Đọc truyện Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em – Chương 13: Cả đời chỉ yêu một người 13
Ngày 9 tháng 3 năm 2014
Tôi lười biếng nằm phơi nắng, hôm nay tháng ba, rốt cuộc có nắng ấm mùa xuân.
Người nào đó rất nghiêm túc hỏi tôi: “Em có biết mùa xuân thích hợp làm gì nhất không?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trồng cây.” Nói tới đây không biết mầm cây “Cảnh Thần” tôi trồng hồi đại học ra sao rồi?
Người nào đó tán thành gật đầu: “Còn gì nữa?”
Tôi tỏ vẻ không chắc hỏi: “Còn gì nữa hả?”
Người nào đó nói: “Gieo hạt giống đó.”
“Gieo loại gì?” Tôi vừa hỏi xong, nhìn sang người nào đó đang dùng vẻ mặt đầy sắc dục nhìn tôi, lúc này tôi đã hiểu rõ, chỉ vào anh nói, “Anh hạ lưu.”
Người nào đó vừa cười nắm tay tôi, vừa dùng lời chính đáng trả lời: “Anh cũng đâu có nói anh là thượng lưu.”
“…”
—
Ngày 11 tháng 3 năm 2014
Hôm nay tôi nói với ai kia: “Có cô gái hỏi em, rốt cuộc Tây thiếu có tồn tại hay không?”
Ai kia cười cười rồi làm động tác giữ im lặng, sau đó tỏ vẻ thần bí đến bên tai tôi thầm thì: “Suỵt, đừng nói với bọn họ, anh đến từ hành tinh khác.”
Nói xong anh còn không quên hôn trộm tôi một cái, “…”
Qua một lúc, ai kia hỏi tôi: “Đồng Đồng, em nói xem nếu có một ngày anh không còn tồn tại, em sẽ thế nào?”
Tôi ngơ ngác, sau đó trả lời: “Em sẽ hy vọng đó chỉ là một giấc mộng, hy vọng mình mau chóng thức dậy, tỉnh rồi thấy anh vẫn còn ở đây.” Sau đó tôi hỏi, “Nếu có một ngày anh phát hiện không còn yêu em như trước kia, anh sẽ làm sao?”
Anh không hề do dự trả lời: “Đương nhiên là rời khỏi em.”
Tôi tức giận nhìn anh, sau đó thấy anh khựng lại, tỏ vẻ kiêu ngạo ôm lấy tôi: “Sau đó, anh sẽ theo đuổi em trở lại.”
“…”
—
Ngày 14 tháng 3 năm 2014
Hai ngày trước ở cửa nhà có trồng một cây anh đào.
Tôi và Hứa Tây Thần từ ban công lầu ba nhìn lên, tôi cảm khái nói: “Mười dặm hoa đào, chỉ vì thời khắc hoa tỏa hương.”
Anh cười đáp: “Hoa đào mười dặm. Không bằng em ở đây.”
“…”
Tôi khẽ cười ngẩng đầu ngắm sao, qua một lúc ai đó cất tiếng: “When we have sex. Sẽ không phải chờ tới lúc cây đào này kết trái đâu nhỉ.”
Tôi trộm cười đáp: “Hạ lưu.”
Lần này ai đó tỏ vẻ xấu hổ nhìn tôi: “Em baby, anh hạ lưu, tiết tấu trời sinh một cặp đấy.”
“…” Tiết tấu gì hả trời……
—
Ngày 15 tháng 3 năm 2014
Trời sáng mây trong, ánh nắng rực rỡ. Xuân về hoa nở, đặc biệt thích hợp đạp thanh.
Tới gần giữa trưa, Tây thiếu hỏi tôi muốn ăn gì, tôi là chòm sao Thiên Bình, trời sinh lưỡng lự, xoắn xuýt hồi lâu vẫn chưa có quyết định.
Người nào đó thấy tôi nhíu mày, cười hát: “Hey girl, nghĩ làm gì, thấy gì thì ăn nấy.”
Tôi nghĩ cũng đúng, liền gật đầu: “Ừ ừ, vậy đi thôi, nhìn xem phía trước có cái gì.”
Ai ngờ người nào đó thay đổi đề tài: “Baby, anh thấy em, hơn nữa chỉ có thể thấy được em thôi.”
