Bạn đang đọc Sơn Hà Bất Dạ Thiên – Chương 97
Kì thực, Lý Cảnh Đức không hề rảnh rỗi chút nào.
Vì Đường Thận chân ướt chân ráo đến U Châu nên hắn mới bớt chút thì giờ tạt qua dịch quán chào hỏi.
Chuyện trò mấy câu, hắn cũng không thăm dò xem Đường Thận tính làm gì, chỉ bảo: “Ta đã nhận chỉ của Thánh thượng từ tháng trước, ngươi muốn làm gì cứ làm thoải mái đi.
Có xảy ra sai sót khiến Đại nguyên soái khiển trách cũng không nghiêm trọng đâu.”
Nghe thế, Đường Thận quả có chút kinh ngạc.
Sau một thoáng im lặng, cậu đáp: “Đa tạ Lý tướng quân.”
Lý Cảnh Đức không nán lại lâu, chỉ một lúc sau là đi.
Ngoài miệng, Lý Cảnh Đức hay tự nhận mình là phường vũ phu thô thiển.
Song hắn làm đến chức Nguyên soái nhị phẩm, há có thể là người ngu dốt? Lần này, tuy Lý Cảnh Đức không biết mục đích thật của Đường Thận và Tô Ôn Duẫn là gì, nhưng hắn biết nhiệm vụ của cả hai không hề đơn giản, bèn tạo điều kiện cho Đường Thận được thỏa sức hành động.
Đại trí giả ngu, đơn giản là thế đấy.
Mới sang buổi chiều, Đường Thận lại có khách đến thăm.
Cậu tiếp khách ở gian nhà chính.
Trong nhà, một người đàn ông trung niên với dáng người thẳng thắp đang đứng chờ.
Ngoài sân nhà có tám lính canh xếp hàng tề chỉnh; những mũi giáo của họ lạnh lẽo, loang loáng sát khí.
Tám người lính đứng nghiêm như đá như tùng, không mảy may xê dịch.
Đường Thận vừa bước vào sân, tám người đồng loạt đặt tay lên giáo.
Chỉ khi thấy rõ Đường Thận, họ mới thả tay ra, mặt không biến sắc.
Đường Thận đi vào phòng, đón lấy một tia nhìn sắc lẻm từ người đàn ông trung nhiên.
Tiếng người ấy sang sảng như chuông: “Mạt tướng Lư Thâm bái kiến Khâm sai đại nhân.”
Đường Thận đến U Châu với danh nghĩa Khâm sai, vờ như đi giám sát ty Ngân Dẫn.
Đường Thận: “Thì ra là Lư tướng quân, mời ngồi.”
Lư Thâm liếc Đường Thận một cái, lẳng lặng ngồi vào chỗ.
Đường Thận nói: “Ban đầu, đáng lí ta phải đến U Châu từ tháng hai.
Cuối cùng thành ra Lư tướng quân phải đợi cả tháng.”
“Khâm sai đại nhân quá lời.”
Đường Thận: “Trong tháng vừa qua, Lư tướng quân có làm gì không?”
Lư Thâm đáp: “Từ khi nhận được thánh chỉ, mạt tướng dẫn binh đến ty Ngân Dẫn ngay.
Thứ nhất là đảm bảo an toàn cho ty Ngân Dẫn, thứ hai là phụ giúp đại nhân đốc tra.”
Đường Thận có chút ngạc nhiên: “Lư tướng quân đến ty Ngân Dẫn rồi à?”
Lư Thâm hờ hững đáp: “Vâng.”
Đường Thận nhíu mày nhìn Lư Thâm.
Lư Thâm nói: “Mạt tướng dẫn theo tám binh sĩ đến gặp Khâm sai đại nhân, để lại mười người ở ty Ngân Dẫn.
Không dám giấu đại nhân, một tháng trước, mạt tướng bất ngờ nhận được thánh chỉ, vẫn chưa hiểu rốt cuộc phải sắp xếp thế nào.
Mong đại nhân có thể giải thích rõ.”
Đường Thận nói: “Chuyện ấy phải chờ ta bàn bạc với Tô đại nhân đã rồi mới thống nhất được.
Tạm thời Lư tướng quân cứ về đi.”
Lư Thâm im lặng trong chốc lát rồi đứng lên chắp tay chào Đường Thận, ra về.
