Bạn đang đọc Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh – Chương 102: Đúng là không để ngươi vào mắt
Dịch giả: rolland
Đối mặt với công kích của Phan Bá Thái, Thạch Thiết hít sâu một hơi.
Hắn nắm chặc hai nắm đấm, thu quyền trái về bên hông, quyền phải chậm rãi đánh ra trước.
Phù Trận Thiên Đàn bao phủ quanh người, đã ngưng luyện đến cực hạn, cỡ như thân thể của Thạch Thiết.
So với mặt trời từ trên bầu trời giáng xuống, quả thực nhỏ hơn rất nhiều.
Thạch Thiết đánh ra một quyền, động tác chậm chạp so với thế cục khẩn trương như thế này, có vẻ không ăn khớp.
Cảm giác không hài hoà quỷ dị như thế làm những người xem chiến tức muốn hộc máu.
Nắm tay giống như vác một ngọn núi lớn ngàn vạn cân, vô cùng trầm trọng, như trâu già kéo xe, chuyển động chậm rãi.
Nhưng rơi vào trong mắt người khác, Võ đạo Quyền ý của Thạch Thiết lúc này, lại tràn đầy cảm giác “bất động bất phôi, vĩnh hằng bất hủ”.
Vững chắc, vĩnh hằng, không bao giờ bị lay động.
Bảy vầng mặt trời chói chang liên tục giáng xuống, không ngừng oanh kích trên đầu Thạch Thiết.
Đao ý cuồng bạo cùng nhiệt độ, quét sạch bốn phương, gợi lên sóng khí cuồn cuộn, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Không khí bị ép nát, lực lượng khổng lồ rơi xuống hình thành từng cơn lốc ác liệt.
Gió bão như lưỡi đao vô hình kinh khủng, cắt ra tất cả các vật cản đường!
Phong nhận tung hoành ngang dọc, lưỡi đao cắt ra từng vết nứt sâu hoắm trên mặt đất, và cắt đoạn từng ngọn núi phía xa!
Kim quang nổ tung đầy trời, hoá thành từng dòng lưu hoả giăng đầy không trung.
Trừ Mộ Quang Quân cùng một số ít người ra, hễ là người đứng trong phạm vi giao chiến, đầu không ngừng né tránh.
Loại va chạm này, nếu sơ sẩy một cái, liền bị phong nhận quét chết.
Ánh sáng chói lọi tràn ngập thiên địa, làm mọi người ở đây không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ lực lượng kinh thiên động địa kia làm rung động tâm can mọi người.
Tất cả trước mắt đều là ánh sáng, nhìn không thấy bất kỳ vật gì, bên tai là tiếng gió gào thét, nghe không được âm thanh nào.
Suy nghĩ của Võ giả linh động, năng lực nhận biết mạnh mẽ, nhưng bây giờ cũng tê liệt, mơ hồ một mảnh.
Bỗng nhiên, tiếng nói của Phan Bá Thái vượt qua âm thanh gió bão, giống như từ trong lòng mỗi người vang lên.
– Không tệ, Kim Cương Thân của Quảng Thừa Sơn, cùng cảnh giới tu vi, ngươi quả thật luyện đến trình độ chưa ai có.
Yến Triệu Ca tránh đi một đạo phong nhận cao hơn mười thước.
Phong nhận kia bay ra sau, chém trên mặt đất thành một khe sâu hoắm.
Sau đó, chém về dãy núi phía sau, mạnh mẽ đem một ngọn núi chém ra làm hai.
Bên trong Đan điền Khí hải của Yến Triệu Ca, khối khí hỗn độn chuyển động, dẫn dắt hai khí băng hoả trong huyệt khiếu hội tụ.
Hai khí băng hoả chạy ngược dòng, tụ trong hai đồng tử của Yến Triệu Ca, làm đồng tử của hắn thoáng hiện lên hai màu đỏ lam.
Lạnh lẽo cùng nóng cháy, lúc này lại thống nhất, cũng không phá huỷ con mắt vốn là nơi yếu đuối của cơ thể, ngược lại làm thị lực của Yến Triệu Ca tăng lên rất nhiều.
