Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 172: Cái kết của liễu nguyệt phi
EDIT: HEO MỌI
BETA: SARA
Hai người không tiếng động trao đổi, sau đó Liễu Nguyệt Phi ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thập Thất, nên nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt không hề kiêng dè của Đoan Mộc Thần.
Hiên Viên Mặc ngồi ngay đấy, giờ đây hắn ngày càng thấy chán ghét Liễu Nguyệt Phi, do đó sát niệm đối với nàng ta lại càng tăng thêm một bậc.
“Không ngờ Hoàng hậu lại có giọng hát tuyệt vời đến vậy! Bản điện hạ chỉ mới nghe thanh âm thôi đã cảm thấy vui vẻ thoải mái, thật tuyệt vời!” Đoan Mộc Thần lia ánh mắt nóng bỏng nhìn Liễu Nguyệt Phi, không hề che giấu dục vọng của mình với nàng ta, chỉ là nơi đây dù sao cũng là Phượng Thiên quốc dân phong bảo thủ, nên hắn vẫn có đôi chút thu liễm.
Liễu Nguyệt Phi cười nhạt, đối với ánh mắt nóng rực của hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, lần này gặp lại Thập Thất, nàng ta đã hoàn toàn không có lý trí bình tĩnh như thường ngày, nàng ta chỉ thầm nghĩ làm sao để báo thù Thập Thất, cho nên, tối nay đã định trước nàng ta sẽ vì giây phút không lí trí này mà trả một cái giá rất lớn.
“Đó là đương nhiên, Hoàng hậu chính là đệ nhất tài nữ Phượng Thiên quốc mà.” Thập Thất gật đầu, nói phụ họa theo. Ánh mắt khiêu khích như có như không xẹt qua gương mặt đen sẫm của Liễu Nguyệt Phi.
Bầu không khí giữa hai người là gió nổi mây phun, tranh đấu gay gắt, nên cũng ít nhiều đưa tới sự chú ý của một số người, thế nhưng một người là Hoàng hậu, một người là Quận chúa, giữa hai người rốt cuộc có va chạm gì thì không ai biết.
Câu Thập Thất nói lại đưa tới sự chú ý của Đoan Mộc Thần, hắn nhìn sang Thập Thất, híp mắt đánh giá, cô gái này tuyệt không đơn giản, hắn đã vô duyên với Liễu Nguyệt Phi, thế nhưng cô gái này đủ đặc biệt. Chơi đùa một chút cũng không sao cả, tiếp đó lại phóng mắt nhìn khắp hội trường, thấy một vài thiếu nữ, có diễm lệ, có kiều mị, có khả ái, có thanh tú, khác biệt rất nhiều so với các cô gái ở nước hắn.
Hiên Viên Ninh nhíu mày, bàn tay cầm chung rượu dường như chỉ đợi có chút động thái nào đó, hắn chắc chắn sẽ ra tay.
Nhưng, Đoan Mộc Thần chỉ mới có suy nghĩ đó liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục trò chuyện với Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi bị kẹp ở giữa, trái lại không tiện chen lời vào, đêm nay nàng ta cũng không muốn cứ thế mà kết thúc, nàng ta cúi đầu, bắt đầu trù tính kế hoạch. Bàn tay để dưới bàn đã siết chặt thành quyền. Bởi vì hận mà khiến lý trí bị che lấp, nhưng dù sao nàng ta cũng được huấn luyện từ nhỏ, chỉ cần có một tia lý trí, cũng đã đủ cho nàng ta có thể khống chế được.
Sau khi uống vài chén rượu, thật đúng là đã tỉnh táo lại đôi chút, nàng ta lặng yên đánh giá Mộ Dung Thập Thất nãy giờ vẫn luôn cười ấm áp bên dưới…hừ, thật là biết giả đò! Có ai mà biết, thủ đoạn của ả lại tàn nhẫn, dứt khoát, khiến người ta không thể phản kháng? Chỉ cần vài bức tranh và nội y, đã đủ khiến cho nàng ta không thể ngóc đầu lên được trước mặt Hiên Viên Mặc. Hiên Viên Mặc sẽ không tha cho nàng ta, để che giấu mối nhục này có lẽ hắn sẽ trừ khử nàng ta.
Nhưng, nếu nàng ta có thể giải quyết Mộ Dung Thập Thất, nàng ta có đầy đủ thời gian và lòng tin giành lại được sự tín nhiệm của Hiên Viên Mặc.
Đột nhiên, nàng ta cảm giác thấy sau lưng lạnh toát, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Hiên Viên Mặc. Tim nàng ta run rẩy kịch liệt, sắc mặt đột nhiên trắng nhợt, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu. Nàng ta có cảm giác những đại thần ngồi dưới kia đang săm soi, nghị luận về nàng ta.
Cảnh tượng bị cưỡng gian đêm đó lại hiện rõ lên trong đầu!
Thấy Liễu Nguyệt Phi có điều khác thường, Thập Thất nhíu mày. Nàng ta như thế là?