Lư tướng quân vừa dời gót, Đường Thận đã thấy nhức hết cả đầu, thở dài thườn thượt.
Tòa thành U Châu này cũng đầy rẫy hiểm nguy chẳng thua gì Thứ Châu năm xưa!
Những tháng ngày làm Khởi cư lang của Đường Thận đã xa rồi.
Hiện giờ cậu là Trung thư xá nhân hàm tứ phẩm, phẩm cấp cao hơn trước một bậc đã đành, quan trọng hơn, cậu là tâm phúc của hoàng đế ở điện Cần Chính.
Lần này cậu không phải làm tai mắt cho hoàng đế như hồi ở Thứ Châu, cũng không đến làm bia đỡ đạn cho bất cứ ai hết.
Chính cậu sẽ đóng vai trò chủ đạo trong nhiệm vụ lần này.
Đương nhiên, Triệu Phụ không để Đường Thận đơn thương độc mã một cách vô ích; ông chỉ thị cho quân lính thuộc đại doanh U Châu đến giúp sức cho cậu.
Người vừa ghé qua chính là Tham tướng Lư Thâm của doanh trại U Châu, hàm lục phẩm.
Hồi nãy, liếc mắt một cái là Đường Thận biết ngay Lư Thâm bất mãn với mình.
Chuyện đó rất kì lạ, vì Đường Thận mới gặp Lư Thâm lần đầu, hai người không thù không oán, không có lí do gì để Lư Thâm phải ôm thái độ thù địch.
Đường Thận đăm chiêu suy nghĩ, chỉ biết đoán rằng: “Chắc gã chẳng muốn dây vào cái chuyện xúi quẩy này chăng?” Nói đoạn, Đường Thận lắc đầu cười khổ.
Ai mà biết vì sao cậu vừa tới U Châu đã xích mích với thuộc hạ!
Nhưng Đường Thận không phải chờ lâu để có câu trả lời.
Chạng vạng hôm đó, lại có người đến dịch quán xin gặp Đường Thận.
Lần này người ghé thăm không thuộc hàng ngũ quan võ vốn nhan nhản trong thành U Châu, mà là quan văn chính hiệu.
Được gặp Đường Thận, người ấy cúi mình vái chào trước, tươi cười thưa: “Hạ quan Lâm Hủ, Ty Chính ty Ngân Dẫn, xin bái kiến Đường đại nhân.
Hạ quan biết đại nhân đến từ sớm, ngặt nỗi ty Ngân Dẫn nhiều việc quá, mãi đến giờ hạ quan mới tới bái kiến đại nhân được.”
Đường Thận sửng sốt: “Thì ra là Lâm đại nhân.
Lâm đại nhân tới đây có việc gì thế?”
Lý Cảnh Đức quen Đường Thận nên mới đến gặp cậu; Lư Thâm thì không có lựa chọn nào khác, phải miễn cưỡng mà đến.
Còn Lâm Hủ tìm cậu vì lí do gì, Đường Thận hoàn toàn không đoán được.
Chỉ thấy Lâm Hủ mỉm cười, khẽ giọng nói một cách bí ẩn: “Hồi còn làm quan ở Thịnh Kinh, hạ quan từng có vinh hạnh được gặp Vương tướng công.”
“Hữu tướng Vương Thuyên đó ư?”
“Là Thượng thư bộ Hộ Vương Trăn kia ạ.”
Môi Đường Thận mấp máy, cậu ngỡ ngàng nhìn Lâm Hủ, không biết nói sao mới phải.
Lâm Hủ cười: “Trước khi Đường đại nhân tới, hạ quan đã nắm được tin tức rồi.
Khổ nỗi, hạ quan tưởng đại nhân đến từ hôm qua, nên từ hôm qua đã sửa soạn tiệc rượu tẩy trần trong thành cho đại nhân.
Hôm nay, ty Ngân Dẫn mới tiếp nhận một khoản lương bổng cho binh sĩ, hạ quan làm việc không ngơi tay, không tài nào ra cổng thành đón đại nhân cả.
Tội ấy đáng trách lắm! Đại nhân mới đến đây, nếu có chỗ nào chưa tường tận, hạ quan xin được dẫn đại nhân đi xem xét, và xin giải thích cặn kẽ cho đại nhân.”
