Đọc truyện Sát Thủ Cung Phi – Chương 7: Tẩu thoát… Ngươi còn định giả bộ bao lâu?
Ta thiếp đi lúc nào không hay, đến khi tỉnh sắc trời đã sáng
rõ, một vài cung nữ tiến vào giúp ta sửa soạn, lại thay bộ giá y đỏ tươi, chuẩn
bị lên đường.
Sự việc hôm qua cùng với cô gái kia vẫn quanh quẩn ta, không thể nào gạt đi được.
Cô gái ấy đối với ta mà nói, rõ ràng là không hề quen biết nhưng tại sao lại có
cảm giác như vô cùng thân thuộc?
Đã rời khỏi lãnh thổ Vân quốc, hoang mạc phía bắc Trường quốc trải rộng kín tầm
mắt, gió nổi mang theo cát vàng cuồn cuộn, cây cỏ thưa thớt, xa xa chỉ là cây cổ
thụ.
Hết ngày hôm nay, ta sẽ đặt chân tới Ngạo quốc, kế hoạch tẩu thoát đã được chuẩn
bị sẵn hết thảy chỉ còn chờ vào nhã hứng của lão thiên a!
Một ngày nặng nhọc lại kết thúc, đêm nay, phải nghỉ tại sa mạc này.
Quân tháp tùng đều bỏ thú rừng nướng, hoa quả đã mang từ trong thành ra ăn, đốt
một đống lửa lớn, lại gấp rút dựng trại nghỉ ngơi.
Ta ngồi lặng lẽ quan sát số quân sĩ bên ngoài, toàn bộ đều là quân tinh nhuệ của
hoàng gia, muốn tẩu thoát, cũng không dễ dàng.
Một trận gió lớn thổi tới, ngọn lửa cũng bị tạt về một phía, cùng với đó là tiếng
náo loạn của đoàn tuỳ tùng. Ta vén rèm đi ra xem tình hình, với đội quân được
rèn luyện của Ngạo quốc, hẳn là sẽ không náo loạn chỉ vì một trận gió to a.
Đúng như ta nghĩ, ở ngoài là năm hắc y đang đấu quyết liệt với quân lính. Không
khó để nhận thức năm người này đều là cao thủ, dù chênh lệch về số lượng lớn,
nhưng đã từng bước hạ gục quân của Lưu Hạ Kì.
Nhưng vẫn là dù có cao thủ đến đâu đi chăng nữa cũng không tránh nổi đuối sức
khi bị liên tiếp tấn công từ nhiều phía.
Có điều, đạo pháp họ dùng phụ thân đã từng chỉ ta , đó là kiếm pháp của Ngạo quốc.
Từ đường kiếm điêu luyện, sắc bén chứng tỏ họ đã vất vả cỡ nào để tập luyện. Chỉ
tiếc a, vẫn là không toát lên phong thái của người Ngạo quốc! Chỉ cần là người
thạo võ công sẽ đều nhìn ra, đó là người của Vân quốc.
Náo loạn một hồi, ta không hiểu sao Thiên Vũ lại làm vậy, chuẩn bị quay trở vào
thì cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đằng sau, một tên lính Ngạo quốc cúi
người, đưa tay chỉ vào trại của ta làm động tác mời:
” Quận chúa, bên ngoài đang hỗn loạn rất nguy hiểm, xin người vào trong
nghỉ ngơi.”
Miệng nhoẻn một nụ cười nhẹ, ta đưa tay vén rèm bước vào trong. Giờ thì ta đã
hiểu nguyên nhân xuất hiện mấy hắc nhân ngoài kia. Thực ra cũng chỉ hòng gây
náo loạn, trà trộn vào quân Ngạo quốc.
Lấy ra mảnh giấy nhỏ tên binh sĩ lén đưa ta vừa nãy, ta đọc nhanh rồi đưa vào nến
đốt ngay lập tức, đề hòng kẻ khác nhìn thấy. Xong xuôi, liền yên tâm đi nghỉ.
Ngày mai, giờ ngọ một khắc đầu dãy phòng phía đông…
—————————————————Kinh thành Trường quốc—————————————————–
Theo đúng hành trình đã định, hôm nay sẽ tiến vào hoàng thành của Trường quốc
theo thông lệ xin dấu qua ải.
