Tâm Khúc Giữa Chúng Ta

Chương 37: Các Nàng Thật Hại


Đọc truyện Tâm Khúc Giữa Chúng Ta – Chương 37: Các Nàng Thật Hại


Ai cũng từng đánh mất một người trong thời điểm ta non nớt nhất…!
Buổi diễn Fashion đêm đó của An Thanh sau khi đăng báo thu hút rất nhiều sự quan tâm.

Tuy vậy lại không được chiếu trên tivi sau những giờ lao động ở trại giam.

Ngay cả phim của Tường Chi cũng tương tự, nguyên do là nội dung khá bạo lực, sợ tù nhân sẽ làm theo.

Sở dĩ nhắc đến chuyện này vì đã lâu rồi, không ai còn nhớ đến kẻ trộm thuốc năm đó.

Trời thật trớ trêu, ngược lại hắn vô cùng nhớ rõ hai nàng.

Nhìn lên quảng cáo nhẫn Thái Lan, bóng dáng nổi bật của An Thanh là một trong những biểu tượng thành công khó lãng quên.

Cảnh tượng đẹp đẽ này không ngờ lại có một ngày chiếu đến trại giam của tên trộm thuốc, bức quá cũng đành nhếch nụ cười tà ác ẩn sau nếp nhăn trên khóe mắt.

An Thanh và Tường Chi, hai cái tên bất ngờ xuất hiện cùng nhau trên một quảng cáo.

Làm sao hắn quên được, những kẻ đã tống hắn vào tù, làm sao hắn quên được…!
Đến tận bây giờ vẫn chưa ra khỏi hàng rào giăng kín tách biệt tự do bên ngoài.

Tội tống tiền không biết nghỉ mát bao lâu, chỉ biết rằng An Đào âm thầm sau lưng góp tay dạy dỗ hắn.

Qua những đợt xung đột khá vô lý từ bạn cùng phòng, trên mặt hắn đã xuất hiện vài vết sẹo mờ.

Nổi hận ngày càng chồng chất không làm hắn nhận ra cái sai, hoặc cũng có thể từ khi An Đào nhúng tay vào đã là sai rồi.

Người đàn ông máu mặt cùng phòng giam là người quen biết An Đào, hắn được lệnh tiện tay ban cho tên trộm thuốc vài cái bạt tai, tuy nhẹ nhưng rất nhục nhã:
“Mày tức cái gì, người ta ở giới thượng lưu thì cũng có cách chăm sóc mày.”
Tên trộm thuốc cắn răng nuốt phẫn uất xuống cổ họng.

Suy cho cùng đã nhịn đủ tám năm rồi, có cười đắng thêm một thời gian cũng chẳng sao vì hắn sắp được thả.

Sau chuyện này tương lai không còn gì trong tay nữa, cũng không biết An Đào là ai.

Mọi chuyện xem như đều đổ hết lên người Thanh, hắn sẽ tìm tới nàng kể cả Tường Chi, không sót một ai.

An Đào dùng cách cực đoan này để âm thầm trút giận cho em họ nhưng đâu biết rằng, chuyện trả thù sẽ tìm An Thanh mà tới.

Cô chỉ biết tự hỏi rằng ở Tường Chi có gì lại khiến An Thanh yêu điên dại.

Một câu hỏi bám theo vết thương lòng từ khi sinh ra tình cảm cấm kỵ.

Không hiểu, An Đào thật sự không hiểu…!
Khói thuốc lan tỏa trong căn phòng ái muội, An Đào toàn thân không một mảnh vải hướng ra ban công đầy suy tư.

Trời tờ mờ sáng càng tô thêm vẻ đẹp lên bóng lưng của người phụ nữ trưởng thành.

Hình thể mỹ miều này nhanh chóng đập vào mắt Mỹ Anh ngay khi cô vừa thức giấc.

