Bạn đang đọc Sorry sorry – Chương 5
Chương 5: Tại sao thế gian lại có anh chàng đẹp trai đến như vậy
Aaron tan học về nhà, từ xa đã nhìn thấy cửa đang hé, cậu cũng không thấy lạ. Sau khi ba mất, cậu như người sống trên mây, thường xuyên quên đóng cửa. Hơn nữa, trong nhà cũng không có đồ đạc gì đáng để người khác lấy trộm. Một người nếu nội tâm trống vắng, nhà cũng chỉ trơ lại bốn bức tường.
Nhưng đến khi cậu đến gần, lại nhìn thấy mẹ đang tiễn cô Trương hàng xóm ra cửa. Đây thực sự là một cảnh tượng mới mẻ, trước đây hai người phụ nữ này như lửa với nước. Cô Trương không làm nghề gì, trước đó một ngày ngoài việc đi chợ nấu cơm, là ngồi với hàng xóm chỉ trích mẹ Aaron, dường như cô ta sinh ra chỉ là để làm mỗi chuyện này. Hiện giờ nhà cô ta giàu lên rồi, bên ngoài có nhà to rồi nhưng vẫn thích quay về ngồi lê nhà nọ nhà kia. Cô ta coi chuyện lang thang nhà người nọ người kia là hoạt động vui chơi giải trí.
Có nhiều chuyện ngay cả Aaron cũng không thể hiểu, cô Trương lại biết rõ ngọn ngành, kể rất sinh động, khiến người ta như được sống trong hoàn cảnh đó. Mỗi lần chạm phải những chuyện như thế này, Aaron chỉ cúi đầu bước qua thật nhanh, không tranh luận. Đối với cô Trương, cậu không thù hận, nhưng nếu nói quý, thì chắc chắn cũng không thế. Nhan sắc của cô không nổi bật, nhưng tóc luôn được chải chuốt sáng bóng.
Hôm nay cậu nhìn thấy trên tay cô Trương có cầm mấy chiếc quần áo còn tốt, không cần phải nói, là của mẹ cậu. Giờ đây cô cũng có thể mua được những thứ này, nhưng từ xưa đến nay cô luôn thích được cho đồ. Hai người nhìn thấy Aaron bèn dừng lại.
Cô Trương cười một cái, nói với Aaron: “Cô đang nói chuyện với mẹ cháu về cháu, nói Aaron nhà ta là cậu bé ngoan nhất con ngõ này, không ai sánh bằng. Học giỏi, đẹp trai, lại hiểu biết!”. Nói xong, cô liền cười với vẻ rất hài lòng. Nhìn kỹ Aaron một lượt từ đầu đến chân, dường như cậu là do cô tự tay khâu vá mà ra.
“Cháu chào cô Trương.” Aaron chào một câu đơn giản rồi bước vào phòng. Mùi thị dân trên người cô Trương và mùi nước hoa của mẹ quện vào nhau sực lên mũi, cậu chỉ cảm thấy mắt cay cay.
Sau đó thấy hai người phụ nữ lại hàn huyên thêm mấy câu thân thiết như chị em gái. Một lát sau mẹ cũng vào buồng, giải thích: “Số quần áo này mẹ không mặc hết, tặng mấy chiếc cho hàng xóm”.
Aaron chỉ thấy hơi lạ, cậu đâu có hỏi mẹ chuyện này, tự nhiên mẹ lại giải thích, thật buồn cười. Cậu không muốn chuyện trò với mẹ, cũng không muốn mất công thể hiện rằng mình không quan tâm đến bà, cần làm việc gì, vẫn làm như vậy. Cậu đi vo gạo, mẹ nói: “Cô Trương mang cho con ít đồ ăn, hầm ở trong xoong ấy”. Thảo nào mùi thơm điếc cả mũi! Không cần thiết phải gây chuyện với đồ ăn ngon. Vào đến bếp, tựa như mở khăn đỏ đội đầu của cô dâu, mở nắp xoong ra, là một bát mì, nhìn đã thấy hấp dẫn, sợi mì tròn trĩnh, miếng trứng ốp lết to, thịt thái sợi, có cả rau xanh, màu sắc rất quyến rũ. Nhìn một cái, mắt no rồi, bụng càng đói hơn.
Cậu ăn mì, mẹ ngồi một bên nhìn, cậu lại giả vờ rắn rỏi, cách ăn của cậu đã bán đứng cậu. Thực ra cậu sống không sung sướng gì, vì sự dũng cảm của cậu đã mất phương hướng, cậu đã từng dũng cảm vì Ngải Mễ, đã từng dũng cảm vì ba, nhưng cậu chưa bao giờ, và sau này cũng sẽ không dũng cảm vì mình, dường như ngay từ lúc chào đời cậu đã không phải là nhân vật chính. Trên thế giới này, chỉ cần có một người có thể khiến cậu nhớ nhung là cậu có thể tiếp tục hạnh phúc.
“Aaron, chuyển đến ở với mẹ đi!” Bà nhìn thấy cậu uống nốt ngụm canh cuối cùng, nói một cách cảm động. Thực ra bà cũng biết dịu dàng, sau khi ba Aaron mất, khuôn mặt bà dần dần lộ ra vẻ dịu dàng và thiện cảm.
“Tại sao?” Câu trả lời của cậu con trai rất cứng rắn, không hề nể mặt.
“Vì mẹ muốn sống cùng với con.”
“Thế thì mẹ chuyển về ở với con là được.” Aaron buông ra câu đó, họ đã nói chuyện rất nhiều lần chủ đề này, Aaron không biết hôm nay mẹ cậu có thể đưa ra lý do nào tốt hơn.
“Ba dượng con rất tốt.”
