The Deed

Chương 11


Đọc truyện The Deed – Chương 11

“Đầu bếp và những người phụ việc của ông ta thề là chỉ có duy nhất hai người thợ may ở gần Phu nhân Emma trong bếp chiều qua.”

Blake liếc mắt sắc lẻm sang Goerge Nhỏ khi nghe tin. “Hai người thợ của lão Lascey á?”

Phó tướng của Amaury gật đầu.

“Mẹ kiếp!” Nâng kiếm lên chém vào cái cột chàng đang luyện tập lúc phó tướng của Amaury bước vào, chàng hỏi. “Là những ai?”

“Cô bé tóc vàng và người phụ nữ đang hẹn hò với lão Sebert.”

Lôi kiếm ra khỏi cái trụ, Blake cân nhắc khi vung kiếm chém vào cột lần nữa. “Có ai đứng gần cốc rượu của Amaury hay siêu thuốc của phu nhân Emma không?”

“Ông ta không nhớ là cô nàng tóc vàng có đứng gần không, nhưng bồ của Sebert thì có đứng nói chuyện với phu nhân Emma khi cô ấy đang sắc thuốc.”

Mặt Blake cứng lại. “Cậu đã báo với Amaury chưa?”

“Chưa, cậu ấy vẫn còn ở trên gác khi tớ… Ôi Thánh thần ơi,” George Nhỏ thốt lên đầy kinh ngạc.

Để mặc thanh kiếm trên trụ, Blake quay về phía George chửi thề. Rồi chàng cũng tự cười khùng khục khi nhìn theo ánh mắt của người phó tướng và thấy Amaury đi vào. Có vẻ như lão thợ may đã hoàn thành vài món đồ mới. Đôi ủng te tua của Amaury đã được thay bằng một đôi mới toe. Chiếc áo chẽn cũ kỹ sờn rách được thay bằng một chiếc áo chẽn màu xanh không chê vào đâu được với măng sông tay áo lòng thòng đến tận sàn nhà. Và trên đầu chàng giờ là một chiếc mũ vành, cắm một chiếc lông vũ lớn, ve vẩy khi chàng bước đi. Nhưng đó không phải là cái làm Blake cười, mà là cách đi của bạn chàng. Amaury đang vừa bước vừa dậm chân, nâng chân lên rất cao rồi dận xuống sàn như đi duyệt binh. Mặt chàng ngán ngẩm khi chàng chửi thề, lẩm bẩm, khịt mũi khi bước đi dọc hành lang.

“Chào bạn hiền,” Blake chào khi Amaury đến gần họ.

George Nhỏ vào thẳng vấn đề. “Tớ thấy cậu đã quyết định khoác vào vài thứ trang phục mới.”

“Ừ,” Amaury cằn nhằn ghê tởm. “Cậu đã thấy cái gì loè loẹt hơn chưa?”

George Nhỏ chọn cách im lặng, đùn đẩy phần nói dối cho Blake. “Được mà. Còn hơn cả được ấy. Nhìn cậu mặc cái áo chẽn này ra dáng ông chủ lắm.”

“Ra dáng ông chủ á? Măng sông tay áo tớ quét đất như váy của đàn bà ấy, mà nhìn cái mũ này xem,” chàng phàn nàn. Xoay tròn mắt, chàng nắm lấy cái lông vũ trông đến ngu ngu, búng nó với vẻ ghê tởm. Rồi nhìn xuống chân. “Mà cậu nhìn thấy cái đôi ủng này chưa?”

“Thật ra tớ chưa dám,” Blake uể oải thừa nhận, liếc xuống chân bạn lần nữa. Rồi chàng không thể nén lại tràng cười bật ra trước khi thấy ánh mắt chán nản của bạn mình, rồi chàng cố nén lại để nói xạo. “Không tệ mà.”

“Không tệ?!” Amaury nhìn chằm chằm vào bạn. “Ống nó dài gần đến gối tớ!”

“Không, đâu đến mức ấy,” George Nhỏ nói thật lòng. Thực ra cái bốt bẻ ống có điểm thêm những đoạn xích vàng như hia hề chỉ đến đầu gối chàng thôi.

Blake nhíu mày nhìn lại rồi lắc đầu. “Cậu không yêu cầu lão làm đôi khác được à? Ngắn hơn ý?”

Amaury thở dài thê thảm. “Đây là mốt mới nhất ở triều.”

“Ừ, nhưng mà-“

“Tớ sẽ không làm Emma bẽ mặt vì trông lạc hậu ở triều đình đâu.”

George Nhỏ nhún vai. “Nếu cậu hỏi tớ, cậu trông còn kỳ quái hơn khi đi đôi bốt trông như hai con cá dính vào gót chân cậu.”

“Tớ biết,” Amaury rên lên. “Tớ phải làm gì bây giờ?”

Blake cào tóc. “Nếu là tớ thì tớ sẽ bảo lão hợm hĩnh kia sửa lại đôi ủng một chút. Cả cái măng sông tay áo nữa. Rồi thử xem có kiểu mũ khác không.”

Cắn môi, Amaury đau khổ nhìn xuống chân mình.

Quyết định thay đổi đề tài, Blake đeo kiếm vào vỏ và hỏi, “Mọi chuyện với Emma ổn cả chưa?”

“Gì cơ? À, chưa.” Chống tay lên hông, chàng nhìn về phía sân với ánh mắt trống rỗng. “Nàng không nói chuyện với tớ. Khoá cửa, ở một mình trong phòng ngủ.”