“Hở?” Tôi nhìn vẻ mặt cười trộm của người nào đó, liền hiểu được ý anh, “…”
“Đôi mắt titan của em nhìn thấy đằng trước có một nhà hàng, chúng ta đi ăn cơm nhé.” Tôi vừa cười vừa kéo người nào đó không tình nguyện đi về phía nhà hàng.
Người nào đó giống như cô vợ nhỏ uất ức, lắc lư trước mắt tôi, miệng vẫn còn ngân nga: “Hey girl, nghĩ làm gì, thấy gì thì ăn nấy.”
…….
—
Ngày 16 tháng 3 năm 2014
Máy bay trên bầu trời đi đâu rồi, trong chớp mắt không thấy đâu.
Gần đây chuyến bay MH370 đã tác động đến trái tim của hàng triệu người, mọi người đều rất quan tâm, trong lòng căng thẳng chờ đợi tin tức.
Buổi tối khi xem tivi, tôi hỏi Hứa Tây Thần: “Nếu có một ngày em bỗng nhiên mất tích như vậy, anh sẽ làm sao?”
“Chờ em trở về.” Anh không hề do dự trả lời.
Tôi lại hỏi: “Nếu ngày nào đó em trở nên xấu xí, đi lại không tiện, anh sẽ làm sao?”
Anh rất nghiêm túc nhìn tôi, suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Ở bên cạnh em.”
Tôi hừ một tiếng: “Suy nghĩ lâu vậy, khẳng định không nói thật.”
Không ngờ người nào đó mỉm cười ôm lấy tôi: “Anh chỉ là suy nghĩ nếu thật sự có ngày đó, anh phải làm thế nào mới khiến em không đẩy anh ra.”
Tôi ngỡ ngàng trong phút chốc, từ trước đến nay tôi đều là người có lòng tự trọng rất cao, nếu…không có nếu như…bởi vì tôi luôn muốn mỉm cười ở bên cạnh anh, nắm tay nhau cùng sống đến già.
“Đêm nay anh ở lại đi.” Tôi nói xong liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Hứa Tây Thần ở lại phía sau rất hưng phấn cất tiếng hát: “Sau mưa gió luôn có ánh mặt trời, trên mây đen luôn có trời trong xanh…”
—
Ngày 23 tháng 3 năm 2014
Hôm nay Hứa Tây Thần bảo tôi đánh giá con người anh như thế nào, tôi tỉ mỉ nhìn anh từ đầu đến chân, sau đó đáp: “Rất lười nhác nhưng cũng rất nghiêm túc, rất kiêu ngạo lại còn rất dịu dàng, thật khiến người ta ghét.” Tôi dừng khoảng một phút đồng hồ, mới tiếp tục nói, “Cũng có rất nhiều điểm khiến em thích.”
Hứa Tây Thần cầm lấy tay tôi đặt lên ngực anh nói: “Đợi em tạm dừng lâu vậy, mau xem xem trái tim anh còn đập không này.”
“…”
Tôi lại hỏi tiếp: “Vậy anh đánh giá em xem nào.”
Hứa Tây Thần hớn hở bắt chước dáng vẻ của tôi ban nãy, sau đó anh kéo tôi đến trước tấm gương, thản nhiên cất tiếng với tôi ở trong gương: “Xin chào, giới thiệu với bạn, đây là bà xã độc nhất vô nhị của Hứa Tây Thần, Tô Cảnh Đồng, người con gái vĩnh viễn đẹp nhất trong lòng anh.”
“…”
Gần đây tôi không cho ông tướng này ăn mật ong đâu nhé, cái miệng vẫn ngọt trước sau như một… O(∩_∩)O ha ha ~
—
Ngày 24 tháng 3 năm 2014
Tôi luôn thích uống trà sữa, Tây thiếu thì thích cà phê, lúc làm việc anh luôn thích pha một tách cà phê để nâng cao tinh thần.
Tối nay tôi nhìn thấy trong tay anh cầm một quyển sách làm thế nào để pha chế trà sữa ngon, còn nghiên cứu rất nghiêm túc, tôi liền trêu ghẹo: “Chao ôi, ai đó đổi tính rồi à, không nghiên cứu cà phê lại đi nghiên cứu trà sữa.”
Ai đó khép sách lại, cười nhẹ nói: “Bởi vì em thích mà.”
