Đọc truyện Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng – Chương 287: “Chết rồi à?”
Doãn Duệ Hàn nhìn Doãn Ngưng Phù, sắc mặt hơi đỏ.
Tuy không nói rõ, nhưng chắc chắn Doãn Ngưng Phù biết ông ta đang nói đến ai.
“Vẫn chưa rõ!” Doãn Ngưng Phù nhíu mày nhớ lại cảnh khi nãy. Suốt dọc đường cô ta đều bị Đoàn Cẩm Trình đè đầu, sao có thể biết cuối cùng Đường Ân đã chết chưa chứ?
“Trận nổ kia không phải giả đúng không?” Doãn Trạch hơi giật mình nhìn’€häm chäm Doãn Ngưng Phủ.
Cô ta chán ghét nhìn ba mình, lạnh lùng nói: “Có ba chiếc xe chạy ra, không biết có phải đã chết không!”
Doãn Duệ Hàn hiểu ra chuyện đã xong rồi, nhưng kết quả thế nào thì bây giờ vẫn chưa biết “Đã có cảnh sát qua đó, tin rằng không bao lâu nữa có thể biết được kết quả! Đợi lát nữa tôi trở về liên lạc với nhà họ Đường, cho dù kết quả thế nào cũng phải phủi bỏ quan hệ với nhà họ Doãn” Doãn Duệ Hàn nhỏ giọng nói.
Doãn Ngưng Phù nhướng mày, cô ta biết lúc trước Doãn Duệ Hàn từng nói nếu thật sự bắt đầu chia phe, ông ta có cách bảo vệ cả nhà họ Doãn. Xem ra có lẽ phải đi về liên lạc với người nào đó của nhà họ Đường. Một khi liên lạc được với người nào đó, có lẽ nhà họ Doãn có thể nghênh đón thời kỳ hoàng kim, sẽ cao hơn một tầng so với nền tảng bây giờ.
“Ba, chúng ta có cần đợi tin tức, xem thử tình hình đã không?” Doãn Trạch chần chừ nói.
“Còn đợi gì nữa? Làm việc lề mề thì có tương lai sao?”
Doãn Ngưng Phù đứng lên căm ghét nói một câu, xoay người đi về phòng.
Người như thế là đáng ghét nhất, một là làm, hai là không làm, chuyện đã đến lúc này rồi, nhà họ Doãn còn cơ hội quay đầu lại hay sao? Doãn Ngưng Phù luôn chán ghét những người đàn ông của nhà họ Doãn này, hay nói một cách khác là cô ta chán ghét rất nhiều đàn ông.
Một đêm này, cả Thượng Hải đều trở nên chấn động.
Trong biệt thự nhà họ Đoàn, trong lòng Đoàn Cẩm Trình ôm một người đẹp mặt rắn, vừa ôm cô ta vừa nhìn hình ảnh trong điện thoại trước mắt.
“Tình hình vẫn chưa được xác định, không biết Đường Ân có chết chưa..”
“Tìm người xác định xem!” Lâm Nhã Thi trong video nói.
“Đã phái người ra ngoài rồi, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức báo về thôi..” Đoàn Cẩm Trình vừa nói vừa hưng phấn nhìn chằm chăm màn hình điện thoại: “Chị Lâm, nhanh lên, chị thật sự càng ngày càng khiến người ta thích, tôi cảm thấy tôi cũng không nhịn được nữa rồi..”
Lâm Nhã Thi nở nụ cười quyến rũ, một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy áo ngủ voan mỏng màu đỏ trên người, vươn đầu lưỡi của mình ra: “Cậu thích chị đây bao.
nhiêu?”
ròng mắt của Đoàn Cẩm Trình đã sắp lồi ra, nhưng ngay lúc này, một bàn tay to xuất hiện trong màn hình, ôm lấy bả vai chị ta.
“Chị đang ở cùng ai?” Đoàn Cẩm Trình giận tím mặt.
“Cậu đoán xem..” Lâm Nhã Thi che miệng cười khẽ, liếc mắt đưa tình nhìn Đoàn Cẩm Trình.
“Lâm Nhã Thi..” Đoàn Cẩm Trình giận dữ rống to. ngôn tình hoàn
“Ha ha ha, cục cưng à, đừng la… Trong lòng chị đây vẫn luôn có cậu mài Chị đây đợi tin tức của cậu nhé..” Nói xong, Lâm Nhã Thi lộ vẻ hưởng thụ, nắm lấy cánh tay đang ôm mình, vẻ mặt như đang làm nũng.
“Lâm Nhã Thi, cái đồ đê tiện này…”
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhã Thi cười đến cả người chấn động, trong đôi mắt tràn đầy châm chọc.
Đoàn Cẩm Trình ôm người đẹp mặt rắn trong lòng hung hăng phát tiết, chỉ vào Lâm Nhã Thi trong màn hình, vẻ mặt cực kỳ cáu kỉnh!
