Tại Hạ Là Hệ Thống

Chương 3: Đoạt Xá


Đọc truyện Tại Hạ Là Hệ Thống – Chương 3: Đoạt Xá

Trước mắt Tử Văn là một đám người khí thế rất hung hăng đang áp giải một thanh niên. Thanh niên đó trên người tràn đầy vết thương, tinh thần suy sụp, đôi mắt vô hồn. Sâu trong đôi mắt thi thoảng loé lên vẻ căm hận rồi chuyển sang tuyệt vọng.

Có vẻ như nhóm người đó chuẩn bị đưa thanh niên kia vào rừng giết người rồi vứt xác cho dã thú ăn.

Tử Văn háo hức, có vẻ như thanh niên này sắp ra đi rồi, việc của hắn bây giờ là chờ đợi đám người đó giết chết thanh niên kia, sau đó hắn chỉ việc đoạt xá là xong.

” Hệ thống. Sau khi ta đoạt xá thanh tên thanh niên đang bị áp giải đó, liệu có được chữa trị không?” Tử Văn hồi hộp hỏi, hi vọng hệ thống cho hắn câu trả lời thoả đáng.

” Sau khi đoạt xá thành công, hệ thống sẽ tự động giúp ký chủ cải tạo lại cơ thể. Tránh trường hợp bị thương quá nặng ký chủ vừa đoạt xá xong chết.” Hệ thống cũng không có cách, mặc dù không có cảm tình gì với Tử Văn. Nhưng hệ thống cũng không muốn ký chủ của mình vừa vào đã chết yểu. Nếu không hệ thống biết đi đâu?

” Vậy là tốt rồi.” Thầm thở dài một hơi, Tử Văn dần bình tĩnh lại. Chăm chú theo dõi đám người đang dần đi sâu trong núi.

Thanh niên bị áp giải đó tên là Cao Lãng, hắn sinh ra trong Cao Gia gia tộc. Vì không có thiên phú nên đến hiện tại gần 30 tuổi hắn chỉ là Linh Khiếu Cảnh bát trọng.

Vì quá tuổi phát triển Cao Lãng không được gia tộc coi trọng, đến tầm tuổi này hắn trở thành một tên chấp sự trong gia tộc. Cai quản công việc lặt vặt bên ngoài gia tộc.

Trong lần làm nhiệm vụ gần đây, Cao Lãng được giao trách nhiệm quản lý trông coi thế hệ trẻ đời mới của gia tộc. Trong đó có 1 thiếu niên được coi là thiên tài mới nổi được gia tộc coi trọng, là cháu của Tam trưởng lão Cao gia. Cao Cán.

Cao Cán ỷ vào thiên phú, cùng với sự yêu thích của tam trưởng lão. Coi thường thế hệ trẻ hiện tại của gia tộc, vì hắn là người có thiên phú tu luyện nhất của gia tộc. 16 tuổi Linh Khiếu Cảnh cửu trọng.


Trong lần làm nhiệm vụ lần này, Cao Cán coi thường Cao Lãng. Coi Cao Lãng là thuộc hạ không thèm nghe ý kiến của hắn, mà tự làm theo ý muốn của bản thân.

Tuổi trẻ thiếu niên cuồng, trong một cuộc xung đột trên địa bàn Hạ gia. Cao Lãng chủ động xông lên khiêu khích người bên đó, rồi chém đứt một tay của cháu trai Nhị trưởng lão Hạ Gia ngay trên địa bàn của Hạ Gia gia tộc.

Hạ Gia tức giận xuất thủ tóm gọn toàn bộ Cao Lãng cùng với đám người thuộc Cao gia gia tộc gần đấy. Cao Cán nhờ sự bảo hộ của thuộc hạ Tam trưởng lão Cao gia, ngay khi chém đứt tay của người ta đã nhanh chóng được hộ tống về gia tộc.

Hạ Gia tức giận khí thế hung hăng dẫn người sang Cao gia đòi lý thuyết. Bắt đòi giao ra Cao Cán. Ngay lập tức Cao gia đóng cửa phạt Cao Cán không được ra ngoài Cao gia một năm. Đồng thời bồi thường cho Hạ Gia khoản sinh ý nhằm chuộc về thế hệ trẻ gia tộc.

Cao Gia cũng bất đắc dĩ a. Lần này, người Cao Gia cũng là sai trước, đồng thời một số người của Cao gia có tác dụng quan trọng trong gia tộc còn đang nằm trong tay Hạ Gia. Không nhận sai không được a. Nếu không Hạ gia tức giận giết hết đám người đó đi, Cao gia chắc chắn sẽ bị thiệt hại nặng nề. Ngoài Cao gia và Hạ gia, ở Phong Vũ thành này, còn có Đinh Gia gia tộc đứng ngoài xem trò vui nữa đâu.

