Đọc truyện Thất Nguyệt Tu Chân Giới – Chương 130: Pháp Bảo Đặc Biệt
Dù hắn có muốn di chuyển tới Hỏa Châu, hắn cũng phải xác định được trận pháp truyền tống.
Nhưng hiện tại chuyện này đối với hắn mà nói cái này cũng không trọng yếu, hắn bây giờ còn không muốn đi Hỏa Châu.
Từ trong tay bản đồi nhì, chỗ động cây ban đầu của hắn, hắn tưởng đã gần chỗ sâu của Tử Hà Sâm Lâm, nhưng không nghĩ tới nơi đó cũng chỉ xem như hơi sâu của Tử Hà Sâm Lâm.
Từ cái chỗ này đi Tử Châu cũng không phải rất xa, tương phản, nếu như đi Hải Châu mà nói, đường xá so với đi Tử Châu xa hơn mười lần.
Đi qua nhiều lần suy nghĩ, Bắc Tiểu Lục quyết định trước hết đi Tử Châu Tử Thiên Thành.
Theo như Diệp Trần từng nói, Tử Thiên Thành là nơi cũng khá phồn hoa, tán tu cũng rất hay tụ tập, là một nơi rất tốt, có thể mua đồ cũng như thông tin cũng rất thông linh, nhưng tất cả dễ nói chuyện nếu có linh thạch.
…
Có địa đồ, Bắc Tiểu Lục dễ dàng vượt qua, chỉ qua hai ngày, Bắc Tiểu Lục đã đi ra Tử Hà Sâm Lâm.
Bên ngoài Tử Hà Sâm Lâm là một mảnh núi non dài chập chùng, ban ngày Bắc Tiểu Lục không có đạp kiếm phi hành, hắn trái lại đem tu vi của mình ẩn nấp ở tại Luyện Khí tầng sáu.
Coi như là ngự kiếm phi hành, cũng là buổi tối.
Lại một ngày đêm qua đi, Bắc Tiểu Lục gặp một đội ngũ từ biên giới Tử Hà Sâm Lâm đi vào, xem ra Tử Hà Sâm Lâm bên vòng ngoài, rất nhiều tu sĩ chào đón.
Bắc Tiểu Lục chân khí hữu hạn, cả đêm ngự kiếm phi hành cũng mệt mỏi cả người, ban ngày hắn trông giống như một tu sĩ bình phàm, ban đêm lại phi kiếm bay như điên.
Cứ như vậy mười năm ngày sau, Bắc Tiểu Lục đã đi tới bên ngoài Tử Thiên Thành.
Trang phục trên người, Bắc Tiểu Lục sớm đã đổi lại, trông rất giống một công tử ca, nhẹ nhàng phóng khoáng.
Điều làm Bắc Tiểu Lục vui vẻ nhất, cả người hắn từ khi đi vào Cầm Linh bí cảnh, đến mấy tháng bên trong Tử Hà Sâm Lâm, làm hắn cao tới một mét sáu.
Chính vì như vậy mà hai người Ninh Nhược Trần cùng Diệp Trần không chút nghi ngờ, khi hắn nói mình đã mười bốn tuổi.
Hơn nữa không biết sư phụ hắn làm cách gì, mà lại ngụy trang cho hắn hơn mười ba tuổi, không ai có thể nhìn ra, cho dù là Hóa Chân cường giả, cũng không xem được.
Điều này cũng giảm bớt những rắc rối cho hắn, xem như lão sư phụ có chút lương tâm.
So với các thành trì mà hắn từng nhìn thấy ở Nam An Châu, Tử Thiên Thành liền nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng như vậy, cũng đủ cho Bắc Tiểu Lục hoàn toàn không rõ Tử Thiên Thành tới cùng cao bao nhiêu, cửa thành to lớn tản mát ra cỗ khí tức cực kỳ tang thương.
Có thể nhận thấy, Tử Thiên Thành đã có lịch sử lâu đời.
Đây là một nơi thành trì Tử Châu thông thường, Bắc Tiểu Lục trong lòng không mấy rung động, cảm thấy cũng khá bình thường, nhưng nghĩ lại, bản thân hắn quả thực vẫn chưa đi đâu.
