Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 25


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 25

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 25
Cô cứ nhìn hắn cười, saomà đẹp trai đến thế, hàng lông mi dài, mồi lần chớp có thể nhìn thấy nó như ẩnnhư hiện trước mắt cô. Trong cô có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng đã có thể cùngthức dậy, cùng ăn sáng, cùng tay trong tay đi làm. Niềm mong ước này đã từ lâu,nay mới trở thành hiện thực, cô vẫn ngỡ nó không có thật. Nắm chặt bàn tay, ánhmắt không rời khỏi gương mặt hắn, tham lam ngắm nhìn vẻ đẹp tuấn tú đó.
Hắn khẽ quay mặt sangnhìn vẻ si mê của cô, có phải cô gái này buổi sáng thường ngẩn người như vậykhông? Trong lòng thầm cười, khẽ gõ vào mũi cô: “Anh có đẹp trai cũng không cầnphải nhìn thế đâu, anh sẽ xấu hổ lắm”. An An bị Tiểu Vũ trêu ghẹo, khẽ đấm vàongực hắn, đúng là vẫn đáng ghét như vậy.
Hắn đưa tay ra, kéo côvào lòng. Tiểu Vũ cũng rất vui, vì biết trong lòng cô hiện giờ nhất định đangxúc động mà không biết diễn đạt ra sao, nên mới ngẩn ngơ nhìn mình như vậy.Niềm hạnh phúc theo nụ cười hiện rõ trên gương mặt, ngập tràn trong ánh mắthắn.
Xe đến rồi, hắn dẫn côlên xe, hai người ngồi xuống hàng ghế sau, chiếc xe chầm chầm lăn bánh.
Cô dựa đầu vào vai hắn,khẽ nói: “Em thích cái cảm giác này, có thể cùng anh ngồi xe bus đi làm”. TiểuVũ cười không nói, chỉ nắm chặt tay cô, truyền hơi ấm.
Cảm giác hạnh phúc lúcnày khiến cô tham lam đòi hỏi hơn, muốn hắn luôn dịu dàng như thế này với cô,và chỉ quan tâm mình cô. An An không biết mình có thể chịu đựng được chuyện sẽcó những cô gái khác nhìn hắn đầy tình tứ hay không, ham muốn chiếm giữ khiếncô sợ hãi. Cô hơi cúi xuống, nhớ lại trước kia, xung quanh Minh Minh có rấtnhiều phụ nữ vây quanh, cô đều có thể chấp nhận. Có người đàn ông nào mà khôngthích nhìn phụ nữ đẹp chứ, còn cô lại không phải là một đóa hoa xinh đẹp đếnnỗi cánh đàn ông phải chú mục vào mình. Cô chỉ cần hắn ở bên là đủ rồi, khôngyêu cầu quá nhiều mong muốn khác.
Nhưng lúc này cô khôngtài nào tưởng tượng được cảnh người con gái khác đến gần Tiểu Vũ. Suy nghĩxẹtqua, trong lòng liền trồi dậy cơn ghen tuông mãnh liệt. Cô không muốn, cô khôngthể chấp nhận. Cô ngước đầu lên nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, có lẽ vì hắn chocô quá nhiều nên mới khiến cô tham lam độc chiếm như vậy, An An không muốn sẻchia với người khác dù chỉ là một chút. Cảm giác này làm cô vô thức siết chặttay hắn lại.
Tiểu Vũ cảm nhận đượccái siết chặt ấy, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định. Mặc dù không biết lúc này côđang nghĩ gì, nhưng hắn không muốn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô. Trên suốtcon đường tương lai sau này, hắn chỉ muốn cô luôn được vui vẻ, tươi cười.
Hai người cùng nhau đứngtrên chuyến xe đó, con đường phía trước còn dài, vậy thì hãy góp nhặt từng chúthạnh phúc một đi.
