Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn

Chương 15


Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 15


Nhiếp Âm Chị bật cười một tiếng, thật sự là không nhịn được cười.

Làn đạn thật là biết phá hủy bầu không khí.

Rõ ràng lúc nãy tim nàng vẫn đập thình thịch đột nhiên bị từng làn đạn hét chói tai lọt vào tầm mắt, lập tức tâm lặng như nước, cảm giác rung rinh biến mất không sót chút gì.

Cố Giáng thấy nàng cười xong thì lại nằm xuống.

Nhiếp Âm Chi đẩy hắn, “Bên ngoài còn người nhìn lén không thế?”
“Chạy rồi.”
Nhiếp Âm Chi không muốn nằm một chỗ lãng phí thời gian với hắn, nàng đứng dậy đi tắm gội rửa mặt, thay một bộ váy áo màu hồng nhạt, chất liệu mỏng nhẹ bao lấy dáng người yểu điệu, bên ngoài còn thêm một tầng vải sa mỏng màu trắng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng giống như muốn bay lên.

Không có nha hoàn hầu hạ, Nhiếp Âm Chi lại không biết chải tóc nên nàng chỉ có thể vấn một kiểu búi tóc đơn giản nhất, lại cài thêm một ít trâm cài lên đó.

Gương mặt người trong gương hình như có chút thay đổi, nhưng nhìn kĩ lại cũng không biết là thay đổi chỗ nào, dù sao vẫn đảm đương được mấy chữ “tiểu mỹ nhân tuyệt sắc” trong miệng Cố Giáng là được rồi.

Nàng dựa vào trang phục hôm nay chọn tới chọn lui, kiên nhẫn vẽ mày, tô son.

Màu sơn móng tay trên tay có chút loang lổ, Nhiếp Âm Chi lau hết phần sơn cũ đi, nhưng tự mình sơn lại thì lại không được, cho nên liền ôm đồ đi tìm đại ma đầu.

Cố Giáng bị nàng lay tỉnh, còn chưa kịp tỏ ra bản thân rất không vui thì đã bị nhét một giọt máu vào miệng.

Nhiếp Âm Chi lau sạch vết máu trên tay lên môi hắn, sau đó dùng Ngũ sắc lộ khép lại vết thương, động tác vô cùng thuần thục tự nhiên.


Cố Giáng: “…..” Tuy rằng hắn không nói gì nhưng động tác liếm môi vẫn rất là thành thật.

Hắn ngồi dậy, đau khổ xoa xoa thái dương, “Ngươi lại muốn làm gì?”
“Sơn móng tay của ta phai màu rồi, một mình ta không tự sơn lại được.” Nhiếp Âm Chi dựng bàn tay lên, đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn hắn.

Cố Giáng nhìn một đống đồ linh tinh bày ở mép giường, một chiếc hộp màu xanh viền bạc to bằng lòng bàn tay, còn có một chồng lá sen khô nhăn nhúm, một đống sợi vải gì đó, nhìn qua vô cùng phiền phức, “Ngón tay ngươi đẹp lắm rồi, không cần mấy cái này nữa đâu.”
“Nhưng sơn vào sẽ càng đẹp hơn.” Nhiếp Âm Chi sẽ không bị một hai câu lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, nàng cướp lời nói trước, chặn hết đường lui của hắn: “Tạ lễ ngươi thu rồi, không được phép từ chối.”
Cố Giáng cuối cùng bị nàng lừa gạt nửa lôi nửa kéo xuống giường, ngồi vào giường nệm trong sân viện.

Nhiếp Âm Chi dùng một ngón tay hắn làm mẫu, cầm tay hắn lên hướng dẫn: “Trước tiên lấy một chút màu phấn hoa rồi đắp lên móng tay như này, sau đó lại dùng lá sen bọc lại phần ngón tay vừa đắp màu lên là được, ngươi xem, có phải rất đơn giản hay không?”
Ngón tay Cố Giáng thon dài, móng tay mượt mà, rất đẹp.

Nhiếp Âm Chi cầm lá sen bọc lại đầu ngón tay hắn, “Nhưng động tác phải thật là nhẹ nhàng, không được bọc ra bên ngoài nếu không cả ngón tay sẽ bị hồng, trông rất xấu.”
Miệng nàng nói như vậy nhưng kết quả là bản thân cũng không bọc tốt, đem phượng tiên hoa lem luốc hết trên đầu ngón tay hắn.

Trước kia đều là Trừng Bích giúp nàng làm những chuyện này, Nhiếp Âm Chi chỉ xem, đây là lần đầu tiên nàng tự mình làm, động tác vẫn còn lóng ngóng.

