Đọc truyện Thập Ngũ Niên Chi Dương – Chương 9
Tôi nói: “Em mệt rồi.”
Sau khi tôi nói xong thì đứng dậy, nhìn anh một cái rồi xoay người về phòng ngủ, anh vẫn cúi đầu ngồi trên sô pha, tôi giống như nhìn thấy trên đầu anh có đám mây đen nhỏ, tí tách đổ mưa.
Bộ dạng rất khó chịu.
Tôi cũng rất khó chịu, trước kia đồ chơi của tôi mà bị người tôi không thích đụng vào tôi đều có thể khóc cả buổi chiều, huống chi một bảo bối lớn không đâu có như vậy.
***
Thực ra có nhiều chuyện nhắc đến cũng thấy buồn cười, hai người chúng tôi đã bên nhau lâu như vậy, tình cảm thâm sâu như biển nhưng cũng có nhiều lúc nổi lên bọt sóng, ít nhất lúc Trương Tử Kiếm đi công tác bị bệnh nặng, tôi vừa hận không thể cho anh một miệng lớn (không hỉu T.T) vừa đau lòng đến ngũ tạng lục phủ đều sắp thay đổi vị trí, thầm nghĩ có thể bị bệnh thay anh.
Tôi không phải người lòng dạ hẹp hòi, ngược lại Trương Tử Kiếm mới như thế. Thế mà lần này tôi lại đa nghi về chuyện này.
Khi tôi phát hiện mình có thể chịu đến giờ này thì rất ngạc nhiên. Không thể nói tôi hoàn toàn không phản ứng anh, chỉ là ngày vẫn phải trôi qua, sáng hôm sau tôi vẫn theo thường lệ ăn bữa sáng anh nấu, trước khi đi làm anh ôm tôi tôi còn ôm lại một chút.
Tôi cũng cho là mình đã khôi phục bình thường, việc này cũng cứ thế trôi qua. Chỉ là trong lòng tôi còn chút buồn phiền nên không chủ động nói chuyện cùng anh, nhưng nếu anh nói tôi vẫn sẽ nghe. Đây là chuyện nhỏ, có lẽ vài ngày sẽ bình thường trở lại.
Thế nhưng một tuần trôi qua, khi anh mang vẻ mặt không hiểu và tủi thân khi lần thứ tư cầu hoan bị tôi từ chối thì tôi mới ý thức được, giữa hai chúng tôi có vấn đề.
Vài ngày trước anh thất bại ba lần, mỗi lần anh muốn làm tôi đều không đáp lại, tôi nói tôi không có tâm trạng. Buổi sáng hôm nay, anh ôm tôi, cọ liền cọ ra hỏa, thì thầm cầu hoan với tôi.
Trong lòng tôi một tia lửa cũng không có, lại cứ không được yên tĩnh, tôi nói: “Em không muốn.”
Trương Tử Kiếm cắn cổ tôi nói: “Không được! Hôm nay phải làm!”
Nghĩ lại, lâu như thế rồi không cho anh làm có vẻ vô nhân đạo quá, thế nên ngầm đồng ý cho anh làm loạn trên người mình. Tay anh ở trên người tôi châm lửa, sờ sờ cái eo mẫn cảm, hôn lỗ tai rồi cắn cắn trước ngực tôi. Nếu là trước kia tôi đã sớm nóng người thở hổn hển rồi, nhưng bây giờ tôi lại chỉ bình tĩnh giống như đang ngủ, từ đáy lòng dần dâng lên một cảm giác nóng nảy không rõ.
Khi anh cắn lên yết hầu tôi, nó liền động động, tôi nói: “Đừng làm nữa Trương Tử Kiếm.”
Nhưng anh không nghe tôi vẫn nên làm gì thì làm ấy, dùng thanh âm tôi không chống đỡ được thở dốc bên tai tôi.
Nhưng tôi vẫn thấy bản thân nằm đó giống một cỗ thi thể.
