Bạn đang đọc Tâm Không Đề Phòng – Chương 7: Động Tình
Quan Tử Tề có tâm sự.
Người bên gối tỏ ra kỳ lạ mấy ngày, cuối cùng cô phát hiện.
Cái miệng anh, không phải rảnh rang thì khinh bỉ nhạo báng cô, bây giờ lại đăm chiêu nhìn cô, như đang chần chờ cái gì, có khi cả đêm không nói một câu.
“Này, anh làm sao vậy?” Tò mò giết chết mèo, mặc cho ai, bị dùng loại ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn nhìn mấy ngày, đều sẽ nhịn không được mà muốn tìm hiểu nguyên nhân.
“……” Há mồm, lại dứt khoát nhếch lên. “Không có việc gì.”
Như vậy mà nói không có việc gì?
Cô lăn đến cạnh anh, đoán mò: “Anh muốn bỏ trốn phải không?” Ờ một cái tỏ vẻ đã hiểu, cô cũng không phải người nhỏ mọn.
Quan Tử Tề trừng cô một cái. “Em mới là người muốn bỏ trốn.”
Nếu không phải muốn quay đầu bỏ trốn, có gì mà khó mở miệng?
“Vậy là chuyện gì? Có phải đàn ông không đó, còn bày đặt mắc cỡ ngại ngùng!” Giống như mấy cô gái dậy thì.
Anh tức giận cốc cô một cái: “Anh có phải đàn ông hay không, người nào thường xuyên đói khát khó nhịn rõ ràng nhất!”
Thấy cô tỏ vẻ đêm nay nhất quyết cùng anh phân cao thấp, anh thở dài, hỏi: “Gần đây có phải em tiếp nhận một vụ kiện về quyền sở hữu một mảnh đất?”
“Gì? Sao anh biết?” Tuần trước mới nhận, còn chưa kịp tìm hiểu tài liệu, tin tức của anh cũng quá nhanh đi.
Quả nhiên! Anh xoa trán, xoay người nghiêm túc hỏi: “Em có thể chuyển cho người khác không?”
“Không thể.” Ngoài vấn đề tiền bạc, còn là áp lực tình người, quan hệ trong đó rất phức tạp, cô không định giải thích với anh.
“Nếu anh muốn thì sao?” Hai tay đặt trên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có. “Coi như anh xin em?”
Từ lúc quen biết đến nay, anh chưa từng mở miệng yêu cầu cô cái gì, đây là lần đầu tiên.
“Không được đâu.” Quái, bọn họ chưa từng can thiệp vào công việc của nhau, hôm nay đột nhiên ý kiến nhiều như vậy?
Anh khép mắt, thở ra một hơi, lại trợn mắt nhìn cô. “Em thậm chí không hỏi anh vì sao.”
Là khác biệt giữa có tâm và vô tâm sao? Bởi vì không để ý, thậm chí ngay cả lo lắng cũng không có, không để tâm đến suy nghĩ trong anh, cũng không để tâm đến cảm xúc của anh.
Cô rất thực tế. “Không thể nào đồng ý, hỏi có ích lợi gì?” Cũng không phải có ý định đùa giỡn.
Nhưng, anh vẫn nói — “Đó là đất của Quách gia.”
“Gì?” Là…… Thế sao? Cô chưa tìm hiểu kỹ càng vị trí mảnh đất đó.
“Không sai, là Quách gia mà anh và em quen biết.” Nắm tay cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tấm lưng mềm mại của cô, đây là nơi anh hay có những động tác nhỏ vô cùng thân thiết. “Miếng đất đó là tài sản trên danh nghĩa của Quách gia, vài năm gần đây tinh thần bạn anh khi tốt khi xấu, có lẽ là bởi vì chuyện này, bản thân mình lơ đãng ký cái gì cũng không rõ, mới có thể dẫn đến tranh giành quyền sở hữu mảnh đất đó.”
“Nếu họ sớm biết sẽ có chuyện này, trước đây nên dụng tâm chút ít, đến toà án, xin tuyên bố vô hiệu hoá quyền sở hữu tài sản của người ta.”
“Chẳng phải người nào cũng hiểu biết pháp luật, đâu có ai dự đoán mọi việc sẽ đến nước đó?”
“Anh trước đó…… Cũng không biết?”
“Bây giờ em đã biết. Phẩm Tiệp, anh không nói em làm gì, nhưng ít nhất, chuyện này em đừng xen vào, có thể chứ?”
