Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 9: Đừng khệnh khạng, khệnh khạng bị sét đánh đấy
Xem cái vẻ Sư Sư buồn thảm thế kia là biết cô nàng đã hoàn toàn thất vọng về đàn ông rồi. Cũng chẳng trách được, ngày xưa những tay lăng nhăng này nọ với nàng không phải quan to thì cũng là quý tộc phú hào, thế mà chỉ biết ghen tức nhau, tự thể hiện đủ kiểu mà không ai nghĩ đến chuyện cứu cô nàng ra khỏi thanh lâu. Kể cả sau này Tống Huy Tông và trước đó là nhà thơ Chu Bang Ngạn. Anh Chu sung sung sướng sướng đi chơi gái, kết quả là bị cấp trên trực tiếp Tống Huy Tông chặn trước cửa, hết đường chạy, chỉ đành trốn dưới gậm giường nghe sếp và người tình làm việc ở trên. Ghen một cách nghiêm trọng, đồng chí này còn viết một tin nhắn hơi thô tục chửi ngầm sếp, kết quả là bị đá đít khỏi thủ đô, sau này Huy Tông thấy cũng hơi bị có lỗi nên cho về, thăng lên một chức cũng kha khá . Cái sự việc giữa hai gã đàn ông cho thấy trong lòng họ Sư Sư chẳng qua chỉ có địa vị của một cô cave mà thôi.
Tôi thấy có nghĩa vụ phải giảng cho Sư Sư định nghĩa chính xác về tình yêu…ách..quan điểm về tình yêu, để nàng tìm lại tự tin trong tình yêu. Tôi sử dụng một câu mà bà già tôi hay dùng mỗi khi gặp tôi:
– Thấy ai hợp thì tiến tới luôn đi, còn bé nữa đâu…
KHi ăn cơm bọn tôi nói chuyện khá vui vẻ, Lý Sư Sư rất giỏi tán dương người khác, nói những chuyện mọi người thích nói. nàng hỏi Chính Béo tại sao lại nghĩ đến chuyên thống nhất văn tự và đo lường, còn đốt sách chôn nho và vụ mẹ Tần Thủy Hoàng ( bà này cũng khá phong lưu) thì một chữ cũng không nói. Lại hỏi Kinh Kha một vài kiến thức về múa kiếm, anh chàng này rất có phong cách võ hiệp nói: “ta chỉ biết giết người, không biết múa kiếm.” Lại thổi bong bóng.
Giờ mới thấy sự khác biệt của Hoàng đế và anh hùng so với người thường, hai người nói chuyện một cách chuyên chú, không thèm để ý đến bọ ngục phập phồng của Sư Sư. Cũng phải thôi, đến cô hầu quét nhà vệ sinh của Tần Thủy Hoàng cũng được tuyển từ sáu nước với tiêu chuẩn cực cao ( cao đển đâu thì tôi không biết, đoán là đến dâng nước rửa tay với bê khăn cũng phải la trinh nữ) độ phòng ngự của hai người với người đẹp phải cỡ 800 trở lên.
Còn tôi, tội nghiệp thằng tôi, hàng ngày đối diện với Bánh Bao, trên Khởi điểm, các tác phẩm VIP chắc đều nghiêm cấm miêu tả dạng mạo của bạn gái tôi. Nói thế để thấy đối với con gái xấu thì phòng ngữ của tôi là – 100, với phụ nữ thường là -500, còn cỡ như Lý Sư Sư thì là âm vô cực luôn. Chỉ vì ngắm cô nàng mà tôi ăn đến hai bát cơm to, chỉ thua Chính Béo nữa cân cơm. Đến khoảng 10h đêm tôi sắp xếp chỗ ngủ, nói với Sư Sư:
– Em cứ ngủ một mình trước đi, lát chị dâu( tôi thật sự ao ước nói là chính tôi) về sẽ ngủ cùng với em.- Đoạn hỏi Chính Béo và Kinh khờ – Hai người ngủ cùng nhau hay ai ngủ cùng tôi đây?
Chính Béo nói:
– Ạnh ngụ vợi chụ, thặng khợ kịa ngạy ghê quạ.
Tôi gật đầu:
– Cứ thế đi, tôi đi đón Bánh Bao, mọi người về phòng đi!
Sư Sư kéo tôi sang một bên hỏi xem tối ngủ có phải chốt cửa không, tôi nói, chỉ cần tôi không có nhà thì vụ đó không cần thiết. Thật ra bạn đọc cũng có thể nhận ra có một cách sắp xếp khác trong một mớ cách phân phối 5 người, 3 phòng ( môn toán tôi chỉ được 26 điểm trên thang 150) khá thích hợp, đó là tôi và Bánh Bao một phòng, Sư Sư ngủ một mình, Chính Béo , Kinh khờ một phòng, nếu không tính đến ý kiến của Chính béo thì khá hay. Đến đêm tôi có thể lần mò sang phòng khác, nhưng xét rằng Bánh Bao nhất định biết âm mưu của tôi nên hoàn toàn không hiện thật.