Ta tò mò vén chuỗi ngọc linh lung đỏ đang va leng keng ở kiệu lên, nhìn phố phường
nơi kinh đô Trường quốc.
Vì đều là các nước láng giềng nên nền văn hoá của họ có nét giống với Vân quốc.
Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ có hoa văn độc đáo, người người buôn bán
tấp nập, khung cảnh nhộn nhịp.
Ta có cảm giác mọi người nơi đây đều vui vẻ náo nhiệt hơn ngày thường, không biết
có hay không là Trường quốc có lễ hội nào đó. Liền quay sang hỏi cung nữ bên cạnh:
” Nơi này thật là náo nhiệt a, ngươi nói có phải sắp có lễ hội gì đó?”
Cung nữ đó thấy ta nói thì ngẩng đầu lên nhìn ta với ánh mắt kì lạ, hồi lâu như
xác định được ta hỏi nàng, mới cất giọng đầy ôn nhu:
” Là Tết Nguyên Tiêu, Quận chúa, Vân quốc cũng có tổ chức a?”
Ta ngạc nhiên nhìn vào cung nữ bên cạnh, nàng có tư sắc bình thường không hề nổi
trội nhưng riêng đôi mắt nâu lại toát lên vẻ dụ hoặc tao mị tận xương. Điều khiến
ta ngạc nhiên là giọng nói của nàng, giọng nói ngọt ngào, nghe lại nũng nịu như
chim yến dễ làm cho người ta có hảo cảm.
Dưới làn váy đơn giản của cung nữ, thân hình uyển chuyển, tà váy rộng không dấu
được thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt, tay trắng nõn gần như trong suốt dưới tay áo.Từ
khi nhìn thấy nàng, ta đã rõ nàng hoàn toàn không phải là một cung nữ tầm thường.
Bàn tay nàng không có đến một vết chai sần, khuôn mặt dù có phần ngăm đen nhưng
toàn thân lại trắng noãn đến kì lạ. Tới thập phần chắc chắn là đã dịch dung.
Bất quá, người này thuật dịch dung còn quá kém đi, một người như ta cũng có thể
nhận ra. Nhưng nàng lại gợi ta nhớ tới cái nữ tử tuyệt mĩ trong rừng trúc kia.
Ta cảm nhận được trên người cung nữ này cùng nữ tử kia toát lên sự kiều mị rất
giồng nhau.
Không thể nhìn nàng lâu sinh ra nghi ngờ, ta chỉ khẽ gật đầu với nàng, rồi lại
đưa mắt nhìn phố phường Trường quốc.
Tết Nguyên Tiêu…
Nếu không buột miệng hỏi nàng, có lẽ ta cũng quên mất ngày mai đã là Tết Nguyên
Tiêu.
Ngày ta còn là một cái nha đầu trong Lã phủ, thường hay trốn nương ra ngoài đi
chơi với Thiên Bình huynh. Ta còn nhớ rõ những con phố sáng rực đèn lồng đỏ, khắp
đường bày bán thật nhiều đồ chơi, thức ăn, son phấn của nữ tử. Tiếng cười
nói,giao bán vang khắp con phố, khunh cảnh nhộn nhịp vui tươi.
Hết thảy chỉ còn là kí ức.
———————————————————————————————————–
Hoàng cung của Trường Quốc không hoa lệ bằng Vân quốc nhưng lại có vẻ cổ kính
mà uy nghiêm, thiếu đi bảy phần khí phách lại thêm ba phần an tĩnh.
Chủ nhân của nó cũng là người tính khí hoà nhã, không có tham vọng. Lão hoàng đế
đã bạc nửa đầu thân vận hoàng bào với khuôn mặt hiền từ vui vẻ tiếp đón ta cùng
Lưu Hạ Kì.
Bên cạnh là Dạ Tiến Lưu thái tử ôn nhu, phong thái như thần tiên không hề coi bất
cứ vinh lợi trong mắt, một kẻ không gây nguy hiểm cho bất cứ vương quốc nào. Có
lẽ vì có chủ nhân như vậy nên Trường quốc lâu nay vẫn giữ được sự trung lập
trong chiến tranh, lại có mối giao hảo với các nước rất tốt.
