Bạn đang đọc Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp – Chương 20: Hoá Ra Ngươi Lại Muốn Làm Chó
Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)
Lúc mở mắt ra, suýt nữa tôi đã nghĩ mình đang nằm trong một giấc mơ hoang đường.
Trời đã sáng choang.
Trên đầu là nóc giường quen thuộc làm bằng gỗ tử đàn.
Rèm cửa sổ vải the mềm mại theo gió thổi lên bồng bềnh.
Bốn phía yên tĩnh hoàn toàn, không có cả tiếng ve.
Chẳng hiểu sau đôi mắt cứ co giật.
Tôi chậm rãi chớp chớp, thần trí dần thanh tỉnh, cảm giác từ cơ thể cũng bắt đầu theo về.
Cảm giác đầu tiên là đau nhức.
Toàn thân đều đau nhức khó chịu.
Giống hệt như bị thầy giáo đè xuống kéo giãn gân cốt sau lần huấn luyện đầu tiên, mỗi một cơ bắp đều cảm thấy không khoẻ vì làm quá sức.
Tôi thăm dò giật giật người, muốn tìm ra tư thế thoải mái hơn, phần eo liền đau đớn đến không chịu nổi.
Chỗ giữa hai chân đau đến phồng rát.
Nơi sâu bên trong như bị nhét cái gì, lúc ẩn lúc hiện sưng phù lên.
Tôi đau đến nỗi hít hà một hơi, phát hiện ra cổ họng mình đã khàn đặc, không cách nào nói chuyện.
Bên ngoài không có âm thanh tỳ nữ đi lại, cùng không có tiếng gọi giường thường ngày của A Nguyên.
Tất cả đều vô cùng khác thường.
Tôi không biết giờ đang là canh mấy.
Từ trước đến nay cảm giác về thời gian của tôi luôn chính xác, rất ít khi xuất hiện tình huống nào như thế này.
Tôi muốn đứng dậy kéo màn che ra tìm hiểu, nhưng không còn sức lực.
Nằm chừng ba nén nhang, tôi mới hơi hơi ổn định lại.
Tôi dùng hết sức lực đỡ thân thể ngồi dậy, vẫn đau đến run người.
Trên chân có sức nặng không giống như bình thường, mơ hồ có tiếng kim loại va chạm keng keng, khiến tôi không có cách nào mà không để ý.
Vén chăn lên nhìn, thấy cổ chân mình bị trói bởi một cái xích sắt thô chừng hai ngón tay.
Dây xích dài kéo đến cuối giường, cột vào trong mặt tường.
Đây là…!Muốn nhốt tôi vào bên trong tẩm điện phải không?
Tôi ngơ ngác duỗi tay sờ vào.
Dây xích kia lạnh lẽo và cứng rắn, từng vòng từng vòng thắt nút vào nhau, rất khó nhìn ra vết đúc.
Là xích sắt thật, không phải chỉ để phô trương thanh thế.
Trên tay cũng có cảm giác trói buộc nhẹ nhàng.
Mở ống tay áo ra, tôi thấy hai cổ tay mình bị quấn băng vải.
Ở lớp phía trên mơ hồ có màu xanh sẫm, để sát mũi vào, ngửi thấy một mùi thảo dược.
Không nghĩ nhiều hơn, tôi nhấc màn lên, chỉ thấy cả một toà tẩm điện không một bóng người.
Ở bên cạnh giường có một chiếc bàn, bên trên là một bình nước ấm cùng một chén ngọc nhỏ, ngồi trên giường có thể đưa tay với lấy.
Tôi do dự một chút, không chịu được cảm giác khô rát từ trong cổ họng, liền uống một cốc nước.
Bên dưới bình nước có một cái chạn sứ.
Bên trong đốt lửa nhỏ, giữ cho nước không nguội lạnh đi, vỗ về cổ họng khó chịu của tôi.
Tôi cảm thấy dễ chịu hơn, liền thử gọi A Nguyên một tiếng.
Nhưng không có ai đáp lại.
Trên người vẫn rất khó chịu.
Cho dù chỉ tựa vào đầu giường thôi tôi cũng cảm thấy nặng nề.
Tôi chậm rãi uống xong một chén nước, xác định ở đây không có bất cứ ai thì tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi.
Thời điểm tức giận, Cửu thiên tuế ghì chặt cổ tay tôi một đường từ sảnh tiếp khách về đến tẩm điện.
Cánh tay phải của tôi xanh tím một mảng, vậy nên chỉ có thể nằm nghiêng sang trái, hướng về phía cửa sổ, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tấm màn giường hất lên hất xuống.
Không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra trong sảnh tiếp khách hôm qua.
Cửu thiên tuế cả người lạnh băng tràn đầy sát khí bước vào trong phòng.
Không có ai thông báo, tôi bị sợ hết hồn, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn hắn thì bị ghì chặt cánh tay quăng về phía đằng sau.
Cả thân thể bị ném xuống đất.
Phát quan cài tóc rơi sang chỗ khác cách đến mười bước chân, chạm vào góc bàn mới dừng lại được, đủ để thấy hắn dùng sức lớn như thế nào.
