Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Chương 64: Tiến lên nào


Đọc truyện Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới – Chương 64: Tiến lên nào

Bởi vì trong đầu vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, gần đây khuôn mặt Lâm
Hiểu thường nhăn nhó. Lâm mẹ vừa nấu cơm vừa để ý con gái, bên ngoài
trời trong mây trắng thế mà con gái bà cả ngày chỉ ủ dột u buồn. Lâm mẹ
nhìn mà khó chịu trong lòng, bà nghĩ Lâm Hiểu như vậy nhất định là bởi
vì Bác Thần. Khó có dịp hôm nay rảnh rỗi, thời tiết cũng không tệ lắm,
nếu cứ cấm đoán ngày này qua ngày khác cũng không phải chuyện tốt.

Lâm mẹ ho khan vài tiếng, liếc mắt nhìn Lâm Hiểu rồi chậm rãi nói: “Được rồi, muốn đi thì đi đi, buổi tối trở về sớm một chút.”

Lâm mẹ đoán nhất định Lâm Hiểu sẽ vui vẻ hô to một tiếng, không ngờ
cô lại mờ mịt nhìn về phía Lâm mẹ, như thể không hề có phản ứng với lời
nói của bà. Lâm mẹ đang buồn bực, chợt thấy Lâm Hiểu đứng bật dậy. Cô
đột nhiên trở nên tỉnh táo như thường, nói với Lâm mẹ: “A, đúng, mẹ, con tới chỗ Tề Kỳ một lát. Mẹ cứ ra cửa hàng trước đi, tối về con sẽ trông
cùng mẹ.”

“Ôi chao?” Hiện tại biến thành Lâm mẹ mờ mịt, cho đến khi nhìn thấy
Lâm Hiểu xách túi bước nhanh ra ngoài, bà mới phục hồi lại tinh thần,
gọi với theo: “Bên ngoài lạnh lắm, kéo khóa kín vào.”

Xa xa truyền đến tiếng đáp lại của Lâm Hiểu, Lâm mẹ vì được an ủi mà
tươi cười. Mình quả nhiên là thông minh, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã có hiệu quả.

Không quan tâm Lâm mẹ hiểu lầm cái gì, Lâm Hiểu gọi điện thoại cho Tề Kỳ, vội vàng nói có việc muốn tìm. Tề Kỳ ngơ ngác một lát rồi lập tức
phản ứng lại, bảo Lâm Hiểu đến nhà cô.

Phòng tân hôn của Tề Kỳ và Quách Chính Khải đã sớm trở thành một căn
nhà bình thường. Tề Kỳ ra mở cửa, Lâm Hiểu bước vào trong, thuần thục
ngồi xuống sô pha.

Tề Kỳ còn chưa mở miệng nói gì, Quách Chính Khải đã nhiệt tình chào đón: “Lâm Hiểu, gần đây thế nào?”

Lâm Hiểu cười tủm tỉm đáp: “Cảm ơn đã quan tâm, mình rất tốt.”

Tề Kỳ nghe hai người công thức hóa việc thăm hỏi thì nổi da gà. Cô
không khách khí quát Quách Chính Khải: “Ôi chao, anh hỏi cái gì vô nghĩa vậy, nhanh đi rót cho bọn em cốc nước rồi ra chỗ nào khác đi.”

Lâm Hiểu cười cười vài tiếng, đã thấy Quách Chính Khải bày ra bộ dáng bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp lấy nước ra.

Vừa thấy Quách Chính Khải rời đi, Tề Kỳ vội vàng hỏi: “Vội vã tới đây như vậy, là xảy ra chuyện gì?”


Lâm Hiểu lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là mình có một chuyện băn khoăn, muốn cậu cho mình ý kiến.”

Tề Kỳ có vẻ hứng thú: “Sao?”

Lâm Hiểu hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng về phía Tề Kỳ: “Mình muốn đổi công việc khác, cậu cảm thấy thế nào?”

Nếu là đang uống nước, Tề Kỳ tuyệt đối sẽ đem tất cả phun lên mặt Lâm Hiểu. Cô trừng to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đổi việc làm?”