Đêm qua An Đào có nồng nhiệt, nhưng cảm giác lại thật xa vời.

Chiếc ôm sau lưng đem hai thân thể sát nhập gần nhau hơn.

Hơi ấm truyền đến đẩy lùi cái lạnh khô khốc của mùa đông, cũng lợi hại kéo tâm trí của An Đào về thực tại.

Mỹ Anh hôn nhẹ yêu chiều lên sóng lưng của người mình yêu, âm thanh có đôi chút giễu cợt.

“Bác sĩ thường ngủ ít vậy sao?”
An Đào nhắm mắt hưởng thụ sau đợt khói cuối cùng trên điếu thuốc.

Cô quay người đối diện nhìn Mỹ Anh, cảm thông cho thái độ đùa bỡn này vì khi yêu mình Mỹ Anh thật thiệt thòi.

Đau đớn bao nhiêu khi ép buộc bản thân ngừng yêu ai đó.

An Đào không thể quên Thanh được, thì làm sao bắt Mỹ Anh dứt khỏi Đào đây?
Đặt lên trên môi một nụ hôn chóc, An Đào chủ động đưa lưỡi vào khoang miệng ướt át của Mỹ Anh mà cùng nhau triền miên.

Những cái chạm tay lả lướt trên thân thể nóng bỏng vô cùng, vậy mà trái tim không đập chung một nhịp.

Mỹ Anh không biết nên cười hay nên khóc, mặc cho An Đào dần đẩy lùi mình ngã xuống giường.


Khẽ ngẩng đầu hưởng thụ khoái cảm mà An Đào ban lại, Mỹ Anh nhận ra chưa bao giờ người này đọng lại trên thân mình những dấu hôn.

Một chút chiếm hữu nho nhỏ mà An Đào cũng tiếc, cớ sao cô lại đâm đầu vào một người phụ nữ ám ảnh mình đến như vậy.

“Em là người thứ mấy mà chị đem về nhà mỗi khi nhớ em họ đây?”
Cuối cùng những lời thẳng thắng cũng được Mỹ Anh thốt ra.

Bao lâu nay cô giữ trong lòng không phải vì nghi hoặc, mà vì năm lần bảy lượt muốn cho An Đào cơ hội.

Mỹ Anh có thể miễn cưỡng xem mình là An Thanh, chỉ mong An Đào một lần yêu thương mình như yêu thương em họ vậy.

Thật ngu muội, thật đáng thương.

Bị nhìn ra bí mật chỉ khiến An Đào dừng lại nụ hôn, chứ không khiến cô bất ngờ.

Từ lâu trái tim An Đào đã chết, chưa bao giờ nghĩ mình với Mỹ Anh kết thúc sẽ có hậu bền chặt.

Chỉ là không ngờ sau này sự chủ quan sẽ dâng lên An Đào nổi luyến tiếc man mác.

Có một thời điểm ta cứ ngỡ người vẫn sẽ ở đó, cho đến khi tự mình đánh mất đi…!
“Đoán xem.”
Lời thì thầm không xác nhận thổi bên tai Mỹ Anh, An Đào cứ thế tiếp tục quấn lấy đến khi trời dâng nắng nhẹ.

Chuông điện thoại lúc này bỗng vang lên phá vỡ hạnh phúc, ngắt quãng thời không đẹp đẽ này.

“Em đến xem An Thanh được không? Cô ấy bệnh một thời gian nhưng không chịu đi bệnh viện.”
Giọng lo lắng từ Vince phát ra, An Đào lại trầm mặc không đáp.

Cô nhìn xuống chiếc đệm đã nhăn vài phần vì cuộc ân ái với Mỹ Anh, ít nhiều trong cô cũng có lương tâm.

Mỹ Anh nhìn ra được suy tư mà An Đào che giấu không khéo léo, biết sao được, thật nực cười khi phải ghen trúng người nhà của người yêu.