“Anh thực tế một chút được không? Em không nhận thì thế nào đây? Chữ ký trên sổ đều là hợp pháp, cho dù không phải em thì cũng là người khác, lần kiện này Quách gia nhất định thua.” Vậy cần gì phải khó xử cô?
Anh nhíu mày, không thích cô dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nói chuyện.
Anh và Quách gia giao tình rất sâu, mà cô là người đàn bà của anh, cho dù Quách gia cuối cùng mất đi mảnh đất đó, anh cũng không muốn mất trong tay cô, bằng không sau này, cô làm thế nào đối mặt với già trẻ Quách gia?
Nhưng cô lại tuyệt không biết tâm tư của anh, nếu cô còn có một chút để ý, cô sẽ không đến mức hoàn toàn không chú ý đến cảm nhận của người nằm bên cô.
“Em há miệng đóng miệng chỉ nói pháp luật, thế tình người thì sao? Người ta đối với em thế nào, trong lòng em không phải không biết, thân thiết hiếu khách như người một nhà, em chỉ lo giải quyết việc chung, không biết rằng chuyện giữa đường đó làm bọn họ bị đưa ra toà, bóc lột những thứ duy nhất bọn họ có, hạnh phúc nho nhỏ của bọn họ, đây là pháp luật? Đây là cái gọi là đạo lý cư xử của những phần tử trí thức như em?”
Bản năng nghề nghiệp nhiều năm khiến Tào Phẩm Tiệp đầu tiên đứng trước thực tế, bình tĩnh phân tích tình thế trước mắt, không ý tứ gì khác, lại bị câu nói ám chỉ cô vô tình làm cho nóng bừng.
“Em học pháp luật, bất kỳ việc gì cũng phải lấy pháp luật làm căn cứ, có gì không đúng? Anh dựa vào đâu mà lên giọng chỉ trích em?” Cô nhảy dựng lên, hét lại anh.
Cô thật sự tức giận, giận anh dùng khẩu khí như thế nói chuyện với cô……
“Đúng, em học pháp luật, nhưng pháp luật bảo đảm có được bao nhiêu người tốt, em rõ hơn ai hết, pháp luật bảo đảm, em mãi mãi là người chỉ biết có pháp luật.”
Cô hé miệng muốn giải thích, lại vì câu tiếp theo của anh chèn gắt gao. “Chuyện Quách gia trước mắt cũng vậy!”
“Anh không phủ nhận pháp luật cần phải có, nhưng bọn em làm luật sư, vì muốn thắng kiện, thường không từ thủ đoạn, có bao nhiêu người để tâm đến sự thật? Để ý đến chết sống của người ngoài? Có lẽ ngay cả chính em cũng không nhận ra, ở hoàn cảnh như vậy, dần dần mất đi cá tính dịu dàng vốn có, trở nên lạnh lùng vô tình, không nói thị phi, đó là điều em muốn sao?”
Câu câu chữ chữ, một châm rỉ máu, cô á khẩu không trả lời được, không thể phản bác, đơn giản điều anh nói là điều cô chưa bao giờ đối mặt.
Còn nhớ rõ, lúc trước lập chí làm luật sư, cô hào hứng thế nào khi nói muốn lấy lại công bằng cho những người chịu oan ức, chứng minh pháp luật là thiêng liêng, bao lâu nay, cô thành người như anh nói, mọi chuyện đều lấy “đương sự” làm xuất phát và kết thúc, nhiệm vụ duy nhất là theo ủy thác của người ta thắng được quan tòa, cuối cùng, mơ hồ giữa thị phi, cô trở nên thực tế, trở nên lạnh lùng, coi trọng hiệu quả và lợi ích……
Bị anh thẳng thừng vạch trần, cô chật vật không chịu nổi, theo bản năng thẹn quá thành giận che giấu. “Đó là công việc của em, anh cho anh là ai, dựa vào cái gì mà can thiệp!”
Anh cho anh là ai? Ừ, đúng thế, anh cho anh là ai là ai vậy? Có phải anh cho rằng mình quá quan trọng, cho rằng đối với cô anh vẫn có chút ý nghĩa, cho rằng cô sẽ để ý đến cảm nhận của anh……
Sẽ không, cho tới bây giờ đều không.
Anh với cô mà nói, cùng lắm là một người bầu bạn khi tịch mịch, còn không quan trọng bằng một phần công việc.
