Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 97: Sát chiêu đáng sợ của Thẩm Lãng! Có điều kẻ thảm nhất là Vương Liên


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 97: Sát chiêu đáng sợ của Thẩm Lãng! Có điều kẻ thảm nhất là Vương Liên

Cái lão hiệu trưởng trấn học của Thẩm Lãng xem qua phần bài thi xong, có vẻ đặc biệt tức giận.

Lão run rẩy chỉ vào Thẩm Lãng quát:

– Súc sinh kia! Lúc trước ngươi ở học đường trấn Hàn Thủy đầu óc dốt nát như khúc củi mục, học chín năm còn chưa xong vỡ lòng nữa, ta không thể nhịn được mới đuổi cổ ngươi về nhà. Nhưng lúc đó ngươi cũng khá thành thực, hôm nay lại học được đạo văn cùng sao chép, đơn giản là sỉ nhục người đọc sách, là nỗi sỉ nhục của ta.

Không dễ dàng gì à, đã lớn tuổi như vậy, còn chạy đến vu oan hãm hại.

Kính già yêu trẻ là truyền thống phẩm chất tốt đẹp.

Nhưng mà… đối với một số lão già xấu xa thì hoàn toàn là một chuyện khác.

Vương Liên chỉ vào Thẩm Lãng cất giọng đanh thép:

– Thẩm Lãng nhà ngươi còn lời gì để nói? Nói đi!

Tiếp tục, bỗng nhiên có một cô gái góp chuyện vào:

– Thẩm công tử, ta không tin ngài sao chép. Bài thơ này sở dĩ cùng chủ bộ Vương Liên giống vậy, thuần túy là trùng hợp đúng không? Ngài hãy làm ra mấy bài thơ hay hơn, chứng minh cho mọi người xem ngài có tài hoa thật sự đi nào.

– Đúng, đúng đó!

– Thẩm Lãng làm thơ, chứng minh tài năng của ngươi đi.

– Đúng, Thẩm Lãng nhà ngươi làm ra bài thơ hay hơn, chứng minh ngươi không phải đạo văn.

Mà lúc này, nhị giáp tiến sĩ Lý Văn Chính can giải:

– Với người đọc sách đông đảo nơi đây, thấp nhất cũng có công danh cử nhân. Thẩm Lãng cô gia ngươi nếu sẵn lòng, có thể cùng bọn họ so tài đấu thơ ca. Ta ra một đề, nếu như ngươi làm thơ vượt qua bọn họ, lại chứng minh ngực ngươi có cẩm tú, không hoàn toàn là đồ đạo văn.

– Đúng, mời Lý đại nhân ra đề, toàn bộ cử nhân chúng ta đây cùng Thẩm Lãng đấu thơ.

Lúc này trong lòng Từ Thiên Thiên vô cùng cực kỳ vui sướng.

Cô ả không khỏi hồi tưởng lại ngày đó, nhà họ Từ nói xấu Thẩm Lãng ăn cắp phương pháp thuốc nhuộm vàng kim.

Thẩm Lãng để chứng minh bản thân, lấy ra thuốc nhuộm màu vàng tốt hơn, còn có thuốc nhuộm màu tím.

Hôm nay, xem như là khúc điệu khác nhau mà diễn hay như nhau.

Chỉ bất quá khi đó có thằng lỗ mãng Vương Liên kia phá hủy chuyện tốt nhà họ Từ, hôm nay cũng không có thứ hai Vương Liên.

Tất cả mọi người đều là kẻ địch của Thẩm Lãng.

Để Thẩm Lãng làm thơ, hoàn toàn chính là thằng hề trêu đùa.

Cuối cùng mặc kệ Thẩm Lãng làm bài thơ gì, dù cho giỏi đến mức độ nghịch thiên, đều có thể thua.

Tựu như cùng trong giải World Cup Hàn Nhật dẫu các ngươi có đá tốt thì sao chứ? Trọng tài đều bị cả nước chúng ta mua chuộc rồi.

Mà tối hôm nay lại chẳng có trọng tài, có thể nói hết thảy trọng tài là kẻ thù, toàn bộ là người muốn nghiền chết Thẩm Lãng.

Đây là khúc nhạc dạo bao vây tấn công phủ Bá tước Huyền Vũ, mọi người đều là người trẻ tuổi không cần có ranh giới cuối cùng.