Sở dĩ không một nước nào động tới Trường quốc cũng là vì nước này rất giàu mạnh,
được ví như thần tài trong các cường quốc. Dân chúng hàng ngàn năm cũng là sống
trong cảnh yên bình, đối với các nước khác cũng là nước sông không phạm nước giếng,
ngươi không động tới ta, ta cũng không khi dễ ngươi.
Sau khi nói vài lời giao hảo khách khí, Dạ Tiến Lưu cũng tiễn chúng ta ra khỏi
hoàng cung.
Khi vào một khách điếm tại kinh thành của Ngạo quốc nghỉ ngơi, ta đặc biệt muốn
ở tại căn phòng cuối của dãy nhà phía nam, gần dãy nhà đã giao hẹn trước.
Tên thái giám đi theo nhìn ta đầy vẻ khó xử, hồi lâu mới mở lời:
” Quận chúa a, căn phòng cuối của dãy vốn là không thể sánh bằng các căn
phòng ở khu chính giữa, làm như vậy, thái tử điện hạ trách tội, nô tài thật là
khó xử a.”
Ta trưng ra khuôn mặt ngại ngùng, đút cho tiểu thái giám kia chút bạc, dùng giọng
điệu hoang mang mà nói:
” Mạc công công, ông xem bản cung còn chưa có thành thân với điện hạ, liền
cảm thấy có chút xấu hổ.”
Thấy ta đỏ mặt, lại được chút bạc, lão cũng không khuyên nữa:
” Nếu quận chúa muốn vậy, nô tài sẽ sai người trang hoàng lại căn phòng
đó.”
” Ân.” Ta khẽ đáp, đi về phía phòng mình, đợi tới giờ tẩu thoát.
Thiên Bình bây giờ hẳn là đã ở trong này đi.
Dùng thiện dưới lầu xong thì cũng vừa lúc tới giờ đã định, ta sai đám cung nữ
lui xuống, một mình đi dạo để ” tiêu thực”.
Đường tới dãy nhà phía đông phải đi qua một khu biệt viện vắng vẻ, không hiểu
sao ta cảm thấy đầy bất an.
Bước vào căn phong đầu tiên của dãy nhà, ta liền cảm giác được hơi thở của con
người. Một lát sau, Thiên huynh trong bộ hắc y bước ra từ góc phòng, cẩn thận
quan sát xung quanh, cất tiếng hỏi:
” Không có ai đi theo muội chứ?”
Ta gật đầu chắc chắn:
” Muội đã quan sát rất cẩn thận, không hề có ai.”
Thiên Bình lấy trong tay áo ra bộ quần áo thường dân, đưa cho ta:
” Mau mặc cái này vào, chúng ta mau chóng rời khỏi.”
Ta vội vàng theo Thiên huynh ra khỏi khách điếm, lúc bay qua nóc khu nhà phía
nam của Lưu Hạ Kì, có nghe được âm thanh xung đột đổ vỡ, hẳn là dựng màn kịch
cướp ngày đi!
Chúng ta đi được cánh khách điếm một đoạn khá xa, liền đổi đi bộ dưới đường, vừa
đi, Thiên Bình vừa tiếp tục nói:
” Đã cho người chuẩn bị ngựa ở cổng thành, chúng ta sẽ lập tức quay về Vân
quốc, tránh đêm dài lắm mộng.”
Ta cũng khẩn trương trong lòng. Tuy lần này kế hoạch có vẻ chót lọt nhưng ta
luôn có cảm giác tên Lưu Hạ Kì này chẳng phải kẻ đơn giản mặc kệ chúng ta làm vậy.
Quả nhiên, khi gần tới cửa thành, một tên mặc y phục rách nát chạy về hướng chúng
ta, va vào Thiên Bình rất mạnh rồi biến mất sau một ngã rẽ nhỏ.
Thiên Bình bỏ tờ giấy trong tay ra đọc, mặt Thiên Bình đại biến, quay sang ta gấp
gáp:
Chi Ảnh đã bị Lưu Hạ Kì khống chế, ta phải quay lại hỗ trợ họ, muội hãy từ rời
đi trước.”
