Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 96: Sát khí bức người! Lên đến tột đỉnh


Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 96: Sát khí bức người! Lên đến tột đỉnh

Tiệc rượu bắt đầu!

Đầu tiên là Trương Tấn phát biểu lời cảm ơn sâu sắc.

Đặc biệt cảm ơn sâu sắc mấy vị đại nhân vật đến.

Tiếp theo là thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham phát biểu cảm xúc, khen ngợi Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên là một đôi uyên ương được đất trời tạo nên.

Sau đó là Chúc Vô Biên phát biểu cảm nghĩ, chúc mừng Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên xứng đôi vừa lứa.

Bỏ qua không đề cập đến một đống lời nhảm nhí lược bớt năm nghìn chữ.

Trong quá trình những người này nói chuyện.

Nhị giáp tiến sĩ, Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính cũng không hó hé, rụt rè vỗ tay, lộ ra nụ cười.

Nam Cung Bình không nói gì, không vỗ tay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười.

Đường Doãn vô cùng điểu, không nói, không thèm vỗ tay, không cười.

Thẩm Lãng điểu nhất, chẳng nói, chả vỗ tay, éo cười, bận xem tranh khiêu dâm. Ba lần giả vờ không cẩn thận đụng vào đùi Mộc Lan, rồi bị nàng âm thầm túm cổ tay, cầu xin tha thứ lại được thả.

Kế tiếp, tiệc tiến vào thời gian cụng ly, uống rượu ngon, ra sức ăn đồ ngon.

Nhưng tình cảnh vẫn còn có chút ngượng ngùng.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Lan ở đây.

Nhiệm vụ tối nay, chính là bao vây tấn công Thẩm Lãng.

Cho nên, điều này khiến cho hết thảy mọi người đây không dễ dàng mà đi nịnh hót.

Cơ hội vốn đang rất tốt, Trấn Bắc hầu nhị công tử ở đây, thế tử của Bá tước Tấn Hải Đường Doãn ở đây, Ngân y Tuần sát sứ Lý Văn Chính, công tử của Bình Nam đại tướng quân Chúc Vô Biên cũng ở đây nốt.

Thế nhưng chả ai dám mở miệng vì sợ làm rối loạn tiết tấu.

Ước chừng một lúc lâu, cuối cùng có người bắt đầu.

Người này họ Thập tên là gì không quan trọng, mấu chốt là một cử nhân.

Dù cho ở thành Huyền Vũ, cử nhân cũng tuyệt đối là xã hội thượng lưu, vô cùng hiếm lạ.

Nhưng ở bàn tiệc tối nay, thân phận cử nhân cũng chính là một tấm vé vào cửa.

– Gần đây có ra một quyển sách đặc sắc, các vị có biết hay không?

Tinh thần Thẩm Lãng chấn động, đã tới rồi đây!

– Chỉ sợ rằng không biết còn khó hơn, quyển sách này gây sốt quận Dương Võ cùng quận Nộ Giang, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan tràn toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam.

– Quyển sách này viết thật sự số một, lời văn bên trong hết sức sâu cay, nói hết thế gian tình đời.

Nhìn xem, chuyện này không bình thường đến cỡ nào đi.

Những người đó lại khen ngợi quyển sách Thẩm Lãng như thế.

Vì cái gì?

Chính là trước tiên tâng bốc quyển sách này đến tận mây xanh, sau đó lại nện xuống thật mạnh tới chết.


Cũng chính là tại cái tiệc này bọn họ có thể ba hoa khoác lác về quyển sách đó, bởi vì không ai dám nói các ngươi nhìn nè cái quyển này bìa sách là Từ Thiên Thiên đó.

Bởi vì có thể khống chế mọi lời đồn đãi.

Nếu như đặt ở trên đường cái mà nói đến quyển sách này, cam đoan vô số đàn ông phun khắp mặt mày Từ Thiên Thiên.

– Các ngươi còn không biết đi, tác giả quyển sách Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh, lại ở giữa chúng ta chư vị ngồi ở đây.

– Thật vậy chăng?

– Không thể nào! Đã vậy.

– Nhanh nào, mau nói cho chúng ta biết đó là ai?

Kỹ thuật diễn xuất của đám người này quá lộ liễu, thật là khiến người ta có chút không đành lòng nhìn thẳng.

