Sự Dịu Dàng Chết Tiệt

Chương 12


Bạn đang đọc Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 12

Sự Dịu Dàng Chết Tiệt – Chương 12
Chương 36: Ngạc nhiên
Vừa bước vào phòng, quăngtúi sang một bên, cô đổ sập xuống giường. Đi công tác chẳng vui chút nào, vừaphải để ý đến những người không quen biết, còn phải nghe hàng loạt câu hỏi đầynghi ngờ của mấy lão già đó. Nằm được một lúc, cô nghiêng người nhìn ra ngoàicửa sổ, bầu trời đêm nay đầy những vì sao.
Cô lồm cồm bò dậy, chântrần chạy tới trước cửa sổ.
Tính đến giờ, đây làkhách sạn An An thích nhất. Mọi thứ trong phòng đều hợp với sở thích của cô,phòng tắm trang trí giống như ở nhà, có một lóp kính ngăn đơn giản, cửa có giáđỡ để đặt phụ kiện, ngoài ra còn có một cửa sổ nhỏ, lúc không tắm có thể mở ra.Không giống như những khách sạn khác thường đặt một cái bồn tắm lớn, ngăn cáchvới bên ngoài là một tấm rèm. Trước giờ cô ở khách sạn đều không dùng bồn tắm,vì thấy nó không vệ sinh, cho nên thường sử dụng vòi hoa sen, khách sạn này sắpđặt khiến cô cảm thấy rất thuận tiện. Còn nữa, ở đây có một cái cửa sổ lớn nốiliền với sàn nhà. Cô luôn có cảm tình đặc biệt với những chiếc cửa sổ kiểu này,mơ ước được ở trong những ngôi nhà cao tầng, từ cánh cửa sổ này có thể nhìnxuống dưới và bên ngoài. Giống như bây giờ, cô yên lặng ngồi sát cửa sổ, lưngdựa vào tường nhìn ra biển mù mịt ngoài kia, thỉnh thoảng có vài ngọn đèn lelói, những ngôi sao sáng rực trên trời. Không ngờ một nơi thế này lại có thểnhìn thấy nhiều sao đến vậy, Đại Liên quả là một thành phố sạch sẽ và tươi đẹp.
Giữa bóng tối, trong túiđựng đồ trang điểm bồng lóe sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.Lúc này, có thể là ai? Lẽ nào mấy người đó vẫn chưa uống đủ. Haizz, không muốnđể tâm đến họ, cô cần một chút tự do. Có điều, tiếng nhạc chuông vẫn vang lêndai dẳng, phải chăng có chuyện quan trọng.
An An khó chịu bước lạigần giường, vừa lấy điện thoại ra liền sững người. Sao có thể là hắn, cô vộibắt máy, “Alô”, trong đêm yên tĩnh trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cônắm chắc điện thoại, lo lắng không biết hắn có nghe thấy âm thanh đang dội lênkia không. Giọng bồng trở nên run rẩy, thực sự cô rất nhớ hắn. “Sao rồi? Mệtkhông?”, giọng nói ấm áp quen thuộc của hắn ngay bên tai, an ủi cô. Trong bóngtối, cô khẽ cười: “Van khỏe, vừa mới ăn tối với đối tác xong. Còn cậu? Khỏekhông?”, cô định hỏi thêm nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đơn giản muốnnghe giọng của hắn. “Không phải là vừa ăn no sao? Nhớ tôi không?” Cô cười vuivẻ: “Haha, nhớ, rất nhớ cậu. Nếu như lúc này cậu mời tôi ăn hải sản, tôi nhấtđịnh sẽ đi”.
“Đe tôi suy nghĩ chút”,cô ngẩn ngơ cắn môi, im lặng nghe hắn nói: “À, nhưng hình như tôi hơi thiệt,nếu tôi mời cô ăn hải sản thì cô mời tôi cái gì?”. Cô cười thì thầm: “Nếu bâygiờ thực sự có thể làm được điều đó, cậu muốn gì tôi sẽ đáp ứng”. Cô cười vuivẻ, cho dù chỉ là trong ý nghĩ cô cũng rất vui. Bởi vì An An biết hắn không thểđến đây để đưa cô đi ăn hải sản.
