Bạn đang đọc Sơn Hà Bất Dạ Thiên – Chương 29
Tiếng đàn xuyên qua tầng tầng cây cối sum suê, ngân nga mãi trong khu vườn.
Có tiếng người từ xa vọng lại, thì ra là Phó Vị đang vờ nghiêm giọng mắng: “Sáng bảnh mắt rồi còn làm biếng.
Giỏi thật, nghĩ lão đây già rồi không trị được tên tiểu đồng mi phỏng? Trả lời mau, mi trốn đi đâu ngủ hả?”
Đáp lời ông là giọng nói thanh thoát của một thiếu niên: “Tiên sinh trách oan con quá, con nào dám lười biếng, con đi tìm cầm phổ cho Vương tướng công mà!”
“Giỏi thật, dám lấy cả Tử Phong ra để chống chế cơ đấy? Để ta hỏi nó xem có đúng không nhé!”
Phó Vị và hai đứa Ôn Thư, Phủ Cầm đồng tử cùng nhau đi vào vườn.
Hai chú tiểu đồng trông chỉ cỡ mười một, mười hai tuổi.
Cả hai đều nhỏ nhắn, đứng bên cạnh Phó Vị trông loắt cha loắt choắt.
Thấy Vương Trăn ngồi chơi đàn trong đình, Phó Vị liền lên cầu thang gỗ vào đình.
Hai chú tiểu đồng thì đứng ngoài, không vào theo.
Phó Vị hỏi ngay: “Tử Phong, con sai Phủ Cầm đi tìm cầm phổ cho con đấy à?”
Vương Trăn đã ngưng đánh đàn từ lúc thấy thầy đến từ xa, đứng lên nhường chỗ cho Phó Vị ngồi.
Nghe thầy hỏi, Vương Trăn liếc mắt nhìn Phủ Cầm đồng tử phía ngoài đình.
Chú tiểu đồng chớp đôi mắt tròn xoe nhìn chàng đầy căng thẳng, sắp sửa òa khóc đến nơi rồi.
Vương Trăn mỉm cười: “Hình như thế.”
Phó Vị: “….”
Giây lát sau: “Thật không?”
“Thật ạ.”
“…”
“Hay lắm! Vương Tử Phong, con thà bênh tiểu đồng chứ không về phe thầy.
Sao cái số tôi khổ thế không biết!”
Vương Trăn không đáp, chỉ nói vọng ra ngoài đình cho hai đứa tiểu đồng nghe: “Châm một chén Bích Loa Xuân cho tiên sinh, lấy trà mấy hôm trước ta vừa mang từ Giang Nam về ấy.”
“Vâng ạ!”
Hai đứa tiểu đồng thừa cơ lỉnh nhanh như cá trạch.
Phó Vị tức xì khói.
Ông trỏ tay về phía Vương Trăn định mắng “Nghiệt đồ ăn cây táo rào cây sung”, nhưng mới mắng đến chữ “Nghiệt”, Vương Trăn đã quay lại nhìn ông, ánh mắt hết sức bình thản.
Cơn giận của Phó Vị xẹp xuống ngay, ông cười hề hề: “Tử Phong à, hộp trà Bích Loa Xuân con mang từ Giang Nam về ngon đáo để, thơm ơi là thơm!”
Vương Trăn: “Hôm nay thầy đã tưới hoa và cho chim ăn chưa?”
Phó Vị: “Nào đã xong.
Vẫn chưa tìm được cuốn Duy Kinh trai thoại.
Nhưng mà khoan đã, con đến từ lúc nào, sao không báo cho ta một tiếng.
Lại còn sai Phủ Cầm…Ơ kìa, chiếc đàn này…Đây chẳng phải là đàn cầm Hàn Ngọc ta mất nửa năm tìm khắp Giang Nam, tốn một đống tiền mới giành được cách đây mấy hôm ư?”
Vương Trăn: “Quả là một cây đàn tốt.”
Phó Vị: “…”
Phó Vị: “Tử Phong…”
Vương Trăn nhìn ông: “Dạ?”
