Đọc truyện Thanh Dương Khê Ca – Chương 27: Cung tiễn
“Thê chủ, thê chủ, thê chủ.”
“Ưm…. Khê Nhi.” Tiêu Dực mơ mơ màng màng nửa mở mắt, đưa tay xoa xoa đầu, đầu đau quá.
“Thê chủ, trong tủ chén nhà chúng ta có một bồn lớn thịt, đã được chiên qua.”
“Thịt? À, ta chiên.” Thời tiết quá nóng, lại không có tủ lạnh, chỉ có chiên
qua mới có thể để lâu. Tiêu Dực chống thân mình ngồi dậy, cảm giác miệng đắng đắng: “Khê Nhi, ta muốn uống nước.”
“À.” Diệp Khê chạy đến bên cạnh bàn bưng nước đến, lại hỏi: “Thê chủ, không giống thịt heo.”
“Là gà rừng và thỏ hoang, trễ chút chia một nửa cho nhà Đàm Chương Nguyệt.”
“Được. Thê chủ ngài muốn rời giường sao? Ta nấu canh giã rượu, ta đi bưng tới cho ngài uống.”
“Ngươi còn có thể nấu canh giã rượu?”
“Biết chứ.” Trước kia ở nhà cũng nấu qua không ít. Tiêu Dực vừa uống xong
canh giã rượu, người còn ngồi phịch ở trên giường, ngoài cửa truyền đến
giọng nói của Đàm Chương Nguyệt: “Tiêu Dực, Tiêu Dực.”
“Cho nàng
ta vào đi.” Tiêu Dực nói xong Diệp Khê mở cửa ra, mặt mũi Đàm Chương
Nguyệt tràn đầy vui vẻ tiến vào, nhìn thấy Tiêu Dực tươi cười nói: “Thế
nào còn ở trên giường? Đã đến buổi trưa rồi mà ngươi còn chưa rời giường nữa?”
“Còn không phải vì tối hôm qua giúp ngươi chắn rượu sao, ngươi thật tốt, mặt mày hồng hào.”
“Hắc hắc hắc, ai kêu ngươi là tỷ muội tốt của ta chứ.”
Thật sự là được tiện nghi còn khoe mã, Tiêu Dực xoa đầu rời giường, vừa mặc
quần áo rửa mặt vừa hỏi nàng: “Tỷ muội ngươi không ở nhà ôm tân phu
lang, đến nơi này của ta làm gì?”
“Đến gọi các ngươi đi qua ăn
cơm trưa.” Bởi vì con heo rừng lớn kia, An đại thúc cố ý bảo Đàm Chương
Nguyệt tự mình chạy tới gọi người: “Tiêu Dực, hôm qua con heo kia cũng
thật lớn nha, ha ha. Tiêu Dực, ngươi không biết, hôm nay người trong
thôn đều nói tiệc mừng của nhà làm tốt lắm, thịt kia ăn từ hôm qua còn
không ăn hết đấy, còn nói nhà thôn trưởng đều không có thịt đâu. Tối hôm qua đi ăn nhà thôn trưởng, hôm nay đều đã chạy tới nói, hắc hắc, Tiêu
Dực, thật sự là nhờ vào ngươi.”
“Không có gì, mọi người cao hứng là tốt rồi.”
“Bất quá Tiêu Dực, ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn mật, cũng dám một
mình đi vào ngọn núi săn thú, ngươi không biết sợ sao?”
“Sợ cái gì, nếu ngươi không sợ, ta còn có thể mang ngươi đi theo.”
“Thực sự? Vậy, vậy, ta muốn bắt được con mồi, ta liền mang vào trong thành bán.”
“Đi.”
“Vậy, nếu gặp được sói làm sao bây giờ?”
“Vậy đem ngươi cho sói ăn, ta trở về một mình.”
Đàm Chương Nguyệt cắn răng, nâng tay lên đánh lên trên đầu Tiêu Dực: “Tiêu Dực chết tiệt!”
Tiêu Dực cười ngăn tay nàng: “Đầu ta đã đủ hôn mê, lại đánh sẽ biến thành choáng váng.”
“Hừ!”
“Hừ cái gì, không phải nói muốn ăn cơm sao? Còn không đi? Khê Nhi nhà ta khẳng định đã đói bụng.”
“Ta còn chưa đói bụng đâu, thê chủ, thịt ta đã chuẩn bị tốt lắm.” Diệp Khê
bưng gần nửa bồn gì đó thả lên trên bàn. Đàm Chương Nguyệt chỉ chỉ vào
cái bồn nhỏ kia: “Cái gì vậy?”
“Ngày hôm qua ta không phải nói
cho ngươi biết còn săn được hai con chim trĩ và một con thỏ hoang sao,
chính là nó, chia một nửa cho nhà ngươi.”