Lý Văn Chính phán:

– Thẩm Lãng nhà ngươi viết sách không phải 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 sao, liền lấy gió trăng (phong nguyệt) làm đề thơ như thế nào?

– Hay lắm, liền lấy phong nguyệt làm đề đi.

– Thẩm Lãng làm thơ.

– Thẩm Lãng làm thơ đi!

Mấy vị cử nhân ở đây đều xúi giục.

Thẩm Lãng cười khinh thường nói:

– Làm thơ? Ta dựa vào cái gì phải làm thơ? Các ngươi có tư cách gì để ta và các ngươi so đấu tài hoa thơ ca hả?


Tức khắc, những tên cử nhân nổi giận.

– Chúng ta là cử nhân, mà Thẩm Lãng nhà ngươi không có bất kỳ công danh nào, nếu bàn về tư cách, cũng là ngươi chưa có tư cách so sánh với chúng ta.

– Chúng ta cho ngươi cơ hội chứng minh trong sạch, lại còn không biết quý trọng ư?

– Chờ chúng ta thi đậu Tiến sĩ rồi, liền có thể đảm nhiệm thành chủ, có thể thành trụ cột cho quốc gia, ngươi nói chúng ta có tư cách hay không hả?

– Thẩm Lãng nhà ngươi không có bất kỳ công danh nào, chỉ là một tên ở rể thấp hèn, ngươi có tư cách gì cùng chúng ta so?

Tức khắc, những gã cử nhân cảm giác ưu việt bùng lên.

Thẩm Lãng cười lạnh phán:

– Trong các ngươi, năm người có được một người thi đậu được Tiến sĩ sao?

– Coi như các ngươi thi đậu Tiến sĩ thì như thế nào? Trước tiên lăn lộn làm quan mấy năm, sau đó thật vất vả làm được một nhiệm kỳ thành chủ, cuối cùng có thể làm được chức Thái Thú xem như phần mộ tổ tiên các ngươi nổ tung.

– Mà kể cả lúc các ngươi năm mươi mấy tuổi mới làm được chức quận trưởng thì sao chứ? Có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý gì, có thể lấy được vợ cấp bậc gì cơ? Có thể ở dạng tòa nhà gì? Có bao nhiêu người hầu nhỉ?

– So sánh vượt qua ta sao?

– Thẩm Lãng ta ở trang viên vạn mẫu, nhà cao cửa rộng ngàn mẫu, tôi tớ tỳ nữ bên người mấy chục người. Bên cạnh ta tùy tiện một tỳ nữ, cũng là tiểu mỹ nhân nghìn dặm có một.

– Trên người ta mặc áo gấm, giá trị mấy trăm đồng vàng. Vợ của ta là con gái Bá tước, đệ nhất mỹ nhân khắp quận Nộ Giang. Xinh đẹp tuyệt trần, vóc người tuyệt đỉnh, võ công đỉnh cao nhất!

– Mỗi lần ta ra ngoài, đều có mấy chục kỵ binh hộ tống, phô trương đến dường nào?

– Cả đời các ngươi phấn đấu tới mức cuối cùng, chẳng qua là khởi điểm của ta mà thôi.

– Các ngươi tha thiết ước mơ hết thảy, không, đến nằm mơ các ngươi đều chả chiếm được những thứ này, ta thì dễ như trở bàn tay.

– Các ngươi nói thử xem, các ngươi có tư cách gì so với ta? Các ngươi ở trước mặt ta có cái chó gì mà tự hào kia chứ!

– Các ngươi đậu cử nhân, giỏi quá há. Nhưng phải làm chó cho người khác, mới có tư cách bước vào tiệc tối nay.

– Nhưng mà, bữa tiệc tối nay, cơ hồ chính là vì ta mà mở.

– Cho nên, các ngươi ở trước mặt ta, nhằm nhò gì a!

Những Khi nghe những lời này.

Mấy tên cử nhân, toàn bộ tịt ngòi.

Thẩm Lãng nhà ngươi không biết xấu hổ quá mức rồi!

Lại đem chuyện ăn bám nói có lý hợp tình như thế.

Ở loại tràng diện này vốn nên nói bốc phét bịa chuyện cho đường hoàng nha, ngươi nói những thứ lời lẽ tầm thường để xỉa xói người ta, cái ý kiến chó má gì vậy.

Nhưng là…

Không biết vì sao, những thứ đó khiến lòng người tràn ngập đau xót.

