Sài Gòn, Sau Ngày Mưa

Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 10


Bạn đang đọc Sài Gòn, Sau Ngày Mưa: Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 10

Chương 10: Chuyện đời và kế hoạch.
Nó không thể tin được vào câu nói chính bản thân vừa nghe thấy, nó bàng hoàng đến ngỡ ngàng, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi và chỉ một câu nói mà nó nghe như sét đánh ngang tai.
Trước mắt nó, nhỏ đang mỉm cười tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng nhìn nó với đôi mắt thích thú. Nó đưa mắt nhìn nhỏ, rồi với tay cầm ly café nhấp một ngụm rồi định đứng dậy đi về, thì nhỏ cất lời hỏi:
–    Này, đi đâu đấy?.
–    Về chứ đâu
Nhỏ chu chu môi lên nói:
–    Về định bỏ tui ở lại đây sao?.
Nó nhăn nhó:
–    Ơ hay.
Nhỏ cười:
–    Anh chở tui về nhen, tui không có đi xe, lúc nãy tui với nhỏ My đi taxi ra mà.
–    Haizz… Rồi rồi.
Nó bước xuống cửa mà mặt nhăn nhó, không biết nhỏ định dở trò gì nữa. Cái câu nói lúc nãy nhỏ nói làm nó hoang mang tột độ, nếu có bị tiền sử gì về bệnh tim thì có lẽ khi nghe câu nói ấy chắc nó theo về với đất mẹ rồi. Sock đến tận óc.
Nó đèo nhỏ đến Quận 7, trên đường đi thì nhỏ cứ liên tù tì kể chuyện trên trời dưới đất, từ Châu Á đến Châu Phi sang luôn tận Châu Âu còn nó thì chỉ biết im lặng mà nhìn đường chạy. Không biết cái cách suy nghĩ của nó về nhỏ có bị lệch lạc hay là không. Ấn tượng đầu tiên luôn khó phai, trong mắt nó giây phút đầu tiên gặp gỡ và oan gia thì nó cứ tưởng nhỏ sẽ là một cô nàng lạnh lùng, đanh đá, đỏng đảnh và khó gần vì cách nói chuyện chua như giấm mà thấm như ăn đấm vậy. Nhưng cho đến bây giờ thì chắc có lẽ nó phải suy nghĩ lại rồi, vì sau lưng nó bây giờ là một cô nàng cứ luôn miệng không biết ngừng nghỉ, giọng nói dịu dàng, ngọt sớt. Nhỏ đang ngồi sau lưng nó là một nhỏ Phụng khác chứ không phải là cô nàng mà nó gặp lần đầu trong tiệm hoa.
Dừng xe trước cổng nhà nhỏ thì lại thêm một lần nó được mở mang tầm mắt với ngôi nhà à không, với căn biệt thự trước mặt. Đứng ngoài nhìn vô như một tòa lâu đài nguy nga, rộng lớn. Nếu cho nó cái nhà này ở một mình mà không có người làm thì chắc cái khâu dọn dẹp nhà cửa cũng đuối quá.