Kế tiếp, Đoan Mộc Thần nhắc tới Lăng Dạ, sau đó muốn cùng Lăng Dạ uống mấy chén, tiếp đó là một tràng dài những lời khen, ngưỡng mộ không ngừng cuồn cuộn tuôn trào. Người không biết còn tưởng rằng hắn đã sớm chuẩn bị tốt trước đó.
Hiên Viên Mặc híp mắt, Đoan Mộc Thần này mặc dù chỉ là một thế tử, nhìn như phong lưu, không để mọi chuyện trong lòng, nhưng hắn ta lại có thể tự mình trò chuyện với Lăng Dạ! Sau lưng Lăng Dạ chính là Lăng thị gia tộc, chẳng lẽ Đoan Mộc Thần có ý đồ? Ưng mâu u ám hẳn, nếu là như vậy, Đoan Mộc Thần này thật là ngông cuồng không coi hắn ra gì, ở ngay dưới mắt hắn mà dám làm như thế!
Cũng tại lúc Đoan Mộc Thần nhắc tới Lăng Dạ, Thập Thất mới phát hiện đêm nay Lăng Dạ cũng có tham gia yến hội, không ngờ hắn cũng đến đây, thật đúng là bất ngờ.
Thập Thất tùy ý nhìn thoáng qua, bất chợt chạm phải tầm mắt của hắn, hắn hơi sững sờ, sau đó nở nụ cười mang theo chút áy náy, hắn đây là? Muốn cầu hòa? Muốn cùng nàng tiêu tan hiềm khích lúc trước? Thập Thất nhướn mày không phản ứng. Ai mà biết hắn lại đang đùa cái gì? Ai mà biết phía sau nụ cười đó có cạm bẫy nào đó đang chờ nàng hay không.
Thấy nàng hờ hững thu hồi ánh mắt, phảng phất như coi hắn không tồn tại, Lăng Dạ cười khổ, hắn và nàng đi đến bước hôm nay, đều do hắn không phân tốt xấu cứ mãi nhằm vào nàng, thậm chí đã từng cùng Độc Cô Ngạo Thiên, Hiên Viên Diệp liên thủ hại nàng. Cho đến hôm nay, những lời nàng nói ngày đó vẫn vang bên tai, nàng nói rất đúng, hắn ích kỷ, nếu nàng giao chứng cứ ra, hắn sẽ cầu tình, nhưng Hiên Viên Hạo sẽ tha cho nàng sao?
Yến hội vẫn cứ lặng lẽ tiến hành trong ánh mắt ngươi tới ta đi của mấy nhóm người.
Thập Thất rất sợ thỉnh thoảng sẽ chạm phải ánh mắt của Hiên Viên Ninh, nàng tự nhủ phải quên hẳn chuyện mất mặt đêm đó rồi mới có thể mỉm cười tự nhiên với hắn được
Dường như biết được suy nghĩ của nàng, Hiên Viên Ninh lại bí mật truyền âm. “Đừng để ý chuyện đêm ấy, không phải ta cũng xấu mặt một lần đó sao?”
Thập Thất nhướn mi, hắn có xấu mặt à? Chuyện khi nào? A, không phải là khi hắn đói bụng thì có tiếng rồn rột như sấm đó chứ? Hi hi, vậy thì huề nhau! Thế là Thập Thất nghiêm trang gật đầu.
Hiên Viên Ninh giơ chén ý bảo hai người cùng uống cạn thì mọi chuyện coi như không có, Thập Thất ngẩn ra giơ chén lên, ngẩng đầu uống cạn chén rượu.
Màn hòa hợp ấy bị Liễu Nguyệt Phi trông thấy, hận ý trong lòng nàng ta càng đậm, dựa vào cái gì khi nàng ta bị Hiên Viên Mặc vắng vẻ, ngờ vực vô căn cứ, sát khí tứ phương công kích, thì Mộ Dung Thập Thất lại có được sự ưu ái của kẻ khác?
Một người lý trí lại thông minh, một khi bị chút kích thích sẽ dẫn đến cực đoan. Nàng ta sẽ càng thống khổ, càng liều lĩnh muốn trả thù.
Khi yến hội sắp kết thúc, Liễu Nguyệt Phi hỏi Đoan Mộc Thần: “Thế tử, người coi trọng vị công chúa, quận chúa nào?” Nàng ta biết lá thư của nàng ta đã có hiệu quả, bởi vì đêm nay Đoan Mộc Thần không chỉ một lần đánh giá Mộ Dung Thập Thất.
Lời này vừa nói ra, các thiếu nữ đều nhìn Đoan Mộc Thần, chờ đợi đáp án của hắn.
Thập Thất cũng nhìn sang Đoan Mộc Thần, chỉ cần hắn nêu lên tên nàng, nàng không ngại lại sử dụng thủ đoạn y như lúc sáng, để người của Thiên Hạ Lâu phát cơn mưa ‘chân dung’ lần nữa! Đồng thời cũng sẽ quả đoán cự tuyệt.