“Con chưa bao giờ nói ông ấy không tốt. Chính vì thế mẹ ạ, hiện giờ mẹ rất hạnh phúc đúng không? Tiền sinh hoạt mà hai người cho con con vẫn lấy, con cảm thấy hiện giờ cuộc sống của con rất ổn, nếu như gặp khó khăn gì con cũng sẽ đến tìm mẹ, nhưng con muốn sống một mình.”
“Con thực sự không đồng ý với lời đề nghị của mẹ hay sao?”
“Vâng.” Cậu bê bát đũa vào trong bếp.
Mẹ đi theo sau, đột nhiên nói: “Nếu mẹ cũng đưa Ngải Mễ đi thì sao?”.
Cuối cùng bà đã lộ ra con át chủ bài, đây chính là cú đòn cuối cùng bà đã nắm chắc phần thắng.
Câu nói này lại khiến chân tay cậu luống cuống, không đỡ được chiếc bát, tuột ra khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ choang. Ánh sáng leo lét của đèn đường hắt vào, đột nhiên cậu lây lại tinh thần. Lúc này đây, dường như giữa trời đất có hàng ngàn câu nói, cuốn lấy sấm chớp nổ rền bên tai, có hàng nghìn chiếc bát vỡ dưới chân. Thời gian in hằn trên khuôn mặt Aaron, ở đó đã nghiền quá nhiều năm tháng, chúng ta thường hay khen trẻ mà già dặn, nói còn trẻ mà hiểu biết, nhưng lại không biết đằng sau giọt rượu thơm nồng mà chúng ủ trên lúm đồng tiền này, đã phải ngâm bao nhiêu điều chua xót, đắng cay.
Aaron quay người lại, mặt đã đong đầy nước mắt: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đòi nhận con gái của mình ư?”.
Mẹ thở dài một câu: “Aaron, em gái con khổ hơn con nhiều”.
Sau bữa cơm tối, cô Trương xách một túi hoa quả sang nhà Ngải Mễ. Ngải Mễ đến nhà Đường Mộc ăn tối, ông bà chỉ hâm nóng lại thức ăn, ăn cho xong bữa.
Họ cũng biết hôm nay mẹ Aaron về nhà, nhưng lại không nghĩ rằng cô Trương sẽ đến. Cô Trương là người duy nhất trong con ngõ này biết được điều bí mật của hai gia đình, cô và mẹ Aaron có nhiều mối liên hệ với nhau, năm xưa cả hai người cùng theo đuổi ba Aaron, kết quả là cô Trương đã bại trận. Bình thường cô hay nói xấu mẹ Aaron sau lưng, chẳng qua là ganh đua với mẹ Aaron ngày đó. Nhưng cô vẫn là người biết điều, cũng được gọi là biết giữ mồm giữ miệng, không nói ra chuyện này.
Cô đặt hoa quả lên trên chiếc bàn nhỏ, tất cả ngôi nhà trong con ngõ này được bài trí na ná nhau, cô nhìn sang xung quanh, hỏi: “Ngải Mễ không ở nhà ạ?”.
“Ngải Mễ đến nhà bạn ăn cơm rồi.” Ông nội trả lời.
“Vâng, chuyện thì dài nhưng cháu nói ngắn gọn nhé…” Nói đên đây cô Trương cảm thấy chuyện này rất khó mở lời.
“Mẹ nó chuẩn bị đến đưa nó đi à?” Bà nội vẫn mỉm cười như mọi khi. “Haizz, cuối cùng ngày này cũng đã đến, nhưng đã gần hai mươi năm rồi, chúng tôi cũng đã có lãi rồi.”
Cô Trương không ngờ bà nội lại có thái độ này, cô chỉ cười trừ, dòng suy nghĩ lại quay về với năm xưa, hồi đó Aaron đã chào đời, nhưng mẹ cậu vẫn muốn có một đứa con nữa, nhà nước lại không cho sinh con thứ hai, và thế là khi bà có bầu, sau khi đến bệnh viện kiểm tra biết là con gái, bèn bàn bạc, đến khi sinh sẽ sinh ở nơi khác, nhờ ông bà nội nuôi hộ. Họ không có con cháu, vừa gặp Ngải Mễ đã thấy thích. Lúc đó nói là nuôi một thời gian, nhưng không ngờ thoắt một cái đã mười mấy năm. Sau đó tình cảm của cha mẹ Aaron mỗi ngày một xấu đi, không ai còn tâm trí nào nhớ đến Ngải Mễ nữa, và ở nhà, Aaron cũng như vậy, còn không hạnh phúc bằng Ngải Mễ.
“Mẹ nó bảo cháu đến để hỏi ý hai cụ.” Cô Trương nói rất khách khí.
Ông nội châm một điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Nó là con gái cô ấy, cô ấy muốn đưa về là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn hỏi chúng tôi làm gì nữa”.
Bà nội trợn mắt nhìn ông: “Ông nói năng kiểu gì vậy?”, quay đầu vẫn mỉm cười nói với cô Trương rằng: “Bao giờ cô ấy muốn đưa Ngải Mễ về?”.
“Chuyện này nóng vội cũng không được, ông bà đều nói với Ngải Mễ là nhặt được nó, hiện giờ tự dưng lại mọc ra một bà mẹ ruột, không cẩn thận, con trẻ sẽ không chấp nhận. Ông bà cứ từ từ nói với nó, chuyện này đòi hỏi phải có một quá trình tiếp nhận.”
Lúc cô Trương ra cửa, nhìn thấy Aaron đứng ở đó, hai người đưa mắt nhìn nhau trong bóng tối, cô nghĩ một lát, không nói gì rồi vội vàng đi ra.
“Ông nội, bà nội.” Vừa vào đến cửa, Aaron đã quỳ sụp xuống.
Ông bà nội vội vàng đến đỡ cậu dậy, nhưng cậu vẫn quỳ, không chịu đứng dậy: “Ông nội, bà nội, cháu thay mặt ba mẹ đến để cảm ơn ông bà”.
