Đọc truyện Sau Khi Thế Thân Nữ Phụ Thấy Làn Đạn – Chương 10
Nhiếp Âm Chi cũng muốn rít gào, đừng nói nữa, trong đầu thực sự xuất hiện hình ảnh tưởng tượng rồi!!!
“Sao mặt ngươi lại nhăn như cái giẻ lau thế? Đau lắm à?”
Vẻ mặt Nhiếp Âm Chi một lời khó nói hết, nàng xoa mặt, con ngươi đen nhánh xoay chuyển, vươn tay về phía Cố Giáng, “Thần thức bị người ta chọt cho vài nhát, đầu thực sự rất đau, còn phải phiền Ma Tôn đại nhân đưa ta về phòng.”
Hai người một đứng một người, không tiếng động im lặng nhìn đối phương.
Chờ đến khi tay Nhiếp Âm Chi giơ trong không trung mỏi nhừ Cố Giáng mới khom lưng bế nàng lên, chậm rãi đi về phía trong viện.
“Trên người ngươi có mùi nồng quá.” Nhiếp Âm Chi xoa mũi.
“Do ai ban tặng?” Mùi Hải đường đen nồng đến mức khiến hắn mất cả khẩu vị rồi.
Nhiếp Âm Chi nhớ tới kiệt tác của mình, xấu hổ cười khan hai tiếng, “Mùi thơm thơm, cũng dễ ngửi.”
Cố Giáng hừ một tiếng từ trong mũi, “Ngươi muốn ra ngoài đến thế ư?”
“Nếu ta nói muốn thì chúng ta có thể ra ngoài sao?” Ánh mắt Nhiếp Âm Chi sáng lên.
Cố Giáng: “Lúc nào cũng được.”
Nhiếp Âm Chi không thể tin nổi, Cố Giáng bình thường đâu có nghe lời thế nhỉ.
Quả nhiên, sau đó nàng nghe hắn chậm rì rì nói tiếp, “Chỉ cần người có thể giải được phong ấn.”
Nhiếp Âm Chi:……!Nói như phóng rắm ấy=.=
Nàng vòng lấy cổ Cố Giáng, đầu ngón tay cuốn lấy một lọn tóc trên đầu vai hắn đùa nghịch: “Ta chỉ muốn thu hồi kiếm khí của ta thôi.
Dù sao cũng đã phản bội tông môn rồi, đương nhiên phải lấy lại hết đồ của mình chứ.”
Cố Giáng vô cùng dung túng với chuyện nàng động tay động chân, Nhiếp Âm Chi được một tấc lại tiến một thước, nắm nắm tóc hắn, “Ta đương nhiên cũng muốn rời khỏi nơi này.
Chỗ này không có linh khí nên cũng không thể tu luyện được, chán chết đi được ấy.”
Nàng bĩu môi, lại rối rắm nói tiếp, “Chẳng qua bây giờ ta và đại ma đầu nhà ngươi khó mà tách ra được, đi ra ngoài nhất định sẽ bị tu sĩ chính đạo đuổi giết, cảm giác cũng không ổn lắm.”
Cố Giáng gật đầu, “Cũng có lý.”
Nhiếp Âm Chi tiếp tục nghịch lọn tóc kia, kiên trì động viên cổ vũ hắn, hứng thú bừng bừng nói: “Cho nên nếu Ma Tôn đại nhân có thể trọng chấn hùng phong, chọn mấy con chim đầu đàn thực lực không tồi để giết gà doạ khỉ thì mọi chuyện sẽ khác rồi.”
Cố Giáng cười một tiếng, không chút hứng thú nói: “Nhiếp Âm Chi, để nghị của ngươi nghe thật là vất vả.”
“Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà.” Nhiếp Âm Chi cúi mặt, ủ rũ cụp đuôi nói, “Xem ra lời đồn đều là gạt người.”
Cố Giáng ném nàng lên giường nệm trong viện, “Lời đồn gì?”
Tất cả Hải đường đen trong viện đều không còn, từng đoá từng đoá hoa bị dập nát dưới bùn đất, mùi hương phai đi kha khá, không còn nồng đậm hun người như trước nữa, Nhiếp Âm Chi làm bộ không nhìn thấy cảnh đó, “Nói cái gì mà một ngàn năm trước, ngươi dùng sức của một mình ngươi thiếu chút nữa tiêu diệt hai phe chính ma, khiến người trong thiên hạ vừa nghe là sợ vỡ mật nguyên ngày, là người có thể doạ trẻ con không khóc đêm.”
Mấy chuyện này là nàng xem được trên làn đạn, hơn nữa nàng còn tự thêm mắm dặm muối vào.
Cố Giáng nằm liệt trên một đầu khác của giường, thấy ánh mắt trông mong của Nhiếp Chi Âm nhìn mình thì lên tiếng, “Bổn toạ đã phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật rồi.”
