Thập Thất Thiếp

Chương 12: Thân nhân viếng thăm


Đọc truyện Thập Thất Thiếp – Chương 12: Thân nhân viếng thăm

Từ sau khi sinh thần yến kết thúc. Đã qua ba ngày.

Sau khi Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết
Nhi được tứ hôn, Trình Tuyết Nhi liền ở tạm trong phủ. Hai người không
kiêng kị bất cứ ai mà biểu đạt tình ý thắm thiết. Độc Cô Ngạo Thiên càng khiến cho mọi người được rửa mắt, ngay buổi tối ngày hôm sau, hắn liền
tiêu hao nhân lực vật lực, vì lấy lòng Trình Tuyết Nhi, bắt ngàn người
đi đến nơi thâm sơn bắt đom đóm, đợi cho đêm đến, liền thả ra. Cảnh sắc
tráng lệ hôm ấy khiến Trình Tuyết Nhi thụ sủng nhược kinh.

Nhóm thị thiếp tam lục cửu đẳng trong phủ ai cũng cảm thấy bất an, chỉ sợ bị Trình Tuyết Nhi coi là địch, và cũng không có ai dám bắt chước Trình Tuyết Nhi, chỉ sợ rơi vào kết cục như
tam đẳng thị thiếp Nhạc Âm.

Ai cũng đều biết gió êm sóng lặng quá
mức, thì bão táp sẽ tiến đến. Trận bão táp này rốc cuộc là gì, nhóm thị
thiếp tựa hồ đã đoán được chút ít.

Hai ngày trước nha hoàn của một thị thiếp lơ đãng nghe được đoạn đối thoại của Độc Cô Ngạo Thiên và Trình Tuyết
Nhi, tuy rằng không nghe rõ lắm, thế nhưng lại nghe thấy được mấy từ mấu chốt!

Phân phát thị thiếp!

Tuy rằng đại bộ phận thị thiếp đều lừa
mình dối người không tin Vương gia sẽ đem các nàng phân phát, nhưng vẫn
không nhịn được mà than thở.

Người người trong phủ đều vô cùng thấp thỏm.

Ngoại trừ một người ở bên trong tiểu lầu các sắp bị mọi người quên bẵng, đó chính là cửu đẳng thị thiếp Mộ Dung Thập Thất.


Trong phòng, Thập Thất biếng nhác nằm
trên giường, trong tay cầm một quyển > miêu tả sinh động như thật, xem say sưa.

Thấy chỗ nào đó phấn khích, thì Thập Thất thầm nghĩ : chà chà, tên Hiên Viên Hạo này khẩu vị thật là bưu hãn,
thích nữ nhân ngực bự, hàng đêm đều bảo con gái nhà người ta dùng hai
quả đào mãnh liệt mát xa vỗ về!

“Tiểu thư, xem ra chúng ta phải chuẩn bị rời khỏi vương phủ bất cứ lúc nào rồi.” Cẩm Sắc đứng ở cạnh bên, tay cầm quạt phe phẩy xua nóng cho Thập Thất,
nghĩ đến việc phải rời khỏi vương phủ, tiểu thư nhất định sẽ thương tâm, thì ngữ khí của nàng có chút bi tuyệt*. (*bi ai tuyệt vọng)

Lúc này, Thập Thất còn đang si mê với kỹ
thuật bí mật mà nữ nhân ngực bự dùng trên giường để lấy lòng Hiên Viên
Hạo, lời Cẩm Sắc nói nàng một câu cũng không có nghe vào.

“Tiểu thư, chớ thương tâm quá độ, nếu bị đuổi khỏi vương phủ, chúng ta trở về phủ, lão gia và phu nhân
nhìn thấy tiểu thư, chắc chắn sẽ rất vui.” Cẩm Sắc thầm nhủ trong lòng, số tiểu thư thật khổ mà.

Nghe thế, mặt Thập Thất đen sì nhìn sang
Cẩm Sắc, thương tâm quá độ? Nàng vui vẻ còn không kịp! Lười giải thích
với nàng, khóe miệng cũng theo đó mà giật run run, sau đó nghĩ tới một
vấn đề mấu chốt, lập tức căn dặn Cẩm Sắc: “Có thời gian thì thu dọn đồ đạc của chúng ta một chút, để lúc rời đi sẽ chuẩn bi không kịp”

“Á?” Tiểu nha đầu não ngắn. Thu dọn đồ đạc? Không phải liều mạng tiểu thư cũng muốn ở lại đó sao?

