Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 19
Chương 19: Người lấy đi quá khứ.
– Nào nào, dậy mau mọi người. Đi sớm về sớm nào.
Tiếng chị Hoa hối mọi người chuẩn bị nhanh để kịp đi chơi Vinpearl đến tối rồi bắt xe về Sài Gòn. Suốt khoảng thời gian một tuần ở nơi đây. Nó và em cũng đã có nhiều kỷ niệm bên nhau. Nào là những trò chơi trong Nha Trang Center, nào là những đêm dạo quanh phố với những cái ôm trao cho nhau thật ấm áp. Hay những nụ hôn vội vàng mà đong đầy tình cảm của cả hai.
Chiếc cáp treo lơ lửng trên bầu trời. Từ nơi đây, nó có thể nhìn bao quát toàn bộ con đường Trần Phú. Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, dưới là những cơn sóng trắng nhấp nhô trên mảnh lụa xanh nhạt đang uốn lượn trên bãi cát vàng đang nheo nhóc những người đi tắm biển. Trước mặt nó, chị Hoa cùng bé Linh, em cười đùa vui vẻ. Nó đưa tay tựa cửa mà lặng nhìn những cảnh sắc trước mắt. Một chút gì đó buồn, một chút gì đó vui. Lạ lẫm.
Ngoài kia khung cửa ca – bin đang chiếu rọi những tia nắng vàng tinh nghịch, trong lòng nó cũng biết đây là ngày cuối cùng ở nơi đây. Khi ngày hôm nay kết thúc thì nó lại sẽ trở về với cuộc sống hằng ngày, cuộc sống xô bồ ở Sài Gòn. Lại sẽ là những tiếng cười rộn rã trong một tiệm hoa – bánh nhỏ ở lòng phố Sài Gòn. Đôi khi những dòng suy nghĩ cô đơn của nó cứ ùa về, nó giờ đã khác, bây giờ đã có mọi người bên cạnh cũng phải chăm sóc cho bé Linh và phải yêu em chứ nó không còn là một thằng sinh viên nghèo bơ vơ trong một căn gác nhỏ ở một góc Sài Gòn, và cũng không phải là một thằng bất cần đời với cuộc sống này.
Những dòng suy nghĩ linh tinh cứ nhảy lung tung trong tâm trí nó để rồi khi chiếc cáp treo dừng lại lúc nào cũng không hay. Em lay nhẹ vai nó rồi cùng nhau ra ngoài. Cả nhóm đùa nghịch ở nơi trò chơi, cùng nhau chia phe ra mà chơi banh bàn, rồi xem bé Linh và em cùng đọ súng giết quái vật. Chơi game miệt mài thì cả nhóm lại đi về phía khu mua sắm trong sự thích thú của chị Hoa và em, chỉ riêng nó thở dài mà xách những món đồ mà chị Hoa cùng em mua. Đến trưa cả nhóm kéo nhau vào phố ẩm thực mà thưởng thức những món ngon, nó đặc biệt thích thú với món bò nướng sa tế, thật sự nó rất ngon. Vị ngon dai của thịt bò thấm gia vị được nướng lên vừa phải, ăn vào có thể cảm nhận được độ mềm, độ dai của thịt bò, độ cay của sa tế cùng những gia vị khách. Nơi đây như một buổi búp phê ngoài trời vậy, có điều là phải trả hơi nhiều tiền thôi.
Tiếp đến cuộc hành trình của cả nhóm là thủy cung, nó nghe nói nơi đây gồm 200 loài sinh vật biển khác nhau.
– Đi trong nơi đây giống như đang đi dưới đại dương vậy. – Bé Linh thích thú.
– Cá mập kìa Linh.
– Ủa, em thấy đâu phải đâu chị Phụng.
– Ơ, con đó là cá mập mà. Chị coi phim nhiều nên biết.
– Cá ngừ đại dương có cô nương ơi, không phải cá mập đâu.
– Em không tin, cá ngừ đâu có bự vậy.
– Haha, con này còn nhỏ đó, có vài con còn khủng hơn vậy nữa.
– Bãi san hô kia đẹp ghê.
– Có cá hề nữa kìa.
– Đẹp quá đi.
Mọi người ai cũng thích thú với những con cá đầy màu sắc, với những san hô lung linh.
