Sở Tư Tại Viễn Đạo

Chương 6


Đọc truyện Sở Tư Tại Viễn Đạo – Chương 6

Edit: Mr.Downer

Tề Viễn trở về nhà vào kỳ nghỉ đông, nhà hắn nằm ở thành phố S, lộ trình không xa, nhưng lại khiến Tề Viễn cảm thấy dài dằng dặc. Trở về căn nhà có người thân nhưng như người xa lạ, không bằng mặt, cũng không hợp lòng mà diễn trò cha mẹ, hắn cũng cảm thấy mệt tâm.

Còn không bằng ở lại An Khê đón năm mới cùng Lục Tư.

Thật vất vả sống qua kỳ nghỉ, Tề Viễn tha thiết muốn trở lại. Ngoài trừ mấy lần nói chuyện qua điện thoại, hắn chưa được nhìn thấy Lục Tư gần một tháng nay.

Lục Tư đến trạm xe đón hắn, hắn vừa xuống xe, liền liếc mắt nhìn thấy Lục Tư đứng ở đó, quần áo trên người khiến cậu giống như một trái cầu, đặc biệt đáng yêu.

Tề Viễn nhanh chân đến trước mặt Lục Tư, Lục Tư còn chưa kịp nói chuyện, liền bị đối phương kéo vào trong lồng ngực, ôm chặt lấy.

Lục Tư có chút mơ màng: “Làm sao vậy…” Đột nhiên nhiệt tình như vậy…

Tề Viễn chôn mặt bên trong hõm vai của Lục Tư, buồn bực nói: “Tôi nhớ cậu.”

Lục Tư hơi khẩn trương: “Có phải cậu ở nhà không vui đúng không? Bọn họ lại mắng cậu sao?”

Tề Viễn ngẩn ra, gật đầu khẳng định.

Lục Tư vịn tay lên vai đối phương, ôm lại Tề Viễn, một tay vỗ lưng hắn, an ủi: “Ngoan, đừng buồn, còn có tớ đây.”

Tề Viễn nghe lời gật đầu, thừa lúc Lục Tư không thấy mà nở nụ cười.

Sắp tới trung khảo (kỳ thi lên cấp ba), nửa học kỳ sau trôi qua rất nhanh. Được sự giúp đỡ của Tề Viễn, Lục Tư tiến bộ không ít. Tề Viễn giúp đỡ Lục Tư ôn tập cũng cảm thấy rất hứng thú. Mỗi lần Lục Tư sùng bái nhìn hắn, Tề Viễn cảm thấy lòng hư vinh của chính mình được thoả mãn.

Thật sự sa đoạ…


Tề Viễn đưa tay sờ cằm Lục Tư, vẫn mềm mại, nhưng cảm giác không giống lắm. Tề Viễn cau mày: “Cậu gầy đi?”

Lục Tư cũng sờ sờ cằm mình, hình như có chút nhọn hơn so với trước đây. Cậu cười nói: “Chắc vậy, gầy không tốt sao?”

Tề Viễn lắc đầu: “Không tốt, có phải gần đây cậu ăn ít đi không?”

“Không có, vẫn như trước đây.”

Tề Viễn chưa thoả mãn: “Vậy làm sao lại gầy đi?”

“Tớ vốn gầy mà, tại vì hồi nhỏ uống thuốc đều có chứa hoóc môn, chứ tớ thật ra không có mập, là do thuốc cả. Mấy năm gần đây tớ khoẻ hơn nhiều, nên không cần uống thuốc, tự nhiên mà gầy đi.”

Tề Viễn xoa xoa chỗ thịt mềm trên cằm Lục Tư: “Cậu làm sao lại bị hen suyễn?”

Lục Tư cảm thấy ngứa ngứa, trốn về sau: “Sinh ra đã bị rồi.”

Tề Viễn có chút đau lòng, vẻ mặt không thay đổi, lấy tay sờ mặt của Lục Tư: “Mập mạp có nhiều phúc hậu.”

Lục Tư kéo tay Tề Viễn xuống, bất đắc dĩ nói: “Sở thích của cậu thật đặc biệt.”

Tề Viễn không nói, không phải ai mập hắn cũng thích.

Cuộc sống của hai người nhanh chóng trôi qua. Trung khảo kết thúc, Tề Viễn gọi điện thoại về nhà báo rằng nghỉ hè sẽ không trở về, tiếp tục ở lại An Khê học cấp ba, cố gắng không về để thoát khỏi sinh hoạt ngột ngạt tại căn nhà đó. Cha mẹ Tề Viễn cũng không có ý kiến, nói với hắn vài câu, lập tức đồng ý.

Vì có thể cùng Lục Tư trải qua ba tháng nghỉ hè, Tề Viễn thập phần vui vẻ, muốn đi tìm cậu.


Nhà của Lục Tư nằm trong một khoảng sân độc lập. Khi Tề Viễn đến nhà cậu, hắn nhìn thấy trên cửa sắt màu đen bị sơn lên hai chữ “Chết đi” thật lớn, mặt đất tung toé nước sơn đỏ, phảng phất đầy đất như máu tươi. Hàng xóm cùng người đi đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào, giống như muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Hô hấp của Tề Viễn dường như dừng lại. Cửa không khoá, Tề Viễn lập tức đẩy cửa đi vào.