Tuy nhiên, giọng hắn rấtphấn khích: “Thật không?”, rồi mới chắc nịch tiếp: “Nói lời phải giữ lấy lời”.Hắn thật đáng yêu, rất chu đáo, cô biết hắn đang nhớ cô, chỉ vậy thôi cô đã cảmthấy rất vui rồi nhưng cũng không dám mong nó thành sự thật. Cô hùa theo: “Tấtnhiên rồi. Nhưng giờ bay từ đó tới đây cũng phải đến ngày mai, khi đấy chỉ cóthể dùng bữa sáng. Quá thời gian không được tính”. Cô tin chắc rằng hắn chẳngcó cách nào thực hiện được.
“Tiểu Vũ, thật lòng cảmơn cậu, tôi rất vui, chí ít cậu cũng nghĩ cách làm tôi cười. Cậu nghỉ sớm đi.”Tiểu Vũ không đáp lời, nói giản đơn: “Tạm biệt”, rồi cúp máy. “Tạm biệt” có lẽlà chúc ngủ ngon, cô lấm nhẩm nói trong bóng đêm.
An An bước vào phòngtắm, định dội qua nước cho thoải mái, hôm sau còn phải huấn luyện cả ngày nữa.
Khoảng chừng hai mươiphút sau, cô bước ra với mái tóc vẫn còn ướt, vừa đi vừa dùng khăn lau nhữnggiọt nước, lại nhìn ra biển thầm nhủ, ngủ ngon, biển thân yêu, tối mai tôi sẽđi thăm bạn.
Lúc này, điện thoại lạivang lên. Hừ, ai thế nhỉ? Giờ này mà còn gọi, cô nhìn đồng hồ, sắp mười giờrồi, nhưng cô vẫn bắt máy.
“Có phải đang đói không?Nếu như trong vòng mười phút cô xuống đây tôi sẽ dẫn cô đi ăn hải sản.” Giọngnói lạnh lùng quen thuộc nhưng cảm giác rất ấm áp, Tiểu Vũ??? Chuyện gì thếnày? Hắn nói cái gì? Hắn điên hả, nằm mơ à? Sao lại kêu cô đi xuống, đây là ĐạiLiên đúng không, đâu phải ở nhà. Lúc lâu sau cô mới chợt tỉnh, nói vẻ hờn dỗi:“Tiểu Vũ, cậu đừng làm loạn lên nữa đi, tôi đang ở Đại Liên”.
“Ồ, còn chín phút, quágiờ là không được tính đâu.” Giọng hắn trầm tĩnh, dội vào tai cô, gây chấn độngtâm trí. “Cậu? Cậu nói thật chứ? Cậu đang ở đâu?”, cô vẫn không dám tin.
“Ở dưới tầng”, Tiểu Vũkhẽ cười: “Cô không xuống là tôi nuốt lời đấy”.

An An vội ném điệnthoại, chạy tới tủ quần áo chọn một chiếc váy, xông vào nhà tắm thay bộ đồ ngủra. Chải lại mớ tóc rối bù, nhìn vào gương, tim đập thình thịch, đi ra lấy điệnthoại, xách túi, rút thẻ khóa phòng.
Bước vào thang máy, dựangười vào tường rồi cô mới cảm nhận được trái tim mình đang đập điên loạn. Cóthật Tiểu Vũ đang ở dưới không? Cô càng nghĩ trái tim càng loạn nhịp, thật đángsợ, nếu không có ở đó thì sao? Nếu cô xuống muộn, cậu nhóc đó đi rồi thì làmthế nào? Trái tim cô thấp thỏm như bị tra tấn.