Một ngày dài kết thúc với những con sóng biển nhấp nhô. Đang vui đùa cùng em bên bãi biển thì nó có điện thoại:
– Alo.
– Hi, chào Kha, Kha khỏe chứ.
Một giọng nói quen thuộc mà đã từ lâu nó chưa được nghe, giọng nói đó đã cách đây bốn năm nhưng nó vẫn ấm áp như ngày nào.
– À ừ, Lê à.
– Hi, mình đây.
– Ờ.
– Sao vậy, không vui khi nói chuyện với mình sao?
– À không.
– Hi, ngày mốt mình vào Sài Gòn thực tập đó, Kha dẫn mình đi chơi Sài Gòn nha.
– Cũng không biết nữa, hiện giờ mình không ở Sài Gòn.
– Ủa chứ giờ Kha đang ở đâu.
– À ừ…
– Hi, thôi không biết đâu, ngày mốt mình xuống Sài Gòn là Kha phải dẫn mình đi chơi đó.
– Ừ, được thôi.
– Thôi bye Kha, à mà nhớ lưu số mình vào nha.
– Ờ ờ.
– Hi, bye.
– Bye.
Nó im lặng cất điện thoại vào túi rồi thẫn thờ nhìn ánh trăng lên trên bãi biển, một người quen cũ, một người mà nó đã từng rất yêu và cũng một người mà nó đã từng rất hận. Cứ tưởng năm tháng trôi qua sẽ không còn gặp lại nhau dù chỉ một lần nhưng rồi lại đột ngột như thế này, một cuộc điện thoại, một lời hẹn.
– Ai vậy anh?
– Bạn anh.
– Hi, thôi về anh ơi, không thì chị Hoa lại réo nữa.
– Ờ, về thôi.
Em nắm chặt tay nó, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai nó rồi cùng nhau sánh bước trên những hạt cát vàng li ti. Ngoài kia xa xa, những cơn sóng cứ êm ả trôi vào bờ như một vòng tuần hoàn khép kín vậy. Nó tự nghĩ, không biết ai nói ra cái câu “người yêu cũ không rủ cũng đến” ôi sao mà đúng quá.
Về tới khách sạn thì thấy chị Hoa với bé Linh đang nhờ nhân viên khách sạn di chuyển hành lí xuống, nó vội vàng chạy vào phụ với anh nhân viên rồi cười trừ với chị Hoa đang đứng lườm nó. Đứng trước khách sạn đợi một chút thì xe cũng tới mà rước mọi người trở về Sài Gòn.
Chiếc xe lao nhanh trong màn đêm. Nó nhìn ra ô cửa kính, nơi có một màu đen bao phủ xen kẽ những ánh đèn đường lấp ló, chợt sáng rồi cũng chợt tắt. Nó không biết đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không mà Khánh Lê dám hẹn nó như vậy. Trong chuyến xe đêm, những dòng suy nghĩ về quá khứ, về cuộc điện thoại. Tất cả cứ lãng vãng trong đầu nó mà không có lối thoát.
Nó nhắm mắt ngủ một chút, khi mở mắt ra thì Sài Gòn đã ở trong tầm mắt nó. Tiếng xe cộ ồn ào, những tiếng ồn đặc trưng của Sài Gòn cứ vang lên. Em dựa đầu vào vai nó khẽ thì thầm:
– Về Sài Gòn rồi hả anh.
– Ờ, về rồi.
– Oaaa, mới ngủ có chút mà tới nơi rồi. Chắc em về nhà ngủ tiếp quá.
– Thôi thì hôm nay tạm đóng cửa tiệm một ngày nữa vậy. – Chị Hoa đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nói.
Mới rời xa Sài Gòn có một tuần mà cứ như một khoảng thời gian dài vậy. Mọi nơi đều gợi cho nó nỗi nhớ gì đó rất mong lung. Cứ như Sài Gòn không buồn lấy một lời để chào nó trở về.
Về nhà, chị Thục tươi cười chào mọi người rồi chị cũng đi làm, mọi người ai cũng uể oải mà lên phòng ngủ. Nó vươn vai rồi ra trước nhà gọi một ly café quen thuộc rồi ngồi ngắm nhìn dòng người qua lại như thường lệ.