Ta định đề nghị quay lại cũng giúp họ, nhưng lại ngại khuôn mặt mình lúc này dễ
bị lộ, vội gật đầu đáp ứng:
” Huynh mau quay lại, muội tự lo được.”
Nhìn thoáng qua ta một chút, Thiên huynh rời đi. Ta cũng không chậm trễ, vội bước
về phía cổng thảnh, lòng thoáng một hồi bất an.
Sau khi đã tìm thấy ngựa đã chuẩn bị sẵn, lập tức lên ngựa rời khỏi.
Đi được một đoạn, chợt nghe có tiếng vó ngựa phía sau, ta lại thấy trong long
nôn nóng khó tả, theo bản năng thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Tiếng ngựa ngày càng gần, chỉ một lát sau đã đuổi kịp, nam nhân phóng ngựa
ngang hàng với ta, khuôn mặt yêu mị lộ ra lo lắng:
” Quận chúa, tại sao người lại ở đây? Ta đã phái người đi tìm khắp nơi.”
Ta nhìn khuôn mặt Hạ Kì đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng âm thầm thở dài, vẫn
là không thể thoát. Nhanh chóng giả ngây người đôi chút, sau đó bày ra vẻ mặt sợ
hãi cực điểm:
” Thái tử điện hạ, đúng là điện hạ rồi, ta sợ.
Lưu Hạ Kì liền kéo ta từ con ngựa đang cưỡi sang con ngựa của hắn, tay xiết chặt
eo ta, quay ngựa trở về phía cổng thành. Hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai ta:
” Có gì quay lại rồi nói, ở tại nơi này rất nguy hiểm.”
Ta liền cắn răng gật đầu, trong đầu vạch ra cách nói dối hắn.
Sau khi trở về khách điếm, thị vệ của Hạ Kì liền hàng loạt quỳ xuống, nhận tội:
” Thái tử điện hạ, là chúng thần vô năng, đã để thích khách tẩu thoát, xin
điện hạ xử phạt.”
Khuôn mặ Hạ Kì điềm nhiên vẫn như bình thường, không hề tức giận, như thể hắn
đã biết trước mọi chuyện, giọng nói uy quyền vang lên:
” Tội thất trách quay trở về Ngạo quốc sẽ xử phạt. Lập tức bố trí quân
canh phòng cẩn thận, không được sai sót.”
Tất cả đám thị vệ đều dập đầu tạ ơn, rồi y lệnh mà làm.
Ta cũng nói cho Lưu Hạ Kì về việc mình ở ngoài thành. Đương nhiên câu chuyện sẽ
trở thành ta bị bọn thích khách bắt đi, định đưa ta đi giam giữ thì ta lợi dụng
lúc tên canh giữ không lưu ý liền dùng gậy gỗ đập hắn hôn mê, lấy ngựa mà chạy
trốn.
Lưu Hạ Kì tuy ngồi nghe ta nói nhưng lại không có vẻ gì là chú ý cả, đôi mắt hắn
chỉ thuỷ chung nhìn ra phía cửa sổ, đợi ta kể lể xong, con ngươi khôi phục lại
ánh nhìn sắc bén, nhìn như xoáy vào mắt ta:
” Ngươi còn định giả bộ bao lâu?”
Rồi bước ra khỏi phòng ta.
Khuôn mặt ta vẫn đang trong trạng thái bị đông cứng.
Hắn vừa nói gì? Không giọi là quận chúa, lại còn câu nói đó nữa. Ngươi còn định
giả bộ bao lâu?
Ta vô thức mở cửa định chạy theo hỏi hắn, lại thấy hai tên thị vệ đứng
ở cửa ngăn lại:
” Quận chúa, thái tử điện hạ lo cho an nguy của người nên lệnh cho chúng
thần bảo vệ người, xin Quận chúa quay trở lại phòng, ở ngoài không được an
toàn.”
Bảo vệ? Là giám sát thì đúng hơn. Ta có thể dễ dàng giải quyết hai tên thị vệ
này nhưng lại sợ kinh động đến hắn, lấy lại bình tĩnh, ra quay vào trong, uống
một ngụm trà nhỏ.
Lưu Hạ Kì, không phải hắn đã biết ta là giả mạo Ngọc Liên chứ?