“Đinh đoong”, tới rồi,nhìn cửa thang máy dần dần mở ra, đột nhiên An An có chút sợ hãi, ước chân cũngtrở nên khó khăn. Cô hít hai hơi thật sâu mới bước ra. Một bước, hai bước, bướcchân càng đi càng nhanh. Cho dù hắn có đứng đợi phía dưới hay không thì cô cũngmuốn ra ngoài ngắm nghía một chút, dù hắn chỉ đơn giản là lừa cô chăng nữa côcũng không thể quay đầu lại, cam tâm tình nguyện để bị lừa.
Đi ra đại sảnh, không cóai. Ngoài nhân viên phục vụ đứngsau quầy lễ tân ra thì chẳng thấy bóng ngườinào cả. Trong lòng có chút lo lắng, cô bước ra ngoài cửa lớn.
Ngoài cửa cũng không cóai. Chầm chậm bước xuống bậc thềm, An An vội vã chạy ra phía sân, ngoài này đỗrất nhiều xe, ánh điện tù mù phản chiếu trong sân mờ mờ ảo ảo. Vòng qua mấychiếc xe ô tô, lòng cô càng ngày càng thấp thỏm, sợ nếu không thấy ai cả, nhưngnếu hắn ở đây thì cô không biết làm sao để đón nhận niềm vui đột ngột này.
Trước mắt là khoảngkhông trống rỗng ảm đạm, đằng xa thấp thoáng bóng một người, đang đứng yên đó.Ánh đèn mờ tối nhìn không rõ, cô nắm chặt túi, cắn môi, từ tốn bước tới.
Càng lúc càng gần, bóngdáng người đó ngày một rõ hơn, nhưng sao cô lại thấy như mờ ảo đi thế này,chẳng khác gì cảm giác phải xa cách. Đến lúc cô đứng trước mặt Tiểu Vũ, bàn taynắm quai túi đã phát đau, mắt cũng như bị kim châm rất khó chịu. Cô đứng yênkhông dám động đậy, chỉ sợ vừa cử động thì gương mặt kia sẽ biến mất.
“Tôi nói rồi, quá mườiphút là tôi sẽ đi mà.” Hắn vứt điếu thuốc đi, khẽ cười, nét mặt có phần mệtmỏi. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của An An, hắn mỉm cười đưa tay ra, ôm gọn cô vàolòng, “Không cần cảm động quá đâu, tôi chỉ là muốntìm người tôi thích, dẫn tôiđi ăn hải sản thôi”.
Cô khóc không nói nênlời, ghì chặt cổ Tiểu Vũ, hít hà mùi cơ thể của hắn, hoàn toàn không để ý đếnnước mắt đang tuôn ra đầm đìa, cô chỉ muốn ôm chặt hắn.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô,để An An thoải mái khóc trong vòng tay mình. Trong lòng lại cảm thấy mãnnguyện, cuối cùng cũng đợi được rồi, lần đầu tiên cô chủ động, hoàn toàn khônghề do dự ôm chầm lấy hắn, vậy là quá đủ rồi, dù mệt mỏi bao nhiêu, cực khổ baonhiêu đều rất đáng.
Chương 37: Sự ngọt ngào
Nhưng vẫn không hết nấc.Hắn vỗ lưng cô: “Chúng ta không đi, bảo vệ đến bắt đấy”. An An giật mình, hoàntoàn không nghĩ tới chuyện này, cả hai vẫn đang đứng dưới khách sạn, bất cứ lúcnào người trong công ty cũng có thể phát hiện ra. Cô bối rối, đột nhiên chiếckhăn giấy được đưa tới trước mặt, cô cầm lấy lau vội. Hắn khoác túi, ôm cô rakhỏi sân khách sạn.
Đến tận lúc hai người đãngồi xuống quán hải sản, cô vẫn hoàn toàn chưa hết choáng váng, ánh mắt đờ đẫnnhìn hắn. Tiểu Vũ gọi ông chủ tới nhờ giới thiệu vài món ngon, ngao biển, sò,ốc…
“Này”, hắn đưa tay huơhuơ trước mặt cô, bởi An An đang ngồi ngây ra trước mặt mình: “Còn ngấn ngườira đó à, mau nghĩ xem còn muốn ăn gì nữa?”.
