Đọc truyện Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán – Chương 80: Không Thử
Edit: hanna
Buổi trưa hè là thời gian dễ uể oải buồn ngủ nhất, Tiết Thanh Linh theo thói quen lúc còn ở y quán, treo trên người Bùi Sơ, nặng nề ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Bùi Sơ dâng lên nụ cười nhàn nhạt, nâng tay sờ mái tóc dài mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng rút cánh tay còn lại của mình từ trong lồng ngực đối phương ra, vòng qua ôm lấy người cậu, để Tiết gia tiểu công tử trực tiếp dựa vào lồng ngực mình.
Sau khi bị thay đổi tư thế, tiểu công tử bị nóng hầm hập tựa hồ cảm thấy không hài lòng lắm, vừa say giấc hai tay vừa quơ quơ trong không khí, không có cánh tay nào để ôm, cậu liền đổi thành ôm eo Bùi Sơ.
Sau khi ôm chặt một vòng còn bấm vào eo Bùi Sơ một cái, tựa hồ như ghét bỏ gối ôm mới này có hơi thô.
Bùi Sơ cũng nhéo cái má đối phương một cái, hi vọng tiểu công tử này có thể học được tướng ngủ ngoan hơn chút.
Tiết Thanh Linh ngủ đến thơm ngọt hơn nửa canh giờ, đợi lúc cậu tỉnh lại, cả người đã nằm gọn trong lồng ngực Bùi Sơ, hai tay còn đang gắt gao siết lấy vòng eo hắn.
Tiết Thanh Linh chớp mắt một cái, sau khi thấy rõ tình huống trước mắt, trong nháy mắt hai má bạo hồng.
Bùi Sơ thấy khuôn mặt cậu đỏ như một con tôm luộc liền cười chọc cậu: “Em đỏ mặt cái gì hửm? Ít nhất hôm nay không thấy em chảy nước miếng nha…”
“Chàng…” Vẻ mặt Tiết Thanh Linh 囧,chảy nước miếng cái gì chứ, chỉ là tư thế ngủ không đúng nên mới…!Cậu tự biện bạch cho mình: “Đó chỉ là thi thoảng vô tình mới xảy ra…!Rõ ràng là mới một hai lần thôi!”
“Đúng vậy, mới có một hai lần, chẳng qua Tiết gia tiểu công tử ngủ cũng quá say sưa đi, hình như ở tư thế nào cũng có thể ngủ được ấy nhỉ…” Bùi Sơ nhớ lại tư thế ngủ của cậu, giống như một con chuột đang đào hang động vậy, liều mạng muốn chui vào lồng ngực hắn, nằm nghiêng nằm ngả, nằm treo nằm móc trên người hắn,…!không thiếu cái nào, mỗi ngày đều không lặp lại.
Kể từ sau khi vào hè, Tiết Thanh Linh vì thích mát mẻ nên dính vào bên người Bùi Sơ để ngủ trưa, hai người bọn họ sau đó vẫn luôn ngồi cạnh nhau nghỉ trưa như vậy.
Ngồi nghỉ trưa cũng không phải là không tốt, chỉ là đến bao giờ mới có thể thân cận thêm một chút đây…?
Tiết Thanh Linh sau khi tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, nghe Bùi Sơ nói vậy, cậu cũng không suy nghĩ nhiều mà theo bản năng khiêm nhường lại ngại ngùng nói: “Cũng không hẳn, em đâu có đứng ngủ được đâu.”
Bùi Sơ bật cười, giọng điệu này nghe mà sao thấy còn rất đắc ý thế nhỉ.
“Ngủ đủ chưa, khi nào chúng ta xuất phát đi Diệu Ẩn tự?”
Tiết Thanh Linh chớp mắt một cái, nhớ ra buổi chiều có việc bọn họ cần phải làm, liền vội vàng đứng lên, mau mau chóng chóng chạy đi tắm rồi đổi một bộ y phục mới.
Cậu cảm giác trưa nay ngủ rất ngon, trên người chảy ra một ít mồ hôi do nóng nức, dính dính trên người nên thấy hơi khó chịu.
Tình trạng như vậy, Tiết gia tiểu công tử sao có khả năng dám chạy ra ngoài chơi.
