên cạnh nàng. “Chị không sao chứ?”
“Không, nhưng Amaury thì có.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Anh ấy bị bọn cướp tấn công,” Emma đáp. Nhanh chóng quay lại với chồng mình, nàng nhíu mày khi thấy máu vẫn rỉ ra từ đầu chàng.
“Chị đi với anh ta à?” Rolfe rõ ràng là lo lắng cho nàng hơn cho chồng nàng. Chẳng lẽ Rolfe không thấy chàng bị thương thế nào sao?
“Không, chị đến lúc trận chiến sắp kết thúc. Giúp chị đỡ chàng dậy đi. Chúng ta phải đưa anh ấy về lâu đài. Anh ấy đang chảy nhiều máu lắm.”
Gật đầu, Rolfe lẩm bẩm xốc người đàn ông lên, rồi quay về phía con ngựa của Emma.
“Không, Rolfe, không phải thế,” nàng phản đối ngay khi thấy cậu ta ném người đàn ông đang bất tỉnh nhân sự vắt ngang qua yên ngựa, đầu của chàng một bên ngựa, còn chân thì ở bên kia. “Dựng chàng dậy. Để thế chàng sẽ bị đau đấy.”
“Anh ta thậm chí còn không tỉnh lại thì là sao mà biết đau được chứ,” em họ nàng cộc lốc nói, leo lên lưng ngựa của mình rồi cúi xuống ôm eo nàng bế lên.
“Nhưng—“
“Nhanh lên nào chị.” Rolfe đặt nàng ngồi trước, rồi túm dây cương của chàng bằng một tay còn tay kia nắm dây cương ngựa của nàng. “Chúng ta sẽ đưa anh ta về nhanh thôi và sẽ làm cho anh ta trở nên dễ chịu hơn,” chàng ta làu bàu khi quay ngựa về phía lâu đài. Tuy nhiên, chàng dựng lại ngay khi thấy mũi tên vẫn cắm trên lưng của hai kẻ tấn công. “Sản phẩm của chị đấy à?” chàng lặng lẽ hỏi.
Emma liếc xuống, rồi quay đi ngay, nhún vai. “Về thôi, Rolfe,” nàng chỉ nói có vậy.
Nhìn thấy thoáng xanh xao trên khuôn mặt nàng, Rolfe gật đầu rồi thúc ngựa lao về phía trước, cho nàng có đủ thời gian để lấy lại bình tình khi cậu băng qua rừng. Cậu biết nàng đã hồi tâm lại khi nghe thấy nàng thở dài, quay lại nhìn cậu qua vai, “Có ai đi với em không?”
“Người gác ngựa cho em biết chị đi tìm chồng một mình, mặc dù chồng chị đã ra lệnh không cho chị đi ra ngoài một mình. Em đã bảo ông ấy thắng yên ngựa cho em. Em đã nghĩ là sẽ đuổi kịp chị trước khi chị đuổi kịp anh ta.”
Emma khẽ cười. “Để cứu chị trước khi chàng nổi giận à?”
“Cơn giận chị đáng phải chịu. Chị không nên cưỡi ngựa ra ngoài một mình.”
“Cả anh ấy cũng vậy,” Emma bực bội phản bác. Ít khi em họ nàng công kích nàng như thế, mà nàng thì chẳng thích những lúc đó chút nào vì – thường thì là em nàng luôn đúng.
“Không nên,” Rolfe đồng ý, làm Emma thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng thích một điều ở Rolfe, cậu ấy luôn luôn công bằng. “Có vẻ như bọn cướp ngày càng trở nên táo bạo và gan lì hơn,” Rolfe nói thêm, “Fulk hẳn đã nhận ra điều đó.”
“Còn nhiều điều nữa để chồng chị phải học,” nàng cộc lốc nói.
“Hừm.” Rolfe cằn nhằn.
“Em có thấy con ngựa của chàng không?” Emma chuyển chủ đề.
“Có. Nó giúp em đến đây nhanh hơn.” Ngay khi chàng dứt lời, họ nhìn thấy quân tiếp viện đang tiến đến ở rặng cây trước mặt. Có ít nhất khoảng hai mươi người, một số là lính của lâu đài, số còn lại là lính của chồng nàng với Blake đang dẫn đầu lao tới với vẻ mặt lo lắng.