Cả Blake và George Nhỏ đều gật đầu. Họ cùng với những người khác ở Đại Sảnh đã nghe thấy chàng quát tháo hăm doạ vợ chàng từ trên lầu, yêu cầu nàng mở cửa để nghe chàng xin lỗi và tha thứ cho chàng. Blake đã định đi lên để khuyên bạn nên làm gì trong những trường hợp như thế này, vấn đề là mặc dù biết rõ là cứ la hét bên ngoài cửa như thế thì chẳng ích gì, nhưng chàng cũng không tìm ra cách nào khác, nên quyết định không tham gia vào.

“Cậu định làm gì?” George Nhỏ hỏi, Amaury cau mày.

“Tớ đang làm đây.”

Khi hai người kia chỉ nhìn chàng không hiểu, chàng nôn nóng chỉ vào bộ quần áo của mình. “Tớ đang mặc cái này này. Nàng đã muốn tớ mặc những bộ đồ thời trang, và tớ đang mặc chúng đây.” Chàng nhìn xuống mình với vẻ ngán ngẩm, rồi thở dài hỏi, “Liệu nàng có hài lòng không?”

Blake lắc đầu. “Tớ e là cần phải làm nhiều hơn việc chịu mặc đồ mới mới làm nàng quên việc cậu buộc tội mưu sát chồng đấy.”


Amaury nhăn mặt. “Tớ thật là ngu ngốc. Tớ thực đã mất khả năng suy xét mọi việc rồi. Cô vợ bé nhỏ của tớ muốn giết tớ ư? Không. Đó là đỉnh điểm của sự ngu ngốc. Bertrand đứng đằng sau toàn bộ chuyện này. Mà có vẻ là mẹ của hắn thì đúng hơn. Trông bà ta như chó sói vậy. Mà Emma thì không giống vậy chút nào.” Chàng thở dài khi nhắc đến tên nàng, mặt chàng dịu lại. “Nàng quá dịu dàng để có làm một việc như thế. Tớ chưa từng gặp ai nhân hậu như nàng. Tớ còn không nghĩ nàng có thể giết một con ruồi nữa. Nàng – “ Bài bình luận về những phẩm chất dịu dàng của vợ bị cắt ngang khi có tiếng rít lên của gió như thể ngay bên trên tai chàng. Rồi chàng cảm thấy mát mẻ đột ngột, chàng sờ tay lên và thấy là mũ chàng sắp bay mất tiêu.

Cả ba người đàn ông quay lại nhìn cái cột phía sau, mặt họ trông sợ hãi đến tức cười khi thấy cái vật gắn lông ấy đang lủng lẳng trên một cái cung tên. Chỉ cách đầu chàng vài phân.

“Cái quái gì-“ Sững sờ, Amaury quay lại về hướng cái cung được bắn ra, hàm chàng như rớt xuống khi chàng thấy cô vợ “dịu dàng” của chàng đang đứng trên bậc tam cấp toà lâu đài, một cung một tên trong tay. Tiếng chàng tắc nghẹn trong họng, làm bạn chàng rời mắt khỏi cái cột khi nàng bắn tiếp cái tên thứ hai.

Tiếng rít của mũi tên vút đi thu hút sự chú ý của chàng vào cái mũi giáo nhỏ, và Amaury thấy mũi tên lao đi giữa hai chân chàng. Chỉ một nhịp tim sau, chàng nghe thấy tiếng nó cắm phập vào cái cột sau chàng.

“Khốn thật,” Blake thô lỗ hắt ra, nói những từ mà Amaury cũng không thể bật ra trên miệng. Cả sân đứng chôn chân tại chỗ khi thấy Phu nhân de Aneford bình tĩnh đi từng bước xuống từ pháo đài để băng qua hàng trăm bước chân ngăn nàng với chồng mình.

Emma đã tự nhốt mình trong phòng hơn một tiếng đồng hồ. Nàng đã đi lại trong phòng và nguyền rủa trong cả tiếng đó. Nàng đã nghe rõ yêu cầu của Amaury bắt nàng gỡ thanh chắn cửa để nghe chàng nói, rồi để nàng yên trong nửa giờ sau khi chàng cuối cùng cũng nhận ra là nàng sẽ không làm vậy. Không cần phải quá tinh tế để hiểu vì sao nàng lại thất vọng đến thế. Không phải là sự giận dữ, mà là sự tổn thương. Thật đau đớn khi người đàn ông nàng nghĩ rằng nàng yêu lại tin nàng có thể và lạnh lùng đến mức muốn giết chàng.

Yêu ư?! Lạy Chúa! Chắc rằng nàng không yêu chàng chứ? Phận sự của vợ là phải yêu thương chồng, nhưng không phải là tương tư. Hai cái đó khác xa nhau. Không thể như thế được. Làm sao nàng có thể yêu cái gã to xác vụng về đó được? Không hề. Không thể. Không phải với người đàn ông nhăn nhó như bị đau chỉ vì nghĩ là phải nói chuyện với nàng. Đúng vậy, nàng thích sự quan tâm của chàng trên giường, nhưng đó là vì nàng đã phải nồng nhiệt kéo chàng vào đó, và đêm qua là bằng chứng cho thấy chỉ có nàng là người lôi kéo chàng và đưa chàng lên giường. Nàng đã cho quá nhiều damiana vào rượu của chàng, chàng đã nếm và đổ nó đi, rồi tự mình uống đến khi bí tỉ chứ không chịu lên lầu với nàng. Đó là bằng chứng không thể chối cãi được của thực tế là nếu không có thuốc của nàng, chồng nàng không có mong muốn ngủ với nàng.

