Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 29


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 29

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 29
Chương 86 – Giả vờ
Hai ngày nay, mặc dùTiểu Vũ liên tục an ủi để An An -yên tâm nhưng cô vẫn bồn chồn không yên. Buổichiều tan làm, cô gọi điện đến nhà họ Viên, muốn tự mình giải quyết chuyện này,nếu không cô sẽ còn lo lắng và cô cũng không muốn Tiểu Vũ bị bất cứ tổn thươngnào.
Lúc này Viên Thư Minhvẫn chưa về nhà. Quả nhiên, người bắt điện thoại là bà ta. “A lô”, An An hítmột hơi thật sâu, trấn tĩnh nói: “Là cháu, Vu An An”.
Giọng nói từ đầu dây bênkia rõ ràng chùng hẳn xuống: “Có việc gì?”.
“Cháu muốn gặp dì, dì cóthể ra ngoài một chút được không?”, An An cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng.Hừ, lúc này còn làm ra vẻ tự cao tự đại, nếu không phải vì Tiểu Vũ thì còn lâucô mới dây dưa đến người nhà họ Viên.
“Có việc gì mà không thểnói trên điện thoại?”, bà ta xưa nay vốn chẳng để ý đến cô, giọng nói có vẻ sốtruột muốn cúp máy. “về chuyện của Viên Thư Minh”, cô biết, chỉ cần nhắc đến contrai thì ắt bà ta sẽ không thể không để ý. Quả nhiên là vậy, bà ta vội vànghỏi, lộ rõ sự sốt ruột: “Minh Minh làm sao?”.
“Chúng ta gặp nhau rồinói đi”, An An lạnh nhạt nói, bà ta liền đồng ý.
Nửa giờ sau, vẫn nơiquán cũai người đàn bà lại ngồi đối diện nhau.
Mẹ Viên Thư Minh vừanhìn thấy An An đã xông tới hỏi: “Rốt cuộc Minh Minh làm sao?”, giọng đầy lolắng.
An An ngồi vào chỗ củamình, cười nhạt, không trả lời thẳng vào câu hỏi của bà ta: “Gần đây có phải dìgiới thiệu bạn gái cho Minh Minh?”. Mặt bà ta nghi ngờ, quái lạ, sao nó biếtđược chuyện này, bà ta cảnh giác không lên tiếng.
An An khẽ cười, tiếp tụcnói: “Nếu như dì hy vọng con trai mình có thể cùng với người mà dì mong muốnsống cùng nhau, cháu nghĩ nên dùng chút áp lực để anh ta không chống đối nhưtrước nữa”.

Cách duy nhất bây giờ lànói với mẹ anh ta. Cô biết Viên Thư Minh phụ thuộc bà ta về kinh tế, tiền hằngtháng kiếm được chẳng bao giờ đủ cho anh ta tiêu xài, vẫn thường phải mượn giađình, giờ lại còn có bạn gái. “Ý của cô là sao?”, bà ta hoài nghi. Đứa con gáinày lại muốn làm gì đây, lẽ nào lạt mềm buộc chặt? Không được, cô bé Tiểu Quáchlần này khó khăn lắm mới nhờ được người ta giới thiệu, là con của Cục trưởngcục thuế, vừa trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa cũng rất có cảm tình với Minh Minh.Tuyệt đối không thể để con bé biết về sự tồn tại của An An, nếu không chắc chắnsẽ hỏng chuyện.
An An bình thản nhìn vẻcăng thẳng của bà ta, trong lòng cười mỉa. Người phụ nữ này đúng là cả đời chỉbiết quanh quẩn cạnh đứa con cưng của bà ta, nếu có người nào định phá hủy hạnhphúc của Minh Minh, bà ta nhất định sẽ giống như chim mẹ bảo vệ chim con, hunghãn nhe nanh múa vuốt về phía kẻ địch.
“Cháu đã kết hôn rồi!”,An An bình tĩnh nói, nét mặt khẽ cười, đúng thế, giờ nói việc này ra cũng đãquen hơn, cô đã lấy chồng, đã trở thành bà Lục, rất hạnh phúc.
Vẻ mặt bà ta hoài nghi:“Cô?”, hai mắt mở to nhìn An An.