Thập Thất lắc đầu, nha đầu này trừ bỏ
công lực diễn trò thâm hậu, bản lãnh xem sắc mặt người khác thật đúng là nông cạn! Bộ nhìn nàng giống bi thương quá độ lắm sao? Giận rồi nha,
đối với Độc Cô Ngạo Thiên, nàng không có nửa điểm hứng thú! Nàng chỉ có
hứng thú với Mộ Dung Thập Thất trước kia!


Không biết thời gian qua bao lâu, Thập
Thất đã xem đến chương tiếp theo, một phi tử nào đó của Hiên Viên Hạo
cùng năm tên thị vệ cung đình thông dâm, lâu đến ba năm cũng không bị
phát hiện, Thập Thất thầm nghĩ : bởi vậy có thể thấy được, phương diện
nào đó của Hiên Viên Hạo không đủ mạnh mẽ, mà phi tử kia thì ham muốn
quá mãnh liệt. Thập Thất đang định đi sâu nghiên cứu vị phi tử kia có
thể một đêm quần ẩu với năm nam hay không, thì bên tai vang lên giọng
nói ra vẻ thấu hiểu của Cẩm Sắc: “Thì ra tiểu thư thay đổi khẩu
vị, không thích Vương gia nữa! Thật tốt quá, Cẩm Sắc còn sợ tiểu thư
không được Vương gia sủng ái còn bị đuổi ra khỏi phủ, khẳng định sẽ bị
thương tâm đến muốn chết, thật không thể ngờ, tiểu thư thay lòng đổi
dạ!”

Thập Thất chỉ biết câm nín, lệ rơi đầy mặt…

Lại qua hai ngày, tin tức Độc Cô Ngạo
Thiên muốn phân phát thị thiếp truyền ra bên ngoài. Mọi người trong kinh thành bàn tán say sưa.

Tam vương phủ.

“Vương gia, nay Minh Thụy vương
cùng Trình Tuyết Nhi thành thân, Hoàng thượng sẽ có được thế lực của
thừa tướng, khốn cảnh chúng ta sắp sửa gặp phải sẽ ngày càng nhiều.” Một gã nam tử, tên là Lưu Trầm lên tiếng. Lưu Trầm là thiếp thân hộ vệ, và cũng là tâm phúc của Hiên Viên Mặc. Lưu Trầm tuổi chừng hai mươi,
tướng mạo bình thường, dáng người cao lớn, lúc này sắc mặt hắn đầy thâm
trầm nhìn Hiên Viên Mặc đang chơi cờ.

Hiên Viên Mặc có khuông mặt như đao khắc, ngũ quan thâm sâu không có một tia lo lắng, tương phản, ở nơi sâu trong đáy mắt, lại xẹt qua ý cười. Hiên Viên Mặc tao nhã mà lại có sự quyết

đoán của đế vương, cầm trong tay quân cờ hạ xuống, nhất thời tình thế
trên bàn cờ nghịch chuyển, nhất phương toàn bộ đại bại, “Phía trước nhìn như không đường, lại ẩn sâu huyền cơ.”

“Vương gia lời này ý là gì? Ty chức không hiểu.” Nghe thấy thế, Lưu Trầm khó hiểu, truy vấn nói.

“Nếu muốn cho quan hệ giữa Trình
tướng và Độc Cô Ngạo Thiên căng thẳng, thậm chí làm cho hai phương cừu
hận lẫn nhau, chỉ cần một kế, liền làm cho Độc Cô Ngạo Thiên trở tay
không kịp.” Hiên Viên Mặc nhẹ nhàng bâng quơ nói, ánh mắt lưu động sát khí.

Hai mắt Lưu Trầm dường như bừng tỉnh, ra vẻ khó có thể tin, “Vương gia?”

Qua nửa khắc, khóe môi Hiên Viên Mặc khẽ cong, nhẹ giọng nói: “Thiên kim Tả tướng, Liễu Nguyệt Phi cũng là khuynh quốc khuynh thành…”

Tả tướng Liễu Hào Thiên chính là đối thủ một mất một còn của Trình tướng a!