Có ba người lạ đang ở trong nhà Lục Tư, gồm một người đàn ông cùng hai người phụ nữ. Đồ dùng bị đập hỏng lộn xộn trên đất, bừa bộn khắp nơi. Lục Uyển ngồi ở một bên, yên lặng rơi lệ, tóc tai quần áo bị người lôi kéo ngổn ngang. Lục Tư đứng ở phía trước che chở cho mẹ cậu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đối diện.

Tề Viễn chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Lục Tư, nhất thời sững sờ.

Một người phụ nữ khóc nháo không ngừng ở một bên, người phụ nữ khác lôi kéo bà ta, sắc mặt khó chịu nhìn mẹ con Lục Tư.

Ngữ khí của Lục Tư tràn đầy chán ghét: “Trần tiên sinh, tôi cùng mẹ tôi sống rất tốt. Bà đã rời khỏi cuộc sống của ông rồi, ông còn tới đây làm gì?”

Người đàn ông tướng mạo nho nhã bị gọi là Trần tiên cẩn thận nói: “Con… Con biết ta là ai không?”

Lục Tư cười nhạt: “Tôi không muốn biết.”

Trần Lan Tri muốn kéo tay Lục Tư, lại bị cậu né được.

“Năm đó, ta không phải…”

Lục Tư quay đầu đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nhìn ông ta: “Đừng nói năm đó, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ ông nhắc lại làm gì? Tôi không quan tâm lúc trước ông bị cái gì, nhưng chuyện ông vứt bỏ chúng tôi đều là sự thật.”

Người phụ nữ kia đột nhiên quát to lên, giãy dụa muốn nhào vào Lục Tư: “Mẹ mày là đồ tiện nhân! Mày cũng giống y chang thế! Con do tiện nhân sinh ra thì cũng chả phải thứ tốt lành gì! Anh ấy hiện tại muốn ly hôn với tao! Anh ấy muốn ly hôn với tao! Đều bởi vì mẹ con mày! Mẹ mày là thứ hồ ly, không biết xấu hổ! Tại sao mẹ con mày lại còn sống trên cõi đời này?! Tại sao mẹ con mày không đi chết đi?!”

Tề Viễn căng thẳng trong lòng, tiến lên bảo vệ Lục Tư khỏi con mụ điên kia.


“Tề Viễn cậu…?”

Tề Viễn quay người nhìn Lục Tư: “Cậu không sao chứ?”

Lục Tư lắc đầu, cảm thấy lúng túng khi bị Tề Viễn nhìn thấy tình huống như vậy.

Lục Uyển đứng lên, chỉ thẳng vào Trần Lan Tri, nói: “Tôi mà là tiện nhân sao? Thời điểm tôi cùng với anh danh chính ngôn thuận, cô ta mới là người thứ ba! Khi đó anh vứt bỏ tôi cùng Tư Tư, hiện tại lại mang người đàn bà này đến đây làm ầm ĩ! Cô ta dựa vào cái gì mà dám mắng chúng tôi! Cô ta dựa vào cái gì mà dám chửi Tư Tư!”

Trần Lan Tri cũng kích động: “Ngươi tôi yêu là em! Nhiều năm qua, tôi vẫn không nghĩ đến sẽ vứt bỏ hai mẹ con em… Tôi vẫn luôn yêu em!”

“Vậy bây giờ ông đang làm gì?” Tề Viễn hỏi ngược lại, giễu cợt nói. “Miệng thì nói ông thương bọn họ, nhưng chuyện ông làm lại tổn thương bọn họ. Ông có tư cách gì nói ra những lời đó. Ngay cả bảo vệ cho họ, ông cũng không làm được, nói cho cùng, ông mới chính là người sai.”

Trần Lan Tri tức giận mà cười: “Cậu là ai? Tới đây làm cái gì? Cậu dựa vào đâu mà quản chuyện nhà của tôi?”

Lục Tư đứng sau lưng Tề Viễn, lạnh lùng nói: “Cậu ấy không đủ tư cách, thì ông càng không đủ tư cách. Ông cho rằng ông là ai?”

Bà vợ hiện tại của Trần Lan Tri hét rầm lên: “Thằng con hoang, mày nói cái gì?!”

Tầm mắt Tề Viễn quét ngang qua bà ta, trầm giọng nói: “Bà là vợ hợp pháp bây giờ của ông ta, không giữ được chồng là chuyện của bà. Nếu bà không sợ khó coi thì cứ tiếp tục ầm ĩ đi, chúng tôi kêu hàng xóm đến, cho họ thấy dáng vẻ hiện tại của bà có khác gì với một mụ đàn bà chanh chua không?”

Người đàn bà sững sờ tại chỗ, cảm thấy lúng túng khi bị một thằng nhóc làm cho khiếp sợ, chưa hết giận lại mắng hai câu, bèn bị Trần Lan Tri lôi tay rời đi.