Ngay cả trong tộc địa, nơi Bắc Tiểu Lục đi cũng chỉ có mấy nơi, những nơi đó đều là thần thánh thánh địa, khổng lồ hùng vĩ, không phải mấy nơi này so sánh được.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng ngay cả như vậy, đối với Bắc Tiểu Lục lúc này cũng rất cao lớn, không thể xem thường.
Cửa thành to lớn không ngừng có người ra vào, hai đội ngũ nghiêm chỉnh dạt hai bên canh ở cửa thành, xem ra thành trì nơi đây cũng rất nghiêm.Bên cạnh cửa thành, trên tường dán lên một cái bố cáo cực kỳ bắt mắt.
Bắc Tiểu Lục rất xa chỉ lướt qua đã thấy, mặt trên đó thông báo Thanh Huyền Môn chiêu thu đệ tử.
Hắn nhìn cũng không có nhiều người xem, hiển nhiên tờ này bố cáo này đã dán ra được rất lâu rồi.
Bắc Tiểu Lục rất muốn nhìn một chút nội dung bên trong bố cáo, bất quá hắn vẫn là nhịn được hiếu kỳ của mình.
Nếu mà lúc này hắn đi nhìn nội dung bố cáo, nhất định sẽ bị người nhìn ra, hắn mới lần đầu tiên tới nơi này.
Hắn chỉ nhìn lướt qua bố cáo, theo đông đảo tu sĩ cùng nhau tiến vào Tử Thiên Thành, thời điểm đi vào cửa thành, hắn cũng không có bị thủ vệ nghi ngờ.
Tu sĩ ở trong Tử Thiên Thành trong tưởng tượng của Bắc Tiểu Lục còn nhiều hơn, hầu như khắp nơi đều đều đông đúc.
Nhưng Tử Thiên Thành trật tự coi nhưu tốt, chí ít không người nào dám cưỡi thú bên trong này.
Hai bên đường phố bày rất nhiều quầy hàng, cửa hàng, tửu lâu, phòng trọ chỗ chỗ đều có tu sĩ, thật giống như có đại hội, phi thường náo nhiệt.
Bắc Tiểu Lục cảm thụ được trên đường đi người thường chiếm đa số, tu sĩ cũng rất nhiều, nhưng tu vi đều không cao lắm.
Hắn thoáng buông lỏng một chút, bên trong thành chắc là sẽ không có loại sự tình tàn sát công khai.
Trên đường đi Bắc Tiểu Lục thấy bên đường không ít người ngồi xếp bằng, phía trước mặt trưng bày một chút bảo vật, có rất nhiều đều bảo vật có giá trị.
“Đây là cái gì?” Bắc Tiểu Lục đi dạo qua bỗng dừng lại, trên một gian hàng nhỏ có trưng bày gương nhỏ, Bắc Tiểu Lục lại cảm nhận đạo gợn sóng từ bên trong.
“Linh Nguyệt Uyên Ương Kính, song kính tương liên, hai người đồng thời luyện hóa, cho dù cách xa nhau ngàn vạn đại lục, đều có thể nhìn thấy đối phương, trực tiếp thông qua gương nói chuyện.” Chủ nhân quầy hàng này là một lão giả, tiên phong đạo cốt, khí chất bất phàm, hắn nhìn về phía Bắc Tiểu Lục nói:
“Tiểu hữu có muốn sở hữu hay không, vật quý không nhanh tay không có, người hiểu được giá trị của nó càng thêm trân trọng.”
Bắc Tiểu Lục hơi có chút động dung, lại còn có loại bảo vật này, trước kia tại Bắc tộc hắn chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà hắn bỗng nhớ lại lời lão giả nói, không nhịn được mà hỏi lại: — QUẢNG CÁO —
“Vị tiền bối này, ngươi nói là Linh Nguyệt Uyên Ương Kính, hai người đồng thời luyện hóa, cho dù cách xa nhau ngàn vạn đại lục, đều có thể nhìn thấy đối phương, trực tiếp thông qua gương nói chuyện”
Lão già này vuốt vuốt râu ở cằm, cười đắc ý khẳng định nói:
“Không sai, cách xa ngàn vạn đại lục đều có thể tương liên tương thông, người trẻ tuổi, phải nắm bắt cơ hội, qua thôn này thì không có cửa hàng này nữa đâu”.