Chương 76 – Điều kiện
Những ngày tiếp theo lànhững ngày An An đắm mình trong hạnh phúc, mỗi ngày đến công ty là một ngàyngập tràn vui vẻ
Hết giờ làm, Tiểu Vũ đợicô ở tiệm sách bên kia đường đối diện công ty để cùng về. Sau đó hai người đếnkhu chợ gần nhà mua thức ăn, lần nào Tiểu Vũ cũng đòi xuống bếp, An An khôngđồng ý nên phải dồ mãi hắn mới ngoan ngoãn đợi cô nấu nướng xong xuôi.
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng cứ đôi ba ngày lại ghé qua nhà họ ăn cơm. Mỗi lần xuất hiện đều trêu TiểuVũ đến tức điên: “Hai tên thổ phỉ này, sao không trả tiền mà ngày nào cũng đếnăn chực”. Bầu không khí vô cùng huyên náo, lần nào cũng bị họ đến quấy rầy thếgiới của hai người.
An An vô cùng niềm nởđón tiếp cả hai, vui vẻ nhìn ba người đàn ông đấu khẩu, Tiểu Vũ lúc này trôngcàng đáng yêu, chân thực.

Ngay cả những sự cốtrong công việc họ cũng lôi ra làm đềtài tán gẫn sau bữa cơm. Tử Minh và NhấtHàng kẻ tung người hứng chọc tức Tiểu Vũ, nói rằng trong công ty có mấy cô emngày nào cũng tìm cớ đến bắt chuyện, mà Tiểu Vũ cứ trơ ra như tượng, đầy lạnhlùng. Mấy cô em này chẳng còn cách nào khác, đành đánh tiếng sang hai người họ.Nhiều cô em khi nghe Tiểu Vũ có bạn gái rồi đều thất vọng, thậm chí có ngườicòn khóc thầm, trách bản thân sao không gặp Tiểu Vũ sớm hơn biết đâu một trongsố họ lại chẳng trở thành bạn gái hắn.
Vệ Tử Minh và Mần NhấtHàng nói đến đây đều nhìn nhau cười. Họ còn chưa nói chuyện An An hơn Tiểu Vũsáu tuổi, nếu mấy cô gái này biết chắc họ ngất ngay tại chỗ.
Tiểu Vũ thường tỏ ra khóchịu khi họ cứ nhắc mãi về chuyện này, hắn vội ôm An An vào lòng để cô khôngphải nghe. An An nghe xong cười tủm tỉm, đúng thế, Tiểu Vũ được yêu thích nhưthế cô cũng đành chịu thôi. Nhưng thấy vẻ căng thẳng của Tiểu Vũ khi nhắc đếnvấn đề này, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc bởi hắn luôn để ý đến cảm giác củacô.
Họ ở công ty mới càngngày càng thuận lợi, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh, chỉ cần nói một chútđã hiểu, ngay cả Tổng giám đốc cũng rất ưu ái. Nhưng cũng vì vậy mà Vệ Tử Minhvà “Con muỗi” khôngchịu lãng phí bất kỳ cơ hội nào để tán gái, mấy cô em cònđộc thân trong công ty chỉ cần đánh tiếng hỏi thăm tin tức của Tiểu Vũ là đềubị họ mượn cớ rủ đi hẹn hò, khoác lác rằng sẽ nói về thông tin của Tiểu Vũ,nhưng thực ra đều là lấy chuyện của chính họ kể cho mấy người đó nghe.
Nhưng đáng tiếc là mấycô em đó chỉ quan tâm đến Tiểu Vũ nên những lời dụ dỗ kia coi như vô ích. Họcàng nỗ lực thì càng chẳng có ai thèm để ý. Vì thế lần nào đi ăn cơm chung VệTử Minh và Mần Nhất Hàng cũng nhân cơ hội để xả ấm ức với An An, còn giục côphải giữ lời hứa, giới thiệu mấy người ở công ty cho họ. An An không chối đượclần nào cũng dắt Tiểu Vân theo cùng ăn trưa hoặc đi đâu đó.
Tiểu Vân ngược lại còncực kỳ vui sướng, thấy Tiểu Vũ hết lòng yêu thương An An, trong lòng rất thèmmuốn. Nhưng bởi vì hai người bạn của Tiểu Vũ cũng đẹp trai không kém nên cônàng quyết định nắm ngay lấy cơ hội tốt đẹp này.
