Đọc truyện Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại – Chương 224: Đm! Vợ Nổ Súng! Đm! Thiếu Chút Nữa Vợ Bắn Chết Tôi!
Lúc này ánh mắt của Ninh Trí Viễn di chuyển trên mặt đất.
“Không!”
Một tiếng gào rống, tên lính đánh thuê nhào qua, rút bình nước từ trong tay thi thể kia.
Hai mắt hắn đỏ đậm, hầu kết run rẩy.
“Những tên ma quỷ các ngươi! Giết các ngươi, giết các ngươi!”
Đúng lúc này, Lâm Lộc ở trên vách đá đối diện vừa nhấc tay lên, họng súng hướng đến.
Mắt Ninh Trí Viễn co lại, rống lên một câu.
“Đừng nhúc nhích!”
Nhưng đã chậm, tiếng súng nổ lớn vang lên! Lực phản chấn khiến Lâm Lộc lùi về phía sau, thiếu chút nữa rơi xuống vách đá.
Một phát súng kia không biết dừng ở nơi nào, phạm vi ba mét bên người tên lính đánh thuê, không thấy vết súng nào.
“A a a a!”
Bị tiếng súng kích thích, tên lính đánh thuê càng thêm điên cuồng, hắn vung súng lên đi tìm.
Tay Ninh Trí Viễn đã bị trói lại, chỉ có thế dùng sức rướn người lên, hai chân cựa quậy nhào tới.
“Giết các ngươi!”
Ninh Trí Viễn đụng phải sau lưng tên lính đánh thuê, cùng lúc đó tiếng súng vang lên! Trong điên cuồng, hắn cũng chính xác hơn Lâm Lộc rất nhiều, cho dù bị đâm vào vách tường đối diện.
Ninh Trí Viễn thở dốc, nghĩ mọi cách áp chế tên lính đánh thuê, Lâm Lộc căn bản không phải là đối thủ của hắn!
“Chạy! Em chạy mau! Đừng quay đầu lại, chạy!”
Hắn và tên lính đánh thuê kia đánh ở một chỗ, lại không nghĩ rằng Lâm Lộc chẳng nhưng không đi, ngược lại hô to lên.
“Ninh tiên sinh, đập bình nước của hắn! Hắn chết khát, một ngụm nước cũng không cho hắn uống, hắn chết khát!”
“Kêu em chạy em còn còn lề mề cái gì! Chạy nhanh đi!”
“Hắn duỗi tay phải ra là sẽ lấy được bình nước, nhưng đừng cho hắn cơ hội! Không thể để cho hắn đứng dậy — Ninh tiên sinh tay anh bị trói chặt, anh không nổ súng được! Hắn cầm súng anh cũng sẽ không có cách giết hắn, anh ngàn vạn lần đừng cho hắn cơ hội….”
“Em câm miệng cho tôi! Chạy nhanh lên! Thuyền ở bên bờ biển…Mau lăn đi!”
Quả thực Ninh Trí Viễn tức đến muốn nổ phổi.
Đúng là hắn không thể hoạt động tay được, cướp được súng cũng vô dụng.
Nhưng hai người vật lộn kịch liệt, tên lính đánh thuê đang tức giận.
Căn bản không nghĩ tới điều này, hắn hoàn toàn hành động dựa vào bản năng chuyên nghiệp, đó chính là tuyệt đối không thể bỏ vũ khí trong tay xuống!
Nguyên nhân là vì cái này Ninh Trí Viễn mới có thể tạm thời đối mặt với hắn, kéo dài thời gian cho Lâm Lộc chạy trốn.
Kết quả lại ngược lại, chẳng những không nhanh chạy đi, còn nhắc nhở hắn? Rốt cuộc là cậu đứng ở bên kia! Cậu muốn đùa chết hắn sao?!
Quả nhiên tên lính đánh thuê điên cuồng cười to, đột nhiên buông tay đi về phía trước! Hắn bỏ vũ khí, càng không đấu với Ninh Trí Viễn, liều mạng nhặt chai nước lên!
“Quả nhiên các người muốn hại chết ta! Ha ha ha, ta càng không trúng kế! Nước là của ta, đều là của một mình ta….”
Ngẩng cổ, hắn uống một hơi cạn sạch! Cái này cũng chưa tính, thế nhưng hắn lật bình lại liếm ở đáy bình dơ bẩn, phía dưới đều là muối và đất.
