Sorry sorry

Chương 12


Bạn đang đọc Sorry sorry – Chương 12

Chương 12: Tạm biệt, Aaron
 
Thực ra trong lòng Ngải Mễ đã đoán được tám, chín phần, cái gọi là lời giao kèo đó, không phải là vì mình ư? Cô cũng nghĩ rằng, Aaron tận tâm với mình như vậy, là để bù đắp cho cô chăng? Dù sao thì cô cũng thích cậu như vậy, còn cậu lại không thể thích cô.
Chính vì thế đợi đến khi Aaron lên phòng cô, đứng lại, vẫn chưa kịp mở lời, cô đã nói trước: “Cậu đừng xin lỗi, tớ biết là cậu vì tớ”.
Aaron bèn gật đầu, nhưng cũng không đi.
“Cậu còn việc gì nữa à?” Hiện giờ chúng rất ít khi ở riêng với nhau, cảm giác này rất lạ lẫm, khiên cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng.
Cuối cùng Aaron đã dám ngẩng đầu lên nhìn  cô: “Ngải Mễ, tớ muốn nhận cậu làm em gái tớ”.
Cuối cùng đã đến bước này, đây không phải là cảnh tượng quá quen thuộc trong tiểu thuyết phim ảnh đó sao? Một cô gái rất thích, rất thích chàng trai, cuối cùng vẫn không chiếm được trái tim của chàng, nhưng chàng vẫn dịu dàng nói: “Anh muốn nhận em làm em gái anh”.
Nếu chúng yêu nhau, có thể đến một ngày nọ sẽ phải chia tay, nhưng nếu thành anh trai em gái, mặc dù tình cảm giữa họ không còn là tình yêu nữa, nhưng lại có thể làm anh em suốt đời.
Hơn nữa, hiện giờ giữa chúng vốn cũng không có tình yêu. Một người thích một người khác, là sự tự do và quyền lợi của cậu ta, cũng có tự do được chấp nhận hoặc từ chối. Aaron đã làm rất tốt rồi, cái mà cậu không thể cho, chỉ là một danh phận mà thôi, lòng tốt mà cậu dành cho cô, gấp nhiều gấp nhiều lần tình cảm mà rất nhiều chàng trai dành cho bạn gái mình.
Đến bây giờ, cậu ta vẫn đến năn nỉ mình một cách đáng thương: “Ngải Mễ, tớ muốn nhận cậu làm em gái tớ”.
Cô, Ngải Mễ, đáng lẽ phải cảm thấy thỏa mãn.
Ngải Mễ gật đầu, lần này cô không khóc, cô thực sự cảm thấy rất vui, cậu là anh trai cô, những điều mà từ trước đến nay cậu vẫn làm, là những điều mà một người anh trai nên làm. Trước đó cô đều mơ tưởng rằng sẽ đến một ngày, cậu có thể trở thành chàng hoàng tử của mình, cô bay bồng bềnh trên mây, hiện giờ thì ổn rồi, đã rơi xuống, đã đứng trên mặt đất.
Cô em gái sà vào lòng người anh.
Cô gọi một tiếng: “Anh ơi”.
Cô không hiểu được rằng Aaron đã đợi hơn mười năm câu “anh ơi” này của mình.
Aaron ôm chặt Ngải Mễ, cuối cùng cậu đã được gọi em gái mình: “Em ơi”.
“Em à, em thấy Tư Nhiên thế nào?”
“Vừa nhận em gái đã muốn tặng em gái cho người khác hay sao?” Cô cảm thấy chua xót trong lòng, cô vẫn còn đang nằm trong lòng anh, còn anh thì đã tính toán đẩy mình vào lòng người khác.
Cho dù thế nào, cuối cùng cô đã cảm thấy yên lòng. Tình yêu của cô đối với anh, giống như sợi tơ trơn bóng, con đường tơ lụa, là lớp thảm đỏ mà anh trải cho cô, anh cũng là người viết dấu chấm hết. Sau này cô vẫn còn yêu anh, nhưng tình yêu chảy dài này, sẽ thay đổi dung môi.
Trước khi đi Aaron còn nhắc đến Tư Nhiên: “Ngải Mễ, Tư Nhiên là một chàng trai tốt”.
Ngải Mễ cũng không để thời gian chết, tặng anh một câu: “Anh cũng đừng quên rằng, Đường Mộc cũng là một chàng trai tốt”.
Aaron cũng bắt chước câu cửa miệng mà Ngải Mễ và Đường Mộc thường nói khi cãi nhau: “Thần kinh!”.
Cậu quay về phòng, Đường Mộc đang đợi ở cửa, sốt sắng hỏi: “Thế nào rồi?”
Aaron không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Đường Mộc liền tỏ ra luống cuống: “Sao lại thế được, cậu ấy không đồng ý à?”.
Aaron vẫn không nói gì, cậu chỉ chăm chú nhìn Đường Mộc mà Ngải Mễ từng nói là “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, gay có Đường Mộc” mà thôi.
Giọng Đường Mộc nghe như sắp khóc: “Cậu mau nói cho tớ biết đi! Cậu đừng im lặng như thế!”.
Aaron không trêu Đường Mộc nữa mà bước đến ôm chặt cậu: “Cảm ơn cậu, cảm ơn ý tưởng tồi của cậu”.
Đường Mộc bị cậu ôm chặt, cuối cùng thở phào: “Tớ đã bảo mà”.
“Thật sự là cảm ơn cậu, Đường Mộc ạ.”
“Thế thì cậu muốn tớ cảm ơn như thế nào đây?”
Đường Mộc nhớ đến giấc mơ đó, cậu nói lí nhí như muỗi kêu: “Cậu thơm tớ một cái”.
“Hả?” Aaron thực sự nghe không rõ, nếu không cũng đã không hỏi to như vậy.
Đường Mộc ngại không dám nói.