Hy vọng cuộc sống này cứthế mà bình lặng trôi đi. Tuy nhiên, nào ngờ được thỉnh thoảng lại có những chuyệnngoài dự tính.
Hôm nay là thứ Sáu, ngàymai lại có thể nghỉ ngơi rồi. Tâm trạng mọi người rất thoải mái, An An đangmongngóng buổi hẹn hò xem phim tối nay với Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên haingười cùng nhau tới rạp.
Gần đến giờ nghỉ trưathì một cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới khiến An An ngỡ ngàng, điện thoại từnhà Minh Minh. Cô do dự không biết có nên nghe hay không? Một tuần bình lặngtrôi qua, cô ngỡ rằng giữa họ đã kết thúc, mặc dù vẫn có chút lo lắng anh ta sẽtìm cách làm phiền mình.
Nhưng An An cũng hiểu rõcon người này, Minh Minh là một kẻ ngạo mạn, đã nói ra những lời như thế thìnhất định sẽ không đời nào chủ động quay lại tìm cô, hơn nữa còn chắc mẩm cô sẽkhóc lóc hối hận cầu xin ấy chứ. Anh ta luôn cho rằng cô là một người con gáitầm thường, tuổi tác lại cao, có tìm được người để kết hôn thì chẳng bao lâusau gã chồng kia sẽ hối hận mà bỏ rơi cô.
Vậy cú điện thoại này làcủa ai? Điện thoại réo hai lần, mãi lâu sau An An mới quyết định bắt máy, muốnxem cuối cùng anh ta định làm gì?
“Alô”, giọng cô khôkhốc, nhớ đến những gì anh ta đối đãi với mình, cô chẳng còn giữ kẽ làm gì.
“Vu An An”, một giọngnói khiến cô cực kỳ kinh ngạc vang lên trong điện thoại. Không phải là MinhMinh, là mẹ anh ta! Cô giật mình trả lời:“ Vâng, là tôi”. “Trưa đến đây mộtchút”, vẫn là cái giọng đầy cao ngạo ấy: “Tôi có việc muốn nói với cô”.
An An đắn đo, có chuyệngì chứ? Đầu dây bên kia không đợi được bèn giục: “Mười hai giờ ba mươi ở cổngtòa nhà mái đỏ”, nói xong liền cúp máy, chẳng thèm quan tâm cô có đồng ý haykhông.

An An khẽ cười, ngườiđàn bà này vẫn giữ cái tính cáu kỉnh ấy, đã chủ động hẹn gặp còn yêu cầu ngườita phải đi tìm bà ấy. Haizz, được rồi, đi xem bà ta muốn cái gì? Dù sao cô cũngkhông quan tâm bà ta cảm thấy thế nào nữa rồi.
Giờ nghỉ trưa, An Anxách túi ra khỏi công ty vẫy một chiếc taxi đi đến điểm hẹn.
Bước vào trong quán, giờlà tầm ăn trưa nên người rất đông. Cô nhìn quanh một lượt, thấy vẻ mặt vô cảmcủa bà ta đang nhìn mình, nhưng không hề có ý sẽ gọi cô. An An cười khẩy, bướctới.
Ngồi xuống đối diện vớibà ta, cô bình tĩnh hỏi: “Dì tìm cháu có việc gì?”, trong lòng không có thiệncảm nên cô chẳng thể tỏ ra tôn trọng được.
Bà ta chẳng nói câu nào,nhìn An An thăm dò, sắc mặt u ám. An An cười thầm trong bụng, không phải làmuốnthấy cô đau khổ vì rời xa Minh Minh, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt đấychứ? Thật là khiến bà ta thất vọng. Cô vẫn sống rất tốt, hơn nữa còn vui vẻ hơntrước rất nhiều, không lên tiếng, đợi bà ta mở miệng, chẳng phải bà ta là ngườitìm cô trước sao?