Nhìn phản ứng của Tề Kỳ, cảm xúc kích động của Lâm Hiểu rút đi hơn
nửa, cô gật đầu: “Tên đàn ông nhà mình muốn tìm công việc mới, có lẽ anh ấy sẽ nhanh chóng tìm được, nhưng vấn đề là ở mình, mình cảm thấy…” Lâm Hiểu nhìn Quách Chính Khải vẫn đang pha cà phê trong phòng bếp, nhỏ
giọng nói, “Mình cảm thấy, mình để ý anh ấy quá mức, như vậy không tốt,
sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Mấy ngày nay mình trái lo phải nghĩ, cảm thấy vấn đề này xuất phát từ công việc nhàn rỗi của mình, mình suy
nghĩ, không biết có nên cho bản thân một mục tiêu theo đuổi khác…”

Lâm Hiểu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mình vẫn tiếc công việc hiện
tại, vừa nhàn rỗi vừa có tiền. Tuy tiền lương không cao lắm nhưng rất ổn định, bao nhiêu người trầy da tróc vảy cũng không thể đi vào, mình bỏ
ra như vậy, rất đáng tiếc.”

Tề Kỳ nhìn khuôn mặt đượm vẻ tiếc nuối của Lâm Hiểu, cô xoa nhẹ đầu
Lâm Hiểu nói: “Ôi chao? Công việc kia của cậu được coi là tốt à? Đừng có đùa, hai nghìn năm trăm tệ tiền lương đều phải bỏ ra bốn năm làm việc
mới có, buông tha nó mà cũng cảm thấy đáng tiếc sao?! Cậu có biết có bao nhiêu người không muốn làm công chức mà muốn cầm tiền lương cao không?
Công việc của cậu chỉ đủ tiền nuôi sống chính mình, còn chưa đưa được
đồng nào cho bố mẹ làm tiền dưỡng lão, cậu có cái rắm gì đáng tiếc?!”

Lâm Hiểu sửng sốt, lời này của Tề Kỳ ý là?

Tề Kỳ tiếp tục cằn nhằn không ngừng: “Tớ nói với cậu, tớ đã sớm không vừa mắt với công việc hiện giờ của cậu rồi. Hoàn cảnh thế nào tạo con
người thế ấy. Còn nhớ trước khi cậu với Bác Thần yêu nhau không? Ai, ăn
mặc mà cũng như mấy bác gái, quần áo thì không biết là chọn từ mấy chục
năm trước, bộ nào cũng giống bộ nào, khiến người cậu cộng thêm được bảy
tám tuổi! Đây là vì sao? Còn không phải bởi vì chung quanh cậu chỉ toàn
bác gái nên cậu tự nhiên cũng trở thành mẹ già sao!”

Lâm Hiểu hít sâu một hơi, cô vừa véo Tề Kỳ vừa độc ác quát: “Đồ chết tiệt! Cậu chừa cho mình một chút khẩu đức là được rồi!”

Tề Kỳ “ôi” một tiếng, cô vừa xoa xánh tay vừa ôm bả vai Lâm Hiểu nói: “Cậu không tin sao? Môi trường công việc đối với một người mà nói là vô cùng quan trọng, xung quanh đều là những người tinh thần phấn chấn
nhiệt huyết sẵn sàng, bản thân cũng sẽ trở nên trẻ trung hơn, nhưng nếu
xung quanh là…” Bị Lâm Hiểu trừng, Tề Kỳ ho nhẹ vài tiếng rồi nói tiếp,
“Bây giờ còn được, nói như thế nào thì cậu cũng chưa kết hôn cho nên

không hề có đề tài chung với mọi người, các bác gái ấy cũng lười tìm đến cậu. Nhưng đến khi cậu kết hôn rồi, có chồng con, mình tin rằng cậu sẽ
nhanh chóng trở nên giống như mấy người đó. Cả ngày không có việc gì
ngồi tâm sự linh tinh, kể lể chuyện chồng con nhà mình tốt ra sao. Bề
ngoài thì hạnh phúc nhưng thực tế khi về nhà thì sao? Nói không chừng
ban ngày còn kể lể chồng mình yêu thương mình bao nhiêu, buổi tối lại
vụng trộm tìm hiểu tin nhắn của hắn. Dù sao, ai bảo các bác gái đó không có chuyện gì để làm? Cậu nói có đúng không?”

Tuy những lời này của Tề Kỳ, Lâm Hiểu cũng đã suy nghĩ đến nhưng bị
Tề Kỳ nói trắng ra như vậy, Lâm Hiểu vẫn cảm thấy sửng sốt. Cô nghiêng
đầu sang một bên, không thể không thừa nhận: Tề Kỳ, thực sự là một châm
thấy máu.

