Sống Sót

Chương 19: Không bỏ được


Đọc truyện Sống Sót – Chương 19: Không bỏ được

Mỗi lần thấy Mạnh Khung nhìn tôi tôi đều cảm thấy lúng túng, đó là tình cảnh rõ ràng không muốn lừa dối thế nhưng lại không thể làm gì khác. Tôi khép hờ mắt, tận lực không nhìn Mạnh Khung, chỉ nhìn Triệu Nhĩ Đóa không biến sắc.

Tôi về trễ, muộn hơn Triệu Nhĩ Đóa học cùng lớp, nhất định cần có lý do, tin tưởng Triệu Nhĩ Đóa đã giúp tôi tìm xong rồi, cho nên tôi không thể tùy tiện nói, nếu không có thể sẽ lòi.

Triệu Nhĩ Đóa vừa thấy tôi nhìn cậu ta, lập tức nói lắp: “Cái đó, Trần Khải Minh gần đây cậu thật quá đáng, kiểm tra toán được có mấy điểm nên bị giáo viên lưu lại đúng không? Còn không mau nói với chú Mạnh.”

“. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa này thật là hỏng việc nhiều hơn thành công, bịa lý do trăm ngàn chỗ hở, Mạnh Khung nhất định sẽ không tin.

Mạnh Khung dĩ nhiên không tin, anh vốn không tin tưởng lời Triệu Nhĩ Đóa nói, từ đầu tới đuôi ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm một mình tôi, anh mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn: “Đại ca, là thế phải không?”

Tôi trầm mặc một chút, đang suy nghĩ làm sao để nói với Mạnh Khung thì chú Triệu chợt vỗ Triệu Nhĩ Đóa một cái, mắng: “Liên quan gì tới mày! Đừng có mà chen miệng.”

Triệu Nhĩ Đóa lầu bầu hai tiếng, đều là oán trách.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, dừng một chút nói: “Là môn văn, theo không kịp bài.”

Mạnh Khung đi tới trước mặt tôi, đeo balo của tôi lên vai, thuận thế kéo tay của tôi, lại hỏi một câu: “Đại ca, là như vậy sao?”

Mạnh Khung cắn rất nặng hai chữ【 như vậy 】, tôi có thể cảm thấy ngón tay anh run rẩy, tôi biết Mạnh Khung khẳng định đã biết điều gì. Nhưng tôi đang đau khổ giãy giụa giữa ‘ lừa anh ’ và ‘ không lừa anh ’, cuối cùng tôi không nói gì, cũng không nhìn Mạnh Khung.

Mạnh Khung lại thở phào nhẹ nhõm, anh nắm thật chặt tay của tôi, giọng nói nhẹ nhàng rất nhiều, anh nói: “Đại ca, chú tin tưởng cháu.”

Tôi trầm mặc, đột nhiên rất muốn nói với anh, tại sao anh lại tin tưởng tôi? Tôi lừa gạt anh, tôi đang lừa anh đó, tại sao anh lại tin tưởng tôi?

Cả đường đi tôi đều trầm mặc, tôi cảm thấy Mạnh Khung hình như biết cái gì, nhưng một chữ anh cũng không nói với tôi. Dựa vào lưng anh, tôi biết anh tin tưởng tôi là bởi vì bản năng của anh chính là như vậy.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy càng khó chịu. Tôi thấy tôi lừa gạt người duy nhất trên thế giới này tin tưởng tôi.

Công việc của Mạnh Khung cứ cuối tháng đều phải tiến hành kiểm kê, số tiền mặt lớn không có cách tiến hành ban ngày, vì vậy cuối tháng có ba bốn công nhân trực đêm, một đêm cho bọn họ 30 đồng.

Gọi những công nhân kia tới cũng không phải đi làm làm việc mà là do ông chủ sợ xảy ra chuyện, gọi nhiều hơn mấy người tương đối có cảm giác an toàn, bọn họ chỉ ngồi trên ghế một đêm là được, ngay cả khi ngủ cũng rất dễ có thêm tiền, công nhân đều rất hy vọng có thể đến phiên mình trực đêm.


Tháng này đúng lúc là Mạnh Khung trực, chín giờ tối anh ra cửa. Mạnh Khung đi không lâu Triệu Nhĩ Đóa đã tới gõ cửa, hôm nay Triệu Quốc Đống cũng đi ra ngoài trực, mẹ Triệu về nhà mẹ đẻ, chỉ có Triệu Nhĩ Đóa ở nhà một mình, vì vậy chú Triệu để cậu ta tới nhà tôi ngủ.