Hắn lấy sát nhập đạo, quả thực từng tu luyện ngày đêm không nghỉ, theo đuổi thực lực cường đại, nghịch thiên một đường đi tới cực hạn, trải qua chín chín tám mốt thiên kiếp tàn ác, lúc chuẩn bị phi thăng Cố Giáng đột nhiên cảm thấy mấy chuyện này thật là nhạt nhẽo nên đã một đao chặt đứt con đường phi thăng của mình.
Đôi mắt đen láy như gỗ mun của Nhiếp Âm Chi chớp chớp không ngừng nhìn hắn, “Vậy là lời đồn đều là thật?”.
Hãy tìm đọc trang chính ở — TгЦм tгuуen.мE —
“Ngươi sợ sao?” Cố Giáng nhìn lại nàng.
Nhiếp Âm Chi cười nhạo một tiếng, giơ cổ tay lên không chút sợ hãi nói: “Chờ một ngày nào đó ngươi biết cởi bỏ chú cộng sinh này thì ta sẽ sợ.”
Cố Giáng không lên tiếng, duỗi tay đào bới trong tay áo to rộng của mình một lúc lâu, một cỗ ma khí rơi xuống đất, sau đó là một chồng thư tịch quyển trục cao như một ngọn núi nhỏ xuất hiện, “Đây đều là điển tịch trước đây thu thập được, trong đống này chắc là có cách giải đấy, ngươi có thể học.”
Nhiếp Âm Chi bán tín bán nghi tiện tay rút một quyển điển tịch lên, sah đó bị cái tên trên bìa sách chấn kinh,
Nàng lại lấy một quyển trục khác,
Còn là bản hoàn chỉnh!! Bây giờ phần lớn còn sót lại chỉ là tàn quyển thôi đó!!! Bây giờ Nhiếp Âm Chi tin lời hắn nói rồi, trong này hẳn là có cách giải chú cộng sinh.
“Cho nên ngươi vẫn luôn biết cách giải sao??” Nhiếp Âm Chi trợn tròn hai mắt, nàng đột nhiên cảm thấy an nguy của mình không còn được bảo đảm nữa.
“Không biết.” Cố Giáng ngáp dài, cách không lấy một hộp đồ ăn từ trong kho bảo quản đồ ăn ra, vừa mở hộp đồ ăn ra mùi thịt và hơi nóng lập tức thoát ra, “Thứ này quá rườm rà, bổn toạ đối với mấy thứ trận pháp chú thuật này không có hứng thú.”
Quá qua loa, Nhiếp Âm Chi không quá tin tưởng lý do thoái thác của hắn, “Vậy ngươi lấy đống điển tịch này về làm gì?”
“Lúc giết người thuận tay nhặt ít đồ làm kỉ niệm ấy mà.” Cố Giáng lấy từ trong hộp ra thịt kho tàu, chân giò hun khói, khoai lang đỏ ngào đường và một bát canh rau ra đặt lên bàn gỗ.
Nhiếp Âm Chi: “….” Nàng trầm mặc trong chốc lát sau đó không chút khách khí nhận lấy điển tịch.
Cố Giáng lấy từ tầng dưới cùng của hộp cơm ra một bát cơm nhỏ và đôi đũa trúc, xẻ một nửa vào cái bát không trước mặt mình xong mới đặt trước mặt Nhiếp Âm Chi.
“Ngươi dự trữ quá ít thức ăn.” Cố Giáng ghét bỏ nói.
Nhắc tới chuyện này Nhiếp Âm Chi lại cáu, “Một mình ta ăn đủ TRONG MỘT THÁNG đó!!”
Trước đó nàng vì muốn ép đại ma đầu ra ngoài nên nửa đêm đã lén lút đi tới nhà kho, muốn huỷ hết thức ăn và điểm tâm đi, nhưng nhìn những món ăn mà đầu bếp cực khổ chuẩn bị cho mình, thậm chí còn treo cả thẻ bài ghi chú nàng lại không nỡ.
Bảo nàng một đêm ăn sạch toàn bộ nàng lại ăn không hết.
Trong lúc đang do dự thì nàng lại bị Cố Giáng phát hiện nên bây giờ thậm chí nàng còn không có tư cách mà vào kho bảo quản đồ ăn nữa.
Cố Giáng duỗi tay vỗ đầu nàng, trấn an nói: “Lúc ăn cơm mà giận thì dễ chết sớm lắm.”
Nhiếp Âm Chi cảm thấy hắn giống như đang xoa đầu con nít, nhưng lại nhìn đại ma đầu cũng đã hơn một ngàn cái xuân xanh thì tuổi của nàng quả thực còn không lớn bằng số lẻ của hắn.
Chẳng lẽ đó là lý do hắn dung túng nàng như vậy? Nhiếp Âm Chi cảm thấy không có khả năng.
Tuổi ở Tu chân giới là thứ không đáng nhắc tới nhất, tất cả đều dựa vào tu vi, thiên tư và bối cảnh để nói chuyện.
