Sự ân sủng của hoàng đế

Chương 4 phần 2


Bạn đang đọc Sự ân sủng của hoàng đế – Chương 4 phần 2

Không kịp nữa rồi, chờ xem tao trị tội mày như thế nào! Không dạy dỗ mày một chút, thực là không thể nuốt trôi mối hận này.
Người lạ à? Triệu Diễm vốn muốn hỏi lại, nhưng nhìn thấy người và chó đấu qua đấu lại, anh quyết định, ngay lúc này nên biết làm anh hùng thức thời, gãi gãi mũi nói: “Gần đây tập đoàn Long Ưng ở Đài Bắc có phái một vài nhóm người đến điều tra các bãi chăn thả quanh đây, cho nên có rất nhiều người lạ, em đi đâu cũng phải chú ý cẩn thận.” Nói xong, anh bỏ của chạy lấy người để cho họ tự giải quyết “ân oán” với nhau.
“Tập đoàn Long Ưng à? Anh Diễm xấu xa, sao không nói sớm chứ!”
“Cô sao lại quay về nữa?” Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên, qua giọng nói cũng có thể thấy thái độ của người này rất mất lịch sự.
Tiểu Đại hai tay chống nạnh, quần bò của cô ta siêu ngắn khoe da khoe thịt, dáng vẻ lại vô cùng diêm dúa phong tình. Cô ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Tôn Phật Nhi. Nghe nói cha cô ta là tộc trưởng, cô ta lại xinh đẹp phóng khoáng, có thể nói trong mười dặm xung quanh đây, các thanh niên trai tráng luôn coi cô ta là nữ hoàng. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của cô ta từ xưa đến nay vẫn thế, nhưng chính sự hằn học của cô ta lại khiến Tôn Phật Nhi cảm thấy danh hiệu đó thật là đáng ghê tởm.
   “Nơi này là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể về?” Đối với những lời khiêu khích của cô ta thường thì Tôn Phật Nhi sẽ mặc kệ, nhưng mà thái độ của cô ta thực khiến người ta mất hứng.
“Nhà họ Triệu chỉ là nhà cha mẹ nuôi của cô, không phải là nhà của cô. Cô đã học xong trở về nước, tất nhiên không cần quay lại nơi này, cô cần phải quên nơi này đi mới đúng.” (BB: á… cái gióng điệu này nghe thật dễ đạp mà *xách dao băm băm chém chém* ngươi hở chỗ thịt nào, ta chém chỗ thịt đó)
“Có phải nhà của tôi hay không cũng không phải việc của cô, vả lại cô cũng không có tư cách để nói những chuyện này. Cô quả thật là… không ra làm sao cả! Tôi không biết vì cái gì cô lại chán ghét tôi đến thế, nhưng dù sao tôi cũng không quan tâm, cũng không muốn so đo với cô, chỉ xin cô đừng có hành động quá trớn.” Năm chữ “không phải nhà của cô” quả thực làm Tôn Phật Nhi rất bất mãn. Cô ta không có đến nửa câu hợp tình hợp lí, cô chán ngán xoay người bỏ đi.
Tiểu Đại lập tức giang hai tay ra chắn ngang, nói: “Không được đi, tôi chưa nói xong, cô không được đi.”
“Tránh ra!”, Tôn Phật Nhi tức giận quát một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ sa sầm lại, tỏa ra một khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm. Cô rất ít khi tức giận, nhưng hôm nay cô thực sự bị làm cho phát hỏa.
Tiểu Đại trong lòng có chút sợ hãi, vẻ oai phong nhất thời biến mất không chút dấu tích, bất giác cũng tránh qua một bên. (BB: há há há… đồ dòi bọ chết nhát… há há há…)
Tôn Phật Nhi trừng mắt nhìn cô ta, thu dọn đồ đạc, rồi dắt Obee rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Tiểu Đại không cam tâm tức tối hét lớn: “Cô, cái con mọt sách này trở về đây, chỉ biết hại Triệu Diễm mà thôi!”