“…”
—
Ngày 1 tháng 4 năm 2014
Sáng nay tôi vừa vào QQ, nhận được N trái tim do Tây thiếu gửi qua.
Tôi trả lời: “Anh rảnh quá phải không.”
Người nào đó gọi điện cho tôi: “Baby, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư sao?”
Tôi nói: “Thế thì làm sao?”
Người nào đó chợt nghiêm túc nói: “Thực ra anh phát hiện mình còn yêu một người nữa.”
“Cô ta nhất định rất đẹp nhỉ.”
Anh cười trộm: “Em tự kỷ quá đi.”
“…”
“Chẳng lẽ anh nên nói thật sự có kẻ thứ ba thì mới lừa được em ư?”
“Vậy em nên nói hãy trân trọng khi còn có thể để trả lời anh sao?” Tôi cười trộm đáp.
“Vậy thì không cần, chỉ cần cho anh biết khi nào được ăn thịt là được rồi.”
“Hôm nay được ăn.” Tôi mau chóng trả lời.
“Really?” Người nào đó có chút hưng phấn hỏi.
“Ừ, hôm nay về nhà em làm sườn xào chua ngọt mà anh thích nhất.” Tôi trêu chọc.
“55555555*……” Rốt cuộc anh uất ức hồi lâu mới nói, “Được rồi, chỉ cần là do em nấu, anh đều muốn.”
(*) có nghĩa là tiếng khóc
“…”
—
Ngày 3 tháng 4 năm 2014
Hôm nay cùng Tây thiếu tham dự hôn lễ của một người bạn, tại bữa tiệc có một đám vẫn còn ế trò chuyện về các anh đẹp trai chân dài như là Lee Min Ho, Kim Soo Hyun.
Các chàng trai nói: “Đàn ông Hàn Quốc hủy hoại phụ nữ Trung Quốc.”
Nữ hán tử W nói: “Phụ nữ Nhật Bản thì hủy hoại đàn ông Trung Quốc đấy.”
Nói xong không biết tại sao bọn họ cùng nhìn về tôi và Tây thiếu đang đắm chìm trong thế giới nhỏ của hai người.
“Tây thiếu, Đồng Đồng, hai người thấy sao?”
Tôi và Tây thiếu đồng thanh trả lời: “Ủng hộ sản phẩm trong nước.”
“…”
—
Ngày 5 tháng 4 năm 2014
Luôn ngại ngùng chia sẻ đoạn này với mọi người, bởi vì có thể bị xóa O(∩_∩)O ha ha ~
Cạnh trường đại học của tôi có một dòng sông, vào ban đêm, trên bãi cỏ tại bờ sông luôn có rất nhiều cặp tình nhân nằm đây ngắm sao.
Một lần Tây thiếu về nước, tôi nắm tay anh đi dạo bờ sông, ánh sao xa xăm tô điểm cho màn đêm tối đen.
Có đôi tình nhân đang nằm trên bãi cỏ, trong di động của chàng trai kia đang phát bài hát “Tôi rất hạnh phúc”.
Vốn là ngày tốt cảnh đẹp, khi tôi và Tây thiếu đi qua bọn họ thì di động vừa lúc vang lên: “Làm, có cái gì không dám làm, sợ gì chứ, hãy tin anh, đừng…”
Tây thiếu nghe xong liền cười đầy thú vị: “Anh bạn kia có tâm cơ. Anh phải học tập cho tốt…”
“…”
—
Ngày 6 tháng 4 năm 2014
Hôm nay lên núi Thượng Phương chơi, khi đi qua công viên khỉ, Tây thiếu bỗng nhiên quay đầu nói với tôi: “Đồng Đồng sao em đi ở bên trong?”
Tôi sửng sốt một hồi mới hiểu được ý anh, lúc đuổi theo đánh anh, anh lại nói: “Ngộ Không, đừng đuổi theo.”
Tôi suýt nữa cười sốc hông.
Sau khi trở về, tôi kể chuyện xấu của anh cho mấy cô bạn thân nghe, định bụng để bọn họ cùng tôi phê phán anh.
Kết quả…
W nói: “Tây thiếu đáng yêu quá.”
S nói: “Dễ thương hết sức.”
L nói: “Ôi, lại ân ái nữa rồi.”
J nói: “Tây thiếu nhà cậu nghịch ngợm quá đi.”