Khi Lâm Hủ tự giới thiệu là thuộc hạ của Vương Trăn, Đường Thận gần như tin chắc.
Nếu không phải thuộc hạ của Vương Trăn, Lâm Hủ còn lâu mới cả gan nói không thành có.
Bằng không, Vương Trăn không đời nào giao chức Ty Chính ty Ngân Dẫn cho Lâm Hủ.
Đường Thận suy nghĩ đôi chút, hỏi: “Ngươi có biết Lư Thâm không?”
Nét mặt Lâm Hủ trông khá kì lạ: “Đương nhiên hạ quan biết.”
“Sao, có chuyện gì không ổn à?”
“Tướng quân Lư Thâm dẫn theo khoảng hai mươi binh sĩ, đóng quân ở ty Ngân Dẫn của chúng ta đã một tháng nay rồi!”
Đường Thận ho nhẹ một cái, kể chuyện Lư Thâm đến bái phỏng mình hôm nay rồi hỏi: “…Lâm đại nhân có biết, tướng quân Lư Thâm ấy là người thế nào không?”
Thuộc hạ của Vương Trăn tất nhiên phải là người nhạy bén.
Tuy Đường Thận chỉ nói chung chung, nhưng Lâm Hủ biết ngay rằng cậu muốn biết lí do Lư Thâm không vừa mắt cậu.
Lâm Hủ bèn nói: “Đường đại nhân không biết đấy thôi, Lư tướng quân hành xử như thế mới là bình thường.
Lư tướng quân không phải người Đại Tống, mà là quy chính nhân!”
Đường Thận nhíu mày, bình tĩnh liếc Lâm Hủ một cái, gật đầu: “Người ấy là quy chính nhân thật sao?”
“Chính vậy.
Thành U Châu khác Thịnh Kinh và các châu phủ còn lại của Đại Tống.
Ở đây, tướng võ nhiều hơn quan văn, mà ở phe tướng võ, quy chính nhân lại chiếm đa số.
Lư Thâm nổi tiếng là kẻ khó nhằn nhất trong nhóm quy chính nhân.” Lâm Hủ nói, “Trước khi ty Ngân Dẫn được thành lập, hạ quan đang làm quan ở thành U Châu nên có biết sơ sơ về các quan võ.
Lư Thâm bốn mươi hai tuổi, sức vóc hơn người nên được đề bạt làm Tham tướng hàm lục phẩm.
Tiếc thay, y là kẻ hữu dũng vô mưu, nên chưa bao giờ được trọng dụng.
Mặc dù vậy, y vẫn được nhiều người biết đến vì là một trong những quy chính nhân hiếm hoi ghét quan văn!”
Đường Thận: “Ghét quan văn ư?”
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, hạ quan chẳng dám dông dài với Đường đại nhân.
Mấy năm gần đây, Lư Thâm và các quan văn trong thành U Châu hục hặc suốt, hai bên đều không vừa mắt nhau.
Không dám giấu đại nhân, hạ quan cũng từng đụng độ Lư Thâm mấy lượt, bởi trước đây Lư Thâm lãnh việc quản lí cổng thành.
Có hai nguyên nhân đơn giản khiến hắn không thích đại nhân.
Thứ nhất, hắn vốn không ưa quan văn, nhất là quan văn người Tống; thứ hai, hắn quản lí cổng thành U Châu ngần ấy năm, cái chức ấy ở thành này có lợi lộc gì không, thiết nghĩ hạ quan không cần nhiều lời, đại nhân cũng hiểu.
Thế nên…”
Lâm Hủ đã nói hết những gì có thể nói.
Nguyên nhân sâu xa của sự việc, nhất thiết phải tự hiểu trong lòng.
Đường Thận không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ thở dài, hỏi: “Lâm đại nhân có thể dẫn ta đi tham quan thành U Châu không?”
“Tất nhiên, mời đại nhân.”
Hai người cùng ra khỏi dịch quán.
Thành U Châu nằm ở Tây Bắc đại Tống, đâu đâu cũng thấy cát vàng, ngay cả nền trời xanh cũng bị che phủ.
Đường Thận đi trong thành U Châu, thấy người dân trên đường hầu hết đều bọc kín tóc bằng vải sợi gai, cả nam lẫn nữ.
Ở U Châu nhiều cát kinh khủng, nếu không lấy vải quấn tóc, chưa hết ngày cát đã đầy đầu.