Có lẽ Trương Tử Kiếm cũng cảm thấy, anh càng cố gắng hơn, ôm tôi hôn tôi cắn tôi, cuối cùng khi anh âu yếu điểm đỏ trước ngực tôi thì sự khó chịu bùng nổ, tôi đẩy đầu anh ra. Hơn nữa lại dùng lực rất mạnh.
Trương Tử Kiếm bị tôi đẩy sang bên cạnh, trên khuôn mặt đầy vẻ không thể tin.
“Diệp Tần, em làm sao vậy?”
Trương Tử Kiếm dùng ánh mắt đầy tổn thương hỏi tôi.
Tôi rất muốn trả lời anh, nhưng nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được. Vì tôi cũng không biết.
“Có lẽ là mệt quá,” Tôi miễn cưỡng bịa ra một lý do, không thì làm thế nào, chả nhẽ lại không nói gì, “để em nghỉ vài ngày đã.”
“Vì quá mệt nên không thể cương lên đúng không em?” Anh nhìn thẳng tôi, trong mắt có gì đó tôi không hiểu.
Tuy thừa nhận vấn đề này sẽ làm tổn thương khí khái đàn ông của tôi, thế nhưng phủ nhận lại càng không được, thế nên tôi khó khăn gật đầu: “Có lẽ vậy.”
Trương Tử Kiếm cứ nhìn tôi như vậy, có lẽ phải đến cả phút. Hai chúng tôi không ai lên tiếng, sau đó anh cười gượng một cái nói: “Không phải đâu. Em có thể cương, có thể cứng rắn, cái gì cũng có thể. Lúc sáng em còn rất có tinh thần, nó còn cứng rắn nóng như bàn ủi ấy.”
Khi tôi cho rằng anh đang trấn an tôi thì anh nói tiếp: “Chỉ là em không cứng nổi với anh.”
Tôi bị những lời này dọa sợ, há miệng nhìn trừng trừng anh. Tôi lặng yên nhớ lại, rồi cảm thấy có lẽ anh nói đúng. Không phải tôi không cứng được, mà là lúc bị anh sờ trong lòng dâng lên khó chịu thôi.
Tuy tôi đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng sao có thể nói thật với anh, tôi vỗ vỗ anh: “Anh suy nghĩ nhiều rồi, cứ coi như em đến kì sinh lý đi nha?”
Anh cười, nhưng trông rất gượng gạo, nhìn mà khiến người ta chua sót, anh đứng dậy mặc quần áo rồi đi làm bữa sáng cho tôi.
Ngược lại tôi cũng không cần vội, vì hôm nay là chủ nhật. Tôi nhìn anh ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt tôi, sau đó tôi cúi đầu nhìn tiểu đệ đệ của mình. Hỏi nó: “Tiểu Diệp à, mày sao vậy?”
Nó không đáp lại tôi, tôi thò tay sờ sờ nó, mềm nhũn.
Tính ra thì tôi và Trương Tử Kiếm trước sau phải có một tháng chưa làm. Nếu là trước kia, anh không nhào lên xé tôi thì cũng là tôi xé anh, gấp như hổ đói vồ mồi ấy.
Nhưng giờ tôi thực sự là không có chút ý muốn nào hết, Trương Tử Kiếm hôn tôi, sờ tôi tôi cũng không hề có cảm giác, giống như tất cả những điểm mẫn cảm trên người tôi đều biến mất.
Tôi nhớ lại, lúc trên máy bay tôi vẫn còn cảm giác, thậm chí còn nói, đợi lúc về rồi sẽ triền miên thật lâu với anh, lúc anh não bổ trong đầu tôi cũng tưởng tưởng ra rất nhiều hình ảnh. Như vậy rồi như vậy, lúc ấy tôi còn cứng lên, đúng là xấu hổ mà.
Vậy vấn đề ở đâu rốt cuộc đã rõ.
Tôi nhắm chặt mắt. Ngay cả chính tôi cũng không hiểu sao làn này mình lại hẹp hòi như vậy.