Trong mắt bà ta dần dầnhiện lên vẻ khinh miệt, đúng là đoán chẳng sai, đứa con gái này sẽ tìm đại mộtthằng nào đó để lấy. Chỉ một thời gian ngắn sau khi chia tay đã kết hôn rồi,nhất định người đàn ông kia vừa già vừa xấu lại nghèo, nếu không thì có ai muốnlấy một đứa đã lớn tuổi, chẳng có chút nhan sắc nào, lại từng sống với ngườikhácsáu năm rồi chứ. Nói không chừng con đàn bà này chẳng hề nói gì về chuyệnsống thử với đàn ông sáu năm qua, nếu không chỉ có thằng ngu mới đồng ý lấy nó.Bà ta luôn mong không bao giờ phải gặp lại An An, đồng thời cũng mừng cho contrai mình không còn dây dưa gì với cô nữa, thật là vạn phúc !
Trong lòng không khỏivui mừng, trên mặt bà ta hiện ra nụ cười khó hiểu: “Cô kết hôn rồi à? Vậy tốtrồi, cũng đúng, tuổi cao mà không kết hôn thì ế còn gì”.
An An cười thầm trongbụng, không cần bà lo đâu, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: “Chồng tôi không biếtchuyện quá khứ của tôi và Minh Minh, cho nên, hy vọng anh ta đừng quấy rầy tôinữa”. An An cười khẩy, chính là muốn bà quản lý con trai mình tốt hơn đấy, nếukhông anh ta điên lên lại nguy hại đến Tiểu Vũ của tôi.
Bà ta cuối cùng cũng đãhiểu ra, nghĩ rằng An An có chuyện cần giấu giếm nên mới cầu cứu mình, cố ý ngảngười, dựa vào ghế, tay đặt lên mặt bàn gõ gõ: “Vậy à”, giọng nói kéo dài nhưđang suy nghĩ. An An cảm thấy buồn cười, rõ ràng bà ta chỉ muốn cô biến mấttrước mặt Minh Minh, vậy mà còn cố tình ra vẻ. “Chuyện này không thành vấn đề.Minh Minh nhà tôi không cần cô, cũng không thể hại cô sau này trục trặc vớichồng”, vẻ mặt bà ta mãn nguyện, mắt còn chóp chóp: “Được, tôi sẽ quảnchặt nó,hơn nữa giờ nó có bạn gái mới rồi, chắc cũng chẳng có thời gian để ý đến chuyệncủa cô đâu”.
An An quyết định để chobà ta chuẩn bị tinh thần một chút: “Hai ngày trước, anh ta vô tình bắt gặp vợchồng tôi, lúc đó Minh Minh đã nổi giận, cãi nhau với tôi ngay trước mặt bạngái mới khiến cô ấy rất hoảng sợ”.
“Hả? Chuyện xảy ra khinào?”, bà ta hoàn toàn không ngờ hai người đã gặp nhau.
“Cách đây vài ngày, có khảnăng là cô gái kia cảm thấy rất khó chịu”, An An giả vờ như không biết gì. Côcũng đâu cố tình gây ra việc này, là tự anh ta muốn gây hấn với cô.

“Có chuyện này sao? VậyTiểu Quách nhìn thấy rồi à? Nó có hỏi về quan hệ của hai đứa không?”, bà ta bắtđầu lo lắng. Nếu Tiểu Quách biết thì lần này lại bị nhỡ nữa à? Tuyệt đối khôngthể, khó khăn lắm mới tìm thấy một đứa con dâu ưng ý, nhất định không thể đểđứa đàn bà này phá hoại.
“Tôi cũng không rõ, chỉlà cô gái tên Tiểu Quách đó hình như nhìn thấy rồi”, An An cười trộm, thử xembà ta có biện pháp nào để quản con trai mình.
“Thế không được!”, bà talo lắng, phải nghĩ ra cách nào đó để Minh Minh không còn dính dáng gì đến An Annữa. Côta đã kết hôn rồi, còn quan tâm làm gì chứ, người nhà họ Viên cũng chẳngnợ nần gì cô ta cả.
“Đúng, tôi cũng sợ chồngtôi gặng hỏi thật chẳng biết trả lời sao”, An An vẫn giả vờ, gương mặt làm ravẻ đáng thương.
“Hừ, về nhà tôi sẽ tiệtđường trợ cấp trừ khi nó hứa sẽ không gặp lại cô nữa”, bà ta biết cách để trịMinh Minh, dù sao thì thẻ tài khoản của anh ta cũng đang trong tay người phụ nữnày. “Tiểu Quách là cô gái tốt vậy mà không chịu cư xử cho tử tế, đi làm mấychuyện vớ vẩn đấy làm gì?”.