Dường như hắn không có cảm giác, vươn đầu lưỡi liếm rất cẩn thận.
Là một cơ hội!
Tuy rằng không biết vì sao Lâm Lộc nói đừng để hắn lấy được bình nước, nhưng rốt cuộc hắn buông súng ra.
Đúng là mình không có cách nào nhắm chuẩn súng, nhưng cướp súng để tên lính đánh thuê không bắn được, không phải là có thể mở một được lui cho Lâm Lộc sao?
Hắn nhào tới, nghiêng mình vươn tay từ sau lưng, miễn cưỡng nhặt khẩu súng kia lên nhét vào bên eo.
Nhưng đột nhiên tên lính đánh thuê kia rống lên một tiếng, nhào về phía hắn.
“Ngươi bỏ thêm cái gì! Ngươi muốn hại chết ta…..Ta muốn ngươi chôn cùng!”
Sao lại thế này? Ninh Trí Viễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó khăn né tránh.
Ai ngờ đến, thế nhưng tên lính đánh thuê kia rút một con dao găm bén nhọn từ bên hông ra, đâm về phía Ninh Trí Viễn.
“Chết tiệt….”
Ninh Trí Viễn nhìn thời cơ cong eo về phía sau, chân đá lên trước ngực tên lính đánh thuê, đá hắn bay ra ngoài.
Dường như là đồng thời, ánh sáng kim loại chợt lóe lên! con dao găm kia đã đâm tới chân Ninh Trí Viễn, một đường máu tinh tế lập tức chảy xuống.
Xém một chút nữa là đâm đến động mạch chủ…..!
Mồ hôi lạnh trên đầu Ninh Trí Viễn chảy xuống.
Lần này chỉ là lệch một chút, chỉ sợ thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng hắn bị trói, còn bị thương.
May mắn tránh thoát một lần, vậy còn lần thứ hai, thứ ba thì sao?
Ánh mắt đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Lộc.
Cậu đã chạy đi chưa?
Mắt thấy tên lính đánh thuê lại muốn giơ dao lên, đâm về phía Ninh Trí Viễn.
Tim hắn căng thẳng, lăn trên mặt đất một vòng tránh được.
Ai ngờ Lâm Lộc đột nhiên vòng từ sau vách đá đối diện tới đây — Thì ra hắn và tên lính đánh thuê vật lộn lâu như vậy nhưng cậu vẫn chưa đổi chỗ khác? Đến nông nỗi này, thế nhưng cậu còn ở chỗ cũ!
Ninh Trí Viễn thiếu chút nữa nôn một ngụm máu ra, thật muốn chửi ầm lên.
Lại là một lần tấn công khác, sườn eo của Ninh Trí Viễn lại có một vết thương mới.
Rất kỳ lạ, vì sao tên lính đánh thuê cong tay chống bụng, trên mặt lại lộ ra thần sắc đau khổ như vậy? Dường như động tác của hắn cũng không linh hoạt như vừa rồi….!
Đúng lúc này, đột nhiên Ninh Trí Viễn nhìn thấy Lâm Lộc ló đầu ra, còn giơ súng lên —
Vốn dĩ quay cuồng né tránh lưỡi dao.
Trước khi dừng lại, Ninh Trí Viễn đạp lên vai hắn rồi trở về vị trí ban đầu.
Tuy rằng tên lính đánh thuê kia đã điên lên, thế nhưng cũng đã luyện qua, thương pháp kia cũng không lệch lạc quá lớn.
Ninh Trí Viễn lại liều mạng tay chân bị thương, tận lực bảo vệ chỗ yếu cũng có thể kéo dài thời gian.
Nhưng Tiểu Lộc là người mới làm quen với súng! Thật ra cậu tốt bụng muốn giúp một tay.
Nhưng nhìn vị trí của họng súng, nếu thật sự bóp cò, chỉ sợ tên lính đánh thuê sẽ không có việc gì, trúng đầu hắn thật sự sẽ chết mất!
Pằng!
Quả nhiên, tiếng súng bên vách đá kia vang lên, Ninh Trí Viễn cảm giác được da đầu mình nóng rực.
Đây là lần đầu tiên hắn cách tử thần gần như vậy, sau lưng là một tầng mồ hôi lạnh.