Tôn Phật Nhi dừng bước, quay người lại nhìn vẻ mặt kích động của cô ta, “Cô bị đứt mất cái dây thần kinh nào rồi đúng không?”
Nhanh chóng nắm lấy cơ hội, Tiểu Đại lập tức nói ra những bất mãn chất chứa trong lòng: “Tôi không nói linh tinh, Triệu Diễm thích cô, nhưng tôi thấy trong mắt cô chỉ có học và học. Cô vốn không có ý với anh ấy, nhưng cô lại cứ qua lại xuất hiện trước mặt anh ấy, chỉ càng làm anh ấy bị mê hoặc hơn. Ngoài cô ra, trong mắt anh ấy vốn không có người khác.”

Tô Phật Nhi không biết lời cô ta có thật hay không, nhưng có một điểm cô rất rõ, đó là: “Cô yêu thầm anh Diễm!”.
“Ai yêu thầm chứ!” Mặt Tiểu Đại đỏ lên, lớn tiếng thừa nhận: “Tôi từ nhỏ đã yêu Triệu Diễm, đã thổ lộ với anh ấy từ rất sớm rồi! Mặc dù anh ấy không nói gì nhưng cha mẹ anh ấy đều thích tôi, tôi nói cho cô biết chuyện này tôi rất có hy vọng. Nếu cô không thích anh ấy, nên sớm nói cho anh ấy biết, đừng làm anh ấy ôm ấp hy vọng, trong lòng lúc nào cũng chỉ có cô, muốn bỏ cũng không bỏ được.” (BB: đồ con gái vô liêm sỉ, có ngon thì đi giành lấy tình yêu đi, van xin làm gì chứ… đúng là làm mất mặt nữ nhi mà… đáng bị chém)
Anh ấy không nói gì sao? Vấn đề mấu chốt là nằm ở đây! Nhưng mà rốt cuộc cô ta có hiểu hay không vậy?
Tôn Phật Nhi lắc đầu quay người bỏ đi, mặc kệ cô ta đứng đó nói nhảm, anh Diễm chẳng nói gì cả. Tất cả đều là tại cô ta quá đa tình, có điều…
Tôn Phật Nhi thầm nghĩ, “Cũng có lẽ mình nên đến Đài Bắc sớm một chút.”
******
“Sơn Nguyệt!” Ngôi sao điện ảnh Lăng Linh đẩy cửa phòng làm việc của Quan Sơn Nguyệt. Đôi giày cao gót đó thật khiến người ta cảm thấy choáng ngợp, cô với dáng vẻ vô cùng yểu điệu bước vào văn phòng.
Quan Sơn Nguyệt nhíu đôi lông mày rậm, tầm mắt vượt qua người khách không mời, nhìn cô thư kí phía sau.
“Xin lỗi, Tổng giám đốc!”, vẻ mặt cô thư kí sợ hãi, “Em đã ngăn lại nhưng Lăng tiểu thư không nghe.”
Anh đứng dậy, đi ra khỏi bàn làm việc, phẩy tay nói: “Tôi biết rồi, cô đi ra đi!”
“Dạ!” Cô thư kí thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
“Sơn Nguyệt…” Lăng Linh nũng nịu gọi. Bộ quần áo màu đỏ rực với cái cổ trễ ôm sát như cố tình để lộ ra thân hình kiều mị mê hoặc. Cô từ từ đi tới. Cô nâng cánh tay thơm mát, ôm quanh cổ Quan Sơn Nguyệt, cằm khẽ nâng lên, đôi môi nũng nịu xinh đẹp như cánh hoa khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Quan Sơn Nguyệt cũng không phụ sự kì vọng của cô, cúi xuống, che đôi môi cô, qua một lúc lâu mới rời ra.
“Anh thật không có lương tâm gì cả, sao lại nhẫn tâm đến thế, đã lâu lắm rồi chả chịu đến thăm người ta, hại người ta nhớ anh muốn chết!” Cô hổn hển nói.

