Đọc truyện Say Mộng Giang Sơn – Chương 22: Huynh đệ rất bận
Sắc trời đã muộn, bữa tối hôm nay vẫn là ăn mì Diện Phiến Nhi. Dương
Phàm xì xụp xì xụp ăn hết bát mì, đặt bát trên bệ cửa sổ, và đối diện,
Thiên Ái Nô ăn một cách nhã nhặn, cả bát mì vẫn còn đầy nguyên dường như là nàng vẫn chưa ăn một sợi nào vậy.
Dương Phàm không nhịn được cười:
– Rốt cuộc cũng là nữ nhân, bát mì thơm ngon như thế mà lại ăn quá là chậm.
Thiên Ái Nô thương cảm nhìn Dương Phàm, nói:
– Ngươi có biết thế nào gọi là thơm ngào ngạt không?
Dương Phàm nói:
– Chẳng lẽ lại không thơm sao, mì Ninh tỷ ở phường Tu Văn này được công nhận là ngon đấy nha.
Thiên Ái Nô lắc đầu thở dài:
– Lời của con ếch trong giếng không thể so sánh với bao la của biển,
giống như trùng trong mùa hè thì cũng không thể biết băng tuyết của mùa
đông.
Dương Phàm nói:
– Ngươi vừa khoe khoang về tài năng nấu nướng của ngươi, vậy sao không trổ tài cho ta xem.
Thiên Ái Nô xinh đẹp khéo léo nhìn hắn rồi nói:
– Có bột mới gột nên hồ, ngươi bảo ta lấy gì để trổ tài đây?
Dương Phàm cười nói:
– Yên tâm, cái này để ta lo liệu, ngày mai ta sẽ mua lương thực về, để xem trình độ bản lĩnh của ngươi ra sao.
Trò chuyện một lúc lâu, những tiếng mõ mơ hồ trên đường truyền đến, nghe có vẻ đã là canh hai.Thiên Ái Nô đứng dậy nói:
– Không nói chuyện với ngươi nữa, ta vào trong nghỉ ngơi đây.
Dương Phàm cũng đứng dậy nói:
– Ngươi đi nghỉ đi, ta ra ngoài đi dạo một lát.
Thiên Ái Nô có vẻ cảnh giác hỏi:
– Ngươi đi đâu?
Dương Phàm nói:
– Đánh bài, nếu không ngày mai lấy gì mua thịt cá đây?
– Tài nghệ của ngươi giỏi lắm sao?
– Haha, ngươi chẳng phải muốn ngày mai đổi món sao, vậy thì hãy cầu nguyện cho ta gặp may đi.
Dương Phàm đi ra khỏi nhà từ cửa sau, đứng ở cửa một hồi lâu, cảm thấy
tinh táo hơn liền theo ngõ dài đi thẳng, chốc lát lại cảm thấy dường như có động tĩnh. Dương Phàm âm thầm cảnh giác, chớp mắt đã vượt đến một
ngõ góc khác rồi cực nhanh liếc về sau một cái, một bóng đen xuất hiện
trong bóng tối, Dương Phàm thoáng nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.
– Thiên Ái Nô?
Dương Phàm có chút giật mình, trong lòng có chút suy nghĩ nhưng chân cũng không dừng lại màvẫn cứ bước về phía trước.
,
Thiên Ái Nô lặng lẽ dừng ở phía sau, chỉ nhìn thấy Dương Phàm bước trên đường, lén lén lút lút, hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng đi vào
đầu ngõ dài, nhìn hai bên, nhổ nước miếng vào lòng bàn tay, lùi sau vài
bước, nhẹ nhàng “ Hey” một tiếng, tiếp đó là mạnh mẽ đẩy mạnh vào phía
tường.
“ Xoạt!”
Một khối mảnh tường
khô nứt nẻ rơi xuống đất, Dương Phàm khó nhọc nằm soài trên mặt đất, hắn quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích. Sau một hồi xem chừng không
có động tĩnh gì bèn từ từ đứng dậy,n thở “phì phì” như trong miệng có
lẫn đất vậy.
Thiên Ái Nô nấp gần đó lập tức che miệng sợ cười thành tiếng.
Dương Phàm rướn đầu ra nhìn tứ phía, sau đó lại tiếp tục cố gắng trèo
tường, và lần này thì hắn thành công. Phung phí sức lức bằng “chín trâu
hai hổ” cuối cùng cũng đã trèo được lên bức tường cao, thở dốc một hồi
rồi bay qua đầu tường. Thiên Ái Nô khẽ lắc đầu, thân ảnh lóe lên, quay
trở về chỗ ở của hắn.
