Đọc truyện Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn – Chương 88: chuyên gia đàm phán
Ngày hôm sau, Lý Sư Sư đi từ sớm, Lưu Bang cũng đi tìm góa phụ đen, Tần Thủy Hoàng chơi game, Kinh Kha cùng Triệu mặt trắng lại “luyện kiếm” dưới lầu, Hạng Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra xa xăm, tôi biết tâm anh ấy không bình tĩnh.
Tôi lật xem lại những bức Tần Thủy Hoàng chụp: “Anh Vũ, đừng vội, nếu thuận lợi thì ngày mai Sư Sư có thể dẫn anh lao tới đại bản doanh của chị dâu, đối phó ông già thì chắc trong tầm tay. Lão già mà, chẳng qua thích chút tranh cổ, dù trước đây là phó trưởng khu thì nét bút của Lý Bạch chắc cũng chưa thấy qua, nếu không biết hàng chỉ thích ham vui thì càng dễ xử lý. Tôi kêu thánh thủ thư sinh Tiêu Nhượng viết “bát vinh bát sỉ” ra cho ông ta…” Tôi đột nhiên động não nghĩ ra: “Nói không chừng ông ấy thích chuyện đấu võ thì chuyện càng đơn giản. Anh nghĩ xem, Trương Băng vì sao không học ngành khác mà chuyên tu vũ đạo, gần như chắc chắn là được người nhà dạy từ nhỏ.”
Hạng Vũ vui mừng: “Chuyện khác anh không thạo, chứ nói võ công bộ chiến hay kỵ chiến, anh tự thấy trong thiên hạ hiếm có đối thủ.”
Tôi đứng lên đi vòng vòng nói: “Không được, ông già nếu luyện quyền thì chỉ luyện thái cực quyền thôi, anh thấy ông già nào ngày ngày vác cây thương nặng hơn 100 cân múa chưa?”
“Thái cực quyền là cái gì vậy?”
Tôi nhìn lại Hạng Vũ, uy phong như thiên thần. Khó mà tưởng nếu anh ấy luyện Thái Cực quyền sẽ thế nào, khác gì kêu Tây Thi cầm song phủ múa: thật không phù hợp, Thái Cực chú trọng mượn lực, tứ lạng bạt thiên cân. Hạng Vũ thuộc loại chủ nợ điển hình hay là đối tượng bị xiết nợ. hơn nữa cao thủ Thái Cực quyền cũng hiếm, tôi mới biết được trong lịch sử thì cái thời Lâm Xung còn chưa có Thái Cực quyền. Trong nhà có “Thái Cực Trương Tam Phong”, nhưng tôi cũng không có cổ phong cơ (quạt gió) để Hạng Vũ luyện thành công phu cảnh giới vo lá thành viên.
May mà tôi có một điểm mạnh là luôn phát huy ra điểm mạnh nhất của mình. Tôi nhanh chóng nghĩ ra: ông của Trương Băng chưa hẳn thích Thái Cực quyền.
Ông già thích chơi gì nhỉ? Chơi cơ tướng, chọi dế, đá gà, …Làm sao càng lúc càng lệch thế, cứ nghĩ cảnh thằng to con như Hạng Vũ chơi mấy thứ đó thật bó tay, mong là ông của Trương Băng ưa thích chút hoạt động yêu cầu thể lực.
Chúng tôi mới ngồi chưa bao lâu, Lý Sư Sư đã về, vẻ mạt khó coi. Hạng Vũ dè dặt hỏi: “Sư Sư, sao thế?”
Lý Sư Sư bưng chén lên uống: “Trương Băng bận đột xuất, bị gọi về trường.”
Tôi vui mừng: “Vậy tốt, chúng ta giờ chạy thẳng tới nhà ông cô ấy đi.”
Lý Sư Sư thật xin lỗi Hạng Vũ: “Anh Vũ, nghĩ biện pháp khác đi.”
Hạng Vũ cũng phát hiện dị thường: “Sao lại thế?”
“Ông của Trương Băng…”
Chúng tôi đều vểnh tai lên nghe.