Tề Kỳ nhìn bộ dáng rối rắm của Lâm Hiểu, cô cười xấu xa rồi cố gắng
điều chỉnh sắc mặt mình: “Đừng nói rằng mình không nhắc nhở cậu, mục
tiêu của cậu là cả đời chỉ lấy hai nghìn năm trăm tệ tiền lương sao? Làm công việc nhàm chán đó cả đời sao? Không cảm xúc, không tiến bộ, không
cảm thụ được một chút nào gọi là thành công, không bao giờ có thể để
cho người khác thấy được sự vui vẻ của mình khi đạt được thành tựu. Cả
ngày cậu chỉ nghĩ duy nhất một việc, hôm nay nên chọn món gì làm cơm
tối, mà vấn đề này, mỗi ngày cậu đều nghĩ từ buổi sáng bắt đầu làm việc
cho đến lúc tan tầm…”

Lâm Hiểu không khống chế được mở to đôi mắt vừa gắt gao nhắm chặt:
“Đủ rồi! Cậu dừng được rồi! Mình đổi công việc khác còn chưa được sao!”

Tề Kỳ bị phản ứng kích động của Lâm Hiểu chọc cười. Cô vỗ vỗ đầu Lâm
Hiểu rồi cầm lấy tách cà phê Quách Chính Khải vừa mới đặt trên bàn từng
ngụm từng ngụm uống.

Lâm Hiểu cũng cầm tách cà phê lên uống: “Cậu cũng biết trình độ của
mình, mình không muốn bỏ công việc này nguyên nhân rất lớn là bởi vì
mình thực sự rất khó tìm ra một công việc khác tốt hơn. Nếu cậu cũng tán thành với mình, vậy cho mình ý kiến xem mình nên làm gì?”

Nghe xong vấn đề của Lâm Hiểu, Tề Kỳ xoa xằm tự hỏi nhưng còn chưa
nghĩ được nhiều, Quách Chính Khải vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh từ đầu
chợt mở miệng: “Anh có một thông tin. Lúc trước có một công ty kinh
doanh thiết bị y tế có hợp đồng mua máy điều hòa ở công ty anh. Nghe nói công ty này kinh doanh không tốt nên sau đó đã bị một công ty khác thu
mua nên cần tuyển rất nhiều nhân viên mới. Ông chủ công ty thu mua là

người nước ngoài, rất có thủ đoạn. Công ty đó đang được trang trí lại,
chờ đến khi chuẩn bị tốt, hẳn sẽ là một nơi rất được, còn về phần tiền
lương thì anh không rõ lắm.”

Mắt Lâm Hiểu sáng ngời, lại nghe tiếng Tề Kỳ nói: “Được a, anh rốt cuộc cũng có chút ý kiến xây dựng!”

Tề Kỳ rất vui vẻ, cô nói: “Lâm Hiểu, cứ làm đi, tiền lương đừng lo lắng, dù có thấp thì cũng cao hơn công việc của cậu bâu giờ.”

So với Tề Kỳ vui vẻ, Lâm Hiểu vẫn còn chút chần chờ: “Nói như vậy thì công ty đó hẳn rất tốt, vậy yêu cầu chọn người có cao không?”

Quách Chính Khải nghĩ một lát rồi nói: “Mình thấy nếu cậu nộp đơn thì so với những người vừa tốt nghiệp ra ngoài xã hội sẽ có ưu thế hơn.
Huống chi công việc của cậu là làm hành chính ở bệnh viện, đối với các
vấn đề về bệnh viện đều rất quen thuộc, khả năng sẽ rất cao.”

Tề Kỳ vội vàng gật đầu nhìn về phía Lâm Hiểu.

Đại khái tin tức này đến quá mức thình lình, Lâm Hiểu vẫn còn ngẩn
ngơ, cô suy nghĩ một lần nữa sau đó mới kiên định gật đầu nói: “Mình sẽ
thử!”

Tin tức này cũng khiến Lâm Hiểu thanh tỉnh. Có động lực rồi, cô bắt đầu cùng Quách Chính Khải hỏi thăm về công ty này.

Biết là công ty này qua năm sau mới bắt đầu tuyển người, Lâm Hiểu nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất cũng có thời gian cho cô chuẩn bị. Dù sao nếu là
ông chủ người nước ngoài, cái muốn kiểm tra đầu tiên nhất định là khả
năng tiếng anh của cô. Mà trình độ tiếng anh của cô, tuy rằng cũng đạt
được cấp 6 nhưng hiện tại đã quên gần hết. Chỉ còn một tháng nữa là sang năm mới, năm sau sẽ bắt đầu thời gian tuyển dụng, hiện tại Lâm Hiểu chỉ có thể nắm chắc thời gian bổ túc khả năng của mình.

Trò chuyện xong, Lâm Hiểu là mười phần tinh thần khí trở về nhà.

