Đọc truyện Thế Bất Khả Đáng – Chương 94: Người vợ đảm
Trans+Edit: Pinoneverdie
– ————————————————–
Hạ Diệu thực sự không thể ngờ tới, việc làm tuyên truyền quảng cáo cho công ty trong dịp nghĩ lễ vừa qua, lập tức mang lại tiếng vang lớn.
Mấy ngày nay đường dây nóng của công ty giống như sắp bị đánh sập, cửa chính bình thường lúc nào cũng có phóng viên và du khách đổ bộ tới. Mấy huấn luyện viên và nhân đã sớm thay nhau quay trở lại công ty trong khi vẫn còn trong kì nghỉ Tết âm lịch, cơ bản giữ được trật tự và bảo đảm an toàn cho công ty.
Bây giờ mới hiểu thế nào là “cây to đón gió”, trong cùng một ngành nghề mà danh tiếng của mình quá cao ắc sẽ mang theo sự đố kỵ. Sự chú ý bắt đầu tăng nhanh, một số thông tin giả mạo dối trá gây bất lợi cho công ty đang phát tán rất nhanh trên mạng, may mắn tất cả thông tin đó đều không có cơ sở, không thỏa đáng, nên không ảnh hưởng xấu đến công ty. Thế nhưng vẫn còn tồn tại nhiều mối nguy hiểm khiên cho Hạ Diệu năm nay không mấy an tâm.
Viên Tung vừa đi, Hạ Diệu lại là người quen của công ty, so với Viên Tung vẫn là rất chăm chỉ chuyên cần, cơ bản mỗi sự kiện cậu ta đều phải nhúng tay vào tiếp quản. Việc lớn thì là giữ mối quan hệ xã giao và quan tâm cả truyền thông trên mạng, việc nhỏ thì đến phòng làm việc chăm sóc cây cảnh, quan tâm đến cả quá trình nở hoa, tác phong quả thực tưởng chừng như là hai người làm việc chứ không phải một người.
Hơn nữa Hạ Diệu còn là người quyết định, ra lệnh trong công ty, bất luận ai, việc gì không thể tự giải quyết phải tìm đến Viên Tung, đều phải đưa qua cho cậu ta phê duyệt.
Ở cái công ty này, Hạ Diệu tư cách thấp cạn, thế nhưng tất cả quản lý đều rất nghe lời cậu ta.
Dùng lời của bọn họ nói thì chính là: “Cậu chính là người trong nhà, mọi việc đều do cậu định đoạt, chung quy cậu cũng là em vợ nhà họ Viên”
“Em vợ thì em vợ, chỉ cần các người nghe theo chỉ đạo của tôi, đem tôi là con của hắn tôi đều nhận!”
Đầu tháng ba dương lịch, Hạ Diệu cảm thấy bọn họ đều bận rộn, làm việc vất vả ngay cả dịp nghỉ, cố ý mời bọn họ đi du lịch suối nước nóng thư giãn tiêu khiển hai ngày. Tự mình dẫn theo hai con vẹt “Nhi tử” ở trong công ty tản bộ, rất nhàn nhã.
Mới vừa dọn một cành cây ngả xuống đất làm cản đường, điện thoại trong túi Hạ Diệu liền vang lên,
Vừa nhìn thấy cái tên Tuyên Đại Vũ, Hạ Diệu trong lòng có loại cảm giác cực kì mệt mỏi. Kể từ ngày từ nhà Vương Trì Thủy trở về, Tuyên Đại Vũ hành động giống như bị điên loạn, không có việc gì cũng gọi điện thoại cho Hạ Diệu, một ngày ít thì ba bốn cuộc, nhiều thì tận ba mươi bốn cuộc. “Tôi nói chứ, cậu không tìm được Vương Trì Thủy tính sổ, nên cảm thấy không có ai truy lùng nữa. Cậu liền rảnh rỗi không có gì làm à?”
“Đúng là có một chút.” Tuyên Đại Vũ cười, “Cậu bây giờ đang làm gì nhỉ?”