“A, không cần, không cần, Tiêu Dực, hôm qua con heo kia ta nhận cũng thật là ý tứ không tốt, thế nào hôm nay còn có thể……”
“Khê Nhi cất vào.” Đàm Chương Nguyệt chưa nói xong Tiêu Dực đã mở miệng nói
như thế. Diệp Khê a một tiếng, Đàm Chương Nguyệt ngẩn người, nhìn bồn
thịt kia ủy khuất mím mím môi, sớm biết thế sẽ không từ chối. Tiêu Dực
nhìn mà buồn cười, giải thích với Diệp Khê: “Hiện tại nhà nàng người
nhiều, lấy đi qua bên kia không biết xấu hổ cất giấu ở đâu, bị người
khác ăn hết Đàm Chương Nguyệt sẽ đau lòng, vẫn là chờ buổi tối mới cho
nữa.”
“Được.”
Diệp Khê lại đem bồn thả vào trong tủ chén,
Đàm Chương Nguyệt cười ha ha hai tiếng: “Tiêu Dực, ngươi thật là xấu,
hắc hắc. Tiêu Dực, ta như thế nào lại cảm thấy giống như đang nằm mơ.”
“Ngươi từ từ nằm mơ đi, đi thôi Khê Nhi, chúng ta đi nhanh, chậm chân sẽ hết
thịt!” Tiêu Dực dứt lời tươi cười lôi kéo Diệp Khê chạy chậm đi ra
ngoài, Diệp Khê hi hi ha ha chạy theo nàng, lén liếc trộm nàng một cái,
‘thê chủ nàng thực sự tỉnh rượu liền quên chuyện tối hôm qua, thật tốt,
nếu nàng còn nhớ rõ, là sẽ mắc cỡ chết người đây, hì hì.’
Tiêu
Dực thực sự không nhớ rõ chuyện sau khi say rượu, chỉ nhớ rõ về sau ngàn vạn lần không thể lại uống rượu như vậy, đầu đau thật ghê gớm, cảm giác thực sự vô cùng vô cùng không thoải mái, cho dù uống canh giã rượu vào
cũng vẫn là mê mê trầm trầm.
Tuy là mê mê trầm trầm, rốt cuộc là
vẫn muốn làm việc, mặt trời vừa lặn ra phía sau núi Tiêu Dực liền mang
theo Diệp Khê đi ra ruộng tưới nước cho dưa cải của hắn. Bí đỏ cũng
thành dây dài, còn có dây dưa leo cũng đặt lên sào trúc, đặc biệt đồ ăn
này còn chưa lớn, bộ dáng lá non xanh xanh thoạt nhìn ăn cũng rất ngon,
tưới nước làm dính vài giọt nước ở trên càng thêm hấp dẫn con sâu tham
ăn đến.
Tiêu Dực cùng Diệp Khê thương lượng: “Khê Nhi, chúng ta hái chút đồ ăn trở về ăn đi?”
Diệp Khê trợn tròn mắt: “Thê chủ, đồ ăn này còn nhỏ, còn chưa có thể ăn.”
“Có thể ăn, non non ăn mới tốt, già đi nhai đau răng.”
Diệp Khê nhấp hé miệng: “Đồ ăn nơi nào sẽ đau răng? Cũng không phải nhai xương.”
Tiêu Dực dùng đầu lưỡi để kiểm tra răng mình, răng nanh thật chắc chắn, ra
vẻ cô không thể nói mình già đi răng nanh yếu ớt ăn khó khăn. Tiêu Dực
không buông tay lần cuối cùng cố gắng nói: “Khê Nhi, kỳ thực, ta cảm
thấy đồ ăn non non ăn càng ngon.”
“Thê chủ thích ăn non?”
“Đúng vậy, giống điểm tâm gì đó, vừa non vừa ngọt, ăn ngon nhất.”
Diệp Khê nhìn dưa cải, kỳ thực, thê chủ nói muốn ăn, cũng không có gì là không thể.
“Vậy ngày mai ta hái nấu cho thê chủ ăn.”
Diệp Khê là thật muốn nấu cho Tiêu Dực ăn, nhưng Tiêu Dực vẫn là chưa được
ăn được. Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau, cũng chính là sáng sớm ngày tân
hôn thứ ba của Đàm Chương Nguyệt. Tiêu Dực và Diệp Khê đang ăn sáng, Đàm Chương Nguyệt liền mang một cây côn thô đến: “Tiêu Dực, hôm nay ta và
ngươi đi săn thú.”
Tiêu Dực đang nhai bị nghẹn một chút: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi mới thành thân ngày thứ ba, hẳn là nên ở nhà cùng với phu lang.”
“Người nghèo nơi nào có ngày nghỉ ngơi chứ, kiếm thêm chút tiền làm cho hắn ăn no mặc ấm mới là chuyện chính.”
“Chậc chậc, thực không nhìn ra đến ngươi vẫn là thê chủ tốt, không đi bán đồ ăn hả?”
“Không đi, ta cùng ngươi đi săn thú, mỗi ngày bắt một cái gà rừng có thể bán
được nhiều tiền!” Đàm Chương Nguyệt cầm cây côn thô mình mang đến quơ
vài cái, Tiêu Dực không xác định chỉ vào cây côn kia: “Dùng cái này săn
thú?”
“Không dùng cái này thì dùng cái gì?”
Tiêu Dực vuốt
trán, bỗng nhiên hiểu được cây côn thô là một loại công cụ quan trọng
được nhiều người mua, khó trách đánh người mang đến, săn thú cũng mang
đi.
