Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1030: Kỳ thú tranh phong


Đọc truyện Thất Giới Truyền Thuyết – Chương 1030: Kỳ thú tranh phong

Thời khắc đó, toàn thân Lục Vân ánh sét lấp lánh, bao phủ bởi sức mạnh lôi điện, cảm giác hệt như lôi điện đã nuốt lấy chàng.

Trên bầu trời, sấm giật chớp lòe, ánh sét liên miên không ngừng hệt như những con rắn trắng hội tụ lại, đan thành một cột sáng, một đầu nối liền với người của Lục Vân, một đầu xuyên thấu trời cao, chớp mắt đã chiếu sáng cả bốn phương.

Cảnh tượng này kéo khá dài, âm thanh sấm sét dày đặc vang tận mây xanh, khiến cho mặt đất rung chuyển, núi sông lay động, trong phương viên vài trăm dặm sấm sét gầm rú.

Giữa không trung, Lục Vân không né không tránh, toàn thân ánh sét như điện, ngay khi cột sáng biến mất thì ánh này cũng ẩn dưới thân thể chàng.

Phía trước, Lôi Thiên vẻ mặt kinh hãi, phẫn nộ quát lên:

– Không thể nào, sao lại có thể như vậy được?

Lục Vân bật cười lạnh lùng, hỏi ngược lại:

– Ngươi có biết vì sao ngày đó ở Vân Chi Pháp giới ta đã không muốn giết ngươi chăng?

Lôi Thiên ánh mắt nghi ngờ, hỏi ngược lại:

– Tại sao?

Lục Vân đáp:

– Bởi vì ngươi biết Lôi Thần quyết, vì thế lúc đó ta mềm lòng bỏ qua cho ngươi.

Lôi Thiên rống lên:

– Nói bậy, Lôi Thần quyết và điều đó sao có quan hệ được?

Lục Vân tay phải đưa ra, lòng bàn tay ánh lôi điện lấp lánh, giọng lạnh lùng khốc liệt trả lời:

– Bởi vì ta mới chính là người kế thừa Lôi Thần quyết.

Dứt lời ánh điện đột ngột hiện ra, một chùm hào quang màu trắng đánh trúng Lôi Thiên, lập tức hất tung hắn đi thật xa.


Gào lên một tiếng, Lôi Thiên vừa bay lại vừa quát lên:

– Không thể nào, đó chính là pháp quyết ta tự sáng chế ra, ngươi nhất định đã học trộm ở Chấn cung.

Lục Vân khinh bỉ nhìn hắn, hỏi lại:

– Nếu ta học lén pháp quyết của ngươi, làm sao có thể đánh ngươi bị thương?

Nói rồi hai tay giơ cao, lòng bàn tay ánh lôi điện lấp lánh, hình thành một quả cầu ánh sáng trên đỉnh đầu, hấp dẫn lưỡi tầm sét của chín tầng trời, khiến cho trời đất biến sắc.

Nhìn thấy chớp điện chói mắt đánh xuống, Lôi Thiên ánh mắt biến hẳn, Lôi Thần quyết của Lục Vân có thể nói là mạnh hơn vài lần so với mức mạnh nhất của hắn, điều này khiến hắn vô cùng chấn động giận dữ, sau khi đỡ được liên tiếp vài chục luồng chớp điện, cuối cùng bị Cửu Thiên Thần Lôi đáng sợ đánh bay đi.

Miệng hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân bị sét đốt cháy trụi lũi, được luồng sức mạnh êm ái do U Minh Ma long phát ra cuốn trở lại.

Giận dữ nhìn Lục Vân, Lôi Thiên vừa thở dốc, vừa cừu hận lên tiếng:

– Được, ngươi tàn nhẫn, ta phải xem ngươi có thể tàn nhẫn đến lúc nào đây.

Nói rồi vỗ xuống U Minh Ma long bên dưới để ra mệnh lệnh tiến công.

Gào lên một tiếng, thân thể to lớn của U Minh Ma long nhanh chóng thối lui, giãn khoảng cách giữa hai bên.