Ăn xong cơm tối, Lâm Hiểu xin Lâm mẹ cho cô gặp Bác Thần.

Lâm mẹ làm bộ dạng “biết ngay mà” trừng mắt nhìn Lâm Hiểu, những cuối cùng vẫn phê chuẩn.

Lâm Hiểu trên đường từ ngoài cửa hàng trở về nhà liền trực tiếp đến Lý gia luôn.

Dì Lan thấy Lâm Hiểu đến liền cười tủm tỉm nói: “Hiểu nha đầu đã lâu không tới nha.”

Lâm Hiểu cười vài tiếng rồi đáp: “Gần đây buổi tối cháu đều giúp mẹ
trông cửa hàng, mẹ cháu vẫn luôn mồm kêu nhàm chán, nếu không dì Lan đến cùng bà ấy được không?”

Dì Lan cũng cảm thấy chủ ý này rất tốt, bà mỉm cười gật đầu: “Vừa vặn bộ phim dì xem vừa hết, để dì thay quần áo rồi đi.”

Lâm Hiểu lên tiếng đáp rồi đi vào phòng Bác Thần.

Bác Thần đang đọc sách, nhìn thấy Lâm Hiểu đến liền trực tiếp bỏ sách sang một bên, kéo Lâm Hiểu vào trong lòng: “Buổi tối anh sang tìm em,
mẹ em nói em đến chỗ Tề Kỳ?”


Nghe thấy hắn đến tìm mình, trong lòng Lâm Hiểu rất vui sướng, cô
ngoan ngoãn ở trong lòng hắn xê dịch tìm vị trí, cọ cọ cổ hắn: “Đúng
vậy, tìm Tề Kỳ giúp em quyết định một việc.”

Bác Thần nghi hoặc hỏi: “Việc gì?”

Lâm Hiểu nhìn mặt Bác Thần, mặc dù có chút do dự nhưng cô vẫn rời
khỏi ôm ấp của hắn, hé miệng: “Em cũng muốn đổi công việc khác.”

Bác Thần ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thật sao?”

Thấy hắn không có lập tức phản đối, Lâm Hiểu an tâm, “Đúng vậy, em
cảm thấy môi trường công việc hiện nay không thích hợp lắm, muốn đổi một nơi tốt hơn.”

Bác Thần không nghĩ rằng đây là nguyên nhân chủ yếu, nhưng ngoài dự
kiến của Lâm Hiểu, hắn không hề có chút phản đối nào, mà còn hỏi: “Vậy
công việc mới em đã xác định rõ ràng chưa?”

“Có, là công ty kinh doanh thiết bị y tế.” Trong lòng Lâm Hiểu có điểm khẩn trương.

Bác Thần gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, công việc quan trọng nhất là em
yêu thích nhưng ít nhất cũng không cần quá trái ngược với chuyên môn của mình, bằng không cứ ngốc nghếch cố gắng cũng không có ý nghĩa.”

Lâm Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại chần chờ nói: “Anh đồng ý thật rồi, em chỉ sợ anh không đồng ý.”

“Có gì mà không đồng ý, dù sao em không thích làm thì từ chức, anh nuôi em là được.” Bác Thần xoa đầu Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu nghe đến đó thì nổi lên cảnh báo, tuy rằng ngoài mặt vẫn mềm mại nhưng trong lòng thì quật cường nghĩ, nếu đã quyết định sẽ không
thể tùy tiện mà từ chức đâu!

Khó có được cơ hội, Lâm Hiểu và Bác Thần tiếp tục ngọt ngào thêm một
lát. Hôn hôn, lại ôm ôm, sau đó hỏi hắn gần đây tìm kiếm tư liệu về các
công ty thế nào, …nói chung là đủ loại.

Đến khi thấy Lâm mẹ từ cửa hàng trở về nhà, cô mới nhanh chóng chạy về.

Vốn lúc Lâm Hiểu rời khỏi Bác Thần cô vẫn còn chút không thỏa nhưng
đến khi trở về phòng, Lâm Hiểu nghĩ tới lời nói của Tề Kỳ, ngực cô dấy
lên một ngọn lửa, vô cùng mạnh mẽ mà vì công việc này chuẩn bị mọi thứ.

Lâm Hiểu nhớ tới lúc học đại học, cô vẫn luôn hy vọng sau khi tốt
nghiệp có thể đạt được vị trí nào đó cùng tôn nghiêm của bản thân, có
thể biểu hiện thực lực của mình cùng với kiếm được nhiều thành tích. Cô
nhớ lại cảm giác khi đó, khát vọng trong đầu càng trở nên nồng đậm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.