“Phu nhân Emma.” Blake liếc mắt nhìn qua nàng ngay khi thắng cương bên cạnh họ. Khi đã yên tâm thấy nàng không sao, chàng quay sang nhìn tư thế nằm vắt vẻo của Amaury, nhíu mày khi thấy máu nhỏ xuống từ đầu chàng.
“Anh ấy còn có một vết thương nữa ở cánh tay,” Emma nói. “Chúng ta phải đưa anh ấy quay trở lại lâu đài thật nhanh để còn kịp chữa vết thương.”
“Bị cướp tấn công.”Rolfe nói thêm thông tin mà Emma đã bỏ sót. “Ngài có thể thấy năm tên trong số chúng ở khoảng đất trống không xa nơi này.”
“Tất cả bọn chúng đều ở đấy à?”
“Một tên bị thương nhưng đã bỏ trốn rồi,” Emma nói.
Gật đầu, Blake cho hai người hộ tống họ trở về lâu đài, rồi cùng với những người khác phi tiếp về phía trước theo hướng Rolfe chỉ. Họ có thể tìm bắt tất cả các tên đang bị thương – nếu chúng chưa chết hết – rồi tìm tên đã trốn thoát.
Amaury không hề cử động khi được đưa xuống ngựa và được hai người đàn ông to lớn khiêng lên phòng ngủ. Emma nhanh chóng chạy theo và hét gọi Maude mang nước nóng và khăn sạch vào.
Một lát sau, chồng nàng nằm sõng soài trên giường, còn Emma ngồi bên cạnh lau rửa vết thương cho chàng. Nàng chăm sóc cho vết thương ở đầu chàng trước. Vết thương ở tay chẳng có gì đáng kể, không khác gì vết xước là bao. Nhưng vết thương ở đầu thì thật đáng lo ngại, luôn là như thế. Bị thương ở đầu là phức tạp nhất. Chỉ một vết sưng nhẹ ở đầu cũng đủ để kết liễu một người đàn ông huống hồ gì là một vết thương rộng như của chồng nàng, nó có thể liền lại rất nhanh nhưng đi kèm với nó sẽ là một vài cơn đau đầu. Chưa kể, nó cũng có thể tiến triển theo chiều hướng khác xấu hơn.
Thở dài, Emma đặt cái khăn lau đẫm máu vào cái chậu mà cận vệ của Amaury đang giữ cho nàng, rồi nhận lấy cái kim Maude đưa cho. Nàng mới bắt đầu khâu kín vết thương của Amaury lại thì Blake bước vào phòng và đứng đó cùng với nửa tá người khác đang bao lấy xung quanh giường.
“Ngài có bắt được tên bỏ trốn không?” Rolfe lặng lẽ hỏi, vẻ nhăn nhó hơi ghê ghê khi nhìn chị mình xỏ mũi kim đầu tiên qua da đầu chồng.
“Không. Ta đã cho người ở lại tìm kiếm, còn ta trở về với mấy cái xác. Có cả thảy năm tên như ngài đã nói.” Giọng chàng có vẻ cục cằn và Emma biết chàng cũng đang bị phân tâm khi nhìn nàng làm. Rõ thật là bọn đàn ông, cảm thấy gớm ghê khi nhìn thấy một vết thương được khâu. Trong khi đó thì ngược lại, thậm chí chẳng có chút xíu cảm giác xấu hổ nào khi gây ra một vết thương như thế.
Rolfe lẩm bẩm đáp lại. Rồi im lặng một lát trước khi Blake tiếp tục. “Hai tên trong số đó có mũi tên ở lưng.”
Emma ngừng mũi khâu giữa chừng, nàng bắn tia nhìn cảnh cáo sang cậu em họ. Em nàng nhướng mày khi nhận thông điệp lặng lẽ đó, rồi tỏ ra do dự một lúc. Sau đó cậu quay lại và nói, “À phải, tôi cũng nhìn thấy nó.”