Sau đó, ánh mắt tròn xoe giận dữ của U Minh Ma long phát ra sức mạnh tinh thần dị lực vô hình hóa thành đao bén bắn thẳng đến Lục Vân.

Chăm chú nhìn U Minh Ma long, vẻ mặt Lục Vân âm trầm, vuốt ve Tứ Linh thần thú trên vai, lạnh lùng tàn khốc lên tiếng:

– Lôi Thiên, nếu như ngươi cho rằng mượn sức mạnh của U Minh Ma long có thể đối kháng được ta thì ngươi đã sai rồi.

Nói rồi toàn thân hào quang lóe lên, một tầng làn sáng ngũ sắc đột nhiên xuất hiện, ngăn cản lưỡi đao ánh sáng cong cong do U Minh Ma long phát ra.

Cảnh giác nhìn Lục Vân, Lôi Thiên quát lên:


– Chớ vội cuồng ngạo, cho dù ngươi thực lực kinh người, hôm nay tuyệt đối cũng khó mà thoát chết. Bây giờ, ngươi hãy nếm thử qua sự lợi hại của U Minh Ma long.

Nói rồi miệng gào lên một tiếng, Ma long dưới chân lập tức gào thét, hai trảo múa lên tùy tiện, hai luồng gió sắc như dao màu đen rít lên chém tới, hóa thành hai trảo ánh sáng to lớn chụp thẳng về phía Lục Vân.

Thấy vậy, Lục Vân bật cười lạnh lùng tàn khốc, vỗ Tứ Linh thần thú trên vai, để cho nó phi thân bay lên, bản thân lại lóe lên đã dời ngang vài dặm, từ xa quan sát trở lại.

Tại chỗ, Tứ Linh thần thú lạnh lùng cao ngạo nhìn U Minh Ma long, ánh mắt đỏ hồng bắn ra khí phách sắc bén.

Khi hai trảo ánh sáng khổng lồ chụp đến, hai cánh trên lưng Tứ Linh thần thú giương ra, một luồng sức mạnh chấn động trời đất sản sinh trong chớp mắt, lập tức khiến không gian lân cận vặn vẹo biến hình, xảo diệu hóa giải công kích vô hình của U Minh Ma long.

Cảm ứng được bá khí của Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long rống to một tiếng, âm thanh rung trời của nói phá hủy tất cả mọi thứ lân cận, hệt như những cơn sóng ép gần đến Tứ Linh thần thú.

Nhận được sự khiêu khích của U Minh Ma long, Tứ Linh thần thú gào rống như sấm, hai cánh trên lưng vùng vẫy, cơn lốc rạch trời cùng với uy lực dời chuyển sông núi, gặp phải âm thanh của Ma long giữa không trung, lập tức phát nổ, chớp mắt đã lan tràn đến chân trời.

Thời khắc đó, mây đen trên trời quay cuồng, ánh sáng rọi chiếu không ngừng, thời gian không gian vặn vẹo rung chuyển không yên, cơn lốc tạo nên hủy diệt lập tức hất lùi U Minh Ma long. Bạn đang đọc truyện được tại

Thấy vậy, trong lòng Lôi Thiên vô cùng kinh hãi, hắn không thể nào nghĩ được Lục Vân lại có thần thú như vậy, có thể chống được vũ khí mạnh nhất của mình – U Minh Ma long.

Cảm giác không ổn dâng lên trong lòng, nhìn về phía Lục Vân xa xa, Lôi Thiên phát hiện chàng vẻ mặt lạnh lùng thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch cười. Hình ảnh đó như một thanh kiếm bén đâm vào trong lòng của hắn.

Bật lên một câu rủa, Lôi Thiên vẻ mặt âm hiểm nặng nề rống lên:

– Lục Vân, ta sẽ khiến ngươi hối hận không kịp!

Thời điểm này, tình hình như vậy, đây chỉ là lời nổi giận hóa điên của Lôi Thiên hay còn có ám chỉ điều gì?

Trên đỉnh Hoa Sơn, cuồng phong thổi bốn phía.