“Mau đáp rồi chúng ta cùng đi.”
Mỹ Anh cười như không cười nhướng mày nhắc nhở An Đào cúp máy.

Bức quá cũng đành ngồi dậy tiến vào phòng tắm, hơi thở lạnh khe khẽ vụt qua người An Đào.

Phải chăng đây là một phút rộng lượng cao cả của Mỹ Anh, hay là dấu hiệu của sự bỏ cuộc?
– —-
Trời bắt đầu về đông, Vince dang tay đóng cánh cửa kính ban công để tránh hơi lạnh thổi vào nhà.

Nhiệt độ ở đây không quá khắc nghiệt như ngày còn ở Úc, chỉ có điều anh sợ làm bệnh tình của An Thanh trở nặng mà thôi.

Sau đêm gặp Tường Chi ở quán rượu nhẹ ngày đó, An Thanh phát sốt, phải uống thuốc một thời gian dài.

Nhướng đôi mi buồn nhìn ra màn rèm bị kéo mất, nàng khàn giọng nhắc khẽ:
“Đừng đóng lại, em muốn ngắm thời tiết một chút.”
Thanh nghiêng đầu trầm mặc yếu ớt, đến ly trà gừng trong tay cũng ngày càng nguội lạnh.

Thật lòng muốn cười nhạt cũng không nhếch môi nỗi, thời tiết cái gì chứ, thứ Thanh muốn nhìn là tòa nhà đằng xa kia.

Giờ này chắc Tường Chi đã nhận ra người ôm em trong bóng tối là ai.

Yêu em, Thanh hạ xuống cái tôi của mình.

Vậy mà chờ mãi cũng chỉ thấy một sự im lặng đáng sợ.

Tại sao em không liên lạc với Thanh? Cho dù là xã giao hay buông những lời trách móc, Thanh cũng đều cảm thấy vui mà.

Yêu cầu này nhỏ đến độ hèn mọn, Thanh khóc không ra nước mắt.

Vince ngồi xuống băng ghế mềm đối diện Thanh, mùi hương của nữ nhân thơm thoang thoảng vì nàng thường xuyên ngủ ở đây.

Ngủ một cách lười nhát, thân thể co rút đến cô đơn.

Thời gian này Thanh chỉ muốn một mình, thà nhìn ra cửa kính chứ nhất quyết không đặt tầm mắt lên người Vince.

Có lẽ câu chuyện rất nhạy cảm, nàng không muốn đối diện.


“Em yêu Tường Chi phải không?”
Giọng của Vince có chút lơ lớ, nhưng nhắc đến tên người thương của Thanh thì rõ ràng vô cùng.

Sự vô tình này sao lại ngạt thở quá, Thanh nhắm mắt thở một hơi dài, sương lạnh thoát ra từ đôi môi tái nhợt.

Cái gật đầu xác nhận, đánh gãy nỗi mong đợi trong Vince.

Lăn lộn thương trường bao lâu nay, chưa bao giờ anh cảm thấy mình vô dụng đến như vậy.

Dù đoán được kết quả nhưng vẫn không thoát khỏi cú shock này.

Bóc thuốc cho Thanh mà lòng thất vọng cạn kiệt, biết nói gì hơn khi thừa biết giáng sinh năm nay, anh lấy thân phận gì bên cạnh nàng.

“Hiểu rồi, uống thuốc cho mau khỏe, An Đào sắp đến thăm em.”
Gọi An Đào đến là cái cớ để Vince rời đi.

Ở lại nhìn nàng khóc vì Tường Chi anh không hề có dũng khí đó.

Nhưng trời càng về đông sẽ càng làm An Thanh nghĩ quẩn, nhỡ đâu để nàng lại một mình, không phải lúc nào cũng may mắn thoát khỏi tử thần lần thứ hai.

Bước vào nhìn căn nhà toàn là sách y học, An Đào thở dài thu hết những viên kháng sinh đầy rẫy trên bàn vào tròng mắt.