Cậu đã quỳ rất lâu, hôm nay qua lời mẹ, cuối cùng cậu đã biết được đôi chút, cậu liền vội vàng đến để quỳ lạy trước hai cụ già vĩ đại này. Đây là lời cảm ơn của người anh đối với việc hai cụ đã nuôi nấng em gái ruột của mình.
“Ừ, ừ.” Bà cũng không kìm chế nổi, nước mắt lưng tròng, bà không biết đó là trách móc hay thương xót: “Aaron cháu đừng khóc nữa, không được khóc nữa! Đàn ông con trai tại sao có thể rơi nước mắt tùy tiện như vậy, lại còn tùy tiện quỳ xuống nữa chứ? Bà sẽ giận đấy!”.
Aaron đứng dậy, cậu móc từ trong túi ra một chiếc phong bì, đặt lên bàn: “Ông bà ạ, đây là cái mẹ cháu bảo cháu chuyển cho ông bà”. Là một khoản tiền, cụ già không từ chối. Bà cụ gật đầu: “Cháu về nói với mẹ rằng, dù thế nào thì bà ấy cũng có lỗi với đứa con gái này, sau này phải đối xử tốt với nó”.
Họ tiễn Aaron ra cổng, bà nói: “May mà có thằng anh trai như cháu mấy năm qua chăm sóc Ngải Mễ, chắc chắn phải chịu rất nhiều điều cực khổ”.
Ông bà không biết, đối với người anh trai đẹp trai, dịu dàng này, Ngải Mễ còn có thêm một tình cảm khác, và trước tình cảm mà Ngải Mễ dành ình, Aaron đã dùng một lý do gần như rất hoang đường để từ chối. Rất nhiều lần cậu muốn nói cho Ngải Mễ biết sự thật, nhưng câu nói đó của mẹ, không phải là không có lý: “Nhà mình như thế này, vẫn nên để Ngải Mễ sống một cuộc sống yên bình thì hơn”.
Giờ thì đã ổn, cậu và mẹ đã bàn bạc với nhau, mình chuyển sang sống cùng họ, còn mẹ cũng sẽ nói cho Ngải Mễ biết hết sự thật.
Sau khi biết được sự thật, Aaron hy vọng Ngải Mễ sẽ tha thứ tất cả mọi điều ình. Tại sao mình lại tốt với cô ấy như vậy, nhưng lại từ chối lời đề nghị đến với cô ấy, tại sao mình lại dùng một lý do rất hoang đường là thích con trai để từ chối cô ấy, chỉ cần Ngải Mễ biết Aaron là anh trai ruột của cô, cô ấy sẽ hiểu.
Chỉ có điều cho dù thế nào, đối với Ngải Mễ, cũng là một cú sốc lớn. Thích anh trai ruột của mình, hoặc là thích một chàng trai mãi mãi không thể thích con gái, đâu là bi kịch khiến người ta phải cảm thương hơn. Nếu tình cảm của người mẹ đến muộn này có thể cứu vãn điều gì, thì đều được coi là một chút bù đắp cho Ngải Mễ.
Tối nay, Ngải Mễ cùng xem bóng đá với Đường Mộc, là trận bán kết World Cup, đội Đức đá với đội Hàn Quốc. Trước đó đội Hàn Quôc liên tiếp làm nên những điều kỳ diệu, thắng được mấy đội mạnh truyền thống của châu Âu, hôm nay, họ lại gặp đội Đức. Chúng xem trong quán bar, vì ở đây không khí rất náo nhiệt.
Đường Mộc tặng Ngải Mễ một chiếc áo xịn của đội Đức, in hình số 13, là số áo của cầu thủ Ballack mà Ngải Mễ thích nhất.
“Cái này mất nhiều tiền lắm nhỉ?” Ngải Mễ hỏi nhưng vẫn nhận quà. Cô cũng cố tình tỏ ra rằng chiếc áo này rất đắt. Chỉ có điều Ngải Mễ hiểu rằng, tất cả những cái có thể dùng tiền để mua, đều là đồ rẻ tiền, vì có những thứ, tiền không thể mua được. Nếu có thể, cô muốn dốc hết mọi báu vật trên thế giới, để mua một lời tỏ tình của Aaron.
Đường Mộc cũng chỉ nói: “Chỉ cần cậu thích là được”.
Ngải Mễ bảo Đường Mộc đoán đội Đức và đội Hàn Quốc, đội nào lọt được vào trận chung kết.
Đường Mộc nói: “Chắc chắn là đội Đức”.
“Tại sao?”
“Vì… vì…” Đường Mộc cũng không nói được tại sao, cậu ủng hộ đội Đức, chẳng qua là vì Ngải Mễ thích đội Đức.
“Tớ nói cho cậu biết, nếu đội Đức mà thua thì cậu phải hứa với tớ một chuyện đấy.”
“Được, thế nếu đội Đức mà thắng thì sao?”
“Tớ cũng sẽ hứa với cậu một chuyện.” Ngải Mễ vui vẻ trả lời, cô thầm nghĩ, đằng nào mình cũng là con gái, đến lúc đó mình giở trò cù nhẩy là được, cậu ta là con trai, nói lời phải giữ lời. Nhưng cụ thể muốn Đường Mộc làm gì, cô cũng chưa nghĩ ra, dù thế nào thì cô vẫn mong đội Đức vào được chung kết.
“Này, cậu bảo nếu một ngày nào đó đội Đức gặp đội Trung Quốc thì cậu sẽ ủng hộ ai?” Đột nhiên Đường Mộc hỏi một câu như vậy. Cậu tưởng rằng câu này khó lựa chọn như câu “mẹ và vợ cùng rơi xuống nước cứu ai trước”. Không ngờ Ngải Mễ không thèm suy nghĩ gì mà trả lời luôn: “Tớ ủng hộ đội Đức”.
“Hả?”