“Gần đây cô và Minh Minhcòn liên lạc không?”, bà ta không thể tin nổi, sao trên gương mặt cô ta chẳngcó chút gì là đau khổ thế?
An An khẽ lắc đầu, gặpnhau để làm gì nữa?
Bà ta suy tính rồi quyếtđịnh nói trước: “Hôm nay đến tìm cô là vì thấy cô sống cùng Minh Minh nhà chúngtôi nhiều năm như vậy, mặc dù đã chia tay nhưng nhà họ Viên cũng không phải làhạng keo kiệt. Cô trả tiền phòng thay nó, tôi tính sơ sơ khoảng hơn năm nghìntệ, được không?”.
An An ngồi yên không lêntiếng đợi bà ta nói tiếp. Giờ tự dưng lại để tâm đến cô, đương nhiên là vì côđã chủ động rời bỏ Minh Minh chứ sao.
Bà ta rút ra một chiếcphong bì, An An khẽ liếc qua rồi cười nhạt, nó có vẻ dày. Bà ta quăng nó lênmặt bàn, lạnh lùng nói: “Đây là mười ngàn tệ, để bồi thường cho số tiền mấy nămnay cô mua đồ đạc cho nhà họ Viên. Tuy nhiên, tôi hy vọng từ nay về sau côkhông còn vướng mắc gì với Minh Minh nhà chúng tôi nữa”.
Đây mới là mục đíchchính! Cuối cùng An An cũng hiểu ra, bà ta lo lắng cô sẽ hối hận mà quay lạidùng dằng với con trai bà, định dùng tiền để cắt đứt mọi ảo tưởng của cô. Đángtiếc thay, bà ta đã tính sai rồi, căn bản là cô không muốn quay trở lại.
An An khẽ mỉm cười:“Người nhà dì thật hào phóng”.
“Cô đừng chê ít, nhà họViên chúng tôi cũng không để cô phải chịu thiệt. Thời gian đầu cô mới đến khôngcó người thân thích, cái gì cũng chẳng có, sống chung với Minh Minh đâu ai nói.Hơn nữa căn phòng mới đó phần lớn là một mình cô dùng hơn một năm qua, cái nàytôi cũng không tính toán với cô. Nếu cô còn chê ít thì quả là người không hiểuchuyện”. Bà ta bắt đầu sốt ruột, giọng điệu nhấn mạnh hơn.
Trên mặt An An vẫn giữnụ cười, trong lòng đã có quyết định. Dù sao các người vẫn cho rằng không nợnần gì tôi, vậy thì tôi cũng không cần khách sáo nữa.

An An cầm phong bì lên,rút ra xem, một xấp tiền được buộc bằng sợi dây trắng, trên mặt còn có đóng dấunữa, có lẽ vừa mới rút ở ngân hàng ra.
An An ngẩng lên nhìnthẳng vào người đối diện, thấy trong ánh mắt đối phương hiện rõ sự thiếu thiệncảm, nhất định đang rất căm ghét cô. Từ lâu bà ta vẫn cho rằng cô vìhám tiềnnên mới yêu con trai họ, bây giờ đã đưa cho cô một khoản lớn như vậy rồi mà vẫncòn do dự sao?
An An khẽ mỉm cười, gậtđầu: “Được, tôi sẽ không làm phiền Minh Minh, cũng xin anh ta đừng quấy nhiễutôi”.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm:“Chắc chắn rồi, Minh Minh khó khăn lắm mới thoát khỏi biển khổ, tôi tuyệt đốisẽ không để nó lại ngu ngốc thêm lần nữa”.
“Hy vọng the!”, An Annói một cách thản nhiên. Đúng thế, có người mẹ như thế này thì rất nhanh thôiMinh Minh sẽ tìm được đối tượng thích hợp, bản thân cũng không phải lo lắngchuyện anh ta làm phiền mình. Tốt, như ước nguyện của cô, thật sự có thể rời bỏMinh Minh nhà bà ta rồi.
An An thấy chẳng còn gìđể nói nữa, bỏ tiền vào túi đứng dậy, bình tĩnh chào một câu cho phải phép:“Không còn việc gì, tôi đi trước đây”, nói rồi quay người bỏ đi.
