Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân

Chương 3: Gặp Lại


Đọc truyện Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân – Chương 3: Gặp Lại


Bạn gái đầu tiên của kim chủ đã phản bội anh ta vì tiền.

Nghe nói gia đình kim chủ không ưng ý người phụ nữ kia.

Vì cô ta mà kim chủ từ bỏ hết tài sản, bỏ nhà ra đi.

Kết quả người phụ nữ kia thấy kim chủ không có tiền, không thể vơ vét được cái gì liền cặp kè với một đại ca xã hội đen.

| Tôi hỏi kim chủ về sau người phụ nữ kia ra sao.

Anh ta nói rằng người phụ nữ kia | hít ma túy, tâm thần rối loạn rồi bị chơi chết.

Tôi nghe mà sợ hãi, cũng ghi nhớ kim chủ để ý nhất là sự chung thủy của người phụ nữ.
“Ừm, tổ chức sinh nhật nên đi cùng với mấy chị em” “Còn gì nữa? Không gặp ai khác à?”
Lời của anh ta đầy ẩn ý, lòng tôi chợt hoảng, nhưng không dám thể hiện ra.

Tôi nói: “Không có, sao anh lại hỏi như vậy?”
Anh ta khẽ nói: “Không có gì.

Chỉ là có một tên tội phạm theo dõi đã lâu, lẩn trốn vào hội sở đó chưa bắt được, nên hỏi vậy”.

Tôi khẽ đáp một tiếng, trong lòng lại nổi cơn sóng lớn.
Tôi không ngờ người mà tôi thả đi hôm đó lại là tên tội phạm mà kim chủ theo dõi đã lâu.

Tôi vô cùng ân hận nhưng không dám thể hiện điều gì.

Tôi thầm nhỏ nhất định phải che giấu chuyện này, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được.

Anh ta bế tôi vào phòng tắm.

Sau khi tẩy rửa những dính dớp trên người lại bế tôi lên giường làm mấy lần nữa.


Anh ta nói đùa rằng muốn giao cho tôi “đống con cháu” đã tích tụ cả một tuần.

Tôi bật cười, nhưng không vạch trần.

Vợ anh ta là một người rất có khí chất.

Làm gì có người đàn ông bình thường nào có thể cưỡng lại được khi nằm cùng người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp chứ? Nhưng nếu anh ta thích dỗ dành tôi như vậy thì cũng hay, ít ra điều này chứng tỏ tôi có địa vị trong lòng anh ta.

Chúng tôi mây mưa cả một đêm.

Khi cả hai đã mệt rã rời.

anh ta cầm là có một buổi tiệc từ thiện, muốn tôi tham dự cùng anh ta.

| Tôi hoàn toàn sửng sốt.

Ngày hôm sau liền hỏi Tiêu Dao chuyện này.

Cô ấy bảo kim chủ đã động lòng với tôi rồi.

Cô ấy còn bảo tôi bắt lấy cơ hội này, thể hiện cho tốt.

Cõi lòng tôi bỗng nổi lên sự ngọt ngào.

Tôi nghe theo lời của Tiêu Dao, mặc một bộ sườn xám xứ Thanh Hoa, phô diễn đường cong nóng bỏng của cơ thể.

Vừa đi vào hội trường, tôi liền cảm nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía tôi, nơi người ta nhìn vào nhiều nhất chính là vòng ba.

Trước kia tôi từng tập gym, tập ra một cặp mông quả đào vô cùng quyến rũ.

| Kim chủ ôm tôi vừa đi vào đại sảnh, vừa bóp mạnh mông tôi một cái, “Em đến đây để quyến rũ người ta hả?”
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của anh ta.


Tôi bèn mỉm cười,
nói: “Đúng thế”
“Nếu một ngày nào đó để tôi biết em tằng tịu với thằng khác, tôi sẽ bắn chết em.

Em chỉ có thể bị tôi làm thôi!” Anh ta thì thầm bên tai tôi, bàn tay siết chặt lấy eo tôi.

Đàn ông dùng thực lực để gây dựng sự nghiệp, dùng phụ nữ để chứng tỏ thể diện.

Người ta nói muốn biết người đàn ông là hạng người gì thì cứ nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta là được.

Tôi làm anh ta nở mày nở mặt, nên đương nhiên anh ta rất vui vẻ.

Nhưng mặt khác, anh ta cũng là một người đàn ông có tính chiếm hữu sâu đậm, người đàn bà của anh ta không được phép rơi vào tay người nào khác.

Anh ta bưng một ly sâm panh cho tôi, giới thiệu tôi với những người trong giới.

Khi chúng tôi đang trò chuyện sôi nổi, bỗng nhiên có một gã người Địa Trung Hải mặc bộ vest màu xám đi đến, “Cục trưởng Chu, sau bữa cơm ở Biên Kỳ, tôi vẫn luôn muốn gặp được ngài, nhưng mãi chẳng có cơ hội, không ngờ lại gặp được ngài ở đây”.

| Kim chủ không mấy mặn mà với gã kia lắm, anh ta chỉ hàn huyên vài câu rồi định.