An An cố ý vờ lo lắnghỏi: “Nếu Minh Minh không nghe thì làm thế nào?”.
“Nó dám không nghe! Tôisẽ không cho nó về đây, xem có chịu được khổ không?” Bà ta thị uy, đứa con nàykhông biết tình hình nghiêm trọng thế nào, nếu như Tiểu Quách biết được quá khứcủa nó, mọi chuyện chắc chắn sẽ hỏng bét. Tuyệt đối không được, đứa con dâuà đãchọn, Minh Minh còn không nghe lời chắc chắn sẽ hối hận, nhất định phải ngăn nólại.
An An cười, trong lòngcó chút yên tâm, người phụ nữ này sẽ quản lý chặt Viên Thư Minh. Bà ta dườngnhư chẳng để ý tới cô nữa, trong đầu chỉ bận lo nghĩ làm sao để MinhMinh nghe lời,để cô người yêu mới không bỏ đi. Bà ta lảm nhảm một hồi rồi chẳng chào hỏi gìđã vội đi thẳng.
An An ngồi đó nở nụ cườimãn nguyện. Vậy là vấn đề của Viên Thư Minh đã vứt sang cho mẹ anh ta, bồngnhiên cô thấy thật buồn cười, hai mẹ con nhà này đúng là ngang ngược, lúc nàocũng nghĩ không ai được phép làm tổn hại đến họ.
Nghĩ đến gương mặt đángyêu của Tiểu Vũ, cô lại thấy ấm áp trong lòng, chẳng buồn quan tâm đến chuyệncủa nhà họ Viên nữa, vì Tiểu Vũ cô làm điều gì cũng thấy đáng, người đấy làchồng cô, cả đời này thuộc về cô, chỉ cần hắn bình yên là cô đã mãn nguyện lắmrồi.
Đột nhiên cô thấy rấtnhớ Tiểu Vũ, muốn gặp hắn ngay tức khắc. An An biết lúc này Tiểu Vũ nhất địnhđang đợi mình ở nhà. Mong muốn đó thôi thúc cô vội vã rời chỗ này, đi về nới cótrái tim ấm áp kia, Tiểu Vũ, em về đây!

Chương 87 – Tốt đẹp
Thấm thoắt lại đến cuốituần, hôm nay là ngày diễn ra cuộc chung kết giải đua xe theo mùa của Tiểu Vũ.
Từ rất sớm Vệ Tử Minh vàMần Nhất Hàng đã kéo đến nhà họ, giục hai người mau ra trường đua, hào hứng nóirằng hôm nay sẽ chờ để được Tiểu Vũ chiêu đãi. Họ đều tin rằng hắn sẽ giànhngôi vô địch, chỉ nghĩ đến món tiền thưởng thôi họ đã thèm nhỏ dãi rồi.
Tiểu Vũ lại rất bìnhtĩnh, có lẽ đã quá quen với cảm giác này. An An thấy hắn có vẻ yên lặng, tronglòng khẽ mỉm cười, Tiểu Vũ trước giờ vốn không quan tâm đến tiền thưởng, hắntham gia cuộc đua chỉ vì đam mê tốc độ, muốn cảm nhận khoảnh khắc vượt qua mọigiới hạn mà thôi.
Tiểu Vũ khẽ nắm lấy taycô, ánh mắt kiên định, cô hiểu hắn muốn cô hãy yên tâm. An An mỉm cười bởi biếtrằng hắn sẽ vì cô mà bảo trọng, sẽ không để cô lo lắng, buồn phiền. Viên ThưMinh sau đó quả nhiên không quấy rầy cô nữa. Mẹ anh ta cuối cùng cũng quản chặtđược cậu con trai, An An rốt cuộc đã có thể an tâm.
Trong lòng An An chấtđầy cảm giác lẫn lộn, hằng ngày nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, cô rất xúcđộng, muốn đem đến cho hắn những điều tốt đẹp nhất, muốn dùng tình yêu của mìnhđể xua đi mọi u ám trong hắn, để mỗi ngày đều nhìn thấy nụ cười và sự quan tâmcủa hắn. Hằng đêm chợt tỉnh cô đều không nén nổi sự tham lam của mình, trongbóng tối lặng lẽ ngắm khuôn mặt đang say ngủ của hắn, chiếc mũi thẳng tắp, hàngmi dài, lông mày rậm, lại còn đôi môi mềm mại đó nữa, vô cùng hấp dẫn.