Địch nhân đầu tiên Lục Vân đang đợi đã đến chính là Tử Thần xưng hiệu U Minh Ma long, lúc này nó đang gầm gừ với Tứ Linh thần thú.

Vừa mới rồi, hai con thần thú mới phân tài cao thấp, U Minh Ma long thân hình vĩ đại lại bị Tứ Linh thần thú với thân hình ốm nhỏ đánh lui. Điều này khiến nó không phục chút nào, hiện nay đang thu thế chuẩn bị.


Bên ngoài, ba người Bách Linh đang quan sát vẻ mặt kinh ngạc, Hải Nữ lại nũng nịu mắng:

– Con rồng đen đúa kia trông thật không có cái đầu, còn dám so tài với bảo bối thông minh của ta, quả thật không biết tự lượng sức.

Bách Linh kéo Hải Nữ, trầm giọng nói:

– Không được khinh địch, U Minh Ma long chính là hung thú đứng hàng đầu trong những con thần thú trên đất liền, sức mạnh của nó có thuộc tính hắc ám, sức phá hủy rất mạnh mẽ.

Hải Nữ trả lời:

– Cho dù là như vậy, nó cũng nhất định không phải là địch thủ của bảo bối thông minh.

Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

– Hải Nữ, nhìn sự vật phải khách quan bàn luận, không được suy đoán tùy ý. Theo tình hình hiện nay, chúng ta còn chưa hiểu rõ lắm về U Minh Ma long, chỉ bằng trận giao tranh vừa rồi để nhìn, còn khó mà xác định được thực lực của nó.

Hải Nữ vẻ mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói:

– Dì Ngạo Tuyết, Hải Nữ hiểu rõ rồi.

Thấy nó đã nhận sai, Trương Ngạo Tuyết bật cười nói:

– Hiểu rõ là được rồi, chúng ta từ từ xem, đợi hiểu rõ tình huống cụ thể rồi mới ra kết luận được.

Cách đó vài dặm, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn U Minh Ma long, trong mắt ánh bảy màu hiện lên, chàng đang lẳng lặng phân tích thực lực của nó.

Ngày trước, Lục Vân đã từng tiếp xúc với khí tức của U Minh Ma long, có hiểu biết nhất định đối với thực lực của nó.

Nhưng lần này, khi chính mắt nhìn thấy, Lục Vân lại mơ hồ cảm thấy U Minh Ma long này không đơn giản, sức mạnh của nó rất kỳ quái, không ngờ có vài phần quen thuộc, lại có thêm mấy phần xa lạ.

Còn đang suy tư, Lục Vân đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngừng ở một cụm mây trắng, ở đó truyền đến hai luồng khí tức yếu ớt.

Trong lòng lay động, Lục Vân trong não hiện lên một hình ảnh, đó là một kết giới nhiều màu sắc, bên trong ẩn chứa hai luồng khí tức, đang phát ra sức mạnh ý niệm dò xét phía bên này.

Để ý đến kết giới đó, ánh mắt Lục Vân hơi động đậy, Ý Niệm Thần Ba chớp mắt đã tiến vào bên trong, nắm vững tình hình.

Vì thế, ánh mắt Lục Vân lạnh lại, khóe miệng mờ hiện một nụ cười tàn khốc.


Gào lên một tiếng nhỏ, U Minh Ma long trừng trừng Tứ Linh thần thú, cái đầu cứ lắc lư, mơ hồ nói lên một loại ẩn ý nào đó.

Thấy vậy, Tứ Linh thần gào lên một tiếng, tiếng rống điếc tai ẩn chứa vài phần bá khí, hệt như một lời tuyên chiến đáp trả.

Di động thân thể, trong mắt U Minh Ma long bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, miệng lại kêu lên một tiếng dài, toàn thân phát ra khí tức của cái chết.

Phát hiện U Minh Ma long không chịu thỏa hiệp, Tứ Linh thần thú kêu lên một tiếng dài vang trời, âm thanh hủy diệt như tiếng sói ngập trời, hình thành một khu vực âm sát xung quanh, không những vặn vẹo không gian, hủy diệt mây trắng, còn tạo nên sức mạnh ăn mòn đáng sợ trên bề mặt thân thể U Minh Ma long, ý đồ muốn xé nát thân thể nó.