Tôi: “…”
Tôi tức giận quay đầu lại, kết quả ai đó tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: “Baby, em tinh nghịch quá.”
—
Ngày 8 tháng 4 năm 2014
Hôm nay Tây thiếu tới đón tôi tan tầm, khi đi ngang qua một cổng trường cao trung vừa lúc gặp phải đèn đỏ.
Một đôi người yêu mặc đồng phục trường tay trong tay đi qua trước xe, tôi mỉm cười cảm khái: “Lãng mạn quá.”
Ai đó trông thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của tôi, anh ảo não nói: “Được rồi, đều tại bổn thiếu gia ra tay chậm chạp.”
……
(⊙o⊙) Kỳ thật tôi không có ý đó…chỉ cảm thấy bọn họ lãng mạn thôi…
—
Ngày 9 tháng 4 năm 2014
Hôm nay cùng bạn thân nói tới chuyện số phận, tôi liền hỏi Tây thiếu: “Anh có tin vào số phận không?”
Anh thoáng suy nghĩ một lúc, sau đó mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng tươi cười đáp: “Sau khi gặp em không thể không tin.”
……
Qua một lúc, tôi và S nói chuyện điện thoại còn thêm câu này: “Tớ không nhớ là ai đã nói, nhưng khẳng định có người từng nói rằng, chỉ cần tâm tư chứa thiện ý thì có thể gặp được thiên thần đó.”
Người nào đó nghe vậy liền kiêu ngạo nói: “Anh đã nói mà, anh lương thiện lại quyến rũ, cho nên mới gặp được em.”
……
—
Ngày 10 tháng 4 năm 2014
Gần đây tôi mở một cửa tiệm nhỏ trên taobao, tên là cửa tiệm gấu trúc xinh đẹp. Hôm nay có người kết bạn với tôi, ghi chú tin nhắn là: bà chủ, tôi bao hết bảo bối trong tiệm.
Tôi nhìn thấy là biết ai đó đi làm chuyện ngốc, vì thế cười tủm tỉm từ chối kết bạn.
Qua một lúc, ai đó lại đề nghị kết bạn, tôi vừa định từ chối thì nhận được tin nhắn: bà chủ, em là bảo bối quan trọng nhất trong tiệm, bảo bối này chỉ thuộc về anh, xin kết bạn.
…… (⊙o⊙)
Sau đó, tôi không hề có chính trực mà đồng ý kết bạn.
Cuối cùng người nào đó ở trong WeChat: “Baby, mau tới hát bài ‘Chỉ có anh’ cho anh nghe.”
……
—
Ngày 13 tháng 4 năm 2014
Tây thiếu mới vừa bị cảm, hôm nay tôi cùng mấy người bạn thân đến Thái Hồ nướng đồ ăn, anh kéo theo cơ thể ốm đau đi cùng tôi.
W bắt đầu sắp đặt công việc, nói một hồi, sau đó mọi người chuẩn bị bắt đầu hành động.
Lúc này Tây thiếu ở một bên nói: “Anh còn chưa được sắp xếp công việc, hóa ra anh dễ dàng bị coi nhẹ vậy.” Anh nhìn tôi, làm ra vẻ cô vợ nhỏ uất ức.
S ở bên cạnh ho một tiếng: “Tây thiếu bị ốm thì nghỉ ngơi đi.”
“Anh ấy cùng tớ pha nước chấm là được.” Tôi cười nói.
“Tôi nhất định phải phụ trách việc gì đó, sắp đặt cho tôi đi.” Người nào đó nói như thật.
W cười nói: “Thế Tây thiếu tiếp tục phụ trách việc ngọc thụ lâm phong là được.”
Anh và tôi đồng thời……
—
Ngày 14 tháng 4 năm 2014
Chị tôi mang thai, tôi luôn chờ mong sinh mệnh nhỏ bé này mau chóng ra đời.
Hôm nay cùng chị đi khám thai, ở bệnh viện tôi nhìn thấy rất nhiều người sắp làm mẹ, nhất thời cảm thấy phụ nữ trong thời gian mang thai thật sự có hào quang rực rỡ của người mẹ.
Trên đầu mỗi người hình như đều có một vòng thiên sứ.
Sau khi về nhà, tôi và Tây thiếu tự nhiên nói đến đề tài sinh con.