May mà sáng nay cậu tới đây có mang theo một vài bộ y phục mùa hạ dự phòng, tránh xuất hiện tình huống ngoài ý muốn giữa chừng.
Chẳng qua, chuyện này không thể để cho Tiểu Thương biết được, nếu không Tiểu Thương biết cậu nhớ phải mang y phục dự phòng cho bản thân, lại không nhớ mang thịt cho Thương lão đại, nhất định nó sẽ tức giận chết.
Tiết Thanh Linh cực kỳ quen thuộc với Bùi trạch này, hạ nhân từ lâu đã coi cậu là một vị chủ nhân khác trong nhà, buổi trưa bà mối Lưu đã sớm quay về, Tiết gia tiểu công tử cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, hiên hiên ngang ngang coi đây là nhà của mình, vui vẻ chạy đi tắm rửa thay quần áo, sau đó nhanh chân bước tới bên người Bùi Sơ.
“Em đừng chạy, chạy nữa là lại ra mồ hôi bây giờ.”
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Tiết Thanh Linh giơ tay ôm hai má mình.
Cậu đổi một bộ y phục mỏng thêu hoa văn hoa sen trên nền trắng, rất giống bộ đồ cậu mặc vào lần đầu tiên gặp gỡ Bùi Sơ.
Đây là do cậu lúc trước cố ý dặn tú nương nhà mình làm giúp cho.
Bùi Sơ nhìn bộ y phục của cậu từ trên xuống dưới một lần, thỏa mãn gật đầu, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào ngọc bội màu xanh bên hông Tiết Thanh Linh, trêu chọc nói: “Lần này em phải cố gắng bảo quản tốt ngọc bội của mình nha, đừng có tiếp tục làm mất nữa.”
“Nhất định sẽ giữ cẩn thận mà!” Tiết Thanh Linh liên miệng cam đoan.
“Ta cũng giúp em trông chừng, chắc chắn sẽ không bị bọn trộm có mắt không tròng nào đó trộm đi, miễn cho em lại đòi ta tìm.”
“Có Tiểu Bùi đại phu trấn giữ, nhất định không chạy đi đâu được!”
…
Bùi Sơ cùng Tiết Thanh Linh cười nói trò chuyện vừa bước về hướng cổng lớn, trên tay Bùi Sơ còn cầm một cái ô giấy dầu.
Sau giờ ngọ nắng nóng như lửa đốt, một chốc nắng mãnh liệt chiếu xuống giống như muốn nướng cháy mặt đất, một chốc lại bị mây che đi mất.
Chỉ có lúc trời râm mát một xíu, người đi đường mới dám lộ mặt dưới ánh mặt trời mà đi thêm vài bước.
Tiết Thanh Linh nhìn ánh nắng như lửa đốt ngoài hành lang bên hồ, trong lòng có chút sốt ruột, chỉ sợ ngày thành hôn của cậu và Bùi Sơ mặt trời nóng đến càng độc.
Cậu không nhịn được kéo ống tay áo Bùi Sơ, không dám nói cho đối phương biết hỉ phục làm cho hai người có bao nhiêu hoa lệ và…!phiền phức, từng lớp lại từng lớp giống như là bánh bao ngàn tầng vậy.
Trời cao phù hộ ngày cậu thành thân đừng bị say nắng mà!
Trong lúc đi dạo ở hành lang, Bùi Sơ chợt nhớ ra rồi lấy một hộp thuốc mỡ từ trong ống tay áo ra, bôi bôi lên mặt Tiết Thanh Linh một chút.
Mũi Tiết Thanh Linh ngửi thấy hương thảo dược nhàn nhạt, hiếu kỳ hỏi Bùi Sơ: “Đây là thuốc mỡ gì vậy?”
Mát mát lành lạnh…!không phải là chống say nắng đi?
Hai mắt Tiết Thanh Linh sáng lên.
Bùi Sơ giúp cậu thoa lên khắp mặt xong, liền trêu chọc cậu, “Em đoán xem, có tác dụng gì?”
Tiết Thanh Linh thậm chí không cần suy nghĩ, nói thẳng ra đáp án mà trong lòng mình đang khát vọng nhất: “Chống say nắng?”