Phó Vị: “Con con con…Ôi, cái số ta khổ thế chứ lại!”
Phó Vị tủi thân ghê gớm.
Nếu Đường Thận còn ở đây mà nhìn ông lúc này, hẳn là sẽ ngạc nhiên đến rớt cằm.
Phó Vị ngồi giữa đình, xót xa vuốt ve cây đàn Hàn Ngọc bảo bối; Vương Trăn trong bộ bào trắng tuyền đang đứng bên hồ, tay cầm một nắm mồi, nhẩn nha vãi xuống cho bầy cá.
Một người chẳng giống thầy, người kia chẳng giống trò.
Đến khi hai đồng tử pha trà Bích Loa Xuân bưng tới, Phó Vị lại thở vắn than dài.
“Ôn Thư, Phủ Cầm, chúng mi coi Vương Tử Phong nó có…” Nó có còn tính người không hả? Phó Vị đời nào dám mắng câu ấy, đành nói lái đi: “Nó có còn xứng đáng là đệ tử ruột của ta không? Cây đàn này ta vừa mới giành được, thế mà nó thản nhiên lấy ra đàn như không.
Ủa khoan, cây đàn này cất trong kho kia mà, làm sao mà Vương Tử Phong lấy được?”
Phủ Cầm và Ôn Thư cùng nhau ngẩng mặt ngắm trời.
Phó Vị: “…”
Hết học trò ăn cây táo rào cây sung, đến lượt thư đồng ăn cây sung rào cây táo!
Số ông khổ quá mà!
Uống trà được một lát thì thư đồng của Vương Trăn đi vào trong vườn, dâng một cuốn cầm phổ lên cho chàng.
Vương Trăn nói: “Tiên sinh muốn uống trà tiếp hay muốn nghe con chơi đàn đây?”
Thiên hạ có ai mà không biết, Vương Tử Phong xứ Lang Gia nổi tiếng cầm kỳ thi họa, chẳng những thông thạo hết mọi ngón nghề mà lĩnh vực nào chàng cũng giỏi giang xuất chúng.
Phó Vị hẵng còn dỗi Vương Trăn lắm, nghe chàng nói thế thì hừ một tiếng: “Con gẩy đàn có hay hơn ta không mà đòi?”
Phủ Cầm đồng tử nghĩ thầm: Ai đàn hay hơn, chẳng lẽ ngài còn không biết?
Vương Trăn: “Hôm qua con mới tìm được khúc Quảng Lăng tán.
Hôm nay qua đây vốn là để lấy Hàn Ngọc cầm đàn lên cho sư phụ nghe.”
Phó Vị đứng phắt dậy: “Toàn bộ khúc Quảng Lăng đã thất lạc hơn ba mươi năm ấy hả?”
“Vâng.”
“Há há há, hóa ra con lấy đàn Hàn Ngọc vì cớ ấy.
Tử Phong ơi, con đúng là đệ tử ruột của thầy!”
Trong đình, Vương Trăn chơi đàn, Phó Vị nhắm mắt thưởng thức.
Ngoài đình, Ôn Thư đồng tử giỏi đàn lắng nghe say sưa, Phủ Cầm đồng tử không thạo đàn thì vắt óc xem có học lỏm được ngón đàn nào không, nhưng càng nghe càng chẳng vào đầu tí nào.
Vương Trăn đàn xong khúc nhạc, chú ta hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ nặn được ra ba chữ: “Êm tai quá!”
Thiên phú quả nhiên là thứ khiến người ta phải bất lực.
Phó Vị phấn chấn ra mặt.
Vương Trăn thả nốt chỗ mồi cá xuống hồ rồi sửa soạn về bộ Hộ làm việc tiếp.
Chẳng hiểu sao Phó Vị hoàn toàn không thắc mắc lí do Vương Trăn bỏ việc ở bộ Hộ chỉ để đến chơi đàn cho ông nghe dù hôm nay không phải ngày nghỉ.