Thấy nó cứ dán mắt vào ngôi nhà thì nhỏ Phụng lên tiếng:
–    Làm gì nhìn ghê vậy, bộ nhà tui xấu lắm à?
–    Ờ không, đẹp. – Nó đáp.
–    Thôi về đi, cảm ơn anh đã đưa tui về.
–    Ờ.
Vừa dứt lời thì nó vòng xe lại rồi lên ga vọt đi vì chợt nhớ rằng đã trễ giờ làm.
Đến trước cửa tiệm, nghe tiếng nhạc từ trong tiệm vọng ra với cái âm thanh muốn sập nhà của những bản Nonstop cực mạnh của chị Hoa. Nó đi vào cửa rồi ngó quanh quán thì thấy bé Linh đang che tai mình bằng cái tai phone bông của chị Hoa rồi cắm cúi xếp hoa lên kệ. Quay lại với chị Hoa thì phát hiện sếp của nó đang thong thả ngồi nghe nhạc vừa chơi game mà không chịu làm việc.
Nó tiếng tới chỗ bàn chị Hoa tắt nhạc rồi bảo:
–    Trộm vô lấy hết mấy chậu hoa hồng rồi kìa chị.
Lúc này chị Hoa mới dừng tay, mắt mở to nhìn nó rồi đột nhiên hốt hoảng bật dầy ngó ra chỗ đang đặt những chậu hoa hồng, khi biết chúng vẫn còn nguyên và lời nói của nó chỉ là xạo thì chị Hoa quay qua lườm nó rồi trách:
–    Chị chưa xử tội em đi chơi về trễ đấy!.
Chị Hoa cứ trách móc trong khi cái mặt nó vẫn nhởn nhơ cười cười làm chị Hoa bực hay sao mà đưa ra hình phạt với nó là chạy đi mua cơm gà xối mỡ để về ăn trưa. Nó rầu rầu dắt xe ra rồi chạy tìm quán bán cơm. Trong đời làm sinh viên như nó thì cái món cơm gà xối mỡ là một món ăn quen thuộc nhưng khi ăn thì bốn ngày sau chắc suất là mì gói. Nó chạy ngược lên Quận 3 để mua, vì ở đây có quán cơm gà xối mỡ theo nó là ngon nhất tại Sài Gòn. Quán cơm này gần công viên Lê Thị Riêng và với cái tên nói lên chất lượng của quán “Quá Ngon”, chính nó cũng phải công nhận rằng món cơm ở nơi đây là quá ngon.
Nó đứng đợi dưới nóng bỏng da của Sài Gòn, nửa tiếng đồng hồ sau thì nó mới có thể mua được ba hộp cơm đem về. Về tới quán, được ngồi vào không gian mát lạnh thay cho cái không khí nóng  bức ở bên ngoài thì tuyệt vời.
Ngồi nhâm nhi buổi ăn trưa, rồi giữa trưa đi giao hàng, rồi đến xế chiều lại lân la ra những quán café trước nhà trọ mà ngồi nghe chuyện đời. Khi nó ngồi đây, uống những ngụm café rồi cùng ngắm nhìn đường với dòng xe đông nghịt người qua lại vào những giây phút cuối ngày, nó luôn nghe được những câu chuyện của những chú lái xe ôm, những cô dì bán quán ở xung quanh hay trong chợ, mỗi người mỗi câu chuyện nhưng tất cả tạo nên một nét độc đáo của café bệt ở Sài Gòn.

Có đôi lần nó nghe một câu chuyện như thế này.
Có một người phụ nữ có chồng nhưng suốt ngày cứ bị đánh đập, người vợ không biết nghe ai nói mà hiểu sai ý nghĩa của câu nói “thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” mà mỗi lần người chồng đi nhậu về thì cứ đánh, mà người vợ cứ nghĩ là đánh mình như vậy là thương mình và cứ thể để cho đánh. Mỗi ngày vào buổi sáng cứ lại ra ngoài quán café khoe chiến tích huy hoàng của người chồng theo nghĩa của cô vợ đó rằng những vết bầm trên khuôn mặt, tay chân là những dấu ấn của mỗi lần người chồng yêu.
Cũng có đôi lúc chính nó chứng kiến một việc. Buổi sáng hôm ấy, như thường lệ thì nó dậy rồi mò ra quán café mà nghe chuyện. Bỗng có một bác cao niên bị mù nên phải dùng gậy để dò đường đi để bán vé số. Đến chỗ nó thì nó thì bác ấy có mời nó vài tờ vé số. Tính nó thì không thích chơi mấy cái trò hên xui này nhưng thấy hoàn cảnh như vậy thì cũng mua hai tờ, rồi lấy tiền ra trả thì trong ví của nó chỉ còn lại tờ 500 nghìn, nghĩ là có tiền thối nên nó đưa cho ông bác. Cầm tờ tiền ông bác nói:
–    Sao cậu đưa nhiều quá vậy, sáng sớm mới bán tui không có tiền thối cậu ơi!.
Nó cười rồi bảo:
–    Bác chờ chút để cháu đổi.
Nó ngồi đó rồi cất lời:
–    Dì Tám ơi, tính tiền con ly café.
Nó lấy số tiền thối khi trả ly café rồi đưa cho ông bác kèm theo một câu hỏi:
–    Bác có mù thiệt không đấy, sao biết cháu đưa tiền lớn.
Bác vé cười phúc hậu đáp nó:
–    Cứ mù như thế thì lâu ngày cứ cầm thôi là biết đó là tiền gì, mệnh giá nào à cậu. Chứ lúc trước tui cứ bị người ta lừa thôi, cứ đưa cho tờ vé số đã dò rồi thay cho tiền, lúc ấy tui cứ nghĩ là họ đã đưa tiền cho tui rồi.
Nó cười rồi mời bác vé số ly café ngồi nghe câu chuyện về cuộc đời bác. Khi người ta sống trong lòng Sài Gòn thì phải tuân theo cái quy luật mà Sài Gòn đặt ra, hay là chính người ta đã đặt ra quy luật cho Sài Gòn.
Sau khi đóng cửa tiệm, nó cùng chị Hoa và bé Linh về nhà, ngồi coi tivi một chút thì nhỏ Phụng gọi nó rủ đi chơi, nó định từ chối nhưng khi nhỏ phán một cậu  đã ở trước cửa nhà thì nó mới phải buộc lòng mà chấp thuận.