Lời củaThẩm Lãng mặc dù thô bỉ, nhưng lại nói huỵch toẹt chân tướng.

Thế giới này chính là tàn nhẫn như thế đó.

Trên cái thế giới này bi thương nhất chính là chuyện này mà.

Mục tiêu cao cả nhất đời ngươi cố gắng phấn đấu, bất quá chỉ là khởi đầu của người khác mà thôi.

Ngươi lấy hết toàn lực, thậm chí gần như phải trả giá bằng sinh mạng, cũng có mấy thứ không chiếm được, người ta nằm ở trên giường tùy tiện ngoắc ngoắc tay, cái gì cũng có.

Lúc này ngươi đi chỉ trích Thẩm Lãng dung tục? Tự hào ta đọc sách là vì tạo phúc vạn dân, là vì phồn vinh hưng thịnh cho Việt quốc?

Tại trường hợp cao cấp vầy, liền chả cần thiết nói những lời dối trá đi, ở đây chẳng có ngu dân gì.


Xin lỗi thế giới này tạm thời còn chưa có chủ nghĩa dân tộc, không giống như Trung Quốc chúng ta hậu thế, thật sự có vô số tinh anh hào kiệt vì quốc gia, vì dân tộc hiến dâng hết thảy bản thân.

Rồi Thẩm Lãng nhìn về Từ Thiên Thiên cười lạnh bảo:

– Muốn để ta làm ra thơ hay hơn để chứng minh bản thân không có đạo văn? Khỉ làm xiếc à!

– Ngày đó Thẩm Lãng ta đây chỉ là một dân đen, nhà họ Từ các ngươi bất cứ lúc nào đều có thể nghiền chết, ta mới cần dùng hết toàn lực chứng minh trong sạch.

– Mà bây giờ, làm thơ cái con mẹ gì.

Vương Liên nghe lời Thẩm Lãng nói xong, tức khắc cười to:

– Thẩm Lãng, ngươi đây là đang chơi xấu phải không? Ngươi đây đang biến tướng thừa nhận ngươi đạo văn thơ của ta đúng không?

– Ngươi cái thứ sỉ nhục văn nhân.

– Ngươi không chỉ đoạt người con gái của ta, còn ăn cắp thơ của ta.

– Kim Mộc Lan, mắt nàng bị mù, chọn lựa một thằng đàn ông chả có liêm sỉ như thế.

Vương Liên ở trên đại sảnh, chỉ vào Thẩm Lãng mũi giận mắng lên.

Từ Thiên Thiên trong lòng vô cùng sảng khoái.

Thẩm Lãng nhà ngươi không làm thơ thì sao? Chơi xấu thì thế nào?

Vẫn không sửa đổi được một sự thật.

Chúng ta dội nước bẩn vào ngươi, ngươi vô kế khả thi, nhảy vào Nộ Giang đều tắm không sạch đâu.

Cho dù là tàn ác vô lại, cũng không sửa đổi được chuyện thực ngươi dùng hết bài rồi.

Quả thực, đối mặt loại cục diện trước mắt này, cơ hồ là vô giải!

Bởi vì, không có trọng tài.

Có thể nói, trọng tài cũng đã lên sân khấu đánh nhau.

Bất luận giải thích gì cũng là ngu xuẩn mà lại phí công.

Lúc này, Thẩm Lãng lại lặng lẽ lấy ra một món khác.

LSD (Lysergic acid diethylamide), thuốc gây ảo giác mạnh nhất trên thế giới.

Lần trước Thẩm Lãng từ trong mấy trăm cân lúa mì đen mốc meo chiết suất ra được một chút như thế.

Trong đó rất ít một bộ phận dùng trên người mẹ kế Đại Ngốc Tống thị, hiệu quả tốt đến khác thường, bây giờ còn thừa lại rất nhiều.

Loại thuốc gây ảo giác này trâu bò đến cỡ nào?

Bất luận kẻ nào đều chịu không nổi, kể cả Thẩm Lãng.

Năm 1942, CIA bắt tay vào nghiên cứu loại vũ khí hoá học khống chế tư duy. Sáu tên chuyên gia hàng đầu lĩnh vực thần kinh sinh lý học thành lập một nhóm nghiên cứu, muốn phát minh một loại thuốc phạm nhân uống vào không đánh đã khai. Đó chính là “thuốc nói thật”.