Khi đón Bánh Bao, tôi bịa ra một lý do thông dụng muôn đời, Lý Sư Sư- Vương Viễn Nam là em họ tôi, người mẫu thời trang đến ở nhờ và có trả tiền thuê phòng. Bánh Bao không tham tiền nhưng khi tôi và một người phụ nữ khác chỉ có quan hệ về mặt kinh tế sẽ khiến nàng an tâm hơn. Bánh Bao vừa nghe là nổi cáu:
– Sao anh lại lấy tiền của em nó được chứ?
Giây phút đó tôi thật sự rất cảm động, ôm eo nàng dạo bước trên phố khuya, do đèn đường hỏng nên mấy tay du côn huýt sáo trêu chọc bọn tôi ầm ĩ. Khi bọn tôi đi ra chỗ sáng, cả đám bỏ chạy tán loạn, không biết vì nhìn thấy củ đậu trên tay tôi hay vì tướng mạo của Bánh Bao.
Tối hôm đó bạn gái tôi ngủ cùng một cô cave, phòng bên cạnh là một sát thủ, trên giường xếp của tôi là Tần Thủy Hoàng, tôi trải chiếu nằm cách xa gã, chủ yếu là vì sợ gã lăn xuống sẽ đè bẹp tôi.
Thần kinh của tôi đã được cường hóa đến cảnh giới cao cấp rồi, đến mức sáng hôm sau, khi thấy Sáu Lưu, tôi cũng lười không thèm nhìn nữa, ỉu xìu xìu nói:
– Lại ai nữa đây?
Sáu Lưu vẫy tay một cái ra sau lưng, lập tức cửa nhà tôi tối sầm, một tay to con chỉ thấp hơn Diêu Minh ( cầu thủ bóng rổ người TQ, cao 2m1) chút xíu, mặc áo mưa tiến vào. Cái áo mưa rộng thế mà bị cơ bắp của gã căng ra, kêu lách tách muốn rách, gã giật một cái là tung ra, lộ ra một bộ áo giáp, xem ra là một viên tướng. Đôi lông mày của gã vừa rậm vừa dày như hai con dao phay chĩa lên trời, mặt mũi gã rất hung dữ nhưng lại đầy vẻ buồn bã cô đơn, đi vào phòng liếc tôi một cái rôi ngồi phịch xuống, không nói không rằng. Tôi bình tĩnh phẩy tay nói:
– Ngồi đi anh bạn, triều đại nào thế?
Tôi bây giờ rận cắn nhiều không biết ngứa rồi, Tần Thủy Hoàng là bạn cùng phòng còn sợ thằng nào con nào? Gã to con không thèm nói một câu, ngồi ôm đầu với vẻ cực kỳ buồn bã, Sáu Lưu cười hì hì giới thiệu:” Hạng Vũ – Sở Bá Vương”, tôi vội bật dậy:
– A! Anh Vũ, có lỗi, có lỗi quá!
Hạng Vũ tuy thất bại nhưng được công nhận là anh hùng không tranh cãi, bá vương duy nhất lịch sử. Tôi mà dám vô lễ thì gã dùng tay trái cũng quăng tôi sang Iraq được, tất nhiên là phải ghi chú rằng nếu gã thuận tay trái. Hạng Vũ liếc tôi cũng không thèm, để giải vây, Sáu Lưu nói:” còn một người nữa!” đoạn vẫy tay ra ngoài.
MỘt gã trung niên mặt vàng khè đĩnh đạc tiến vào, liếc tôi một cái gật đầu, đoạn vén áo ngồi lên…bàn. Tôi vội chỉ vào salon nói:
– Ngồi bên đó cho thoải mái!
Hắn liếc nhìn tôi nói với giọng uy nghiêm:
– Trẫm là cửu ngũ chí tôn, sao có thể ngồi thấp hơn người khác?
Ài, khó xử đây, tôi nhẫn nại nói:
– Chỗ đó không phải để ngồi.
Gã mặt vàng ho một cái, trịnh trọng nói:
– Trẫm vốn không phải là người, xưa mẹ trẫm mơ thấy rồng quấn trên bụng, có thai sinh ra trẫm, từ lúc trẫm chém rắn trắng khởi nghĩa….
Tôi cuống cuồng lôi hắn xuống, tay chỉ Sáu Lưu rống lên:
– Đồ đểu, đưa Hạng Vũ, Lưu Bang đến một lúc, muốn chơi trò gì đây?
Sáu Lưu cười cười nói:
– Không sao, hai người giảng hòa rồi.
Tôi nhìn người khổng lồ Hạng Vũ, tay chỉ Lưu Bang:
– Anh có thể bụp nó, miễn là đừng đánh chết là được, ở đây có quy định.
Hạng Vũ liếc một cái, ôm đầu sầu khổ nói:
– Yên tâm, tôi không đập nó đâu mà sợ.
Lưu Bang không chịu nổi, đập tay tôi chỉ mặt gào tướng lên:
– Nô tài to gan, dám đối xử với trẫm thế sao?
Tôi tóm cổ áo gã lạnh lùng nói:
– Đừng khệnh khạng, bị sét đánh đấy.- Đoạn chỉ tay lên gác -Tần Thủy Hoàng ở trên đó, với cái bụng của ổng thịt ông không đủ một bữa đâu.