“Trước đến ăn sáng đi, Khê Nhi làm cho Đàm Chương Nguyệt chén mỳ.”
“Không cần không cần, ta ăn rồi, sáng sớm Tiểu Vụ liền thức dậy làm cho ta
ăn.” Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc ngây ngô, đem bao cơm mình đeo phía
sau lưng ra cho Tiêu Dực xem: “Lại còn chuẩn bị bữa trưa cho ta nữa.”
“Cơm trưa tình yêu nha.” Tiêu Dực cười, đứng dậy đem cung tiễn đặt ở góc
phòng ra, Diệp Khê đi theo sau nàng nhẹ giọng hỏi: “Thê chủ, ngài muốn
lên núi sao?”
“Đúng vậy, Đàm Chương Nguyệt có hưng trí như vậy, đương nhiên muốn đi.”
“Nhưng thê chủ còn chưa có ăn xong bữa sáng nữa.”
“Ta sẽ ăn xong mới đi, Khê Nhi ăn trước đi.”
“Dạ.” Diệp Khê trả lời, di chuyển vòng qua nơi bếp bên kia. Đàm Chương Nguyệt nhìn chằm chằm cung tiễn một hồi: “Tiêu Dực, đây là cái gì?”
“Cung tiễn, dùng để săn thú.” Tiêu Dực kéo cung bắn tên, một mũi tên bắn tới đống cỏ khô nhỏ: “Bắn như vậy, ngươi tới thử xem.”
Đàm Chương Nguyệt nghi hoặc mà buông cây côn thô cầm trong tay, nhận cung
tiễn học bộ dáng lôi kéo của Tiêu Dực, dây cung bật có chút chặt, Đàm
Chương Nguyệt nói: “Thứ này của ngươi còn cần chút khí lực nha!”
“Đúng vậy, nếu như ngươi không có khí lực sẽ không kéo được.”
“Cắt, thư sinh yếu đuối như ngươi đều kéo được, tỷ tỷ ta còn có thể không kéo ra được sao?” Đàm Chương Nguyệt cài tên kéo cung, nhắm về đống cỏ khô.
Tiêu Dực vui mừng gật gật đầu, cung kéo rất tốt, tư thế cũng chính xác,
lão đại thô này xem cô bắn một lần đi học bộ dáng giống mười phần, xem
ra nàng đối với chuyện này thật hăng hái. Nếu giống như dạy nàng đan dây xích tay thế nào cũng đều dạy không được, Tiêu Dực ngược lại không dám
mang nàng lên núi. Tiêu Dực khen: “Không sai.”
Đàm Chương Nguyệt cười hắc hắc không ngừng, kéo cung vẫn không nhúc nhích. Tiêu Dực nhìn một hồi không nhịn được: “Bắn tên đi.”
Một tiếng ‘hưu’ vang lên, tên vững vàng thẳng tắp cắm vào đống cỏ khô,
xuống luôn phần cuối tên. Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Tiêu Dực, ta đã biết, dùng vật này săn bắn, xa xa là có thể bắn! Cái này so với cây gậy tốt thật, dùng gậy gộc rất khó đánh tới, hơn nữa vừa đi tới gần sẽ kinh động con mồi. Có cung tiễn này, cho dù gặp được sói cũng không sợ! Oa,
Tiêu Dực, ngươi từ nơi nào làm ra cái cung tiễn như vậy? Là ai thông
minh như vậy nha!”
Diệp Khê ở một bên bếp ngoài trời bận việc,
nghe thấy Đàm Chương Nguyệt hỏi như vậy trả lời nói: “Là thê chủ tự mình làm được.” Giọng điệu thật tự hào.
“Ngươi?” Đàm Chương Nguyệt
trợn tròn mắt: “Tiêu Dực, thật là tự mình ngươi làm? Ngươi trước kia cho tới bây giờ không cùng chúng ta đi săn bắn qua, ngươi làm như thế nào
tạo ra thứ có ích như vậy?”
Tiêu Dực cười cười, nói bậy bạ: “Đúng là bởi vì ta không có săn bắn qua, cho nên mới không biết các ngươi săn thú là dùng cây côn, cho nên tự mình mới nghĩ làm ra công cụ đi săn
thú.”
Đàm Chương Nguyệt nhấc tay cầm cung tiễn lên: “Cho nên ngươi liền làm ra cái vậy kỳ quái này?”
Diệp Khê ở một bên mím môi phản bác: “Mới không phải kỳ quái đâu.”
Đàm Chương Nguyệt nhìn Diệp Khê: “Tiêu Dực, lá gan muội phu giống như càng lớn.”
Tiêu Dực cười: “Ngươi cũng không phải người xấu, Khê Nhi đương nhiên không cần sợ ngươi, đúng không Khê Nhi?”
“Dạ.” Diệp Khê cũng cười cười, lại tự đi bận việc. Tiêu Dực chỉ chỉ cung
tiễn: “Bộ dáng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng hiệu quả thật tốt, ngươi
tiếp tục luyện tập, ta ăn xong bữa sáng rồi chúng ta đi.”