Đối mặt với tiếng rống giận dữ rung động của Tứ Linh thần thú, U Minh Ma long gào lên lợi hại, vừa phát ra âm thanh rung trời đủ để phản kích, vừa thu nhỏ thân thể một phần để giảm bớt áp lực phải chịu.

Cứ vậy, gió lốc bốn bề kêu gào cuộn lại với nhau, hình thành vô số dòng xoáy, tạo thành những cơn lốc xoáy kinh người tác dụng lên đỉnh Hoa Sơn, khiến cho mặt đất rộng lớn rung rinh kịch liệt, rất nhiều ngọn núi vươn cao thi nhau ngã xuống, cuối cùng bị cuồng phong nuốt lấy hóa thành đất bằng.

Đứng thẳng trên lưng U Minh Ma long, thân thể Lôi Thiên chịu đựng mọi thứ xung quanh. Chuyện này khiến tấm lòng cao ngạo của hắn bắt đầu phát sinh sợ hãi vô cùng. Thời khắc này, hắn mới hiểu rất rõ, các loại thú kỳ quái giữa trời đất có được thực lực đáng sợ người thường không cách gì nghĩ ra được.

Thôi suy nghĩ, Lôi Thiên vỗ lên thân thể Ma long, hỏi han:

– Ngươi có nắm chắc chiến thắng được con vật nhỏ bé kia không?

U Minh Ma long kêu nho nhỏ, không gật mà cũng không lắc, rõ ràng lúc này nó cũng không thể khẳng định được điều gì.

Sau một tiếng kêu dài, Tứ Linh thần thú ngạo nghễ giữa trời đất, toàn thân hào quang lấp lánh, từng đợt từng đợt như sóng thủy triều khuếch tán ra bốn bề, nơi nào cuốn đến liền phát sáng nhàn nhạt.

Thôi ngửng cao đầu, Tứ Linh thần thú nhìn U Minh Ma long, hai cánh trên lưng hơi nhúc nhích, xem ra nhỏ bé nhưng khí thế ngút trời, khiến cho U Minh Ma long cảm thấy áp lực rất to lớn.

Gào lên giận dữ, U Minh Ma long hai mắt hơi khép lại, ánh đen luân chuyển toàn thân, hình thành một vùng mây mù đen ngòm đón lấy làn sáng nhàn nhạt do Tứ Linh thần thú tạo ra, hai bên gặp nhau đen trắng rõ ràng, xâm chiếm từng chút từng chút.

Rất nhanh, bầu trời bị phân thành hai, Tứ Linh thần thú toàn thân ánh sáng huyền hoặc như lửa, hệt như một con thú thần thánh rực lửa, phát xuất ra hào quang vạn trượng, rọi chiếu cả mặt đất to lớn.

Đối lại, U Minh Ma long xoay tròn trong mây đen, mây mù sau lưng trùm khắp trời đất, bao phủ không gian vài ngàn dặm, bên dưới đen ngòm không chút ánh sáng hệt như trong địa ngục.

Cách nhau một dặm, hai con thú đối mặt, ánh mắt sắc bén tuy vô hình nhưng lại bộc phát công kích có thực, giữa hai bên tạo nên sấm gào sét chớp, hình thành một khu vực không gian ngập tràn sức mạnh hủy diệt.

Vì uy nghiêm, không hề thối lui. Giao tranh giằng co cứ mãi kéo dài.

Khi cuồng phong tan biến, hai con thú thần kỳ sau một phen tranh đấu dần dần bình tĩnh trở lại, bắt đầu đợt giằng co thứ hai.

Lần nay, hai bên đều tỏ rõ càng cẩn thận, thân thể Tứ Linh thần thú dần dần to lên, chỉ chốc lát đã hóa nên thân hình to lớn hơn ba chục dặm, vươn cao đến trời, phát ra ánh sáng chói chang như mặt trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.