“Được rồi, ta hiểu rồi.” Cố Giáng rút tay lại, lau đi vết màu trên tay, chìa tay ra với nàng, “Đưa tay cho ta.”
Cầu người làm việc nên Nhiếp Âm Chi chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.

Cố Giáng cầm tay nàng, nhíu chặt mày, chăm chú sơn móng tay cho nàng.

Nhiếp Âm Chi bị làn đạn chọc cười, đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên tâm huyết dâng trào, một sợi tâm niệm chảy vào ấn chú trên cổ tay, dung nhập vào phiến lá con màu ánh vàng duy nhất.

Một cảm giác vui vẻ đột nhiên xuất hiện trong lòng Cố Giáng.


Động tác của hắn dừng lại, bị thứ cảm xúc không thuộc về mình kia tràn ngập đến tận chân mày làm hàng mày đang nhíu lại không khỏi giãn ra, khóe miệng cũng nhiễm ý cười.

“Đây là thứ gì?” Cố Giáng nghi ngờ hỏi.

Nhiếp Âm Chi vô cùng vui vẻ, nàng càng vui vẻ, sóng triều cảm xúc dội vào lòng Cố Giáng càng lớn, mỗi một bọt sóng đều mang theo sự vui vẻ, khiến hắn gần như bị nhấn chìm trong đó.

Nhiếp Âm Chi cẩn thận giơ đầu ngón tay phải được bọc kĩ càng bằng lá sen lên, “Cũng là một thuật pháp nhánh của cộng sinh chú, tên là “Cộng tình”.

Ta có thể chia sẻ cảm xúc của ta với ngươi, cũng có thể nhìn trộm cảm xúc thật của ngươi.

Đương nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không tùy tiện rình coi ngươi đâu.”
Loại thuật pháp này có thể áp đặt dục vọng của nàng với Cố Giáng, thay đổi một cách chậm rãi trong vô tri vô thức khiến hắn hoàn thành mong muốn của nàng, tỉ như chuyện nàng muốn ra khỏi chỗ này, chỉ cần không ngừng truyền tâm niệm này tới hắn, không bao lâu sau Cố Giáng cũng sẽ sinh ra suy nghĩ tương tự.

“Thứ bây giờ ngươi cảm nhận được chính là tâm trạng của ta bây giờ.” Nhiếp Âm Chi nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, hiếu kì hỏi: “Bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
Cố Giáng cười một cái, “Cười đần độn.”
“Ngươi mới cười đần độn ấy.” Nhiếp Âm Chi trách mắng mềm như bông.

Cố Giáng trầm ngâm một lát, đánh giá cảm xúc trong lòng: “Ngươi còn muốn ta khen ngươi?” Hắn đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới, thỏa mãn tâm nguyện của nàng: “Hôm nay ngươi thực sự rất đẹp.”
Gương mặt Nhiếp Âm Chi ửng đỏ, có chút xấu hổ, bỏ hình thức “Cộng tình” đi, nói thầm, “Chẳng lẽ bình thường ta khó coi lắm sao?”
Cố Giáng cảm thấy sóng triều trong lòng rút lui, lại khôi phục sự nhạt nhẽo vô vị trước đó, “Ngươi còn học được cái gì nữa? Triển lãm hết ra xem nào.”
“Nguyễn gia chú thuật vô cùng tinh diệu, tuy rằng bổn cô nương thiên phú tuyệt hảo nhưng thời gian ngắn như vậy nên ta mới học được ba cái thôi.” Nhiếp Âm Chi hất cằm, có một chút khoe khoang không hề khiếm tốn: “Di dời thương tổn, Cộng tình và một cái nữa là Khống chế ngũ cảm.”
Nàng hứng thù bừng bừng hỏi: “Ngươi xác định ngươi muốn thử sao?”
Cố Giáng trầm tư, nhạy bén ngửi được mùi ý xấu của nàng: “Bây giờ ta từ chối ngươi sẽ bỏ qua sao?”

“Đương nhiên là không rồi, đường đường là Ma Tôn đại nhân sao có thể lật lọng chứ.” Nhiếp Âm Chi cho hắn một ánh mắt “Ta bắt đầu đây”, sau đó im lặng đọc tâm quyết, nàng câu kim mầm trên cổ tay ra, phiến lá màu vàng nổi lên, có thể thấy một đạo linh quang hội tụ về phía phiến lá.

“Đầu tiên, ta sẽ lấy đi thị giác của ngươi.”
Theo giọng nói của nàng, trước mắt Cố Giáng đột nhiên tối sầm.

Đồng tử của hắn giãn ra, đôi mắt như mặc ngọc kia dường như bịt kín một tầng sương mù mê ly.