“Tôi…”, cô không biếtnên nói gì, trong lòng đang có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi, “Sao cậu lại ởđây?”, đây là điều ông rõ khóc bao lâu, mãi một lúc sau cô mới chịu níncô muốnbiết nhất.

Hắn khẽ cười: “Tôi cóquyền không trả lời không, tối nay chưa ăn gì cả?”, cô nghe xong liền cau mày:“Mấy giờ rồi mà còn chưa ăn? Mười giờ ba mươi rồi đúng không, sao cậu có thểhành hạ sức khỏe mình thế”. Cô không nhịn được mắng hắn.
Nhưng hắn không cảm thấytự ái, ngược lại còn rất vui, vì cô thật sự lo lắng cho hắn.
“Cho nên mới muốn kéo côđưa tôi đi ăn hải sản.” Tiểu Vũ không định trêu chọc cô nữa: “Được rồi, khôngsao, tôi có ăn một chút trên máy bay, chỉ là không vừa miệng lắm nên giờ lạiđói rồi”.
Cô nhìn hắn miệng muốntrách mà nói không nên lời. “Làm sao cậu đến đây? Sao lại đến đây?”, An An thậtlòng không mong hắn đến đây vì cô, như vậy quá vất vả, cô không chịu nổi khinghĩ đến điều đó.
“Đừng nghĩ lung tung,tôi đến đây vì công việc”, hắn cốc vào đầu cô, sau đó lại dùng ngón tay cái xoanhẹ trán cô.
“Công việc?”, cô khôngtin: “Không phải cậu nói đi đào tạo sao, làm thế nào..cô ngừng lại: “Cậu, cậuđi đào tạo ở Đại Liên?”, không phải trùng hợp thế chứ, thật khó tin.
“Không sai, câu trả lờichính xác”, cuối cùng cô gái nàycũng trở lại bình thường rồi.
“Nhưng, sao không nghecậu nói gì hết.” Cô tiếp tục truy hỏi, nếu như Tiểu Vũ từng đề cập đến chuyệnnày sao mình không có chút ấn tượng nào nhỉ?
“Cô cũng có hỏi đâu”,hắn pha trò, thấy mắt An An trừng lên giận dữ mới ngừng cười: “Được rồi, tôicũng không ngờ là trùng hợp đến thế, nghe cô nói đi Đại Liên công tác, tôi cũngkhông tin”. Hắn rót cho cô một ly nước rồi tiếp tục: “Tổng công ty bên tôi nằmở Đại Liên, nên tôi muốn cho cô một sự bất ngờ lớn”.
“Nhưng sao cậu biết tôiở đây? Tôi chưa nói với cậu mà.” Cô vẫn còn rất nhiều thắc mắc nảy ra trongđầu.
“Không còn cách nào khác,đành phải hy sinh một chút nhan sắc thôi.” Gương mặt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ,“Nhan sắc?”, An An ngạc nhiên la lớn, hắn vội đưa tay bịt miệng cô lại, cô ngốcnày sao lại kích động đến thế? Nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều đanghướng về phía cả hai.
Cô kéo tay hắn xuống,không chịu buông tha. Tiểu Vũ vội giải thích: “Được rồi, không ng trọng vậyđâu, chỉ là hỏi tin tức từ trợ lý của cô thôi. Cô ta vừa biết là tôi liền chủđộng nói hết”, nói xong, hắn còn chớp chóp mắt.
Tiểu Vân? Sao lại khônggọi điện báo cho cô chuyện nàychứ? Nhìn An An vẫn có vẻ nghĩ ngợi, hắn liền nắmlấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nhìn cô trìumến: “Lẽ nào cô không muốn gặp tôi sao?”. An An ngơ ngác gật đầu rồi lại lắcđầu, ánh mắt hắn đột nhiên nheo lại nhìn cô.