Tôi hỏi: “Anh thích con trai hay là con gái?”
“Con trai.”
Tôi bĩu môi, khinh thường nói: “Anh vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ hả.”
Người nào đó coi nhẹ hừ lạnh: “Sinh con trai, anh và con có thể cùng nhau bảo vệ em.” Dừng một chút, anh nói, “Thực ra chỉ cần là em sinh cho anh thì anh đều thích cả.”
……
Sau đó bàn tay thon dài của ai kia bắt đầu không an phận, tôi trừng mắt liếc anh: “Em còn phải đi soạn thảo.”
Nói xong tôi đứng dậy, Tây thiếu ở đằng sau trịnh trọng nói: “Baby, không cày cấy thì làm sao thu hoạch.”
“Hiện tại em vẫn chưa phải là ruộng đất của anh, không phiền ngài lo lắng cày cấy.” Tôi lén cười nói.
“Nhưng cả người em đều rõ ràng viết sở hữu của Hứa Tây Thần mà.” Hứa Tây Thần kiêu ngạo cất tiếng.
“Where where, sao em không thấy đâu hết.” Tôi cười vừa định bỏ đi.
Người nào đó liền tiến lên kéo tôi lại, hôn trán tôi mắt tôi môi tôi, sau đó dửng dưng cất tiếng: “Everywhere.”
“…”
—
Ngày 17 tháng 4 năm 2014
Tên weibo của tôi không phải Lam Chi Noãn qyz sao, hôm nay Tây thiếu chợt tò mò hỏi về tên weibo của tôi: “Baby, thật ra anh luôn muốn hỏi qyz rốt cuộc là ý gì?”
Tôi đang soạn thảo cho nên chỉ cười cười không để ý tới anh.
Qua một lúc, anh nói tiếp: “Không phải tên viết tắt của em, cũng không phải của anh, chẳng lẽ ngoài anh ra em còn bao nuôi người khác.”
Phụt… “Ai bao nuôi anh?” Tôi tỏ vẻ khinh thường nói.
Sau khi nghe xong, anh dường như đăm chiêu gật đầu nói: “Cũng đúng, nói chính xác là anh bao nuôi em.”
“…”
Vốn tưởng rằng chuyện này đã xong, nhưng đừng xem thường quyết tâm làm rõ chuyện của người nào đó. Sự chuyên tâm và kiên trì của anh, bạn không thể tưởng tượng đâu.
Sau khi tôi đi làm anh vẫn cứ hỏi mãi.
Anh truy hỏi liên tục, tôi rốt cuộc mất chí khí giơ tay đầu hàng, trả lời: “Chính là chữ cái đầu của cả vũ trụ*.”
(*) cả vũ trụ – 全宇宙 – quán yǔzhòu
Anh cười cười nói: “Thì ra là thế, anh hiểu rồi, ý là em là độc nhất vô nhị trong cả vũ trụ.”
Tôi gửi biểu tượng đầu heo cho anh.
Kết quả anh chàng kia kiêu ngạo trả lời: “Chao ôi, đừng gửi biểu tượng cảm xúc của người ta.”
Tôi: “…”
—
Ngày 18 tháng 4 năm 2014
Hôm nay bạn bè Tây thiếu có buổi họp mặt, anh đưa tôi đi cùng.
Hai anh bạn học cao trung Q và R khi nhìn thấy tôi liền nói: “Ôi, bạn học Tô Cảnh Đồng mà Tây thiếu ngày đêm mong nhớ kìa, chào em.”
Tuy rằng tôi cảm thấy tiền tố này vừa kỳ lạ lại đáng yêu, nhưng vẫn tươi cười trả lời: “Xin chào.”
“Bọn anh là phụ tá đắc lực của Tây thiếu hồi cao trung.” Q giới thiệu mình như vậy, sau đó nói thêm, “Là chính Tây thiếu nói đó.”
“Đúng vậy, hai cậu chính là phụ tá đắc lực của tôi.” Tây thiếu ở bên cạnh tỏ vẻ đắc ý.
Bạn học R nói bổ sung: “Haiz, cậu ta có em rồi không thèm đi chơi với bọn anh nữa. Địa vị của bọn anh ngày càng hạ thấp.”
Lúc này người nào đó hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, phụ tá đắc lực làm sao có thể so sánh với tâm can của tôi chứ.”