“Nhớ anh?” Dường như anh nghe được điều gì đó rất đáng buồn cười, khẽ nhướng mày lên tựa như cười mà lại không cười, nhìn cô. “Không phải chứ, những bài báo mà anh nghe được dường như không phải là như thế.”
Gần đây chuyện minh tinh Lăng Linh và con trai của ông chủ đài truyền hình yêu nhau cuồng nhiệt luôn là tin tức nóng hổi được các báo, tạp chí điện ảnh nhắc đến liên tục. Cứ cho là dù không đọc, nhưng anh có thể cũng nghe thấy được, vậy mà cô ta lại dám trợn mắt nói dối với anh! Ý đồ của cô ta tới đây hôm nay… Trong lòng Quan Sơn Nguyệt đối với những cô gái đã từng lên giường trước đây nay lại tới cửa tìm, luôn là thái độ cảnh giác.
Lăng Linh bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho tim đập loạn nhịp, lập tức phản bác lại: “Làm gì có, người ta một lòng với anh, cho dù là đã chia tay nhưng vẫn luôn nhớ tới anh. Anh làm sao lại có thể dễ dàng tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ đó? Với lại…”, cô ngẳng đầu lên, khuôn ngực đầy đặn đẹp mê người cọ sát vào người anh, đôi mắt đầy mị hoặc quyến rũ nhìn anh, “Anh đó, ông chủ à, anh không biết là người ta chính là dựa vào diễn xuất để kiếm sống sao. Nhưng gần đây kinh tế lại bị đình trệ, nếu không có scandal, người ta làm thế nào mà có thể nhớ đến tên mình chứ. Chẳng lẽ điều này anh lại không rõ hay sao?”
Phải không? Mà thôi, quên đi, cho dù chân tướng sự việc là như thế nào, anh vốn cũng chẳng để tâm.
“Nếu anh nhớ không lầm thì anh và em đã chia tay. Vậy hôm nay đại minh tinh xinh đẹp đại giá quang lâm, không phải là chỉ muốn nói em nhớ anh thôi đấy chứ?” Anh hỏi thẳng thừng cũng không muốn mập mờ, cô ta nên biết rõ anh từ trước đến nay không có thói quen nhai lại cỏ. (BB: anh tự xem mình là bò hay sao mà nhai lại cỏ?)
“Em…” Thật không nghĩ tới anh ta lại có thể hỏi thẳng thừng như thế, thật là không nể mặt cô chút nào. Cô quấn lấy cánh tay anh, xoay người quay sang bên cạnh sườn anh. Đối với kế hoạch ngày hôm nay, trong lòng cô có chút do dự, nhưng… hi vọng biết đâu lại may mắn một lần nữa làm cô có thêm quyết tâm, kiên định. Cô quay lại, đối diện với anh nói: “Em có mang rồi!”
“À, anh cũng nên chúc mừng em phải không nhỉ?” Anh không cử động, lịch sự hỏi.
“Anh… anh sao lại có thể bình tĩnh như thế chứ?” Phản ứng của anh vượt ngoài dự đoán của cô.
“Tại sao anh lại phải không bình tĩnh?” Anh nhướng mày hỏi lại, dường như có chút không hiểu.(BB: cáo già giả nai… =]]]]]] )
“Em đang mang đứa con của anh mà!” Cô vội vàng nói, chỉ sợ anh nghe không rõ cho nên cố ý nói to một chút.
“Con của anh ư?” Anh mỉm cười nhưng trong mắt lại không thấy ý cười nào. Thật không có chút sáng tạo nào! Anh đưa hai tay ra sau, tựa vào cạnh bàn, lười biếng nói: “Có bằng chứng gì không?”
“Cái thai đã được hai tháng rồi, nếu tính toán thời gian một chút, thì lúc đó người ở cùng với em chỉ có anh, tổng giám đốc Quan ạ!” Cô cố ý vuốt ve bụng, mặc dù cô ta nói có thai hai tháng, nhưng bụng vẫn phẳng lì, không hề thấy nhô lên chút nào cả.