Suy nghĩ của nàng chỉ xoay quanh điều đó thôi, cho đến khi nàng chợt nhận ra nàng đã hoàn toàn quên lý do cơn thịnh nộ của nàng. Gã đó đã kết tội nàng cố giết hắn. Tưởng tượng nổi không! Nàng đã cứu gã hai lần trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi này để rồi gã nghĩ nàng là kẻ giết người. Nàng muốn được xem nó sẽ thế nào! Nàng nghĩ, và lấy cung tên chạy xuống sân lâu đài.

Và giờ, nàng đang đứng đây, nhìn ngắm vẻ xanh xao của chàng, và mỉm cười thoả mãn. “Ta chỉ muốn cho chàng biết rằng nếu ta muốn chàng chết, thì ta đã thành công rồi. Không cần phải mưu mẹo gì để giết chàng hết. Tất cả những gì cần làm là để mặc chàng một mình đối mặt với bọn cướp hoặc bọn lính giết thuê.”

“Chúa Darion!” Blake đột nhiên la lên.

Emma im lặng, lạnh lẽo nhìn chồng.

Nuốt xuống, chàng liếc nhìn những mũi tên đang cắm lủng lẳng sau lưng nàng. Chúng, không nhầm đi đâu được, giống hệt những mũi tên nhặt được từ xác mấy tên cướp. Rất đặc trưng với những cọng lông màu đỏ. Không nghi ngờ gì đó là nàng. Tuy nhiên, chính những nhận xét của nàng về lũ giết thuê mới làm chàng để ý hơn, vì có vẻ như không phải là ngẫu nhiên mà nàng cưỡi ngựa quay lại bìa rừng để cân bằng lực lượng bằng cách giẫm lên một tên và hất ngã một tên khác. Nhớ lại cảnh đó trong đầu, chàng nhận ra chỉ có sự mù quáng của chính chàng mới cho phép chàng tin vào điều ngược lại.

Mặt Emma đanh dần khi chàng vẫn im lặng. “Chắc chắn là chàng sẽ chạy khỏi ta như Fulk trước kia, ngay sau khi biết được những khả năng không hề giống các quý bà chút nào của ta. Nhưng, không phải vì thế mà ta mới mất chồng, đúng không? Chàng đã tuyên bố sẽ từ chối quyền làm vợ của ta từ hôm qua rồi còn gì.”

Nói xong, nàng quay đi, chạy ngược lại vào trong lâu đài.

“Cậu đã nói thế thật à?” Blake hỏi.

Amaury nhìn lại bạn, rồi cuối cùng mới phát hiện ra là cần phải ngậm miệng lại và nuốt xuống.

“Tớ nghĩ,” George Nhỏ bỗng nói, “Cần nhiều hơn bộ đồ này mới có thể làm dịu nàng được.”

Cơn giận của Emma vẫn còn cao ngất khi nàng quay lại Đại Sảnh. Nàng đã định quay về phòng và chắn cửa lại lần nữa. Nàng chắc rằng khi Amaury hết sốc, chàng sẽ có ý kiến về những hành động nông nổi vừa rồi. Nhưng lão Sebert đã ngăn nàng lại khi nàng đang lao lên tầng, xin mượn chìa khoá để kiểm tra nguyên liệu. Nàng chỉ đưa chúng ra rồi tiếp tục bước đi thì bị Maude chắn đường.

“Tôi nghĩ phu nhân nên ăn chút gì đó. Cô đã không ăn chút nào ở bữa sáng rồi, đầu bếp đã chuẩn bị vài cái bánh ngọt cho cô. Ăn cái gì đó ngọt ngọt sẽ giúp cô tháy khá hơn.”

Người phụ nữ có vẻ hối lỗi khi nói chuyện với nàng. Emma ngờ rằng đó là cách bà xin lỗi nàng vì những ý nghĩ bất tín với nàng sau chuyện ban sáng. Cả người đầu bếp cũng thế. Người đàn ông đó không thích làm bánh ngọt chút nào. Trước khi nàng có thể xem nên chấp nhận hay từ chối lời mời,cửa Đại Sảnh lại bật mở ra, làm nàng phải ngập ngừng quay lại.

“Gọi lão thợ may và người của lão đến đây!”

Emma cau mày khi thấy vẻ mặt giận dữ của chồng nàng và George Nhỏ đi thực hiện mệnh lệnh của chàng. Amaury lúc này mới quay về phía nàng.

Thầm rủa mình vì còn chần chừ ở Đại Sảnh, Emma tự động viên mình trước sự phẫn nộ của chàng, rồi chú ý thấy những bước đi ve vẩy kỳ lạ của chàng khi chàng lao đến cạnh nàng. Vẫn còn dán mắt vào chân chàng, nàng nhìn chằm chằm kinh ngạc khi nghe thấy những tiếp bì bọp kỳ cục từ chúng.

“Vợ ơi?”

Emma nhướng mày, rồi cuối cùng cũng nhìn thấy cái mũ kỳ dị đằng sau lưng chàng. Nàng đã để ý thấy cái vật ngu ngốc ấy khi nàng bắn bay nó ra khỏi đầu chàng. Giờ thì nó lại ở đây, ngật ngưỡng trên mái tóc sẫm màu của chàng, trông còn lố bịch hơn với cái lông bị cụp và cái lỗ xuyên qua nó. Mắt nàng rớt xuống khuôn mặt cáu kình của chàng, và mặc dù nàng đang giận chàng ngút trời, nàng vẫn không thể giữ được tiếng cười khùng khục cứ dâng lên từ bụng nàng, và bật ra.