Bắc Tiểu Lục im lặng nhìn chằm chằm lão giã, coi hắn là người ngốc nhiều tiền sao? Cái thứ đồ chơi này có được như thế, lại đến lượt hắn mua hay sao, hơn nữa thứ đồ vật này có thể mua được sao.
Nhưng mà Bắc Tiểu Lục khẳng định đồ vật này, chắc hẳn bất phàm, dù không hiểu tại sao trong lòng hắn lại nghe được gợn sóng từ Linh Nguyệt Uyên Ương Kính phát ra.
Nhưng chỉ cần không quá mắc, hắn có thể mua về thử xem, nếu công hiệu có thể,…, không không, hắn chỉ cần trong một đại lúc thấy được đối phương là được rồi.
“Giá bao nhiêu?” Bắc Tiểu Lục hỏi.
“Thượng phẩm pháp khí.” Lão giả báo ra giá, không nói bao nhiêu linh thạch, mà lại muốn một món thượng phẩm pháp khí.
“Tiền bối, đây chỉ là một kiện bảo vật đưa tin, giá này ngươi cũng dám đưa ra, ngươi trâu a?” Bắc Tiểu Lục mở miệng nói.
“Đôi Linh Nguyệt Uyên Ương Kính này tuy chỉ là pháp khí truyền tin, nhưng đồ vật này là bảo vật vô giá, ta chính là từ trong một bí cảnh cầm ra, theo ta xem tiểu hữu chính là người bất phàm, khí chất siêu phàm, sau này có được đạo lữ, khó tránh khỏi những lúc rời xa nhau, nếu là gặp được một chút phiền toái, dùng cái này giao lưu câu thông, quả thật quá tiện lợi.”
Lão giả giải thích nói, khẩu tài đúng là vô cùng tốt, Bắc Tiểu Lục ngược cảm giác không mua liền có chút đáng tiếc.
“Được rồi, ta vẫn nên đi quầy khác.” Bắc Tiểu Lục cất bước rời đi, lão giả bật cười lớn, nói: “Tiểu hữu xin cứ tự nhiên, bất quá lần này Tử Thiên Thành rất nhiều người, Linh Nguyệt Uyên Ương Kính chỉ có một kiện, nếu là bị người giao dịch đi, liền không có kiện thứ hai.”
Giao dịch vốn là một loại trên tâm lý đánh cờ, Bắc Tiểu Lục xưng không cần, bất quá là muốn ép giá mà thôi, hắn chưa ăn thịt heo, sao lại chưa thấy heo chạy qua, thật coi hắn không nhìn ra sao?
— QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục nghe được lão giả lời nói nói thầm một tiếng lão hồ ly, người nơi này quả nhiên đều là rất tinh minh.
“Lấy linh quả, đan dược giao dịch thì sao?” Bắc Tiểu Lục hỏi.
Lão giả lắc đầu, lấy cảnh giới của hắn, không cần mấy thứ đó.
Về phần những bí pháp lợi hại kia, Linh Nguyệt Uyên Ương Kính không đáng, hắn vẫn là tự biết rõ.
“Trung phẩm pháp khí?” Bắc Tiểu Lục lại nói, đối phương vẫn như cũ lắc đầu, dứt khoát nhắm mắt lại , nói:
“Tiểu hữu nếu không có thành ý, liền xin cứ tự nhiên đi.”
“Lão tiền bối xem như ngươi lợi hại.” Bắc Tiểu Lục quay người trở lại đến lão giả bên người, đối phương liền cũng lộ ra dáng tươi cười, nói:
“Lão đạo nhìn người hay là chuẩn, tiểu hữu xem xét liền không phải người tầm thường, một kiện cực phẩm pháp khí, nhất định là đem ra được.”
Bắc Tiểu Lục không nói gì thêm, ném cho đối phương một viên nhẫn trữ vật, đối phương thần thức dò xét, cảm giác xuống, liền cười nói:
“Không có vấn đề.”
Bắc Tiểu Lục cầm lấy Linh Nguyệt Uyên Ương Kính, trong lòng rung động càng mạnh, xem là một kiện pháp khí lai lịch không tầm thường.
Mặc dù vui vẻ, nhưng trên mặt Băc Tiểu Lục biểu hiện giống như rất tò mò với thứ đồ này..