Anh nhìn thân hình nóng bỏng của cô một cách thương hại, lắc đầu, chậm rãi nói: “Lí do này quá mong manh, huống hồ lúc đó đâu phải chỉ có mình anh lên giường với em, còn phải bàn cãi nữa sao?” (BB: đúng đúng… quá đúng… vỗ tay *bộp bộp*)
Quan Sơn Nguyệt không phải là người coi trọng chuyện tình dục, đàn bà chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lí. Đó là lí do từ trước đến giờ anh không yêu cầu người tình của mình phải chung thủy, đương nhiên rồi, nếu như đối phương “chuyên nghiệp” một chút, “ngoại giao” tốt một chút, anh sẽ hào phóng cung cấp những đãi ngộ cho họ.

“Anh… ” Cô vội vàng nắm lấy áo anh kêu lên: “Quan Sơn Nguyệt, anh không thể không nhận!” Anh ta không nên thờ ơ với việc chưa có con nối dõi như vậy, anh ta không phải là con trai độc nhất của nhà họ Quan sao?
“Hừ!” Khuôn mặt tuấn tú của Quan Sơn Nguyệt bỗng trầm xuống, anh gỡ cánh tay cô ra, phủi phủi áo, “Nếu muốn tôi nhận thì em cũng phải đưa ra bằng chứng, em cho rằng mình cứ một mực nói mình mang thai thì có thể mang thai sao?” Mang thai à? Đâu có dễ như vậy chứ. Chẳng lẽ những biên pháp an toàn của anh là đồ bỏ hay sao?
“Em thật sự đã mang thai, anh xem!” Lăng Linh lập tức lấy giấy khám thai từ trong túi ra, đưa tới trước mặt anh, “Anh nên biết, cho dù mỗi lần quan hệ anh đều dùng bao cao su, nhưng cũng không thể phòng tránh được một trăm phần trăm. Em mang thai mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng… đây cũng không phải là không có khả năng!”
“Giấy này có thể làm giả được”, anh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, dáng vẻ khinh miệt trừng mắt lên nhìn cô, khiến cô run lên, “Nếu em thật sự muốn chứng minh, có thể định ngày, tôi sẽ cho người đưa em đi lấy nhau thai để xét nghiệm DNA”. (BB: woa… cao thủ tình trường… good good)
“Lại còn muốn so sánh… DNA ư?” Cô nghẹn họng, khí thế nhất thời giảm xuống, yếu ớt. Nhìn dáng vẻ cô chột dạ, ánh mắt anh không giấu vẻ khinh bỉ đối với cô, loại đàn bà tham tiền mà bộ não chỉ bằng não chim anh đã gặp nhiều rồi. (BB: hờ…*nghẹn ngào câm nín*)
“Tôi nghĩ em nên chuyển qua bệnh viện khác làm xét nghiệm, để xác định lại một lần nữa. Dù sao trước mắt công việc và địa vị của em đối với việc có mang thai hay không là chuyện rất quan trọng!” Anh nhìn chằm chằm vào cô, không để cho cô trốn tránh, dịu dàng đề nghị.
“A.. đúng đúng đúng!” Cô xấu hổ đỏ mặt, hiểu rằng anh đã biết được mánh khóe của mình từ sớm, chột dạ gật đầu nói: “Em sẽ tìm bệnh viện khác để kiểm tra lại.”
“Tốt lắm!” Anh bấm đường dây nội bộ nói thêm vài câu, sắc mặt Lăng Linh nhất thời trắng xanh, anh như không nhìn thấy, giọng lại tỏ vẻ quan tâm săn sóc: “Tôi biết nữ minh tinh của chúng ta rất chú trọng tới hình ảnh trong sáng thuần khiết, cho nên tôi sẽ cho người đưa em tới một nơi uy tín, có các bác sĩ giỏi.”