“Đúng, anh chẳng là gì, là anh tự mình đa tình, anh nghĩ ít nhất em sẽ suy nghĩ cho anh. Nhưng em không có, trong lòng em trừ công việc, trừ danh lợi, còn cái gì? Ngay cả tình nghĩa cơ bản nhất giữa người với người cũng đã rơi mất……” Anh nặng nề phun một hơi. “Tào Phẩm Tiệp, coi như anh sai, em có thể tiếp tục ôm kiêu ngạo, em rất giỏi, thành tựu công việc em còn cả đời, không phải để ý tới anh, người qua đường Giáp không quan trọng!” Lạnh lùng nhìn cô một cái, anh quay người đứng dậy, không khống chế được lực chân đá vào cánh cửa làm cô chấn động.
Cô ngã ngồi trên sofa. Lần này, anh thực sự tức giận, không phải như đấu võ mồm lúc bình thường, mà là thật sự cãi nhau, quen biết tới nay, cô và anh chưa từng cãi nhau vì bất đồng ý kiến nghiêm trọng như thế.
Anh đi, đồng thời cũng mang đi ấm áp và âm thanh trong phòng, cô vòng tay ôm lấy mình, biết đêm nay sẽ không có ai dùng cánh tay che chở ôm cô đi vào giấc ngủ.
***
Anh đã mấy ngày không tới.
Phát hiện bản thân theo bản năng dời mắt nhìn ra cửa, cô ảo não khép tạp chí.
Cô không đợi anh, cũng không chờ mong cái gì, chắc chắn là không!
Cố thuyết phục mình, mở tivi để không gian cô quạnh có tiếng động.
Nhưng trong tai, cái gì cũng không nghe, mỗi khi nghe tiếng chìa khóa đánh cách, trái tim lại lơ lửng, đợi đến lúc nhận ra là âm thanh đến từ cách vách, mới phát hiện cô đã ngừng hô hấp.
Cô lại nhớ tới tình trạng làm gì cũng lơ đãng gần đây càng lúc càng nghiêm trọng.
Không thể chịu nổi cả đêm cứ hồi hộp lo lắng, cô phiền muộn tắt tivi, dứt khoát lên giường ngủ sớm.
Không đến thì không đến, ai thèm, một mình cô cũng đâu có sao, đỡ phải lúc nào cũng bị anh chọc điên.
Nằm trên giường, làm cách nào cũng thể đi vào giấc ngủ, giường quá lớn, chăn rất lạnh, lăn qua lộn lại không có một góc phù hợp để ngủ yên, bởi vì thứ phù hợp nhất đêm nay không ở trên chiếc giường này.
Trước kia cô xoay người, sẽ vùi vào lòng anh, để không cảm thấy cái giường này quá lớn, bây giờ thiếu cái kẻ ác liệt cùng cô giành chăn, đồng thời sẽ chia sẻ hơi ấm với cô, cố ngủ thế nào cũng không ngủ được.
Cô mở mắt, nhìn vị trí trống không bên gối, rất không tình nguyện thừa nhận! Không có anh bên cạnh, cô quả thật cảm thấy không biết theo ai.
Đều tại anh, đương không phải gây gổ cái gì!
Cô không sai, đó là công việc cô phải làm, thân là luật sư, có người ủy thác, cô phải làm sao để không phụ sự nhờ vả của người ta, cố gắng sắm vai tốt vai diễn của bản thân, cũng như anh mỗi khi sửa chữa ỗi một chiếc xe, anh không nhìn vào đó mà phán xét, khó chịu là phóng xe ầm ĩ chạy ra ngoài, ném lại một câu tôi không thèm kiếm tiền của cô sao?
Tương tự, trước đây cô từng nói, đây là thanh danh của cô, nguyên tắc của cô, vì sao anh không thể thông cảm? Còn cố tình gây sự làm cô khó xử…..
Nhưng, thật là anh cố tình gây sự sao?
Bọn em làm luật sư, chỉ cầu thắng được quan tòa, sẽ không từ thủ đoạn, có bao nhiêu người để tâm vào sự thật? Để tâm vào chết sống của người ngoài?
Câu nói của anh lại hiện lên trong óc.
Cô không để ý người ngoài chết sống sao? Trên toà, nhiệm vụ duy nhất là chỉ cần thắng kiện, có phải đến cuối cùng, chính cô cũng mặc kệ sự thật, tình nghĩa?
Có lẽ ngay cả bản thân em cũng không phát hiện, ở hoàn cảnh như vậy, dần dần mất đi cá tính dịu dàng vốn có, trở nên lạnh lùng vô tình, không nói thị phi, đó là điều em muốn sao?
