Sổ Ước Luân Hồi

Chương 4: Điều Ước Mới, Nguy Hiểm Đến


Bạn đang đọc Sổ Ước Luân Hồi – Chương 4: Điều Ước Mới, Nguy Hiểm Đến

Sáng sớm, Nhiễm Nam kiểm tra vết thương thì phát hiện nó đã biến mất, chỉ còn lại vết máu dính trên áo. Tắm sớm xong, lạnh quá ho một cái, cậu chuẩn bị cặp sách đến trường.Huỳnh Ni đi học sớm, lớp 12a2 chưa có ai đến trừ cô, còn hơn nữa tiếng nữa mới đến giờ vào lớp. Đêm qua về khuya như vậy, cô bị cả nhà chửi cho một trận, sáng sớm không vui nên cô đi học sớm tránh ở nhà lại bị lải nhải. Chợt phát hiện Nhiễm Nam đang từ cổng trường đi vào, cô vẫy tay gọi cậu một tiếng. Cậu ta liền hóa thành con chó vẫy đuôi chạy nhanh tới.”Ăn sáng chưa, lớp trưởng?” Nhiễm Nam quan tâm hỏi.Huỳnh Ni kinh ngạc, hôm qua tên mập này mới bị đâm một nhát ở bụng, sao bây giờ đã chạy nhảy tung tăng được rồi?”Cảm ơn” Huỳnh Ni nói nhỏ.”Ăn gì Nam mua cho? không cần cảm ơn” tên heo mập dại gái tiếp tục hỏi, xem đi, lão tử cứu gái không cần cảm ơn có ngầu không, gái đổ chắc rồi, ha ha ha. Không hiểu tính nhút nhát của hắn biến đi đâu, cười đến kỳ lạ trước mặt nữ thần của mình. Chắc bất ngờ làm chủ nhân Sổ Ước, tâm tình bành trướng nên sắp điên rồi.Huỳnh Ni khó hiểu nhìn Nhiễm Nam đang đứng đó ngước mặt lên trời, chống nạnh cười ha hả, cô không biết nói gì. Sáng sớm chưa ăn nên đói điên rồi à? Cô chỉ muốn nói cám ơn chuyện hôm qua, tên này nghĩ đến đâu rồi, còn cười ngu ngốc như vậy? Nghĩ mình đồng ý làm bạn gái cậu ta rồi sao? Ấn tượng của hắn trong lòng cô chỉ tốt lên một chút chứ vẫn còn rất tệ lắm.”Hủ tiếu mỳ xào, vết thương không sao chứ bạn Nam?”.Cô gái đã ăn rồi nhưng đành trả lời để hắn ngừng cười lại. Cô nghĩ cũng thấy kỳ lạ, hôm qua hắn xuất hiện trùng hợp thiệt, còn gan lỳ như vậy, đứng chịu đòn che chở cho cô, thấy cũng có tí chút đáng yêu, một tí nhỏ như con kiến thôi, đúng, nhỏ như vậy thôi.Một tí thiện cảm nhanh chóng biến mất khi giờ ra chơi cậu mập lại dời đít dính đến bàn học của Huỳnh Ni, giả vờ nói chuyện với đứa khác nhưng thực tế mắt cứ liếc nhìn cô. Chán thiệt, cô nhắm mắt ngủ vậy.Bỗng nhiên Nhiễm Nam quay sang khều tay cô hỏi:- Ni, nếu cậu có điều ước cậu muốn ước gì?Huỳnh Ni lười biếng mở mắt ra, suy nghĩ, tui muốn cậu về chỗ mình ngồi đừng bám ở đây nữa được không? Cô trả lời:- Ni muốn trẻ mãi không già.Cậu hỏi tiếp:- Vậy trẻ mãi ở mấy tuổi, mười tám hả Ni?Cô bé Ni suy nghĩ một chút nói:- Hai mươi đi, 18 nhìn non quá?- Nam thấy Ni bây giờ là đẹp nhất. Nịnh một câu xong cu cậu hét lên “Ok” rồi ra hiệu ok bằng ngón tay. Huỳnh Ni ngơ ngác, ok cái gì? Cậu là ông tiên à?Tan học ra về. Nhiễm Nam đau khổ đội nắng đi bộ về phòng trọ, vừa đi vừa cố nhớ lại hình dáng tên tình địch số một. Hắn đang cố gắng điều tra xem tên tình địch này ở đâu, hắn đang muốn đánh tên này, thử khả năng võ thuật mà mình đã ước xem thế nào.Sáng sớm nay hắn đã thử rồi nhưng có vẻ không phải nghĩ đánh như trong phim là đánh được, tay chân không quen, cơ thể chưa thích ứng, đánh vài quyền cước cũng khó khăn. Trong đầu thì nhiều ra một đống trí nhớ khổng