Đọc truyện Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế – Chương 90: Trí tuệ thật sự như yêu! Tài năng đến người ta phải run sợ
Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác trong lòng vô cùng uể oải sa sút.
Bởi vì, vừa nãy ông ta mới lấy được danh sách khách mời dự lễ đính hôn của Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên.
Tình thế cục diện đặc biệt không tốt.
Thái thú Trương Xung cuối cùng lộ ra cái nanh hung ác.
Đã mơ hồ có tư thế bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Có mấy người khách mời Bá Tước đại nhân cảm thấy không nên có mặt, vậy mà cũng tham dự.
Thứ nhất, thế tử Đường Doãn phủ Bá Tước Tấn Hải phía bắc.
Tấn Hải Bá Tước nhà ngươi cùng Huyền Vũ Bá Tước chúng ta có mâu thuẫn, nhưng đó cũng là mâu thuẫn giữa quý tộc lâu đời chúng ta mà thôi?
Bây giờ ngươi lại ngang nhiên đứng cùng phái tân chính ở một bên, ngươi đây là ý gì?
Thứ hai, nhị công tử Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Bình.
Vị Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao này là một thành viên danh tướng Việt quốc, thống soái đại quân phía bắc.
Ông ta là một quý tộc, xen vào giữa tân quý tộc cùng quý tộc lâu đời.
Đầu tiên, ông ta có đất phong, nhưng lại không phải rất lớn, chỉ có tám trăm km2 mà thôi.
Bởi vì tổ tiên ông ta cũng chỉ là một Bá Tước tam đẳng, sau khi Nam Cung Ngao đầu nhập trong quân, nam chinh bắc chiến, lập được công lao hiển hách, quốc quân hạ chỉ tấn thăng tước vị ông ta thành Hầu tước.
Cho tới nay, vị Hầu tước Trấn Bắc này cũng là phái trung lập.
Đứng giữa quý tộc lâu đời cùng phái tân chính.
Mà bây giờ, ông ta lại phái chính mình con thứ hai tham gia lễ đính hôn của Trương Tấn.
Đây là một tín hiệu vô cùng không ổn, đại biểu cho lập trường Hầu tước Trấn Bắc đang nghiêng đi.
Mà vị khách mời thứ ba là Huyền Vũ Bá Tước tước cực kỳ không muốn nhìn thấy.
Sứ giả Hội Ẩn Nguyên.
Hội Ẩn Nguyên là làm cái gì?
Là một trong mấy tiền trang lớn của cả vương triều Đại Viêm, nắm giữ con số tài phú khổng lồ, việc kinh doanh trải rộng mười mấy quốc gia.
Mấy trăm năm qua, hội Ẩn Nguyên cùng các quý tộc lâu đời quan hệ vô cùng tốt, lợi ích cho nhau lui tới vô cùng mật thiết.
Có thể nói như vậy, hội Ẩn Nguyên là hậu thuẫn kiên cố nhất của các quý tộc lâu đời.
Lúc trước hội Ẩn Nguyên cùng phái tân chính là phân rõ giới hạn, gần như không có bất kỳ qua lại lợi ích nào.
Mà bây giờ, hội Ẩn Nguyên lại điều động sứ giả tham dự hôn lễ Trương Tấn?
Đây là tín hiệu gì?
Lẽ nào hội Ẩn Nguyên cũng muốn thay đổi lập trường sao?
Điều này đối với Huyền Vũ phủ Bá Tước, với tất cả lâu đời quý tộc, giống như tai họa ngập đầu a.
Điều quan trọng nhất là!
Nền tảng của phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng đều ở trong tay hội Ẩn Nguyên.
Đời trước Huyền Vũ Bá Tước tước thiếu món nợ khổng lồ, chủ nợ chính là hội Ẩn Nguyên.
Không nói đến hội Ẩn Nguyên trực tiếp tới cửa đòi nợ, dù cho họ công khai tình trạng kinh tế phủ Bá Tước Huyền Vũ, đó cũng là một tai họa khổng lồ.
Do dự một lúc lâu, Bá Tước đại nhân tìm tới Thẩm Lãng, dùng giọng điệu ôn hòa hiếm nói:
– Lãng nhi, lễ đính hôn của Trương Tấn cùng Từ Thiên Thiên, con không nên đi.
Nghe nói như thế, Thẩm Lãng lập tức cự tuyệt.