“Khi ngài và phu nhân Emma đến thì trận chiến đã kết thúc rồi đúng không?” Điều Blake nói làm Emma ngạc nhiên. Nàng đã không nghĩ là người của chồng nàng có thể suy đoán rằng nàng và cậu em họ rời khỏi lâu đài cùng nhau, nhưng giờ thì nàng cho là Blake đã nghĩ rằng nàng cầu viện tới cậu em họ đi cùng để bảo vệ mình cho đến khi nàng gặp được Amaury. Liếc sang cậu em họ cảnh cáo lần nữa, nàng quay trở lại chú tâm vào vết thương của chồng mình.
“Đúng vậy,” Rolfe cuối cùng cũng cất tiếng nói. “Khi ta đến thì mọi chuyện đã kết thúc.”
Nàng có thể cảm thấy Blake nhíu mày khi chàng suy nghĩ. “Vậy thì ai đã bắn hai tên đó?”
Emma dường như nín thở. Nàng không muốn mọi người biết tay nàng đã dính máu của bọn cướp, lại càng không muốn chuyện nàng rất giỏi bắn cung bị lộ ra. Rolfe là người duy nhất ngoài người quản gia xứ Wales đã dạy nàng biết rõ về tài nghệ của nàng. Cha nàng cũng biết điều đó, tất nhiên, nhưng cha nàng đã không còn nữa. Cả người chồng đầu tiên của nàng cũng vậy.
Emma thở dài khi nhớ lại chồng cũ. Đó là một ngày ngay sau đám cưới. Nàng đã định gây ấn tượng với chàng bằng tài nghệ của mình. Nàng bị thôi thúc phải gây ấn tượng với chồng nàng bằng cách nào đó. Chàng có vẻ như chẳng để ý đến sự hiện diện của nàng ngay cả ở bữa tiệc cưới, trong suốt bữa sáng hôm sau và cả ngày hôm đó.
Không may cho nàng, thay vì bị ấn tượng, Fulk lại có vẻ hoảng sợ khi biết được cái tài lẻ không mấy ra dáng tiểu thư của nàng. Đến giờ nàng vẫn không biết đó có phải là một phần lí do chàng bỏ đi không. Chàng đã bỏ đến căn nhà ở Luân Đôn sau đó mà không nói với nàng một lời. Có lẽ chàng không thấy nàng đủ nữ tính. Dù sao, chuyện đó cũng đủ để nàng rũ cái ý tưởng phải để cho người chồng thứ hai của nàng phát hiện ra chuyện đó. Nàng không muốn cả chàng cũng bỏ nàng mà đi.
“Có lẽ đó là Chúa tể Darion,” Rolfe cuối cùng cũng lên tiếng, khiến Emma thở phào nhẹ nhõm.
“Ngài Darion?” Blake nhìn chàng bối rối. “Ta chưa bao giờ nghe nói đến ông ta. Ông ta sống ở gần đây sao?”
Emma liếc qua vai, thấy em họ nàng lắc đầu. Thoáng có chút tinh quái trong mắt chàng khi bắt gặp ánh nhìn của nàng. “Không. Đó là thần rừng. Và là người bênh vực kẻ yếu. Ngài ở đó để bảo vệ những khách lữ hành không cảnh giác, và người ta nói ngài luôn mang theo cung tên.”
“Ngài đã bao giờ gặp vị Darion ấy chưa?”
“À, rồi. Chúa tể Darion đã cứu mạng tôi một hai lần. Lần đầu tiên là khi tôi còn bé.”
Emma nhăn nhó khi nhớ lại chuyện mà em họ nàng đang nhắc đến. Lúc đó Rolfe mới chuyển đến lâu đài khoảng một năm, và sau khi họ bắt đầu học bắn cung được một hai tháng gì đó. Họ đã chạy vào rừng như những đứa trẻ lang thang, tập tành chơi trò chơi người lớn. Như thường lệ, nàng vẫn đòi đóng vai Ngài Darion vĩ đại, buộc cậu em họ phải làm tên cướp xấu xa đê tiện. Chúng giả vờ như ngài Darion tình cờ bắt gặp tên cướp đang bắt nạt một đứa bé tội nghiệp. Rồi lẽ dĩ nhiên là hai đứa chơi trò đuổi bắt khắp cả khu rừng. Cậu bé chạy trước, cô bé đuổi theo sau một đoạn khá xa, bị vướng víu bởi cái váy chẳng mấy khi mặc, cung tên lủng lẳng trên vai. Emma đã mang theo cung tên theo ở mọi nơi từ khi còn là đứa trẻ, và nàng rất lấy làm mãn nguyện vì được cha cho phép sử dụng nó.