đi chỗ khác, nhưng không ngờ gã đàn ông kia không biết điều, lại chuyển chủ đề sang người tôi.

“Ấy, chắc đây là Mợ Chu nhỉ.

Nhìn khác xa lúc cử hành hôn lễ, cục trưởng Chu đúng là khéo nuôi, Mợ Chu bây giờ càng ngày càng trẻ ra.”
Vẻ mặt tôi cứng ngắc, gã đàn ông kia cố ý.

Phần lớn người tham dự buổi tiệc này đều là những người thành đạt, rất ít người dẫn vợ theo, đa số đều dẫn theo nhân tình.

Có thể lăn lộn trên thương trường lâu như vậy đều là những người hiểu biết, chẳng có ai lại nói toạc ra như vậy.


Tiếng của gã đàn ông không nhỏ, gã vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nghe thấy hết.

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, tò mò có, đánh giá có, cũng có không ít người muốn nhìn thấy cảnh tôi mất mặt…!
Kim chủ không chỉ bao nuôi một mình tôi.

Vợ của anh ta không thể không biết, chỉ là không muốn ra tay xử lí mà thôi.

Dù có đuổi được một người thì sẽ có người thứ hai.

Trong cái xã hội này, người sẵn lòng làm người thứ ba nhiều như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến cô ta, thì cô ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng tôi nhất quyết không thể thừa nhận, nếu mà truyền đến tai vợ cả, thì tôi cũng tự đào hố cho mình đi là vừa.

Nhưng nếu tôi phủ nhận thì cũng đồng nghĩa thừa nhận mình là người thứ ba, là ả phụ nữ vì tiền mà vứt hết thể diện.

Chuyện như vậy có khác gì đứng trước mặt người ta mà và đốm đốp vào mặt mình.

Đương lúc tôi trừng mắt lườm gã đàn ông kia, tức giận siết chặt tay lại, kim chủ bỗng nắm lấy tay tôi.

| “Cơm có thể ăn linh tinh, nhưng lời thì không được nói bậy.

Nếu Tổng giám đốc Tiết không biết đạo lí này thì hôm khác đến cục tôi sẽ dạy cho anh”.

| Tiếng của anh ta không to, nhưng lại đầy lạnh lùng.

Tôi chấn động, sửng sốt ngẩng đầu nhìn góc mặt cương nghị nhuốm vẻ lạnh lẽo của kim chủ.

Ở bên anh ta lâu như vậy, tôi rất ít khi nhìn thấy anh ta nổi giận vì chuyện gì.

Lần này vì tôi mà anh ta làm gã đàn ông kia mất mặt trước bao người.

Tôi không thể nào hình dung tâm trạng lúc đó của mình.

Nhưng ở khoảnh khắc đó, nhìn nửa bên mặt của anh ta, tôi bỗng cảm thấy giữa chúng tôi không phải quan hệ kim chủ và nhân tình, càng không phải loại giao dịch thể xác kia.

Anh ta chỉ là người đàn ông của tôi, anh ta đang che chở tôi..


Trong lúc tôi đang lúng túng, thì một giọng đàn ông cắt ngang dòng suy tư của tôi.

“Tôi đang đoán chuyện gì khiến cục trưởng Chu của chúng ta tức giận như vậy, hóa ra là vì một người phụ nữ?”
Anh ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào.

Tôi cũng nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng dưới ánh đèn thủy tinh cách đó không xa.

| Không ít người xung quanh gọi anh ta là “Cậu ba Lục”.

Ánh đèn rực rỡ hắt xuống khiến bóng dáng anh ta trở nên sáng chói, vô cùng cao quý.

Tôi tò mò đánh giá người đàn ông được bao người vây quanh kia.

Dù không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, nhưng chỉ một câu nói đã toát ra cảm giác lấn át người khác.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết anh ta không phải nhân vật tầm thường.

Đến khi anh ta đến gần, giao chiến bằng ánh mắt với kim chủ, cả người tôi lập tức chấn động.

Tôi không thể ngờ được anh ta lại chính là tội phạm chạy trốn ngày hôm ấy, hơn nữa còn ngang nhiên xuất hiện ở nơi này!
Tôi cúi gằm mặt, né tránh ánh mắt thẳng thừng của anh ta.

Tôi cá là anh ta nhất định đã nhận ra tôi.

“Nhìn kỹ mới biết quả nhiên là báu vật.

Có điều..” Anh ta thoáng ngập ngừng.

Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét trên người tôi, khiến tim tôi đập chậm nửa nhịp.

“Có phải tôi đã từng gặp cô?”
“Không phải” Tôi phủ nhận không chút do dự, “E rằng Cậu ba nhận nhầm cô em nào đó thành tội rồi”.

“Không thể nào, tôi sẽ không nhận nhầm được” Mặt tôi lập tức cứng đờ.

– ———————-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.