Đoan Mộc Thần liếc mắt quét Thập Thất, cho là ánh mắt u tối của nàng chính là chờ mong, liền cười trộm trong lòng, muốn nghe đáp án sao? Vậy thì hắn càng phải mịt mờ giấu giếm không nói ra, “Việc này về sau lại bàn.”
Mọi người, có người thất vọng, có người yên tâm.
Liễu Nguyệt Phi thất vọng không thôi, tâm tư biến thái bắt đầu nảy sinh ý ác độc, nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng vậy đâu!
Tiệc tối chính thức kết thúc, Thập Thất và Hiên Viên Ninh một trước một sau lần lượt rời khỏi đại điện.
Ở phía sau, ánh mắt Đoan Mộc Thần vẫn dán chặt vào lưng nàng, đồng thời còn có một đường nhìn nói không rõ ý tứ cũng nhìn chằm chằm nàng và Hiên Viên Ninh.
Hiên Viên Mặc nhìn Thập Thất và Hiên Viên Ninh, thấy hai người ăn ý một trước một sau cùng đi, thầm nghĩ: Hai người này là đôi bên hữu ý? Chẳng lẽ là do lần cùng chung hoạn nạn trước đó?
Chẳng biết tại sao, đáy lòng hắn lại bắt đầu ghen tuông, Mộ Dung Thập Thất đã từng quả quyết cự tuyệt hắn, hắn cho rằng nàng sẽ không thích bất cứ người nào, nhưng bây giờ xem ra thì hoàn toàn không phải, có thể ở trong mắt nàng, Hiên Viên Ninh càng đáng để nàng yêu!
Ghen tuông, lửa giận, lừa dối trong lúc nhất thời dũng mãnh ùa vào đôi mắt u ám, lần đầu tiên hắn cảm giác được hắn bị chơi xỏ, hắn không thể cho nàng cả cuộc đời chỉ có hai ta, cho nàng vị trí chánh phi, lẽ nào Hiên Viên Ninh có thể cho sao? Nàng nghĩ thật quá đơn giản!
Ngay khi Thập Thất sắp ra khỏi điện Cảnh Đức thì có một cung nữ chạy đến trước mặt nàng thở hổn hển nói: “Minh Nguyệt quận chúa, Hoàng hậu muốn gặp người, xin người đi theo nô tỳ.” Trong đáy mắt cung nữ kia có tia kinh hoàng không kịp che giấu.
Thấy thế, ý cười bên môi Thập Thất càng thâm sâu vài phần, nhìn bộ dạng khẩn trương của cung nữ, trầm mặc nửa khắc rồi nói: “Đi thôi.”
Mai Hoa thấy Thập Thất muốn đi theo cung nữ rẽ sang một hướng khác, liền vội nói: “Tiểu thư, cẩn thận có bẫy.” Bây giờ chuyện gì Liễu Nguyệt Phi cũng dám làm, không thể không phòng.
Thập Thất gật đầu.
Mà Hiên Viên Ninh đi ở phía trước khẽ khựng chân lại, làm như không phát hiện một màn này, cùng mọi người rời khỏi hoàng cung.
Chủ tớ Thập Thất một đường đi theo cung nữ, càng đi về phía trước, cơ thể cung nữ càng run, cứ như ở phía trước có chuyện đáng sợ gì đó đang chờ đón.
Thập Thất làm như không thấy, chỉ là nụ cười trên môi lại có nhiều thêm vài phần hứng thú. Chẳng biết sao mà nàng có một loại dự cảm rằng tối nay có thể triệt để mượn tay Hiên Viên Mặc giải quyết Liễu Nguyệt Phi.
Quay đầu thấp giọng nói với Mai Hoa: “An bài cho người Thiên Hạ Lâu đi tìm Hiên Viên Mặc, dẫn Hiên Viên Mặc đến đây.”
Mai Hoa lĩnh mệnh, liền dùng phương pháp truyền tin đặc biệt của Thiên Hạ Lâu, thủ thế ra ám hiệu với những người đang âm thầm bảo hộ Thập Thất.
Gió thổi qua. Dường như vô thanh, lại dường như hữu thanh.
Đây là một tòa cung điện xa lạ, cung nữ run rẩy nói với Thập Thất: “Đã đến rồi thưa Minh Nguyệt quận chúa, đêm nay Hoàng hậu nghỉ ngơi ở đây, người hãy đi theo nô tỳ.”
Mỗi một bước đi của cung nữ đều để lộ vẻ run rẩy, trong đêm đen, hoàng cung được bừng sáng bởi những chiếc đèn lồng. Dường như có thể thấy được cả mồ hôi trên trán cung nữ, Thập Thất cảm thấy buồn cười, sợ đến thế à? Nàng quả thật có chút hiếu kỳ, muốn nhìn xem ở đây rốt cuộc có hồng thủy mãnh thú gì đang chờ nàng!
Đứng trước cửa một căn phòng, cung nữ liền nói với Thập Thất: “Minh Nguyệt quận chúa, Hoàng hậu đang ở bên trong chờ người, xin người hãy tự mình đi vào.”