Tiếng kêu ở phía trước đã cho cô bé biết là có chuyện chẳng lành. Từ từ chạy chậm lại, cô bé lặng lẽ trườn về phía có tiếng xô xát phát ra. Một trận ẩu đả nhỏ và diễn ra rất nhanh chóng. Cô bé dừng lại núp phía sau một cái cây, mở to mắt nhìn hai người đàn ông cao lớn, trông giống như những tên cướp thật sự đang bắt giữ cậu em họ của mình. Một trong hai tên giữ cậu bé chẳng hề nhẹ nhàng chút nào khi chúng tranh cãi xem nên làm gì với đứa trẻ. Đòi tiền chuộc là một cách, nhưng chúng đã kết luận rằng gia đình cậu chẳng khá giả gì, cứ nhìn bộ quần áo trẻ con trên người cậu là thấy ngay. Emma và Rolfe luôn bị nhắc phải mặc những bộ bình thường nhất khi chơi trong rừng để không làm rách những bộ quần áo đẹp.
Cho rằng cậu bé chỉ là một đứa trẻ sống trong làng, chúng quyết định tốt nhất là nên giết đứa bé đi để không bị lộ ra là nó đã nhìn chúng. Rồi chúng bắt đầu bàn nhau xem nên làm việc đó như thế nào. Đó chính là lúc Emma nhận ra rằng mình phải cứu cậu em. Cô là người duy nhất có thể làm được điều đó vào lúc này. Không nghĩ nhiều, cô bé lắp tên, ngắm cẩn thận vào tên cướp đứng gần nhất, rồi phóng tên. Trước khi mũi tên đầu găm trúng đích, mũi tên thứ hai đã được đưa lên đang run rẩy trên cung tên của cô bé, và rồi cũng nhanh chóng được bắn đi. Chỉ một giây sau Rolfe đã thấy mình đứng giữa hai xác chết. Cậu đã biết người cứu cậu là ai và đã gọi tên nàng, nhưng lúc đó Emma còn đang bận nôn thốc nôn tháo nên không thể trả lời cậu được.
“Vậy là ngài chưa bao giờ gặp được vị cứu tinh của mình sao?”
Emma nghe thấy Blake hỏi, nhận ra rằng trong khi nàng đang nhớ lại chuyện đó thì em họ nàng cũng đang kể cho mọi người nghe, và rõ ràng không hề nhắc đến nàng. Nàng lắng nghe em nàng kể tiếp. “À, có chứ, ta có gặp Ngài Darion. Vào ngày hôm đó, và nhiều lần khác nữa.”
“Ngài ấy đã nói gì?” một trong những người lính đã khiêng Amaury lên phòng hỏi, những người còn lại đều bị cuốn vào câu chuyện ly kỳ này.
“Ồ, lúc đó ông ấy quá bận để có thể nói nhiều, theo như tôi còn nhớ.”
Emma trợn tròn mắt khi nghe thấy tiếng cười trong giọng nói của cậu em họ. Từ hôm đó cậu ấy đã không ngớt trêu chọc nàng vì đã sợ đến mức lộn cả ruột.
“Quá bận rộn ư?” Blake khẽ nhíu mày.
“Phải, rồi khi ngài ấy rời đi thì Emma xuất hiện.”
“À,” một người khác nói. “Ngài còn không kịp nghe lời cảm ơn. Ngài sẽ đi trước khi bị ai khác nhìn thấy.” Người đàn ông nhìn sang Emma lúc này vẫn đang bận rộn khâu vết thương cho chồng. “Phu nhân đã bao giờ gặp người chưa, thưa phu nhân?
”
“À có đấy, Ngài Darion cũng đã cứu mạng chị ấy một lần,” Rolfe trả lời hộ nàng.
“Thật sao?” Blake liếc sang Emma tò mò.