Amaury đỏ nhừ mặt khi nàng cười, mặt chàng cáu kỉnh hơn, lại càng làm chàng lố bịch hơn nữa. Như là thằng hề cáu kỉnh vậy. Emma cười rung cả người khi nàng cố nén tiếng khúc khích khác đang muốn bật theo. Tuyệt vọng kiềm chế lại, nàng cụp mắt xuống ngay lập tức, chỉ để thấy nàng lại đang nhìn vào chân chàng và thấy những sợi xích đính ở đầu gối chàng. Nàng ngay lập tức tự hỏi không biết bao nhiêu phần chiếc ủng được lấp bởi chân chàng và bao nhiêu phần là trống. Có vẻ như hầu hết là trống thì phải. Nếu không thì hẳn chàng đã phải biết nếu chân chàng to đến thế. Nếu đúng thì hẳn chân chàng đã dựng được cả lều khi đắp chăn trên giường rồi, nàng đoan chắc. Nghĩ đến đấy, Emma không kiềm chế nổi sự ngạc nhiên của mình nữa và lại phá lên cười với vẻ không tin được.

Amaury cảm thấy ngực chàng thắt lại đau đớn. Chàng đã mặc nó để làm nàng vui, của khỉ ạ. “Nàng thấy thú vị với bộ lễ phục của ta sao, vợ?”

Sắc giọng giận dữ lạnh lẽo của chàng làm nàng nhớ lại là nàng đang giận chàng, nàng mím chặt, chẳng còn dấu vết gì của sự thích thú. “Không, chồng ạ. Chúng ổn mà … nếu chàng muốn trở thành một anh hề trong triều.”

Amaury sững lại. “Nhưng đây là mốt mới nhất trong triều mà.”

Emma nhướng mày, “Không nghi ngờ là gì Đức Vua Richard sẽ cảm thấy buồn cười không dứt được. Và chắc chắn những gánh hát rong sẽ giải thể hết đấy. Vì còn ai cần họ nữa chứ?”

Trông Amaury như sắp bùng nổ, Blake phải nắm lấy tay chàng, lôi chàng đi. “Xin lỗi nàng đi,” Blake rít lên.

“Xin lỗi á!?” chàng gầm gừ. “Nàng vừa gọi tớ là một tên hề.”

“Không. Nàng chỉ đang giận thôi. Mà nàng giận là đúng, Amaury. Thử nghĩ xem cậu sẽ thấy thế nào nếu vợ cậu buộc cậu vào tội cố ý mưu sát nàng.”


“Ừ.” Miễn cưỡng, chàng quay lại với vợ, rồi dừng lại để giật cái mũ ra. Giúi cái mũ vào tay Blake kèm với tiếng chửi thề, chàng quay lại lần nữa, chỉ để nhận ra cô vợ bé nhỏ của chàng đã rời đi. Nàng đang ngồi ở bàn trụ với một đĩa bánh ngọt ở trước mặt, chậm rãi nhấm nháp bánh với rượu mật ong. Thở dài, chàng đi đến cái bàn, ngồi vào băng ghế cạnh nàng, cố tập trung suy nghĩ trước khi quay lại đối mặt với nàng. “Vợ à, ta xin lỗi vì đã buộc nàng vào tội mưu sát.”

Emma nhướng mày quay lại, chỉ để dừng lại nơi cái măng sông tay áo của chàng. Nàng đã để ý thấy nó quá dài nhưng không nghĩ gì. Nàng đã thấy nhiều người đàn ông mặc như thế ở triều. Thật ra nàng đã thấy nhiều người đàn ông đi ủng như thế nữa, có nhiều người đi ủng dài như của chàng, nhưng dù thế nào chúng cũng không làm người khác tức cười như của chồng nàng. Có thể bởi vì những người khác đã luyện tập đủ để đi lại trên đôi ủng mà khiến họ trông không giống như đang duyệt binh. Nàng cũng không thấy cái măng sông tay áo của họ tức cười, nhưng đó là vì không ai ở triều lại để cái măng sông tay áo thủng thẳng sà xuống cốc rượu của nàng cả.

Amaury nhíu mày trước phản ứng của vợ. Đầu tiên nàng chỉ nhìn chàng rồi nhướng mày khiêu khích khi chàng bắt đầu xuống nước theo cái cách khiến chàng muốn nổi điên ngay lập tức, nhưng giờ thì nàng đang bắt đầu rung rung người, môi nàng đang mím lại khiến chàng bực mình và nghi ngờ là nàng lại sắp sửa phá ra cười vào mặt chàng lần nữa. Nhìn theo ánh mắt nàng, chàng liếc nhìn xuống tay mình, rồi nhảy dựng lên thốt ra tiếng chửi thề, túm vội lấy cái ống tay áo ướt sũng.

“Cậu đây rồi.” Blake đến ngay bên cạnh chàng, giúp chàng vắt nước ở ống tay áo và kéo chàng ra một chút rồi bảo, “Thế này không ổn rồi.”

“Ừ. Nàng nghĩ tớ là đúng là một thằng hề.”

“Không phải đâu.” Bạn chàng nói dối an ủi.

“Phải. Nàng đang cười tớ.”

“Không phải mà.” Bỗng nhiên, Blake đứng thắng lên túm lấy đầu ve áo chàng. “Cái áo chẽn này còn chưa được hoàn chỉnh. Gấu áo còn chưa được khâu mà.”

Amaury thở dài. “Ừ. Tớ giục Lascey làm nó cho xong để tớ có thể mặc được và gây ấn tượng với vợ tớ,” chàng cay đắng thừa nhận. “Đây là lai áo. Lão ta sẽ lên lai sau.”