Bùi Sơ: “…”
“…Em đứng bên cạnh ta mà còn sợ say nắng à?” Bùi Sơ nghĩ thầm Tiết Thanh Linh quả đúng là rất chán ghét đi ra ngoài vào những trưa hè oi bức và nắng độc này.
Bình thường lúc ở trong y quán, ngoại trừ sáng sớm và chạng vạng, Tiết Thanh Linh cơ bản đều rúc ở dưới mái hiên, kiên quyết không bước ra ngoài dưới mặt trời nửa bước.
Đặc biệt là mặt trời giữa trưa.
Bùi Sơ tháo Tuyết phượng băng vương sáo ở bên hông xuống, nhét ống sáo vào tay Tiết Thanh Linh, bảo cậu ôm vào trong ngực.
Dần dần Tuyết phượng băng vương sáo giống như sống dậy, dưới ánh mặt trời chói chang mà cần cù tận tụy tỏa ra hơi lạnh tự nhiên để chống đỡ cơn nóng như thiêu đốt.
Tiết Thanh Linh ôm cây sáo ngọc kia, chỉ cảm thấy mát mẻ y như đang ôm một khối băng lớn vậy.
“Chả trách Tiểu Bùi đại phu chàng không sợ nóng chút nào.”
Bùi Sơ: “…” Không có cây sáo này, hắn cũng không sợ nóng nhé!
“Mới vừa bôi cho em là thuốc mỡ chống nắng đó.” Da dẻ Tiết Thanh Linh trắng như tuyết, chưa từng phơi nắng dưới mặt trời chói lọi gay gắt như vậy bao giờ.
Làn da như thế mà ra ngoài tiếp xúc với nắng độc một chốc sẽ trở nên vừa đỏ vừa sưng rát.
Hôm nay bọn họ ra ngoài trên đỉnh đầu đều nắng cháy da cháy thịt, tuy rằng có che dù song…!vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.
“Chống nắng sao? Lại còn có cả loại thuốc mỡ như vậy à…” Tiết Thanh Linh sờ sờ khuôn mặt mình, hơi nóng lòng muốn thử, hưng phấn hỏi: “Vậy hiện giờ chúng ta có nên đi phơi nắng một chút không?”
Không ra nắng vài lần chẳng phải là lãng phí thuốc mỡ tốt như vậy một cách vô ích sao?!
Bùi Sơ: “…” Bùi Sơ thành khẩn khuyên cậu: “Đừng nên làm loại thử nghiệm không có ý nghĩa này vẫn hơn.”
Tiết Thanh Linh nhíu mày: “Chẳng lẽ Tiểu Bùi đại phu không tự tin với thuốc mỡ tự tay bào chế à?”
Bùi Sơ cúi đầu nhìn người bên cạnh, nhướn mày cười một tiếng nói: “Ta tất nhiên là rất tự tin với thuốc mỡ ta tự làm, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều làm sao?”
“E hèm, vừa nãy em vừa lộn xộn, chỉ sợ ta thoa không đều, chút nữa em mà phơi dưới mặt trời, chỗ có bôi thuốc mỡ thì vẫn trắng, chỗ không bôi thuốc mỡ lại bị nắng ăn đen…!Này…!tự em coi đi!”
Tiết Thanh Linh: “! ! !”
Cậu vội vã co rụt lại bên người Bùi Sơ, kiên quyết bảo vệ bản thân không lộ ra dưới mặt trời một chút nào.
Tiết Thanh Linh cầm ống sáo khẩn thiết giấu giấu trốn trốn sau lưng Bùi Sơ, trong lòng càng lúc càng kinh hoảng, thử tưởng tượng xem rám nắng thì rám nắng đi, giờ mà biến thành trắng đen loang lổ thì không phải rất khó coi hay sao.
Chẳng phải trở thành thứ gì đó rồi?
“Sớm biết thế, sao chàng không để cho em tự bôi cho rồi…”
“Đừng lo lắng quá, ta cam đoan mới nãy ta đã cẩn thận từng chút một thoa rất đều, đảm bảo toàn bộ khuôn mặt em dù có phơi bao lâu cũng không đen.
Nếu không tin bây giờ em ra thử xem?”
Tiết Thanh Linh hừ một tiếng, âm thanh phát ra cực kỳ quyết đoán: “Không thử!”