Mọi người nghe thấy đều xôn xao, không khí bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên.
Tôi đỏ mặt, trợn mắt nói: “Ai là tâm can của anh.”
“Được rồi.” Anh vươn tay ôm lấy tôi, “Em không phải tâm can của anh, em là sinh mệnh của anh.”
“…”
—
Ngày 19 tháng 4 năm 2014
Hôm nay ra ngoài đi dạo phố, Tây thiếu đến bãi đỗ xe lấy xe, khi tôi chờ anh trước cửa hàng bách hóa thì gặp được bạn tiểu học đã lâu không gặp. Ngay từ đầu tôi vẫn chưa nhận ra anh ta, là anh ta nhận ra tôi trước.
Anh ta chân chất cười nói với tôi: “Tô Cảnh Đồng, cậu không thay đổi chút nào.”
“Vậy à? Cậu cũng không thay đổi lắm.” Thực ra tôi tìm kiếm trong đầu thật lâu mới nhớ ra anh ta là lớp trưởng của lớp bên cạnh hồi tiểu học.
“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu mạnh, hình như sợ tôi không tin, sau đó nói, “Giống như được kính lúp phóng đại mà thôi, thật sự không thay đổi.”
Tôi mỉm cười, sau đó anh ta nói hiếm khi gặp được, muốn mời tôi uống trà, tôi cười chỉ vào Tây thiếu vừa đậu xe cách đó không xa, đang sải bước đi về phía tôi: “Tôi đi cùng vị hôn phu.”
Anh ta lại cười chất phác, gãi sau ót nói: “Được rồi, tôi đi trước đây.”
Anh ta xoay người đi vài bước, dường như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên quay đầu nói với tôi: “Tô Cảnh Đồng, thực ra hồi trước tôi rất thích cậu, chỉ là không dám nói thôi.”
Tôi ngạc nhiên, nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Không có gì, chỉ muốn nói với cậu, chúc cậu hạnh phúc.” Nói xong anh ta cười bỏ đi, để lại cho tôi một bóng lưng hơi cô đơn.
Sau đó tôi chợt nhớ tới một chuyện, hồi tiểu học, vào ngày quốc tế thiếu nhi hằng năm, tôi đều được cô dạy múa chọn đi biểu diễn, sau khi tan học chúng tôi luôn tập múa ở phòng học.
Học sinh ở xa trường thì có xe trường đưa đón, mà tôi thì luôn ngồi xe trường đi học.
Chắc vào lúc tôi học lớp sáu, chập tối hôm đó tôi đứng cạnh cửa sổ phòng học lầu hai nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có người đang lo lắng gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại mới phát hiện xe trường đang đậu ở cổng dưới lầu cách đó không xa, bạn nam kia rất sốt ruột gọi tôi mau đi xuống, sợ tôi bỏ lỡ chuyến xe, không thể quay về nhà.
Mọi người trong xe đều nhìn tôi chằm chằm, tôi ngượng ngùng vẫy tay với bọn họ, ý bảo bọn họ đi trước đi.
Tôi nhìn xe trường chậm rãi chạy đi, cũng thấy cậu ta luôn nhìn về phía tôi.
Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là sự dịu dàng của anh ta đối với tôi.
Khi Tây thiếu tới gần tôi, anh hỏi: “Lúc nãy người kia nói gì với em?”
Tôi đáp: “Anh ta nói em không thay đổi chút nào, giống như là được kính lúp phóng đại.”
Tây thiếu nghe xong, lạnh nhạt nhún vai nói: “Đúng vậy, cho nên khuôn mặt bị phóng đại.”
Tôi nghe anh nói, tức giận hô to: “Hứa Tây Thần, anh đừng chạy…”
—
Ngày 20 tháng 4 năm 2014
Anh biết không, hàng ngàn hàng vạn con người, chỉ có thể gặp anh thoáng qua.
Anh cũng biết, có một số lần gặp gỡ, nhất định không có kết cục.
Anh có biết, em may mắn biết bao, ngày đó gặp được anh.
Anh có biết, cùng anh đồng hành, khiến em tìm được ý nghĩa của sự tồn tại.
Anh có biết, tuy rằng em không thường xuyên nói ra, nhưng em thật sự yêu anh.
Anh có biết, anh là ngôi sao sáng nhất trong lòng em.