Bạn có bao giờ cảm thấy có những lúc người khác nói, bạn không nghe rõ, lúc mở miệng hỏi lại anh ta, câu này tự nhiên lại hiện rõ trong đầu.
“Cậu thơm tớ một cái.”
Đúng vậy, Đường Mộc đã nói như vậy.
Cậu không tìm được lý do gì để từ chối Đường Mộc. Nếu thơm, sẽ bày tỏ được lời cảm ơn này, vậy thì Aaron vẫn còn lãi.
Aaron bèn thơm cậu.
Bọn họ không ai để ý rằng, lúc đó Lý Tuấn Ninh đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách cầm điện thoại của mình lên chụp mấy kiểu.
Nụ hôn của chúng đã bị Ngải Mễ cắt đứt, cô xuống tầng tìm nước uống, nhìn thấy Đường Mộc và Aaron hôn nhau trước cửa, không kìm được bèn thốt lên.
Nhưng sự sửng sốt của cô chỉ kéo dài trong một giây, Ngải Mễ lập tức hiểu ngay ra vấn đề, nói với hai kẻ đang luống cuống: “Ê, các cậu cũng không cần phải diễn bài tình cảm như thế chứ nhỉ?”.
Hai đứa bèn buông nhau ra, Đường Mộc trở về với thực tại nói: “Này, cái tớ nợ cậu, giờ trả được rồi chứ?”. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy trong phòng khách còn có Lý Tuấn Ninh đang ngồi.

Lý Tuấn Ninh giơ cao chiếc điện thoại di động lên lắc lư: “Vừa nãy tớ chơi điện tử, tớ nói cho các cậu biết nhé, tớ không nhìn thấy gì đâu”.
Tối nay, Đường Mộc đã bày cho Aaron hai diệu kế vừa nãy sứ dụng một ở chỗ Ngải Mễ, còn diệu kế còn lại dành cho Lý Tuấn Ninh, không ngờ cậu ta cũng có mặt ở đây.
Và thế là Aaron liền bảo mọi người ngồi xuống, đợi tất cả đã yên vị, cậu bèn cất lời: “Hiện giờ mọi người đều đã biết lời giao kèo đi kèm trong trận đấu bóng vừa qua, tớ đã nói là làm, Lý Tuấn Ninh, tớ thua cậu rồi, tớ sẽ làm đúng những gì tớ đã hứa, nhưng điều mà tớ muốn nhắc cậu là cậu cũng đừng quên lời giao kèo giữa cậu và Ngải Mễ”.
“Tớ vẫn nhớ, nếu cậu ấy tìm được một người phù hợp, hai người có tình cảm với nhau thì tớ sẽ rút lui.”
“Đúng vậy. Cảm ơn vì cậu vẫn còn nhớ.” Aaron thở phào, trước đó cậu còn lo Lý Tuấn Ninh sẽ giở trò cù nhầy.
“Vấn đề là, hiện giờ các cậu đã tìm được người này chưa, đừng có nói với tớ người đó là một trong hai các cậu, điều này tớ sẽ không tin đâu.”
“Không phải, làm sao có thể là tụi tớ được chứ?”
“Đó là ai?”
“Cậu đã từng gặp rồi.”
“Ý các cậu nói là Tư Nhiên ư?”
“Cậu rất thông minh.”
“Tớ có thể nhận ra rằng anh ấy thích Ngải Mễ, nhưng tớ không thấy Ngải Mễ thích anh ấy.”
“Ngải Mễ đang có mặt ở đây, bọn mình để cậu ấy tự phát biểu là được.”
Lúc này đây Ngải Mễ mới hiểu tại sao trước đó Aaron lại nói, Tư Nhiên là một chàng trai tốt.
Mọi ánh mắt đều dồn lên khuôn mặt Ngải Mễ, Ngải Mễ nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Ai trong số các cậu có thể cho tớ một lý do là không thích Tư Nhiên được không?”.
Lý Tuấn Ninh tức nổ đom đóm mắt, cậu ta đứng dậy bước về phía Đường Mộc, Aaron vội vàng đứng trước mặt Đường Mộc: “Cậu định làm gì vậy?”.
Lý Tuấn Ninh hiểu rằng Aaron hiểu lầm cậu ta sẽ ra tay với Đường Mộc, cậu ta đẩy nhẹ Aaron ra, vẫn đưa tay về phía Đường Mộc, Đường Mộc ngần ngừ một lát cuối cùng vẫn nắm chặt tay cậu. Lý Tuấn Ninh nói: “Cảm ơn sự tiếp đãi của cậu trong những ngày qua”.
“Cậu chuẩn bị đi ư?” Đường Mộc hỏi thẳng.
Lý Tuấn Ninh cũng gật đầu rất thoải mái: “Đúng vậy”.
Ngày hôm sau mọi người tỉnh dậy, phát hiện thấy Lý Tuấn Ninh đã đi thật rồi, trước đó bọn họ đã cầu nguyện vô số lần mong ông trời mau để Lý Tuấn Ninh đi, đến khi nhìn thấy phòng cậu ta trống rỗng, trong lòng tự nhiên lại thấy hơi hụt hẫng, bọn họ đã nhìn thấy một tờ giây Lý Tuấn Ninh để lại trên bàn ăn. Mẩu giấy viết gửi Ngải Mễ.
“Ngải Mễ, tớ sẽ tiếp tục đợi, đợi đến ngày Tư Nhiên không thích cậu, cậu hãy nhớ rằng, tớ vẫn yêu cậu.”
Cậu ta còn để lại một tấm ảnh, nhìn từ cửa sổ ra bầu trời. Cậu đã thể hiện rất thành công nỗi cô đơn của mình.
Lý Tuấn Ninh đi rồi, người cảm thấy hẫng hụt nhất lại là Đường Mộc. Cậu nằm sấp trên giường, toàn là mùi của Aaron, chỉ sợ đêm nay, đêm mai, đêm ngày kia, vì chủ nhân của thứ mùi đó không còn nữa, vì xen tạp rất nhiều nỗi nhớ nhung, chỉ sợ thứ mùi này sẽ càng ngày càng đậm, đến lúc đó thực sự là “cái lạnh ở canh năm, dù đắp chăn lụa cũng không che được”.