Thập Thất nhướn nhướn mày, môi đọng ý cười, tựa hồ như nhìn thấu âm mưu của bọn họ.
Mai Hoa muốn theo vào thì cung nữ ngăn cản nàng, nói: “Tẩm thất của Hoàng hậu, không cho phép hạ nhân tiến nhập, thỉnh cô nương ở ngoài cửa chờ.”
Mai Hoa muốn hất tay cung nữ kia ra thì Thập Thất quay lại gật đầu với Mai Hoa, ý bảo nàng không cần theo vào.
“Vâng.” Mai Hoa đứng sang một bên.
Thập Thất cười nhạt, không phải nàng không sợ nguy hiểm, mà là mấy ngày gần đây nội lực trong cơ thể nàng đã vận dụng được như thường, lại có sự chỉ đạo của Mai Hoa, nên cũng luyện được chút võ công, nay hợp với nội lực mạnh mẽ trong cơ thể nàng, người bình thường không phải là đối thủ của nàng, dù có một mình cũng không có vấn đề gì. Mà ở trên người nàng lại có mười tám loại độc do Mẫu Đơn luyện chế, nên có thể phòng bị bất cứ tình huống nào.
Đẩy mở cánh cửa nặng nề, mới vừa đi vào, Thập Thất liền nghe thấy từng tiếng nam nữ rên rỉ. Chẳng lẽ Liễu Nguyệt Phi muốn nàng thưởng thức hiện trường đông cung sống của mình sao?
Hào phóng vậy à?
Nếu người ta đã biểu diễn, đã giăng lưới chờ nàng, nàng không đi xem, không phải sẽ rất có lỗi với người bày ra vở kịch này à, nghĩ thế Thập Thất liền đẩy cửa phòng ngủ, vòng qua bức rèm châu, đi qua bình phong.
Trên giường lớn có một nam một nữ đang kịch liệt quấn quít, người nam có vóc dáng to lớn, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của người nữ, trong phòng lượn lờ tà âm.
Tim Thập Thất không khỏi đập nhanh hơn, xem trình diễn trực tiếp, quả thực khác hẳn!
Tay chống cằm, đánh giá, thưởng thức.
Nam chính trong tuồng đông cung này là Đoan Mộc Thần, nữ nhân vật chính thì không biết tên, chẳng lẽ Liễu Nguyệt Phi bảo nàng đến đây, là muốn phá hư thanh danh của nàng?
Nhận thấy có người đến, Đoan Mộc Thần lập tức quay đầu nhìn lại, lông mày nhướn lên kinh ngạc, “Là cô?”
Thập Thất nhún vai nói: “Có người bảo ta tới đây, không ngờ ở đây lại có vở tuồng để xem thế này.”
“Nếu đã tới, cô căng mắt ra mà học đi, về sau cùng bản điện hạ trở lại tiểu quốc, nếu phục vụ bản điện hạ cao hứng thì sau này cô sẽ có cuộc sống an nhàn.” Đoan Mộc Thần nhướn mày, trong mắt phượng tà mị pha trộn vẻ tự đại và ham muốn đang thiêu đốt, dù hắn đang nói chuyện, thế nhưng hạ thân vẫn vận động.
Thân thể cô gái đong đưa, vóc người có lồi có lõm thật đúng là có phong cảnh khác hẳn, nàng đắc ý nhìn Thập Thất, thân hình lắc lư, tiếng kêu càng thêm phóng đãng!
Đoan Mộc Thần rất hưởng thụ, thế là chạy nước rút càng thêm mãnh liệt, càng thêm nhanh chóng, dục vị trong phòng ngày càng nồng.
Trong một căn phòng khác, Liễu Nguyệt Phi chỉ nghe được một chút thanh âm, dự tính phân phó người mang theo thị vệ xông vào! Nàng ta quả thật đánh chủ ý như thế, muốn Mộ Dung Thập Thất bị bắt vào đúng ngay lúc này.
“Người đâu! Tiếu nhi!” Liễu Nguyệt Phi kêu.
Bên ngoài vắng vẻ không một tiếng động, không có ai trả lời, Liễu Nguyệt Phi nhíu nhíu mày, không đúng, tình huống không đúng, đến khi nàng ta giật mình đứng dậy, thì có một thanh kiếm băng lạnh đã đặt ngang cổ nàng ta. . .
Ngoài cửa, Mai Hoa thấy cung nữ kia đi qua đi lại, như muốn tìm cơ hội rời khỏi, nàng lập tức chắn trước mặt nàng ta. Cười nói: “Ngươi muốn đi?”
Cung nữ hốt hoảng gật đầu, tìm cách nghĩ ra lý do, “Phải, ta còn phải đến ngự thiện phòng lấy điểm tâm cho Hoàng hậu nương nương. Cô nương hãy ở đây chờ Minh Nguyệt quận chúa.” Bây giờ Hoàng hậu còn chưa ra mệnh lệnh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện, cho nên nàng ta phải mau mau rời khỏi chỗ này, đi tìm cứu binh!