Khác với đám người A Hổ, Yến Triệu Ca có thể thấy mơ hồ, tình huống giao thủ của hai Đại Tông Sư.
Bản thân Thạch Thiết gần như cùng Phù Trận Thiên Đàn cô động lại hợp nhất.
Cả người hoá thành một kim nhân.
Trên thân thể bằng vàng, có bảy đạo vết đao to rõ, nhìn thấy mà giật mình.
Thạch Thiết không có thụ thương, cũng không có bị Phan Bá Thái phá vỡ Kim Cương Thân.
Cũng vì Kim Cương Thân của Thạch Thiết có lực phòng ngự kinh người, nếu đổi lại Đại Tông Sư khác, chưa tới Siêu Phàm cảnh, tiếp nhận một công kích cuồng bạo như thế của Phan Bá Thái hơn phân nửa là không thể chống lại.
Vẻ mặt của Thạch Thiết giống như vạn cổ bất biến, tĩnh lặng, ngưng trọng nhìn đối thủ của mình.
Mà bảy vầng mặt trời kia, treo cao trên không trung, mang đến áp lực to lớn cho mọi người dưới đất.
Giữa mặt trời, truyền ra giọng nói của Phan Bá Thái:
– Nhưng ngươi cho rằng chỉ như thế liền có thể ngăn cản lão phu? Ngươi có khả năng tiếp được mấy đao?
Bảy vòng mặt trời lúc này tụ tập lại.
Một cái cự nhân hào quang vạn trượng, giống như xuất hiện từ hư không, lực lượng càng thêm mạnh mẽ.
Quyền trái của Thạch Thiết chậm rãi từ bên hông đánh ra, đặt song song với quyền bên phải.
Sau đó, hai tay của hắn bắt đầu chuyển động, hai tay ẩn hiện một vòng sáng kim sắc.
Cả vòng tròn như kim cương, viên mãn không lậu (rỉ, thủng), trung tâm trống không, giống như có thể thu được vạn vật.
Cự nhân do bảy vầng mặt trời biến thành, đập xuống một chưởng, thiên không giống như chấn động, muốn sụp đổ.
Hai tay của Thạch Thiết hoá thành vòng tròn nghênh đón công kích.
Vòng tròn kia rất nhỏ, bàn tay của cự nhân “phô thiên cái địa” đập xuống.
Nhưng không gian lúc này giống như vặn vẹo, vòng tròn nhỏ bé, đem cả bàn tay khổng lồ bao lấy.
Hai bên lâm vào giằng co.
Nhưng Yến Triệu Ca nhìn lại, có thể phát hiện, Thạch Thiết từ lúc khai chiến tới giờ, trước sau vẫn cố định một chỗ, chưa từng lui một bước.
Hiện tại lại từ từ lui về phía sau.
Không phải Thạch Thiết lui về, hai chân của hắn vẫn giống như trụ trời vững vàng không động.
Nhưng thân thể của hắn, lại bị lực lượng khổng lồ, đẩy về phía sau.
Dưới chân của Thạch Thiết, vết tích lưu lại trong hư không, mạnh mẽ mài ra hai đường màu vàng kim rực rỡ, kéo dài ra không biến mất.
“Cảnh giới càng cao, chiến đấu vượt cấp càng khó, người có thể đi tới độ cao này, có mấy người kém cùng thế hệ?”
Yến Triệu Ca nhìn cảnh này:
“Chẳng qua là Đại sư bá đối cứng với Siêu Phàm Đại Tông Sư, cũng khó có được.”
Cự nhân đỉnh thiên lập địa, mở miệng nói:
– Ngươi không tệ, nhưng đáng tiếc, chỉ là phí công.
Sắc mặt của Thạch Thiết không biến hoá chút nào, một cái đai lưng bên hông sáng lên, ánh sáng hoá thành áo giáp mặc trên người hắn.
Áo giáp cùng Võ đạo Quyền ý của Thạch Thiết tương hợp, lực lượng của Thạch Thiết bạo tăng.