Dương Phàm giả bộ dáng vẻ như
đang muốn trộm đồ, trong khuôn viên ngôi nhà của người khác đi vài vòng
xung quanh, rồi lại nhảy sang phía tường khác bay ra, trong một ngõ hẻm
lại tiếp tục làm ra vẻ như đang tìm kiếm một cái gì đấy, cứ như vậy
trong nửa canh giờ, tin rằng Thiên Ái Nô chắc đã rời đi, lúc này mới
bước nhanh hơn hướng đến chỗ mà hắn muốn đến.
Dượng
Phàm đi qua mấy khu nhà, đến một nơi yên lặng. Đây là nơi ở nằm ở góc
đường, ở ngõ nhỏ nhất phía trong cùng. Bên trái và bên phải của ngôi nhà đều có cửa mở phía đường lớn, ở giữa là ngõ cụt, chỉ chừa ra cửa sau,
cho nên mới có sự tĩnh lặng khác thường như thế.
Cuối
ngõ mọc lên cây long trảo hòe, cây cao hơn mười trượng, lắm cành nhiều
lá xum xuê, Dương Phàm nhìn bốn bên xung quanh không có người, đột nhiên vọt người bắn lên giống như một con linh vượn, linh hoạt nhanh nhẹn bay vụt lên ngọn cây, ẩn thân ở tán cây bên trong, bốn phía không ai có thể nhìn thấy.
Ngọn cây có một số cành cây dựng đứng lên, trên đó có bọc một lớp vải dầu, Dương Phàm mở bao vải dầu đó ra liền
nhanh chóng choàng lên người, hắn liền biến thành một người khác.
Một bộ quần áo sắc xanh, chiếc mũ màu xanh, trang phục hóa trang sẵn
sàng, một thanh đoản kiếm dắt ở xà cạp, một thanh đoản đao cắm trên đai
lưng nơi dễ dàng rút ra bất cứ lúc nào. Hít sâu một hơi, trên ngọn cây
đảo mắt nhìn bốn hướng, Dương Phàm liền phi thân lướt đi qua tán cây,
nhẹ nhàng dừng lại trên nóc nhàphi như bay.
***
– Mẫu thân, con ra ngoài chút nha.
Trong nhà Mã Kiều, Mã Kiều đứng dậy, đập đập cái lưng mỏi nói với mẫu thân.
Mẫu thân của Mã Kiều khiển trách:
– Thôi đi đi, cái thằng nhóc này, lúc nào cũng ra ngoài vào buổi tối
thế này, cẩn thận không Võ Hầu mà bắt gặp thì không hay đâu.
Mã Kiều nói:
– Mẫu thân không cần lo lắng, con là phường đinh mà, cũng chỉ là giúp
Võ Hầu hành sự thôi. Chúng ta cúi đầu không nhìn thấy ngẩng đầu sẽ nhìn
thấy. Nếu thực sự có gặp thì cũng có làm gì được con nào, con chỉ cùng
với Dương nhị và một số bạn tốt tụ tập đánh bạc thôi mà, con sẽ trở về
sớm thôi.
– Ừm, con phải cẩn thận, chơi bài chỉ là chơi bài, chứ đừng ham mê đánh kiếm tiến làm gì.
Mã mẫu dặn dò mấy câu, dùng châm gãi gãi tóc, lại cúi đầu xuống gần
ngọn đèn, rồi đem một đám sợi lông mao lợn cẩn thận xuyên qua lỗ nhỏ của xương trâu. Rồi lại dùng tay lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn tiến
hành buộc lại. Bên cạnh đã bó một bộ dụng cụ đục lỗ và đầu xương trâu đã đục sẵn lỗ mà Mã Kiều vừa làm.