– Vị Lãng Lăng Tiếu Tiếu Sinh này là cô gia huyền vũ phủ Bá Tước Thẩm Lãng. – Tên cử nhân chỉ đến hướng Thẩm Lãng.

Lập tức, mọi ánh mắt đều nhìn về Thẩm Lãng.

Kế tiếp, gần như tất cả mọi người đang ca ngợi quyển sách Thẩm Lãng viết xuất sắc đến cỡ nào, thật siêu phàm thoát tục.

– Ta thích nhất chính là bài thơ trong quyển sách này, viết thiệt là hay quá, quả thực lọt vào trong tầm mắt ba phần, mỗi khi đọc lấy, cũng không nhịn được trong lòng cảm khái vạn phần.

– Đúng, đúng, đúng vậy! Các ngươi thích nhất là bài thơ nào bên trong?

– Hồi thứ nhất trong truyện nói: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

– Thơ hay, thơ hay tuyệt đỉnh.

– Ngắn gọn đanh thép, giống như một thanh kiếm sắc bén.

Lúc này, ngay cả Đường Doãn cùng Nam Cung Bình, cùng với nhị giáp tiến sĩ Lý Văn Chính cũng không nhịn được thảo luận về bài thơ.

Tất cả khách mời ở đây, toàn bộ gia nhập trận thảo luận này.

Toàn bộ tiệc, giống như biến thành một phòng khách văn học, hơn nữa còn là phòng văn học tâng bốc Thẩm Lãng.

Gần như tất cả mọi người, đều đang khen ngợi bài thơ này viết hay dường nào.

Nhưng ngay lúc này!

Chủ bộ thành Huyền Vũ, cử nhân Vương Liên vỗ bàn một cái.

– Rầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Tất cả mọi người đều an tĩnh lại, ánh mắt nhìn về gã.

Mọi thứ đều giống như diễn tập trước thật chính xác.

Vương Liên chợt đứng lên, chỉ vào Thẩm Lãng lạnh lùng nói:

– Thằng vô sỉ kia, không chỉ đoạt người con gái của ta, còn trộm thơ của ta.

– Thẩm Lãng, vì sao ngươi phải đạo văn chương của ta, đạo thơ của ta?


– Ngươi chính là một tên trộm cắp văn học vô sỉ, bài thơ này rõ ràng là do ta viết, vì sao ngươi dám ăn cắp?

Tối hôm nay bước thứ hai công kích với Thẩm Lãng, rốt cuộc chứng thực!

Trương Tấn hỏi qua Trương Xung, tiệc đính hôn công kích đối với Thẩm Lãng, có điểm dừng nào không.

Trương Xung đáp:

– Thẩm Lãng có ranh giới cuối cùng sao? Đến mà không trả lễ thì không hay!

Trương Tấn bèn hỏi:

– Nếu như không có điểm dừng, có phải giảm phẩm cách chúng ta không?

Trương Xung thản nhiên nói:

– Đấu tranh chính trị không có cận chiến, chỉ có dơ bẩn cùng càng thêm dơ bẩn.

Cho nên, Trương Tấn dựa theo lời của cha chứng thực vô cùng khá.

Hơn nữa, từng bước một lần lượt tiến lên.

Lực sát thương càng ngày càng mạnh.

Kế tiếp chiêu thứ ba, mới là một kích trí mạng.

Thế nhưng Trương Tấn vô cùng muốn biết, chiêu thứ hai trước mắt này Thẩm Lãng có giải được không?

Vương Liên vừa nói xong, toàn bộ những người ở đây khiếp sợ!

– Không thể nào, cô gia Thẩm Lãng sẽ không làm chuyện vô sỉ vậy đi.

– Đạo văn? Hoàn toàn là sỉ nhục của văn nhân!

– Thẩm Lãng công tử, ngươi mau ra đây giải thích đi chứ.

– Vương Liên đại nhân, ngươi có chứng cớ không vậy? Không có chứng cớ, không thể nói càn.

Lúc này, một trưởng lão lớn tuổi đứng dậy.

Bởi vì lão thực sự ngồi tít mặt sau, Thẩm Lãng lúc này mới thấy rõ lão.