Aaron bước vào phòng, vỗ vào vai Đường Mộc: “Cậu sao thế, sao lại u sầu như vậy!”.
Đường Mộc lẩm bẩm: “Vì Lý Tuấn Ninh đi rồi…”.
Thực ra Aaron rất thông minh, biết cậu đang nghĩ gì, nhưng lại cố tình trêu: “Ê, sao lại có chuyện đó nhỉ, Đường Mộc của tớ lại thay lòng đổi dạ à”. Cậu còn giả vờ khóc mấy tiếng.
“Aaron.”
“Hả?”
“Nếu cậu đã ngủ quen cái giường này rồi thì để tớ chuyển sang phòng bên.” Giọng Đường Mộc rất tội nghiệp.
Thực sự Aaron không nỡ lòng nào ép cậu khóc một lần nữa, bèn vội nói: “Cậu đừng ngốc nữa, hiện giờ tớ ngủ, không ôm đồ gì trong lòng lại thấy không quen”.
“Gì cơ, ý cậu muốn nói tớ là đồ gì ư.”
“Cậu không phải là Đông Tây, lẽ nào lại là Nam Bắc ư?” Cậu véo cổ Đường Mộc, bị Đường Mộc túm tay hất xuống, Đường Mộc quay người lại, hai người mặt đối mặt. [Trong tiếng Trung, từ “đồ đạc” cũng có nghĩa là “Đông Tây”.]
Aaron giật mình, cậu vội lảng sang chủ đề khác: “Đường Mộc này, cậu bảo có thật là Ngải Mễ thích Tư Nhiên không?”.
“Như lời Ngải Mễ đã nói, cậu có thể cho cô ấy một lý do là không thích Tư Nhiên được không?”
“Thế thì bọn mình bảo Tư Nhiên chuyển đến đây ở được không?”
“Hay quá!” Cậu lại một lần nữa có cảm nhận rằng cuộc sống tươi đẹp biết bao.
Mặc dù hiện tại Tư Nhiên là nhà tạo mẫu tóc trong salon, nhưng vẫn đang ở trong nhà tập thể với đám đàn em. Lệ Lệ gọi điện thoại cho anh, nói ý của Đường Mộc, theo như ý định ban đầu của anh, là muốn từ chối, nhưng dĩ nhiên là anh cũng nghĩ đến Ngải Mễ. Và thế là anh bèn nói với chị gái: “Việc này, e rằng không tiện nhỉ?”.
Lệ Lệ đã nghe ra được ý của em trai. Cậu muốn đi, nhưng lời mình nói chưa có sức thuyết phục lớn lắm.
“Không đâu, các em ấy đều rất quý em mà, nói em đến ở, từ sau sẽ không phải đến salon tóc nữa.”
“Nếu như vậy thì, thôi… được.”
Tư Nhiên không thể ngờ được rằng, lại có một ngày mình cũng sống trong căn hộ này, anh không hiểu được các câu chuyện ở đây, anh nhìn thấy Aaron và Đường Mộc ở chung một phòng, bèn ngại vì mình đã chuyển đến.
Ngải Mễ và Đường Mộc đưa mắt nhìn nhau, chúng không biết phải giải thích với Tư Nhiên như thế nào, không ngờ Aaron lại lên tiếng: “Anh Tư Nhiên à, bọn em ở cùng phòng với nhau chắc chắn là vì bọn em thích ở chung, anh cứ yên tâm ở đi”.
Và thế là Tư Nhiên gật đầu một cách lơ mơ.

Hỏi Lý Tuấn Ninh chuyển đến, thực ra Aaron rất nhiều lần lo ngại không biết có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng mãi cho đến khi cậu ta rời chốn này, mọi chuyện đều khá êm ấm, không ngờ sau khi Tư Nhiên chuyển đến, lại có chuyện xảy ra.
Xảy ra chuyện giữa cậu và Đường Mộc.
Ba đứa cùng đi học, vừa vào trường đã cảm thấy có gì bất thường, mọi người đều nhìn chúng bằng ánh mắt rất lạ. Trước đây chúng đi với nhau, cũng rất bắt mắt, nhưng sự bắt mắt đó, là do mọi người cảm thấy chúng rất đẹp. Nhưng hôm nay, lại không phải như vậy, dường như trên mặt chúng mọc ba con mắt.
Đường Mộc lẩm bẩm: “Sao lại vậy nhỉ, thua một trận bóng lại nhìn người ta như vậy sao”.
Aaron cau mày nghĩ một lát, cậu nói với Đường Mộc: “Chắc chắn không phải chuyện liên quan đến trận đấu bóng đá”.
“Thế thì là chuyện gì nhỉ?”
“Tớ không biết, nhưng tớ cảm thấy không phải là chuyện gì hay ho!”
Chúng vẫn chưa đi đến khu lớp học liền bị thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy của trường chặn lại, trên tay thẩy còn cầm một tờ giấy, đối chiếu với Đường Mộc và Aaron nhìn chăm chú hồi lâu. Sau khi xác định thân    phận của hai cậu học sinh trước mặt, thầy thở dài một tiếng, sau đó nhét tờ giấy trên tay đó vào tay Aaron.
Ba đứa liền xúm lại xem, không ngờ lại là tấm ảnh Đường Mộc và Aaron   đứng hôn nhau trước cửa, mặc dù độ phân giải không cao lắm, hơi mờ, nhưng trong vẻ lờ mờ đó vẫn nhận ra được một đứa là Đường Mộc, một đứa là Aaron. Tối hôm đó, Aaron đứng trước cửa hôn Đường Mộc, bị tiếng thét của Ngải Mễ ngăn lại, sau đó chúng mới phát hiện ra rằng Lý Tuấn Ninh cũng ngồi ở phòng khách, tay cầm điện thoại, lúc đó cậu ta còn nói: “Tớ không nhìn thấy gì cả, tớ đang chơi điện tử”. Lúc đó chúng cũng không nghĩ gì nhiều, hiện giờ tất cả đều đã rõ ràng.