Mã Kiều chỉ cần về nhà là liền giúp mẫu thân làm việc nhà, từ nhỏ đã như thế, lúc đó mẫu thân
thường làm miếng lót giày để bán kiếm tiền nuôi gia đình, Mã kiều ngày
nào cũng ở nhà giúp mẫu thân cắt những miếng vải nhỏ thành từng miếng
như miếng đệm giày, thường làm việc đến khi mặt trời khuất bóng mới có
thể chơi cũng đám bạn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều giúp mẹ làm việc, dù cho hôm này làm phường đinh, đã có tiền lương, dù cho nói
rằng thu nhập của phường đinh rất thấp nhưng do giúp Võ Hầu làm việc,
nên có đôi khi cũng có ít thu nhập từ bên ngoài, do vậy hoàn cảnh gia
đình bây giờ khá hơn trước rất nhiều. Thế nhưng những người già trong
nhà lại chẳng được rảnh rỗi, con trai trưởng thành rồi, lại lấy vợ, rồi
lại muốn giúp con tích lũy ít vốn nên hàng ngày vẫn lao động cần cù.
Mã mẫu nghe nói trên thị trường bây giờ bàn chải đánh răng rất dễ bán,
liền kêu con lấy tiền mua một cái về, suy nghĩ cặn kẽ hồi lâu rồi mua
nguyên liệu về thử tự làm bàn chải đánh răng.
Mã mẫu
biết con trai bà là người hiếu thảo, nghe lời, không lo lắng về việc hắn sẽ ra ngoài làm xằng làm bận, cho nên cũng chỉ dặn dò một câu, rồi yên
tâm làm việc.Trong mắt bà, con trai quả nhiên là người con hiếu thảo và
biết nghe lời. Nhưng con trai suy cho cùng cũng đã trưởng thành, cũng
không còn là đứa trẻ ngây thơ trong sáng như trước nữa.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, càng không thể có chuyện sẻ chia với mẫu thân.
Mã Kiều đi ra khỏi phòng, sau khi đã khép cửa, lặng lẽ đứng trong khuôn viên rồi đi xuyên vào màn đêm.
Đêm nay không có trăng, chỉ có những vì sao ảm đạm.
Mã Kiều lén lén lút lút đi xuyên qua con hẻm nhỏ, Tuy buổi tối ở trong
phường có Võ Hầu tuần tra, nhưng Võ Hầu thông thường chỉ tuần tra đường
lớn, không tuần tra những con hẻm nhỏ, thế nên không sợ sẽ bị phát hiện.
Trong ngõ hẻm tối như mực, nhưng dường như hắn lại
rất quen thuộc đường đi, Mac Kiều không hề nhìn thấy rằng trong đêm đen
có một bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện đang theo từng tòa nhà bay vút
qua.Thân ảnh đang bay lướt qua những tòa nhà đó chính là Dương Phàm.
Dương Phàm cũng không hề chú ý đến Mã Kiều đang lò dò cẩn thận đi phía
dưới chân tường.
Mã Kiều nhẹ nhàng sờ đến cánh cửa,
quay đầu nhìn lại trong ngõ nhỏ không người, liền lấy tay đẩy nhẹ cánh
cửa, cửa không cài then, cửa mở một tiếng “ Két”, Mã Kiều lách mình đi
vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, vừa bước vừa gọi nhỏ:
– Ngân Ngân, Ngân Ngân…
Cửa phòng mở, một bóng người với hương thơm nhẹ nhàng nhào vào lòng gã, hai cánh môi đầy nhục cảm nóng bỏng hôn lên đôi môi gã, cuồng nhiệt
hôn. Thanh âm nữ nhân thở gấp nói:
– Cái tên tiểu oan gia này, để người ta đợi đến sốt cả ruột gan rồi, sao bây giờ mới tới.
Hai người ôm hôn nhau thắm thiết, vừa hôn vừa chân tay sờ soạng lần mò
cởi bỏ quần áo của nhau, di chuyển một cách khó khăn vào căn phòng, căn
phòng bật mở, một vạt áo phía sau của Mã Kiều kẹt ở khe cửa, kèm theo là tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, vạt áo ” Xoẹt “ một tiếng đã không
thấy đâu rồi.
Một lát sau, là tiếng kêu cọt kẹt của
giường, những âm thanh xác thịt của hai cơ thể va chạm hòa nhịp vào nhau đứt quãng, vỡ vụn, những tiếng rên rỉ từ trong căn phòng mơ hồ truyền
RA, giống như củi khô gặp lửa hừng hực cháy.
“ Hừ hừ, hừ hừ…”
Đây không phải là tiếng kêu của heo, mà là tiếng cười dị thường độc đáo của Mã Kiều.
***
Dương Phàm lặng lẽ xuất hiện tại hạ quan nha môn. Hạ quan nha môn cũng chính là Binh bộ đại đường.