Mai Hoa cười nhạt, ‘xoẹt’, một thanh nhuyễn kiếm dài chừng một tấc liền hiện thân, hướng sự sắc bén băng lãnh đến xương của thanh kiếm vào ngay giữa ngực cung nữ. Cười nói: “Muốn mạng, thì làm theo lời ta nói! Bằng không, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng, đừng giở trò với ta, và cũng đừng hoài nghi lời ta nói.” Nói xong liền đâm kiếm về phía trước, đâm rách tầng quần áo của cung nữ.
“A!” Cung nữ kinh hô, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt trừng trừng. Nghĩ muốn thoát thân, nhưng nàng ta chỉ vừa chuyển động tâm tư, thanh kiếm kia đã chuyển đến cổ nàng ta, hơn nữa không hề lưu tình rạch một đường lên chiếc cổ trắng nõn, máu tươi chảy ra, xúc cảm lạnh lẽo của thanh kiếm khiến nàng ta ngồi liệt trên mặt đất.
“Cơ hội cuối cùng.” Mai Hoa lạnh lùng nói.
Thân hình cung nữ run rẩy kịch liệt, nàng ta cắn răng, đứng lên nơm nớp đáp: “Được!” Thấy Mai Hoa thu kiếm về, nàng ta lập tức nhanh chóng bỏ chạy.
‘Phập’, là tiếng trường kiếm sắc bén đâm xuyên cơ thể cung nữ chạy trốn cung kia.
Thập Thất đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, trên đời này kẻ tự cho là đúng quả thật không ít, may mà đêm nay ăn ít, bằng không chắc phải phun hết toàn bộ trả lại cho đất rồi, nếu là như thế, thì quá lãng phí cơ hội tốt thế này. Cảnh đẹp đâu phải lúc nào cũng có thể thưởng thức. Đặc biệt là cảnh thật người thật sống động thế này.
Thân hình Đoan Mộc Thần run lên, dường như sắp lên đến đỉnh! Hình ảnh giao hoan khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh, Thập Thất nhìn mà mặt cũng đỏ đến tận tai. Móa! Thánh nữ mà thấy tình cảnh này, cũng không có khả năng bình tĩnh!
Mắt thấy Đoan Mộc Thần phóng thích, Thập Thất trợn to hai mắt. Có chút buồn bực, thế là xong rồi à? Không duyên cớ lãng phí cơ hội tốt như vậy! Khóe miệng khẽ cong, nàng nhìn một nam một nữ quấn lấy nhau trên giường lớn, hai mắt nở hình trái tim, tán dương: “Tuyệt, không tệ. Ta chưa từng thấy qua cảnh kịch liệt thế này bao giờ, tiếp đi!” Nàng vốn định hô lên một khẩu hiệu thật vang dội! Nhưng nàng không phải sắc nữ, thôi đành quên vậy! (khẩu hiệu là: “Ngẩng lên! Ngẩng lên! Ngẩng lên nào! )
Đoan Mộc Thần sửng sốt, là ai bảo nữ tử Phượng Thiên quốc đều nhát gan? Nhìn thấy tình hình này, thấy người yêu ở cùng người khác. Không phải là nàng nên tức giận, thống khổ, cầu xin hắn sao? Đoan Mộc Thần thấy nghi hoặc, bèn mở miệng: “Chết tiệt! Không phải cô thích bản điện hạ à? Thấy bản điện hạ ở cùng người khác, mà cô thờ ơ thế à?”
Thập Thất che miệng, vô cùng kinh ngạc nói: “Ai bịa đặt thế hả? Ta nói thích thế tử khi nào? Ta đâu phải Liễu Nguyệt Phi, có tình ý với ngươi! Nghe nói hai người còn dùng bồ câu đưa tin, bày tỏ nỗi lòng với nhau?”
Trên đỉnh phòng, bạch y nam tử nghe thấy lời Thập Thất nói mà khẽ cười.
Đoan Mộc Thần cau mày, nhận thức được có thể là hắn đang bị người nào đó đùa bỡn! Thế là hắn lập tức đạp nữ tử xinh đẹp trên giường xuống, sau đó nhanh chóng mặc y phục, tà mị nhìn chằm chằm Thập Thất, trầm giọng hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”
“Nhận lệnh của Hoàng hậu.” Thập Thất là người tốt, đương nhiên phải nói sự thật.
“Cô có thể đi.” Đoan Mộc Thần thay đổi vẻ nghiền ngẫm trên mặt, thái độ trở nên nghiêm cẩn, sau khi lia đôi phượng mâu quan sát Thập Thất một hồi, liền ra lệnh đuổi Thập Thất.
Thập Thất cười nhạt trả lời: “Nếu tính ra, thì do ta quấy rầy chuyện hoan lạc của thế tử, nhưng truy cứu nguyên do, thì đó là do ý của Hoàng hậu.” Nói xong Thập Thất liền cúi đầu nhìn lướt qua vị cung nữ trần như nhộng bị đá ngã xuống đất, vẫn đang nhịn đau thấp giọng rên rỉ kia, tiếp đó cười nói: “Thế tử điện hạ có thể tiếp tục.”