Sau đó anh lạnh lùng nhìn cô cúi đầu ủ rũ đi ra khỏi phòng làm việc, nhìn cô bước cao bước thấp trên đôi giày cao gót, loại đàn bà này vốn không xứng đối đầu với anh ngay cả khi anh còn là đứa trẻ. Anh cũng không thèm nghĩ đến việc cô mạo hiểm để trở nên béo hơn, mạo hiểm cả cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu của mình để mang thai.
Trưởng phòng tài vụ Thương Lập đi vào, thấy Lăng Linh cúi đầu ủ rũ đi ra, không nhịn được tò mò bèn hỏi Quan Sơn Nguyệt: “Cô ấy không phải là bạn gái trước của cậu sao? Hôm nay tới đây là muốn làm gì thế?”
“Cô ấy muốn làm nhiều thứ lắm, có điều… nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở mong muốn mà thôi.” Quan Sơn Nguyệt quay lại bàn làm việc, ngồi xuống, không mảy may quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.
“A, thật đáng tiếc!” Chỉ dùng ngón chân cũng biết được ý đồ của loại “đàn bà danh tiếng” là gì, Thương Lập than thầm mình tới muộn quá, bỏ lỡ một màn kịch hay.
Quan Sơn Nguyệt nghe vậy trừng mắt nhìn người bạn tốt và cũng là trợ thủ đắc lực, “Tiếc ư? Cậu có phải rất nhàn rỗi hay không? Dự án máy kỹ thuật số của Mỹ do cậu phụ trách như thế nào rồi?”
Thương Lập nhất thời như bị đạp ột phát đau điếng, đau khổ nói: “Không thể nào, ông chủ à! Cậu… chả có lòng nhân đạo gì cả, tớ… tớ vừa rồi chỉ là nhất thời… nói sai, tớ nói này bây giờ tớ xin lỗi là được chứ gì?” Anh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Sơn Nguyệt.
Ôi.. anh rất đáng thương mà, gần đây công việc bận rộn, ông chủ lại tự ý đi nghỉ hơn mười ngày trời, hại anh bận đến nỗi giấc ngủ cũng cảm thấy quá xa xỉ.
“Nhất thời nói sai ư?” Quan Sơn Nguyệt nhíu đôi lông mày rậm lại.

“Đúng đấy, cậu chưa nghe câu “quan tâm nhiều thì sẽ loạn” hay sao?” Thương Lập gật đầu rất mạnh, với mong muốn khơi dậy lương tâm ít ỏi của ông bạn tốt. “Tớ vì quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của cậu mới hỏi nhiều như thế. Nghĩ mà xem, như Lăng Linh với dung mạo tuyệt trần, thân hình đại minh tinh lại nóng bỏng mà cũng không giữ chân được cậu, rốt cuộc thì loại đàn bà nào mới có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện dừng bước đây?”
Thấy anh không có phản ứng gì, con ngươi của Thương Lập lóe sáng, tiếp tục hỏi: “Cậu cảm thấy Lưu Anh Hoa của tập đoàn Quan Anh như thế nào? Cô ấy là mẫu tiểu thư khuê các điển hình, lại thành thục các loại lễ nghi xã giao, hơn nữa dung mạo xinh đẹp đoan trang, thanh nhã, tính tình hiền thục nết na. Lưu tiểu thư lại từng chủ động bày tỏ tình cảm với cậu nhiều lần, Lưu Tra cũng rất kỳ vọng có người con rể như cậu, nếu cậu gật đầu đồng ý, tớ tin rằng bản đồ của tập đoàn Long Ưng chúng ta sẽ nhanh chóng được mở rộng khuyếch trương.”
Lưu Anh Hoa là con gái độc nhất của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Quan Anh, cũng là thiếu nữ danh gia vọng tộc nổi tiếng trong giới thượng lưu, mọi biểu cảm trên mặt cô dường như đều có thể dùng thước để đo đạc, ngay cả cười cũng phải có độ cong nhất định, Thương Lập từng cười nói cô là “người máy tự động”. (BB: há há há… người máy tự động…*cười đến chết*)
Nghe nói cô ta đối với Quan Sơn Nguyệt chính là gặp tiếng sét ái tình, Chủ tịch Lưu đối với Quan Sơn Nguyệt lại càng vừa ý, luôn biểu hiện tình cảm rất tốt với Quan Sơn Nguyệt.