“Trong lĩnh vực bóng đá, tớ là công dân của Đức.”
“Thế trong lĩnh vực tình yêu thì sao?” Đường Mộc uống một cốc bia, đã ngà ngà say. Nếu là đôi tình nhân, câu hỏi này sẽ rất thú vị, nhưng cả hai lại không dành trái tim cho nhau, mà chỉ là đóng kịch.
Ngải Mễ cũng thấy lạ, từ trước đến nay Đường Mộc luôn tránh không nhắc đến những vấn đề này, hôm nay tự nhiên lại có hứng thú, may mà cô cũng thông minh, bèn trả lời: “Cái này cậu còn phải hỏi tớ ư?”.
Sau đó hai đứa đã bị cuốn hút vào trận đấu hoặc là giả vờ bị trận đấu lôi cuốn, không còn tiếp tục chủ đề ngại ngùng ban nãy nữa. Dưới sự dẫn dắt của cầu thủ Ballack, đội Đức đã không phụ lòng mong mỏi của người hâm mộ, đánh bại đội Hàn Quốc, tiến thẳng vào trận chung kết. Mọi người reo hò rất sôi nổi, Đường Mộc cũng khoác cờ của Đức và nhảy một hồi với các bạn người Đức điệu nhảy mà mình không biết tên là gì. Cậu đã bị các cổ động viên người Đức nhiệt tình đổ bia ướt sũng người, mới chạy về kể khổ với Ngải Mễ, nhưng Ngải Mễ lại càng rầu rĩ hơn.
“Sao vậy, sao vậy?”, cậu dỗ dành cô, “Đội Đức thắng mà cậu còn không mừng hay sao? Cậu còn muốn thế nào nữa? Hay là sợ tớ sẽ đưa ra yêu cầu gì quá đáng? Yên tâm đi, tớ không tệ đến thế đâu”.
Ngải Mễ nói ra nguyên nhân khiến Đường Mộc khóc dở mếu dở, hóa ra là trong trận đấu Ballack lại bị ăn một thẻ vàng, vì thế tính tổng số thẻ vàng thì trong trận chung kết, đội trưởng của đội Đức chỉ có thể ngồi ghế khán giả mà thôi. Ngải Mễ buồn rầu một lúc, rồi cũng nghĩ thoáng hơn, dù sao thì đội Đức đã được vào chung kết, cô nói: “Đường Mộc à, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi, tớ sẽ hứa với cậu”.
“Thật à? Thực ra là chuyện lần trước. Tó muốn cậu chuyển ra ngoài ở với tớ, cậu yên tâm, ở hai phòng khác nhau.”
Ngải Mễ nâng cốc bia lên: “Được, về tớ sẽ nói với ông bà nội”.
Ngải Mễ về đến nhà, không ngờ ông bà vẫn chưa ngủ, ngồi ở phòng khách đợi cô. Sau đợt hè, cô đã trở thành học sinh lớp 12 thực thụ, gần đây có chơi bời hơi quá đà, nhưng cô cũng đã nói với bà rồi, khi World Cup kết thúc, sẽ dốc hết sức vào việc học. Vẻ mặt hai cụ rất nghiêm túc, không biết có phải vì chuyện này hay không? Hoặc là vì mái tóc của mình chăng? Nhưng trước đó cũng đã nói, bây giờ cần gì phải làm to chuyện nhỉ? Cho dù thế nào, làm nũng trước rồi tính sau, cô bước đến ôm vai ông nói: “Ông ơi, ông bà cãi nhau à? Sao muộn thế này rồi mà ông bà chưa đi ngủ?”. Cô biết rất rõ bà không ưa trò đó của cô nên mới làm nũng với ông. Cô biết rất rõ hai cụ không bao giờ cãi nhau, nên mới dám đùa như vậy.
Nhưng hôm nay dường như ông cũng không thích trò này lắm. Ngải Mễ sà vào, mới phát hiện ra thậm chí ông vẫn còn đang đeo cặp kính lão, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ngải Mễ à, cháu ngồi xuống đi, ông bà có chuyện muốn nói với cháu.” Lúc này đây cô mới tỏ ra nghiêm túc, nhìn lên mặt bà, nụ cười thường trực đó cũng không thấy đâu.
Ngải Mễ ngồi ở vị trí đối diện với bà và bên cạnh ông. Nếu như nổi cáu thì bà còn kinh khủng hơn ông nhiều. Cô thầm nghĩ, chắc là chuyện mình có bạn trai bị họ biết rồi. Thế thì chắc chắn là
do Aaron mách tội, cô thầm nghiên răng rủa Aaron, nhưng rồi lại nghĩ, tại sao Aaron lại mách tội hay là cậu ấy thích mình nhỉ? Nghĩ vậy, tim cô lại đập thình thịch.
Ông bà cũng đã bàn nhau, chuyện này nên đi thẳng vào vấn đề thì hơn, dù sao cuối cùng vẫn phải nói ra, giấu giấu giếm giếm cũng chẳng để làm gì. Có khi con trẻ không phản ứng như những gì mà họ tưởng tượng, đột nhiên lại có mẹ, có khi lại là chuyện hay. Nhưng chuyện mẹ đẻ của Ngải Mễ chính là mẹ Aaron, vẫn phải xem tình hình hãy nói.
“Ngải Mễ à, cháu còn nhớ hồi nhỏ cháu thích nhất là hỏi ông chuyện gì không?”
“Chuyện gì ạ?” Hồi nhỏ Ngải Mễ rất hay hỏi.
Hiện tại cô có phần ngơ ngác, không hiểu rốt cục ông đang nói chuyện gì?
“Ông, cháu không nhớ nổi đâu. Cháu lớn rồi, hồi nhỏ chắc chắn cháu đã hỏi ông rất nhiều chuyện ngờ nghệch có phải không ông?”