“Ông của Trương Băng đã bị liệt, nghe Trương Băng nói ông đã từng bị thương, ảnh hưởng tới hệ thần kinh cùng xương sống, hiện tại đã rất nghiêm trọng. Mỗi ngày ông chỉ có thể nằm trên giường, cũng không có giao lưu với người lạ.”
« Thế bà cô ấy thì sao ? » tôi hỏi.
“Bà cô ấy qua đời đã lâu, trong nhà chỉ còn một bảo mẫu chăm sóc ông.”
Hạng Vũ thở dài ngồi phịch xuống sô pha, mãi cũng không nói. Tôi vội an ủi: “Anh Vũ đừng nản lòng, cái này gọi là cần mài dũa ấy mà.”
Lý Sư Sư cũng ngồi xuống, lặng lẽ uống nước. Hạng Vũ đọt nhiên đứng lên nói: “Anh vẫn muốn đi thăm ông ấy.”
“Sao?” Tôi kinh ngạc: “Anh còn mong chờ ông ấy có thể giương cung cưỡi ngựa cùng anh hả?”
Hạng Vũ nói chậm rãi: “Dù sao ông ấy cũng là ông của A Ngu, anh cũng nên đi thăm.”
Lý Sư Sư gật đầu tán thành: “Thế cũng tốt, chẳng qua đừng mong đợi ông ấy sẽ thích anh.”
Tôi động não: “Không cần ông ấy thích anh. Một thanh niên thiện lương thương viếng thăm những người già tê liệt, vì thế thu được tâm của các thiếu nữ… anh Vũ, anh có thể, đây cũng là một phương pháp tán gái mà.”
Lý Sư Sư cũng thấy đúng, cười khanh khách: “Anh trai thặt lắm ý xấu, làm thế xác thực là một biện pháp, chẳng qua thời gian cũng kéo dài chút, ít nhất anh cũng phải gặp được Trương Băng.”
Hạng Vũ lắc đầu: “Anh không nghĩ nhiều thế đâu. Nếu không có ông của A Ngu, cũng không có A Ngu, anh cũng nên đi cảm ơn ổng.”
Nói thừa, không có lão Hạng sao có bánh bao, tôi nên cảm tạ lão hay hận lão hả?
Tôi nói : « Nói sao cũng được, hành động. »
Trên đường tới, Hạng Vũ hỏi tôi: “Chú thấy anh nên mua gì làm quà gặp mặt?”
Tôi nói: “Tùy tiện mua chút quà, lần đầu mà. Cũng là thuận tienj hỏi thăm, quà quý trọng cũng không tốt.” Hạng Vũ gật đầu.
Chúng tôi mua một chai mật ong cùng một lon sữa bò, tiếp tục lên đường.
Kết quả, khi sắp tới, xe chúng tôi bị chắn trước một con đường đất. Người đi bộ, xe đạp, xe máy, xe tắc xi chắn chật đường, dù có muốn lui lại cũng không thể.
Tôi thấy có một đám đông, ló đầu ra hỏi người đi đường ở bên: ‘Anh gaii, đánh lộn à?”
Người đi dường chỉ chỉ, tôi thuận mắt nhìn qua. Một người đứng trên tầng sáu, chân đứng trên thành lan can, gió thổi bay phất phơ, mặt không rõ.
Là có người muốn nhảy lầu.
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi người qua đường: “Thằng đó sao lại vậy?”
Người đi đường: “hắn mới ly hôn vợ, nửa giờ trước thấy đứng trên đó, nói muốn nahyr, sau đó kêu mọi người tranh chỗ, bọn tôi nhường chỗ mà vẫn chưa nhảy. Tôi mót đái lắm rồi mà vẫn hồi hộp chờ xem, chưa bỏ đi.”
Tôi nói: “Thế à, thằng này thật không biết phải trái trắng đen.”
Lý Sư Sư cũng ló đầu ra: “Anh trai, nghĩ cách cứu người ta đi.”
Tôi nói: “Yên tâm, nếu nhảy đã sớm nhảy, chờ khi cảnh sát tới khuyên, lại gặp mặt vợ cùng con thì cũng thôi không nhảy nữa.”
Tôi châm thuốc, lại mời người đi đường một điếu. Người nọ hút thuốc: “Anh nghĩ thằng ngu này muốn làm gì?” Anh ta nói đề tỉnh tôi, tôi lấy di động ra, chỉ vào đỉnh tòa nhà ấn 7474748, người đi đường hỏi: “Anh hai, anh còn cái loại này hả?”