Lúc chàng chuẩn bị đi, ông bảo tiểu đồng lấy một hộp bánh ngọt đưa cho Vương Trăn, nói rằng: “Đặc sản Cô Tô tiểu sư đệ mới của con mang đến đấy.”
Vương Trăn dừng bước: “Là Đường Thận phủ Cô Tô, học trò của Lương đại nhân ạ?
“Chính nó.”
“Em ấy là người khá thú vị.”
Vương Trăn đi rồi, Phó Vị vẫn ngẩn ra.
Ông hỏi thư đồng: “Thú vị là cái kiểu nhận xét gì? Tử Phong gặp Đường Thận hồi nào chứ?”
Hai đứa tiểu đồng im lặng nhìn trời: Ngài hỏi chúng con, chúng con biết hỏi ai bây giờ?
Đường Thận đương nhiên không biết sau khi cậu đi, một hộp quà bánh Cô Tô của cậu đã được Phó Vị đưa cho Vương Trăn.
Cậu và Diêu Tam ra khỏi Phó phủ.
Diêu Tam nhớ lại khúc đàn được nghe ban nãy, thắc mắc: “Tiểu đông gia, đầu óc tôi chậm chạp nên vẫn không hiểu vì sao cậu đã biết người ấy là sư huynh của cậu chứ không phải Phủ Cầm đồng tử, nhưng vẫn cố ý gọi anh ta là Phủ Cầm đồng tử?”
Đường Thận: “Diêu đại ca, nếu tôi nói thẳng danh tính của anh ta, anh nghĩ sau đấy sẽ thế nào?”
“Hả? Còn thế nào nữa ạ? Tiểu đông gia đã bái Phó đại nho làm thầy, cậu và Vương tướng công là sư huynh đệ đồng môn.
Hôm nay vô tình gặp nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đúng, đúng là chẳng có gì bất thường cả.”
Diêu Tam càng chẳng hiểu gì.
Đường Thận: “Sư huynh của tôi không phải người đơn giản.
Để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta là việc có lợi.”
Diêu Tam gãi đầu: “Cậu nói đúng ạ.”
Đường Thận nhếch mép, chưa chắc lần này cậu đã đúng.
Trong thư Lương Tụng để lại có nhắc Đường Thận rằng ông để Đường Thận bái Phó Hi Như làm thầy không phải chỉ vì tiếng tăm của Phó Hi Như, mà quan trọng hơn là vì Vương Tử Phong.
Tuy Phó Vị từng là Hữu tướng Trung Thư tỉnh, là người có vai vế trong triều đình hiện nay, nhưng do tuổi cao, ông đã lui vào hậu trường từ lâu, chỉ giữ chức Thừa chỉ viện Hàn Lâm, cả ngày lo hoa cỏ chim chóc.
Đường Thận muốn trèo cao, đi xa là việc khó như lên trời.
Cậu không có xuất thân như Vương Trăn, từ bé đã là đại công tử nhà họ Vương ở Lang Gia, có thế gia đại tộc làm chỗ dựa.
Thịnh Kinh là một bàn cờ khổng lồ mà cậu chỉ là người ngoài cuộc.
Muốn làm quân cờ cũng chưa đủ tư cách nữa là người cầm quân.
Lương Tụng mong cậu có thể cùng tiến cùng thoái với Vương Tử Phong, nhưng cậu càng mong mình có thể túm chặt lấy Vương Tử Phong, xây dựng quan hệ thân thiết, sau đó lợi dụng anh ta lót đường cho mình.
Vương Trăn là quyền thần duy nhất trong triều mà cậu có thể tiếp xúc, là đối tượng thích hợp nhất để cậu mượn sức.
“Mong rằng ấn tượng hôm nay để lại cho anh ta không phải ấn tượng xấu.” Đường Thận nhủ thầm.
Cậu cũng đã nghĩ đến khả năng Vương Trăn nhìn thấu ý đồ của mình ngay từ đầu, nhưng cậu không lo ngại.
