Rung Động

Chương 19


Đọc truyện Rung Động – Chương 19

Dịch giả: Tiểu Băng

Hoạt động tiêu khiển sau khi ăn xong chính là tản bộ, nói chuyện phiếm.

Kỳ thực là đi đưa Cảnh Trừng về trường.

Khi đi ngang qua một tiệm internet thì Đàm Dật dừng lại.

Suy nghĩ chốc lát, anh nhướng mày với Cảnh Trừng.

– Có muốn vào chơi mấy trận không?

Hả?

Cảnh Trừng theo ánh mắt của anh, nhìn về phía tiệm net…

Chơi game chung với Nhạn tổng?

Cô vui vẻ đáp ứng:

– Dạ được ạ!

Đưa chứng minh nhân dân và trả tiền xong, Cảnh Trừng hỏi:

– Sao chúng ta không tới tiệm net Thời Đại?

Đàm Dật ấn nút khởi động máy giúp cô.

– Sao? Muốn gặp Liên Hoa à?

– Ấy.

Đương nhiên không phải rồi.

– Chỉ là cảm thấy bên Thời Đại thuận tiện hơn thôi.

Đàm Dật nói:

– Lần đầu tiên gặp em, anh không muốn dẫn theo người khác.

Cảnh Trừng đỏ bừng mặt.

Sao một câu nói ám muội như vậy, mà anh có thể nói ra một cách nhẹ nhàng thế chứ…

– Đùa tí thôi.

Đàm Dật chỉ cho cô nếm chút ngon ngọt là dừng.


– Em với Liên Hoa không thân nhau lắm, cậu ta rất thích trêu ghẹo người khác, anh sợ sẽ làm em xấu hổ.

– À vâng.

Cảnh Trừng ngoan ngoãn gật đầu.

Đúng vậy thật, mỗi lần Liên Hoa ‘mở máy’ thì cô có phần không chịu nổi…

Hai người vừa nói vừa đăng nhập vào trò chơi. Hiện giờ đang là ban ngày, hảo hữu hơn phân nửa là offline, chủ thành có vẻ trống trải, quạnh quẽ.

Buồn chán đi dạo một vòng xong, Cảnh Trừng đề nghị:

– Chúng ta đi đánh PK song đấu nhé?

Đàm Dật suy nghĩ một chút.

– Đánh đoạt bảo đi.

Hả? Sao tự nhiên lại muốn đi đánh đoạt bảo?

Đoạt bảo không phải chỉ vài người chat voice với nhau là đánh được, đó là đoàn chiến với ít nhất hai mươi lăm người trở lên, không có người chỉ huy là không sao đánh nổi.

Đàm Dật nhàn nhạt nói:

– Hồi trước anh đã hứa sẽ dạy em chỉ huy, tới giờ vẫn chưa thực hiện được.

A?

Cảnh Trừng nhìn Đàm Dật, lại nhìn mình, chậm rãi nói:

– Ý anh là… bây giờ?

Đàm Dật nói ngắn gọn mà rõ ràng:

– Ừ.

Cảnh Trừng còn chưa đồng ý, Đàm Dật đã bắt đầu bố trí bước tiếp theo.

– Em lập đoàn trước đi, phát thông báo chiêu mộ, chọn mấy người đánh lẻ đi vào.”

Khoan, khoan đã!

Cảnh Trừng không phản ứng kịp.

– Em, em ấy ạ? … Em chỉ huy đoàn chiến? Hai mươi lăm người?


– Ừ, bắt đầu từ hai mươi lăm người trước, nhiều quá em sẽ không khống chế nổi.

Không không không. Nhạn tổng, anh hiểu sai ý em rồi, hai mươi lăm người với em đã là rất khó rồi!

Cảnh Trừng muốn rút lui, nhưng đáy lòng lại mơ hồ muốn thử sức.

Cô còn đang do dự, Đàm Dật đã đeo tai nghe lên, hiển nhiên đã vào trạng thái sẵn sàng.

– Mở chat voice lên đi.

Bất kể là không trâu bắt chó đi cày hay gì đi nữa, hai mươi phút sau, người đã lục tục tới đủ, kêu trên YY chuẩn bị đấu võ.

Cảnh Trừng làm đoàn trưởng của đám người này, nói thật là không tự tin tí nào.

Cô chọn người lúc đang mơ mơ màng màng, nên quên thiết lập yêu cầu về giới hạn trang bị. Kết quả những người gia nhập hơn phân nửa đều cấp bậc thấp, lực chiến không ra làm sao.

Lần đầu tiên làm chỉ huy vốn đã hồi hộp căng thẳng, mà nhân lực yếu thế này, lại càng khó đánh.