Điện thoai không hiển thị gì, nói rõ cự ly quá xa. Lý Sư Sư nói với tôi cùng Hạng Vũ; “Chúng ta không thể cứ thế đứng nhìn, phải không?”
Tôi nói: “Vậy em đi cứu đi, thằng kia vì vợ ly hôn mới muốn nhảy lầu, em nói em nguyện ý gả cho nó, không chừng nó xuống đó.”
Hạng Vũ đặt tay lên cửa, nói lạnh lung: “Đã không muốn sống, cứu làm gì.”
Lý Sư Sư thật sự giận rồi, đẩy cửa xe buốc xuống: “Em đi.”
Tôi vội níu chặt eo kéo lại, đành chịu thua: ‘Anh đi được chưa? Em mà lên nhỡ nó kích động nhảy xuống thì lỗi tại ai?”
LÝ Sư Sư cười vui sướng: “Anh thật tốt.”
Tốt cái chim! Em đứng sau làm quân âm bồ tát, để anh xông tới tuyến đầu làm pháo hôi, ách, là tọa đài đồng tử. Tôi trừng mắt cô nàng. Sư Sư coi như khong thấy, tiếp tục chỉnh lại y phục bị tôi kéo làm loạn lên. Lý Sư Sư thật thích đồ trắng …
Tôi xuống xe, nhìn lại thằng hâm đứng trên lầu sáu, cát bước chạy lên hành lang, người đi đường thật tốt, một người kéo tôi lại nói: “người an hem, chúng ta cứ xem trò vui được rồi, chú nếu động tới làm nó nhảy là chú phạm pháp đó.”
Tôi vung tay, mắng: “Ích kỷ.”
Tôi cứ thế không chút trở ngại lao tới cửa, trong nhà người biết chuyện đều chạy ra xem trò vui. Khiến cả toàn nhà trống vắng âm trầm, có chút ý vị không lành.
Tôi nhanh nhẹn len lên cầu thang, vừa thò đầu đã thấy vị dung sĩ kia quay lưng phía tôi, đứng sát mép, áo tung bay, đầu tóc lăng loạn, nhưng nhìn ra không giống người quẫn bách trong sinh hoạt.
Tôi vừa mới ló ra nó đã thấy tôi, vội vàng quay lại: “Anh đừng tới.”
Tôi lấy điện thoại, bấm số, chỉ vào nó, chuẩn bị sẵn sàng dùng đọc tâm thuật, tên kia nhìn tôi nói: “Tay anh cầm gì thế?”
Tôi nói khẽ: “Anh đừng quản tôi cầm gì, dù tôi cầm sung anh sợ chắc?”
Chuyện cười tôi nói cũng không khiến anh ta cười. anh ta chỉ khẽ gật đầu, tôi phát hiện người này rất không bình thường. Là một trung niên tuổi hơn 40 một chút, mặt phong sương. Con mắt cá chết, xem ra tôi đã nghĩ sai, đây là một người đang muốn chết.
Tôi lại châm một điếu thuốc, đưa bao thuốc lắc lắc với anh ta. Anh ta lắc đầu: “Tôi cũng có.”
“vì sao, có thể nói không?” Tôi phì khói, cố ý nói sơ sài.
“Anh đừng tới, tôi nói với anh.”
Tôi gật đầu, dứt khoát khoanh chân ngồi xuống.
« Vợ tôi muốn ly hôn… » Anh ta nói tỉnh bơ.
“Chỉ thế? Chẳng qua nói đi nói lại, vì sao cô ấy muốn ly hôn với anh, anh lại vì cô ta mà nhảy lầu, cô ta còn chưa biết đủ sao?”
Người nọ đảo mắt: “Cô ấy chê tôi không có nhà, không đi chơi với cô ấy, không dạy con gái học bài.”
Tôi nói: “Vậy anh đi cùng cô ta…” Tôi đột nhiên vỗ đùi cái đét: “Tôi biết rồi, anh có bồ nhí.”