Rõ ràng Thanh vẫn còn yêu thích ngành bác sĩ của mình, chỉ vì dính vào Tường Chi lại trở nên tiều tụy đến như thế.

Càng thấy càng không đành, càng nghĩ càng thêm hận.

“Em là bác sĩ, chắc cũng hiểu tác hại của sự chủ quan đấy.”
Không khí nặng nề bao trùm cả ba người.

An Đào nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em họ, ân cần thúc giục nàng uống thuốc.

Từ đầu chí cuối quên mất có Mỹ Anh đang hiện diện, cảnh quan tâm thân mật này ngay cả Thanh cũng cảm thấy khó xử.

Nàng không hề biết trước sẽ có người tới thăm, rồi áy náy trước ánh mắt bất lực của Mỹ Anh ngay bên cạnh.

“Lâu quá không gặp Thanh, tôi cũng có xem Fashion Show của Thanh đấy.”
Trái với ý nghĩ tiêu cực của An Thanh, ngược lại người phụ nữ kia rất hòa nhã, có ghen thì cũng chọn hướng văn minh.

Cô vui vẻ gật đầu xã giao, rồi tiện tay bật tivi ngay cảnh quay có Tường Chi trước màn hình rộng.

Quả nhiên lợi hại biến thành ngọn lửa thiêu đốt An Thanh lẫn An Đào, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Toàn thân An Thanh cứng nhắc, tâm bệnh càng nhân đôi.

Đúng như An Đào dự kiến, tình cũ không rủ cũng tới, các nàng ở gần nhau làm sao thoát khỏi cảm xúc còn sót lại.

Nhìn An Thanh nắm tay Tường Chi qua màn hình mà chân thật cứ ngỡ diễn ra trước mắt mình, Đào khi dễ bản thân vui mừng quá vội, cứ ngỡ những lúc Thanh đến bệnh viện tìm thì mình đã được em quan tâm.

Cười cho những ngày ảo tưởng thật chua chát.

Tất cả các nàng thật hại, theo tình thì tình chạy, trốn tình thì tình lại theo.

Tùy tiện vuốt ngược mái tóc dài ra sau, An Đào thong thả buông một âm điệu lạnh tanh:
“An Thanh, em rất dễ sốt, hãy giữ sức khỏe của mình.

Sao phải vì những kẻ xướng ca vô loài, những kẻ mua vui cho người khác mà tự hành hạ bản thân?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là những lời xem thường người khác mà An Đào không kiên nể thốt ra.

Vốn dĩ Mỹ Anh định chọc tức, vậy mà tình cờ biết được An Đào kiêu ngạo đến vậy.

Cô tuy lớn lên từ giới thượng lưu nhưng lại hoàn toàn cư xử đúng mực.

Vốn biết người kia ác cảm với ngành giải trí, cũng đâu nghĩ sẽ phản ứng quá mức như vậy.

Hình ảnh trưởng thành của An Đào giờ đây sập đổ trong mắt Mỹ Anh.

Cô còn muốn yêu một người độc hại như vậy không?

An Thanh bắt đầu cảm thấy không thoải mái từ khi chị họ đến đây.

Xúc phạm Tường Chi là điều Thanh không muốn nghe, em không yêu nàng là chuyện của em, nhưng để em ủy khuất thì nàng không chấp nhận.

“Cảm ơn Đào đã quan tâm nhưng đừng đụng chạm đến công việc của người khác.

Bây giờ tôi cũng đã là một minh tinh, chị nói như vậy chẳng khác gì…”
An Thanh ngập ngừng vì có mặt người ngoài ở đây, nàng đã cố gắng nén giận giữ thể diện cho chị họ.

Nhưng có vẻ người kia ghen quá hóa tan lí trí, phun hết những lời trong lòng bấy lâu nay, mặc dù biết bản thân thật sự vô lý:
“Em nên nhớ từ đầu công việc của em là bác sĩ, chính nó phá hoại tương lai của em.