Anh có biết, em thích trời trong nắng ấm, thích An Đông Ni, thích Tây Tây, thích anh…
—
Ngày 22 tháng 4 năm 2014
Hôm nay Tây thiếu đi công tác, vào buổi tối anh hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi trả lời ăn rồi, anh nói tiếp: “Ăn rồi thì phải vận động một chút.”
“Anh chê em béo hả.” Tôi tức giận trả lời.
“Không có.” Anh trả lời khẳng định, nhưng đang cười trộm.
“Thật sự không có?” Tôi lại hỏi.
“Hoàn toàn không.” Anh nói như đinh đóng cột, dừng một chút rồi nói tiếp, “Chỉ là phát hiện khuôn mặt em hai ngày nay lại to thêm chút nữa thôi.”
……
—
Ngày 29 tháng 4 năm 2014
Tôi đăng một weibo nói: tôi luôn khó kiềm lòng mà lưu luyến cảnh vật đã mất đi. Người nào đó trích đăng câu này về weibo của mình ngay: Chẳng trách em không lưu luyến anh…chỉ là say mê anh…
……
Dạo này tôi rất thích ca hát, rất yêu ánh nắng, rất thích trò chuyện…
Tôi chỉ là một cô gái, thích có người thương, thích có người yêu.
Có đôi khi tôi suy nghĩ, tại thành phố này, có một gia đình bình yên, có một công việc ổn định, cuối tuần buồn chán có thể gọi bạn đi chơi, xoay người thì có người yêu ở cùng, rảnh rỗi đọc sách, uống trà, phơi nắng, thật sự là những ngày tháng thoải mái hạnh phúc nhất trên đời.
Những gì tôi có được, tôi sẽ quý trọng…
—
Ngày 1 tháng 5 năm 2014
Lúc ở nhà buồn chán, tôi lên QQ nhìn thấy một trò chơi, gửi tin nhắn em yêu anh ba lần liên tục cho bạn trai, xem anh ta trả lời bạn thế nào.
Tôi đọc được rất nhiều câu trả lời kỳ lạ của các ông chồng, vì thế tôi muốn trêu chọc ai đó.
Tôi: Tây Tây, em yêu anh.
Tây: thật là êm tai, em nói lần nữa đi.
Tôi: Tây Tây, em yêu anh.
Tây: thật là êm tai, em nói lần nữa đi.
Tôi: Tây Tây, em yêu anh.
Tây: thật là êm tai, em nói lần nữa đi.
Tôi: …
Đây rõ ràng là tiết tấu tuần hoàn vô tận mà.
Thiếu gia, anh biết có một trò chơi như vậy phải không…
—
Ngày 4 tháng 5 năm 2014
Hôm nay mấy cô bạn thân tới nhà tôi ăn cơm, sau khi ăn xong không biết thế nào lại bắt đầu nói về đề tài “Lam nhan*”.
(*) hồng nhan tri kỷ và lam nhan tri kỷ tương tự nhau, khác ở chỗ lam nhan chỉ phái nam
S: tớ cảm thấy giữa nam nữ còn có tình bạn chân chính.
W: đúng vậy bên cạnh tớ đều là lam nhan, mợ nó, sao lại không có người nào xuống tay với tớ.
L: tớ hình như chưa từng có lam nhan, nhưng tớ tin con gái bình thường đều có.
Tôi nhìn người nào đó đang ở trong phòng bếp rửa trái cây cho chúng tôi, cười đáp: tớ cảm thấy phái nữ đều cho rằng mình có lam nhan, phái nam thì khẳng định cho rằng không hề tồn tại lam nhan như lời các cậu vừa nói. Phái nam gần gũi với cậu, tám phần đều là có ý với cậu.
Sau đó mọi người cùng đợi hỏi quan điểm của Tây thiếu về lam nhan.
Vì thế tất cả mọi người đều chờ đợi ai đó, Hứa Tây Thần rốt cuộc bưng dĩa trái cây đi ra, nữ hán tử W hỏi: “Tây thiếu, anh cảm thấy trên đời này có lam nhan không?”
Người nào đó khẽ cười, đưa miếng cam cho tôi, trả lời: “Đương nhiên là có rồi.”