– Không đi sao được ạ? – Thẩm Lãng nói:
– Nàng dù sao cũng là vợ trước của con kia mà, nhất dạ phu thê bách nhật ân.
Lấy tư cách đàn ông, hỏi rằng có chuyện nào sảng khoái nhất thì rất nhiều người chưa từng có trải nghiệm qua.
Đi dự hôn lễ của bạn gái cũ hay là vợ trước, sau đó bên người còn mang theo một người vợ còn xinh đẹp cao quý hơn so với nàng.
Chẳng những thế, mình còn phải đẹp trai, chói mắt hơn chú rể của bạn gái cũ nhiều hơn nữa.
– Lãng nhi, con nói chuyện đàng hoàng đi. – Bá Tước đại nhân nói.
Thẩm Lãng nói:
– Nhạc phụ đại nhân, vì lễ đính hôn của cô ả, con thực sự chuẩn bị rất lâu đó. Còn viết riêng cho nàng một quyển sách, còn đặc biệt vì nàng đặt làm một bộ y phục, nếu như không đi, bộ y phục của con chẳng phải là làm không công sao? Quyển sách kia không phải viết không sao?
Bá Tước đại nhân bảo:
– Từ Thiên Thiên khóc từ sáng đến tối, Từ Quang Doãn xách đồ trong nhà đập nát hết, sách của con nói toạc móng heo ra hết rồi đó thôi?
Đâu chỉ thế không thôi?
Còn có vô số đàn ông với bức họa Từ Thiên Thiên bắn cả vạn mũi tên đấy chứ.
Lúc này chưa đến một ngày, phía trên quyển tranh minh hoạ《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》đều lem luốc một tầng màu trắng.
Bất quá Bá Tước đại nhân là người đứng đắn, chẳng liên tưởng đến bất kỳ cái gì liên quan.
Bá Tước đại nhân nét mặt nghiêm trọng, đành phải khuyên:
– Lãng nhi, cục diện trước mắt thật sự chẳng hề tốt chút nào, Trương Xung bện một cái lưới lớn, bao phủ từ bốn phương tám hướng hướng đến phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta, cái gọi là lễ đính hôn càng là một trận diễn tập, một khi con đi sẽ thành đích cho mọi người chỉ trích, gặp nhiều thua thiệt.
Thẩm Lãng nghiêm túc hỏi:
– Kẻ địch phủ Bá Tước Tấn Hải phía bắc cũng phái người đến sao?
Bá Tước đại nhân gật đầu.
Thẩm Lãng lại nói:
– Chủ nợ nhà chúng ta cũng tới luôn một thể?
Lần này, Bá Tước đại nhân thực kinh ngạc.
– Không những thế. – Bá Tước đại nhân nói:
– Còn thêm một đại nhân vật, ông ta đến sẽ cho một đòn trí mạng vào thanh thế phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Đây mới là khiến Bá Tước đại nhân mất mát nhất.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, một đại nhân vật khác? Sẽ khiến cho thanh thế phủ Bá Tước rơi vào bị động tuyệt đối!
Vậy người này là ai thế?
Đây cũng là một đại nhân vật tiêu biểu, mà lần này lại thay đổi lập trường.
Hắn không khỏi tìm tòi đại nhân vật xung quanh trong đầu một lần.
– Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao, ông ta phái người đến sao? – Thẩm Lãng chợt hỏi:
– Vậy chắc chắn không phải là thế tử, chỉ có thể con trai thứ hai, có thể con thứ ba.
Lần này, Bá Tước nhìn Thẩm Lãng mà hoàn toàn không thể tin nổi.
Ông chỉ vừa mới lấy được danh sách kia, không có cho bất kỳ ai xem qua.
Trên cái thế giới này thật sự có người thông minh như vậy sao?
Cái này hoàn toàn bất đồng so với cả đêm học thuộc lòng 《 Kim Thị Gia Huấn 》, kia chỉ có trí nhớ cực mạnh, mà đây là trí tuệ đó.
Huyền Vũ Bá Tước lấy danh sách đưa ra.
Sau đó, ông nhìn bản đồ trên vách tường, thở dài nói:
– Lãng nhi, ta thật sự có chút tâm lực tiều tụy, trước mắt khó bề phân biệt, có một loại cảm giác tòa nhà đồ sộ sắp sụp.