Trái tim cô vì vậy lúcnào cũng tràn ngập hạnh phúc, cô thường tự hỏi mình, còn điều gì có thể mangđến cho hắn nữa, còn việc gì có thể làm vì hắn, An An luôn mong rằng mọi tâmnguyện của hắn đều có thể thành hiện thực. Lúc nghĩ đến điều hắn mong ước nhấtchính là có được mình, cô rất vui, rất hạnh phúc. Mồi ngày cô đều cảm ơn cuộcsống, cố gắng sống thật vui vẻ bởi vì cô muốn Tiểu Vũ hạnh phúc hơn.
Thì ra hạnh phúc chínhlà cảm giác thỏa mãn nho nhỏ thế thôi, chỉ cần mỗi buổi sáng, mở mắt ra có thểnhìn thấy gương mặt hắn, cùng nắm tay nhau ra ngoài, nghĩ về hắnđể vui vẻ làmviệc, hạnh phúc khi đợi hắn trở về nhà. Tất cả những hạnh phúc nhỏ bé ấy dầndần tạo thành tình cảm sâu đậm khiến cô biết ơn và kỳ vọng nhiều hơn vào cuộcsống. Cô mong những người bên cạnh mình đều được như thế, vui vẻ sống tronghạnh phúc!
An An và hai người bạncủa hắn ngồi trên khán đài, đợi Tiểu Vũ tiến vào đường đua. Hôm nay người đếnxem rất đông, ai nấy đều đã chọn cho mình một tay đua yêu thích, và người đượcgọi tên nhiều nhất chính là Cuồng Phong -Tiểu Vũ.
Quả nhiên cuộc đua vừabắt đầu, tiếng gầm rú của động cơ từ xa đã vọng lại, trên màn hình hai chiếc xeđang phóng với tốc độ chóng mặt bám sát nhau, chiếc xe của Tiểu Vũ cách chiếcxe dẫn đầu một khoảng ngắn.
Trên đường núi quanh co,màn hình chiếu cận cảnh hai chiếc xe đang chạy nước rút, xe đằng sau bám sátnút xe của Tiểu Vũ. Đến đoạn cua dường như hắn không giảm tốc độ, bẻ tay lái,áp sát vào đường núi, cứ thế vượt qua. Chiếc xe bám theo khi vượt qua khúc cuaphải giảm tốc độ, vậy là xe của hắn nhanh hơn được hai đến ba giây.
Tiểu Vũ tiếp tục tăngtốc, lao thẳng về phía trước, phóng về đích, chiếc xe đằng sau không có cáchnào xoay chuyển tình thế đành bám theo về sau.
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng phấn khích nhảy múa, reo hò: “Tên tiểu tử này nhất định làm được mà”. Cuốicùng, Tiểu Vũ giành giải vô địch trong ngày hôm nay, chiếm danh hiệu số một củatháng và của quý.

Những người bên cạnh nhưbùng nổ, ai nấy đều vui vẻ vì thắng cược lớn, Cuồng Phong quả thật được chàođón rất nồng nhiệt.
Nhìn Tiểu Vũ và mấy tayđua khác tiến lên bục nhận giải, An An cũng không kìm được đi theo Vệ Tử Minhvà Mần Nhất Hàng bước xuống khán đài, đứng trước bục nhận giải, nhưng vì quáđông, ba người họ đành đứng phía sau, từ xa nhìn lên Tiểu Vũ, ừong lòng cô trànngập tự hào.
Người hâm mộ đứng chậtcứng phía trước luôn miệng gọi tên hắn: “Cuồng Phong, Cuồng Phong, em yêu anh,thật tuyệt vời”, An An khẽ cười lắc đầu, mấy cô gái này chắc chắn đã bị CuồngPhong làm cho mê mệt rồi, nhưng người đó chỉ thuộc về cô thôi.
Người dẫn chương trìnhcông bố quán quân quý này là Cuồng Phong, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tayvà hoan hô như sấm. Tiểu Vũ đứng trên bục cao nhất nhìn xuống khán đài gật đầu,mấy cô gái kia vì hành động của hắn phấn khích hét ầm lên.