Triệu Nhĩ Đóa mặc đồ ngủ đi tới, còn chưa vào cửa liền bắt đầu rống lên: “Trần Khải Minh cái đồ con khỉ hoang, đến 6h10 mới về, chú Mạnh không thấy cậu thì mặt đều trắng cả ra, lôi cánh tay tôi hỏi cậu đi đâu làm gì, tôi vừa giúp cậu nói láo vừa kinh hồn bạt vía, một chữ chú Mạnh cũng không tin! Cậu muốn hại chết tôi sao! !”

Tôi vội vàng đóng cửa lại, xem lời Triệu Nhĩ Đóa nói là tạp âm, mắt điếc tai ngơ để cậu oán trách.

Triệu Nhĩ Đóa hừ hừ hai tiếng ngậm miệng lại, gặp tôi đang đọc sách đã gần cả tiếng, hỏi: “Cậu đang xem gì vậy?”

Tôi nói: “Sách.”

“. . . . . .” Triệu Nhĩ Đóa lại gần xem một chút, kinh ngạc nói: “Cậu đang xem sách thi cấp ba à?”

Tôi gật đầu một cái, thời gian không thể cứ lãng phí ở trung học cơ sở, nếu như có thể, năm nay tôi cũng muốn tham gia thi cấp ba, lên trung học phổ thông là có thể an tâm làm chuyện của mình.

Tôi cũng cần lo lắng môn ngữ văn của tôi nên liền bỏ xuống môn anh, kiếp trước tôi không có nhảy lớp, tôi cũng không biết làm sao mới có thể để hiệu trưởng đồng ý cho tôi tham gia cuộc thi sớm.

Triệu Nhĩ Đóa tiến tới bên cạnh tôi, ngồi xuống nói: “Cái đó, Trần Khải Minh, cậu giúp tôi được không.”

Tôi nâng bút trong tay, nói: “Đưa bài thi cho tôi.”

“. . . . . . Không phải.” mặt của Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên đỏ, tôi vừa nhìn đã cảm thấy rất kỳ quái, liền nhìn cậu ta chằm chằm, chỉ thấy mặt Triệu Nhĩ Đóa càng ngày càng hồng, cả cổ cũng đỏ.

“. . . . . . Hứa Chi Hiên!” Triệu Nhĩ Đóa cứng cổ, đột nhiên kêu một cái tên.

Tôi nghe có chút quen tai nhưng không có ấn tượng gì, vì vậy nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

“Hứa Chi Hiên, em gái cặp sinh đôi trong lớp chúng ta đó.” Triệu Nhĩ Đóa cúi đầu, mặt xanh đen vừa đen vừa đỏ, “Cô ấy, rất đẹp.”

Tôi hiểu.


“Cậu muốn tôi làm cái gì?”

“Cậu nói cô ấy đi chơi với tôi một chút chứ sao.”

Tôi nghi ngờ nói: “Tôi nào có giúp cậu được, tôi đâu có quen biết gì người ta.”

Triệu Nhĩ Đóa nóng nảy: “Trần Khải Minh, cậu không thể như vậy, giả bộ làm cái gì? Lần trước quân huấn không phải cậu cứu Hứa Chi Hiên sao? Người ta nói nợ cậu một cái mạng đó.”

Tôi nghĩ đến có việc như vậy, gật đầu một cái, nói: “Sau đó thì sao?”

Triệu Nhĩ Đóa cúi đầu, nói: “Cô ấy khẳng định nghe lời cậu nói, cậu giúp tôi nói với cô ấy một chút, tôi thật sự thích cô ấy”

Lòng tôi nói giờ nhóc chỉ mới mười bốn tuổi a, còn chơi trò yêu sớm, yêu sớm coi như xong, còn muốn tôi đi làm mai, lúc này nói: “Không được.”

Triệu Nhĩ Đóa trợn to hai mắt, nói: “Cậu. . . . . . cậu. . . . . .”

Tôi đẩy sách đi, nói: “Ngủ.”

Tôi không muốn ngủ cùng Triệu Nhĩ Đóa, đương nhiên cũng không để Triệu Nhĩ Đóa ngủ trên giường Mạnh Khung, vậy nên ôm chăn nằm trên giường Mạnh Khung, mơ mơ hồ hồ sắp ngủ đột nhiên nhớ tới lời Triệu Nhĩ Đóa nói, cái gì mà ‘cô ấy nhất định nghe lời cậu nói ’? Người có tuyệt đối nghe lời tôi, tin tưởng tôi, chỉ có thể là Mạnh Khung.

Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, ngoài ra trong lòng còn có một tình cảm ác liệt, tôi biết Mạnh Khung tin tưởng tôi vô điều kiện, nó giống như đặc quyền khiến cho tâm thần tôi thấp thỏm, đồng thời lại vui sướng lâm ly.

Bất tri bất giác, tôi đã ngủ, trong ánh trăng mờ nghe được có người mở cửa, tôi biết đó là Mạnh Khung, bởi vì tôi ngửi thấy mùi vị hơi lạnh khi bị gió thổi trên người anh.

Xuyên qua ánh sáng bên ngoài, tôi thấy được bóng dáng của Mạnh Khung, anh hình như có chút giật mình khi thấy tôi nằm trên giường của anh, nhưng giật mình rồi lập tức liền biến thành vui mừng, anh không mở đèn mà là mò mẫm bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí thả cái tay lộ ra ngoài của tôi vào trước ngực của anh, Mạnh Khung nhẹ nhàng ôm tôi.

Tôi đã tỉnh, nhưng không phát ra âm thanh, tay vốn có chút lạnh lúc đụng phải ngực của anh co rúm một chút, từ từ dính vào nhiệt độ của Mạnh Khung.


Môi của anh lơ đãng cọ xát lỗ tai của tôi, lẩm bẩm nói:

“. . . . . . Đại ca.”

Âm thanh kia khiến tôi đột nhiên thức tỉnh, suy nghĩ trở nên rõ ràng, tay của tôi run một cái liền muốn rút về, một luồng nhiệt thình lình vọt tới hạ thân của tôi, tiếng tim đập chợt biến mau.

Nhưng mà tôi lại không dám động, tôi sợ Mạnh Khung phát hiện dị trạng.

Thân thể của tôi mất tự nhiên run rẩy, tôi khom người cũng có thể cảm giác được trái tim nhảy ‘ thình thịch ’, giống như có người nào đó đang gõ trống trong cơ thể tôi.

Tôi cho rằng Mạnh Khung không phát hiện nhưng tôi biết tôi sai lầm rồi. Người nọ sau lưng chần chờ một chút liền đưa tay qua, vén áo ngủ tôi lên, đưa bàn tay hơi lạnh lẽo vào trong quần áo của tôi, do dự lại quả quyết che phủ bụng của tôi, sau đó chậm rãi di động xuống dưới, sờ bụng rốn của tôi.

“. . . . . . !”

Hai chúng tôi không nói chuyện nhưng tiếng hít thở lại rối loạn. Tôi giơ tay lên đè lại cái tay muốn tiếp tục di chuyển của Mạnh Khung, nắm thật chặt ngón tay thô tháo của anh, ngón tay dùng lực lớn khiến Mạnh Khung không thể nhúc nhích.

Tối nay Mạnh Khung rất kỳ lạ, anh dịu ngoan để tôi bắt lấy anh, đôi môi lại đói khát hôn cái gáy của tôi. Mặt của tôi cũng nóng, lật người ngăn chận Mạnh Khung, một phát cưỡi lên hông của anh.

Tôi không biết tôi muốn làm gì.

Tôi rất muốn nhịn, nhưng mà, cái loại nóng ran đó khiến tôi không nhịn được.

Trời vẫn còn rất tối, chỉ bốn năm giờ mà thôi, tôi nhìn không rõ nét mặt Mạnh Khung nhưng lại có thể cảm thấy anh tránh tay của tôi ra, cảm thấy anh lại sờ tới nơi cực nóng của tôi.

Đôi mắt của tôi cũng mơ hồ, giống như đeo mắt kiếng không đúng độ, đầu óc mê muội quay cuồng, lăn qua lộn lại đều là phải ‘ ngăn cản anh, tôi muốn ngăn cản anh. ’

Điều này không đúng, rất không đúng rồi. Tôi tỉnh táo một chút, muốn nắm chắc cái tay đang động của Mạnh Khung nhưng không được, nơi nóng bỏng cứng rắn đã bị anh sờ soạng, hô hấp của tôi đột nhiên nặng nề, tôi thô tháo thở gấp, hỏi Mạnh Khung:

“Chú làm gì đấy?”

Giọng Mạnh Khung khàn khàn như tôi, anh nói: “Chú giúp cháu, không có việc gì.”

Làm sao có thể không có việc gì?