Sắc mặt của thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy của trường rất khó coi: “Trước tiên các em phải kiểm tra hết các góc trong trường cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy những thứ này khi đi lại quanh trường, sau đó các em hãy mang cái này lên thẳng phòng hiệu trưởng, tôi đợi các em ở đó”.
Chúng không nói gì, nhìn thấy giáo quay người bỏ đi, thực ra chứng hoàn toàn có thể phản bác.
Ví dụ nói: “Tại sao lại bắt bọn em đi bóc, bọn em có phải là người dán chúng lên đâu”.
Ví dụ nói: “Bọn em chỉ là đùa mà thôi, việc gì nghiêm trọng đến mức phải lên phòng hiệu trưởng?”.
Nhưng chúng không nói gì cả.
Ngải Mễ là người rơi nước mắt đầu tiên, cô cho rằng, Đường Mộc và Aaron đến với nhau, hoàn toàn là lỗi của cô, nếu cô không ép Aaron đến với Đường Mộc thì những chuyện này đã không xảy ra. Nếu ngày hôm đó mình không nổi cáu đòi hỏi lời giao kèo đó cho bằng được, Aaron lên khuyên mình, chuyện này cũng đã không xảy ra.
Trong lòng Aaron cũng rốỉ bời. Vì muốn che giấu lời nói dối của mình, cậu đã lợi dụng tình cảm mà Đường Mộc dành ình, để Đường Mộc đóng kịch với mình. Nụ hôn mà cậu trao cho Đường Mộc, là sự thương tình, là nỗi cảm kích, là tất cả những cái khác, thực sự không liên quan gì đến tình yêu. Đây là chuyện bất công đối với Đường Mộc biết bao. Bao nỗi ân oán giữa Lý Tuấn Ninh với mình, để Đường Mộc cũng biến thành vật hy sinh oan uổng. Đây đều là lỗi của Aaron.
Đường Mộc tưởng rằng, Lý Tuấn Ninh đi rồi, và thế là kỳ thi đại học mới là dấu chấm hết của cuộc sống hạnh phúc này, không ngờ, ngày hôm nay lại đã đến trước.
Aaron nói với Đường Mộc và Ngải Mễ: “Các cậu đi tiêu diệt các tấm ảnh, bây giờ tớ sẽ lên phòng thầy hiệu trưởng”.
Đường Mộc nói: “Tớ đi với cậu”.
Vẻ mặt Aaron nhìn rất sợ: “Tớ nói chưa đủ rõ ràng hay sao, hai cậu đi thu dọn các tấm ảnh, tớ lên phòng thầy hiệu trưởng”.
Đường Mộc nói: “Thế thì cậu lại đây, tớ sẽ bảo cậu nên nói thế nào”.
Aaron liền nghe theo, Đường Mộc luôn đưa ra những lời gợi ý hay.
Aaron đến cửa phòng hiệu trưởng, nghe thấy tiếng thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy của trường và tiếng thầy hiệu trưởng:
“Anh xem xem, bọn trẻ bây giờ, thật không biết xấu hổ là gì!”
“Haizz, chuyện này nếu xảy ra vào hai mươi năm trước thì bị coi là phạm tội chứ chẳng chơi.”
Aaron gõ cửa rất mạnh.
Thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy vội ra mở cửa, nhìn thấy Aaron, mặt hằm hằm: “Gõ cửa như vậy tôi còn tưởng là đến lĩnh học bổng cơ”.
Aaron bước về phía thầy hiệu trưởng, khc chào: “Em chào thầy ạ”.
Thầy hiệu trưởng chỉ vào ghế sofa: “Em ngồi đi, tôi cho em cơ hội giải thích, em hãy giải thích rõ ràng sự việc cho tôi”.
“Thầy ạ, thực ra sự việc rất đơn giản, là thế này ạ, bọn em chơi trò chơi, sau đó bị thua, đây chính là cách chịu phạt.”
“Là như vậy ư?”
“Vâng, đúng là như vậy ạ.”
“Tôi đã cho em cơ hội nhưng em không chịu nắm lấy.” Thầy hiệu trưởng lắc đầu, rồi lại quay sang gật đầu với thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy.
Và thế là thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy liền bước đến đặt một tập ảnh vào tay Aaron rồi nói: “Lẽ nào các cậu cũng chơi trò chơi này hay sao?”.
Tập ảnh này rất nét, bên trên còn in ngày tháng, là cảnh Đường Mộc và Aaron ngủ với nhau ở các tư thế. Xem ra là chụp bằng máy ảnh với độ phân giải rất cao, thậm chí có thể là máy ảnh DSLR. Aaron liền nhớ ngay đến chiếc máy ảnh DSLR đó của Lý Tuấn Ninh.
Cậu nhắm chặt mắt lại một cách tuyệt vọng.
“Tại em. Em đã ép bạn ấy.”
“Ép? Cậu ấy cũng là con trai, không biết chống cự hay sao?”
“Em hay đá bóng nên khỏe hơn.”
Lúc này đây thầy phụ trách công tác giảng dạy của trường liền nói xen vào: “Chuyện đá bóng là chuyện thật, giải bóng đá gần đây của trường, cậu này thua trận, lại còn đánh cầu thủ đội bạn sưng cả mắt…”.
Thầy hiệu trưởng liền nhìn Aaron: “Có thật vậy không?”.

Aaron gật đầu, sự việc đã đến nước này, cậu cũng đã bỏ cuộc, chỉ cần gỡ được tội cho Đường Mộc là tốt rồi.
“Thầy ạ, em muốn đi vệ sinh một lát ạ.”