Nếu Vương Tử Phong là người hẹp hòi, đa nghi, thì mong muốn thăng tiến của cậu sẽ vô cùng khó thực hiện, nên từ bỏ sớm thì tốt hơn.
Đến tối, Đường Thận suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng kết luận: “Anh ta biết mình là ai rồi.”
Đường Thận bỗng cảm thấy hối hận, đúng ra cậu không nên tùy tiện tiếp xúc với Vương Tử Phong, nhưng giờ thì chẳng còn đường lùi nữa rồi.
Cậu nghĩ miên man suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau thì một mình đến Quốc Tử Giám.
Cậu nộp danh thiếp, trình diện trước quan Bác sĩ phụ trách học tịch ở trường.
Sau khi được vị quan ấy phê chuẩn, cậu mới đi sang Phó phủ.
Phó Vị thấy cậu đến thì khá ngạc nhiên: “Sao qua đây vậy con? Gặp phải việc gì khó ở Thịnh Kinh à?”
Đường Thận gật đầu thưa: “Vâng ạ.
Tiên sinh ơi, học trò vừa tới Thịnh Kinh, học tịch cũ vẫn đăng kí ở cống viện Giang Nam.
Hôm nay đã là tháng ba, đến tháng tám con phải thi Hương rồi.
Ở Thịnh Kinh con còn bỡ ngỡ, không có ai để nhờ vả, mong tiên sinh giúp con chuyển học tịch từ cống viện Giang Nam đến Quốc Tử Giám.”
Phó Vị nói: “Thì ra là chuyện này.
Hôm qua ta quên khuấy mất nên không bảo con.
Việc này dễ thôi.
Con là cống sinh đỗ tiểu tam nguyên, không khó để ghi danh vào học ở Quốc Tử Giám, chỉ cần một phong thư tiến cử của ta là được.
Nhưng chuyển học tịch từ cống viện Giang Nam lên đây thì hơi rầy rà đấy.”
“Khó lắm hở thầy?”
“Không khó, nhưng mất thời gian, ta sợ trễ nải việc học của con.”
Phó Vị tuy giữ chức Thừa chỉ, là người cai quản cả viện Hàn Lâm, nhưng trên dưới Thịnh Kinh đều biết cái ghế này chỉ để làm cảnh thôi, ông chưa bao giờ đến Hàn Lâm viện làm việc cả, chỉ ở nhà uống trà ngắm hoa.
Nếu muốn giúp Đường Thận, Phó Vị sẽ phải đích thân đến Quốc Tử Giám, nếu không cứ theo quy củ bình thường thì ít nhất phải mất nửa tháng mới chuyển được học tịch của Đường Thận từ Giang Nam đến Thịnh Kinh.
Bỗng, Phó Vị sực nhớ đứa trò cưng của mình hôm qua vừa mới khen Đường Thận “thú vị”, ông liền nảy ra một ý, trong bụng hí hửng ngay.
Đã có trò ngoan thì thầy ngại gì mà không ngồi chơi xơi nước!
Phó Vị điềm đạm nói: “Thế này đi, để thầy sai Ôn Thư dẫn con đi tìm sư huynh con nhé.
Việc đi cửa sau thế này chỉ là muỗi với sư huynh con thôi, chuyện thường ngày ở huyện ý mà.”
Đường Thận mừng quýnh, cậu không ngờ đến nhờ Phó Vị mà lại có cơ hội gặp lại Vương Trăn.
Đường Thận: “Là Vương Trăn sư huynh phải không ạ?”
“Con cứ gọi nó là Tử Phong.
Ôn Thư, Tử Phong giờ vẫn đang ở bộ Hộ, con dẫn Cảnh Tắc đến tìm nó, bảo nó chuyển ngay học tịch của Cảnh Tắc lên kinh trong hôm nay.”
“Vâng.”
Đường Thận theo Ôn Thư đi tới bộ Hộ.
Trước cánh cổng chính oai nghiêm của bộ Hộ có hai vệ binh mặc giáp, cầm giáo canh gác.