Một tia lý trí còn sót lại của tôi gầm thét nói, có việc! Việc rất lớn, hai người đây là đang làm gì? Mày thích Mạnh Khung sao? Mày thích đàn ông sao? Đồng tính luyến ái không phải biến thái sao? Mày là biến thái sao? Hai người đàn ông, vốn là điều thiên lý khó dung a.


Phía dưới của tôi thực cứng thực cứng, cứng rắn tôi đều cảm thấy đau. Dục vọng mãnh liệt như vậy còn đáng sợ hơn mấy ngày trước, tôi dường như quân lính tan rã, trước mắt nhìn cái gì cũng mơ hồ, nhưng cảm giác thoải mái một chút xíu cũng không thiếu, máu của cả người chia làm hai bộ phân, một phần vọt tới trong đầu tôi, một phần vọt tới nơi Mạnh Khung đang nắm.

Tôi rên rỉ lên một tiếng, giống như nghe được có người nói với tôi, Mạnh Khung anh ấy thích mày, anh ấy không sửa được, anh ấy chính là đồng tính luyến ái, mày cam lòng để Mạnh Khung một thân một mình bị người ta đâm vào sống lưng, bị người ta mắng biến thái sao?

Mày bỏ được sao?

Mặt trời từ từ lên cao, có chút ánh mặt trời chiếu vào. Nét mặt vốn trốn ở trong bóng tối của Mạnh Khung đột nhiên in vào trong mắt của tôi, tôi nhìn mặt anh đỏ bừng, lỗ tai hồng thấu, còn có cam tâm tình nguyện không giấu được trong mắt anh, một tia lý trí cuối cùng liền nổ ‘bùm’ một tiếng.

—— tôi không bỏ được. Không quan tâm người ta nhìn như thế nào, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ cùng Mạnh Khung.

Tôi ưỡn người, lung tung mà dùng sức kéo quần Mạnh Khung xuống, tôi dính vào người của anh, sờ bụng của anh, tôi cảm giác anh cũng cứng rắn, quần lót của anh đều ướt rồi. Hô hấp của Mạnh Khung đột nhiên nặng nề, anh cắn răng nuốt xuống rên rỉ nơi khóe miệng. Tôi chỉa vào đầu gối của anh, ép buộc anh mở chân, Mạnh Khung liền thuận theo mở chân ra để tôi quỳ gối giữa hai chân của anh.

Tôi nắm hông của anh, kéo anh đến nơi cứng rắn nóng lên của tôi, mở tay anh muốn sờ lấy tôi ra, sau đó dùng vật kia, hung hăng chạm vào nơi cũng cứng rắn của Mạnh Khung.

Mạnh Khung vươn tay che miệng mình, quay đầu đi. Tiếng thở đè nén không được.

Tôi giống như dã thú động tình mà lay động hông của mình, một cái tiếp một cái áp vào hạ thể Mạnh Khung, đụng, xâm phạm, vật kia của Mạnh Khung bị tôi đè ép tiết ra không ít dịch nhờn, cách quần lót tôi còn có thể cảm nhận được anh ướt.

Mệng Mạnh Khung mơ hồ kêu:

“. . . . . . Đại ca. . . . . .” Anh đè nén âm thanh, anh sợ Triệu Nhĩ Đóa ở phòng bên sẽ nghe được.

Tôi cúi đầu nhìn mặt của Mạnh Khung, mặt của anh rất đỏ, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, tư thế này giống như tôi thật sự xâm phạm vào trong thân thể của anh.

Tôi không muốn anh đè nén âm thanh, tôi muốn nghe anh bị tôi xâm phạm đến nơi sâu nhất, khàn khàn gọi tên tôi.

Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi.

Tôi khẽ nâng lên người, níu lấy quần lót Mạnh Khung, dường như muốn dùng sức xé rách mà kéo quần lót của anh, không có cởi ra, liền giắt vào mắt cá chân của Mạnh Khung.

Tôi một tay nắm lấy hạ thể nóng ẩm của Mạnh Khung, nhẫn tâm triệt động, Mạnh Khung run run, ‘. . . . . . A ’ một tiếng liền bắn trong tay tôi, ánh mắt của anh rất ướt át nhìn tôi, khi đó trời đã sáng rồi, tôi có thể tinh tường nhìn rõ si mê cùng với cam nguyện trong mắt anh.

Tôi rất muốn khom lưng hôn anh, lúc tôi khom lưng chuẩn bị hôn anh, Mạnh Khung vươn tay ôm cổ tôi thì trong phòng khách Triệu Nhĩ Đóa đột nhiên hô to một tiếng: “Trần Khải Minh, chú Mạnh trở về chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.