Ánh mắt Đoan Mộc Thần lóe lên, mâu quang sâu u, hắn không trả lời, mà ánh mắt nhìn Thập Thất lại sinh ra chút tìm tòi nghiên cứu.
Thập Thất không chút lưu luyến xoay người, chắc hẳn Hiên Viên Mặc sắp tới, trò hay kế tiếp cứ giao cho Hiên Viên Mặc lên diễn! Trước khi đi, nàng lấy từ trong lòng ra một bức họa, ném cho Đoan Mộc Thần, sau đó cười nói: “Thế tử nên xem thật kỹ một chút Liễu Nguyệt Phi là người như thế nào! Nếu ta là thế tử, ta sẽ tuyệt đối không để một nữ nhân như vậy đùa bỡn, mặc ả lợi dụng.”
Nói xong Thập Thất dứt khoát rời đi, Đoan Mộc Thần nhặt bức họa lên, mở ra, vừa nhìn thấy thì hai hàng lông mày liền nhíu chặt, hắn không phải bách tính vô tri, nên sẽ không ngu muội mà tin tưởng bức họa này. Hôm nay lúc đến kinh thành, thị vệ của hắn có bẩm cáo qua việc này, hắn cho rằng có người cố ý dựng lên chuyện này, muốn phá hư danh dự của Liễu Nguyệt Phi, khiến Phượng Thiên quốc càng hỗn loạn.
Chỉ là, những lời Thập Thất nói vừa rồi lại càng khiến hắn cảm giác được việc này không tầm thường chút nào!
Nữ tử xinh đẹp giùng giằng đứng dậy, từ phía sau ôm lấy Đoan Mộc Thần, nũng nịu kêu: “Điện hạ.”
Đoan Mộc Thần hoàn toàn mất hết hứng thú, sắc mặt cực kỳ khó coi, liền lạnh lùng nói: “Mặc quần áo, cút khỏi đây ngay.”
Nữ tử xinh đẹp không cam lòng, nhưng thế tử đã lên tiếng, nàng ta không thể không nghe, nên chỉ có thể không cam lòng gật đầu, chậm rãi mặc quần áo xong rồi rời khỏi phòng.
Khi nữ tử rời phòng thì có một bóng đen ôm một người xông vào phòng Đoan Mộc Thần, đặt người đó nằm dưới đất trong bộ y phục xốc xếch, sau đó bóng đen nhanh chóng lắc mình biến mất.
Đoan Mộc Thần nghe tiếng động lập tức quay đầu, nhìn thấy một nữ tử nằm trên nền đất, bởi vì nhìn không rõ mặt, hắn liền đứng dậy đi tới, giơ tay bóp lấy cổ nữ tử, đợi đến khi thấy rõ dung nhan của người đó, hai tròng mắt hắn liền trừng lớn, là Liễu Nguyệt Phi!
Là Liễu Nguyệt Phi!
Mà sau khi Thập Thất rời phòng, Hiên Viên Ninh liền xuất hiện, ôm lấy nàng nhảy lên đỉnh phòng.
Mai Hoa đã sớm chờ ở bên trên. Mà ả cung nữ đã chết kia đã sớm được giấu trong phòng Liễu Nguyệt Phi.
Trên đỉnh phòng, Thập Thất nhìn tình hình bên dưới, khóe môi cong cong. Ngẩng đầu ăn ý cười với Hiên Viên Ninh. Chuyện kế tiếp phát triển như thế nào không có liên quan gì đến bọn họ!
Nghe cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, Thập Thất cùng Hiên Viên Ninh gật đầu, đứng dậy rời khỏi nơi thị phi này!
Ngoài cung, Thập Thất nhìn Hiên Viên Ninh, không nhịn được cười: “So với kế sách của ngài, thì ta còn quá non.” Nàng không hề nghĩ đến việc sẽ đưa Liễu Nguyệt Phi đến phòng Đoan Mộc Thần.
Nàng chỉ nghĩ sau khi rời khỏi căn phòng đó, sẽ cùng Liễu Nguyệt Phi chạm mặt, sau đó sẽ diễn một tuồng hay trước mặt Hiên Viên Mặc. Lợi dụng hận ý của Hiên Viên Mặc đối với Liễu Nguyệt Phi, đẩy Liễu Nguyệt Phi vào hoàn cảnh vô pháp giãy giụa! Nhưng kế này có chút mạo hiểm, mà Hiên Viên Ninh đã xuất hiện, còn nhúng một tay, khiến kế này càng thêm hoàn mỹ, từ đó có thể đoán được rằng, hoàng cung đêm nay chắc chắn sẽ không yên tĩnh.