Thầy hiệu trưởng liền giơ tay lên.
Cậu vội gọi điện thoại cho Đưòng Mộc.
Đường Mộc còn sốt ruột hơn cả cậu: “Thầy hiệu trưởng đã nói không sao hay chưa?”.
“Đưòng Mộc, cậu nghe tớ nói đây, sự việc không đơn giản như vậy đâu, cậu nhất định phải làm theo lời tớ, nếu không kiếp này tớ sẽ không tha thứ cho cậu, sẽ không bao giờ nhìn cậu nữa, sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu một câu nào nữa. Chính vì thế, cậu hãy nghe tớ nói đây…”
Năm phút sau, Đường Mộc xuất hiện ở phòng thầy hiệu trưởng với đôi mắt sưng húp vì khóc.
Vì thấy hiệu trưởng vừa nghe câu chuyện Aaron kế, nên tỏ thái độ nhẹ nhàng với cậu: “Đường Mộc, em nói đi, chuyện này là thế nào”.
Thầy hiệu trưởng vừa hỏi, Đường Mộc lại khóc nấc lên.
Thầy hiệu trưởng đã đoán ra được vấn đề, ông bảo thầy giáo phụ trách công tác giảng dạy đưa Aaron ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại ông và Đường Mộc.
“Được rồi, hiện giờ em có thể yên tâm mà kể rồi, em đừng lo sau này cậu ta vẫn sẽ bắt nạt em. Đường Mộc, tôi và ba em còn là bạn thân của nhau, chính vì thế chắc chắn tôi sẽ đứng về phía em.”
Đường Mộc vẫn khóc, trong đầu cậu đang nghĩ đến những điều mà Aaron vừa nói qua điện thoại.
“Cậu nghe tớ nói đây, sự việc không đơn giản như vậy đâu, cậu nhất định phải làm theo lời tớ, nếu không kiếp này tớ sẽ không tha thứ cho cậu, sẽ không bao giờ nhìn cậu nữa, sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu một câu nào nữa.”
“Đường Mộc, em nói đi, có thầy làm hậu thuẫn, em còn sợ gì nữa?”
“Dạ… những chuyện này, đều là do cậu ấy ép em.”
Sự ra đi của chú chó Aaron là vì thần Nhị Lang cảm thấy quá cô đơn, thì sự ra đi của Aaron, sẽ khiến cho rất nhiều người cảm thấy cô đơn. Khi Ngải Mễ cất lời gọi Aaron, đã không còn ai đáp lại nữa. Mùa xuân hoa nở, mùa thu trăng sáng, mùa đông mặt trời lặn, mùa hạ côn trùng ca hát, ai hát người đó nghe, ai gọi Aaron người đó thưa. Sau này năm tháng đã trôi qua trái tim vẫn trẻ, dây đàn đã đứt vẫn là tri âm, ai cho tôi một câu dặn dò, ai nhìn thấy bóng người dưới ánh tà dương.
Sau tuổi thơ, trước tuổi thành niên, chúng lại đến ngôi miếu tồi tàn, luôn mang theo một vẻ buồn bã. Cuối cùng vở kịch này đã kết thúc bằng việc đuổi học Aaron, bị đuổi học là chuyện nhỏ, dù sao thì Đường Mộc cũng đã may mắn thoát nạn, chỉ có điều ba Đường Mộc không cho phép Aaron tiếp tục ở bên Đường Mộc nữa. Ông gọi Aaron vào phòng làm việc để nói chuyện, sau khi trở thành ba dượng của cậu, ông đã chăm sóc cậu rất tận tình, không ngờ lại xảy ra chuyện này, nhưng ba của Đường Mộc vẫn kìm chế được mình.
“Aaron à, có lẽ ra nước ngoài là sự lựa chọn không tồi đối với mọi người.”
Aaron gật đầu. Cậu hiểu tất cả những điều này đã là niềm ân huệ đối với cậu.
“Thế cháu muốn sang nước nào?”
“Nước Đức ạ.”
“Hả?”
“Vì kỳ World Cup tới sẽ diễn ra tại đó.”
“Cháu còn trẻ con quá.”
Thực ra cậu vốn là một đứa trẻ, tất cả những điều này, đều chỉ là quá trình trưởng thành mà thôi. Chúng ta đều bén rễ, nảy mầm, phát triển thành cây đại thụ trong quá trình làm tổn thương người khác vì bị người khác làm tổn thương. Có một câu nói ý rằng: một vị tướng muốn thành công sẽ phải trả giá bằng cái chết của hàng vạn người, khi chúng ta chào đời, trên con đường trưởng thành của chúng ta, có bao nhiêu bóng người buồn bã của ngày hôm qua nằm xuống. Chúng ta cứ tiến từng bước như vậy. Đi sai đường, cũng không thể quay đầu lại, thực ra niềm vui của cuộc đời cũng nằm ở đây.
Ngải Mễ không thể nào tin, giờ này ngày mai, người ngồi bên cạnh mình này sẽ xa vời như ngôi sao trên bầu trời, trước kia người ta nói, khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, là khi em ở bên anh, nhưng trái tim anh lại ở nơi khác, trước đây Ngải Mễ cũng đã từng nghĩ như vậy. Đến giờ, cô cảm thấy, đó chẳng qua là trò đùa của nhà thơ mà thôi, đợi đến khi người đó không còn ở bên bạn, bạn lại muốn trái tim anh ta không ở bên cũng được, chỉ cần con người anh ta vẫn ở bên mình là được rồi.
“Có thật là anh sẽ đi hay không?” Cô đã hỏi một nghìn lần, lúc này đây vẫn hỏi thêm một lần nữa.
Và thế là Aaron liền trả lời một cách uể oải: “Anh không đi nữa”.
“Còn lâu em mới tin!” Ngải Mễ nói xong, cả hai đứa đều cười.
