Đọc truyện Thám Tử Sài Gòn – Chương 13: Snack, trà đá, thuốc lá – Chương mở đầu
Trong các tiểu thuyết trinh thám, các vụ án đầu độc luôn nhận được rất nhiều sự quan tâm của đọc giả bởi cách thức gây án hầu như không để lại dấu vết. Lần này mời mọi người đọc một vụ án như thế nhé.
Nếu cảm thấy hay thì hãy nhớ ủng hộ cho truyện mình lên top nhé. Cảm ơn mọi người.
Không quên chúc các bạn giải được án nhé (nói vậy thôi chứ chẳng giải được đâu). 😌
Các chương sẽ ra đều đặn vào mỗi tối cuối tuần nhé, nhớ đón đọc nhé!
———–
Sài Gòn có rất nhiều tên gọi. Trong số đó có một cái tên là “Thành phố của dân nhập cư”. Một kiểu đặt tên bắt chước theo “Đất nước của dân nhập cư”.
Với hơn 30% dân số là người nhập cư, đủ mọi tầng lớp và độ tuổi, Sài Gòn có nhiều thuận lợi về nguồn nhân lực nhưng lại đang gồng mình trước những thử thách về nhiều vấn đề khác như môi trường, an sinh xã hội, an ninh trật tự…
Các tệ nạn như ma tuý, mại dâm, trộm cướp, lừa đảo… luôn chực chờ xung quanh những người dân lương thiện tại mảnh đất Sài Gòn.
Sài Gòn trong nhận thức của thám tử còn có một tên gọi khác nữa, “Thành phố của tội phạm”.
– Không thể được đâu! – Tôi kiên quyết.
– Đã đi đến tận đây rồi không thể bỏ về đâu.
– Tôi thật sự là không thể, tốt nhất là tôi nên quay về!
– Đừng mà! Cứ vào đi, không mất nhiều thời gian đâu! Có thể sẽ thích thì sao. – Chàng trai trẻ nài nỉ, tay níu tay tôi kéo đi.
– TÔI BẢO KHÔNG LÀ KHÔNG! BỎ TAY TÔI RA.
– Rốt cuộc hai anh có vào hay không? – Một người đàn ông cao lớn vẻ mặt hung tợn đứng khoanh tay, ưỡng bộ ngực đồ sộ hỏi chúng tôi. Quá rõ ràng để thấy cơ bắp nổi cuồn cuộn đầy gân guốc của hắn.
– Tất nhiên là chúng tôi vào! Cho một phòng thường nhé! – Chàng trai trẻ chẳng có chút gì e ngại đáp.
***
Tôi bị dính vào một rắc rối, à có lẽ là đến tận hai rắc rối cùng một lúc. Chàng trai trẻ đang níu tay tôi tên là Phạm Kỳ Nhân, là cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự thành phố. Kể từ sau vụ án ở nhà ông Long cậu ấy tìm cách bám dính tôi bất cứ khi nào cậu ta rãnh. Hôm nay còn lôi kéo tôi đến quán karaoke này, trong khi tôi đã một mực bảo rằng mình không biết hát, nói đúng hơn là tôi có bất đồng với nhạc lý ngay từ khi vừa biết nói.
– Cả ngày sư phụ cứ ru rú trong phòng rồi sẽ phát điên đấy. Phải biết giải lao giải trí gì chứ!
– Tôi còn rất nhiều việc phải làm.
Tôi còn mấy bộ truyện trinh thám vẫn chưa đọc xong. Rồi cả phim nữa, đã tải về máy rất nhiều nhưng chưa có thời gian xem. Mà quan trọng nhất là tôi vẫn chưa nghĩ ra tối hôm nay phải ăn gì? Tôi khá ngán mì và các món ở quán cơm gần văn phòng rồi.
– Sư phụ làm gì có việc bận chứ! Có ai thuê sư phụ đâu, suốt ngày chỉ toàn đọc tiểu thuyết ngay cả mì gói còn chẳng buồn nấu toàn là ăn tạm bợ ở hàng quán… – Cậu ta cứ như đã theo dõi tôi vậy.