“Hừm.” Blake thả cái ống ra rồi nhìn lại chàng. “Có khi nàng sẽ dễ chịu hơn một chút nếu cậu giải thích lý do khiến cậu nghĩ nàng đầu độc cậu.”

Gật đầu, Amaury vươn vai thẳng người bước về phía cái bàn, rồi đột ngột dừng lại và quay ngược lại chỗ cũ.

“Tớ nên đưa ra lý do gì bây giờ?”

Blake đảo tròn mắt. “Nói là lỗi do cái đống thảo dược mà nàng đang cho cậu uống ấy – “

“À, phải.” Quay phắt người lại, chàng lao nhanh về phía cái bàn dài và buông người xuống ghế ngay cạnh vợ, cẩn thận không để ống tay áo lòng thòng thả xuống khi chàng nhìn nàng. “Ta đã cho rằng nàng là tác giả vụ đầu độc vì nàng luôn lén bỏ thuốc vào rượu của ta.”

Sự thích thú của Emma bay biến luôn. “Những thảo dược đó là để bồi bổ cho chàng.”

“Phải,” chàng đồng ý ngay lập tức để xoa dịu. “Và ta chắc là lũ chó đã không hề thấy khỏe hơn… cho đến khi chúng chết, tất nhiên.” Amaury cựa quậy thiếu tự nhiên, mắt chàng cụp xuống. Rồi đột nhiên bừng sáng lên khi chàng nghĩ ra rồi thêm vào, “Và thuốc ấy cũng đã có tác dụng làm ta khỏe lên, vợ. Nghĩ xem, nếu nàng không lén lút bỏ thuốc vào rượu của ta kể từ lúc đầu ta bị thương, thì ta đã không đổ rượu vào bát của lũ chó và có thể ta đã là người bị chết vì trúng độc tối qua rồi.”

Emma mở miệng ra định cãi lại, nhưng rồi nheo mắt ngừng lại. “Nếu chàng đã không uống… Chàng đã đổ rượu vào bát nước của đàn chó bao lâu rồi?”

“Từ đêm đầu tiên ta tỉnh dậy sau trận ốm,” Amaury ngập ngừng rồi thú nhận, gồng mình đón nhận cơn thịnh nộ của nàng. Thay vào đó, Emma sửng sốt đến điếng người.

“Vậy không phải do tác động của damiana mà chàng vào giường em sao?”

Amaury nhíu mày trước lời nói yếu ớt của nàng. “Cái gì? Damiana là gì?”

Để ý thấy sự chuyển động ở phía cầu thang, chàng liếc sang và thở dài nôn nóng khi thấy George Nhỏ đang quay trở lại cùng với lão Lascey và đám thợ. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau,” chàng nói rồi đứng dậy đi về phía đám người vừa vào.

Tò mò vì chất giọng sắc lạnh của chàng, Emma hết liếc sang chồng rồi lại tò mò liếc sang nhóm người vừa bước vào. Nàng từ tốn đứng dậy. “Có chuyện gì vậy, thưa đức ông?”

Amaury thận trọng liếc sang nàng. Vợ chàng không có vẻ giận dữ nữa, mà chỉ lo lắng thôi, nên chàng cho phép bản thân thả lỏng đôi chút. “George Nhỏ đã tra hỏi đầu bếp và được ông ta giúp đỡ chỉ ra người nào ở gần cốc bia của ta. Và duy nhất chỉ có hai người thợ của ngài Lascey ở trong bếp gần nàng vào trước bữa tối hôm qua.”

Emma gật đầu xác nhận. “Gytha và Sylvie. Gytha vào bếp tìm đồ uống và nói chuyện với em trong lúc em sắc thuốc, còn Sylvie bước vào bếp khi em đi ra.” Nàng nhìn lên chàng. “Không phải chàng đang nghi ngờ ai đó trong hai người họ chứ?”

Amary nhăn mặt. “Ta chỉ muốn hỏi họ chút thôi, vợ. Đó là bằng chứng duy nhất chúng ta có được cho đến giờ phút này.” Chàng cau mày khi liếc sang đám thợ may. “Chỉ có năm người ở đây thôi. Thiếu ai vậy?”

“Sylvie”, Emma ngập ngừng thú nhận. Sylvie là người thợ trẻ nhất, chỉ là cô gái mới lớn, còn chưa được 16 tuổi. Emma không thể tưởng tượng cô gái đó lại có thể đầu độc người khác, và lo ngại sự vắng mặt có thể làm chồng nàng có thể phán xét quá nghiêm khắc.

Goerge Nhỏ dẫn đám thợ đến trước họ rồi bước tránh sang bên. Amaury nhìn từng người, lướt qua từng gương mặt. Những người phụ nữ có vẻ bối rối và lo lắng, nhưng chỉ vậy thôi. Còn lão Lascey thì đang co rúm người lại, núp sau đám thợ. “Cô gái có tên Sylvie đâu rồi?”

Trong một thoáng, những người phụ nữ nhìn nhau, rồi lão Lascey bước lên một chút và nói, “Tôi đã lói cô ta dzào bếp đễ nấy rịu.”, rồi lập tức bước xuống núp phía sau đám phụ nữ.

Amaury quay lại tìm George Nhỏ, nhưng chàng không cần phải bận tâm nữa. Phó tướng của chàng đã đi về phía cửa bếp rồi.

Không lâu sau anh ta đã quay lại thông báo cô thợ may đã vào bếp, và cũng đã rời đó rồi, rồi đề nghị đi lên phía cầu thang. Amaury chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho anh ta đi lên lầu tìm cô gái mất tích.