Hiên Viên Ninh cười nhạt trả lời: “Ha ha. Sao ta lại để nàng rơi vào vòng nguy hiểm được?” Liễu Nguyệt Phi phải trừ, hắn chỉ thừa dịp lợi dụng Đoan Mộc Thần ở ngay đó, khiến Hiên Viên Mặc không có lựa chọn nào khác. Đối mặt với sự gièm pha của Liễu Nguyệt Phi, Hiên Viên Mặc chỉ có thể xử tử Liễu Nguyệt Phi.
Nghe vậy, ánh mắt Thập Thất chớp động, những việc thế này càng lúc càng trở nên tự nhiên hơn, nàng tránh khỏi ánh mắt nóng rực của hắn, trong lòng dâng lên thứ tình cảm ấm áp, lúc ngẩng đầu lên, liền phát hiện ánh trăng đêm nay rất tròn, rất sáng.
Trong cung, tay Đoan Mộc Thần vẫn còn đang bóp lấy cổ Liễu Nguyệt Phi, hắn nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tối nay, nghĩ đến những cử chỉ của Liễu Nguyệt Phi đối với Mộ Dung Thập Thất, lại nhớ đến vẻ ứng đối vô cùng tỉnh táo của Mộ Dung Thập Thất, tiếp theo nữa là Liễu Nguyệt Phi hôn mê xuất hiện ở đây, dường như, hắn đã bị kéo vào một âm mưu nào đó!
Càng nghĩ thì càng cảm thấy Mộ Dung Thập Thất không đơn giản! Nàng như một mê cung, khiến người ta không thể thấy rõ, nhưng hắn lại thấy rất hứng thú với những người như vậy. Càng như vậy, hắn lại càng muốn chinh phục!
Khi hắn đang nghĩ ngợi điểm đặc biệt của Mộ Dung Thập Thất thì từng tốp thanh âm truyền đến, cửa bị đá văng.
Hiên Viên Mặc khí thế hùng hổ xông vào.
Đoan Mộc Thần thầm kêu không tốt! Hắn bị người bị gài bẫy! Lúc này muốn mặc y phục vào thì cũng đã chậm.
Khi Hiên Viên Mặc tiến vào bên trong thì nhìn thấy quần áo hắn xốc xếch, khi nhìn sang Liễu Nguyệt Phi nằm trên mặt đất thì mặt Hiên Viên Mặc đã đầy mùi sát phạt!
Lúc này, mưa vần mây vũ đang điên cuồng thét gào trong lòng Hiên Viên Mặc!
Đoan Mộc Thần im lặng đứng nguyên tại chỗ, cái gì cũng không cần nói trái lại sẽ tốt hơn, cứ chờ Hiên Viên Mặc hỏi, Hiên Viên Mặc hỏi cái gì, hắn sẽ trả lời cái đó! Nghĩ thế, hắn liền nhíu mày đứng đợi.
“Chuyện này là sao?” Hiên Viên Mặc âm trầm hỏi. Bàn tay dưới hoàng bào đã nắm thành quyền, gân xanh bởi vì phẫn nộ mà hiện rõ rệt, vừa rồi hắn đang ở Càn Thanh cung xử lý tình hình thiên tai thì chợt nghe một thị vệ cuống quít báo lại, nói Liễu Nguyệt Phi đang ở trong phòng thế tử.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn lúc đó chính là, chẳng lẽ Liễu Nguyệt Phi hối hận vì đã gả cho hắn? Nên muốn móc nối với Đoan Mộc Thần?
Sự phẫn nộ cũng không đủ để hình dung nỗi nhục nhã của hắn lúc này! Nữ nhân của mình quần áo xốc xếch xuất hiện ở trong phòng một người nam nhân khác, điều này bảo hắn làm sao mà chịu nổi? Hôm nay trong phòng này có biết bao nhiêu người, dù cho hắn có muốn dằn việc này xuống đáy lòng, thì đó cũng là chuyện không thể!
Xem ra, tối nay, chỉ có thể xử trí Liễu Nguyệt Phi! Lòng đã quyết, Hiên Viên Mặc phất tay, bảo những người không có nhiệm vụ lui hết ra ngoài.
Thần sắc Đoan Mộc Thần nghiêm túc, trả lời: “Bản điện hạ cũng không biết, bản điện hạ đang tính đi ngủ, chợt nghe được một tiếng vang liền thắp nến lên nhìn thử, ai ngờ lại thấy hoàng hậu nằm trên mặt đất, xem dáng vẻ hình như là bị hôn mê.”
Nghe hắn nói thế Hiên Viên Mặc liền nhíu mày, đánh giá cẩn thận Liễu Nguyệt Phi vẫn còn đang hôn mê, sắc mặt nàng ửng hồng, cho thấy rõ là đã uống thuốc, mà chung quanh đây lại không có người, nếu không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở nơi này, thì chính là trăm phương ngàn kế đi tới nơi này? Tòa cung điện này cách cung Phượng Khuyết tới tận vài tòa cung điện, cho thấy là cách rất xa.