Họ sử dụng một loạt thuốc, chẳng hạn như chiết suất từ cần sa, hydantoin.v.v… và hiệu quả vẫn không mấy tốt đẹp.

Cuối cùng, bọn họ phát hiện thuốc gây ảo giác LSD (Lysergic acid diethylamide)

Kết quả cái thứ này trở thành thuốc nói thật lợi hại nhất, CIA lấy nó thí nghiệm trên một vị quan chức lớn của Mỹ, kết quả ông ta trực tiếp khai ra một cơ mật cao cấp, không phản kháng tinh thần gì hết.

Đương nhiên thứ này cũng phải đúng liều lượng thuốc.

Lượng thuốc ít, khiến người sinh ảo giác, phảng phất linh hồn bay bổng.


Mà liều thuốc lớn hơn, toàn bộ đại não đều bị người khác khống chế. Hoàn toàn là người khác hỏi cái gì thì đáp lại cái đó, giống như cả người hoàn toàn không có tinh thần phòng ngự.

Sau đó bất kể là CIA hay KGB, đều sử dụng số lượng lớn loại thuốc này tiến hành thẩm vấn.

Có thứ này, Thẩm Lãng có thể đơn giản thô bạo nhất giải quyết hết Vương Liên, còn làm cáo quỷ thơ gì đi chứng minh trong sạch của mình? Buồn cười!

Vương Liên chỉ vào Thẩm Lãng quát lớn:

– Thẩm Lãng, nếu như ngươi còn là đàn ông, liền trước mặt vợ ngươi, trước mặt mọi người ở đây thừa nhận đạo văn thơ của ta.

Dứt lời, Vương Liên lại rót cho mình một chén rượu uống vào.

Gã đương nhiên không có say, chẳng qua là giả uống say mà thôi.

Thẩm Lãng đưa dung dịch gây ảo giác cô đặc cực mạnh âm thầm đưa cho Mộc Lan, sau đó chẳng hề nói một câu.

Mộc Lan thoáng do dự một lát, tìm được cơ hội tốt nhất, ngón tay ngọc nhẹ nhàng bắn.

Tức khắc, thuốc gây ảo giác mạnh nhất thế giới bay vào trong ly Vương Liên.

Cái liều thuốc đó, ước chừng gấp nhiều lần so với cho Tống thị.

Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng.

Bọn người Đường Doãn, Nam Cung Bình, Chúc Vô Biên là cao thủ võ đạo, chuyện mờ ám như vậy vốn là lừa gạt không qua bọn hắn được.

Thế nhưng Vương Liên liền đứng trước mặt Thẩm Lãng cùng Mộc Lan, thân thể gã che lại tầm mắt mấy cao thủ đó.

Mà Vương Liên là một gã thư sinh, trên cơ bản không biết võ công gì, đương nhiên không cách nào phát hiện.

Thậm chí không cần người khác mời rượu, gã lại rót một chén, rồi uống một ngụm.

Vương Liên lớn tiếng quở trách nói:

– Thẩm Lãng, ngươi biết không? Ta coi thường ngươi, ta xem thường ngươi!

– Dám làm không dám chịu kìa!

– Phủ Bá tước Huyền Vũ sắp tiêu rồi, lại tìm thứ con rể như ngươi.

– Ngươi cái đồ bỉ ổi, ta xấu hổ làm bạn với ngươi…

Tiếp đó, Vương Liên trực tiếp muốn ra đi.

Dù sao nhiệm vụ của gã đã hoàn thành, dội một thân nước bẩn cho Thẩm Lãng sau liền định đi.

Rõ ràng đã ghiền, thật là thoải mái quá.

Thẩm Lãng hoàn toàn không có bất kỳ đường nào phản bác.

Toàn bộ quá trình, đều bị gã Vương Liên chỉ vào mũi chửi.

Thẩm Lãng nhà ngươi không phải rất lợi hại sao? Sao không trâu bò nữa.

Ta cứ công khai nói xấu ngươi đấy, xem ngươi có thể làm gì nào?

Ngay sau đó, Vương Liên cảm thấy bản thân hình như đang lâng lâng.

Hết thảy hình ảnh chung quanh bắt đầu xoay tròn, trở nên kỳ quái.

Gương mặt của mọi người giống như chỉ là cái bóng.

Tiếng tim mọi người đập, tiếng hít thở đều rõ ràng đến thế.

Gã thấy quá kích thích và vui vẻ vô cùng.