Đó đúng là điều cô muốn sao?
Lẽ nào, vì hiệu quả và lợi ích, cô đã mất đi tâm hồn ban sơ vốn có? Một Tào Phẩm Tiệp hết sức chân thành, vì chính nghĩa?
Cô không trả lời được.
Cách một ngày, cô ngủ không đủ, đầu cháng váng, não lơ lửng vào phòng làm việc.
Ngồi trước bàn làm việc, gõ đầu mấy cái, nhịn không được lại lần nữa nguyền rủa Quan Tử Tề chết tiệt.
Cô cần gì quan tâm đến cảm nhận của anh! Đã mấy tuổi rồi, còn làm loại chuyện không nghe lời liền bỏ đi mất tích, cả đời không qua lại với nhau, định uy hiếp ai chứ, ngây thơ!
Nhưng chỉ cần nhớ đến hình ảnh anh trước khi đi, ánh mắt lạnh lùng và đau lòng, cô đã cảm thấy phiền muộn đến muốn giết người.
Rốt cuộc trong lòng anh nghĩ cái gì, chỉ là cự tuyệt yêu cầu của anh thôi, cần nghiêm trọng như vậy ư? Vì sao anh lại phải bày ra vẻ mặt rất thất vọng rất nản lòng về cô……
“Em vẫn ổn chứ? Nghe trợ lý nói em đau đầu, anh có thuốc giảm đau, muốn uống không?” Quan Tử Đàn gõ gõ cánh cửa mở sẵn, đứng ở ngoài quan sát cô.
“Đi đi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với họ Quan.”
“Phải không?” Họ Quan nào? Rất rõ ràng, lúc này người cô nhằm vào không phải anh ta, lại càng không phải là oán hận sau khi chia tay, « hung thủ » là một người khác.
Còn có thể có họ Quan nào?
Quan Tử Đàn nhếch môi, tựa hồ khá vui khi thấy dáng vẻ cô buồn bực vì người nào đó.
“Anh thật có lương tâm, Quan tiên sinh.” Cô trào phúng. Hiển nhiên là hậm hực vì bản thân mang đến không ít lạc thú cho anh ta!
Quan Tử Đàn đặt thuốc trên bàn cô, lại rót cho cô một ly nước ấm. “Em có đối tượng phải không?” Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của cô, anh ta cười cười bổ sung: “Bởi vì nhìn em lúc này, quả thực là gương mặt vì tình mà đau khổ.”
Có cặp đôi nào mà như vậy hay không? Chia tay, còn có thể tâm bình khí hòa (an ổn) bàn luận về tình cảm của bạn gái cũ, bọn họ nhất định là một couple đặc biệt nhất thiên hạ, kết giao đã chẳng nhiều nhiệt tình, chia tay cũng không có cảm xúc oán trời hận đất, bình thản là bạn bè nhiều năm, có khi cô cũng thấy lạ sao bọn họ có thể lý trí như thế?
“Khụ, khụ khụ!” Cô nuốt hai ngụm nước đang sặc, đặt viên thuốc sắp uống xuống. “Anh nói bậy cái gì đó?”
Chỗ nào của cô thoạt nhìn giống như đang vì tình mà đau khổ? Tình từ đâu đến làm cho cô đau khổ? Vớ vẩn! Anh ta nên đi kiểm tra thị lực!
“Không có sao?” Xem ra, cô còn chưa rõ ràng ảnh hưởng và tầm quan trọng của Tử Tề.
“Đương nhiên không có!” Không ngừng phủ nhận, rồi kề dao ngược. “Quan tâm đến vấn đề tình cảm của tôi, thế nào? Hối hận? Muốn xin tôi quay đầu?”
Trước mặt Tử Tề, cũng thẳng thắn như thế, không suy nghĩ đến cảm nhận của người kia sao?
Có lẽ là vô tâm, nhưng loại phương thức vô tâm khiến người ta thương tổn này, mới khiến người ta thương tổn nhất. Anh ta lo lắng, tính tình cao ngạo như cô, cuối cùng sẽ làm ra việc ngốc hại người hại mình……
Anh ta đăm chiêu, nhìn chằm chằm vào cô thật sâu rồi nói: “Có một số việc nên có chừng có mực, nếu em vì không cam lòng, đừng kéo người không liên quan vào cuộc.”