“Ngải Mễ à, hồi nhỏ cháu thường hỏi, tại sao cháu không có ba mẹ? Trước đây xem phim Tây du ký, cháu thường hỏi ông rằng: Ông ơi, có phải cháu giống như Tôn Ngộ Không, chui từ trong đá ra không? Sau đó cháu vào cấp một, thường hỏi ông: Ông ơi, có phải ba mẹ cháu đánh nhau với kẻ xấu, làm anh hùng rồi không?… “
“Ông, bà!” Ngải Mễ kêu lên một tiếng, “Ông bà đừng nói nữa, cháu không nghe, cháu không nghe”. Cô chợt hiểu ra vấn đề.
“Ngải Mễ, cho dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ cháu.”
“Cháu không có mẹ, cháu không có ba!” Ngải Mễ bịt chặt tai lại, lắc đầu quầy quậy, dường như làm vậy có thể gạt ra hết những điều mình nghe thấy. Nhưng cho dù thế nào, hòn đá ném vào hồ nước trái tim mình, khó có thể giữ cho sóng lặng. Có những lúc, một cốc nước cũng có thể dậy sóng, huống hồ là trận bão lớn như thế này! Cô trốn trong phòng, chui vào chăn, lúc này đây cô thấy may vì mình là con gái, có thể khóc. Khóc chán, cuối cùng cô mới nghĩ mình khóc vì cái gì? Sau một hồi, giật mình, trong đó lại có một nguyên nhân là vì Ballack không thể xuất hiện trong trận chung kết! Thật là đáng sợ.
Ông bà lại dễ dàng giao nộp mình đi như vậy, đứng trước người mẹ kẻ cướp, lẽ nào không phản kháng hay sao? Nhìn cách nói chuyện của ông bà, dường như là họ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát. Ông bà chỉ nói mẹ cô chuẩn bị đến, sẽ đưa cô đi, cũng không nói gì thêm về mẹ cô, đương nhiên là Ngải Mễ cũng ngại không muốn hỏi, cô không muốn bị hiểu lầm rằng mình rất có hứng thú với người mẹ từ trên trời rơi xuống này. Nhưng mình lại không thể tránh khỏi việc nghĩ đến người đàn bà chưa bao giờ gặp mặt này, bà ấy sẽ là một người phụ nữ như thế nào, năm xưa tại sao không nói một lời từ biệt mà ra đi, bây giờ tại sao lại quay lại? Liệu bà ấy có nói với mình chuyện về ba mình không?
Đêm nay Ngải Mễ không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại có một người phụ nữ cầm ô từ từ bước đến. Rất nhiều cảnh trong phim, trong tiểu thuyết được cô tưởng tượng về buổi gặp giữa cô và bà ấy chắc sẽ rất ly kỳ? Mãi mới đến lúc trời sáng, cô vội vàng thu dọn một ít quần áo. Cô không thể ở thêm một giây nào nữa, dưới thành có nghìn quần vạn mã, giương ngọn cờ “người mẹ”, muốn đánh phá cửa thành. Cô chỉ còn cách chạy trốn từ con đường nhỏ ở cửa Bắc, mới không phụ công nuôi nấng tận tình của ông bà nội suốt bao năm qua.
Cô để lại một mẩu giấy cho ông bà nội: “Ông bà ạ, cháu đến nhà bạn cháu ở. Ông bà cứ yên tâm, cuối tuần cháu sẽ về. Ông bà nói với mẹ cháu rằng, cháu sẽ không về với bà ấy đâu. Nếu như ông bà ép cháu, cháu sẽ tự tử! Cháu yêu ông bà!”.
Lúc cô hứa với Đường Mộc, chỉ là hứa đại mà thôi, không thể ngờ được rằng, sẽ về sống cùng với cậu ấy. Bọn họ cũng thật lạ lùng, rõ ràng là không yêu nhau, nhưng lại trở thành người yêu của nhau, hiện giờ lại còn sống chung.
Đường Mộc cũng thật phô trương, thuê một căn hộ rộng ở khu chung cư cách trường không xa, có những ba phòng ngủ.
“Cậu điên à?” Lúc bước vào nhà Ngải Mễ ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
“Haizz, cậu đừng chửi tớ nữa, nguồn căn hộ cho thuê cũng thiếu, loại căn hộ khác đều đã cho thuê hết từ lâu rồi. Hơn nữa, có thêm một phòng ngủ, sau này có thể cho baby của bọn mình ở mà.”
“Thần kinh! Nhưng tớ nói cho cậu biết nhé, lần này là tớ bỏ nhà đi, tớ không có tiền trả tiền phòng đâu.”
“Ê, tớ đâu có gợi ý đòi tiền cậu?! Tuy nhiên việc quét dọn vệ sinh gì đó cậu phải làm, vất vả đấy.”
Ngải Mễ chăm chú xem phòng, mặc dù là phòng thuê, nhưng lại khiến cô vô cùng xúc động. Thế giới này thực sự không công bằng, trong đầu cô hiện lên hình ảnh ngôi nhà của mình, so với chốn này, cách nhau một trời một vực, nhưng anh chàng Đường Mộc này, lại luôn miệng chê chỗ này không ổn chỗ kia không được nọ, cô biết là anh chàng vô tâm. Ngải Mễ nhìn Đường Mộc, khuôn mặt cậu ta dần dần trở nên mơ hồ, dần dần bị ánh mắt của Ngải Mễ nặn thành khuôn mặt của Aaron, nếu như kiếp này, được sống cùng với cậu ấy trong căn hộ như thế này thì còn mong ước gì hơn?
Không biết Đường Mộc bước đến từ lúc nào, cậu ta đưa tay ra khua khua trước mặt Ngải Mễ, Ngải Mễ vẫn không có phản ứng gì. Đường Mộc quan sát nét mặt của cô, nhìn rất si mê, cậu chợt hiểu, lần này thực sự là Ngải Mễ đã sững sờ trước tướng mạo của mình! Thật sự mềm nhũn rồi!