“Phu nhân có thể kể cho chúng tôi nghe được không, phu nhân?” Alden bẽn lẽn hỏi.
Emma liếc sang cậu bé. Cậu chàng đã im lặng và tỏ ra tập trung, luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp đỡ nàng. Không còn chút vẻ buồn nôn nào trên mặt cậu khi nàng xuyên mũi kim qua thịt, chỉ có sự tò mò và háo hức. Nàng thoáng nghĩ không biết nàng có đột nhiên có tài chữa bệnh không khi lắc đầu trả lời cậu. “Lúc khác. Nhưng nếu mọi người vẫn muốn nghe, em họ ta có thể kể hay hơn đấy. Nhưng xin mời xuống dưới Đại Sảnh,” nàng tiếp.
“À vâng. Tốt hơn là chúng tôi nên để cho phu nhân tập trung chăm sóc đức ông đây. Chúng ta chắc hẳn đang quấy rầy họ rồi.” Rolfe đi về phía cửa và đợi những người khác đi ra theo.
Alden lưỡng lự, rồi đứng yên một chỗ khi những người đàn ông khác rời khỏi phòng ngay lập tức.
Dừng lại ở ngưỡng cửa, Blake quay lại. “Cậu ấy sẽ ổn chứ?”
Emma ngừng mũi kim khi đã khâu xong một mũi nữa qua da của ông chồng đang bất tỉnh, rồi quay lại nhìn khuôn mặt buồn bã xanh xao của Blake. “Tôi cũng không biết nữa. Chàng bị đánh một cú rất mạnh.”
Blake chỉ im lặng khi nghe nàng nói vậy, rồi ngán ngẩm thở dài quay đi. “Nếu có thể, xin hãy gọi ta khi cậu ấy tỉnh lại, thưa phu nhân.”
“Được thôi,” Emma trả lời khẽ khi Blake khép cửa lại. Rồi nàng quay lại khâu nốt vết thương trên đầu chồng. “Alden? Phiền cậu mang áo ngủ của đức ông lại cho ta. Chúng ta sẽ thay đồ cho ngài khi ta làm xong.”
“Đức ông không có áo ngủ, thưa phu nhân.”
Emma dừng lại, đầu nàng ngẩng phắt lên ngay khi nghe Alden nói. “Không có áo ngủ ư?”
“Dạ không. Ngài cũng chỉ có hai bộ quần áo thường ngày thôi. Ngài nói một chiến binh không cần đến hơn hai bộ. Chỉ cần một bộ để mặc trong khi giặt bộ kia thôi.” Rồi cậu bé nhíu mày. “Đúng vậy không, thưa phu nhân?”
“À,…” Emma không biết phải trả lời cậu bé thế nào. Nàng chưa bao giờ gặp ai trong tầng lớp của nàng chỉ có hai bộ áo dài, nhưng trong đời mình nàng cũng chưa bao giờ gặp một chiến binh nào cả. “Ta không rõ nữa, Alden, nhưng nếu chồng ta đã nói vậy, thì hẳn là đúng.”
“Phải rồi.” Alden cắn môi vẻ không vui. “Nhưng cha tôi cũng là chiến binh, và người có rất nhiều áo dài. Toàn những bộ đẹp. Có cái còn được nạm ngọc, cả mũ cũng thế.”
Emma nhướng mày. “Thế cha cậu là ai, Alden?”
“Bá tước Edmund Northwood xứ–“
“À, ta biết Bá tước,” Emma ngắt lời. Bặm môi, nàng lắc đầu. “Nếu cha cậu là bá tước, sao cậu lại còn theo hầu Ngài Amaury?”
“Vì ngài là hiệp sĩ cừ nhất.” Cậu bé nói với vẻ tự hào như thể cậu chịu trách nhiệm về danh tiếng và tài nghệ của Amaury vậy.
“Cha tôi nói như thế. Ngài Amaury là hiệp sỹ giỏi nhất. Cha tôi còn nói, nếu được ngài huấn luyện, tôi có thể sống thọ đến già và có được nhiều tước hiệu và làm nên nhiều huyền thoại . Cha nói ông ấy không thể tin tưởng mà giao tôi cho ai khác ngoài ngài ấy.”