Lúc tôi ra ngoài thì thấy Trương Tử Kiếm đang chống bồn nước ngẩn người, một bàn tay vẫn đúc trong túi quần ngủ. Tôi đến cửa phòng bếp anh vẫn chưa phát hiện, tôi biết mình thương anh nên giờ lại thấy đau lòng.
“Tinh thần lên mây rồi hở?” Tôi đi qua chọc chọc eo anh, “Chưa tỉnh ngủ?”
Anh bị dọa nhảy dựng, nhìn tôi cười nói, “Vừa gặp được thần tiên.”
“Ngốc mà,” Tôi đi qua anh lấy sữa trong tủ lạnh, nói với anh, “hôm nay không ăn cháo nữa, ăn bánh mì với sữa nha.”
Anh nói được.
Tôi nhìn anh, anh không nói gì nữa mà đi rửa mặt.
Chuyện này không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống sinh hoạt của chúng tôi, giống như viên đá ném vào trong nước sẽ bắn lên bọt nước, sau vài cái gợn sóng thì lại sóng êm gió lặng như ban đầu.
Sau đó Trương Tử Kiếm không hề nhắc đến việc muốn làm, chỉ là mỗi sáng sớm tỉnh dậy sẽ lại gần sờ tiểu đệ của tôi, sờ xong còn lưu luyến không rời muốn xoa thêm chút nữa. Có một ngày anh không nhịn nổi nữa liền vào WC tự xử, sau khi trở lại thì giơ tay đè trán, thở dài một hơi.
Tâm tôi mềm nhũn, tôi rất muốn nói với anh, Trương Tử Kiếm anh cứ làm đi, dù sao em cứng hay không cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của anh, nếu không được thì cọ sát trên đùi em cũng được.
Nhưng tôi vẫn chưa nói với anh, tôi cảm thấy làm như thế sẽ xúc phạm đến anh lần nữa.
Quan hệ gia đình xuất hiện chút vấn đề nhỏ, trên công việc cũng loạn xì ngầu hết cả lên.
Thời gian trước tôi xin nghỉ phép quá dài làm lãnh đạo hơi bất mãn, thế nên sau khi quay trở lại lượng công việc liền gia tăng rất nhiều. Việc này tôi không hề oán hận gì, đúng là do lúc trước tôi không trượng nghĩa trước, nói nghỉ liền nghỉ, bỏ công việc chạy ra ngoài nửa tháng, chưa từng có chuyện như vậy.
Đây không phải nguyên nhân chính khiến tôi buồn rầu, điều khiến tôi phiền lòng nhất đó là bây giờ Tần Châu đã được chuyển tới tổ chúng tôi, lãnh đạo nói trong lúc tôi nghỉ thì cậu ta giúp tôi làm rất nhiều việc, vừa lúc trong tổ chúng tôi có cậu em tạm chuyển đi, vừa hay Tần Châu quen việc nên được chuyển đến.
Bây giờ bàn làm việc của cậu ta ở ngay cạnh bàn tôi, tên tiểu tử này lúc không có việc gì cứ bám theo tôi nói chuyện, không thì cũng lấy hoa quả cho tôi.
Mọi người trong công ty đều biết chuyện của tôi và Trương Tử Kiếm, hơn nữa vì đã vài lần ăn cơm cùng Trương Tử Kiếm nên đều đã quen thuộc, có một hôm, một vị đồng nghiệp của tôi nói với Tần Châu: “Uây này Tần Châu, tôi phát hiện sau khi cậu đến đây thì nói nhiều hơn nha, không phải là có ý định đào tường nhà người ta đấy chứ?”
Tần Châu cười nói: “Sao có thể chứ, tôi âm thầm ái mộ chút là được rồi, mà cho dù tôi muốn đào thì cũng phải có Diệp ca đồng ý cho đào thì mới được chứ.”
Người khác nghe thì cứ tưởng cậu nói đùa, cười hai câu liền bỏ qua, nhưng ý tứ tôi nghe thấy lại không phải như vậy. Tên này đã có tiền án rồi, tôi sao có thể tin tưởng cậu ta chỉ đơn thuần nói đùa?