Cậu đang dịnh cất tiếng gọi, Ngải Mễ đã trở về với thực tại, cô tát Đường Mộc một cái: “Mặt cậu làm sao vậy, gặp ma à?”.
Đường Mộc lại không đếm xỉa gì đến cô, cậu chạy vào nhà tắm soi gương, Ngải Mễ loáng thoáng nghe thấy tiếng cậu vọng lại.
“Ôi, trời ạ, sao thế gian này lại có anh chàng đẹp trai như thế này nhỉ?!”
“Ôi, trời ạ, tớ bị mình làm ềm nhũn rồi!”
Đột nhiên Đường Mộc nhận được điện thoại của ba.
Lâu lắm rồi cậu không nhận được điện thoại của ba, ba cậu biết con trai không thích mình, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, ông không bao giờ gọi điện thoại cho cậu.
“Lâu lắm rồi ba không được gặp con.”
“Vâng.”
“Bao giờ con đến gặp cô con đây?”
“Cô gì, không phải là mẹ kế đó sao?”
“Ba sợ con không muốn gọi như vậy…”
“Ừm, đúng là như thế.”
“Nếu có thời gian thì đến ăn tối nhé.”
Vốn cậu định từ chối ba theo thói quen, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, lần này tự nhiên lại đáp: “Vâng”.
Sau đó Đường Mộc gọi điện thoại cho Lệ Lệ, hỏi cô có khỏe không, cậu nói với Lệ Lệ bằng giọng rất tự hào: “Chị Lệ Lệ, thực sự là em cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, chín chắn rồi, hôm nay ba em gọi điện bảo em đến ăn cơm, em cũng đã đồng ý”.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lệ Lệ cười đau khổ: “Ngốc ạ, em không biết mình hạnh phúc thế nào à”.
“Hạnh phúc thế nào? Ba mẹ ly hôn, sau đó ba bảo em đến thăm mẹ kế như thế là rất hạnh phúc hay sao?”
“Ít nhất là em còn có ba, so với chị Lệ Lệ, em hạnh phúc hơn nhiều.”
“Việc này…”
“Ừ, ba của chị Lệ Lệ mất rồi.” Lệ Lệ nói.
Cuộc sống thực sự không thể so sánh, bạn tưởng rằng bạn rất đau khổ, nhưng có những lúc, trong mắt người khác, nỗi đau khổ của bạn lại là một niềm hạnh phúc. Cậu chưa bao giờ hỏi về hoàn cảnh gia đình của chị Lệ Lệ, chỉ biết chị từ nông thôn đến, nhưng lại không biết ba chị đã mất. Đường Mộc đã từng được đọc một câu trong sách ngữ văn rằng: “Con muốn thể hiện lòng hiếu thảo nhưng song thân không còn”. Xét về điểm này mình thực sự hạnh phúc hơn chị Lệ Lệ rất nhiều lần.
Nói ra cũng thấy buồn cười, từ trước đến nay cậâu chưa bao giờ đến nhà mới của ba, lần này đi, lại thấy hơi hồi hộp, mẹ kế là người phụ nữ như thế nào nhỉ? Chắc là bà ấy không muốn nhìn thấy mình. Liệu đây có phải là bữa tiệc Hồng Mônkhông? Haizz, mẹ đẻ cũng như vậy thôi, bảo bỏ mình lại đi nước ngoài là bỏ ngay, còn có thể kỳ vọng một người phụ nữ lạ mặt đối xử như thế nào với mình nữa, chỉ cần bà ấy không đầu độc mình trong bữa ăn là được rồi. Ngoài điều đó ra, có thêm một số cái có lợi khác, đều được coi là ân huệ lớn rồi. [Tiệc Hồng Môn được dùng để chỉ những bữa tiệc “lành ít dữ nhiều”, là cuộc đấu trí mà khách mời thoát nạn nhờ mưu lược và sự may mắn.]
Ba gọi điện thoại đến: “Ba mua chút đồ ăn con thích ở ngoài, cô ở nhà, con vào nhà ngồi trước đi”.
Cậu có phần nghi ngờ đây là mưu kế của ba, dù sao cũng là gặp gỡ lần đầu, ba người đều có mặt sẽ thấy ngại ngùng hơn.
Trước khi gõ cửa, trong đầu cậu đưa ra sự tính toán cuối cùng, vẫn gọi bà ấy là cô, thực ra gọi mẹ cũng không sao, chỉ có điều cảm thấy như thế thì nịnh nọt quá.
Kính coong, kính coong. Cậu bấm chuông.
Cửa được mở ra, Đường Mộc cố gắng nở nụ cười trên môi: “Cô… ạ…”.
Người ra mở cửa không phải là phụ nữ, mà là một anh chàng. Đó không phải điều bất ngờ đối với Đường Mộc, điều quan trọng lại là một anh chàng đẹp trai biết bao! Lần này, Đường Mộc thực sự mềm nhũn rồi.
Áo sơ mi trắng, đầu mũi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tuyệt đẹp, và còn cả đôi mắt sáng, hàm răng trắng, mái tóc đen. Đường Mộc cảm thấy xung quanh tự nhiên tối sầm lại, chỉ có vẻ rạng ngời toát ra từ cơ thể cậu ta.
“Có phải Đường Mộc không nhỉ?”
Nụ cười của cậu dần dần tắt ngấm, trong tích tắc, cậu đã buông vũ khí đầu hàng: “Cậu là ai mà biết tên tôi?”.
“A, mẹ tôi bảo hôm nay cậu sẽ đến, cậu cứ gọi tôi là Aaron.”
Trong đầu cậu từ từ lắp ráp mọi thông tin lại với nhau, anh chàng này, chắc là con trai của mẹ kế
“Ờ. Xin chào, Aaron.”