“Niệu tôi có được phiết chuyện zì đang sảy ra hông, thưa đức ông?”


Emma tỏ rõ vẻ ngạc nhiên khi người thợ may cả gan bước lên để hỏi. Amaury chỉ tỏ vẻ khó chịu. Chàng liếc sang lão rồi tiếp tục chậm rãi quan sát từng khuôn mặt trong lúc đợi phó tướng của mình quay lại. Chàng muốn xem có biểu hiện phản bội nào không. Tất cả họ đều là người lạ ở lâu đài, nên bất kỳ ai trong số họ cũng có thể là đối diện tình nghi.

Emma gần như thở dài nhẹ nhõm khi George Tí Hon cuối cùng cũng chạy xuống. Đại Sảnh đang trong tình trạng căng thẳng đến không chịu nổi. Tuy nhiên, sự nhẹ nhõm của nàng nhanh chóng trở thành lo lắng khi anh ta thì thầm điều gì đó vào tai chồng nàng, và Amaury nắm cánh tay nàng lôi lên lầu.

“Chuyện gì vậy, chồng?”

“George Nhỏ đã tìm thấy ả.” Chàng dừng lại ở bậc cầu thang cuối rồi quay sang nàng, “Ả chết rồi. Có vẻ bị đầu độc. Ta muốn biết đó có chính là chất độc làm lũ chó chết không. “

Emma gật đầu thông hiểu. Chàng muốn nàng nhìn cái xác và xem có dấu hiệu nào tương tự với lũ chó không.

“Cảm ơn nàng,” Amaury nói khẽ rồi dẫn nàng xuống dưới, đi vào phòng trữ vải mà lão Lascey chọn. Căn phòng chật ních những cuộn vải chất bừa bãi trên sàn, chưa kể đến hai cái giường gấp với chăn chiếu trải tạm bợ, và một chiếc giường to nằm chình ình chính giữa.

Đó là chiếc giường mà cô gái nằm, trong một bộ đồ rất giản dị. Cô bé đang ngồi dựa vào giường, một chiếc lọ rỗng vẫn còn nằm lỏng lẻo trong một bàn tay. Chân cô bé vắt ở thành giường như thể định ngồi lên để nghỉ ngơi. Nhưng cô bé không bao giờ có thể dậy được nữa. Trong giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời, Sylvie trông còn trẻ hơn cả lúc còn sống.

Lòng dâng đầy tiếc nuối, Emma thận trọng bước đến ngồi cạnh thi thể gầy gò và cúi xuống nhìn miệng và mắt của cô bé. Rồi nàng nâng bàn tay đang cầm lọ thuốc, quan sát móng tay, rồi nhặt lại lọ thuốc, và hít vào.

“Giống nhau?”

“Vâng.”

Amaury gầm lên. “Mang lão Lascey và người của lão vào đây.”

Emma vẫn ngồi nhìn cô gái đã chết, tự hỏi điều gì đã mang cô bé đến những chuyện này, rồi liếc về phía cửa khi tiếng quần áo sột soạt và tiếng kêu thảng thốt của Lascey và đám phụ nữ. Thẳng vai, nàng đứng dậy bước đến cạnh chồng.

“Zì xế lày?” Lão Lascey nhìn trân trối vào người thợ của mình.

“Cô bé đã chết,” Amaury lạnh lùng thông báo. Rồi, trước khi họ có thể chấp nhận sự thật, chàng hỏi, “Ông thuê cô bé bao lâu rồi?”

“Tôi mới chỉ thuê cô ta ngay trước khi đến đây.” Trông lão thật sự bất ngờ trước những chuyện này … cứ từ giọng điệu ngọng nghịu của lão là biết.

“Sao lại phải thuê vội vã vậy?”

Lão Lascey lắc đầu. “Một người thợ của tôi bỗng dưng biến mất vào ngày chúng tôi dự kiến khởi hành. Sylvie đã đến ngay khi chúng tôi bắt đầu đi. Cô ta cam đoan đã học may xong. Lúc đó cô ta như vận may của tôi vậy.”

Amaury nhăn mặt trước cách dùng từ của lão. Phép màu của lão đã gần như là đám tang của chàng. “Đồ của cô ta ở đâu?”

Lão thợ may có vẻ ngây ra, rồi nhìn lại đám người làm dò hỏi, và một trong số họ vội vã bước đến chiếc giường gấp, lôi ra một cái túi nhỏ. “Của cô ấy đây, thưa đức ông.”

Cầm lấy cái túi, Amaury dốc ngược xuống, đổ toàn bộ đồ đạc trong đó ra giương. Chàng và Emma buòn bã nhìn vào chúng. Chỉ có một chiếc lược gỗ gãy, một chiếc váy nâu giản dị thủng lỗ chỗ, một chiếc ví nhỏ, và một chiếc lọ khác. Cầm chiếc lọ lên, Amaury mở ra, khẽ hít vào rồi đưa cho Emma ngửi khi chàng với tới chiếc ví.

Chiếc lọ đã rỗng, nhưng vẫn còn một mùi đắng đắng thoang thoảng giống như chiếc lọ kia, Emma lắc đầu thở dài.

“Cũng cùng là chất độc đó đúng không?”

“Vâng,” nàng lưỡng lự đồng ý. “Giống như chiếc lọ cô bé cầm. Nhưng em không thể tin được chuyện này. Làm thế nào mà cô bé-“ Tiếng nàng khựng lại đột ngột khi Amaury mở chiếc ví ra và đổ tiền ra đầy tay.

“Đây là lí do đấy,” chàng nói.