lồ, lượng tri thức kinh nghiệm về võ học bao la làm hắn bối rối. Có vẻ như điều ước chỉ mang đến kiến thức cho hắn, việc sử dụng phải tập luyện để cơ thể thích ứng. Hắn bây giờ vung tay vung chân có cảm giác cũng nhanh nhẹn hơn, chắc chắn là điều ước về sức khỏe lúc trước của hắn đã được thực hiện.Vào ban đêm, tại một khoảnh đất trống mà các thanh niên sống quanh trường dùng làm sân đá banh. Một bóng đen bốn chân từ sau một căn nhà bên kia con lộ vọt ra, con mắt nó vàng rực trong đêm, trên người có mấy sợi gì đó to bự bất thường tung bay theo nhịp chạy. Nó lao băng ngang qua khoảnh đất rồi biến mất trong bóng đêm mờ ảo.Đằng sau ngôi nhà mà nó chạy ra, một thiếu niên 17 tuổi ló đầu ra, khuôn mặt vừa sợ sệt vừa nghi hoặc. Cậu nhìn theo bóng đen con vật kia, cảm thấy như mình vừa phạm một lỗi sai nghiêm trọng. “Sợ quá, hi vọng ngày mai thế giới vẫn bình thường, chuyện này chỉ là giấc mơ”. Thiếu niên nghỉ vậy rồi thấp thỏm mở cửa trở vào nhà.Nhà tên tình địch số một cách trường không quá hai cây số nhưng Nhiễm Nam phải sử dụng năng lực nhìn trộm xuyên không gian bằng cách suy nghĩ đến đối tượng cả buổi chiều mới tìm được địa chỉ tên này.Lúc này hắn đang chuẩn bị đi đâu đó, hình như là hẹn đi ăn. Nhấc điện thoại bàn lên, quay số, đầu bên kia một giọng nữ vang lên, “ok anh, em chuẩn bị đến đây, có bạn em nữa, anh phải khao luôn đó, hi hi”. Hắn trả lời đồng ý xong nhanh chóng gọi cuộc gọi cho cô gái khác rủ khuya nay đi bar quẩy.Nghe giọng của Ni vang lên lúc đầu, Nhiễm Nam ngờ ngợ, nhanh chóng nhìn trộm sang Ni, thấy cô ấy vừa đặt điện thoại xuống, không nghi ngờ gì nữa, thằng khốn mất dạy tình địch vừa hẹn cô ấy đi ăn, sau đó còn dám rủ gái đi chơi bar sàng đồ.Nhiễm Nam bất thần suy nghĩ nên đến tẩn tên sở khanh này như thế nào, cậu đi sắp đến nhà tên này rồi. Trong hình ảnh theo dõi lúc này bé Ni đang tắm nuy còn nhỏ giọng hát thầm, vừa hồi thần lại đã bất ngờ thấy cảnh này, máu mũi anh chàng phụt ra nhuộm đỏ con chuột mới chạy ngang dưới chân. Dù rất muốn ngắm tiếp ở các góc nhìn khác nhau từ gần tới xa, nhưng lý trí bảo nên làm chuyện chính là hơn, tên kia mà lên xe máy vọt đi thì hỏng.Kìm nén con quỷ phía dưới người lại, Nhiễm Nam hướng đến thiên thần thánh thiện mà đi. Lúc tên sở khanh vừa lên xe đi đường một đoạn thì gặp Nhiễm Nam chặn đường, đánh cho nhục cái chức võ sĩ karate năm năm của hắn, để lại một tràng đe dọa chuẩn điện ảnh, bảo hắn tránh xa cô bạn Ni ra không thì ăn đòn thay cơm mỗi bữa. Đánh không lại người ta nên nạn nhân chỉ còn cách lết cái bản mặt sưng chù vù về nhà, gọi điện thoại hủy hẹn với các bên.”Hu hu, đau quá, ăn tiệc sinh nhật hôm qua đi đường đạp phải vật ô uế rồi hay sao mà hôm qua đến hôm nay toàn ăn đòn vì gái vậy nè?” hắn ấm ức nghĩ, có võ không thể chịu nhục vầy được, hắn nhấc điện thoại lên gọi mấy tên bạn thân bên lò võ. Hẹn mai đi tìm tên mập vừa đánh mính tính sổ, ” hừ, thằng mập mày đợi đó”.Nhiễm Nam định nhìn trộm nữ thần tắm tiếp nhưng tiếc cho hắn là cô bé đã tắm xong rồi, nên cu cậu đành thất thần tản bộ về phòng trọ.Qua 12 giờ tối, Nhiễm Nam lôi Sổ Ước ra, nhìn sổ mà suy nghĩ.Mỗi lần ước gì cũng phải lấy sổ ra ghi, hơn nữa quyển sổ còn phát sáng kỳ lạ hấp dẫn ánh mắt người khác thế này, thật phiền phức. Con sâu lười trong người hắn hoạt động, nhanh chóng thúc đẩy đầu óc sáng tạo của nhân loại. Nhiễm Nam cất bút lên ghi điều ước đầu tiên cho ngày mới.