Bên ngoài biệt thự Vân Đỉnh của Thượng Hải.
Hai mắt Hàn Kỳ trống rỗng nhìn cảnh này, thân hình mơ hồ run rẩy.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Giám đốc khu vực lớn là bà †a xem như xong rồi! Bà ta chưa từng nghĩ chuyện thế này sẽ xảy ra ở Thượng Hải, sẽ xảy ra trong khu vực mình quản lý.
Nếu nhà họ Đường nhận được tin tức, bà ta còn có đường sống sao?
“Cô..” Sắc mặt Hàn Tư Vũ cũng trắng bệch, đứng bên cạnh kêu một tiếng: “Chúng ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy mà! Đường Ân kia cứ chết như thế chỉ có thể nói là anh ta đoản mệnh, có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
“Cháu thì biết cái gì?” Hàn Kỳ quay đầu lại, tức giận mắng một tiếng, cháu biết cái rắm ấy!”
Hàn Tư Vũ sợ tới mức cả người run rẩy, vội vàng lùi về sau.
Xe cứu hoả đã chạy đến từ lâu, cho nên vụ cháy đã được khống chế, căn biệt thự Vân Đỉnh này xem như hư hại hoàn toàn rồi! Thật ra đây vẫn là chuyện nhỏ, quan trọng là người bên trong, là người tên Đường Ấn bên trong kial Bây giờ suy nghĩ của Hàn Kỳ là trên thế giới này ai cũng có thể chết, dù là mình chết cũng được, nhưng Đường Ân tuyệt đối không được chết.
Lúc này, mấy nhân viên cứu hoả đi ra, nâng một cái thi thể nhìn mà ghê người.
Hàn Kỳ thấy người dẫn đầu thì vội vàng tiến lên: “Chỉ huy.
Phương, tình hình bên trong thế nào?
“Bước đầu kết luận có tổng cộng một trăm hai mươi ba người, không ai sống sót!” Chỉ huy Phương than khẽ một tiếng, cũng có hơi bất đắc dĩ.
Đây thật sự là bi kịch nhân gian mà!
Xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trên chắc chắn cũng sẽ truy cứu, đến lúc đó không biết có thể giữ được cái chức chỉ huy này của anh ta không nữa.
Hàn Kỳ nghe thấy lời của Chỉ huy Phương thì sắc mặt trở nên tái nhợt: “Không ai sống sót..”
“Cô, cô phải gắng gượng!” Hàn Tư Vũ vội vàng nói.
Reng reng reng…
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hàn Kỳ mới lấy lại tinh thần, vội vàng nghe máy, bên trong vang lên một tiếng cười khẽ: “Dì Hàn, chuyện tôi hỏi dì mấy ngày trước dì suy xét thế nào rồi?”
“Đường Diểu, có phải cậu làm không? Chuyện biệt thự Vân Đỉnh, có phải cậu làm không?” Hàn Kỳ hơi giận dữ.
“Dì Hàn, dì đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu gì cả!”
Đường Diểu cười ha hả, cũng điên cuồng lay động thân thể, nhìn Lâm Nhã Thi yêu kiều quyến rũ dưới thân, cả người càng trở nên điên cuồng hơn.
“Đường Diểu..” Hàn Kỳ nghiến răng.
“Dì Hàn, có một số chuyện dì phải nghĩ rõ ràng..” Đường.
Diểu cười: “Dù sao cũng là giai đoạn đặc biệt, có thể cách tôi ép dì không đúng, nhưng tôi vẫn là một cậu chủ!”
Sắc mặt Hàn Kỳ hơi thay đổi, có chút im lặng.
“Dì vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu?” Đường Diểu dò hỏi.
“Để tôi suy nghĩ thêm!” Hàn Kỳ trầm ngâm nói.
“Được, tôi cho dì thêm ba ngày nữa..” Đường Diểu mím môi, không nói gì thêm.
Hàn Kỳ cúp máy, nhìn biệt thự Vân Đỉnh thành một đống đổ nát, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Quá tàn khố!
c Lúc này, Hàn Kỳ thật sự muốn thoát khỏi nhà họ Đường, cả đời cũng không muốn dính dáng gì với nhà họ Đường nữa.
Trong phòng làm việc của Tập đoàn Thượng Thanh ở Thượng Hải lúc này, sắc mặt của Điền Chấn Trung rất khó coi.
Điền Vĩ nhìn Điền Chấn Trung, siết chặt tay rời khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Việt Sam: “Anh Kỷ, hình như Đường Ân đã chết rồi!”
“Chết rồi?” Kỷ Việt Sam vừa nghe thấy lời này, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Tên này mấy hôm trước còn trâu bò như vậy, chớp mắt một cái đã chết rồi à”