Để Tử Tề gánh vác nỗi oán hận của cô với anh ta, đó không phải điều anh ta muốn, vả lại, rõ ràng cô có để ý Tử Tề, lại khốn chết trong nỗi oán hận với anh ta, không nhìn rõ trái tim mình, càng không phải là kết quả anh ta muốn.
Người cô cứng lại. “Anh có ý gì?”
“Em tự mình biết là được.” Anh ta xoay người, trước khi đóng cửa để lại một câu cuối: “Em là người thông minh, tốt nhất đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.”
Đây…… Là cảnh cáo? Anh ta, biết chuyện cô và Quan Tử Tề?
Cô ngồi yên trên ghế, cảm giác đầu càng đau……
***
Một người, có thể làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn? Không nên hỏi, cứ nhìn hành vi của cô sẽ biết.
Đến lúc mọi chuyện diễn biến tới cục diện không thể vãn hồi, cô còn không dám tin, cô thực sự làm như vậy!
Một luật sư nên vì quyền lợi của người uỷ thác, lại làm chuyện hoàn toàn không phù hợp với thân phận.
Cô đến Quách gia một chuyến, tìm hiểu thật kỹ mọi chuyện.
Cho dù đang ở thân phận đối địch, gặp mặt, trên dưới Quách gia vẫn không ai sầm mặt nhìn cô, thân thiết như trước, hiếu khách như trước, cười cười thông cảm cho nỗi khó xử và công việc của cô.
Cô đột nhiên có chút hiểu được sự tức giận của Quan Tử Tề, một gia đình đơn thuần thiện lương, làm sao cô có thể làm ra những chuyện tổn thương bọn họ?
Bọn họ nói, có một công ty từng tiếp xúc với họ, muốn quy hoạch mảnh đất đó thành khu trò chơi, nhưng vườn trái cây này là sản nghiệp tổ tiên, không thể bán, không nghĩ tới sẽ diễn biến thành như vậy.
Lợi ích buôn bán, cô có thể lý giải, thủ đoạn ti bỉ, cô cũng sớm nhìn quen lắm rồi, hôm nay, vì sao lại mạo hiểm với tiền đồ của mình, làm ra những việc trái với hành vi đạo đức nghề nghiệp?
Sự chuyên nghiệp của cô vô dụng với quyền lợi của đương sự đang nhờ cậy cô, lại xuất hiện trong những tài liệu về quyền sở hữu bất động sản, cô cố tìm ra lỗ hổng, sau một hồi điều chỉnh, phần thắng thuộc về quan tòa bên kia, sau khi đã được cô gợi ý vô số. Vì thế, cô thua kiện……
Danh dự có được sau những thành công trong nhiều năm, trong lần ra quân này hoàn toàn mất sạch.
Cô nghĩ, cô nhất định là điên rồi.
Chỉ vì bóng lưng một người đàn ông lạnh lùng bi thương, xoay người rời đi sao? Hay lương tri không cho phép cô làm ra chuyện có lỗi với những con người đó? Hay bởi vì trong tiềm thức, cô sợ nếu cô còn khư khư cố chấp, sẽ hoàn toàn mất anh……
Đúng là cô sợ hãi!
Từ lúc nào, trong cảm nhận, anh trở nên quan trọng như thế?
Làm sao có thể? Cô không thể để ý, cũng không nên đi để ý, giữa bọn họ, làm sao có thể tồn tại tình yêu? Điều này rất vớ vẩn…… Cô ngừng lại, hồi hộp không dám nghĩ thêm.
***
Trong xưởng sửa xe, áp suất xuống rất thấp.
A Quốc và Tiểu Cố Tương khá biết cách nhìn sắc mặt đoán tâm trạng, cho nên gần đây ngoan ngoãn như mèo, thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám trêu ghẹo vào ông anh cả.
“Cậu nói xem, anh cả xảy ra chuyện gì? Mấy ngày liền không đi tìm Tào tỷ, không như trước kia, rảnh có một chút cũng chạy đến đó tìm chị ấy quấn quít.” Góc xó, hai cái đầu ghé vào nhau khe khẽ hỏi.
“Có phải là — chuyện phòng the không phối hợp không nhỉ?” Tiểu Cố vuốt cằm trầm tư.
“Ờ, có khả năng.” Khó có khi A Quốc không nói một câu đồng ý ngay, làm Tiểu Cố đang chờ nắm đấm lại « thụ sủng nhược kinh » (được yêu mà lo sợ).