Hạ Diệu đá một cục đá ven đường, nói: “Ở công ty bảo tiêu””Cậu lại đến chỗ đó?” Tuyên Đại Vũ không giải thích được, “Cậu làm sao mà suốt ngày chạy đến chỗ đó? Cậu có cổ phần trong đó à?”
Hạ Diệu nói: “Không có, bởi vì ngày hôm nay nhân viên công tác có việc phải đi ra ngoài, nên tôi ở lại hỗ trợ tiếp quản”
“Dựa vào cái gì mà hỗ trợ?”
Hạ Diệu lừa gạt một tiếng, “Ai u Con mẹ nó! Vương Trì Thủy chạy thế nào mà lại chạy đến bên ngoài cửa nhà cậu rồi kìa”
Tuyên Đại Vũ bắt đầu phản xạ có điều kiện chuyển hướng ngoài cửa sổ.
Hạ Diệu cười ha ha một tiếng, lấy tay cúp máy.
Lúc sau điện thoại di động lại vang lên, Hạ Diệu không nhận, trực tiếp nhét điện thoại vào túi, chỉ còn nghe tiếng con vẹt bì bõm nói hòa cùng tiếng nhạc chuông. Sau đó điện thoại di động vẫn không ngừng vang, hơn nữa còn là vừa dừng lại liền lập tức vang lên tiếp, coi bộ rất khẩn cấp.
Hạ Diệu trong lòng thầm mắng: Tuyên Đại Vũ cậu thật nhàm chán có biết không? Kết quả cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, mười mấy người kế đó điện thoại đều không phải là dãy số củaTuyên Đại Vũ, mà là nhân viên đang đi nghỉ phép gọi tới.
Hạ Diệu căng thẳng trong lòng, một cuộc nữa lại gọi đến, vội vàng bắt máy
“Này, Hạ Diệu hả? Anh mau tới đây, đã xảy ra chuyện!”
Hạ Diệu chạy tới chỗ mọi người đang nghỉ dưỡng thì mọi chuyện đã hỏng bét. Ba mươi bốn người đang cùng một chỗ xé rách lẫn nhau, trong đó đa số là nhân viên bảo tiêu của công ty, cùng một đám tiểu tử không rõ lai lịch ẩu đả. Bên ngoài còn có bảo vệ của khu nghỉ dưỡng, đang ra sức khuyên can…
“Chuyện gì xảy ra?” Hạ Diệu lôi Thi Thiên Bưu lại hỏi.
Thi Thiên Bưu tròng mắt đỏ ngầu nói: “Chúng tôi đang ngâm nước nóng rất bình thường, đột nhiên một nhóm người xông vào “bới lông tìm vết” thêu dệt chuyện. Ban đầu chúng tôi vì hình tượng của công ty, nên nói mấy câu khách sáo liền đem những người này đuổi đi, kết quả những người này không chỉ có mắng chửi người mà còn động thủ, chúng tôi đều là đàn ông đi đứng nhanh nhẹn chỉnh tề khí phách, ai chịu nổi khí tức này?”
Hạ Diệu mắt lạnh nhìn chăm chú vào nhóm người kia, hỏi: “Những người này ông biết không?”
“Chỉ biết một người.” Thi Thiên Bưu nói.
“Người nào?”
Thi Thiên Bưu chỉ trong đám người kia một người nam nhân, nói: “Hắn gọi là Vương Xuyen, là bảo tiêu của công ty Hắc Báo, biệt danh là Hắc tử.”
Hắc Báo cũng là công ty tư vấn về bảo vệ an ninh, cũng chính là công ty bảo tiêu, từ trước tới nay đều là là đối thủ cạnh tranh rất mạnh của công ty Viên Tung. Công ty này khởi nghiệp sơm, tổng thực lực rất mạnh, những năm trước đây vẫn là cái tên lớn trong nghề, có nhiều nhân tài kiệt xuất. Nhưng gần hai năm liên tiếp bị công ty Viên Tung đoạt lấy danh tiếng, trong lòng oán hận chất chứa đã lâu, cho nên trận ẩu đả này đã muốn sớm diễn ra.Kỳ thực Thi Thiên Bưu hiểu mọi chuyện, hiện công ty đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu thật sự giao đấu, bất kể thắng thua, thua thiệt nhất định là công ty mình.