Nhưng trên đỉnh đầu của cự nhân, cũng hiện ra một thanh trường đao, trôi nổi giữa không trung.
Cự nhân không cầm đao, nhưng đao khí to lớn hạ xuống, không ngừng làm tan rã lực lượng của áo giáp trên người Thạch Thiết.
Mà bàn tay của cư nhân, tiếp tục đẩy về phía trước!
Phan Bá Thái nói:
– Người trẻ tuổi, hôm nay lão phu liền thay sư phụ Nguyên Chính Phong của ngươi quản giáo ngươi!
Hắn nói với Mộ Quang Quân đứng một bên:
– Mộ Quang, hôm nay lão phu muốn thu thập đầu Thiết Sư Tử này, thằng nhãi chó con họ Yến kia giao cho ngươi.
– Yến Địch đã “cắn câu”, mồi câu này chết hay sống đầu không sao cả, nhưng lão phu muốn nó sống!
– Dẫn hắn về Phổ Chiếu Phong, không đem nó tươi sống phơi chết dưới mặt trời, không tiêu đi mối hận trong lòng lão phu!
Bởi vì lúc trước giao thủ với Thạch Thiết, sắc mặt của Mộ Quang Quân tái nhợt, khoé miệng hơi nhuốm máu.
Nhưng đứng một lát, thương thế đã không ngại.
Lúc này hắn không nói một lời, bước ra một bước, đã đến trước mặt Yến Triệu Ca!
Sắc mặt của lão giả khô gầy cùng A Hổ đều rất khó coi, muốn ngăn cản, lại bất lực.
Tu vi của đối phương, cao hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng vào lúc này, bốn phương thiên địa đột nhiên rung chuyển!
Phan Bá Thái đột nhiên hét lớn:
– Đao ý như thế này, không phải Nguyên Chính Phong. . . là ai?
Một âm thanh vang vọng trong thiên địa.
– Người các ngươi muốn giết.
Âm thanh như đao, phá không mà tới.
Mộ Quang Quân mới tới trước mặt Yến Triệu Ca, đột nhiên biến sắc.
Hắn vội vàng đưa chưởng về trước, dùng Mộ Quang Ám Nguyệt Khí ngăn cản thanh đao vô hình kia.
Nhưng cảnh tượng xung quanh hắn, đột nhiên vặn vẹo, hư không giống như bị đứt gãy!
Toàn bộ thiên địa, giống như một tấm tranh sơn dầu, bị vặn vẹo nhăn lại.
Lực lượng xé rách này, cùng với đao khí vô hình, từ vô hình hoá thành hữu hình!
Đao ý bá đạo, trảm thiên liệt địa!
Mộ Quang Ám Nguyệt Khí lập tức bị bổ ra!
Mộ Quang Quân rên rỉ một tiếng, bay về phía sau, tiên huyết phun ra!
– Yến Địch? ! Sao ngươi có thể tới nơi này?
Vừa nhận thấy người này đến gần, Phan Bá Thái liền mạnh mẽ chấn ra Thạch Thiết, sau đó đánh ra một chưởng.
Thực lực của đối phương vượt qua dự tính của hắn, vậy mà đánh bay Mộ Quang Quân!
Phan Bá Thái giận dữ, bàn tay đột nhiên tăng lực!
Tiếng nói của người mới tới vang vọng bầu trời:
– Xương khô trong mộ, muốn càn rỡ cái gì?
Sau khi đánh bay Mộ Quang Quân, đao khí vô cùng bá đạo bỏ ra lần nữa, chính diện đối chiến Siêu Phàm Đại Tông Sư Phan Bá Thái!
Hai bên va chạm, cả mảnh trời đất này giống như run rẫy!
Phan Bá Thái phẫn nộ quát:
– Thằng nhãi không coi ai ra gì!
Hắn lập tức lại đánh ra một chưởng.
Nhưng đao khí của đối phương, lại bổ tới!
Nhanh hơn hắn!
Mạnh hơn hắn!
Âm thanh bá đạo tuỳ tiện vang lên:
– Đúng là không đem Phan Bá Thái ngươi để vào mắt.