Vì bảo tồn lợi ích cho Cao gia, gia chủ Cao gia là Cao Tường lần này mất mặt ném đến tận nhà. Thế nhưng hắn cũng không dám làm căng, vì cao tầng của Cao gia, ngoài gia chủ còn có ba vị trưởng lão nữa. Ba vị trưởng lão chắc chắn sẽ ngăn chặn Cao Tường nếu hắn dám chơi cứng đối cứng với Hạ gia.

Cao Cán là thế hệ trẻ thiên tài của gia tộc, lại là cháu của Tam trưởng lão Cao gia. Vì vậy hắn gia chủ Cao Tường dù biết Cao Cán làm sai cũng không thể giao Cao Cán cho người Hạ gia, lại không thể phạt nặng hắn. Mặc dù rất tức giận, nhưng vì có tam trưởng lão cầu tình, Cao Cán chỉ bị phạt nhốt trong gia tộc một năm quản thúc mà thôi.

Cao Tường rất bất đắc dĩ a. Mặc dù hắn rất tức giận về hành vi ngu xuẩn của Cao Cán, thế nhưng hiện tại, hắn lại phải đi chùi đít cho Cao Cán. Nếu không phải Cao Cán bị tam trưởng lão dốc lòng bảo vệ, Cao Tường chắc chắn sẽ một chưởng vỗ chết tên ngu ngốc này.

Cao Cán ngu một mình thì không sao, đằng này hắn lại lôi đám người Cao gia xuống nước, còn mình thì bình an trở về gia tộc. Hành vi ngu xuẩn này. Không chỉ gia chủ mà ngay cả Tam trưởng lão cũng muốn vỗ chết hắn, thế nhưng Tam trưởng lão không thể, người bên ngoài càng không thể.

Sau khi Cao gia nhận lỗi, thế hệ trẻ Cao Gia được chuộc về nhưng Cao Lãng không được a. Cao Lãng tuyệt vọng nhận ra hắn bị Gia Tộc vứt bỏ rồi. Cao Lãng bị vứt bỏ ở Hạ Gia làm con dê thế tội, vì lần này trách nhiệm của hắn là trông nom thế hệ trẻ Cao gia, trong đó có cả Cao Cán. Mọi tội lỗi về hành vi ngu xuẩn lần này của Cao Cán, đều đổ hết lên người Cao Lãng.


Hạ Gia cũng biết hung hăng khiêu khích Cao Gia, ép đòi giao Cao Cán cũng là không thành công. Mục đích của Hạ gia cũng là giữ vững bộ mặt mình mà thôi, không phải kẻ nào cũng có thể gây sự trên địa bàn Hạ gia. Vì vậy, nếu không bắt được Cao Cán, cũng cần phải có kẻ chết thay. Đó chính là Cao Lãng.

Hạ gia không thể nào đem giết hết thế hệ trẻ bị bắt nhốt của Cao gia. Việc đó sẽ khiến hai gia tộc triệt để vạch mặt không chết không thôi. Chỉ cần Cao gia chịu giao lợi ích, Hạ gia chắc chắn sẽ buông tha.

Cao Lãng không có thiên phú, tốc độ tu luyện chậm chạp. Đối với Cao gia mà nói, người như Cao Lãng, tại Cao gia có rất nhiều, Cao Lãng thân sinh hiện tại cũng không còn cha mẹ, lại cũng sẽ không có ai cầu tình cho hắn.

Cao Lãng tuyệt vọng. Người gây chuyện là Cao Cán nhưng hắn Cao Lãng lại phải chịu tội. Trở thành kẻ chết thay. Cao Lãng bị Gia tộc vứt bỏ rồi, đứng trước mặt lợi ích, hắn Cao Lãng chẳng là cái gì cả.

Cao Lãng trong tâm trí hận Cao Cán. Hắn càng hận hơn chính bản thân mình tại sao không có thiên phú, không được coi trọng trở thành kẻ mà gia tộc có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Cao Lãng bị đem về bắt nhốt trong Hạ gia, chịu đủ mọi sự hành hạ tra tấn của cháu trai Nhị trưởng lão Hạ gia. Tên xui xẻo bị Cao Cán chặt mất tay.

Hành hạ chán rồi, tên con thứ đó đích thân gọi thuộc hạ lôi Cao Lãng vào rừng núi, đem Cao Cán cho chặt. Vứt xác cho thú dữ.

Cao Lãng hiện tại không còn tâm trí gì nữa rồi, hắn bây giờ di chuyển cũng vô cùng cố hết sức. Cao Lãng cũng không có cơ hội chạy trốn, kẻ bị gia tộc vứt bỏ lại bị phế đi thực lực như hắn dù cho có chạy được cũng chết muộn một chút mà thôi.

” Được rồi, đến đây thôi.” Tên cháu trai Nhị trưởng lão Hạ gia đó nói, vẫy vẫy cánh tay trái còn lại, giận dữ ra lệnh cho tên thủ lĩnh đám người đó:” Giết hắn nhanh đi, sau đó đưa ta về. Chết tiệt, cánh tay ta lại đau nhức rồi.”