“Cô không nhớ là tôi đãnói chúng ta cách nhau ba mươi ngàn mét và tôi đang nhìn cô sao?”, giọng hắngiống như vòng kim cô, từng vòng từng vòng phong tỏa chỗ hai người, cách ly mọithứ xung quanh.

“Nhưng tôi không nghĩ làcậu lại xuất hiện đột ngột như vậy”, cô trả lời.
“Hiện giờ tôi đã ở trướcmặt cô rồi, đừng nghi ngờ nữa.” Tiểu Vũ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đưa gần lênmiệng rồi đặt xuống một nụ hôn, như để khẳng định cho cô thấy.
Ông chủ ồn ã bưng đồ ra.Hắn buông tay cô, nói: “Mau ăn đi, tôi đói lắm rồi”. Ánh mắt hắn lộ vẻ đóikhát, nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt hắn, cô hết sức cảm động.
Cô không ăn chút nào,chỉ ngồi gắp sò rồi lấy thịt ra, chấm gia vị bỏ vào bát hắn. Tiểu Vũ vui vẻnhìn An An chăm sóc mình, ra hiệu cho cô cùng ăn. Nhưng cô chẳng để tâm đến,hắn liền tỏ vẻ không bằng lòng, gắp một miếng thịt sò đưa lên miệng cô. An Anlắc đầu nhưng hắn thuyết phục: “Cô không ăn cùng, tôi ăn chẳng thấy ngon gìcả”. Hắn lạibắt đầu làm nũng, rốt cuộc cô đành há miệng.
Hắn cười tiếp tục thưởngthức bữa hải sản. Cô múc cho hắn một bát cháo ốc, đưa đến trước mặt hắn. NhưngTiểu Vũ bĩu môi không chịu ăn, nũng nịu muốn cô xúc cho mình. Cô nhìn cậu nhóctrước mặt, gương mặt điển trai đáng yêu như vậy, cô không nỡ từ chối.
Cô xúc từng thìa một đưalên miệng hắn. Cứ như thế, mỗi người một miếng, hai người đút cho nhau ăn hếtmột bàn hải sản.
Chương 38: Tâm tư
Cô rốt cuộc cũng ănxong. Đêm sâu hun hút, những chiếc thưa dần, tay trong tay hắn kéo cô đi dọcven đường, chầm chậm về đến khách sạn. Hôm nay hắn thật sự rất vui, tất cảnhững vất vả đều được khoảnh khắc hạnh phúc này vùi lấp.
“Cậu ở đâu? Cách đây xakhông?’, cô khẽ hỏi.
“Đi xe chỉ mất hai mươiphút thôi”, Tiểu Vũ bình thản trả lời, “Vừa đến nơi, tôi không kìm được nên gọiđiện cho cô, muốn gặp cô ngay, còn chưa vào phòng nữa, chỉ nói với họ là muốnđi thăm một người bạn, rồi lao thẳng đến đây”.
An An mỉm cười: “Cậuthật là, sếp không phê bình vô tổ chức, vô kỷ luật
“Cũng may, tôi nói vớihọ là tôi đi gặp người thân đưa ít đồ”, Tiểu Vũ đắc ý bảo.
Cô không chịu được đưatay véo má hắn, “Cậu như vậy rấtxấu”, nhưng hắn không giận, ngược lại còn thíchthú.
“Nhưng làm sao Tiểu Vâncó thể dễ dàng nói tên khách sạn tôi nghỉ cho cậu?”, cô vẫn còn tức giận, khôngngờ con bé đó lại dễ dàng bán đứng cô như vậy.
“Là vì tôi nói với côta, người bà con ở Đại Liên có nhờ cô mang giúp chút đồ, tôi chẳng phải là ‘emhọ’ cô là gì. Cho nên cô ta hoàn toàn không nghi ngờ mà nói cho tôi biết.”