Cố Giáng, chắc hẳn là vì hắn không thèm để ý thôi.
Loại lão ma đầu tu vi cao thâm cái gì cũng không thèm để ý này quá khó giải quyết.
Nàng muốn chân chính trở thành mối uy hiếp với hắn thì mới có thể khống chế hắn được.
Nhiếp Âm Chi dùng trâm chọc một vết thương trên ngón tay, một giọt máu tròn trịa chảy ra, chìa tới trước mặt hắn, “Tạ lễ hôm nay ngươi cứu ta ra khỏi kiếm trận và đống công pháp kia.”
Cố Giáng không từ chối, móc ra một sợi ma khí.
Cố tay Nhiếp Âm Chi xoay một vòng, tránh đi ma khí, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc ấn thẳng lên môi hắn, huyết châu vỡ ra trên cánh môi hắn giống như thoa son.
Lão ma đầu thực sự rất đẹp.
Nhiếp Âm Chi mặt không đổi sắc thu hồi tay lại, “Ta nhớ trước kia ngươi đã từng liếm máu của ta.”
Cố Giáng hơi ngẩn ra, liếm giọt máu tanh ngọt trên môi.
Hắn không mù, nhìn đôi mắt linh động kia của nàng kìa, ý xấu cuồn cuộn sắp trào cả ra ngoài rồi, nhưng hắn cảm thấy chẳng sao hết.
Sau khi ăn xong Nhiếp Âm Chi đi dạo một vòng trong sân rồi chui vào thư phòng.
Thần hồn của nàng bị thương, cần phải điều trị, linh khí trên Chiết Đan Phong lại không đủ cho nên nàng đành phải móc ra gia sản của mình, bày hai rương linh thạch bên cạnh, rút linh khí trong linh thạch ra để đả toạ dưỡng thương.
Chuyện này tương đương với chuyện mang bạc trắng vàng thật ra để tu luyện, cũng may Nhiếp Âm Chi không thiếu chút tiền này.
Chờ nàng tỉnh lại từ trong nhập định đã là ba hôm sau, hai rương linh thạch đã biến thành vụn phấn, Nhiếp Âm Chi biến ra một cơn gió nhỏ rải vụn phấn linh thạch xuống hoa viên, hi vọng cứu vớt được một chút cỏ cây thưa thớt trong viện.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện Nhiếp Âm Chi đi vào phòng tìm người, thế nhưng không thấy hình bóng quen thuộc trên giường, nàng lại đi vào phòng tắm, cách bình phong quơ quơ, “Cố Giáng?”
Bên trong không có tiếng động, nàng chui vào nhìn thoáng qua, cũng không có ai.
“Lại trốn ta nữa à?” Nhiếp Âm Chi nói thầm.
Nàng hay quấy rầy Cố Giáng, đôi khi lão ma đầu thấy phiền quá sẽ chạy tới trắc viện để ngủ.
Thần thức của Nhiếp Âm Chi bị thương nên không thể thả ra bên ngoài được, chỉ có thể đi đẩy cửa từng gian phòng, đi từ chủ viện đến thiên viện, đi khắp nơi để tìm hắn.
Cuối cùng quá phiền phức nên nàng dứt khoát cắn đầu ngón tay.
Ma khí từ trong hư không xuất hiện, quấn lấy ngón tay nàng, phong ma văn trên đầu lại bắt đầu lập loè, Nhiếp Âm Chi túm lấy sợi ma khí kia hỏi: “Ngươi đang ở chỗ nào?”
Ma khí ở trong tay nàng xoắn suýt, Nhiếp Âm Chi buông tay ra, sợi ma khí liền bay về phía trước như một con rắn, dẫn nàng đi xuyên qua hành lang dài của đình viện, đi vào hồ sen phía sau Chiết Đan Phong.
Cái hồ này cũng không lớn, là hồ nhân tạo, giữa hồ có một đình hóng gió, mùa hè Nhiếp Âm Chi thích nhất là nằm ngủ trưa trong đình, bây giờ hoa sen
trong hồ đều đã khô héo hết, chỉ còn những phiến lá vàng không ra vàng mà xanh không ra xanh nổi trên mặt nước.
Dưới lớp sa mỏng lộ ra bóng dáng Cố Giáng, hắn đang bá chiếm ghế dài thuộc về nàng trong đình hóng gió.
Nhiếp Âm Chi ngự không bay về phía đình hóng gió, móc một tấm đệm hương bồ từ trong giới tử ra ngồi xuống ở đầu bên kia, lôi điển tịch Cố Giáng cho ra để nghiên cứu.
Trong một đống lớn công pháp điển tịch này có cả của tiên môn chính đạo cũng có cả của Ma tộc, còn lẫn cả mấy quyển thoại bản linh tinh của dân gian.
Nhiếp Âm Chi phân loại điển tịch xong, nhìn thoáng qua lão ma đầu đang nằm dưỡng thần, bắt đầu tìm thông tin về chú cộng sinh..