Điều thứ nhất: tôi muốn quyển sổ giống trong truyện trên mạng. Có thể ẩn vào cơ thể tôi mà không gây ảnh hưởng gì.Điều thứ hai: tôi muốn thay vì cầm bút ghi lên sổ thì có thể dùng suy nghĩ hiển thị điều ước lên trang sổ mà không cần lấy quyển sổ ra khỏi người.Ghi xong hai điều ước, Nhiễm Nam hồi hộp ngồi chờ xem có cái nào bốc khói biến mất như lần trước không. Mãi không thấy khói bốc lên, cậu mừng rỡ cười, ừm, còn một điều nữa, để dành mai đem đi lòe Ni chơi, giờ thì đi ngủ đã. Cậu nằm xuống, lại nhìn trộm, thấy Ni đang ôm chăn ngủ trên giường, môi chu ra đáng yêu đến run người. Nhiễm Nam cứ thế đổi qua đổi lại các góc để nhìn rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.Nữa đêm hôm đó cậu nghe tiếng động kỳ quái phát ra ở phòng trọ kề bên. Sáng sớm hôm sau vừa bước khỏi cửa định đi học đã thấy nhiều người tụm năm tụ ba ở phòng kế bên an ủi cô gái sống một mình bên đó. Nghe ngóng một hồi, mọi người cho là cô có bệnh tâm thần vì cô nói đêm qua bị con quái vật bốn chân như chó, khá to lớn, cơ thể nó có nhiều xúc tu kỳ quái vấy bẩn cô ấy tới bất tỉnh. Sáng ra người ta đã phát hiện cô trần truồng nằm giữa phòng, cửa sứt bản lề, mở toang, trong phòng đầy vết bẩn dinh dính màu đen.Dòm ngó một hồi sắp trễ giờ học, Nhiễm Nam đành vác đít lên co giò chạy tới trường, xém tý bị nhốt ngoài cổng trường. Cậu đành nhịn ăn sáng vào lớp. Kể cũng lạ, sức khỏe tốt lên, bệnh tiểu đường có vẻ giảm bớt, mắt cũng nhìn rõ hơn, nhưng cậu vẫn thấy buồn chán muốn ngủ, thế là gục luôn lên bàn ngủ, quên cả việc khoe khoang quyển Sổ Ước với nữ thần trong lòng, có lẻ bệnh lười là không thể hết được.Nhiễm Nam mơ màng tới lúc ra về, tối có buổi phụ đạo của lớp cậu do cô dạy tiếng anh dạy, đây là lịch học thêm dành riêng của khối lớp 12 chuẩn bị cho kỳ tốt nghiệp cấp ba vào cuối năm học. Ăn trưa xong, cậu về phòng trọ ôn bài được hai ba câu đã ôm một đống tiền ước được hôm trước đi chơi net, chơi lỳ tới tối mới ôm cặp sách đến trường.Buổi học bình thường, gần 9 giờ 30 đêm thì kết thúc. Nhiễm Nam đứng ở cổng trường quan sát nhưng không thấy bé Ni đi ra, mà lại thấy một đám người ôm gậy gỗ từ đằng xa bên kia đường đi về phía mình. Gã đi ở giữa không xa lạ gì, là tên tình địch số một.Ở cổng còn nhiều học sinh, không tiện đánh nhau nên Nhiễm Nam chủ động đi qua đường gặp bọn chúng. Sắc mặt khó coi, cậu nhìn chằm chằm tên sở khanh, im lặng không lên tiếng. Tình địch gặp nhau không nói nhiều lời, tên sở khanh lên tiếng chửi nhau vài câu rồi hai bên lao vào tương thân tương ái với nhau.