Nhà anh đúng là đang có chút vấn đề, thế nhưng anh đây đối với Trương Tử Kiếm vẫn là bất ly bất khí* chết cũng không ngừng.
(*: không rời không bỏ)
Giờ cậu ta ngồi bên cạnh tôi, lại còn cùng tổ với tôi, bảo không trao đổi là không có khả năng. Ví dụ như lúc trưa tôi tăng ca thì cậu mang đồ ăn lên cho tôi, hay lúc sáng tôi đến muộn thì nhận được tin nhắn của cậu nói không cần vội, cứ nói công ty cúp điện nên không quẹt thẻ được.
Tôi đối với cậu chỉ có một nguyên tắc đó là không cần thì sẽ không trả lời, bắt buộc phải trả lời thì nói ngắn gọn nhất có thể, tóm lại cậu ta cũng từng gây nên không ít lục đục cho nhà chúng tôi.
Hôm nay Trương Tử Kiếm đến đón tôi tan làm, tôi suy nghĩ một hồi mới quyết định nói với anh: “Giờ Tần Châu làm cùng phòng với em.”
Anh quay đầu lại nhìn tôi: “Là sao?”
“Chính là giờ cậu ta cùng tổ với em.”
Anh nhìn tôi đầy ẩn ý. Đến khi tôi đã chuẩn bị tốt để nghênh đón lửa giận của anh thì anh chỉ ừ một tiếng.
Tôi chờ nửa ngày, cứ ngỡ sẽ có đoạn sau nữa, kết quả là thật sự không có.
Tôi cười hỏi anh: “Yo, có chút tiến bộ rồi đó?”
Anh cứ nhìn về phía trước không nhìn tôi, lại nói một câu, “Anh đoán em muốn anh như thế này.”
Trong lòng tôi nảy lên một cái. Nhất thời không hiểu rõ những lời này của anh là có ý gì, chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, hơn nữa không khí cũng trở nên lúng túng ngượng ngùng nên tôi không đáp lời anh.
Tôi hôm ấy, lúc Trương Tử Kiếm tắm thì tôi ngồi trong phòng khách xem TV, đến lúc nghe thấy tiếng nước ngừng chảy thì thấy anh cả người nhỏ nước đi ra ban công lấy khăn mặt.
Động tác ăn quýt của tôi ngừng lại, động tác bỏ quýt vào miệng cũng biến thành buông xuống. Tôi nhớ ngày hôm qua đã đem khăn mặt khăn tắm giặt qua nước nóng rồi, nếu như là trước kia Trương Tử Kiếm sẽ lớn giọng gọi tôi ‘Bé cưng lấy khăn mặt hộ anh’, thế nhưng hôm nay anh không hề gọi mà tự mình ra lấy.
Tôi nhìn anh, anh lấy xong khăn mặt thì thấy tôi đang ngây ngốc nhìn anh.
Hai đứa nhìn nhau vài giây, tôi chớp mắt vài cái, bỏ quýt xuống, mở ra hai tay nói với anh: “Lại đây ôm một cái.”
Trương Tử Kiếm không hiểu chuyện gì, bật cười: “Trên người anh toàn nước….”
Tôi nói: “Bảo anh ôm thì anh ôm đi, nói nhiều thế làm gì?”
Anh thấy thế thì nhanh chóng lau nước trên người, sau đó bổ nhào tới như một con gấu. Anh hôn lên mặt tôi, nói: “Bé cưng, anh muốn em.”
Tôi sờ cái đầu ướt sũng của anh, nói: “Anh muốn thì làm đi, đừng để ý em.”
Anh nói: “Không phải anh muốn thế kia, anh muốn em cơ.”
Tôi có chút hiểu ý anh, nhưng đôi khi mi biết nơi đó có vấn đề, bọn mi cũng biết lầm đường rồi thế nhưng mi không thay đổi được, cũng không khống chế được.
Tôi ôm anh, nói: “Vậy em cho anh ôm lâu hơn một chút.”
Anh tựa đầu vào bả vai tôi cọ cọ mũi.
End chương 9.