Cảnh Trừng chỉ còn biết thầm xin lỗi những người chơi kia, thật bất hạnh trở thành chuột bạch cho cô thí nghiệm.

Trong thời gian chờ đủ người, Đàm Dật bắt đầu giảng sơ cho Cảnh Trừng cách chinh chiến.

Sau khi vào bản đồ, người chơi sẽ bị phân ở bốn điểm Đông Nam Tây Bắc, bảo tàng có thể được tạo mới ở tại bất cứ điểm nào, đội nào cướp được bảo tàng và giữ được nó năm phút không bị đội khác cướp mất là coi như thắng.

Trong chiến đấu, người tử vong sẽ được sống lại ba lần, sau ba lần sẽ bị đá ra khỏi bản đồ.

Kỳ thật, mấy thứ này game thủ nào cũng biết hết rồi, cái họ cần là ai đó ra mệnh lệnh phải công kích điểm nào hay lúc nào lùi lại là đủ.

Làm một chỉ huy, đương nhiên phải có tầm nhìn khác biệt.

Người chỉ huy phải lấy đại cục làm trọng, điều phối hài hòa hợp lý.

Có phải làm chỉ huy rất oai không? Không.

Gặt hái bao nhiêu vinh quang nhưng đồng thời cũng phải gánh vác bấy nhiêu gian khổ. Nếu chỉ huy chiến dịch bị thua, chỉ huy chính là kẻ bị người ta chửi nhiều nhất.

Các thành viên vốn là người lạ với nhau, đương nhiên sẽ không ngại ngần gì mà tha hồ chửi mắng bạn. Không quan tâm nguyên nhân thất bại là vì sao, do ai, họ sẽ đều đổ hết trách nhiệm lên đầu bạn.

Cho nên, giá trị và danh tiếng của một người chỉ huy chính là tỷ lệ thắng thua của người đó.

Người chỉ huy mà Cảnh Trừng sùng bái chính là Nhạn tổng, đại khái vì anh chính là người duy nhất từ khi bước vào trò chơi cho tới khi anh lui về ở ẩn chưa hề bị thua một trận nào. Anh là vị chỉ huy công thành đã sáng tạo ra chiến tích với tỷ lệ thua là không, sáng chói nhất trong lịch sử của năm sever.

Cô lần đầu thích anh cũng chính là bởi vì điều này!

Nghĩ tới đây, Cảnh Trừng đột nhiên có thêm dũng khí.


Cô sẽ nỗ lực hoàn thành công việc chỉ huy của mình.

Tài khoản chính của Cảnh Trừng là ẩn hiệp, rất có ưu thế khi đi đánh đoạt bảo, vì có khả năng ẩn thân, trốn đi đâu cũng không ai tóm được. Nhưng ẩn hiệp cũng là loại da giòn, nếu hết thời gian ẩn thân mà bị người ta chém cho một đao, vậy thì chính là bi kịch.

Cân nhắc đến điều này, Cảnh Trừng nghĩ nên dùng tài khoản Bé Ngoan Bướng Bỉnh biết trị liệu, cũng đỡ hơn.

Đàm Dật tạm mượn tài khoản phụ của Liên Hoa, vì thân phận của Quảng Lăng Chỉ Tức đã bị vạch trần, không thích hợp lộ diện nữa.

Trong thời gian mọi người tập hợp ở sảnh đoạt bảo, Đàm Dật tiếp tục dạy học.

– Trang bị của đoàn đội chúng ta không mạnh, tí nữa vào đó em phải linh hoạt một chút, không được lấy trứng chọi đá. Sau khi bảo tàng tạo mới xong hẵng tìm cơ hội tái tấn công, chúng ta không thể đánh lâu dài.

Cảnh Trừng đều nhớ kỹ.

– Vâng ạ.

– Khi bảo tàng tạo mới thì nhớ bố trí “đỡ đòn” đi qua, bảo tàng bị đoạt thì bố trí “cận chiến” đuổi bắt.

– Vâng.

Nhạn tổng nhìn cô, giọng dịu đi:

– Đừng sợ, tí nữa dù có đánh thành thế nào cũng đừng rối, anh sẽ giúp em.

Cảnh Trừng vì một câu nói này mà trấn tĩnh hẳn, gật đầu.

– Em biết rồi.

Chờ hai mươi lăm người tham gia đoạt bảo tập hợp hoàn tất, Cảnh Trừng mở micro phát hiệu lệnh:

– Mọi người kiểm tra lại trang bị của bản thân, nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ xếp đội từ một tới năm. Tôi mới làm chỉ huy, nếu chút nữa có phạm phải sai lầm gì, rất mong mọi người bỏ qua.”