Lại là đại giáo tập học đường trấn Hàn Thủy, dùng Địa cầu nói chính là hiệu trưởng trung học, năm nay đã bảy mươi tuổi.

Nhưng lão chỉ là một tú tài mà thôi, có tư cách gì dự tiệc tối nay đâu, hoàn toàn là vì Thẩm Lãng mà đến kìa.

Hơn nửa năm trước, chính lão đuổi cổ Thẩm Lãng khỏi học đường.

Cái danh hiệu sỉ nhục người đọc sách trên người Thẩm Lãng, cũng là từ trong miệng lão truyền ra.


Lúc này, lão hiệu trưởng già đứng run rẩy, bắt đầu nói:

– Vương Liên đại nhân, Thẩm Lãng đây là học trò của ta. Mặc dù lúc trước hắn không nên thân, nhưng cũng gánh không được tội danh đạo văn thơ như vậy, ngươi nếu không có chứng cứ, cũng không cần tùy tiện bôi bẩn đâu.

Vương Liên nói:

– Đương nhiên là có chứng cứ.

Rồi gã từ trong ngực móc ra một phần văn chương nói:

– Mọi người xem, đây là bài văn tám năm trước thi quận, không giả được chứ?

Thi quận là cửa thứ nhất thi tú tài, người qua được thi quận mới có thể tham gia thi viện, thi xong viện mới có được công danh tú tài, có thể tiến thêm một bước tham gia thi Hương thi cử nhân.

Cho nên, thi quận mặc dù là cuộc thi khoa cử cấp bậc không cao, nhưng lại có quyền uy chính thức.

Vương Liên bắt đầu truyền đọc phần bài thi đó, cuối cùng truyền đến trong tay mấy người Đường Doãn, Lý Văn Chính, Nam Cung Bình.

Thành chủ Liễu Vô Nham tiến lên chỉ vào phần bài thi này nói:

– Không sai, đây đúng là bài thi quận tám năm trước quận Nộ Giang. Mặt trên còn có con dấu lúc đó phủ Thái Thú cùng phủ học chính Đề đốc hành tỉnh Thiên Nam.

– Lại nhìn mấy trang giấy, xem nét chữ này, hoàn toàn không làm giả được.

– Mấy vị công tử, các ngươi xem, trên bài thi Vương Liên ngay từ đầu liền viết là bài thơ này: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

– Vương Liên ở kỳ thi quận tám năm trước từng viết bài thơ đó, hôm nay trong sách Thẩm Lãng lại xuất hiện bài thơ ấy, không hề nghi ngờ là đạo văn.

– Bằng chứng như núi!

Mọi người tại đây ồ lên.

– Thật không ngờ được lại đi sao chép thật.

– Làm uổng công ta thưởng thức cái bài thơ đó như thế, thật không ngờ lại là đạo văn.

– Đơn giản là sỉ nhục của văn nhân!

Sách Thẩm Lãng quá gây sốt, căn bản chèn ép không được, cũng vô pháp cấm vận.

Như vậy dứt khoát tâng bốc đến chỗ cao nhất, sau đó đem tội danh đạo văn vu oan lên đầu Thẩm Lãng.

Thế là danh tiếng liền hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước tất cả mọi người đang thảo luận trong sách gièm pha Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, chẳng mấy chốc đã chuyển biến thành đàm luận vụ tai tiếng Thẩm Lãng sao chép đạo văn.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền nghìn dặm.

Chỉ cần tối hôm nay Thẩm Lãng không thể chứng minh sự trong sạch của mình, vậy ngày mai cái tội danh sao chép đó sẽ trở thành ván đã đóng thuyền.

Coi như về sau thay đổi được chân tướng cũng vô ích, cũng chả ai tâm.

Đại chúng phun nước bọt như là đạn buổi tối tình cảm phun mãnh liệt, một đi không trở lại.

Lão hiệu trưởng nói:

– Vương Liên đại nhân, học trò Thẩm Lãng của ta cùng ngài không hề quen biết, hắn làm sao có thể sao chép được thơ của ngài chứ?

Vương Liên nói:

– Lão tiên sinh, ngày đó sau khi Thẩm Lãng bị thương, ta thấy tội nghiệp hắn nên đã từng đến nhà hắn giúp ôn tập bài học, dạy hắn đọc sách hơn nửa tháng. Thật không ngờ người này lòng lang dạ sói, lại đạo văn do ta viết.