Cũng may tôi không bị thương, lảo đảo đứng dậy, chỉ thấy Cửu thiên tuế đang đứng chắn giữa tôi và Điện hạ.
Bóng lưng cao to kiên cường lẳng lặng trước mặt tôi, không tiếng động giằng co với Điện hạ.
Tôi không nhìn thấy khuôn mặt của Cửu thiên tuế, nhưng có thể thấy Điện hạ vẫn như cũ nhàn nhã ngồi trên ghế đỏ, trên tay thậm chí đang bưng chén trà.
Ngài cúi đầu nhấp một ngụm, ánh mắt liếc nhìn tôi một cái, đột nhiên nở nụ cười, ngầng đầu lên nhìn Cửu thiên tuế:
“Cùng bản Vương ôn lại chuyện cũ, có vấn đề gì sao?”
Thời điểm Điện hạ hỏi câu này, Ngài vẫn nho nhã ôn hoà.
Cửu thiên tuế không trả lời lại, nhưng tôi có thể cảm thấy khí tràng áp bách của hắn ngày một tăng thêm, giống như Vua Sói bị xâm chiếm lãnh địa, tản ra khí thế uy hiếp.
“Bản Vương vậy mà không biết, Xưởng công lại coi một con chó đã qua tay chủ, bị phế bỏ võ công như là bảo bối.” Điện hạ không chút sợ hãi, thất thần khảy khảy dây cột tóc trước ngực, chậm rãi nói: “Chắc là, đồng loại thì thu hút nhau.”
Tim tôi hẫng một nhịp.
Về lý thuyết, quan hệ giữa bọn họ không phải đối địch.
Điện hạ vừa mới được huỷ bỏ lệnh cấm túc, thậm chí khi lên triều đình còn phải dựa dẫm vào Cửu thiên tuế.
Hiện tại Ngài lại không tiếc mặt mũi công khai khinh thường nhục mạ Cửu thiên tuế, giống như hai người có thâm cừu đại hận.
Vị Điện hạ này vô cùng xa lạ.
Trong trí nhớ của tôi, Ngài mãi mãi là một công tử cao quý, nho nhã, đọc nhiều sách, đối xử ôn hoà với tất cả mọi người, chưa bao giờ xem thường hay có thành kiến với hạ nhân.
Tôi nhìn về phía Cửu thiên tuế theo bản năng.
Quả nhiên, chớp mắt một cái, toàn bộ sảnh tiếp khách đều ngập tràn sát khí của hắn.
Tôi không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, cũng không đoái hoài gì đến việc nhặt phát quan lên, chỉ luống cuống chân tay bò dậy từ mặt đất, muốn ngăn cản cuộc tranh chấp này.
Nhưng không kịp rồi.
Cửu thiên tuế tiến lên, một tay siết chặt lấy cần cổ của Điện hạ, dùng hết sức lực ấn thân thể Ngài vào lưng ghế dựa.
Điện hạ chưa bao giờ tập võ, không có sức phản kháng, bị siết đến đỏ cả mặt.
Nhẫn ngọc ban chỉ đè lên động mạch chủ của Điện hạ, khiến cho Ngài không có cách nào duy trì biểu tình nhàn nhã, mà thay vào đó là kinh ngạc và hoảng loạn.
“So sánh với Bát vương gia ăn thịt xong cắn người, nhà ta cũng không bỉ ổi như vậy.
Bát vương gia chớ có vọng tưởng, nhà ta có thể khiến ngươi sinh, tự nhiên cũng có bản lĩnh để khiến ngươi chết.”
Tôi chưa bao giờ cảm giác được sát khí lạnh lẽo, dày đặc như vậy.
Giống như mưa tuyết mùa đông, lạnh đến thấu xương.
Cơ thể tôi cứng ngắc, ngay khi phản ứng được liền vội vã ngăn cản.
“Đốc chủ,” Cả người tôi nhào đến, ôm lấy cánh tay tàn bạo kia của Cửu thiên tuế, cố hết sức đẩy ngón tay hắn ra.
Sức lực hắn lớn, dường như thật sự muốn giết chết Điện hạ.
Cũng may là khoảng thời gian điều dưỡng của tôi cũng không uổng phí, hoặc là Cửu thiên tuế vẫn còn lý trí, tôi dùng hết sức lực cũng thành công kéo bàn tay hắn ra khỏi cổ Điện hạ.
Điện hạ nắm lấy cổ mình, ngồi phịch xuống ghế ho khan.
Tôi muốn quay đầu lại kiểm tra, bàn tay kia lại nắm ngược lại cánh tay phải, mạnh mẽ kéo tôi lại gần bên hắn.
“Làm sao? Ở trước mắt hắn sẽ không gọi tên của ta?”
Hắn quá cao, chỉ cần kéo một cái thôi đã nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, chỉ có thể bám víu vào tay của hắn.
Cả người tôi lảo đảo, bên tai là tiếng ho khan không ngừng của Điện hạ.
Trong lúc hỗn loạn, nhất thời chẳng thể nghe thấy hắn nói gì.