Dương Phàm yên lặng đứng ở góc tường để bóng không in xuống, đợi cho
đội tuần tra đi qua, liền tạo một đám khói nhẹ vụt đến hành lang dài,
hai chân hơi chạm đất trông giống như phi điểu đập cánh bay, dọc theo
lối hành lang, rồi khuất dạng không vương chút bụi dưới cuối hành lang,
giống như quỷ mị vậy.
Đây không phải là lần đầu hắn
lén vào Binh bộ , thế nên thực sự rất quen thuộc với địa hình nơi đây.
Dương Phàm giống như ngựa quen đường cũ đi ra phía sau nhà, trốn ở một
góc khá hoang vắng trong sân, xoay mình tiến vào phía trong sân, quay
đầu lại nhìn rồi đứng dậy nhảy lên lan can tầng 2, đưa tay vịn vào thành lan can khéo léo vươn mình nhảy lên.
Triều đình có
lực lượng vô cùng lớn, nhưng nếu họ muốn làm việc này thì cũng là một
chuyện vô cùng khó khăn, giống như một thích khách trốn giữa biển người
mênh mông, dù là ở thành Lạc Dương này, bọn họ cũng không có khả năng
đào nơi này đào sâu ba thước để tìm ra được thích khách, họ thậm chí
phải nhờ đến Võ Hầu và phường đinh mới có thể hoàn thành lục soát được
toàn thành.
Cũng giống như, con kiến muốn biết được
tin tức gì ở triều đình, thậm chí giữa các quan viên trong triều đình
cũng ẩn chứa những tin tức cơ mật, cũng là một nhiệm vụ rất khó hoàn
thành.
..Dương Phàm chỉ có một manh mối đó chính là tên ác quan Pháp lệnh vânvới cái mũi ưng và đôi mắt lõm sâu với vân nếp vân mũi.
Người này mặc áo quan bào màu xanh, đó chỉ là vị quan nhỏ hàng bát cửu
phẩm, Dương Phàm không thể vẽ hình cáo thị dán trên những đường lớn và
ngõ hẻm để tìm người, cũng không thể cầm bức họa của vị quan nhân này để ra đường hỏi từng người một, càng không thể lén chui vào phủ đệ quan
viên Đại Đường để nhìn trộm tướng mạo của bọn họ. Bằng manh mối mong
manh này để hi vọng thì thật sự là quá xa vời.
Huống
chi những năm gần đây, theo sự tập trung từng bước quyền lực của Võ Hậu, quan trong triều lại phập phập phồng phồng nói ra nói vào, lại có nhiều quan viên vì thất bại trong việc tranh chấp quyền lực mà bị giáng trức
thậm chí là bỏ mạng. Ai biết được tiểu quan mặc chiếc áo bào xanh năm đó hôm nay hoặc là thăng quan tiến chức hay là bị đày ra biên cương hoặc
bị tịch thu tài sản rồi bị chém đầu.
Mặc dù là trong
kinh tiểu quan lại bây giờ đã được điều ra các địa phương để làm quan,
hắn thấy cũng khó mà tra xét được, cho nên dù cho trong Dương Phàm vẫn
khắc sâu bộ dạng của quan lại tàn ác kia nhưng hắn cũng dùng làm trọng
điểm trong việc tìm người, mà bắt tay vào điều tra đội quân kia.
Muốn tìm tiểu quan Pháp Lệnh Vân tám chín phẩm năm xưa chẳng khác nào
mò kìm đáy biển, nhưng muốn tìm tài liệu liên quan đến đội cấm vệ quân
năm xưa ra khỏi kinh thành làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Từ trong
biển tập hồ sơ, trong công hàm đa dạng biết có thể tìm ra được chút dấu
vết nào đó.
Dương Phàm lẻn vào kho binh bộ, nơi để
những công văn.Cấm vệ quân hơn bà trăm người rới kinh đi công cán, điều
động nhiều người và ngựa như vậy, nếu như là phùng mệnh triều đính, binh bộ tất sẽ có ghi lại.Nếu như mệnh lệnh tàn sát thôn làng không phải do
Triều đình ra lệnh, thì điều động nhiều người ngựa xuất kinh như thế thì tất nhiên là viện vào lý do xuất kinh đi công cán, đồng thời cần thông
qua bộ binh nếu không sẽ là mắc tội mưu phản rồi.
Cho nên, Dương Phàm tin rằng, chỉ cần cấm vệ quân không phải là sơn tặc thổ phỉ thì nhất định sẽ lưu lại sử ký.