Ba người đi rồi, Lục Tư mới thở ra một hơi, dưới chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã chổng vó. Tề Viễn đưa hai tay đỡ dưới nách cậu, ôm nửa người cậu vào lòng, vừa này Tề Viễn cực kỳ cố gắng kiềm chế bản thân, bây giờ phát hiện ra hắn cũng hơi run run.

“Tư Tư…” Lục Uyển ôm lấy Lục Tư mà khóc. “Tư Tư, mẹ xin lỗi, xin lỗi…”

Lục Tư vươn tay ôm lấy mẹ cậu, an ủi bà: “Mẹ, con không sao. Không trách mẹ, không phải do mẹ sai.”

Ba người kia trở lại trên xe, nước mắt bà Trần không ngừng rơi, một người phụ nữ khác căm hận nói: “Anh, rốt cuộc là người đàn bà kia cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì, mà nhiều năm như vậy, anh vẫn nhớ đến cô ta?”

Trần Lan Tri lau mặt, nói: “Người anh muốn lấy vẫn luôn là cô ấy, chưa từng thay đổi.”


“Vậy tôi thì sao? Tôi là cái gì?” Bà Trần nắm lấy cổ áo ông ta mà chất vấn. “Anh chưa bao giờ yêu tôi sao? Dù cho một chút cũng được…” Vậy chúng ta cũng sẽ không có kết cục của ngày hôm nay….

Trần Lan Tri chỉ nhẹ giọng hỏi lại bà ta: “Hỏi câu này, giờ còn có ý nghĩa gì? Ngày hôm nay, cô ầm ĩ cũng đủ rồi.”

Tề Viễn ở bên cạnh cùng Lục Tư đi lang thang không mục đích trên đường, ánh nắng chiếu rọi chói chang, bốn phía vang lên âm thanh không dứt. Tề Viễn nhìn Lục Tư đang đi phía trước, dáng vẻ gầy đi của cậu đắm chìm trong ánh nắng ngày hè, giống như thân ảnh hư vô xa xa thoáng vụt qua rồi lại biến mất, như là sẽ rời đi không gặp lại bất cứ lúc nào.

Tề Viễn không khỏi bước nhanh tới bên cạnh Lục Tư, kéo tay cậu.

Lục Tư thản nhiên nhìn đối phương kéo tay của mình, mở miệng nói: “Đó là cha của tớ.”

Tề Viễn không lên tiếng.

“Nhưng ông ta không xứng với mẹ tớ. Chuyện của hai người lại còn theo mô típ cũ rích, ông ta là người thừa kế của một gia đình có tiền, còn mẹ tớ chỉ là một viên chức nhỏ, sau đó ông ta yêu mẹ, mẹ mang thai… Ông ta bảo muốn cưới mẹ, phải về nhà thuyết phục cha mẹ mình đồng ý, để cho mẹ tớ danh chính ngôn thuận gả cho ông ta. Mẹ một mực chờ đợi ông ta, đợi cho đến khi nghe được tin ông ta kết hôn cùng người khác…”

Lục Tư giơ tay che mắt, thấp giọng nói: “Thời điểm họ ở chung với nhau, ông ta đã cùng người đàn bà kia ở chung một chỗ… Mẹ vẫn tin tưởng ông ta, hàng nằm đều chờ ông ta đến giải thích. Không phải để cho ông ta thực hiện hứa hẹn, mà mẹ chỉ muốn một lời giải thích.”

Tề Viễn kéo cánh tay đang che mắt của Lục Tư xuống, cả vành mắt của cậu đều đỏ lên, tiếp xúc với ánh sáng khiến cậu vô thức khép nửa mắt lại. Tề Viễn ôm lấy cơ thể cậu, nhẹ nhàng vỗ về.

Lục Tư nói tiếp: “Một mình mẹ nuôi nấng tớ rất không dễ dàng, mẹ muốn kiếm tiền nuôi tớ, không có nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi tớ được sinh ra, bác sĩ bảo tớ bị mắc bệnh suyễn, mẹ như muốn chết đi, mẹ cảm thấy đó là do lỗi của mẹ. Mẹ muốn chữa bệnh cho tớ, nhưng lại không có thời gian chăm sóc tớ. Tớ từ nhỏ đều sống nhờ tại nhà hàng xóm hoặc ở bệnh viện, nhiều năm như vậy, đến giờ mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với tớ. Cho dù vậy, mẹ vẫn gọi tớ là Lục Tư, bởi vì mẹ luôn nhớ đến ông ta.”

* Chữ Tư 思 trong tên Lục Tư có nghĩa là nghĩ/nhớ.

“Nhưng mẹ có lỗi gì đâu? Mẹ chỉ là yêu sai người, bị người kia phụ lòng. Mẹ phải gánh chịu tất cả, rời khỏi ông ta, nhưng lại bị đối xử như thế…”

“… Tư Tư, tôi sẽ bù đắp những thương tổn trong lòng cậu.” Tề Viễn trịnh trọng nói. “Sẽ không để cho cậu một mình đối mặt với hết thảy.”

Lục Tư ngẩng đầu, cười nói: “Cả đời sao?”

“Cả đời.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.