“Đúng là chủ tớ tình thâm.”
Mãi đến khi bị kéo ra phía ngoài sảnh, nghe Cửu thiên tuế nói với quản gia một tiếng tiễn khách, tôi mới phục hồi lại tinh thần, hiểu ra ý nghĩa của câu nói kia.
Ban nãy tôi gọi Đốc chủ, mà không phải Lệ Khâm.
Hắn đã từng mong muốn diễn trò với người ngoài, muốn tôi phải gọi thẳng tên huý của hắn trước mặt người khác.
Mà đây là lần duy nhất tôi đã không làm được.
…
Trên mặt có cảm giác lạ.
Tôi mở to mắt ra, mới phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào mình đã ngủ thiếp đi.
Màn đã bị vén lên.
Cửu thiên tuế lạnh mặt ngồi ở mép giường.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, dát lên người hắn một tầng huyết sắc, báo hiệu đã là lúc hoàng hôn.
Cảnh tượng trong mộng thật quá mức chân thật.
Tôi sợ hãi nửa ngày, mới dần ý thức được trước mắt mình đúng thật là Cửu thiên tuế.
Hắn không còn sự điên cuồng nhập ma của ngày hôm qua, vẫn là vẻ kiêu ngạo và quý khí ấy, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy có chút xa lạ.
“Đốc chủ…” Tôi khàn giọng kêu hắn một tiếng.
Lý trí khiến tôi biết mình phải nói cái gì, nhưng mở miệng ra, mới phát hiện đầu óc của mình trống rỗng, không biết nên mở đầu câu chuyện thế nào.
Không khí yên lặng trong chốc lát.
Tôi từ từ chống khuỷu tay ngồi dậy.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ, cảm giác đau nhức đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn ảnh hưởng đến hành động.
Tôi gian nan ngồi dậy, ngón tay mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lại xuống giường.
Cửu thiên tuế lạnh lùng nhìn tôi giãy dụa, vẫn không làm gì.
Mãi đến khi tôi ngồi dậy rồi, hắn mới đảo mắt về phía cuối giường, rồi dừng ở nửa dây xích lộ ra từ trong chăn.
Ào ào ào —
Là âm thanh của xích sắt.
Hắn xốc chăn lên, xoa xoa cổ chân tôi.
“Kha Cảnh Dần.” Tôi nghe thấy tiếng hắn gọi tên tôi, biểu tình bình tĩnh nói: “Lúc trước bổn Đốc nghĩ sai rồi.”
Âm thanh của hắn hờ hững, không hề có chút điên cuồng nào của đêm quá, giống như đang tự thuật lại những chuyện bình thường như hôm nay trời đẹp quá.
“Đối xử với ngươi quá tốt ngươi không thích, hoá ra ngươi lại muốn làm chó.”
Tôi sững sờ, đột nhiên cảm thấy cổ chân lạnh đến thấu xương, rồi tứ chi đều cứng ngắc.
“Cũng không phải là bổn Đốc không thể thỏa mãn ngươi.”
Cửu thiên tuế lấy một tấm khăn mùi soa từ trong tay áo, gập lại làm đôi.
“Thế thì, kể từ hôm nay, ngươi sẽ là chó cái bổn Đốc quyển dưỡng trong tẩm điện này.”
Hắn ung dung lót khăn tay vào giữa xích sắt khoá cổ chân tôi, động tác dịu dàng, ngăn cách tôi và thứ kim loại băng lãnh cộm người.
“Bổn Đốc sẽ điều hai mươi tám người hầu ở chủ điện về hết tiểu viện.
Sau này, ngươi ngoan ngoãn chờ đợi ở đây, chờ bổn Đốc về sủng hạnh ngươi mỗi ngày.”
Ngón tay thon dài của hắn thuận theo cổ chân di chuyển lên trên, liên tục vuốt ve cẳng chân của tôi một cách ám muội âu yếm, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà run hết cả người.
“Đã hiểu chưa?”
Tôi run giọng gọi hắn: “Đốc chủ, ta — “
“Câm miệng!”
Một tiếng hét xen ngang thỉnh cầu của tôi.
Cửu thiên tuế nghiêng người về phía trước, bàn tay mở ra, nắm lấy khuôn mặt tôi, ngón tay ép vào xương hàm, ép tôi ngẩng đầu lên.
“Bổn Đốc cho phép ngươi nói sao?”
Cái bóng to lớn che hết toàn thân.
Mắt hắn loé sáng, cả người âm trầm, cực kỳ đáng sợ.
“Chó con phải có bộ dáng của chó con, sao có thể tuỳ ý nói chuyện?”
“Đúng là phế vật, chủ nhân trước của ngươi đúng là không có dạy dỗ tốt.”
“Ngươi nói xem, tội danh làm hư chó con của bổn Đốc này phải phạt làm sao?”
“Chó con không ngoan một lần, liền đổi một đầu ngón tay của hắn, được không?”
Tôi nhìn hắn với vẻ không thể tin được, lời nói bị chặn lại ở cổ họng, trên lưng một tầng mồ hôi lạnh..