Bùi Sơ cười mở ô giấy dầu ra, một tay ôm lấy bờ vai Tiết Thanh Linh, hai người cùng nhau đi dưới một cây dù hướng tới Lạc Kính hồ.
Bùi Sơ vốn muốn bảo ngồi xe ngựa đi qua, kết quả Tiết Thanh Linh nhất quyết không đồng ý, đành phải từ từ đi bộ đến nơi.
Tiết Thanh Linh ôm Tuyết phượng băng vương sáo trong tay, trên đầu che một cây dù, đi trên đường còn cảm thấy rất thoải mái: “Tiểu Bùi đại phu, chàng nói xem…!vì sao chúng ta không gặp nhau vào cuối thu nhỉ, như vậy lúc thành thân chính là trời xuân tháng ba, thời tiết bao đẹp nha!”
“Em nghĩ thì hay lắm.
Nếu như cuối thu đầu đông gặp nhau, vạn vật đều đã hiu quạnh hoang tàn, ta đào đâu ra cành đào mà tặng cho em…!Hai người chúng ta cũng sẽ không cùng đi ngắm hoa đào, lại càng không có những sự tình phát sinh sau này.”
Tiết Thanh Linh vừa nghe hắn nói như thế, gật gù nghĩ thấy cũng đúng thật, “Vậy có lẽ là do ông trời đặc biệt se duyên đi, chúng ta cũng không có cách nào mà!”
Cậu nhất định phải thành hôn dưới cái nóng bức người, cho dù bị say nắng cũng không thoát được.
Tiết Thanh Linh sờ sờ tua sáo treo dưới Tuyết phượng băng vương sáo, ngẫm lại ống sáo này là làm từ trúc Thanh Linh, tua sáo lại là do Thanh Linh cậu đan…!Có lẽ ông trời chính là muốn Tiết Thanh Linh cậu dưới một ngày nắng gắt oi ả như vậy gả cho một nam nhân biết chế băng đi.
Trung hòa dược hiệu một chút mà.
Nghĩ như vậy, ngày hè nửa đời còn lại của cậu sẽ ở bên cạnh nam nhân này, hẳn là sẽ không còn cảm thấy nóng bức nữa.
Nếu thế, coi như là lần say nắng duy nhất cũng đáng giá lắm.
Hai người chậm rãi đi tới Lạc Kính hồ.
Thời điểm đến Lạc Kính hồ, người ở ven bờ rất ít, ở giữa mặt hồ chỉ có một ngư ông đội nón lá đang lênh đênh trên chiếc thuyền con.
Ánh nắng vàng ruộm chiếu xuống mặt nước, phát ra ánh sáng lấp lánh như mạ vàng, ở ven hồ còn mọc rất nhiều lá sen, che chắn một vài bông sen hồng lấp ló ở trên mặt nước.
Phóng tầm mắt ra xa xa bốn phía hồ nước, mấy tỏa bảo tháp càng tô điểm lẫn nhau, thi thoảng còn truyền đến vài tiếng chuông chùa.
Hai người đi học theo bờ hồ, lúc này tuy rằng mặt trời uy phong tỏa ra ánh nắng chói chang không giảm, thế nhưng gió bên hồ cũng thổi làm vạt áo hai người bay phần phật, còn chưa kể tới trên tay Tiết Thanh Linh đang còn cầm một cây sáo băng.
Cơn gió này thổi tới, hàn khí bốc lên, phảng phất như tiến vào động băng vậy.
Bùi Sơ thấy vậy liền thu cây sáo của mình về, dùng bí pháp ngăn chặn hàn khí thấu xương của sáo băng.
Tiết Thanh Linh thất vọng một hồi.
Biết thế đã ôm chặt chút, ít nhất phải cầm được cho tới lúc về nhà làm vài quả dưa hấu đông lạnh mới nên trả lại cho hắn.
Thế nhưng Tiết Thanh Linh cũng không thất vọng bao lâu, bởi vì bọn họ đã tới cầu phong vũ.
Bùi Sơ một tay thu dù lại, tay còn lại nắm lấy tay người bên cạnh, hai người mười ngón đan xen thật chặt, sóng vai đi lên cây cầu kia.
Hết chương 92