Cô lễ tân cầm chiếc cúpvà tấm biển ghi số tiền thưởngđến, dưới khán đài lại ồ lên kinh ngạc, giảithưởng lần này là năm triệu. Tiểu Vũ nhận lấy chiếc cúp, cảm ơn rồi giơ lênkhỏi đầu, Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng sung sướng vẫy tay liên hồi, Tiểu Vũ nhìnvề phía An An lắc lắc chiếc cúp. An An cười rạng rỡ, rốt cuộc hắn đã nhìn thấycô.
Trao giải thưởng xongngười dẫn chương trình thấy chưa đủ, muốn tạo không khí cho mọi người, liền đếncạnh Tiểu Vũ, cầm micro hỏi lớn: “Cuồng Phong, anh là quán quân của quý này,nghĩa là ba lần liên tiếp giành quán quân rồi, anh có cảm nghĩ gì chia sẻ vớikhán giả không?”.
Tiểu Vũ vẫn quay về phíaAn An, không hề dịch chuyển, cuối cùng cầm chiếc cúp đưa lên cạnh miệng khẽ hônrồi mới nhoài về phía micro nói: “Đây là chiếc cúp tôi muốn tặng người tôi yêunhất, đó chính là vợ tôi”. Lời vừa tuôn ra, phía dưới lập tức vang tiếng la ó,họ không thể tin rằng Cuồng Phong trẻ vậy mà đã kết hôn. Trời ơi, họ không muốnsống nữa, hắn tuyệt thế kia sao lại có thể rơi vào tay một người con gái sớmnhư vậy chứ?
Giọng nói Tiểu Vũ vẫn chắcnịch: “Cảm ơn ông trời cho tôi gặp cô ấy, nếu không có người con gái này, cuộcsống của tôi chỉ là một màu đen. Nhưng bởi vì có cô ấy, tôi mới cảm nhận đượctình yêu, cảm nhận được hạnh phúc và học được cách để yêu được một người. Khiấy tôi mới có thể cảm nhận được sự hoàn thiện của bản thân, cuộc sốngngoài màuđen ra kỳ thực cũng rất rực rỡ”. An An ngẩn ra, để mặc cho lồng ngực như bị bópchặt.
“Tôi chỉ muốn nói, AnAn, cảm ơn em vì đã yêu anh”, lời nói của Tiểu Vũ đầy sâu lắng, phía dưới khánđài vang lên tiếng reo hò vỗ tay.
Tiểu Vũ đột nhiên nhảyxuống bục trao giải chạy thẳng tới phía An An, mọi người tự động dạt sang tránhđường cho hắn, ánh mắt dồn theo sau, ai cũng tò mò muốn biết người con gái màhắn nói đến cuối cùng là ai?
An An vốn muốn trốn đi,nhưng cả cơ thể như bị giữ chặt lại, hoàn toàn không cử động được, chân như mọcrễ, đứng sững tại chỗ không có cách nào động đậy. Bàn tay đặt lên miệng, tráitim không thể giữ được nhịp đập dồn dập, bị ánh mặt trời chiếu đến lóa mắtnhưng cô không dám nhắm lại, sợ hành động đó sẽ làm hình ảnh trước mắt kia biếnmất. Người con trai ấy đang hăm hở tiến đến cô càng lúc càng gần, niềm hạnhphúc theo đó lấp đầy trái tim An An, cô yêu hắn, yêu hắn vô cùng.
Tiểu Vũ bước tới cạnhbên, nhìn thẳng vào mắt cô, một giây cũng không rời, dường như muốn nuốt trọ côvào trong mắt, trong tim mình. An An đứng yên không dám động đậy, tất cả mọingười xung quanh cũng yên lặng, chỉ còn lại tình yêu của hai người. Bồng nhiên,mộtthanh âm vang lên, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn: “Hôn cô ấy đi,hôn đi, hôn đi”. Những người xung quanh như bị kích động đồng loạt gào lên.Tiểu Vũ liền đưa tay ra ôm cô vào lòng, thầm thì với cô: “Vợ yêu, anh yêu em”.Hắn chầm chầm cúi xuống, đôi môi ấm nóng khẽ áp lên môi cô, thật mềm mại, quấnquýt, vòng tay ghì chặt, nụ hôn càng sâu hơn, trong tiếng hoan hô của mọingười, hai người cứ thế hôn nhau say đắm.
Tình yêu có một sức mạnhkỳ diệu, có thể tạo nên rất nhiều phép lạ, nếu như bạn tin vào nó, nó nhất địnhsẽ mang hạnh phúc đến cho bạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.