Thế nhưng lại không có biện pháp, đúng như ông ta nói, bản lĩnh ăn uống nhiều tới đâu ai nuốt trôi khí tức này?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một bình rượu bị quăng tới vỡ bên chân Hạ Diệu.
Thi Thiên Bưu nổi giận gầm lên một tiếng: “Tao thao con mẹ nhà mày!” Trực tiếp tiến lên đánh điên cuồng một trận.
Hạ Diệu phát hiện, đối phương đa số toàn vật lộn chứ chả đánh đấm lại, toàn bộ đều mang dáng vẻ thô bỉ chợ búa. Nói cách khác có nghề bảo tiêu chỉ có vài người, những người còn lại đều là mướn ai đó bổ sung vào. Biết rõ sức tấn công yếu hơn nên liên tiếp khiêu khích, hơn phân nửa đều là đang bị người bên mình đánh.
“Chụp lại nhanh nào!”
Không biết tên bảo an nào hô lên một câu, ngực Hạ Diệu đập lộp bộp một trận, quay đầu nhìn sang. Quả thật có ba bốn phóng viên đứng ở cửa quay chụp, hơn nữa dáng vẻ hình như đã đứng đó rất lâu, hình như đã quay chán chê.
Nhóm người bên công ty Viên Tung luống cuống, rõ ràng quá mà, đây là do bên truyền thông và Hắc Báo câu kết bày mưu, dùng thủ đoạn cạnh tranh bất chính nhằm hãi hại công ty của mình.
Thế cục rơi vào trạng thái giằng co, Hạ Diệu sớm đã lo lắng không dám động thủ, đối phương còn đang chửi rủa khiêu khích không ngừng.
“Làm sao bây giờ?” Thi Thiên Bưu hỏi Hạ Diệu, “Có cần gọi điện cho Viên tổng?”
“Không cần!” Hạ Diệu cực kỳ bình tĩnh, “Tiếp tục đánh.” (mạnh dữ =]])
Thi Thiên Bưu bối rối, “Vẫn còn đánh? Vừa rồi những ký giả kia đã chụp hình, đánh tiếp thì giống như khinh thường bọn họ, bọn họ lại đem tin báo ra càng xấu đi, chúng ta lập tức sẽ…”
Hạ Diệu đứng trước ba mươi mấy người trước mặt, chưa bao giờ dùng khí phách uy mãnh như lần này miệng hét một tiếng.
“Dùng hết sức mà đánh! Có vấn đề gì tôi chịu!”
Mệnh lệnh này vừa được nói ra, mọi sự tha thứ bỏ qua trong lòng lúc nãy đều đổ nát, tiếng quyền cước cùng tiếng vũ khí liên tiếp vang lên, mùi máu tanh ra tới cửa chính! Đâm đi, đâm thật sâu vào như vậy càng có nhiều chứng cứ kích thích sự đói khát của của bọn phóng viên. Đáng lẽ chụp xong đã bỏ đi, vừa nhìn những thành viên trong công ty Viên Tung “phối hợp” như vậy,một lần nữa nâng máy móc lên quay chụp.
Hạ Diệu một thân một mình dáng vẻ bệ vệ điên cuồng, bay thẳng đến tên Hắc tử, một quyền quét vào cửa mặt tiền, đấm rụng hai cái răng cửa của hắn. Cơn lốc cường cước ập tới, đôi chân bén nhọn đạp thẳng vào ngực tên Hắc tử. Xẹt một đường phỏng đoán, đá liên tục văng xa hơn mười thước, trượt dài tới một cái máy quay. Hình như ý định của Hắc tử đã thành công, hắn trông rất hài lòng, thể hiện trước máy quay của phóng viên là sự hung tính tàn bạo của nhân viên công ty Viên Tung.