Tiểu đồng Ôn Thư thản nhiên tới gần, lính canh hẳn là nhận ra chú ta, không ngăn cản.
Chú nhóc thì thầm to nhỏ với anh lính canh một hồi, chán nản quay về nói với Đường Thận: “Đường tiểu công tử, người ta bảo với tôi rằng Vương tướng công không có ở bộ Hộ mới chán! Không biết ngài ấy đi đâu rồi, cậu có muốn sang phủ Thượng thư tìm ngài ấy với tôi không?”
Đường Thận nghĩ một lát, đáp: “Được.”
Hai người chuyển hướng sang phủ Thượng thư.
Tới cổng phủ, cả hai liền thấy một cỗ kiệu đang được khiêng vào phủ, góc kiệu treo đèn lồng có dấu của quan Thượng thư.
Mắt tiểu đồng Ôn Thư sáng bừng, cậu ta hô to: “Vương tướng công!”
Từ trong kiệu vang lên một giọng nói du dương: “Dừng kiệu.”
Màn kiệu được nhẹ nhàng đẩy ra bởi một chiếc quạt trắng có khung bằng ngọc, mặt quạt trang trí thư pháp.
Vương Trăn nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Thư đồng tử, chợt chàng liếc mắt sang bên cạnh cậu ta, bắt gặp ngay Đường Thận.
Thiếu niên miền Giang Nam sông nước, ngay từ tướng mạo đã khác một trời một vực với thiếu niên chốn kinh thành rồi.
Giữa phố phường huyên náo, dáng đứng của cậu thiếu niên ấy thẳng tắp, hệt như một đóa sen thơm kiêu ngạo nhưng cũng mềm dẻo lạ thường, khiến người ta không tài nào dứt mắt.
Vương Trăn chợt nghĩ, thiếu niên Kim Lăng và thiếu niên Cô Tô có vẻ cũng khác nhau nhiều.
Chí ít mấy đứa em nhà chàng không có vẻ ngoài xinh xẻo, trong sáng như tiểu sư đệ, cũng không tâm cơ bằng tiểu sư đệ.
Nhưng thế mới thú chứ nhỉ!
Vương Trăn xuống kiệu, làm bộ như chưa gặp Đường Thận bao giờ, hỏi Ôn Thư: “Tiên sinh tìm ta có việc gì?”
Ôn Thư đồng tử thưa: “Tiên sinh dặn, Đường tiểu công tử cần chuyển học tịch từ cống viện Giang Nam đến Quốc Tử Giám, tiên sinh nhờ ngài giúp một tay, tốt nhất là hoàn thành trong hôm nay ạ.”
Vương Trăn nhíu mày: “Hôm nay à?” Chàng liếc về phía Tây bầu trời: “Quốc Tử Giám sắp nghỉ rồi.”
Đường Thận chợt cất tiếng: “Để mai cũng được ạ.”
Vương Trăn nhìn cậu không rời mắt một lát, đoạn nói: “Xử lí luôn hôm nay đi.
Ôn Thư, ngươi về trước nhé.
Ta và tiểu sư đệ đi với nhau là được rồi.”
Ôn Thư đồng tử cảm thấy mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Giao Đường Thận cho Vương tướng công, chú nhóc rất yên tâm.
Vương Trăn lẳng lặng nhìn Đường Thận, chàng không nói gì, chỉ nhìn cậu thôi.
Đường Thận than thầm, đoạn nói: “Hôm qua chưa biết mặt sư huynh nên đã tưởng sư huynh là thư đồng.
Lỗi tại đệ nhìn nhầm ạ.”
Vương Trăn: “Nhìn nhầm ấy hả?”
Đường Thận không nghe rõ, ngẩng lên hỏi Vương Trăn: “Gì ạ?”
Vương Trăn mỉm cười, vén mành kiệu lên bằng chiếc quạt trắng, nói: “Quốc Tử Giám hơi xa, ngồi kiệu qua đó thì hơn.
Tiểu sư đệ, cùng lên kiệu nào.”.