Thẩm Lãng kinh ngạc, nhạc phụ chưa từng có mất tinh thần nản lòng như vậy.
Người đàn ông mạnh mẽ nhất chưa bao giờ sẽ lộ ra suy yếu ở trước mặt người khác.
Cho tới nay tuy rằng thiên tư Kim Trác không cao, nhưng vĩnh viễn đóng vai một Huyền Vũ Bá Tước kiên nghị mạnh mẽ, để tất cả mọi người ở phủ Bá Tước được ông che chở dưới cánh chim của mình.
Mà bây giờ gió thổi báo dông tố sắp đến, ông ấy thật là cảm thấy có chút đơn độc khó khăn.
Lại ở trước mặt Thẩm Lãng lộ ra dáng vẻ suy yếu.
Vẻ mặt Thẩm Lãng chấn động.
Cái này không thể được nha, con còn muốn ăn cơm mềm, con còn muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý đó.
Mộc Lan con cũng còn chưa ngủ, tiểu Băng cũng còn chưa ngủ.
Hơn nữa, ngày đó con còn ở phủ Bá Tước phát hiện một cô gái đặc biệt xinh đẹp, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt đặc biệt to, ngũ quan càng tinh xảo.
Hắn đang nghĩ ngợi mở miệng thế nào hướng Mộc Lan điều đến bên người đây.
Ngày lành của ta mới qua hơn một tháng, hơn nữa cuộc sống rất tốt thoải mái hơn còn ở phía sau kìa.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng không thể đổ, lại còn phải càng ngày càng mạnh.
Không được, cần thiết làm cho nhạc phụ đại nhân lập tức phấn chấn.
…
Thẩm Lãng nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái Gia Cát Lượng, hơn nữa còn là bản 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》(của La Quán Trung), không phải bản 《 Tam Quốc Chí 》(của Trần Thọ).
Sau khi mở mắt ra, Thẩm Lãng lộ ra nụ cười thận trọng bình tĩnh, phảng phất mọi thứ đều đang trong tầm nắm giữ.
– Nhạc phụ đại nhân, kỳ thực trước mắt rõ ràng như vậy, chẳng hề tiến thoái lưỡng nan chút nào. Mặc dù có chút hiểm ác, nhưng chỉ cần biết người biết ta, chúng ta thắng kia không khó, vì sao ngài phải bi quan như vậy đây?
Bá Tước đại nhân nói:
– Khó khăn chính là biết người biết ta cơ, bản lĩnh Trương Xung này vô cùng độc ác, hơn nữa thiên mã hành không, để cho người ta hoàn toàn khó cân nhắc. Lần trước ở quận Đông Giang, Đông Giang Bá Tước còn chưa có hiểu rõ chuyện gì xảy ra đã bị hắn ép lên cùng đường, tiếp đó một kích tuyệt sát, trở thành đạp bể đá để Trương Xung thăng chức rất nhanh.
Thẩm Lãng cười lạnh nói:
– Bằng không thì sát chiêu kế tiếp của Trương Xung, thoạt nhìn khó bề phân biệt, kì thực rất đơn giản, tiểu tế liếc mắt một cái là nhìn thấu, con phân tích một chút cho Nhạc phụ đại nhân.
Bá Tước đại nhân nói:
– Thực sự thế sao?
Gia Cát Lãng gật đầu nói:
– Đương nhiên rồi.
Bá Tước đại nhân lập tức sai bảo:
– Tất cả mọi người lui ra ngoài, đi gọi lão thầy đồ Lâm tới.
Một lát sau, tâm phúc phụ tá Bá Tước đại nhân tín nhiệm nhất thầy đồ Lâm tới.
Sau đó, hai người chờ Thẩm Lãng phân tích.
À không, là biểu diễn!
…
– Nhạc phụ đại nhân, lão thầy đồ Lâm, đối thủ chủ yếu của phủ Bá Tước chúng ta là Trương Xung.
– Vì con có thể an tâm mà ăn cơm mềm, hưởng thụ vinh hoa phú quý, con liền thường xuyên đặt mình vào vị trí Trương Xung, vắt hết óc nghĩ phải làm thế nào giết chết phủ Bá Tước Huyền Vũ.
– Khụ khụ… – Bá Tước đại nhân nhắc nhở Thẩm Lãng khi nói chú ý một chút, đừng nhập tâm quá đáng.