Nét mặt lo lắng của Lưu Trầm, liền biến
mất, thay vào đó là sự kinh hỉ! Vương gia không hổ là Vương gia, thân
đang ở vào thế khốn cảnh, lại có thể tuyệt diệu phản kích như vậy!

Đây mới là mượn đao giết người, kế phản gián!

Thụy vương phủ.

“Tiểu thư, phu nhân đang ở ngoài phủ.” Cẩm Sắc từ bên ngoài cuống quýt chạy vào phòng.

Thập Thất mấy ngày buồn chán đều nghiên
cứu dã sử nghe thấy thế, hai mi khẽ cau, phu nhân? Mẫu thân của Mộ Dung
Thập Thất, Lý Uyển Nhi. Một người ôn nhu hiền thục, vị phụ nhân đã dành
hết tình yêu thương của người mẹ cho Mộ Dung Thập Thất.

Kiếp trước, nàng chưa bao giờ có được tình yêu thương của mẹ, trong mắt nàng, chỉ có tiền! Mà nàng chính là công cụ kiếm tiền…


“Tiểu thư?” Cẩm Sắc thấy Thập Thất không nói lời nào, bộ dáng có vẻ trầm tư, thì thấp giọng hỏi.

Thập Thất ngẩng đầu nhìn Cẩm Sắc, trầm giọng nói: “Đi, ra phủ gặp mẹ.”

Bên ngoài vương phủ.

Thập Thất gặp được Lý Uyển Nhi.

Màu da bà trắng trẻo, mềm mại như ngọc, quả thật nhìn không ra bà là một phụ nhân đã hơn ba mươi sắp đến bốn mươi!

Trước khi chưa thấy bà, trong đầu nàng
vẫn hiện lên một bóng hình mờ nhạt, nàng vẫn không kịp bắt lấy thứ cảm
xúc khiến bản thân rung động đó. Nay chỉ với ánh mắt đầu tiên, Thập Thất còn chưa hiểu loại hảo cảm kì lạ này, đây là mẹ Mộ Dung Thập Thất, bây
giờ, chính là mẹ của La Lăng nàng! Từ sau khi đến cổ đại, nàng không còn là La Lăng, mà là Mộ Dung Thập Thất!

“Thập Thất của mẹ, chắc là con chịu không ít khổ.” Lý Uyển Nhi vừa thấy Thập Thất đi ra, liền lập tức chạy vội đến, đem
Thập Thất ôm vào trong lòng, nước mắt rơi xuống, trông thật điềm đạm
đáng yêu.

Thập Thất sợ nhất chính là như vậy, giai
nhân dịu dàng thế này, hai mắt lại ngấn lệ, điềm đạm đáng yêu, thật
khiến người ta yêu thương a! “Mẹ, Thập Thất không khổ.” Nàng bây giờ rất tự tại, mỗi ngày có kích tình hương diễm dã sử làm bạn, cuộc sống không tệ.

“Thập Thất của mẹ! Con thật đáng
thương mà, sắp bị đuổi ra khỏi phủ, phải nén chịu ánh mắt khinh thường
của thế nhân, mà bây giờ còn an ủi mẹ…” Lý Uyển Nhi vừa rơi lệ vừa nói.

Thì ra bà lo sợ Mộ Dung Thập Thất bởi vì
bị Độc Cô Ngạo Thiên đá mà khổ sở, không yên lòng, nên đặc biệt đến
thăm. Trong mắt Thập Thất lóe ra hào quang.

“Thập thất, đừng khổ sở, rời khỏi vương phủ thì hãy về nhà, mẫu thân sẽ chăm sóc con.” Lý Uyển Nhi lau nước mắt, tiếp tục nói. Mà khi bà ngẩng đầu nhìn thấy
Thập Thất căn bản không có một chút thương tâm, thì kinh ngạc dừng tiếng khóc, “Thập Thất?” Sao bà cảm thấy dường như Thập Thất thay đổi? Nếu là trước kia, còn bé đã sớm nhào vào vòng ôm của bà, rồi kể khổ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.