Hắn buông tay, chuyểnqua ôm lấy vai An An, cô ngốc này hình như đang ghen. “Công việc sao rồi? Cóđảm đương nổi không?”, hắn đổi chủ đề.
“Cũng tạm, có chuẩn bịtừ trước nên vẫn làm được.” Cô bĩu môi: “Còn cậu thế nào? Kế hoạch đào tạo sắpxếp sao rồi?”.

“Không lên lớp học thìlại hoạt động theo nhóm, còn phải học văn hóa doanh nghiệp nữa.” Tiểu Vũ có vẻkhông hứng thú lắm, chẳng qua đây chỉ là hình thức. Nhưng buổi tối có thời gianhoạt động tự do, chỉ cần báo cáo với nhóm trưởng, vẫn có thể đi với bạn bè, dạoquanh đây đó.
“Cô ở đây bao lâu?”, hắntính toán xem có bao nhiêu thời gian bên cạnh cô.
“Theo tiến độ có lẽ làkhoảng một tuần, không chừng còn ngắn hơn”, cô cười, “Sao thế? Lẽ nào còn muốntôi ở lạivới cậu thêm một tuần nữa”.
“Tôi muốn lúc nào côcũng bên tôi.” Tiểu Vũ vẫn nhìn về phía trước, khoác vai cô tiếp tục đi. An An ngẩngđầu nhìn gương mặt hắn, bình thản, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đường tối.Nếu như có thể, thật sự cô cũng rất muốn như vậy, hai người không ai lên tiếng,cứ thế lặng lẽ đi bên nhau. Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vộivã lướt qua. Ngọn đèn đường hắt bóng hai người đổ dài, quấn quýt, níu giữ đếnkhó rời.
Hắn đưa cô đến cổngkhách sạn, đừng từ xa nhìn cô bước vào thang máy mới quay người rời đi, bắt mộtchiếc taxi, trở về khách sạn của mình.
Đồng nghiệp cùng phòngra mở cửa cho Tiểu Vũ, trông cậu ta có vẻ chân chất thật thà, cũng không nhiềuchuyện hỏi hắn đi đâu. Mở cửa xong, lại quay về giường ngủ tiếp.
Hắn cũng chỉ đơn giảnnói cảm ơn, đặt túi lên bàn, đi thẳng vào phòng tắm, hứng nước vã lên mặt,thuận tay vuốt xuôi tóc xuống, sau đó dựa vào tường. Tiểu Vũ nở nụ cười mãnnguyện, hắn đang rất vui.
Nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàngcủa An An, nhất định lúc nãy cô cảm thấy khó tin. Hắn đã thành công. Trước đâycho dù làm bất cứ điều gì khiến cô bất ngờ, ngạc nhiên nhưng rốt cuộc lý trí vàràng buộc vẫn luôn khiến cô rời bỏ hắn. Mỗilần quan sát, rõ ràng thấy sự daođộng đấy, nhưng cuối cùng cô vẫn thu mình lại, ương bướng nhấn mạnh mối quan hệ“chị em” càng khiến hắn chán nản.
Cuộc đấu tranh và do dựcủa cô đều không qua được mắt hắn. Nhưng nếu như phải từ bỏ, quả thực hắn khônglàm được. Hiện nay ngoài chuyện đua xe ra, điều duy nhất hắn mong muốn thực sựđược sở hữu, đấy chính là cô, ngờ nghệch nhưng rất đỗi dịu dàng, lại luôn thấuhiểu hắn. Trái tim An An rất mềm yếu, chỉ cần hắn làm nũng cô nhất định sẽ đầuhàng. Cho nên, hắn không muốn ép cô phải lựa chọn ngay bây giờ, điều đó chỉkhiến cô khó xử, nên hắn quyết định lùi bước. Mồi lần nhìn thấy ánh mắt đầy xúcđộng của cô, Vũ Minh biết người con gái này đang tiến đến cái bẫy của mình ngàycàng gần hơn.