“Aaron, Aaron, Aaron, Aaron, Aaron…” Cô gọi hết lần này đến lần khác, gọi cho đủ số lần cậu không ở bên cô.
Aaron khóc dở mếu dở: “Ngải Mễ à, anh em mình có thể lên mạng Internet, gọi điện thoại, chat bằng hình ảnh. Hiện giờ khoa học phát triển như vậy, em ở nơi nghìn dặm xa xôi gọi anh, anh đều có thể trả lời”.
Hai đứa cùng nhau đến ngôi miếu cũ.
“Bọn mình vái lạy tượng phật đi.” Ngải Mễ đề nghị.
Hai đứa liền quỳ xuống trước mặt thần Nhị Lang, chăm chú vái ba vái, Ngải Mễ khẩn thầm:
“Mong cho Aaron thượng lộ bình yên, sớm trở về”.
Cô quay sang hỏi Aaron: “Anh khấn gì vậy?”.
Aaron lắc đầu: “Anh không khấn gì cả”.
“Thế anh không nói gì à?”
“Không hẳn là như vậy.”
“Thế anh khấn gì, nói cho em nghe đi.”
“Anh xin thần một cái hộp, chính là cái hộp đựng tiền xu ngày trước.”
Rất nhiều ngày sau đó, Ngải Mễ vẫn nhớ những lời Aaron nói với cô khi nhét chiếc hộp đó vào tay cô: “Sau này nếu em nhớ anh thì cứ vứt một đồng xu vào đó”.
“Em sợ chẳng mấy chôc mà đầy.”
“Thế thì em đổi thành tiền giấy vậy.”
Hóa ra nỗi nhớ có thể đổi thành tiền giấy, Aaron đi rồi, Ngải Mễ nhớ cậu biết bao, nỗi nhớ của cô có một tệ, mười tệ, một trăm tệ, từ trước đến giờ cô không có nhiều tiền, nhưng cô có lòng tin, nỗi nhớ của cô đối với Aaron, chắc chắn sẽ biến cô thành nữ tỉ phú.
Aaron không ngờ lại có nhiều người ra sân bay tiễn cậu như vậy. Bao nỗi sinh ly tử biệt trong cuộc đời, thực sự là sự trừng phạt đau đớn nhất của ông trời. Cậu không dám quay đầu nhìn lại, quay đầu rất dễ, sau khi quay đầu, muốn ngoảnh lại đi tiếp sẽ vô cùng khó khăn. Cậu đã dành cả buổi tối cuối cùng cho Ngải Mễ, không dành phút nào cho Đường Mộc, đến bây giờ, người mà cậu lo lắng nhất là Đường Mộc. Nếu có thể, cậu muốn nâng cằm Đường Mộc lên biết bao, nói với cậu ấy rằng, thực ra mỗi đêm, khi cậu sờ vào trái cổ của tớ, tớ đều đang thức. Nếu có thể, cậu muốn nhìn vào đôi mắt Đường Mộc, kể cả đôi mắt đó đã cháy bỏng từ lâu, nhưng cậu cũng vẫn muốn nói rằng, cậu là cậu bé dễ thương nhất trên thế gian này, mong cậu hãy tiếp tục dũng cảm.
Nhưng hiện tại, ngay cả việc nói câu “tạm biệt” với Đường Mộc, cậu cũng không có đủ tư cách. Cậu kéo va li bước đi, trên vai có bao ánh mắt dõi theo, cậu hòa vào dòng người, cuối cùng mất hút.
Tạm biệt Xuân Thành. Thành phố để lại quá nhiều câu chuyện, vì tình yêu mà thêu dệt lên quá nhiều điều dối trá.
Tạm biệt Lý Tuấn Ninh, cảm ơn những khoảnh khắc vui vẻ mà cậu đã đá bóng cùng tớ khi đang còn nhỏ, cảm ơn tất cả những gì mà cậu đã làm, cho dù thế nào, cậu vẫn là người anh em tốt duy nhất của tớ.

Tạm biệt mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con sự sống, hiện giờ mẹ sống hạnh phúc, con cũng đã cảm thấy yên lòng.
Tạm biệt chú, cảm ơn chú đã tha thứ cho tội lỗi của cháu, cảm ơn sự khoan dung của chú đối với mẹ con cháu, chú sẽ có được lời chúc phúc của Thượng đế.
Cảm ơn ba, lễ thanh minh năm sau, kể cả con không thể đi, Ngải Mễ cũng sẽ đặt một đóa hoa tươi lên mộ ba.
Tạm biệt Ngải Mễ, cuối cùng đã được gọi em là em gái, em cũng đã có thể gọi anh là anh trai, giữa hai anh em chúng ta cũng không cần danh phận gì. Xin em hãy để lại một khoảng rộng trong trái tim cho người mà em thực sự yêu quý.
Còn lại một khoảng nhỏ, thỉnh thoảng nhớ đến anh là được.
Sorry, sorry Đường Mộc, tớ không biết sự ra đi của tớ có ý nghĩa gì đối với cậu, nhưng tớ biết chắc chắn cậu sẽ vượt qua được, bởi cậu là “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố gay có Đường Mộc!”.
Xin hãy tha lỗi vì ngày hôm đó tớ đã bắt cậu làm một chuyện khó khăn đối với cậu như vậy. Nhưng cảm ơn vì cậu đã làm, nếu không kiếp này tớ sẽ không tha thứ được ình. Đường Mộc, Đường Mộc. Tớ không ngờ rằng, khi tớ chuẩn bị rời xa thành phố này, người mà tớ lưu luyến nhất lại là cậu. Có thể, trong cuộc đời tớ phải có người em trai như cậu chăng.
Tạm biệt, tuổi thanh xuân với những vết thương dày đặc trên người của tôi. Trong một giây, tóc xanh biến thành tóc bạc, trong mười phút, năm tháng rơi từ đầu cành xuống vỡ tan. Kiếp này là như vậy, sau mấy câu chuyện ngọn sóng, liền nằm vật xuống bãi cát, mặc cho ai đến, đem đến một, hai dấu chân. Sau đó lại bị một ngọn sóng mới xóa đi dấu vết.