Chương 77 – Hoang phí
Lên taxi trở lại côngty, cô khẽ cười thầm, thì ra sáu năm qua cũng chỉ đáng một xấp tiền này thôi,vậy cứ để họ nghĩ rằng cô là kẻ tham lam đi. Đúng, cô đã từng rất tham lam,nhưng không phải vì tiền, mà là vì niềm khao khát một ngày anh ta có thể hiểura, có thể đáp lại sự kiên trì ân cần suốt bao năm của cô. Nhưng hiện thực đãdạy cô một điều, có những việc dù nhẫn nại đến đâu cũng không thể chờ ngườikhác hiểu được trái tim mình, nó chỉ càng khiến bản thân trở nên ngu ngốc hơnthôi.
Thật ra, cô cũng là kẻích kỷ. Sáu năm nay đâu phải là An An không nghĩ đến chuyện rời bỏ anh ta. Ngaytừ đầu đã bỏ mặc những can ngăn của cha mẹ và bạn bè để đến với anh ta, cố gắngyêu anh ta, muốn dùng tình yêu thật sự để trả lời cho mọi người. Nhưng khôngngờ rằng, mọi nỗ lực sáu năm qua chỉ khiến cô càng thêm bất lực, mỗi lần thấtvọng và tổn thương đều nhắc nhở cô rằng sự chọn lựa này là sai lầm. Cô khôngdám đối diện với những lời thăm hỏi của người nhà và bạn bè. Mỗi lần gọi điện,cha mẹ hỏi về chuyện cưới xin cô đều ngậm đắng nuốt cay không nói ra, chỉ cóthể biện minh rằng mình chưa muốn bị trói buộc sớm như vậy. Hằng đêm cô đềukhóc thầm, tại sao dành trọn trái tim cho người khác mà không được nhận lại.
Cô lo sợ nếu một ngàynào đó thật sự rời bỏ Minh Minh, thì mình sao có thể đối mặt người nhà, với bạnbè, làm thế nào để trả lại cho chính bản thân sáu năm tuổi xuân đã qua. Cho nêncô chỉ còn biết lấy sự thành công trong công việc để an ủi bản thân, rằng từtrước đến nay chẳng phải vẫn tự lực cánh sinh ư? Thậm chí một ngày nào đó anhta không cần cô nữa, thì cô vẫn có thể sống tự lập như trước. Bởi cô không cònhy vọng vào bất cứ điều gì có thể làm trái tim cô rung động, càng không cầnnhắc đến cái gọi là gắn bó thiên trường địa cửu.
Cô đã tự lừa dối bảnthân mình sáu năm. Nhưng lần này, vì Tiểu Vũ, rốt cuộc cô cũng thoát khỏi sựdối trá ấy. Lấy sự phản bội của Minh Minh như một cái cớ, cho phép bản thânmình đường đường chính chính đi về phía Tiểu Vũ. Chẳng có người con gái nào lạikhông rung động trước một tình yêu dịu dàng cuồng nhiệt như thế. Cô chỉ là mộtcô gái bình thường, có khát vọng yêu thương như bao người khác, cho nên việcchọn cách chia tay, chỉ vì khátvọng quá đỗi bình thường kia. Cũng vì thế màquên đi những oán trách với Minh Minh. Cho dù anh ta có xấu xa trăm vạn lầnchăng nữa thì chẳng phải ban đầu chính cô đã chọn con người đó sao? Cho nên lầnnày cũng vậy, sự phản bội kia cũng là sự chọn lựa của chính cô, chẳng liên quangì đến người khác.
Nhưng chỉ cần nghĩ tớigương mặt tuấn tú của chàng thanh niên kia thì trái tim cô lại đau nhói. Đây làsự trừng phạt của ông trời dành cho cô hay là sự ban thưởng? Mồi lần đối diệnvới sự dịu dàng của Tiểu Vũ, là một lần trong lòng cô lại xuất hiện nỗi lo sợtột cùng. Nếu như đây là sự trừng phạt của ông trời, cố ý sắp xếp một sự chờđợi khác, thì đây chính là cái bẫy ngọt ngào mà cô không thể nào thoát ra.