Người nọ lộ vẻ phẫn nộ, trầm giọng: “Tôi rất yêu cô ấy, tôi không có thời gian đi cùng cô ấy là vì cái nhà này. Tôi là đàn ông, tôi phải kiếm tiền.”
Tôi gật đầu lia lịa: “Ừ, thế là vợ anh không đúng rồi, anh nói với cô ấy đi.”
Ngườ nọ thản nhiên: “Tôi cũng tính kiếm đủ tiền rồi đi chơi với cô ấy. Nhưng khi tôi kiếm đủ tiền, chúng tôi cũng chẳng cần làm gì, tôi ngày ngày đi chơi với cô ấy, dạy con gái học bài… nhưng, ai biết sao đen VKL, nợ tiền hàng, chứng khoán tuột dốc. Bồi thường tiền, con mẹ nó, tôi cũng không rõ, hôm đó tôi mua cho con tôi con thỏ thì nó căn thương người khác, lại phải bồi thường 2000 NDT…”
Tôi phì cười, nhưng thấy anh ta nghiêm túc, vội lộ vẻ nghiêm túc. Nó làm gì là thỏ, rõ ràng là chó ngao đội lốt thỏ?
Tôi hỏi: “Anh phải bồi thường bao nhiêu?
“600 vạn.” người nọ cười khổ: “Trước tôi còn chút tiền, giờ thì sao. Không sự nghiệp, không nhà, giờ không cả vợ, tôi là một người đàn ông đen đủi, tôi sống là chật đất, ai còn muốn nhìn thấy tôi nữa?” Anh ta càng nói càng thê thảm, sau cùng tuyệt vọng xua tay: “Cám ơn cậu đã nói chuyện với tôi>” Anh ta nói xong quay đầu, cúi đầu xìn xuống đám đông phía dưới. Hai chân bắt đầu nhích dần qua rìa, nửa người đã vươn ra khoảng không. Đám đông phí dưới đều kích động la hét.
Tôi thấy không ổn, vội bấm điện thoại, trên màn hình hiện một chữ nhỏ: “Thật xin lỗi tiểu Hồng, thôi, nhảy thôi…”
Tôi thấy anh ta muốn nhảy. Tôi nói lạnh lung: “Anh không muốn xin lỗi tiểu Hồng rồi mới đi sao?”
Tôi tuy nói không lớn, nhưng như thuốc gây tê, khiến cả người anh ta cứng đờ, sau đó run rẩy quay lại nhìn tôi, run rẩy: “Anh là ai, sao anh biết tiểu Hồng?”
Tôi vẫn nói bình hòa: “Nhưng anh muốn chết rất đơn gainr, sớm muộn chẳng quan hệ chi, chẳng bằng chúng ta tán dóc thêm chút đi.”
Anh ta căn bản không nghe tôi nói gì, chỉ hỏi tôi: “Sao anh biết tiểu Hồng?”
Tôi cười ha hả nói: “bởi vì tôi biết tiểu Hồng, hôm qua chúng tôi còn uống rượ nói tới anh. Nó noi sanh chỉ cần nói với nó một tiếng xin lỗi, dù có lỗi lầm lớn hơn nó cũng có thể tha thứ.”
Người nọ cười thảm: “Tôi bị anh lừa rồi, anh căn bản không biết tiểu Hồng, nó mới 8 tuổi, là con gái của tôi>” Nói xong lại quay đấu, nhìn xuống dưới.
Chẳng qua tôi thấy chân của anh ta bắt đầu nhũn ra. Người ta đều thế, từ bắt đầu nghĩ tới chết tới hành động, dung khí không thể hẳng tắp không gợn sóng, hiện tại lần đầu anh taddax không muốn chết, quyết tâm đã dao động, can đảm đả rút lui. Tạm thời chắc không nghĩ nhảy lầu đâu.