Những kẻ trong ngành giải trí tất cả đều không tốt đẹp gì, ngay cả bạn bè của nó cũng làm em tiều tụy ra thế này không phải sao?”
Lại nhắc đến Ngân Vũ, trong đầu An Thanh đã quá tải, không còn chứa đựng thêm bất cứ lời lẻ gì nữa.

Nàng thống khổ xoa huyệt thái dương ngàn lần mong An Đào rời đi, tự trách bản thân quá yếu mềm, năm lần bảy lượt đều không đòi được công bằng cho em.

Tường Chi, từ khi nào chúng ta lại thành ra như vậy?

Từ khi em cảm thấy bản thân là gánh nặng cho Thanh…!
Mở mắt ra sau khoảng thời gian đắm chìm vào bóng tối của tưởng tượng, Tường Chi cuối cùng cũng thoát khỏi suy nghĩ tự trách bản thân quá đường đột, vô tình dây dưa không dứt khoác với Thanh.

Lúc này Ngân Vũ vừa đi diễn về, lo lắng cho đôi mắt khi thấy nàng dùng laptop.

“Cậu cẩn thận đấy, không đi dự đêm ra mắt đại sứ Audi sao?”
“Chưa đến giờ, tớ vừa hoàn thành xong tiểu thuyết Linh Lam.” – Tường Chi thấp giọng đáp, nhận ra bạn mình dạo này rất rụt rè.

Sự im ắng này đôi lúc cũng làm Chi khá thắc mắc.

Xưa nay nàng uống say chỉ có lên giường đi ngủ, không biết đêm đó được Ngân Vũ đưa về nhà, bản thân có làm ra chuyện xấu hổ gì không mà khiến người kia trở nên thật trầm lắng.

Bức quá hỏi thì không nói, mà nói thì lần nào cũng nhắc đến Thanh.

“Cậu xem Fashion Show chưa? Thì ra là chị Thanh…”
Nói đến đây cũng tự Ngân Vũ thấy ngượng vì Tường Chi nhìn chằm chằm mãi về mình.

Xem như chuyện đêm đó cô không nói cho Chi biết, nhưng nếu Linh Lam chuyển thể thành phim thì Mẫn Anh sẽ tìm đến động chạm nàng.

Vậy thì có nên nói hay không? Sự mâu thuẫn là nguyên nhân khiến Ngân Vũ chìm vào mớ hỗn độn âm thầm những ngày qua.

Tường Chi đào hoa một cách không thể lý giải, giờ Ngân Vũ đã hiểu được nổi khổ tâm khi đặt mình vào An Thanh.

Nhưng vẫn là chọn không nói, đòi hỏi hơn gì ở một người dõi theo như cô đây?
“Cạch!”
Tiếng cửa phòng đóng lại, Tường Chi nhìn đồng hồ điểm năm giờ chiều, Ngân Vũ lại đi ngủ thật…!
____
Kim tuyến phủ đầy trên đại lộ sáng đèn.

Dừng xe lại trước hàng vạn tiếng vỗ tay chào đón, Tường Chi vừa mở cửa đã được giám đốc đưa tay dìu xuống vì hôm nay chiếc váy của nàng dài đến gót chân.

Đưa mắt ngắm nhìn thiên hạ cũng không thấy quá rõ, nàng thừa biết hôm nay Thanh cũng là một đại sứ, thở dài nhắc nhở bản thân không được mềm lòng.

“Anh Z, sao anh dời buổi ra mắt trúng cái đêm sắp mưa thế?”
Tường Chi vui vẻ xã giao, không ngờ người kia quá đổi thật thà, cái gì cũng khai sạch:
“Vừa hay một đại sứ khác bị sốt nên không thể tiến hành em ạ.”
Hóa ra là vậy, Thanh quá kín tiếng, nàng không thể biết Thanh ra sao.