Nhiếp Âm Chi quơ quơ tay trước mặt hắn, đôi mắt Cố Giáng không có bất kì sự dao động nào, “Không phải xua nữa, ta không nhìn thấy.”
“Vậy ta tiếp tục nhé?” Nhiếp Âm Chi nói xong lần lượt phong bế thính giác, khứu giác, vị giác của hắn, sau đó xấu xa bức xúc giác của hắn đạt đến trình độ cực kì mẫn cảm.

— Nàng bị khó chịu lúc ở trong suối Ngũ sắc như nào thì cũng phải để hắn cảm nhận một lần mới được.

Nàng bỏ đi lá sen bọc trên đầu ngón tay, móng tay đã được sơn thành công, đỏ thắm trong suốt, nàng duỗi tay chạm vào hầu kết của Cố Giáng,
Cả người Cố Giáng đột nhiên run lên, hơi thở nặng nề, đưa tay túm lấy cổ tay nàng.

Nhiếp Âm Chi bị đau vội vàng thoát khỏi tay hắn, nếu không thể chạm vào người hắn vậy thì nàng chạm vào phiến lá vàng trên cổ tay vậy.

Cố Giáng chống người trên nệm, cả người run lên nhè nhẹ, tay áo rộng rãi che xuống trước người, ẩn nhẫn nuốt một cái, giọng nói có mang theo một âm rung không dễ phát hiện: “Nhiếp Âm Chi, được rồi.”
Ma khí quấn lên cổ tay nàng, bao bọc lại phiến lá con kia giấu nó đi.

“CMN CMN CMN, sờ cái lá cây mà ma đầu cũng có cảm giác ư?? Nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ rất là sung sướng đó!>
Nàng không được, cho dù được nàng cũng không có gan làm được hay chưa.

Nhiếp Âm Chi bị ma khí quấn quanh người uy hiếp, hàn ý khiếp người thấm qua làn da nàng, thấm vào tận trong xương cốt, nàng bị nỗi sợ hãi cực hạn bao phủ, giống như giây tiếp theo sẽ bị nghiền xương thành tro luôn vậy.

Hai người đều nhão ra như bùn nhưng lại ở hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau.

Cả người Nhiếp Âm Chi đều bị uy áp của hắn khống chế tại chỗ, đến thở cũng không thở nổi.


Phong ma văn trên đầu lập lòe sáng chói, từng chữ từng chữ sáng rực, bao trùm khắp không trung, phù quang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống cuốn lấy ma khí bên dưới.

Nhiếp Âm Chi chưa bao giờ cảm nhận được sát ý nặng như vậy trên người Cố Giáng, giống như bị hắt một chậu nước đá, lạnh toát từ đầu tới chân.

Hình như nàng đùa hơi quá rồi.

Nhiếp Âm Chi thu tay lại, cởi bỏ Khống chế ngũ cảm cho Cố Giáng.

Ánh sáng một lần nữa chiếu thẳng vào mắt, Cố Giáng nhắm mắt lại, sau khi thích ứng lại mới mở ra lần nữa.

Nhiếp Âm Chi ngồi đối diện hắn, trên mặt trắng bệch, cắn môi nói: “Là ngươi bảo ta làm thử.”
Cảm quan của Cố Giáng bị phong bế nên hoàn toàn không biết ma khí của mình vừa bị mất khống chế, nhìn ánh sáng trên phong ma ấn, hắn theo bản năng duỗi tay kéo nàng lại.

Nhiếp Âm Chi đột nhiên rụt tay lại, lùi lại phía sau hai bước, còn chưa phục hồi lại tinh thần trước uy hiếp tử vong lúc nãy, trong mắt vẫn còn sự kinh sợ sót lại.

Nhất thời Cố Giáng cảm thấy có chút rối loạn, một đoạn kí ức bị phủ bụi bồi hồi dao động.

Ở những đoạn năm tháng rất lâu rất lâu trước đó, cho dù hắn đi đến nơi đâu cũng đều nhận được ánh mắt sợ hãi như vậy.

Hắn thiên địa bất dung, cũng không dung với người trước mặt.

Cố Giang thu tay lại: “Xin lỗi.”
Nhiếp Âm Chi liếc nhìn hắn một cái, áp xuống khiếp sợ vẫn còn sót lại trong lòng, đang định duỗi tay nắm lấy tay hắn thì kết giới trên đỉnh đầu đột nhiên chấn động, bầu trời thoáng chốc tràn ngập vết nứt như mạng nhện, toàn bộ Chiết Đan Phong đều rung chuyển.

Kết giới đã bị phá.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.