Tô nói: “Xem lại đi, con anh mới 8 tuổi, anh vì sao không chờ thêm 10 năm nữa hãy chết. Lúc đó nó cũng là cô gái lớn, lúc đó có chút thằng nhóc sẽ cố gắng trêu hoa gẹo nguyệt. Nó cũng chẳng cần tới anh, anh cũng chẳng cần lo lắng. ANh có chết nó cũng không trách anh, có lẽ còn thầm cảm ơn anh. Tuy thấy đầu anh nát thành tổ ong vò vẽ cũng nhân cơ hội khóc vài tiếng, không chừng còn nhân cơ hội dựa vào lòng bạn trai, nói không chừng ngày anh chết cũng là ngày con anh bị quật ngã. Về sau cứ hàng năm thuận tiên kỷ niệm ngày mình phá trinh…”
Tôi nói tới đây khiến người nọ sửng sốt, sau cùng anh ta không chống đỡ nổi, ngồi phịch xuống đất, cười khổ: “Tôi bắt đầu cho rằng anh là chuyên gia đàm phán của cảnh sát, hiện tại tôi cho là không phải.”
Tôi nói : « Muốn nghe chuyện của tôi không ? » :
Người nọ thều tào: “Chuyện của cậu bịa ra còn thảm hơn tôi.”
Tôi tức giận: ‘Thảm con mẹ mày, còn phải bịa ra sao? Ông nội mày đây lương một tháng mới 1000 NDT, bố vợ còn chê ông không nhà, không xe, còn đòi 5 vạn NDT/ tiền trinh. Nếu lẫy con vợ đẹp như tiên thì ông mày cũng ok, mẹ nó, con vợ kia còn xấu hơn mày, sao? hai thằng ai thảm hơn?
Người nọ “phì cười”, nghĩ lại hoàn cảnh của mình, lắc đầu: “Tôi sống cũng không dễ.”
Thế mà không dễ? tôi còn chưa nói tới việc mình là tổ tông của chính mình cơ mà.
Tôi nói: “Mẹ nó, chớ nói với ông là chủ nghĩa cộng sản vĩnh viễn không có mâu thuẫn với nông dân. Anh có thua lỗ nữa, cổ phiếu cũng có thể chừa lại chút cặn bã, 5 vạn chắc vẫn có chứ… còn ông mày không có.”
Người nọ móc túi ra, tôi nói: “Sao, anh tính lưu cho tôi di sản rồi mới nhảy hả?”
Người nọ cười khan lấy ra một hộp thuốc trùng thảo, hút một điếu. Tôi kêu lên: “Một thằng khốn cùng đến nổi muốn nhảy lầu còn có thể hút thuốc xịn hơn của ông mày… cho ông điếu coi.”
Người nọ ném bao thuốc qua, cười nói: “Người anh em, cảm ơn.”
Tôi thấy anh ta dần bình tĩnh lại, biết đã ra đòn đủ rồi, giờ là lúc cho húp cháo cho ấm bụng. Tôi nói: “Kỳ thực anh nhảy lầu vì sao thì trong tâm rõ nhất, là vì vợ ly dị sao? Đừng giả vờ si tình thế, chẳng phải vì không kiếm được tiền trả, cũng không dám nói thực sao. NÓi đi nói lại là vì thể diện, trước kia còn tỏ ra nguy hiểm, có chút vốn liếng. Giờ bồi phu nhân lại thiệt binh, thấy không còn thể diện với phụ lão Giang Đông, đúng chưa?”
Người nọ than thở: “Anh nói thế tôi mới hiểu ra anh nói đúng cả.”
Tôi đứng lên đi tới bên cạnh, lần này anh ta không kháng cự, tôi nói: “Chỗ này chẳng ai biết anh, vỗ đít đi qua. Nếu không phải quần chúng “phối hợp” giúp anh báo cảnh, anh có nhảy xuống cũng bị tội gây rối trật tự công cộng. Ít nhất cũng phê bình giáo dục, lúc về nên mua chút đồ ăn, tối về cùng vợ làm cơm. Dỗ con gái ngủ lại thân nhiệt với vợ, ngủ một giấc, mai dậy lại là một đàn ông chân chính.”
Người nọ nước mắt chảy dìa, hút thuốc, sau cùng nhìn dưới lầu vì thất vọng tản đi, nói nhỏ: “Người anh em, anh là người tốt.”
Tôi đứng lên, thấy anh ta còn ngồi, tôi biến sắc: “Sao, còn muốn nhảy hả?”