Thẩm Lãng nói tiếp:
– Trong tay có quân cờ gì, mới có thể hạ cờ đó. Kẻ địch sợ hãi gì nhất, chúng ta liền phải làm cái đó.
– Phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta sợ nhất gì? Thứ nhất là bị cô lập, mất đi sự che chở, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cảm giác đưa mắt đều là địch.
– Tử tước phủ Lan Sơn đã giao ra đất phong cùng binh quyền, phủ Bá Tước Tấn Hải cùng phái tân chính liên thủ muốn giết chết chúng ta, toàn bộ phe phái quý tộc hành tỉnh Thiên Nam giống như cũng chỉ còn lại một cột chống trời, đó chính là phủ Hầu tước Trấn Bắc.
– Hầu tước Trấn Bắc Nam Cung Ngao là đầu sỏ quân đội, nắm trong tay có gần mười vạn đại quân. Nhà của ông ta cũng có đất phong tám trăm km2, có hai nghìn quân riêng.
– Tân chính của quốc quân như là ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, phủ Hầu tước Trấn Bắc như là một cây đại thụ ngăn trở cho chúng ta cái ánh sáng ấy đốt cháy, phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta trình độ nào đó là ở dưới bóng râm ông ta che chở.
– Mặc dù Hầu tước Trấn Bắc lúc trước vẫn luôn tỏ vẻ trung lập, ít giao tiếp cùng quý tộc lâu đời, thậm chí con kết hôn rồi ông ta cũng không có phái người tới, nhưng kỳ thực ông ta cũng không có gây trở ngại che gió che mưa cho nhà chúng ta, bởi vì nhà ông ta có đất phong cùng tư quân.
– Mà lần này, Trương Xung trực tiếp rút hết cây cột chống trời này, để lập trường của Hầu tước Trấn Bắc nghiêng đi hướng phái tân chính. Kể từ đó, toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ biến thành quý tộc lâu đời lớn nhất Thiên Nam hành tỉnh, chúng ta lẻ loi mà phơi khô ở dưới ánh mặt trời quốc quân tân chính.
Huyền Vũ Bá Tước gật đầu, ông đúng là có loại cảm giác này. Khi ông biết Trấn Bắc Hầu phái con trai thứ hai tham gia tiệc đính hôn Trương Tấn, nội tâm ông có cảm giác lo sợ không yên.
Hầu tước Trấn Bắc bứt ra mà đi, phủ Bá Tước Huyền Vũ lẻ loi mà đứng sừng sững trong mưa rền gió dữ.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
– Nhạc phụ đại nhân, không dựa vào người khác được, duy nhất có thể dựa vào chính là mình. Phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta ở hành tỉnh Thiên Nam nhất định phải một mình chiến đấu anh dũng.
– Hầu tước Trấn Bắc là có 800 km2 lãnh địa cùng hai nghìn tư quân, thế nhưng cái đó và mười vạn binh quyền đại quân so với bắt đầu cái gì cũng không phải, đây cũng là nguyên nhân lập trường của hắn lệch đi.
– Nhưng mà, một chiêu này của Trương Xung là hư chiêu. – Thẩm Lãng nói:
– Hắn muốn chúng ta sai lầm, muốn lấy tài nguyên chiến lược chúng ta đầu nhập đến phủ Hầu tước Trấn Bắc, muốn chúng ta dùng hết toàn lực đi xoay chuyển lại lập trường của Hầu tước Trấn Bắc.
– Thế nhưng, chúng ta không thể đầu nhập bất luận tài nguyên gì. Hầu tước Trấn Bắc muốn thay đổi lập trường, cứ để ông ta đi!
– Kế tiếp, chuyện thứ hai chúng ta rất sợ hãi, chính là bị chặt đứt vòng luân chuyển tiền tệ. – Thẩm Lãng nói:
– Con biết phủ Bá Tước chúng ta không những không có lợi nhuận cùng tiền tích góp, ngược lại còn thiếu một món nợ khổng lồ. Một khi bị chặt đứt vòng luân chuyển tiền tệ, hậu quả khó lường.
– Sau khi hoàn thành hai bước bố cục xong, nếu con là Trương Xung, kế tiếp liền sẽ dùng một chiêu trí mạng nhất, hoàn toàn chặt đứt cánh tay phủ Bá Tước Huyền Vũ, đoạn tuyệt sinh cơ phủ Bá Tước!