Đúng sáu giờ tối, TiểuVũ gọi tới. An An vui vẻ vừa nghe điện thoại vừa bước ra khỏi công ty. Khôngcần phải nghĩ nhiều nữa, chỉ cần hết lòng đền đáp lại tình yêu của Tiểu Vũ, tậnhưởng hết mình khoảng thời gian hạnh phúc này là đã quá đủ rồi.
Hôm nay trông Tiểu Vũrất đẹp trai, trên người mặc bộ đồ trắng nhìn càng tuấn tú hơn, đang đứng trướchiệu sách mà hai người thường hẹn. Trong lòng cô tràn ngập ấm áp nhìn về phíađấy, có một người đàn ông dịu dàng yêu mình, cho dù đây chỉ là giấc mơ ngắnngủi một ngày thì cô cũng thấyđủ cho ngàn năm rồi.
An An băng qua đường,vui vẻ cười hỏi: “Hôm nay anh mặc thế này để làm gì đấy? Lẽ nào muốn mấy cô gáiđẹp chết mê chết mệt”. Mặc dù cố tình làm ra vẻ giận dỗi nhưng trong lòng côlại rất thỏa mãn, vì những ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh đang hướngvào mình.
Tiểu Vũ ôm chầm lấy cô:“Lần đầu tiên đưa em đi xem phim, dĩ nhiên là phải mặc đẹp c”, nói xong cònnháy mắt.

Tiểu Vũ ôm cô vẫy taxi,quyết định đi ăn trước rồi mới xem phim.
Trên xe, An An ngồi yênlặng, mặt thì mỉm cười nhưng lại ngẩn ngơ như người mất hồn. Tiểu Vũ bất chợtnhìn sang, thấy cô không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng, liền vòng tayqua kéo cô gần sát lại, khẽ hỏi: “Có tâm sự gì sao? Nếu chưa muốn nói thì cũngđừng nghĩ nữa”, rồi đặt cằm khẽ day day lên đầu cô.
An An thấy lòng mình ấmlại, có gì mà phải do dự chứ? Cô không muốn giấu hắn, nên khẽ nói: “Trưa nay,mẹ Minh Minh đến tìm em”. Cảm nhận được cằm hắn dừng lại, cánh tay siết chặthơn, có lẽ hắn đang lo cho cô. Nụ cười khẽ nở trên môi cô, ngẩng lên, bình tĩnhnhìn hắn, ánh mắt kiên định như muốn nói rằng cô không sao, “Bà tađưa em mườingàn tệ, bảo em đừng làm phiền tới con trai bà ta nữa”.
Ảnh mắt Tiểu Vũ tối sầmlại, cô khẽ cười, một tay bám vào cánh tay hắn, một tay khẽ vuốt gương mặtnghiêm nghị kia để xoa dịu: “Yên tâm đi, bà ta không làm khó được em đâu. sốtiền này coi như em đã dây dưa bám vào nhà bà ta mà có. Cứ để cho họ nghĩ em làmột người phụ nữ hám tiền ham bạc đi”. Tiếng cười khe khẽ nhưng lộ rõ sự bi ai,cô hơi buồn, bị sỉ nhục thế này rõ ràng không thể thoải mái được.
Hắn siết chặt cô vàolòng, chẳng phải đã nói là hãy để tất cả cho hắn gánh vác rồi sao? “Sau nàyđừng để ý đến bọn họ nữa, nếu như họ còn tới làm phiền thì nói với anh!”, hắndứt khoát yêu cầu. Trong lòng Tiểu Vũ nhói đau, đến khi nào thì An An mới chịuhoàn toàn dựa vào hắn? Cô lúc nào cũng kiên cường, lúc nào cũng một mình chịuđựng.
“Không cần đâu”, cô khẽcười: “Họ sẽ không quấy rầy em nữa đâu, bởi vì em đã lấy ‘lệ phí chia tay’ rồi,phải không nào?”, cô tự chế giễu mình.