Người nọ đáng thương, nhìn tôi, vươn tay: “Kéo tôi được không, chân tôi nhũn…”
Tôi lôi dậy, vỗ bụi trên quần, dẫn anh ta xuống lầu. LÚc sắp tới ra ngoài, anh ta đột nhiên đứng lại: “Chờ chút người anh em.” Sau đó nhanh chóng lấy ra một tờ giấy nhỏ, viết lên một dãy số: “Ra khỏi cửa, anh là ân nhân của tôi, về sau vô luận chân trời góc biển ngày nắng đêm mưa, cứ tìm tôi.”
Tôi nhét vào túi, nhìn ra ngoài, lại đẩy anh ta ra ngoài: “Đi đi.”
Người nọ nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tồi ngồi vào xe, vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi. Hạng Vũ vẫn đặt tay bên cửa, nhìn đám người bên ngoài đang tán đi: “Cứu người còn mệt hơn giết người nhỉ?”
Lý Sư Sư trừng mắt, vô cùng sùng bái tôi: “Anh, anh quá giỏi, anh nói gì với anh ta thế? “ Tôi cười không đáp.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng điện thoại đọc tâm làm chuyện chính đáng mà không phải trình rập trộm gà trộm chó vô bổ, không ngờ chỉ một câu nói lại đáng giá một cái mạng.
Đương nhiên, cứu người nhảy lầu nọ tôi cũng rất vui … cuối cùng hết kẹt xe.
Sau đó chúng tôi lái xe như chó hoang thoát xích chạy thẳng tới nhà ông Trương Băng (các bạn có chú ý không, đây là lần hai Trương Tiểu Hoa tôi so sánh thế.)
Nhà của ông Trương Bằng ở lầu hai, từ thời kiến quốc tới nay đều là nơi ở của khu chính phủ, mãi tới lãnh đạo nhiệm kỳ mới này mới chuyển qua nơi mới. Chức năng của khu ủy cũ tụt dốc thê thảm, hiện tại còn bị mấy tòa nhà thương mại chèn ép. Giống như một quan hoạn thất thế bị những bộc phát hộ mới nổi chèn ép. Mà túc xá khu ủy, cũn là nơi dưỡng lão cho những cán bộ khuy ủy đã lùi khỏi vũ đài lịch sử.
Chúng tôi đi tới trước ngỏ nhỏ với bậc thềm xám xanh, tường hia bên loang lổ, lỗ ra xi măng cốt thép. Lý Sư Sư gõ cửa, bà bảo mẫu mở lớp của thứ nhất, đầu tiên thấy Hạng Vũ. Bà ấy như thấy thiên thần, lùi về sau. Lý Sư Sư cười thân thiện chào: “Cô, không nhớ cháu sao? Cháu là bạn Trương Băng này, lúc trưa mới qua đó.”
Bảo mẫu thấy Lý Sư Sư: “Đúng, cháu là tiểu Nam à, Băng Băng nói cháy là bạn tốt của nó.” Bà ấy cân thận nhifnt ôi cùng Hạng Vũ, chần chừ: “Hai người này là…”
Xem ra bảo mẫu có tính cảnh giác rất cao, điều này chỉ rõ bà ấy rất trách nhiệm, thường quen với chuyện người già cô đơn bị cướp.
Lý Sư Sư giới thiệu chúng tôi, nói là anh cô ấy. Thuận đường tới thăm ông Trương Băng. Bà bảo mẫu mới do dự cho chúng tôi vào. Còn cảm thấy bà ấy làm thế cũng không yên tâm chúng tôi, mà cho rằng cửa chống trộm cũ nát không chống nổi một đạp của Hạng Vũ, dứt khoát lỗi lạc mở bung ra.
Bảo mẫu thấy bọn tôi vào nhà không lộ đuôi cáo cùng răng nanh mới yên tâm. Bà đưa chúng tôi tới bên phòng ngủ: “Ông vừa mới ngủ.”
Trên giường, một ông lão tóc trắng bạc phơ nằm đó. Một tấm chăn đắp bụng, tay đặt bên bụng, mắt hơi trợn lên, trong mắt lay động rất có quy luật, trừ điều này ra, toàn thân đều tĩnh lặng.
Bà bảo mẫu thương tiếc nhìn ông: “Trong lòng đều rõ, nhưng không nói nên lời.”