Ngải Mễ rất muốn đến an ủi Đường Mộc, nhưng Aaron đã đi rồi, cô nói gì cũng chẳng ăn thua. Cuối cùng cô đã đến tìm Đường Mộc, những lời mà cô muốn nói, thực ra là rắc nắm muối lên vết thương của cậu.
Cô nói: “Đường Mộc, bọn mình yên lặng có lẽ sẽ hay hơn, tớ muốn quay về ở trường một thời gian”.
Ánh mắt Đường Mộc thẫn thờ, không biết cậu có nghe hiểu hay không, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngải Mễ cũng im lặng.
Cô biết, lúc này đây, không nói chính là lời nói lớn nhất.
Tư Nhiên quay về, không hiểu gì về biến cố đã xảy ra, chỉ nhìn thấy mẩu giấy Đường Mộc để lại.
“Tư Nhiên, mọi người đang đùa với anh, đều quay về nhà ở hết rồi, chỗ này, anh muốn cứ việc ở, không ở cũng không sao.”
Tư Nhiên gọi điện thoại cho Lệ Lệ, hỏi biết Đường Mộc không sao cả, bèn thu dọn đồ đạc của mình về nhà.
Chỉ trong một đêm, bốn người cùng sống trong một mái nhà đã mỗi người mỗi ngả.
Từ đó trở đi Ngải Mễ liền ở lại trường, gần như không nói lời nào, Lý Tuấn Ninh biết sự ra đi của Aaron đã gây ra một cú sốc lớn đối với cô. Cậu lặng lẽ chờ đợi một tháng trời, đoán chắc Ngải Mễ đã vơi bớt được phần nào nỗi lòng. Một hôm sau khi tan học, cậu ta đã chặn đường Ngải Mễ ở cổng trường. Ngải Mễ không đếm xỉa gì đến cậu ta, cậu ta chặn bên trái, cô liền sang bên phải, cậu ta sang bên phải, cô liền tránh sang bên trái. Cuối cùng Lý Tuấn Ninh nổi cáu, hỏi: “Ngải Mễ, rốt cục cậu còn muốn tớ làm gì nữa mới hiểu được lòng tớ?”.
Cô không trả lời cậu ta, chỉ cảm thấy con người này rất đáng sợ.
Cuối cùng cậu đã buông tha cho cô, nhưng vẫn đứng sau lưng gọi với theo với vẻ không cam lòng: “Cậu ta thích con trai, cậu ta đã sang Đức rồi mà cậu vẫn không từ bỏ ý định đó hả? Một người yêu cậu như vậy, một người cậu yêu nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ yêu cậu, tại sao cậu không đưa ra được sự lựa chọn đúng đắn hả?”.
Ngải Mễ không nói gì, chỉ để lại chiếc bóng cứng rắn cho Lý Tuấn Ninh.
Một người là người yêu bạn, một người là người bạn yêu, bạn giương cung lên, trên chiếc thuyền cỏ đã đi xa đó chứa mười vạn nỗi nhớ của bạn, nhưng chiếc bia trên lưng bạn, cũng đã bị mũi tên của người khác bắn trúng. Người yêu bạn, đã bị bạn chà đạp đến mức tưởng như tình yêu này đối với anh ta là một lời trách móc của nhân thế. Người mà bạn yêu, ra lệnh cho bạn tự giày vò mình đến mức tột độ, mười vạn mũi tên của thần Cupid đều đã bật ngược trở lại, trái tim tan nát đã từ lâu.
Đối với Ngải Mễ, người yêu đích thực là Tư Nhiên, mặc dù tình yêu của anh không lời, nhưng đã dày công gây dựng cho cô một mảnh đất từ lâu.
Ngải Mễ đã sắp đi tới ngã ba, lúc này đây Lý Tuấn Ninh lại đuổi theo, cậu ta thực sự không thể chịu nổi thái độ đó của Ngải Mễ, nhưng lúc đưa tay túm Ngải Mễ, tay lại bị một bàn tay khác túm chặt.
Chủ nhân của bàn tay này là Tư Nhiên.
 
“Anh?” Cậu ta hơi thắc mắc, tại sao anh chàng này lại xuât hiện ở đây.
“Là tôi.” Tư Nhiên buông tay xuống.
“Tránh ra.” Lý Tuấn Ninh tỏ ra rất coi thường Tư Nhiên – kẻ tự dưng xuất hiện giữa đường. Ánh mắt cậu đằng đằng sát khí, nếu Tư Nhiên không tránh ra nữa, chắc chắn cậu sẽ giải quyết anh bằng phương thức đơn giản nhất.
Tư Nhiên biết mình không phải là đối thủ của Lý Tuấn Ninh, nhưng anh vẫn hiên ngang đứng trước Ngải Mễ.
Lý Tuấn Ninh xắn tay áo sơ mi lên, để lộ ra bắp tay vạm vỡ, cậu ta khẽ gằn một tiếng qua mũi: “Anh tránh ra”.
Nhưng Tư Nhiên vẫn không hề nhúc nhích.
Lý Tuấn Ninh nói: “Tôi đếm 3, 2, 1, anh tránh ra cho tôi”. Nhưng cậu ta vẫn chơi xấu, ngay cả 3, 2, 1 cũng chưa đếm đã xuất chiêu rồi. Tư Nhiên rất dũng cảm, người gầy như vậy, trước khi anh đưa ra phản ứng, quả đấm của Lý Tuấn Ninh đã tung trúng mặt Tư Nhiên, anh ngã sõng soài xuống đất. Nhưng khác với lần trước, lần này anh không để Lý Tuấn Ninh giẫm lên người mình mà bò dậy ngay.