Mọi người cười trộm nhìn tôi, tôi cũng rất bất ngờ đối với câu trả lời của anh, nhưng qua một lúc anh lại kiêu ngạo nói: “Loại vấn đề này còn phải hỏi sao, không phải có người đã giúp các cô tổng kết rồi à, hồng nhan tri kỷ hồng trứ hồng trứ tựu hoàng liễu, lam nhan tri kỷ lam trứ lam trứ tựu lục liễu*.”
(*) ý câu này là giữa nam nữ không hề có tình bạn tuyệt đối, nếu người yêu có bạn tri kỷ khác phái thì tình cảm sẽ không bền vững.
Mọi người nghe xong lập tức giơ ngón cái lên khen ngợi, bao gồm cả tôi.
……
—
Ngày 5 tháng 5 năm 2014
Hôm nay lúc ăn cơm, Hứa Tây Thần hình như hơi đăm chiêu nói với tôi: “Đồng Đồng, em biết không, cho dù em làm gì anh cũng sẽ không tức giận.”
Trong lòng tôi ấm áp, liền hỏi: “Tại sao?”
Người nào đó nhướn mày, đắc ý nói: “Bởi vì cả đời anh có tức giận liền biến thành máy hút bụi (tây thần khí).”
Tôi rất hiếu kỳ anh làm sao liên tưởng ra vậy?
Qua một lúc, anh tỏ vẻ đứng đắn nói: “Nhưng anh còn tức giận cũng không sao, bởi vì em đã là máy hút bụi (tây thần thê), hai ta vừa vặn một đôi.”
(*) giải nghĩa phần này một chút: từ “khí” của tức giận và từ “khí” của máy hút bụi (hấp trần khí) phát âm giống nhau. Từ máy hút bụi (hấp trần khí) phát âm giống với tây thần khí và tây thần thê. Nói tóm lại là Tây thiếu chơi chữ đấy.
—
Ngày 6 tháng 5 năm 2014
Anh biết không, trên đời này luôn có một người đáng để anh trút hết cả đời, đối xử dịu dàng.
Anh biết không, trái tim em là một hộp châu báu, bên trong chất chứa mình anh thôi.
Anh biết không, có đôi khi một câu tùy ý của anh có thể làm dịu cả thế giới của em.
Anh biết không, nếu như trái tim anh là một mê cung, thế thì em cam tâm tình nguyện lạc ở bên trong.
Anh biết không, tương lai vô biên năm tháng dài đằng đẵng, em chỉ muốn nắm tay anh.
Anh biết không, em muốn cầm ô che trái tim anh, chỉ có như vậy anh ở bên trong sẽ không dầm mưa.
Em không biết anh có biết không, em yêu anh bao nhiêu, em chỉ biết những điều đó đều là sự dịu dàng của anh dành cả cho em.
—
Ngày 1 tháng 6 năm 2014
Chia sẻ một đoạn đối thoại:
Tây: bạn nhỏ mau gọi anh trai.
Tôi: gọi anh trai có kẹo ăn không?
Tây: có.
Tôi: nhiều không?
Tây: đương nhiên là nhiều. Người lớn không lừa con nít, hơn nữa em cũng không phải con nít hai ba tuổi, em đã bốn tuổi rưỡi.
Tôi: …em là thiếu nhi.
Tây: đúng vậy giống em bé 20 năm trước. Không cho phép 20 năm sau còn như vậy.
Tôi: …
—
Ngày 4 tháng 6 năm 2014
Mấy đứa bạn thân đang nói về mẫu đàn ông mà mình thích, S phân tích như thật nói: “Đồng Đồng khẳng định thích đàn ông trong nóng ngoài lạnh có văn chương.”
Tôi: ……
Tây thiếu thân yêu, hóa ra ở trong mắt người khác anh trong nóng ngoài lạnh đấy, ha ha ~~~~~.
—
Ngày 7 tháng 6 năm 2014
Hôm nay trên WeChat, tôi nhìn thấy một cô bạn chia sẻ đường link: người đàn ông yêu bạn, ở trước mặt bạn khẳng định háo sắc, lưu manh.
Tôi xem xong nhìn Tây thiếu cười mà không nói gì.
Anh mở to hai mắt, tỏ vẻ vô tội nhìn tôi: “Baby, em nhìn anh như vậy là muốn phi lễ anh hả, mau tới đi.”
“…”
Câu kia quả nhiên là sự thật, ừm, giám định hoàn tất.