Cho đến khi Hắc tử bị đánh ngả xuống đất không đứng dậy nổi, mặt dán xuống đất, lông mi chuyển động cười nham hiểm, Hạ Diệu tài mới dừng tay.
Cục diện cuối cùng cũng được kiểm soát, các phóng viên đang muốn rút lui, đột nhiên một chiếc xe chạy đến chắn ngang đường trước mặt bọn họ.
Cửa sổ xe mở ra, một cái đầu thăm dò lò ra.
“Tìm chỗ uống vài ly nào.”
Đám phóng viên vừa nhìn thì lập tức nhận ra đây là người bên lĩnh vực tuyên truyền, có vài lần giao thiệp, không một chút nào dám chậm trễ, trực tiếp lên xe đi tìm quán rượu.
Hạ Diệu nửa tiếng sau chạy theo tới nơi.
Mấy tên ký giả nhìn thấy Hạ Diệu, toàn bộ biểu tình ra kinh sợ, trong nháy mắt cậu ta cái gì cũng đều hiểu rõ. Đám phóng viên này đều là có bộ phận quyền lực phía sau sai khiến.
Không ngờ, Hạ Diệu lại cười với bọn họ và nói: “Tôi đặc biệt cám ơn mấy người.”
Đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, lạnh hết sống lưng mơ hồ cảm thấy bất an.
Hạ Diệu còn nói: “Ngày hôm nay công ty chúng tôi và công ty bảo an Hắc Báo ở làng du lịch suối nước nóng tổ chức một trận bảo tiêu đối kháng, nguyên căn chỉ là muốn vui đùa giao hữu, không muốn phóng viên tuyên truyền đưa tin, không nghĩ tới các người lại nhiệt tâm như vậy, toàn bộ quá trình đều đem quay lại. Cái này nếu như truyền ra, chẳng phải sẽ tăng cao sĩ khí à!
Nghe nói như thế, đám phóng viên đều không dám hé môi.
“Ai, các người đều không biết là chúng tôi đều chỉ là đấu giao hữu thôi à?” Hạ Diệu còn nói: “Còn chuyện này nữa, các người có thể đưa những tấm hình lúc nãy cho tôi xem với được chứ?”
Người tổng phụ trách bộ phận chụp ảnh bên ban tuyên truyền chỉ còn biết đưa cho Hạ Diệu cái túi đựng máy ảnh.
Lục lọi tìm được đoạn phim độ nét cao cảnh mình và Hắc tử đánh nhau, ngón tay chỉ cho phóng viên: “Người này chính là nhân viên chủ chốt của công ty Hắc Báo, nhận được nhiều giải thưởng lớn. Tôi ở công ty chúng tôi chỉ ngồi giã đậu tương, thật không nghĩ tới hắn cứ như thế để cho tôi đánh bại. Các người lúc làm bản thảo tin tức nhớ chỉnh sửa gương mặt của tôi đẹp một chút nhé.”
Hạ Diệu vừa chọn được một tấm ảnh, vừa lật xem vừa tán dương: “Các người chụp có góc ảnh thật đẹp a, nhãn cực sắc bén, biểu tình ngoan cường, tấm này không tệ, ưu thế áp đảo a…”
Từ quán rượu đi ra, đám phóng viên này mặt thảm thiết xanh biên biếc.
Buổi tối về đến nhà, Hạ Diệu mệt mỏi loan ra cả người, đấm người quá mạnh nên hai cái tay đều sưng phù. Viên Tung gọi điện thoại tới, Hạ Diệu chỉ có thể để điện thoại đặt trên đầu gối, mặt trực tiếp dán lên bắt đầu nói
“Mệt mỏi quá.” lầm bầm nói.
Viên Tung hỏi: “Làm cái gì mệt?”
“Đi ra ngoài chơi một ngày đêm.” (móa….thiệt sợ nó luôn)
“Vậy đi ngủ sớm một chút.”
Hạ Diệu ừ một tiếng, cứ như vậy dán điện thoại di động, gối đầu vào tiếng hít thở của Viên Tung ngủ thiếp đi.