Khẽ nén tiếng thở dài qua nụ cười thương hiệu, Chi không để chuyện riêng phá vỡ gương mặt tươi tắn của nàng, huống gì đây là đại sứ cho một hãng xe, hãng xe mà Thanh thích…!
Trông buổi chụp hình Chi rất hời hợt với Thanh, tuy vậy nhưng lại hoàn toàn cảm nhận được hơi nóng của Thanh tỏa ra vì sốt.

Vừa đau lòng muốn hỏi thăm thì lí trí kéo lại, cuối cùng vẫn đành thôi.

Hai người nhất thời không thoải mái, một người tiến, một người lùi.

Bật đèn xanh mãi chờ em mà Thanh cũng rất khổ tâm, đáp trả lại nàng, em toàn rời đi nơi khác.

Thất vọng dẫn đến quyết tâm.

Nếu em cứ một mực miễn cưỡng chán ghét Thanh, thì Thanh sẽ có cách ép em phải nhận bản thân thật sự không bài xích phụ nữ.

Lý do em làm vậy có bí mật đến đâu, nàng cũng nhất quyết đào lên cho bằng được.

Sự kiện sắp kết thúc vào giờ khuya lạnh, ấy vậy mà trời đẹp không mưa.

Từ đầu chí cuối tầm nhìn của Thanh đều dừng mắt lên người Chi.

Nhận ra Chi vội vã tới phía sau hậu trường đầy cây cỏ, trận đau mắt cấp tính buộc em phải chịu đựng dựa đầu vào cột đèn đang phát ra màu cổ tích.

Cảnh đẹp thật thơ ngây, muôn phần làm An Thanh thắc mắc em đang gặp chuyện gì.

Thanh vừa tiến đến vừa sót, đôi vai gầy kèm bóng lưng thon thả của Tường Chi, sao em ốm yếu quá.


Ngay lúc này bỗng nhiên xuất hiện một nữ diễn viên thực tập tìm đến Tường Chi, cuộc trò chuyện khe khẽ nhưng lại thu hết vào tai Thanh.

“May quá gặp được chị ở đây, em là thực tập cũ của công ty CVC.”
Sau đó là những khía cạnh đen tối của Mẫn Anh được trưng bày toàn bộ.

Thanh nén cơn phẫn nộ hằng qua tia mắt, xem như trận bỏ thuốc hôm đó đã là hướng đi tệ hại nhất mà Mẫn Anh nỡ chuốc lên Tường Chi.

Đợi người đi rồi mới bất đắc dĩ xuất hiện, Chi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhất thời trấn giữ lồng ngực để bản thân bình tĩnh.

“Chị…!cô Thanh đây chưa về sao?”
Tường Chi dở thái độ cười nhạt như ngày đầu gặp lại, đổi khẩu khí xưng hô không khéo léo, càng làm tăng nhịp đập trên người Thanh mà thôi.

Mắt liếc nhẹ xuống y phục em mặt tối nay, thật đẹp, thật trưởng thành.

Thanh vốn biết em không thích mang váy, vì vậy một số lỗi nhỏ thường xuất hiện nếu tinh tế nhìn ra.

Khẽ đưa tay sửa nhẹ dây áo Chi, An Thanh chu đáo vì không muốn người khác nhìn thấy:
“Đừng đụng vào tôi, tôi có thể tự làm được, cảm ơn chị.”
Chi cắn răng phun một câu sát thương không thành thật.

Thanh sững sờ không ngờ em lại phản ứng mạnh đến thế.

Trên người em chỗ nào Thanh cũng đã nhìn qua, cũng đã hôn cũng đã nâng niu em hết thảy.

Ấy vậy mà em ném cho nàng một ánh nhìn đề phòng, thật khó để nhận ra là thật, hay là diễn…!
Người như Thanh từ khi sinh ra đã điềm đạm nhẫn nhịn, xem như chưa từng nghe câu nói đó, càng để ý càng thêm tan thương.