Ta uống say sao?

Say nhanh thế này sao?

Cảm giác uống say tốt như vậy sao?

Thật giống như thành tiên vậy đó.

Loại cảm giác này thật là tuyệt diệu, giống như một lần nữa gã biến trở về một con nòng nọc nhỏ, du lịch trên không trung.

Hình như… mình vừa mở ra cổng thế giới khác.


Vương Liên lúc này tiến vào một loại trạng thái đặc biệt kỳ lạ.

Giống như hiệu ứng uống say nhân lên gấp trăm lần.

Người nào uống say đều nói bậy nói bạ, có bí mật gì nói ra tuốt.

Mà bây giờ đầu óc Vương Liên, hoàn toàn không có bất kỳ phòng ngự nào cả.

Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:

– Vương Liên, ngươi đang bôi nhọ ta, vu oan ta đúng không?

– Đúng vậy. – Vương Liên cất giọng run rẩy đáp:

– Thẩm Lãng, đúng là ta đang vu oan ngươi đó.

Vừa nghe những lời này, toàn bộ những người ở đây khiếp sợ.

Thậm chí lập tức không cách nào phản ứng kịp.

Đương nhiên, gần như tất cả mọi người biết Vương Liên đang vu oan Thẩm Lãng, nhưng đây lại là từ trong miệng gã tự nói ra.

Thẩm Lãng hỏi tiếp:

– Ta có sao chép thơ của ngươi không?

– Không có. – Vương Liên cười nói:

– Ta căn bản cũng chưa hề viết bài thơ như vậy à, chẳng sợ nói thật cho tất cả mọi người. Bài thơ chỉ có mười sáu chữ tuy rằng rất ngắn, nhưng mà quá ngầu, căn bản cũng không phải là ta viết ra được.

Thẩm Lãng nói:

– Vậy là ai bảo ngươi nói xấu ta, vu oan ta đây?

Tức khắc, Trương Tấn chợt đứng lên nói:

– Vương Liên đại nhân, ngài uống say rồi.

– Sứ giả, tiễn Vương Liên đại nhân đi nghỉ ngơi. – Trương Tấn ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, hai tên võ sĩ nhào vào định lôi Vương Liên đi.

Mộc Lan không nói gì, trực tiếp từ đai lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm để lên bàn.

– Không có ranh giới cuối cùng thì vẫn có điểm cuối. – Mộc Lan thản nhiên nói.

Các ngươi có thể không từ thủ đoạn mà nói xấu chồng của ta, hắt nước bẩn lên người hắn, nhưng chúng ta cũng có thể phản kích.

Nếu là ngay cả phản kích đều không được phép, vậy cũng chớ trách ta động thủ.

Ai dám đến lôi Vương Liên đi, kiếm của Mộc Lan liền dám chém đứt cánh tay người đó, dù sao tính mạng võ sĩ cũng không đáng giá.

Thẩm Lãng nói:

– Vương Liên, là ai xúi ngươi bêu xấu ta vậy?

Vương Liên nói:

– Là thành chủ Liễu Vô Nham.

Nghe những lời này, sắc mặt Liễu Vô Nham kịch biến, lớn tiếng quát lên:

– Vương Liên, ngươi không được nói bậy nói bạ, nói năng lung tung, ngươi say rồi.

Vương Liên hoàn toàn tiến vào thế giới mới, cả người hưng phấn quá độ.

Ta muốn bay, ta muốn bay.

Gã chợt bắt đầu lột quần áo cởi truồng, tiếp đó hướng đáy quần về về phía thành chủ Liễu Vô Nham.

– Chính là Liễu Vô Nham ông đấy, chính là ông xúi ta nói xấu Thẩm Lãng.

– Mỗi ngày ông đều la mắng, vênh mặt hất hàm sai khiến ta. Ông có biết hay không? Ta đã cắm sừng ông, ta đã ngủ với tiểu thiếp của ông, tám lần, tám lần đó, ha ha ha!

– Tiểu thiếp của ông nói ông liệt mợ nó rồi, mỗi lần rõ ràng chèo chống không nổi ba hơi, vẫn còn cố mà dây dưa bên cạnh một khắc, giả vờ bản thân ông lợi hại lắm.

Chú thích của Bánh: Lại đại chương bốn ngàn chữ, các huynh đệ, cho ta phiếu đề cử, lạy mọi người đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.