– Đó là sở thích của tôi… mà cậu đừng gọi tôi là sư phụ nữa! Tôi không nhận học trò bao giờ!
– Nếu vậy hãy xem tôi như một trợ lý! Tôi sẽ Watson còn ngài sẽ là Holmes! – Kỳ Nhân hí hửng.
Tôi chưa từng thấy người cảnh sát nào mặt dày như cậu ta.
– Cậu thôi đi! Tôi không muốn trở thành ai cả! Tôi cũng không cần trợ lý.
Cậu ta sẽ chỉ gây thêm phiền toái chứ chẳng hỗ trợ được gì cho công việc của tôi cả. Tôi cam đoan như vậy.
– Không được, tôi quyết tâm rồi, nhất định tôi phải theo học việc của sư phụ. Cho dù sư phụ không đồng ý đi chăng nữa.
Cậu ta chỉ khiến tôi phát điên, nếu Holmes thực sự tồn tại tôi nghĩ ông ta cũng không thể chấp nhận Watson này.
Chúng tôi đang có mặt tại một cơ sở kinh doanh karaoke tại quận 10. Bề ngoài của quán karaoke này là một căn hộ 5 tầng ngang 6m, trang trí bằng các bảng đèn hình chữ “Thanh Duy” đủ các màu sắc loè loẹt, không ăn nhập gì với nhau. Bây giờ là khoảng 2 giờ chiều nhưng ở đây vẫn có khá nhiều người đến hát. Xe máy dựng gần như kín cả lòng đường phía trước và trong phòng tiếp tân.
Theo sự hướng dẫn của người nhân viên phục vụ ban nãy (cái người to cao lực lưỡng ấy), tôi và Kỳ Nhân đi vào lối hành lang tối tăm, nhỏ hẹp. Quá thất vọng trước sự xuống cấp của cơ sở vật chất nơi đây, tôi liên tục cằn nhằn.
– Sao không đến một quán tốt hơn? – Tôi khá không hài lòng.
– Chỗ này giá rất rẻ. Sinh viên thường đến đây hát vào những lúc rãnh rỗi. Ngày trước còn học ở học viện đệ tử thường hay đến đây nên biết. Nhìn xập xệ vậy thôi nhưng âm thanh cũng được lắm. Mà sư phụ cũng có biết hát đâu cần gì đến mấy chỗ cao sang cho tốn kém.
Cậu ta thật biết cách khiến người khác nổi cáu.
– Phòng của mình là 107. Nó nằm ở cuối dãy. – Kỳ Nhân chỉ tay về phía trước để định hướng đi cho tôi.
Khi cả hai chúng tôi gần như đã bước đến trước cửa căn phòng số 107, thì đột nhiên ở phía tay mặt, cánh cửa căn phòng 108 nằm đối diện phòng chúng tôi mở ra, một cô gái vẻ mặt hốt hoảng xuất hiện và la lớn.
– Cứu với! Cứu với! – Cô gái trông thấy chúng tôi vẻ mặt càng lộ nét hoảng sợ hơn.
– Có chuyện gì vậy? – Tôi vịn vai cô gái lại hỏi.
– Bạn của em… ở bên trong… không biết bị làm sao?
Tôi nhìn vào phía trong căn phòng 108, có một thanh niên đang nằm vật ra dưới sàn bất động, xung quanh là 2 người một nam một nữ vẻ mặt vô cùng bối rối. Tôi chạy sát lại gần người thanh niên đang bất tỉnh đó, một tay bắt vào mạch cổ tay rồi nhân trung, một tay vạch một bên mắt. Bờ môi anh ta tím tái, kê sát mũi tôi có thể ngửi thấy mùi quả hạnh nhân.
– Nhân cậu có đem thẻ ngành theo không? – Tôi hỏi đệ tử bất đắc dĩ của mình.
– Có, lúc nào đệ tử cũng mang bên mình.
– Cậu báo cảnh sát và phong tỏa căn phòng này đi. Nạn nhân chết rồi.