“Ngươi bị như thế còn ham hố đi theo chúng ta, vừa mất công sức, trên đường lại còn phải để ý kẻ bị thương như ngươi. Ta hôm nay đúng là vận đen tám đời.” Tên thuộc hạ thầm nghĩ. Đồng thời đối với Cao Lãng càng thêm chán gét, áp chế mọi sự bực tức trong lòng lên người Cao Lãng.

Chém Cao Lãng hơn chục nhát đao, để Cao Lãng cảm nhận cảm giác đau đớn khổ sở trước khi chết. Đám người đó mới quay về.

” Đừng trách ta. Có trách thì trách bản thân ngươi bị gia tộc vứt bỏ đi. Thế giới này chính là như thế.” Tên thuộc hạ nói nhỏ, sau đó cùng đám người theo lối cũ đi ra ngoài.

Cao Lãng chưa chết, hắn đang hấp hối. Cao Lãng bị cho cái chết đau đớn, đứa con thứ đó muốn Cao Lãng từ từ đau đớn mà chết. Cơ thể bị phế, kinh mạch đứt đoạn, xương khớp vỡ nát, da thịt nhiễm trùng, máu từ từ chảy ra bên ngoài những vết thương.

Tử Văn đứng trên cây xem từ đầu đến cuối, hắn thấy thật sợ a. Thế giới này luôn hung tàn như thế sao? Vậy người bình thường như hắn liệu có sinh tồn nổi không a? Hệ thống của hắn thì vốn dĩ vô cùng không đáng tin.

” Liệu ta xuất hiện tại chỗ này có phải là đứng đắn. Đoạt xá hắn, ta chắc chắn sẽ phải tiếp nhân quả của thanh niên đó” Tử Văn thầm nghĩ, bay lại gần tới chỗ Cao Lãng. ” Mặc kệ, sắp tan biến rồi. Đoạt xá hắn đã rồi tính sau.”

Cao Lãng thấy chùm sáng trắng chui vào người hắn. Cao Lãng mặc kệ, bây giờ hắn đâu còn tâm trí gì nữa, chỉ còn rất mơ hồ mà thôi.

” Cao Cán. Hạ Gia gia tộc. Đợi đấy! Ta nếu còn cơ hội sẽ tìm cách tiêu diệt các ngươi.” Cao Lãng thầm nghĩ rồi tâm trí dần dần mơ hồ chui vào đêm tối.

Tử Văn vừa chui vào người Cao Lãng, âm thanh của hệ thống ngay lập tức vang lên.

“Tinh! Ký chủ đang xâm nhập vào cơ thể người khác. Đang trong quá trình đoạt xá, mời ký chủ chờ đợi hệ thống chữa trị thân xác. Tỉ lệ hoạt động thân xác còn 12%.” Hệ thống trả lời. “Tỉ lệ hoạt động thân xác còn 13%, 14%,..”

” Dã man thật a. Hành hạ tra tấn người ta còn 12% hoạt động. Nếu không có hệ thống, dù có đoạt xá thành công thì ta cũng nằm chờ chết thôi.” Tử Văn cảm khái nghĩ.


Ngay sau đó, đột biến xảy ra. Gần thân xác Cao Lãng xuất hiện một vết rách không gian, bên trong khí thế vô cùng kinh khủng.

” Cảnh báo!! Gần đây xuất hiện một vết rách có liên quan đến thời gian. Đề nghị ký chủ lập tức chú ý.” Hệ thống gấp gáp vang lên.

“Cái quỷ gì?” Tử Văn giật mình.

Vì bị hệ thống hố một lần rồi, nên lần này Tử Văn cũng nghĩ rằng do hệ thống cố ý.

” Hệ thống! Ngươi đừng có đùa nữa, rốt cuộc ngươi có muốn đưa ta trở thành cường giả không chứ?” Tử Văn rất bình tĩnh, chuyện này chắc chắn do hệ thống làm ra.

” Mời ký chủ tôn trọng hàm răng của mình. Chuyện lần này không có sự tác động của hệ thống.”

” Ha ha, ngươi nghĩ ta tin sao? Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc chắc.” Tử Văn cười lạnh. Hệ thống, ngươi còn quá non.

Hệ thống im lặng. Đã Tử Văn không tin hệ thống cũng không cần phải giải thích, chuyện lần này hệ thống không quản.

Vết rách không gian đó xuất hiện vòng xoáy, lôi cả linh hồn của Tử Văn và linh hồn của Cao Lãng vào trong rồi biến mất.

” Bên trong vết rách không gian vẫn còn vang lên âm thanh của Tử Văn:” Chết tiệt cẩu hệ thống, ta đã bảo không đùa cơ mà, lần này không vui đâu. A a…”

Hệ thống giữ im lặng. Ta không nghe thấy cái gì hết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.