Đánh túi bụi đến cả tiền trong túi của bay rớt ra, 20 ngàn, 10 ngàn bay lả tả. Nhiễm Nam đi vài đường quyền, cướp gậy trong tay một tên, thi triển đả cẩu bổng 72 biến pháp, nhanh chóng đánh cả đám nằm la liệt kêu la. Đánh xong cậu thở hồng hộc hăm dọa vài câu.Vẫn chưa thấy nữ thần Huỳnh Ni ra khỏi trường, cậu sử dụng năng lực nhìn trộm cô, bỗng biến sắc, co giò chạy vọt vào cổng trường vẫn chưa đóng, cây gậy trong tay vứt một cái bay đi. Cây gậy gỗ rớt trúng đầu một tay xăm trổ gầy đét đang nẹt pô trên đường đến chỗ đua xe, đầu hắn sưng lên một cái sừng.Hắn hung ác phanh gấp xe lại, nhìn chằm chằm đám người bị đánh xong đang rên rỉ dưới đất. Tên nào cũng có cây gậy kế bên trừ một tên, chắc chắn là hắn chọi gậy vào đầu mình rồi chứ không sai. Tên đua xe cột giò tên này lại, lái xe lôi sệt trên đường cho hả giận.Tên tình địch số một:…”Mình gây nghiệt gì, cứ liên quan đến cô ta là xui xẻo như vầy” Mông đít hắn bị chiếc xe độ phía trước kéo đi trong tuyệt vọng.Trong hình ảnh mờ tối, hai cô gái đang nằm trên mặt đất bên cạnh nhà vệ sinh trường. Một trong đó là Huỳnh Ni đang bất tỉnh nằm sấp trên đất, cặp sách rải rác bên cạnh. Cô gái còn lại đang hoảng sợ bấu víu gốc cây bên cạnh, chân cô đang bị một cái vòi thô to lởm chởm có chất nước dính dính lôi kéo. Cô gái há họng hét nhưng chưa kịp hét, một cái vòi khác bay đến nhét chặn họng cô lại. Sau đó là một màn mờ ảo che lại không thể đảo ngược kèm tiếng rên rỉ bị xóa đi.Hai cái vòi rút về cơ thể, con thú bốn chân thỏa mãn run bần bật, liếm mép xoèn xoẹt, nó quay nhìn sang Huỳnh Ni vừa tỉnh dậy, đang ôm tay sờ đầu. Cô nhổm dậy nhìn tập sách nằm trên đất, đầu đầy mờ mịt.Cô bé nhìn thấy bạn gái bên cạnh quần áo rách nát hở tùm lum đang bất tỉnh nhân sự, hét kinh hãi một tiếng. Trường lúc này vắng tanh trừ một thằng mập đang lạch bạch chạy giữa sân, còn bảo vệ trường không biết bỏ đi đâu rồi.Huỳnh Ni bị một cái vòi thịt túm lấy một chân treo cô lơ lửng lên không trung. Cô bé kinh hoàng nhìn chằm chằm con vật đen thùi trong góc tường, hét thất thanh một tiếng nữa.Mắt con vật giống chó sáng rực, năm cái vòi thịt còn lại của nó như được bơm thuốc, phồng lên to gấp đôi, lao vù vù đến người Huỳnh Ni. Chúng uốn éo trói tay, trói chân còn lại của cô, một cái vòi quấn đầu bịt miệng cô bé lại. Cái vòi còn lại, phồng to lên lao đến mục đích của con quái vật, chuẩn bị đâm thẳng xuyên thủng.Hòn đá bé Ni nhặt đại khi bị treo lên được cô ném vào con quái vật khiến nó choáng váng, cái vòi rụt lại xoa trán, nó gầm gừ tức giận, cái vòi xù lông lên, phồng lên to như cái bình thủy giữ nước nóng, lần nữa lao vút đến để đâm phá cô bé. Huỳnh Ni hét lên không được, nước mắt lăn xuống.Cái vòi to phóng đại trước ánh mắt hoảng loạn Huỳnh Ni, thời gian như chậm lại, xúc tu đến ngày càng gần đùi cô, lông xù lưa thưa nhưng mềm mại của nó hiện lên mồn một, lay qua lay lại dập dờn. Mô tả thì dài dòng, thực tế cái vòi lao rất nhanh, thấy toàn tàn ảnh.Xoẹt một tiếng, hai tiếng động vang lên cùng lúc. Cái vòi gớm ghiếc xoay tròn lướt chậm đến. Thời gian dường như quay chậm hơn nữa, từng mili giây một trôi đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.