“Cậu cũng cảm thấy như vậy? Tôi đã nói, trước kia trên người anh cả ba ngày hai ba loại dâu tây, gần đây một quả cũng không có, tám phần là không gieo, thu hoạch không tốt –”
“Hai đứa chúng mày đủ chưa!” Thật sự là không nghe nổi, nói thầm cũng không biết hạ giọng, tám phần âm lượng đủ khiến cả con phố đều nghe rành mạch.
Quan Tử Tề cởi quần áo dính dầu mỡ, quăng bao tay lên bàn trà nhỏ, đang muốn rửa sạch hai tay, ánh mắt lơ đãng bị hấp dẫn bởi tờ báo đặt trên đó, anh chộp lấy đọc lướt.
“Gì? Kim bài luật sư trúng tên xuống ngựa, lơ đãng mất Kinh Châu?” Nhớ ra tiêu đề, ai đó đọc nhanh như gió. “Là nói Tào tỷ ư? Làm sao có thể? Chị ấy nhiều kinh nghiệm lắm mà, loại case này với chị ấy mà nói là nắm chắc phần thắng…… Ôi trời, anh cả, nhất định là anh giận dỗi, hại người ta bi thương muốn chết, không còn tâm trạng làm việc.”
Quan Tử Tề không hé răng, vẻ mặt phức tạp.
Tiểu Cố nói không sai, xem năng lực, vụ án này cô không thể nào thua kiện, trừ phi……
Lao ra ngoài mua mấy tờ báo khác, lật từng tờ, trong đó có vài tờ đánh giá, cho rằng cô cố ý thua……
Vội rút di động ấn số, cô không bắt máy. Anh cúp điện, gọi cho Quan Tử Đàn.
Quan Tử Đàn khá ngoài ý muốn, anh ta không hiểu vì sao, hơn nữa nói với anh, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ.
Theo như Tiểu Cố nói, bọn họ nghĩ như vậy, người ngoài đương nhiên cũng vậy, hơn nữa có người chỉ ra, cô từng lén lút tiếp xúc với những người trong án kiện này, và nhìn vào biểu hiện khác thường của cô, khiến cho những người để tâm tha hồ có không gian mà liên tưởng gán ghép.
Tuy không có chứng cớ rõ ràng có thể chứng minh cô nhận hối lộ của bên kia, làm ra chuyện trái với phẩm hạnh nghề nghiệp, nhưng dù chỉ là tin vịt, đối với cô cũng đủ sát thương.
Làm luật sư, điều là quan trọng nhất là thanh danh và sự tin tưởng của người ủy thác, bây giờ thế này, sau này ai còn dám tin cô? Kiếp sống luật sư của cô xem như bị hủy!
Quan Tử Tề không thể giải thích, khi anh nghe điều đó, tư vị trong lòng ra sao.
Bởi vì anh rất rõ ràng thanh danh luật sư quan trọng thế nào, cho nên anh chưa từng nghĩ đến chuyện muốn cô giúp đỡ, chỉ mong đừng nhận lời bên kia là được, chỉ sợ cô bởi vậy mà tự tìm vất vả. Nhưng, cô đã giúp, dùng phương thức của cô để giúp, bồi thường bằng danh vọng nhiều năm khổ tâm mới có……
“Đồ ngốc!” Anh mắng không ngớt, ngắt điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới chỗ cô ở.
Anh hoàn toàn không dự đoán được cô sẽ làm như vậy, đồ ngốc……
Người ngoài không hiểu, nhưng anh rất hiểu, có lẽ lương tri là yếu tố ngoài, nhưng, cô làm điều đó, nguyên nhân sâu xa…… Là vì anh.
Không chỉ bởi vì kia gia đình chất phác thiện lương kia, mà còn vì tình cảm giữa anh và Quách gia, và bởi vì…… Cô là người đàn bà của anh.
Cho nên cô làm chuyện anh muốn làm, thành toàn tâm nguyện của anh – trả bằng thành tựu nhiều năm của cô.
Cho tới giờ, cô không phải là người phụ nữ không tim, những gì anh trả giá, cô đều cảm nhận được.
Đến cửa, anh không nói hai lời, ôm lấy cô thật chặt, không nhìn mặt cô lộ ra nỗi kinh ngạc, cánh tay choàng đủ để tước đoạt hô hấp của cả hai người.
Dán sát tai cô, cơ hồ không thể nghe ra tiếng, rất khẽ, rất nhẹ, nói ra lời trong lòng chôn dấu đã lâu —
“Anh yêu em.”
Một câu, khiến cô choáng váng.