“Như thế nào là như thế nào?” Quan Sơn Nguyệt không hứng thú cầm lấy bản báo cáo đề xuất dự án, “Tớ không hứng thú gì với chuyện hy sinh hôn nhân cho sự nghiệp. Nếu có một ngày tớ thật sự muốn kết hôn, thì cô gái đó phải là người mà tớ yêu, không phải là cái cô “người máy” dùng để làm đồ trang trí treo trước cửa kia.”
“A, Lưu tiểu thư mà cậu còn không hài lòng!” Thương Lập trầm tư một lát, rồi lập tức anh chỉ ngón tay, kích động nói: “Đường đại mĩ nhân của Thanh Chi Cung thì sao? Cô ấy có tâm hồn trong sáng thanh khiết nhất, ý chí lại kiên cường, vẻ ngoài diễm lệ động lòng người, ăn nói dịu dàng, làm phu nhân Tổng giám đốc thật không sai chút nào.”
 “Tớ đối với cấp dưới của mình không hứng thú yêu đương gì cả, Đường Nguyệt trong mắt tớ chỉ là cấp dưới tài giỏi năng động, mẫn cán mà thôi. Tớ với cô ấy chỉ là cấp trên và cấp dưới, không có cảm giác gì khác.” Quan Sơn Nguyệt nhìn bộ dạng Thương Lập vui vẻ không khỏi nghi ngờ: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Ai có điểm tốt gì cậu đều nói, lại còn thay tớ ra sức xem xét đối tượng nữa chứ.”
Thương Lập giống như chịu nỗi oan ức gì to lớn lắm, nhảy dựng lên kêu: “Chúng ta là bạn tốt và cũng là anh em, tớ quan tâm đến cậu là chuyện nên làm mà! Cậu xem tớ có phải là loại tiểu nhân hay nhận hối lộ không?”
Quan Sơn Nguyệt khoanh tay trước ngực rồi tựa lưng vào ghế, tỏ vẻ “cậu biết tớ biết” nhìn Thương Lập, rồi duỗi thẳng chân gác lên bàn.
Thương Lập phất phất tay, ấm ức nói: “Quên đi, không so đo với cậu nữa. Người này không hài lòng, người kia không vừa ý, tớ thấy nếu cậu mà định kết hôn thì chỉ có chờ tiên nữ giáng trần thôi.” Tuy không hoàn thành nhiệm vụ mà mẹ đã giao phó, nhưng anh cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười xem anh “biểu diễn”, dù sao thì cậu ấy một tháng lại phát tác một đến hai lần, anh xem nhiều rồi, đúng lúc anh đang nhàm chán, ngẫu nhiên lại giống như trò hề giúp anh giải tỏa áp lực. “Có phải cô lại tạo áp lực với cậu không, muốn cậu lãng phí nước bọt, khuyên tớ kết hôn sinh con, để sớm có người nối dõi hương hỏa nhà họ Quan phải không?”
Thương Lập là con của cô Quan Sơn Nguyệt, cho nên ngoại trừ việc anh và Thương lập là đồng nghiệp, bạn bè, còn là anh em họ.
“Gì chứ, cậu làm sao… à… ha ha…” Thấy anh đã đoán được Thương Lập gượng cười vài tiếng, “Lại không phải cậu hại tớ, cậu không biết mẹ tớ lải nhải nhiều đến thế nào đâu, mỗi ngày cụ lại tụng kinh bên tai tớ không ngừng…”
Lại phát tác rồi! Thật Không hổ là con trai yêu quý của cô.
Quan Sơn Nguyệt thở dài, cầm bản báo đề xuất dự án lên che trước mặt, mặc kệ cậu em họ yêu quý tự mình biểu diễn.
Tiên nữ… một hình bóng xinh đẹp đột nhiên hiện lên trong đầu anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.