“Kết thúc sự kiện rồi, nếu không có gì tôi xin phép Thanh đi trước.”
“Bạn thân ở chung nhà…!Ngân Vũ thật xinh đẹp, cô ấy thích em đấy.” An Thanh chầm chậm vào thẳng vấn đề, quả nhiên giữ được chân Chi lại.

Hai người xoay lưng về phía nhau, thông tin này thật mơ hồ, cứ ngỡ làm Tường Chi giật mình, không ngờ em lại nghĩ theo một chiều hướng khác.

Chẳng lẽ lý do Ngân Vũ khác lạ gần đây là vì Thanh sao? Chi biết mình không nên đặt điều cho Thanh, nhưng thật sự chị ấy có khả năng đàn áp nàng, thì đẩy sự nghiệp Ngân Vũ về Thái cũng không khó khăn gì.

Thở một hơi dài lấy tinh thần chống chọi ngược ngẫu, Chi thầm xin lỗi Thanh trong lòng vì nàng biết khi đối diện nhau rồi, rất khó để nói những lời đả thương.

“Được rồi thẳng thắng cũng là một cách chấm dứt tình trạng này.

Đấu với tôi thế nào cũng được, nhưng Ngân Vũ là người ngoài, xin chị đừng liên quan.

Tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền mà năm xưa bản thân lợi dụng chị, tôi xin lỗi.”
Thanh đến đây không phải để nghe những lời này, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại thấm thía.

Nàng cần tiền của em sao? Cho dù có thật sự em lợi dụng nàng thì nàng sẽ dung túng nếu em muốn.

Thứ nàng cần là em, là em…!
Trách Tường Chi quá kém cỏi, không nhận ra sắc mặt của An Thanh biến đổi nhiều phần.

Nàng không khóc, cũng không tỏ vẻ đau thương.

Khóe môi nhếch nụ cười khó đoán, xem như những lời em nói nãy giờ Thanh đều không nghe.

Khẽ cúi đầu xuống đem toàn bộ gương mặt mỏng manh của Chi vào tầm nhìn.

Thanh nở nụ cười quyến rũ, giọng khàn đục.

“Được rồi nếu như em muốn đoạn tuyệt đến vậy thì…!chỉ cần trả cho tôi một nụ hôn là được rồi, tôi không lấy tiền.

Từ nay về sau sẽ không phá em nữa, được chứ?”
Khoảng cách gần như vậy mà Tường Chi ngàn lần không đoán được Thanh nghĩ gì.

Chân mày rũ xuống buồn bã, lại bị Thanh tưởng rằng em không đồng ý.

Sương lạnh rơi xuống chiếc lưng trần trắng nõn của Chi, An Thanh di chuyển ra phía sau em.

“Một nụ hôn trên lưng cũng được, em biết tôi không phải là loại người tùy tiện.

Mong em đồng ý, Xem như lần cuối tôi được hôn em”
Lời tỉ tê ái muội bên tai, Thanh quyết không bỏ cuộc, hạ cái tôi của mình đến mức hèn mọn, nàng biết em sẽ không nỡ từ chối.

Đôi môi lạnh đặt lên làn da đã lâu không được âu yếm, cảm xúc chỉ có một, thật quen thuộc biết bao.

Tường Chi nhắm mắt cảm thụ, bao nhiêu yêu thương Thanh gói trọn vào nụ hôn.

Thật sự là lần cuối cùng sao? Chính em chọn, sao em lại nuối tiếc?
Sương lạnh trên môi phả ra cùng một lúc, Thanh dịu dàng đặt bàn tay gần gũi lên vai em.

Giày cao gót gõ xuống nền đất thanh vắng, thật sự Thanh đi rồi…
______
Mình trở lại rồi đâyyyyy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.