Đường Thận mới tới U Châu nên không biết mà chuẩn bị, nghe Lâm Hủ nhắc mới lần lên đầu, quả nhiên tay lổn nhổn toàn cát.
Lâm Hủ dẫn Đường Thận dạo quanh thành U Châu khá lâu, đến khi trời tối mịt hai người mới về dịch quán.”
Lâm Hủ: “Ngài mai Đường đại nhân có định đến ty Ngân Dẫn không?”
“Ta đang muốn đi đây.”
“Vậy hạ quan xin chờ đại nhân ở ty Ngân Dẫn.”
Hai người bèn hàn huyên thêm một lúc.
Đường Thận về đến dịch quán thì đã qua giờ lên đèn từ lâu, trăng sáng rực rỡ cả vòm trời.
Trong dịch quán rộng thênh thang, chỉ có mỗi hai sai dịch đang lom khom quét sân và một sai dịch đầu quấn khăn vải, xách bình nước đi tưới cây.
Ở những vùng như U Châu, nếu không quét tước thường xuyên thì chỉ mấy chốc là mặt đất phủ đầy cát.
Đường Thận đi ngang qua sân, đang định vào nhà thì bỗng khựng lại.
Cậu xoay người nhìn cái gã sai dịch tưới cây trong sân.
Gã sai dịch này phải cao trên năm thước1, người thanh mảnh, đội một cục khăn vải dày sụ trên đầu, quấn cả xuống mặt, chỉ để lộ mỗi hai mắt.
Hiện giờ, gã đang chăm chú tưới nước cho cây, nào có ngó ngàng gì đến Đường Thận.
Tất nhiên, phải quan sát kĩ mới phát hiện, gã sai dịch này sở hữu đôi mắt hoa đào diễm lệ, đuôi mắt bén nhọn, cặp lông mày thấp thoáng dưới lần khăn vải trông sắc nét và gọn gàng.
Gã cứ cúi đầu tưới cây mãi, trời lại tối, thế nến chẳng ai để ý tới gã.
[1] Trên 167cm
Nhưng gã làm sao giấu được tấm lưng không quen khom cúi và vòng eo thon hơn hẳn hai người sai dịch quét sân?
Đường Thận đứng nguyên trước cửa phòng nhìn gã sai dịch nọ.
Hồi lâu sau, cậu mới cất tiếng gọi: “Tô đại nhân đến từ bao giờ thế?”
Gã sai dịch dừng tưới cây, quay lại cười một cái: “Đường đại nhân phát hiện ra ta từ lúc nào vậy?
Đường Thận điềm nhiên hành lễ: “Hạ quan Đường Thận bái kiến Tô đại nhân.”
Tô Ôn Duẫn tiện tay lẳng cái bình tưới đi, làm nó lăn lạch cạch trên đất.
Anh ta chẳng buồn cởi khăn trùm tóc và che mặt, sải bước đến trước cửa, mặt đối mặt với Đường Thận.
Tô Ôn Duẫn nói: “Dĩ nhiên ta phải đến đây từ tháng trước rồi, ai như Đường đại nhân, chẳng biết vì duyên cơ gì mà nán lại Thịnh Kinh đến cả tháng.
Quả nhiên Thánh thượng rất quyến luyến Đường đại nhân, thành thử lúc nào đại nhân cũng làm nên những chuyện ít ai ngờ.”
Đường Thận chẳng bận tâm đến lời châm chọc của anh ta, nói: “Vì sao Tô đại nhân phải giả trang?”
Tô Ôn Duẫn không đáp, chỉ phủi tay rồi quay gót về phòng mình.
Đường Thận nghĩ ngợi giây lát, hô lên: “Chẳng lẽ Tô đại nhân đang giám thị hạ quan?”
Tô Ôn Duẫn dừng bước, ngạc nhiên quay lại hỏi: “Sao ngươi lại nghĩ thế?”
Đường Thận nhủ thầm: Tô Ôn Duẫn ơi, người ta còn lạ gì anh? Anh đường đường là đại quan tam phẩm của triều đình, tâm phúc của hoàng đế, gần gũi với bệ hạ gấp mấy lần ta.
Nếu không cần giám thị ta, tội gì mà anh phải ăn mặc rách rưới tưới cây trong sân như thế?.