Tệ nhất chính là một phát súng này vang lên khiến tên lính đánh thuê đối diện chú ý.
Bỗng nhiên hắn xoay người, vứt bỏ dao đi, nhặt một khẩu súng khác từ thi thể của tên quan chấp hành.
Họng súng nhắm ngay vào Lâm Lộc.
“Nguy hiểm!”
Ninh Trí Viễn gấp đến độ giọng cũng nghẹn lại.
“Trốn đi!”
Nhưng Lâm Lộc chẳng những không trốn, thế nhưng còn bắn phát đạn thứ hai! Dưới lực phản chấn lớn, thân thể cậu lung lay, Ninh Trí Viễn nhìn họng súng cũng biết viên đạn cách xa vạn dặm, một súng này căn bản không có khả năng bắn trúng!
“Kêu em trốn đi — Hắn muốn qua đó!”
Tên lính đánh thuê thật sự tức giận chạy qua, vừa chạy vừa bắn.
Trên vách đá xuất hiện các lỗ bắn nham nhở, lỗ đạn cách chỗ Lâm Lộc ẩn thân không xa!
Ninh Trí Viễn giãy giụa kịch liệt, hắn chỉ hận vì sao sợi dây thừng trên người lại siết chặt như vậy, nếu là có thể, hắn tình nguyện bẻ gãy cánh tay đổi lấy tự do hành động! Thế nhưng Lâm Lộc lại ló đầu ra, dường như muốn bắn phát súng thứ ba!
“Tránh ra! Rốt cuộc em đang đợi cái gì!”
Nhưng mà Lâm Lộc không trốn.
Ngược lại tên lính đánh thuê lại lảo đảo một bước, quỳ xuống mặt đất.
Hắn lung lay, một ngụm máu màu đen từ trong miệng hắn phun ra, chảy xuống róc rách mang theo một mùi hôi kỳ dị.
Rầm một tiếng, thân hình to lớn của hắn ngã ở trên mặt đất.
Nếu không phải Ninh Trí Viễn né nhanh, chỉ sợ sẽ ngã trúng người hắn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Ninh Trí Viễn đối diện với vẻ mặt của người chết như vậy.
Hắn nhìn nhìn Lâm Lộc, lại nhìn nhìn hai lỗ đạn phía sau mình — Hắn lấy tôn nghiêm của đàn ông ra đảm bảo rằng hai phát súng kia Lâm Lộc tuyệt đối không bắn trúng.
Cho nên, này mẹ nó rốt cuộc là chuyện như thế nào?!
Tên lính đánh thuê ngã xuống, nện ở trên mặt đất.
Ban đầu, thân thể hắn còn run rẩy mọt chút, sau đó lại không hề nhúc nhích nữa.
Chỉ có chảy máu đen không ngừng, vũng máu lan tràn bốn phía càng ngày càng lớn.
“Hô……!Hô……”
Sóng sót sau tai nạn, hô hấp của Ninh Trí Viễn cũng đứt quãng.
Hắn nhìn chằm chằm tên lính đánh thuê kia, sau đó kêu tên Lâm Lộc.
“Tiểu Lộc, sao lại thế này? Rõ ràng em không bắn trúng hắn….”
Không có hồi âm.
Chỉ có tiếng mắng nhỏ và tiếng thở thoi thóp của tên lính đánh thuê trên mặt đất,
Khẩu súng bên người hắn còn có khói thuốc súng bay lên.
Ninh trí Viễn nhìn chằm chằm khẩu súng kia, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, đồng tử trợn to, ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Hắn khàn cả giọng hô lên một tiếng.
“Tiểu Lộc!”
Một bên kêu, một bên Ninh Trí Viễn dùng sức giãy giụa, Nhưng tay hắn bị trói chặt, bỗng nhiên đứng dậy rồi lại ngã trở lại mặt đất.
Hắn vặn vẹo như một con sâu, cho dù dây thừng có cọ sát vào người để lại những vết hằn đỏ thẫm.
Hoàn toàn bất chấp, bò về phía phiến đá mà Lâm Lộc thò đầu ra lần cuối.
“Tiểu Lộc! Trả lời tôi! Em ở đâu, có phải em bị thương hay không?! Cầu xin em, trả lời tôi một tiếng! Tiểu Lộc!”.