Bạn đang đọc Rồi Ta Sẽ Hạnh Phúc – Chương 16
Nhật Phương quả thật là một cô gái rất tốt, vẻ đẹp hồn nhiên trong sáng của cô đã làm cho người khác phải ghen tị. Cô rất mực quan tâm đến anh mình và đương nhiên Thành Phong cũng rất yêu thương em gái dù cho cô ko cùng huyết thống. Nhật Phương lúc nào cũng kè kè theo anh trai mình và dĩ nhiên điều đó làm cho bọn con gái trong trường rất nhức mắt ko ngoại trừ Lệ Phi. Lúc Nhật Phương lau mồ hôi cho Thành Phong khi hắn vừa đấu xong trận bóng rổ, tất cả con gái trong trường đều ganh ghét cái hành động này duy chỉ có Lệ Phi thì mỉm cười với ánh mắt giận dữ – “Tôi sẽ ko để cho cô yên đâu”. Đấy, đấy chính là con người thật của cô ta. Và chắc cũng do Nhật Phương hay đi cùng với nó và Nguyệt Vy nên câu nói của Lệ Phi đã thay đổi từ chữ “cô” thành hai chữ “bọn mày”.
Sáng nay nó lại tiếp tục cái điệp khúc tung tăng nhảy chân sáo đến trường, hôm nay ko đi xe nhé vì hết xăng rồi, đành “on foot” thôi. Chợi nó nghe có tiếng ai gọi tên mình, quay lại thì ra là Nhật Phương.
– Chào Nhật Phương. Hôm nay ko đi với Thành Phong hả?
– Em với ảnh đâu ở chung đâu chị.
– Ủa? Sao lại như vậy?
– À! Ảnh với mẹ em ko hợp nhau nên đã mua nhà ở nơi khác để sống một mình.
– Thế à? Vậy mà chị cứ tưởng hắn ta công tử con nhà giàu chỉ thích đua đòi chứ, ai dè lại khỗ sở như vậy.
– Mà em thấy hình như anh ấy rất để ý quan tâm đến chị nhá.
– Haizzz. Con bò đó mà biết quan tâm đến ai cơ chứ? Hắn ta ko hạch sách cho chị thổ huyết thì coi như bữa đó hắn đang ăn chay ý. Hì hì.
Hai chị em tiếp tục…bô lô ba la…thì ở đâu xuất hiện một đám lưu manh tiến tới. Bọn chúng nhìn Nhật Phương rồi liếc qua nó nhìn từ trên xuống dưới với ánh mắt dâm dục vô cùng. Nó tức tối lắm nhưng vẫn ráng giữ vẻ lạnh lùng nghếch miệng mỉm cười.
– Thì ra là người của Quỷ Vương à!
Cả đám đều bất ngồ trước câu nói đó của nó – “Mày cũng khá rành đấy con nhóc”.
– “Hôm nay một là hai đứa mày phải đi theo bọn tao, hai là bỏ xác tại đây, bọn mày có 2p thảo luận” – Lưu manh một.
Nó thì chẳng sợ gì bọn này nhưng Nhật Phương lại đang run lẩy bẩy bám chặt vào tay nó. Chợt thấy lo lo cho con bé quá, nó đành quay sang Nhật Phương thì thào.
– Chị mở đường cho em, lúc ra được thì phải chạy thật nhanh ko được dừng lại. Đến trường tìm Nguyệt Vy hoặc Quốc Bảo, dẫn họ đến đây ngay.
– “Ko được. Em ko thể để chị ở đây một mình được” – Nhật Phương lắc lắc đầu, nước mắt đã bắt đầu rơi.
– Đừng coi thường chị thế. Nhớ lời chị nói đấy!
Quả thật đánh nhau với bọn này nếu có Nhật Phương bên cạnh thì nó nhất định thua, một phần vì chúng khá đông mà có vũ khí còn nó thì đang tay ko và cũng phải lo bảo vệ cho con bé nên khả năng chiến đấu sẽ hao hụt vài phần. Không cần phải nghĩ nhiều, phải đánh bọn này trước đã rồi tính sau.