“Ta hiểu.” Emma liếc sang nhìn chồng với sự nể nang kính trọng mới. Chàng không chỉ là cứu tinh của đức vua, mà còn được xem là người đào tạo hiệp sĩ tốt nhất. Đến cả bá tước cũng phải thừa nhận điều đó.
“Thực sự thì cha tôi cũng là một chiến binh xuất sắc,” Alden nói với nàng.
“Ta chắc rằng ngài ấy rất giỏi,” Emma dịu dàng bảo đảm với cậu bé.
“Nhưng ông ấy cũng có rất nhiều quần áo nữa,” Alden vẫn ấm ức làm Emma phải mỉm cười khi thấy sự bực dọc thể hiện rõ ràng trên mặt cậu bé.
“Cha cậu là một bá tước, đồng thời là một hiệp sĩ. Do vậy ông ấy phải mặc cho phù hợp với tước vị mình.”
Alden gật đầu nhẹ nhõm. “À phải, đúng là như vậy.” Rồi cậu ngẩng lên. “Nhưng giờ Ngài Amaury đã là một công tước, nên ngài ấy cũng cần phải có nhiều lễ phục hơn.”
“Phải rồi, ta cho rằng công tước sẽ sớm có thôi,” Emma nhíu mày đồng tình.
“Trang phục là rất quan trọng.”
Nàng nhướng mày khi nghe giọng cậu bé có vẻ nghiêm trọng. “Thật vậy sao?”
“Dạ đúng. Tôi có nghe đức vua nói vậy.”
“À,” Emma thở ra nhẹ nhõm. Đúng là thế. Cả Rolfe cũng từng nói rằng đức vua của họ là người quan tâm đến thời trang. Không nghi ngờ gì chuyện nàng đã làm đức vua thất vọng đến thế nào khi ăn mặc giản dị ở lần diện kiến đó. Có lẽ cả với người chồng trước cũng vậy. Ngả lưng ra ghế, lần đầu tiên nàng nhìn chồng nàng gần đến thế kể từ khi họ cưới nhau ngày hôm qua.
Nàng đã cố liếc chàng một hai lần gì đấy lúc còn ở nhà thờ, rồi ở lễ cưới, sau đó một hai lần nữa nhưng đây mới là lầm đầu tiên nàng có thể mở to mắt chầm chậm nhìn kỹ từng đường nét mạnh mẽ của chàng.
Chàng quả thực rất đẹp trai, nàng nghĩ. Không phải kiểu đẹp trai mà Fulk có. Fulk có vẻ đẹp của một người yếu đuối và quyến rũ, như một chú nai tơ với đôi chân mảnh khảnh vậy. Còn người đàn ông này thì đẹp kiểu góc cạnh hơn. Mạnh mẽ hơn, làn da sậm màu hơn, chàng làm cho nàng liên tưởng đến hình ảnh con sói hoặc con gấu.
Vươn người ra, nàng vén một mớ tóc đang che khuất mặt chàng. Ngay cả khi ngủ sự mạnh mẽ, vẻ cáu kỉnh dữ tợn vẫn được giữ lại trên khuôn mặt chàng. Cha nàng cũng có một khuôn mặt rất mạnh mẽ, Rolfe cũng vậy, nhưng đôi khi nàng bắt gặp lúc họ đang ngủ, thì nàng thấy nét mặt của họ dịu đi và còn có phần như trẻ con nữa. Nhưng chẳng có chút nét nào trẻ con ở chồng nàng hết. Riêng điều đó thôi đã nói cho nàng biết nhiều hơn cả những gì Blake kể về tuổi thơ buồn bã và tủi nhục của chàng. Ngay cả khi ngủ chàng cũng không dám gỡ bỏ sự phòng bị.
Nàng sẽ phải thay đổi điều đó, Emma quyết định ngay cả trước khi biết vì sao nàng lại muốn làm vậy. Nàng muốn trao cho chàng một gia đình mà chàng có thể hãnh diện, và nàng sẽ trở thành một người vợ làm chàng phải tự hào. Đó là nếu chàng có thể sống đủ lâu để nàng có thể thực hiện được điều đó, nàng chợt nhíu mày khi nghĩ đến điều đó.