Lại nhìn Đoan Mộc Thần, trước ngực hắn toàn những vết xanh tím, đến lúc này thì tâm trạng Hiên Viên Mặc hoàn toàn mất bình tĩnh, mâu quang càng thêm lạnh, nếu Đoan Mộc Thần không thừa nhận, hắn cũng không cần thiết khui việc này ra rõ ràng.
Thế nhưng, lấy lý do gì để xử trí Liễu Nguyệt Phi? Lý do gì không khiến cho người hoài nghi?
Đoan Mộc Thần dù bận nhưng vẫn ung dung chỉnh lại quần áo, hắn biết Hiên Viên Mặc sẽ không dễ dàng tin tưởng cách nói của hắn, thế nhưng, hắn hiểu hơn ai hết việc này là có người thiết kế Liễu Nguyệt Phi, hắn chỉ là cái đệm để việc này hoàn thành trôi chảy. Hôm nay hắn lâm vào cục diện khó bề vẹn toàn, Liễu Nguyệt Phi quần áo xốc xếch xuất hiện ở đây rất khó giải thích rõ, mà điều hắn phải làm chỉ là giả như việc gì cũng không biết! Hoặc là hắn nên thúc đẩy thêm một phen, để giải trừ sự hoài nghi của Hiên Viên Mặc với hắn? Ai biểu lúc Liễu Nguyệt Phi tính toán người khác, thì ngàn không nên, vạn không nên đi mưu hại hắn!
Mà người tính kế hắn, có lẽ là không có mấy người!
Qua nửa khắc, thấy Hiên Viên Mặc vẫn chưa lên tiếng, sắc mặt Đoan Mộc Thần liền trầm xuống, lạnh giọng nói: “Hoàng hậu làm vậy là muốn ám sát bổn điện hạ? Đêm khuya xuất hiện trong phòng bản điện hạ với ý đồ bất chính, hi vọng Hoàng thượng có thể đưa ra một giải thích hợp lý!”
Hiên Viên Mặc cau chặt hàng mày, trầm tư nửa khắc rồi mới nói với Đoan Mộc Thần: “Việc này trẫm chắc chắn sẽ cho điện hạ một công đạo, nhưng bây giờ trẫm phải mang hoàng hậu đi.”
Đoan Mộc Thần gật đầu, “Tạ ơn Hoàng thượng. .”
. . .
Nửa canh giờ sau, trong cung Phượng Khuyết, Liễu Nguyệt Phi vì trúng thuốc mê nên vẫn còn mất tri giác, nhưng sau cùng cũng phải thanh tỉnh dưới cái rét lạnh của nước giội vào người.
Nhưng khi nhìn thấy tòa cung điện quen thuộc, nàng ta sững người, nàng ta không rõ, sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?
Ngước mắt lên, nàng ta liền thấy Hiên Viên Mặc đang âm trầm nhìn mình.
Đột nhiên, một dự cảm xấu bủa vây lấy nàng ta, nàng ta lắc đầu thật mạnh, tận lực khiến bản thân thanh tỉnh, nàng ta vốn muốn thiết kế Mộ Dung Thập Thất, mà khi nàng ta đang tính ra tay thì một thanh trường kiếm đã ngăn cản nàng ta. Sau đó nàng ta bị đánh bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì nàng ta đã ở cung Phượng Khuyết.
Chẳng lẽ, nàng ta bị phản kế?
Chết tiệt! Rốt cuộc nàng ta đã làm gì thế này? Sao lại để xuất hiện lỗ thủng lớn như vậy? Ngẩng đầu nhìn sắc mặt u tối của Hiên Viên Mặc, nàng ta khàn khàn cất tiếng gọi “Hoàng thượng”. Nàng ta nhất định phải giải thích, điều hắn nhìn thấy tuyệt đối không phải là thật!
Nghe thấy giọng nàng ta thì Hiên Viên Mặc lại càng chán ghét, thanh âm băng lãnh như trời đông giá rét, vô tình khiến cho Liễu Nguyệt Phi cảm thấy tuyệt vọng, “Ngươi còn có gì để nói!”
Chuyện đã đến nước này mà nàng ta còn muốn kéo theo Mộ Dung Thập Thất! Sao trước đây hắn lại không nhận ra nữ nhân này lại độc ác như vậy! Nghĩ thế, giọng hắn đầy căm ghét, quyết tuyệt nói: “Thật không ngờ ngươi là người ác độc đến vậy! Đến giờ vẫn còn muốn bôi nhọ Mộ Dung Thập Thất phải không? Lần này, trẫm tuyệt đối sẽ không tin lời nói xạo của ngươi nữa, nghe chỉ: Liễu hoàng hậu, vì mưu toan ám sát trẫm, vốn nên xử tử, niệm tình Liễu tướng trung thành tận tâm, lập được nhiều công lao, nay phế bỏ hậu vị, biếm vào lãnh cung, đời này không được bước ra khỏi lãnh cung nửa bước!”
“Hoàng thượng!” Liễu Nguyệt Phi sợ hãi kêu, nàng ta muốn cố gắng một lần cuối cùng! Nàng ta không tin hắn lại tuyệt tình đến vậy!