“Có vẻ thế,” Emma đồng ý, dù vẫn còn có vẻ khá khó khăn để chấp nhận. Với nàng đó chỉ là món tiền nhỏ thôi, nhưng nàng biết đó có thể là một gia tài với cô gái trẻ đang nằm trên giường. Thế nhưng, cũng không thể nào một cô bé ngọt ngào như thế lúc chết lại có thể là một kẻ giết người. Có quá nhiều câu hỏi không thể trả lời nổi. “Vậy sao cô bé lại tự sát chứ? Tại sao phải uống thuốc độc chứ?”

Nhún vai, Amaury trút lại đống xu vào túi. “Tội lỗi. Sợ bị bắt. Ai biết được.” Chàng lia mắt qua lão Lascey đang núp sau đám phụ nữ, mặt lão lộ vẻ lo lắng. Khi lão thấy Amaury nhìn lão, lão bước lũi lại lo sợ.

“Tôi không hề biết,” lão lắp bắp. “Không phải tại tôi. Nếu nhận ra tôi đã không mang cô ta tới đây.”

Emma nhăn mặt khi lão quỵ lụy nói.

“Chính ông là người mang cô ả đến đây,” Amaury buộc tội. “Ta sẽ phải bắt ông chịu trách nhiệm về chuyện này.”

“Không phải!” Lão thợ may sợ hãi. “Nhưng tôi đã không biết mà.”

“Đáng lẽ ra ông phải kiểm tra người của mình.”

“Phải, vâng, tất nhiên rồi, nhưng tôi – tôi có thể bồi thường cho ngài.”

“Ông thì bồi thường được cái gì?”

“Tôi sẽ giảm giá đồ may của ngài,” lão tuyệt vọng nói.

Amaury gần như nhướng mày.

“Một nửa giá mà lẽ ra ngài phải trả. Một nửa. Và tôi sẽ không tính chi phí đi lại của tôi.”

Amaury khẽ bặm môi rồi gật đầu. Lão sụm xuống nhẹn nhõm, rồi khựng lại ngay khi Amaury nói. “Tuy nhiên, ta sẽ không may thêm mấy cái thứ kỳ cục này nữa.” Cúi xuống, chàng giật mất sợi xích ở đầu gối và giật mấy cái lông ra, ghê tởm ném vào lão già. “Và ông sẽ phải cắt ngắn mấy ống tay áo đi, mấy cái áo khác cũng phải như thế. Và không một cái lông ngu ngốc nào trên mũ ta nữa.”


“Vâng, thưa đức ông.” Lão nhẹ nhõm ra mặt.

“Và nếu ta còn thấy những thứ vớ vẩn như thế trên người vợ ta…” Chàng bỏ lửng lời cảnh cáo, để cho lão tự tưởng tượng.

“Vâng, thưa đức ông. Cảm ơn, thưa đứa ông.” Cúi người chào lia lịa, lão lùi ra khỏi phòng, ra hiệu cho đám thợ may đi theo.

Amaury nhìn theo họ, rồi lắc đầu, lẩm bẩm bình luận về lão.

Emma vẫn im lặng. Nàng không trách lão Lascey về hành động của Sylvie, nhưng cũng không có ý định can thiệp gì về thỏa hiệp giảm giá một nửa của lão. Trước đó lão đã tự bơm giá lên quá rồi, nên dù đã giảm một nửa, đó cũng vẫn là một phi vụ hời. Nàng chuyển sự chú ý sang Amaury khi chàng tự nhìn chăm chăm vào mình cau có.

“Ta phải đi thay đồ đây.” Chàng nắm tay nàng ra khỏi cửa. “Lo cho cô bé nhé, George Nhỏ,” chàng ra lệnh, rồi dẫn nàng ra khi nàng nói với thêm, “Làm cho cô bé một lễ tang chỉn chu nhé.”

Rồi nàng lại im lặng cho đến khi về đến phòng. Buồn bã trước những chuyện của buổi sáng nay, nàng đã gần như không hề biết đến cái chết của cô bé, và tâm trí nàng cũng đã nghĩ về những chuyện khác. Chuyện nàng vừa khám phá ra chẳng hạn, rằng Amaury không hề dùng thuốc của nàng kể từ đám cưới của họ. Nếu là thật, thì-

“Damiana là gì?”

Ngẩng phắt lên, nàng nhìn trân trối vào chồng – mắt mở to. Cứ như là chàng đọc được suy nghĩ của nàng vậy.

“Vợ” Chàng sốt ruột nhíu mày với vợ khi nàng vẫn không lên tiếng.

Emma lưỡng lự khi chàng lôi cái áo chẽn xanh cũ mèm ra khỏi giường và bắt đầu mặc vào. Thở dài, nàng ngồi xuống bên giường. “Chàng nói chàng đã đổ rượu vào đĩa của lũ chó từ khi ốm dậy à?” nàng thận trọng hỏi.

“Ừ.” Chàng kéo cái áo chẽn đã sờn qua đầu, rồi liếc sang khuôn mặt buồn bã của vợ thở dài. “Ta xin lỗi, vợ. Nhưng những thứ thuốc đó của nàng khá là đắng so với lũ đàn ông chúng ta. Mới cả, ta cũng đâu cần đến chúng.”

“Không. Có vẻ là vậy,” Emma yếu ớt nói, nghĩ đến cuộc sống tràn ngập tình yêu của họ trước đó. Cho đến đêm qua.

Nhìn nàng chăm chú, chàng bước đến ngồi cạnh nàng. “Nói cho ta biết đi.”