Không ngờ Hạng Vũ nhẹ nhàng giúp ông kéo chăn. Thân thể khổng lồ hoàn toàn che phủ ông lão, thân thể uy mãnh cao lớn của một anh hùng cái thế đối diện với thân hình nhỏ bé tê liệt của ông lão như một so sánh tàn khốc. Nếu có một tên họa sĩ hạng ba tới đây vẽ lại cảnh này, chắc chắn có thể đem vào triển lãm tại bảo tàng louvre.(bảo tàng pháp.)
Ông của Trương Băng cũng cảm giác một áp lực cùng sinh mệnh lực dồi dào vô cùng, tròng mắt ông đảo nhanh hơn.
Hạng Vũ hỏi bảo mẫu: “THường ngày là cô chăm sóc sao?” Bảo mẫu gật đầu.
“….Có bất tiện không?”
Bảo mẫu tự nhiên hiểu ý, bó lại mái tóc trắng, cười nói: “Ông Trương năm nay 75 rồi, tôi cùng hơn 60, còn có gì mà không tiện chứ.” Hạng Vũ gật đầu.
Lúc bọn họ nói chuyện, tôi luôn suy nghĩ một vấn đề: chẳng biết dùng đọc tâm thuật có thể thám trắc tư tưởng của ông ấy không.
Tôi lấy di động. Thấy không ai chú ý, bấm số chỉ ông già. Sau đó trên máy hiển thị…. Không ngờ là không có gì. Ai, có lẽ nên mang Kinh khờ tới, anh ta cùng ông già chắc chắn có ngông ngữ chung.
Kết quả này cũng trong ý liệu của tôi. Tôi vừa muốn khép điện thoại, đột nhiên thấy sau một loạt ký tự không hiểu, có hai chữ: …nhạt miệng. Sau đó lại có 2 chữ: mật ong.
Tôi vội kéo Hạng Vũ lại, nói nhỏ vào tai anh ấy. Hạng Vũ nghi ngờ, nói nhỏ: “Chú đang đùa anh à?” Tôi đẩy anh ấy đi.
Hạng Vũ do dự một lúc mới nói lắp bắp: “Cô, có thể cho cháu mượn cái thìa không?”
Bảo mẫu gật đầu: “Xem này, đều quên rót nước mời khách rồi.”
Hạng Vũ nói:”Không phải cho cháu, chúa muốn pha chút nước mật ong cho ông uống.” Nói xong mở ra lọ mật ong tôi mang tới.
“Ông ấy hả? Ông không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bác sĩ nói cũng không ăn nhiều…” Nhưng bảo mẫu thấy Hạng Vũ vẫn kinh điện, đành mang cho một cái cốc cùng thìa và cá thứ khác. Hạng Vũ múc hai thìa mật, lại hòa với nửa ly nước, quấy lên. Lý Sư Sư thấy anh ấy vụng tay vụng chân nói: “Để em đút cho.”
Hạng Vũ tránh ra, múc một thìa mật óng, thổi thổi, trực tiếp đút vào mồm ông Trương Băng, bảo mẫu kêu lên: “Ai ôi, thế sao uống được.”
Hạng Vũ “a”, một tay đỡ ông Trương Băng ngồi dậy, bảo mẫu vội kêu: “nhẹ chút, nhẹ chút, ôi trời, không phải đỡ thế….”
Kỳ tích xuất hiện, ông Trương Băng tham lam mút lấy thìa mật ong, môi rung rung, thậm chsi còn vươn lưỡi liếm mép mấy lần. Tuy ông không nói nên lời, nhưng hai tiếng hừ hừ rất nhỏ khiến mọi người đều hiểu ông rất hài lòng.
Bảo mẫu kinh ngạc: “To con, cậu giỏi thật, sao cậu biết ông muốn ăn mật ong?”
Hạng Vũ cũng không nói, lại đút nủa thìa mật ong vào mồm ông lão. Nửa chén nước mật ong có một nửa rớt ra ngoài, rớt vào đầu, cổ ông lão, nhưng ông lão lộ rõ vẻ vui mừng. Mắt ông đảo đảo, cố gắng tìm kiếm Hạng Vũ, sau đó híp mắt, như đứa trẻ nằm trong lòng mẹ vậy. Bảo mẫu cười nói: “Ông ấy đang cảm ơn cậu đó.”