– Mà bước sát chiêu thứ ba chính là tranh đảo Kim Sơn, giải quyết dứt điểm.
– Nếu như con không có đoán sai, quốc quân rất nhanh đã muốn hạ chỉ, muốn làm một mẻ khỏe suốt đời, hoàn toàn xác định sở hữu của đảo Kim Sơn.
– Mà Trương Xung cùng Chúc Nhung đã chuẩn bị bố cục trên nửa năm cho chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn, cho nên từ trình độ nào đó, chúng ta hoàn toàn mất đi đảo Kim Sơn giống như nhất định biến thành sự thực.
– Một khi chúng ta hoàn toàn mất đi đảo Kim Sơn đảo, chủ nợ của chúng ta cảm thấy chúng ta sẽ không có năng lực trả nợ, sẽ quyết định công khai đòi nợ, nguy cơ nợ nần phủ Bá Tước Huyền Vũ bùng nổ, cho đến lúc này phải làm gì?
– Không trả nợ là không thể nào, quốc quân đều có thể mượn cơ hội tạo áp lực. Con không biết chúng ta nợ bao nhiêu, nếu như con không có đoán sai, nhất định là còn chưa ra.
– Hơn nữa, vật thế chấp món nợ này chính là đảo Vọng Nhai phải không? Giấy nợ cũng sắp đến kỳ đúng không ạ?
Bá Tước đại nhân cứng họng không trả lời được mà nhìn Thẩm Lãng.
Những bí mật này, ông ta chưa từng tiết lộ qua đâu.
Thực sự là… trí tuệ gần như yêu mà.
– Mượn một khoản nợ kếch sù, nhất định phải có vật thế chấp. Đời trước Bá Tước đại nhân không có khả năng lấy bản thổ đất phong ra thế chấp, chỉ có thể dùng đảo Vọng Nhai.
Thẩm Lãng nói:
– Phủ Bá Tước chúng ta có bốn nguồn thu chính: lương thực và tơ tằm của đất phong, muối và sắt của đảo Vọng Nhai.
– Tiền lời hàng năm của muối và sắt đảo Vọng Nhai, chiếm hơn sáu phần tiền lời của phủ Bá Tước. Đến lúc đó chủ nợ sẽ mời quốc quân đứng ra làm chủ, đòi lấy đảo Vọng Nhai.
– Mà một khi mất đi đảo Vọng Nhai, đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ mà nói, liền không chỉ là thương gân động cốt, mà là cánh tay cùng bắp đùi đều bị chém đứt. Mất đi sáu thành tài nguyên, cho đến lúc đó lựa chọn duy nhất của chúng ta, chính là xoá bỏ quân đội.
– Mà làm một nhà quý tộc lâu đời, nếu đã không có quân đội, liền giống như con sói mất đi nanh vuốt, như là miếng thịt trên tấm thớt mặc cho người làm thịt. Mất đi quân đội, chúng ta căn bản không gánh nổi đất phong của bản thân, đến đây thì phủ Bá Tước Huyền Vũ coi như là xong rồi.
– Nếu như con là Trương Xung, phải phân rõ ba bước giết chết phủ Bá Tước Huyền Vũ.
– Mời nhạc phụ đại nhân chỉ giáo, mời thầy đồ Lâm chỉ giáo!
Hoàn tất làm dáng xong, Thẩm Lãng hơi cúi người khom lưng.
Bá Tước đại nhân thực sự hoàn toàn sửng sốt.
Thực sự sáng tỏ thông suốt hết rồi.
Bị Thẩm Lãng vừa phân tích xong như thế kia, trước mắt một mảnh sương mù dày đặc phảng phất bị đẩy ra trong nháy mắt vậy.
Bá Tước đại nhân cùng thầy đồ Lâm nhìn nhau một cái, trao đổi sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Thật sự có một luồng khí từ lòng bàn chân dâng lên, nhằm phía bộ não.
Rõ ràng không thể tin nổi!
Trên cái thế giới này lại có người thông minh như vậy?
…
Chú thích của Bánh: Lại là đại chương gần bốn ngàn chữ, thật tình lạy xin mọi người phiếu đề cử, bánh điểm tâm dập đầu cảm tạ!