Anh đã đứng vững, mỉm cười với Lý Tuấn Ninh. Lý Tuấn Ninh lại tung ra một cú đấm nữa, lần này, anh loạng choạng lùi ra sau mấy bước mới ngã xuống. Anh lấy tay vuốt lên mặt mình, máu đã chảy, nhưng đã không phân biệt được vị trí chảy máu nằm ở đâu, gần như anh không mở mắt ra được. Anh nằm dưới đất, nhìn lên trên, dáng Ngải Mễ lờ mờ trước mặt, anh nhìn thấy Lý Tuấn Ninh bước về phía mình, nụ cười của Lý Tuấn Ninh từ từ nhỏ xuống. Anh gắng gượng bò dậy. Anh thực sự đứng không vững, thậm chí phải kéo tay Lý Tuấn Ninh mới bò dậy được.
Cú đấm ban nãy đánh trúng vào mắt anh, hiện giờ Tư Nhiên nhìn không rõ lắm, anh không biết Lý Tuấn Ninh là ai, nói một câu mơ màng: “Cảm ơn”.
Từ đầu đến cuối, Ngải Mễ chỉ đứng nhìn. Cái mà anh phải chịu đựng hộ cô, giống như mặt trông bị dùi gõ xuống, từng tiếng một, đều là những lời tâm tình đẹp nhất thế gian, lúc này đây đang thì thầm bên tai cô.
Chỉ có điều lúc này, đột nhiên Lý Tuấn Ninh lại buông Tư Nhiên ra, chạy về phía cô, cô nhìn cậu ta, cảm thấy nét mặt cậu ta rất kỳ lạ. Từ trước đến nay khuôn mặt Lý Tuấn Ninh đều toát lên vẻ lưu manh, kể cả là trước mặt Ngải Mễ, cũng tỏ ra rất cà lơ phất phơ, nhưng hiện tại, cậu ta lại tỏ ra rất nghiêm túc, như một con mãnh hổ lao tới. Ngải Mễ chưa kịp phản ứng gì, đã bị Lý Tuấn Ninh đẩy đi mấy mét, không ngờ cậu ta đã đánh cô.
Trong tích tắc ngã xuống, cuối cùng cô đã phóng tầm mắt ra xa, cô nhìn thấy Lý Tuấn Ninh bay bổng trên không trung, không biết ai đã làm đổ lọ mực, bầu trời tràn ngập màu đỏ tanh như máu, cô cảm thấy trời mưa rồi, có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trán. Lý Tuấn Ninh mà cô nhìn thấy, bị các nét mực vẽ lên màu đỏ tương, một trận mưa máu từ trên trời rơi xuống đỉnh đầu cô. Lúc này cô mới hiểu ra là máu của Lý Tuấn Ninh, cô cảm nhận được đây là nhiệt độ cơ thể của cậu ta. Bình thường cô rất sợ máu, lúc này đây tự nhiên lại cảm thấy rất ấm áp.
Máu của cậu thấm qua da cô, ngấm vào trái tim cô.
Trên thế gian này, có thể là có kẻ xấu thật, hoặc giả là một người tốt, thực sự đi làm một việc xấu, nhưng tất cả những cái mác này, đều không thể chứng tỏ người này sẽ không yêu một người khác thật lòng. Nếu tình yêu của một người, tựa như dòng nước, chảy qua sinh mệnh của bạn, là niềm hạnh phúc của bạn. Nếu tình yêu của một người, giống như dòng máu nóng, trong tích tắc đổ xuống đầu bạn, xin hãy nhớ cho rằng, đó là món quà quý giá của bạn.
Tình yêu, là bản năng, anh yêu em, muốn bảo vệ em, những điều này viết lên giấy da sẽ rất đẹp, nhưng nếu thực sự biểu diễn bằng hành động, mới là vĩ đại nhất.
Chúng cãi nhau, ở ngã ba, vừa nãy có một chiếc xe lao nhanh về phía Ngải Mễ. Nhưng trong giây cuối cùng, Lý Tuấn Ninh đã lao tới, đẩy cô ra.
Lái xe vội vàng phanh gấp, nhưng anh ta biết đã không còn kịp nữa, thậm chí cô gái đó còn không ý thức được rằng mối nguy hiểm đang kề cận, anh ta nhắm mắt lại. Đợi đến khi mở mắt ra, lái xe lại nhìn thấy cô gái đó không có hề hân gì, chỉ sững sờ đứng ở đó. Lái xe thấy lạ, lẽ nào vừa nãy anh ta khấn một câu “A di đà phật” thực sự đã khiến Bồ Tát hiển linh ư?
Lái xe lại đưa mắt ra chỗ khác, đột nhiên thấy lạnh toát người.
Lý Tuấn Ninh và Tư Nhiên nằm song song nhau giữa vũng máu.
Ngải Mễ gần như bò đến, ngay cả khóc cô cũng không biết khóc nữa, cô chỉ quỳ bên cạnh hai chàng trai. Cuối cùng cô đã thốt ra được thành tiếng, lưỡi cô đang run rẩy, nhưng cô vẫn thốt ra từng chữ một.
“Lý Tuấn Ninh, tớ hiểu lòng cậu, tớ rất hiểu, cậu có nghe thấy tớ nói hay không, Lý Tuấn Ninh, cậu nói gì đi chứ! Là con trai cậu phải nói gì đi chứ, bình thường cậu hống hách như thế cơ mà, sao bây giờ cậu lại không nói gì! Cậu nói gì cho tớ đi chứ!”
Tư Nhiên cảm thấy mình cũng sắp chết rồi, mặc dù anh nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể cảm nhận Ngải Mễ đang ở bên cạnh mình, anh đưa tay ra, nhét vào Ngải Mễ một tấm danh thiếp, Tư Nhiên nói: “Ngải Mễ, cửa hàng… bảo, bọn anh đặt… tên tiếng Anh, anh đã tự đặt ình một cái, từ nay trở đi, có thể gọi anh là Aaron…”
Xe cấp cứu inh ỏi lao tới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.