“Mẹ tôi đang ở trong bếp, cậu vào đi.”
Đường Mộc liền vào bếp, lịch sự chào mẹ kế: “Cháu chào cô, cháu là Đường Mộc”, vẻ đối địch vốn không có nhiều ở cậu, đã hòa tan trong nụ cười dưới ánh nắng đó của Aaron.
Mẹ Aaron cũng không ngờ Đường Mộc lại thể hiên thái độ này đối với mình, đương nhiên là cười rất rạng rỡ: “Đường Mộc à, cháu vào phòng khách ngồi đi. Cô đang nấu cơm, Aaron, con vào nói chuyện với em đi”.
Hai người quay ra phòng khách, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên Đường Mộc nhảy lên: “Cậu là Aaron à!”.
Aaron có vẻ khó hiểu, tại sao Đường Mộc lại có phản ứng mạnh như vậy: “Sao vậy, vừa nãy tôi giới thiệu với cậu rồi, tôi là Aaron”.
“Cậu là Aaron đó ư?”
“Gì cơ?” Aaron ngơ ngác.
“Cậu là Aaron quen với Ngải Mễ ư?”
Đến lúc này thì Aaron cũng không thể thờ ơ được nữa, thảo nào vừa nãy nghe thấy cái tên Đường Mộc cậu thấy quen quen, rõ ràng là Ngải Mễ đã nói với mình rằng cô đã có bạn trai, tên là Đường Mộc! Đường Mộc, Đường Mộc, chính là anh chàng Đường Mộc này!
Thế gian lại có nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng như vậy!
Vì đều quen Ngải Mễ, tự nhiên cả hai cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
“Haizz, cậu khai thật với tớ đi, có phải cậu là người yêu cũ của cô ấy không? Cô ấy thường xuyên nhắc đến cậu, tớ còn nhìn thấy ảnh của cậu trong ví cô ấy nữa. Giờ tớ nhớ ra rồi, người đó chính là cậu, hình ảnh cậu ngoài đời đẹp hơn trong ảnh một nghìn lần!”
“Tớ trong ảnh xấu như vậy sao?” Aaron lẩm bẩm.
“Không không, đây là tớ khen cậu đó. Cậu còn chưa trả lời tớ đấy, có phải Ngải Mễ là người yêu cũ của cậu không?”
“Không phải. Sao lại nói như vậy?”
“Không sao cả, tớ đoán vậy thôi.”
“Ngải Mễ chuyển đến ở cùng cậu rồi à?”
“Ừ, nhưng cậu yên tâm, bọn tớ ở hai phòng khác nhau, cái này cậu có thể đến kiểm tra!”
“Tớ có gì mà kiểm tra.”
“Xem ra rõ ràng là cậu ghen rồi.”
“Nói linh tinh.”
Hai người tỏ ra nói chuyện rất hợp, đến nỗi ba Đường Mộc bước vào cũng giật nảy mình: “Ái chà, Đường Mộc, ba không nghĩ rằng con lại giỏi xã giao đến vậy”.
“Ba…” Lâu lắm rồi cậu không gọi ông như vậy, lúc này đây cũng buột miệng nói. Bản thân cậu cũng thấy cảm động, hóa ra trên thế gian này có một người, có thể khiến bạn vững tâm gọi một tiếng “ba” là điều hạnh phúc biết bao.
Ba Đường Mộc cũng có phần ngại ngùng, cười cười đáp một câu rồi xách thức ăn vào bếp.
“Tớ cảm thấy ba cậu rất nice.”
“Mẹ cậu cũng rất tốt.”
Bất giác hai đứa lại tâng bốc nhau một hồi.
Vì sự xuất hiện của Đường Mộc và những biểu hiện bất ngờ của cậu, mẹ Aaron, ba, Aaron, mọi người đều rất vui vẻ.
Một bàn thức ăn được nấu rất cẩn thận, mấy món ăn vặt Đường Mộc thích, và còn cả cô đáng yêu, ba đáng yêu, Aaron như thiên thần. Đột nhiên Đường Mộc cảm nhận được một số mùi vị của gia đình, loại mùi vị này rất xa lạ, nhưng lại rất thân thiết, không cần phải mất thời gian để làm quen.
Hóa ra niềm vui giữa các thành viên trong gia đình, là tình yêu mà mỗi người có thể tiếp nhận dễ dàng nhất. Nó là cái dễ dàng thay đổi hình thái nhất, để đón chào mọi trái tim.
Ba Đường Mộc rót ỗi người một ít rượu vang, ông nâng ly lên trước: “Chúng ta cạn ly đi”.
“Vì cái gì cơ?” Đường Mộc hỏi.
“Vì hôm nay được ngồi ăn cơm cùng nhau, có phải rất đáng để cạn ly hay không?”
Và thế là mọi người đều nâng ly lên, chạm ly, phát ra tiếng cạch.
“Thật là trùng hợp, hai đứa đều học lóp 12 đúng không?”
“Vâng.” Aaron và Đường Mộc cùng trả lời.
Ba Đường Mộc gắp thức ăn cho Aaron: “Mẹ cháu có nói chuyện về trường lớp của cháu, chú muốn chuyển cháu sang trường của Đường Mộc, hai đứa có thể bảo ban lẫn nhau”.
“Cảm ơn chú.”
“Đường Mộc, cô nghe nói cháu được chị giúp việc chăm sóc, cháu thấy cô nấu ăn thế nào, hay là cháu chuyển về đây ở?” Mẹ Aaron cũng gắp một ít thức ăn cho Đường Mộc.