Để có được An An, hắnkhông quản hao tổn tâm sức, thậm chí là lợi dụng những người bên cạnh cô. Hắntự hỏi tại sao mình lại thích cô gái ngốc nghếch này, đúng đấy, chính hắn cũngkhông rõ, tại sao lại là An An. Vũ Minh chỉ biết mồi lần trông thấy sự dịu dàngcủa cô đối với anh chàng kia, trái tim hắn giống như có ngàn vạn con kiến đanggặm nhấm, cảm giác đó khiến hắn suốt đêm mất ngủ. Tại sao lại có cô gái ngốcnghếch đến nỗi bị coi thường như vậy mà vẫn bằng lòng quan tâm chăm sóc ngườikia. Hắn luôn cho rằng bất kỳ người nào cho đi cũng sẽ muốn nhận lại điều gìđó. Nhưng cô đã dạy cho hắn biết một điều, cho đi cũng là một thứ hạnh phúc.
Dựa vào cái gì mà mộtngười ưu tú như hắn lại gặp phải một cô gái ngốc như cô. Những người trong giađình đã dùng tiền để dạy cho hắn biết một điều, tất cả những gì đạt được đềuphải trả giá trước. Hắn căm ghét cái loại để đạt được mục đích, sẵn sàng diễntrò hề cho người khác. Thậm chí những cô gái tiếp cận hắn, ngoài mặt tỏ rangượng nghịu, nhưng bên trong dục vọng đã lộ ra hết, lòng tự trọng có lẽ cũngsớm vứt bỏ, dường như chỉ cần có thể khiến hắn vui thì điều gì cũng đáp ứngđược.
Đối diện những ý đồ ghêtởm của đám người ấy, hắn chỉ có thể thu mình lại, giống như một cơn gió vụtqua, thách thức giới hạn cao nhất của cuộc sống, ngược lại cuộc đời cũng chẳngthực sự quan tâm đến hắn. Có lẽ vì vậy mà Vũ Minh không tin vào bất kỳ điều gì,hắn coi những thứ được gọi là tình yêu mà mọi người tán dương kia là dối trá,cuộc đời như một trò chơi mà thôi.
Nhưng, cô gái ngốcnghếch này lại vô tình nhảy vào cuộc sống của hắn. Ngây ngô, dịu dàng cho đi,không quan tâm người khác nói thế nào, trong mắt chỉ có một người, mà gã kiavốn không biết yêu thương cô. Tiểu Vũ tự trách mình, một người con gái “thiếunão” như vậy thì có gì đáng để hắn phải chú ý. Tuy nhiên, ngoài miệng thì nóinhư vậynhưng trái tim đã bị cô dẫn đi mất rồi.
Hắn thích cảm giác ấm ápđó, mồi lần chỉ cần trông thấy sự yêu thương luyến tiếc trong mắt cô là có thểcảm như có người đang chăm sóc mình, nó khiến hắn như kẻ bị trúng độc, khôngmuốn từ bỏ.
Tiểu Vũ không quan tâm,chỉ biết cô phải thuộc về hắn, cho dù dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, hắn cũngphải giữ được cô. Lấy số điện thoại, cố ý xuất hiện bất ngờ ở dưới công ty, vờnhư không để ý lại thông báo cô là bạn gái hắn, cố ý vạch trần tâm tư của cô,tâm sự về quá khứ của hắn… Hắn biết trái tim cô mềm yếu như thế nhất định sẽmủi lòng.
Nhìn An An từng bước savào bẫy, hắn không hề có chút day dứt nào, bởi đơn giản cô nhất định sẽ là củahắn, cho dù bây giờ bên cạnh cô vẫn có anh chàng kia, hắn vẫn muốn giành lấycô.
Lại xối nước lạnh lênđầu, những giọt nước chảy tràn trên mặt, cảm giác ngợp thở bao quanh Tiểu Vũ.Sự thôi thúc mãnh liệt lại đến, khiến con tim đầy khát vọng càng thêm nóngbỏng, nhất định sẽ không từ bỏ cô chỉ có thể là của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.