Emma nhìn lên chàng ngập ngừng, tự hỏi liệu chàng có giận vì nàng đã chuốc thuốc cho chàng không, rồi quyết định câu giờ thêm đôi chút. “Tại sao chàng không về giường ngủ đêm qua, thưa ngài?”

Nhăn mặt, chàng tránh ánh mắt nàng trước khi thú nhận. “Ta thật ngu ngốc.”

“Không. Nói cho em đi đã.”

Nhún vai, chàng nhìn đăm đăm ra cửa sổ. “Đầu óc ta rối bời. Thực sự là đến giờ vẫn thế.”

“Chàng nổi trận lôi đình với em khi em nói vì muốn có con nên em mới…” Nàng thoáng đỏ mặt, không muốn nghĩ đến hành động trơ trẽn của nàng hôm trước, chứ chưa nói đến chuyện gọi tên nó ra.

Amaury gật.

“Nhưng mà, chẳng đó là lý do vì sao mà một người vợ muốn để mà có thể… chàng biết đấy?” Chàng im lặng, rồi đến lượt Emma thở dài. “Sự thật là em đã không nói tất cả về chuyện vì sao em đã quá… háo hức đến thế. Không chỉ vì một đứa con. Em không biết phải giải thích chuyện đó như thế nào cho tốt, sau vụ ẩu đả trong rừng, em đã muốn được chàng ôm và tận hưởng cảm giác sống sót. Việc đó với chàng làm em có cảm giác đó.”

“Thật sao?” Chàng ngạc nhiên khi nàng nói.

“Vâng. Và, còn nữa,” nàng thẹn thùng thú nhận, vội vã nói, “Damiana được xem là loại thảo dược tăng khả năng của đàn ông.”

Amaury chớp mắt. Chàng đã định cố gạn hỏi về cái “Còn nữa” của nàng, nhưng nó đã hoàn toàn bị quên lãng khi nàng thú nhận. “Tăng khả năng…”

“Phải.” Emma cắm mắt vào bàn tay mình, nhăn nhó khi thấy chúng đang vò váy của nàng đến nhàu nhĩ đi. “Em đã sợ rằng chỉ có cách đó mới lôi chàng lên giường với em được.”

“Không phải!?” Amaury nhìn trừng trừng vào nàng. Chẳng lẽ sự chú ý của chàng chưa cho nàng thấy chàng đam mê nàng sao? Lạy Chúa, trong khi chàng như con chó động cỡn, còn dám cả gan muốn nhảy bổ vào nàng trong rừng. Rồi chàng chợt hiểu. Nàng gần như đã nghĩ đó là do tác động của thuốc, chàng nhận ra và lập tức bắt đầu với nút thắt váy nàng.

“Đức ông? Chàng làm gì vậy?” Emma nắm lấy tay chàng.

“Chứng tỏ sức mạnh của mình, vợ. Ta đã không dùng damiana hôm nay, cả những hôm khác nữa. Thề có Chúa nếu ta uống những thứ thuốc đó, đảm bảo ta đã không cho nàng rời giường phút nào trong cả tuần vừa rồi,” chàng nói, tháo cái nút cuối cùng của nàng rồi nhanh chong tuột váy ra khỏi vai nàng.

“Nhưng… còn về khả năng bắn cung của em thì sao?” Fulk đã quay ngoắt khỏi nàng vì chán ghét khi biết điều đó. Chắc là chàng cũng thế thôi.

Amaury dừng lại, mặt chàng thoáng bực bội. “À, phải.” Bế nàng lên, chàng đứng ôm nàng cho đến khi váy nàng tuột hẳn xuống. Khi nó đã rơi xuống đất, chàng ngồi xuống, đặt nàng nằm ngang đùi, phát mông nàng ra lệnh với một cái giọng chán ngắt, “Nàng không bao giờ được bắn cung vào ta lần nào nữa, vợ. Như thế là tội lỗi. Ta là chồng nàng, là chủ của nàng.” Lật nàng lại, chàng đặt nàng lên giường.

“Chỉ thế thôi à?” Emma ngỡ ngàng hỏi khi chàng nằm lên nàng.

Ngừng lại, Amaury nhướng mày. “Nàng muốn hơn nữa à?”

Emma chớp mắt. “Không, nhưng… em bắn cung khá giỏi đấy,” nàng huỵch toẹt.

“Phải. Ta đã nhận ra, vợ.” Xong với cái dây cuối cùng, chàng xốc nàng ngồi lên và tuốt luôn cả cái áo chẽn ra khỏi vai nàng, mắt chàng sáng lên khi ngực nàng lộ ra.

“Chàng không thấy phiền sao?” Emma ngờ vực nhìn chàng.

“Phiền á?” Lại ngừng lại, chàng liếc nàng châm chọc. “Không, vợ. Thực tế ta khá là biết ơn cái kỹ năng đó của nàng. Cả cái khả năng đàn ông của ta cũng thế. Nếu nàng bắn kém hơn một chút thôi, thì ngay cả thuốc của nàng cũng không giúp ích gì được cho nó đâu.”

“Nhưng-“ Emma ngừng lại để hít vào khi chàng cuối cùng cũng chụp lấy ngực nàng sau khi đã vất vả tháo đống xống áo xong.

“Hơn nữa,” Amaury lẩm bẩm, ấn một nụ hôn lên một bên ngực, rồi bên kia. “Nếu không có kỹ năng đó, lũ cướp đã có thể xử xong ta rồi. Đó là một khả năng đáng tiền đấy, vợ. Giờ thì, im đi và giúp ta cởi đồ ra, nếu không, ta sẽ bắt nàng uống damiana trong cốc của ta đấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.