Vừa thấy nó thì nhỏ vui mừng như muốn nhảy cẩng lên vì vui mừng còn nó thì mặt chảy dài như dưa leo vì cái nhìn khó chịu của bé Linh mà không hiểu lí do vì sao.
–    Tui muốn đi ăn kem. – Nhỏ nói khi đã bắt nó chở cho bằng được.
–    Tối  rồi mà ăn kem?.
–    Kệ, tui muốn ăn kem. Đi nhanh đi mà.
–    Ờ.
Vòng vèo vài con phố thì mới đến chỗ mà nhỏ ưng ý, không biết nó đã chạy qua bao nhiêu quán kem và hơn nhiều lần ê cả mặt khi phải chạy xe lên lề rồi phải dắt xuống để đèo nhỏ đi quán khác với các nhìn khó chịu của các anh giữ xe.
Ngồi phịch ra ghế, nó thở phào nhẹ nhõm uống một hơi hết ly trà đá rồi đặt xuống bàn. Những biểu hiện vô tư để qua đi trạng thái mệt mỏi của nó đều được nhỏ lưu hình lại. Bằng chứng là từ nãy đến giờ nhỏ cứ nhìn nó.
–    Làm gì nhìn tôi mãi vậy?.
–    Hì, anh đẹp trai nên tui nhìn.
–    Haizz!.
–    Đùa thôi, tui xem coi anh có điểm yếu nào để tui làm anh yêu tui.
–    Nói như đùa ấy.
Nhỏ nhăn mặt, khó chịu:
–    Tui có đùa đâu, thật đấy chứ.
–    À ừ.
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn bởi người phục vụ mang kem ra. Nó vui vẻ cảm ơn trong khi cái mặt nhỏ lạnh như tiền, khi người phục vụ đi thì nhỏ mới trở lại trạng thái tươi cười như hoa, giọng ngọt chết người.
–    Ăn kem đi. – Nó nói rồi nhìn ra ngoài cửa.

–    Ừa.
Nó và nhỏ đều im lặng ăn kem. Một dòng suy nghĩ cứ chạy mãi trong đầu nó, liệu rằng nó có yêu cô nàng này hay không?. Cái thứ còn gọi là tình cảm có còn  đọng trong tim nó hay đã vô cảm với tình yêu.
Khi lên Sài Gòn, nó dẹp bỏ cái tính lạnh lùng để cố gắng hòa nhập vì không muốn cách biệt với mọi người ở một nơi mà chỉ cần sự vô tâm thì sẽ tự đánh mất chính mình. Nó cười, nó trò chuyện nhưng tình cảm có lẽ vẫn chưa. Vẫn chưa làm ấm lại con tim nó, để tim nó cảm nhận được nhịp đập của tình yêu.
–    Nè, anh đang nghĩ gì vậy?. – Nhỏ chọt chọt vào mũi nó.
–    À không gì.
–    Hì, anh đừng suy nghĩ nhiều, tui biết mà.
–    Biết gì?.
–    Cái đó là bí mật. – Nhỏ nheo mắt tinh nghịch.
–    Lại bí mật.
–    Hihi, kem tan kìa, anh ăn đi không thì tui ăn hết à nha.
–    Heo ham ăn. – Nó buột miệng nói ra cái biệt danh của bé Linh.
–    Cái gì?. Anh nói ai là heo. – Nhỏ liếc nó.
–    À à quen miệng thôi.
–    Hứ.
Đôi lúc nó cũng tự hỏi chính bản thân mình rằng nó có cảm tình với bé Linh không nhỉ ?. Đôi lúc trong thâm tâm nó cũng muốn yêu nhưng cái suy nghĩ  đó chỉ thoáng qua đôi chút.
Đọc tiếp Sài Gòn. Sau Ngày Mưa! – Chương 11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.