Lão hiệu trưởng run rẩy chỉ vào Thẩm Lãng thốt lên:

– Có việc này sao.

Thẩm Lãng chẳng để ý lão, mà là đưa tay bảo:


– Đưa bài thi của Vương Liên cho ta xem.

Vương Liên cùng Liễu Vô Nham tiến lên, mở phần bài thi ra, để cách Thẩm Lãng chừng hai thước, cũng không giao vào tay hắn.

Thẩm Lãng vừa nhìn, lập tức đoán được.

Đây đúng là bài thi quận tám năm trước, mặc kệ là trang giấy hay chữ viết, đều tràn đầy dấu vết năm tháng.

Hơn nữa bài thi ngay từ đầu, quả nhiên có chữ: Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

Quan trọng nhất là, mỗi một chữ trên bài thơ đó, cũng là chữ viết của Vương Liên, hơn nữa còn là gã tám năm trước viết.

Mỗi một chữ, cũng đều tràn đầy dấu vết năm tháng.

Dù cho dùng X quang thêm trí não nhân tạo, cũng vẫn chắc chắn đây là Vương Liên bút tích, không phải ngụy tạo.

Bài thi là thật, phía trên mỗi một chữ cũng là thật.

Lợi hại nha!

Quả thực để cho người ta xem thế là đủ rồi!

Thoạt nhìn, hoàn toàn là bằng chứng như núi.

Nhưng không hề nghi ngờ, căn bản Vương Liên chưa viết qua bài thơ này.

Vậy Vương Liên làm sao làm được hả?

Trong khoảnh khắc, Thẩm Lãng liền đoán được biện pháp.

Vương Liên là chưa từng viết bài thơ kia, nhưng bài thơ đó chỉ có mười sáu chữ, mỗi một chữ đều vô cùng bình thường, gần như mỗi một người đọc sách đều viết qua.

Như vậy, Vương Liên liền cầm chữ viết lúc trước toàn bộ lấy kéo cắt đi, ghép thành bài thơ này.

Tiếp đó tìm tới chuyên gia thi họa giỏi nhất, dính mười sáu chữ vào trên phần bài thi tám năm trước, cuối cùng phía ngoài bài thi bôi một tầng giấy trong suốt.

Biết trâu bò nhất là cái gì không?

Cuối cùng tầng giấy trong suốt này cũng lột xuống từ chỗ trống một tác phẩm thi họa từ tám năm trước, như thế mới có dấu vết của thời gian.

Ở trên địa cầu, công lực những tên họa sĩ làm giả tranh đã đến trình độ đỉnh cao.

Một bức tranh nổi tiếng có thể công khai bán ba phần, giữ tiêu chuẩn ba phần.

Không chỉ như thế, còn có thể làm được một nửa là thật, một nửa là giả, ghép lại không có khe hở.

Tóm lại, không phải tuyệt đối người trong nghề, căn bản là nhìn không ra bất luận sơ hở gì.

Mà phần bài thi tám năm trước của Vương Liên này cơ hồ làm giả đạt tới đỉnh cao.

Chí ít Thẩm Lãng hoàn toàn nhìn không ra sơ hở.

Mỗi một chữ đều là thật, mỗi một phần trang giấy đều có dấu vết của tám năm trước, mỗi một quan ấn cũng đều là thật.

Cái này đại biểu quyền uy, thật sự không thể thật hơn được.

Thẩm Lãng chỉ cần xem thế là đủ rồi, hô to một tiếng lợi hại.

Ngay cả một quan phủ cấp quận đều giúp đỡ Vương Liên làm giả, muốn quăng tội danh sao chép đạo văn đổ vấy cho Thẩm Lãng.

Vương Liên chỉ vào Thẩm Lãng lạnh giọng nói:

– Hiện tại bằng chứng như núi, Thẩm Lãng nhà ngươi còn gì nói không?

Chú thích của Bánh: Chương sau sẽ giết gã, tuyệt đối không bày trò dây dưa, tuyệt đối không sao chép thơ! Các vị VIP đầu phiếu cho ta đi, cho ta sức mạnh để ta gõ chữ đến nửa đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.