– “Nhào vô đi. Từng thằng hay cả bọn?” – Nó lấy lại gương mặt lạnh lùng sát khí quay sang thằng cầm đầu thách thức.
– “Con này được. Lên” – Hắn giơ tay ra hiệu rồi cả đám hơn 20 đứa nhào về phía hai chị em.
Nó xoay người tung chân đá vào mặt thằng gần mình nhất, cố gắng đẩy Nhật Phương về phía an tòan. Đá bay vài thằng, lúc này có khe hở, nó lấy lại bình tĩnh đẩy mạnh Nhật Phương về phía đó rồi hét lên.
– Chạy nhanh.
Nhật Phương hỏang hồn cố gắng lê đôi chân chạy thật nhanh hết sức có thể, cô cứ nghĩ rằng nếu mình ko nhanh thì chị Hiểu Minh sẽ chết mất. Cô cắm đầu chạy, chạy và chạy. Thấy cổng trường đằng kia, cô mới cảm nhận được một chút niềm vui le lói, và rồi thì Nguyệt Vy, Quốc Bảo, còn có cả Anh Vũ, Vương Hòang và anh Phong của cô nữa. Bất giác cô khóc lúc nào ko hay.
Thành Phong lúc này mới nhìn thấy em gái mình đang chạy, nước mắt đầm đìa, hắn chợt thấy lo lắng liền nhanh chân chạy lại phía Nhật Phương. Cô nấc lên từng tiếng.
– Anh…cứu…hức hức…cứu chị…Hiểu Minh… hức hức.
Thành Phong hét lên – “Hiểu Minh ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”
Ko đợi gì, Nhật Phương liền kéo tay mọi người chạy thật nhanh về chỗ nó.
Quay lại phía nó, lúc này đã đuối sức lắm rồi nhưng ko hiểu sao bọn chúng ngày càng đông. Số thằng nằm dưới đất so ra đã gần một nửa ban đầu. Nó vẫn tiếp tục tung chân đá thẳng vào mặt thằng cầm đầu, xoay người trên không rồi vút nhẹ gót giày lên bả vai đồng thời đấm mạnh vào bụng hắn làm hắn ngả lăn ra đất bất tỉnh. Bất ngờ nó thấy đau nhói ở tay, thì ra một thằng lén đâm dao vào vai nhưng chệch mục tiêu làm rách một vạch khá sâu ở tay. Máu tuông từ vết thương thấm đầy chiếc áo đồng phục sơmi trắng, nó bắt đầu thấy mờ ảo nhòe nhọet đi, cảm giác duy nhất là đau và mệt vì mất máu khá nhiều, chắc bị đâm trúng mạch máu rồi nên máu mới chảy mãi ko ngừng như thế. Nhưng ko thể gục xuống, nếu ko thì nó ko còn là Zinny nữa, đường đường là chị hai của một băng đảng có tiếng, cái bọn Quỷ Vương này chẳng là cái gì thì làm sao đánh ngã được nó cơ chứ. Nghĩ đến đó nó xé vạt áo quấn vội vết thương trên tay rồi nhanh chóng lấy lại sức tung mình đá thẳng vào mặt tên đánh lén làm hắn ngã ra đè lên những tên khác. Nhân lúc sơ hở thì một thằng đằng sau lưng nó dùng gậy quất mạnh vào lưng, lúc này nó hòan tòan gục ngã, nó cố banh hai con ngươi nhìn những người đang hùng hục chạy lại phía nó đang nằm dài trên đất, môi nó mấp máy nói ko nên lời – “May quá! Thành …Phong…” – Rồi ngất hẳn.
Bên tai nó còn văng vẳng tiếng chữi thề của ai đó, tiếng gập sắt vung lên rồi đập xuống, mùi máu tanh vẩn lên làm nó thấy thật khó chịu, sau đó là một màn đen của bóng tối bao trùm, nó ko còn biết gì nữa, chỉ thấy người nhẹ bẫng, ko còn cảm giác nhưng ấm áp đến lạ.
Thành Phong lay mãi nhưng người con gái trên tay hắn lúc này vẫn ko mở mắt ra, trái tim hắn như chực vỡ tung, hắn bế bổng nó lên rồi lao như điên ra đón taxi phóng thẳng về phía bệnh viện.