“Hả?” Đường Mộc không kìm được lại nhìn Aaron một cái, tâm hồn cậu đều nằm trên người Aaron. Trong thư Thu Điền nói với cậu rằng, cuốì cùng sẽ đến một ngày, chàng hoàng tử thuộc về em sẽ xuất hiện. Lúc đó cậu không tin, chàng hoàng tử đó ở đâu, chẳng thấy tăm tích đâu cả. Nhưng hiện tại, cậu đã tin. Hóa ra trên thế giới này đã giấu người đó từ lâu, thời gian điêu khắc anh ấy thành dáng vẻ tuyệt vời, chỉ có điều thiếu một cuộc tương ngộ khiến trái tim người ta phải đau nhói mà thôi.
“Ba cảm thấy lời đề nghị này rất hay, Đường Mộc, con cứ suy nghĩ đi.” Ba ngồi bên cạnh cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Đường Mộc gật đầu, cậu đang suy nghĩ, sự rung động của cậu, đều là vì Aaron. Đột nhiên có một ý nghĩ điên cuồng nảy mầm trong đáy lòng cậu sau đó lớn lên với một tốc độ khiến người ta phải sửng sốt, dưa chín cuống rụng. Không kịp nghĩ gì thêm, cậu liền nói ra suy nghĩ mới nảy sinh này.
“Ba à, không phải chuẩn bị lên lớp 12 rồi đó sao, con đã thuê một căn hộ ở cạnh trường rồi.”
“Từ bao giờ vậy? Lệ Lệ không nói gì với ba cả.”
“Mới mấy ngày nay thôi, ba đừng gọi điện trách chị ấy nhé.”
“Ừ, vậy à.” Ba nhíu mày, “Căn hộ con thuê có rộng không?”.
“Rộng… không thuê được căn hộ nhỏ hơn.”
“Ba có một suy nghĩ.” Ba đặt đũa xuống, xem ra phản ứng của ba cũng giống như những gì Đường Mộc nghĩ: “Con sống một mình ở ngoài ba vẫn không yên tâm, đúng lúc Aaron cũng phải sang học, thôi hai đứa ở cùng nhau đi. Hai đứa có thể bảo ban nhau, như thế ba mẹ cũng không phải lo lắng nữa”.
Đường Mộc quay sang nhìn Aaron, nét mặt cậu không bán đứng suy nghĩ trong lòng cậu, Đường Mộc cảm thấy mình không giấu nổi sự vui mừng. Cậu đang đợi Aaron bày tỏ thái độ, nhưng cậu không nói gì. Và thế là Đường Mộc chỉ có thể thể hiện lòng hiếu khách của chủ nhà: “Aaron chiếc tổ nhỏ của Đường Mộc chào đón cậu”.
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Trận chung kết World Cup không có Ballack vẫn diễn ra như dự định.
Lần này, Đường Mộc và Ngải mễ không lựa chọn đến quán bar. “Hai người ở nhà, yên tĩnh xem bóng đá, cũng rất lãng mạn”, Ngải Mễ nói.
Tối nay, tại thành phố Yokohama, Nhật Bản, thần hộ mệnh của đội Đức Oliver Kahn không tiếp tục bài biểu diễn như câu chuyện huyền thoại của anh, Ronaldo hai lần chọc thủng cầu môn do anh canh gác.
“Trận chung kết World Cup đã kết thúc tốt đẹp giữa những mảnh giấy vụn với màu sắc lấp lánh tung bay trên bầu trời thành phố Yokohama, trong cuộc đọ tài giữa hai đội bóng truyền thông, người Braxin đã cười đến phút cuối cùng. Kể từ lúc đội Đức mất bóng đến khi trận đấu kết thúc, hai đứa không nói một lời nào.
Đường Mộc đứng bên cạnh cầm chiếc điều khiển định đổi sang kênh khác, thử mấy lần đều không làm được gì, cậu liền bước đến tắt ti vi đi.
Tuy nhiên, đứng trước cô, cậu thực sự không có cách nào để tắt nỗi buồn của cô thông qua việc bấm một nút nào đó. Đường Mộc hơi luống cuống:
“Cậu đừng làm như vậy được không? Tớ không biết phải làm thế nào nữa rồi đây này”.
Ngải Mễ bưóc đến bên cửa sổ, nhìn đám đông đang nhảy múa và pháo hoa rực rỡ bên ngoài, lá cờ của Đức mà cô khoác trên người trông vô cùng nhợt nhạt.
“Bốn năm nữa, trận khai mạc World Cup sẽ diễn ra tại thành phố Munich đúng không?” Đường Mộc hỏi.
Ngải Mễ gật đầu bằng động tác nhẹ nhất.
Đường Mộc bước đên, đưa tay túm chặt vai cô, khẽ bóp lại.
“Trận chung kết năm nay diễn ra tại Yokohama, trận khai mạc của World Cup bốn năm sau sẽ được tổ chức ở thành phố Munich, tám năm sau hay bao nhiêu năm sau, tớ sẽ đều ở bên cậu, cùng cậu ủng hộ đội Đức. Tớ sẽ thắt Munich lên dây giày, chặng đường sau này, tớ sẽ đi cùng với cậu!”
“Cậu thích tớ thật ư?” Càng ngày Ngải Mễ càng không nắm bắt được sự phán đoán của mình, không phải vì thích mà ở bên Đường Mộc, chính vì thế lúc đầu, Ngải Mễ không để tâm lắm đến chuyện Đường Mộc có thích mình thật hay không, nhưng đến bây giờ, Đường Mộc nói ra những lời đó, Ngải Mễ buộc phải nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Đối với Đường Mộc, sau khi gặp Aaron, cậu không còn là cậu nữa, những điều cậu nói với Ngải Mễ, là để nói cho Aaron nghe, chỉ có điều Aaron không ở bên cạnh. Ngải Mễ thấy cảm động, cũng là vì trong lúc mơ màng coi Đường Mộc là Aaron.
“Ngải Mễ, cậu đừng buồn quá, tớ muốn báo cho cậu biết một tin vui.”
“Gì cơ?”
“Mấy hôm nữa Aaron sẽ đến đây ở.”