*

Tiêu Diêu Đại Lục sở dĩ được bầu là game online được yêu thích nhất không phải không có nguyên nhân. Đó là vì khung cảnh và tạo hình nhân vật của nó đẹp hạng nhất nhì trong cả nước.

Chẳng hạn như bản đồ đoạt bảo này, được mô phỏng theo cấu tạo của mật thất dưới lòng đất. Từ lối đi sâu hun hút đến những ngọn đuốc le lói đều được dàn dựng rất kĩ lưỡng, mang tới bầu không khí thám hiểm rất có tính kì bí.

Sâu trong cấm địa yên tĩnh này, tiếng đao kiếm leng keng va chạm vào nhau vang lên không dứt.

Ngay khi mở màn, Cảnh Trừng đã dẫn đội đi chiếm lĩnh hai điểm Tây và Bắc, nhưng đối thủ của họ cũng lăm le vào hai điểm này, ỷ có trang bị tốt hơn, nhanh chóng triển khai thế công mãnh liệt.

Chiến hỏa bùng phát.

Ở điểm phía Tây, Cảnh Trừng đang đánh nhau túi bụi.

– “Pháo thủ” đặt bẫy dưới chân địch, chọn bọn da giòn trước!

– Dùng chiêu định thân đi, tôi sẽ làm choáng hắn, giết độc cổ sư kia!

– “Trị liệu” thả diều tên kiếm khách đối diện, đúng, đúng, quay lại chém một phát đi, đẹp lắm!

Đàm Dật mang một nhóm khác giữ điểm phía Bắc. Hai phe nhất thời không phân được thắng thua, tình hình chiến đấu giằng co.


Giao thủ lúc đầu này chỉ để làm nóng người, tranh đoạt thật sự là ngay khi bảo tàng được tạo mới.

Rất nhanh.

[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng sẽ tạo mới sau mười giây.

[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng sẽ tạo mới sau tám giây.

[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng sẽ tạo mới sau ba giây.

Đàm Dật dừng bấm chuột, nghiêng đầu nhìn Cảnh Trừng.

Cảnh Trừng đang nhìn chằm chằm vào màn hình, chuyên tâm vào chiến đấu, không hề nhận ra.

– Cung tiễn thủ đó vẫn chưa chết à? Né đòn giỏi nhỉ!”

– Hết thời gian hồi chiêu chưa? Phải giết cho bằng được cung tiễn thủ đối diện!

– “Bảo mẫu” quăng cho tôi cái hộ thuẫn, tôi sắp ngỏm rồi!”

[Hệ thống nhắc nhở]: Bảo tàng xuất hiện ở điểm phía Đông, các anh hùng hào kiệt hãy mau chóng đi tới!

Cảnh Trừng đánh rất chú tâm, nhưng cô quên mất một chuyện, đây là đoàn chiến mà không phải PK.

Các đoàn viên cần được lệnh công kích hay rút lui, chứ không phải là dạy họ cách thao tác.

Chờ đến khi Cảnh Trừng rút ra khỏi trận đánh, bảo tàng đã xuất hiện được mười giây. Đối thủ đã sớm đoạt trước một bước, nhét vào trong túi.

[Hệ thống nhắc nhở]: Hiệp sĩ Khấp Mặc Ngân đã chiếm được bảo tàng, nếu giữ được năm phút sẽ thành công mở được bảo tàng. Nếu trong thời gian này bảo tàng bị đoạt, thì thời gian sẽ được tính lại.

Cảnh Trừng giật thót, như vừa tỉnh mộng.

Nhân vật của cô đứng ở giữa sân, dáng vẻ có chút bất lực. Cô chần chừ mấy giây mới nói:

– Mọi người dồn hết qua hướng Đông, cướp lại bảo tàng.”

Nói thì dễ.

Phe cô không ở hướng Tây thì ở hướng Bắc, vận số thực không may, ngay từ đầu đã đánh cuộc sai địa điểm.

Bây giờ muốn đuổi qua hướng Đông e là đã muộn. Kẻ địch cố ý ngăn cản bước chân của bọn họ, dùng hết tất cả kĩ năng làm giảm tốc độ và định thân, khiến đoàn người nửa bước khó đi.

Đội của Cảnh Trừng xông lên mấy lượt, nhưng vẫn không sao tới được sát biên giới bảo tàng,trái lại còn tử thương thảm trọng.

Tranh đoạt tiến hành đến giai đoạn này, không ít người đã sống lại ba lần. Quân địch bị đá ra khỏi bản đồ có bốn người, bên này đã bị đá tám người, thực lực lại cách nhau khá xa, kế tiếp phải đánh như thế nào đây?

Cảnh Trừng cuối cùng cũng nhận ra tình thế không ổn, cô cắn chặt môi.

—–oo0oo—–

Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.