Ngồi nhấp từng ngụm café đắng, nghĩ về những điều quá khứ chợt qua. Nhỏ Lê như một người con gái đi ngang qua đời nó. Đi ngang và vô tình thành mối tình đầu, đã cho nó nhiều niềm vui rồi cũng có vô vàn nỗi buồn. Nó nhớ những con thuyền trôi êm đềm trên dòng sông quê. Bên tai, tiếng hát của Lê cứ vang lên trong không trung, ấm áp. Nó nhớ những trò đùa của bọn bạn cứ nhắm vào nó và Lê, để cả hai buộc phải tình tứ trước mặt bao người vì lo lắng cho người mình yêu. Ấy thế lại vui.
Khi những con đường rộn ràn ấy lên đèn thì cũng là lúc mà nó lại phải tấp nập với những con đường để đưa em về nhà. Con đường này tự nhưng đối với nó luôn quen thuộc. Quen thuộc từ những ngày quen em.
– Hi, đi chơi về vui mà mệt quá anh.
– Vậy vào nhà mà nghỉ ngơi đi.
– Hihi, vâng.
Em mở cổng bước vào nhà, nó đứng nhìn em một lát nữa rồi vòng xe lại rồi cứ lang thang mọi con đường. Nó không biết nó đã chạy đi đâu, đã tới nơi nào. Nó cứ biết là nó phải chạy, chạy trốn những quá khứ mà nó đã từng quên, đã từng bỏ lại phía sau để sống tiếp nhưng giờ thì có lẽ người mang quá khứ đã đuổi kịp nó đã đến bên nó và nhắc lại những quá khứ ấy cho nó. Và bắt nó phải nhớ.
Nó tập vào một xe bánh mì, mua một ổ bánh cùng một chai nước rồi lại tiếp tục là một kẻ lang thang. Nó chạy ngược về sông Sài Gòn, ngồi trên thảm cỏ quen thuộc mà nó cùng em hay ngồi. Nhìn những chuyến thuyền qua lại trên sông tự nhưng nó thấy nó dòng sông quê hương nó quá.
Chiếc điện thoai rung trong túi quần, nó vội lấy ra bấm vào nút nghe.
– Alo, Kha hả?. Mình xuống Sài Gòn rồi nè. Kha qua đón mình đi chơi đi.
– Đi xe mệt thì không nghỉ ngơi đi, giờ cũng khuya rồi.
– Hi, nghe nói ngắm Sài Gòn về khuya mới thú vị.
– Ừ sao cũng được, đón ở đâu.
– Kha tới trước trường Đại Học Sư Phạm đi.
– Ờ.
Chạy trên đường mà trong lòng nó cũng phải bất an đôi chút. Chạy gần tới trước trường đại học đã thấy nhỏ Lê đứng đó mà vẫy tay chào nó. Vẫn khuôn mặt tròn trịa năm nào, vẫn nụ cười rạng rỡ khi gặp nó trên môi. Vẫn cái vóc dáng nhỏ nhắn đó.
– Hi, lâu ngày không gặp trong xinh trai ra ta.
– Ờ ờ.
– Hi, thôi đi ăn nào, mình đói quá.
– Ờ ờ.
Nó nổ máy chạy đi theo yêu cầu của người yêu cũ, nhỏ Lê ngoài sau cứ liên tục nhắc những hoạt động khi học ngoài Huế, nhỏ Lê kể những ngày dài khó khăn khi mới bước chân lên Huế, hay những bức thư cưa cẩm mà cô nàng phải nhận hàng ngày, tiếp đến là quen một anh chàng kia. Nó không biết nhỏ có vô tình hay vô tư không, chính miệng nhỏ kể lại mối tình mà nhỏ sẵn sàng chia tay nó để chạy theo và giờ đây, ngồi sau xe nó mà kể lại như vậy, liệu có ý gì. Nó không thể nghĩ gì vào lúc này, một người con gái, một người xa lạ lại quen và một người quen đã từng trở nên xa lạ. Tại sao ông trời lại không cho nó những ngày tháng bình yên bên em, bên bé Linh… Nhỏ Lê tựa đầu vào vai nó rồi một tay để hờ lên trước bụng nó.
– Cho em mượn vai chút nhé, người yêu cũ.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 20