Nghĩ đến cảnh cô bị bọnngười kia sỉ nhục ra sao, dồn ép thế nào là trong lòng Tiểu Vũ lại nổi cơn giậndừ như lửa đổ thêm dầu. Nhất định hắn sẽ cho tên họ Viên kia biết tay, rõ rànglà ức hiếp người con gái của hắn. An An cười, đột nhiên một ý nghĩ lóe lêntrong đầu, liền ngồi thẳng dậy hào hứng nhìn hắn: “Tiểu Vũ, hay là thế này,mình dùng số tiền này mời Vệ Tử Minh và Mần Nhất Hàng đi chơi một trận ra tròđi, cả Tiểu Vân nữa, coi như tạo thêm cơ hội cho họ gặp nhau”. Vũ Minh nhìn AnAn chằm chằm, thấy ánh mắt đầy hưng phấn của cô thì hiểu ngay ra, cầm số tiềnnày trong lòng chỉ khiến cô ngốc này thấy buồn thêm, muốn tiêu sạch giống nhưvứt hết tất cả những gì đã qua.
Hắn gật đầu, khẽ hôn lêntrán cô: “Em muốn thế nào cũng được”. An An vui vẻ hôn lại hắn một cái, Tiểu Vũthật tốt, không bao giờ khiến cô khó xử, trong lòng An An cảm thấy nhẹ nhõm hơnnhiều.
“Mình đi Shangri-La ănbuffet đi. Em vẫn chưa đến đó bao giờ, coi như một lần được thử cảm giác vungtiền phung phí”. Tiểu Vũ nhìn vẻ hào hứng của cô, khẽ lắc đầu: “Muốn đi thì lúcnào mà chẳng được!”.
“Nhưng lại thấy hơitiếc, đi ăn như vậy thì xa xỉ quá”, An An đột nhiên nghĩ đến những người nghèođói đáng thương, có khi ngay cả ăn no cũng là một vấn đề.
“Không được, em quyếtđịnh rồi, không mời mọi người đi Shangri-La nữa, chúng ta có thể mời họ đếnnhà, được không?” Cô gái ngốc nghếch này, thay đổi quyết định liêntục.
“Mình lấy số tiền này đểquyên góp đi, quỹ Hy Vọng được không?” Cô vồ lấy tay hắn phấn khích vì ý tưởngnày. Tốt rồi, cứ làm như vậy đi, thay vì hoang phí, nó có thể làm được một việccó ý nghĩa hơn.
“Sao lại không đi ănnữa?”, Tiểu Vũ khẽ gí vào mũi cô, An An vội giải thích: “ừ, em từng xem trênmạng thấy có những đứa trẻ rất đáng thương, tội nghiệp, phải đi bộ mấy chục dặmđường núi để đến lớp, đã vậy còn không có tiền đóng học phí, tất cả đều dựa vàosự giúp đỡ của thầy cô mới được tới trường”. Ánh mắt cô chất đầy thương cảm,cuộc đời này thật không công bằng, khoản tiền để trả cho một bữa ăn của ngườigiàu có thể giúp người nghèo sống cả năm.
Tiểu Vũ mỉm cười, thấyvẻ bất bình đó liền ôm cô vào lòng. Đúng là ngốc nghếch quá, biết lo cho ngườikhác mà sao không tự chăm lo được cho bản thân? Haizz, xem ra chỉ có hắn mới làngười chăm lo mọi thứ cho cô.
Hắn khẽ nựng khuôn mặtcô: “Được rồi, vậy thì mang đi quyên góp thôi! Đừng nóng giận nữa, lại có thêmnhiều nếp nhăn đó!”, rồi khẽ miết lên trán, lên mắt cô. An An mỉm cười tránhsang một bên, mọi ấm ức trong người dần tiêu tan hết. Hắn cứ như có ma thuật,có thể làm tiêu tantất cả những phiền não trong lòng cô.
Tất nhiên, Tiểu Vũ thỏamãn thấy tâm trạng cô đã tốt lên để tiếp tục cuộc hẹn hò thú vị của hai người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.