Đọc truyện Quyết Ý Đi Cùng Anh – Chương 31: Vừa đánh vừa lùi
Cuối năm, Đinh Mùi có tới tìm cô hai lần, đều đến vào buổi
chiều. Anh phải tham gia chương trình liên hoan nội bộ của đài, bởi vì
năm nay anh là người dẫn chương trình. Đồng thời anh còn phải học
Tapdance1 để tham gia một vài chương trình.
[1] Một thể loại nhảy dùng gầm giày dội vào mặt sàn để tạo ra âm thanh.
“Lúc đấy có quay video không?” Quyển Nhĩ cảm thấy hứng thú với việc
xem Đinh Mùi khiêu vũ, không thể đến nơi thì xem quay lại cũng được.
“Đương nhiên!”
“Ai dạy bọn anh nhảy?”
“Một giáo viên chuyên nghiệp.” Nhắc đến chuyện này Đinh Mùi cảm thấy
có chút buồn khổ, khả năng phối hợp của cơ thể anh không tồi, nhưng khi
nhảy vẫn cảm thấy rất cứng, rất thô.
Sau mỗi lần luyện tập, chân và đùi anh đau ê ẩm suốt hai hôm, riêng
việc khống chế âm thanh cũng không tốt bằng người khác, âm thanh tạo ra
khi giậm xung nghe thình thình điếc tai chứ không lảnh lót đúng kiểu.
Quyển Nhĩ mong anh sẽ kể nhiều hơn nữa. Những tin tức của anh cô biết rất nhiều, nhưng cũng chỉ như bản tin ngắn trong chương trình tin tức
mà thôi, từng tin từng tin rõ ràng, không hề có nội dung gì sinh động.
Không tiếng, không hình ảnh, không có nhân vật sống động, chỉ là những
dòng chữ chạy dưới màn hình mà thôi.
“Cái mà anh nhờ em tìm lần trước, em tìm thấy chư”
“Tìm thấy rồi, em lưu ở đây.” Quyển Nhĩ bước tới, đặt tay vào chuột.
Đúng lúc đó đột nhiên Đinh Mùi rút tay lại, như sợ bị cô nắm phải tay
mình vậy. Động tác đó khiến cả hai người đều sững lại, cơ thể như bị cố
định mà ngây ra đó.
“Xin lỗi, anh về đây.”
“Tại sao anh ấy lại xin lỗi?” Đinh Mùi đi được một lúc lâu, Quyển Nhĩ từ từ ngồi xuống chiếc ghế mà anh vừa ngồi, Hơi ấm đã không còn nữa,
không còn gì nữa. Cô không ngờ rằng, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Không nói gần nói xa về sự tan vỡ, cuối cùng chỉ vạch ra giới hạn một cách rõ ràng. Sau này, chắc anh ấy sẽ không đến một mình nữa đâu. Những gì cô có thể làm thì ra chỉ ít thế thôi, những gì cô có thể níu giữ thì ra chỉ là vạt áo của anh, giữ lại được chỉ là những hồi ức của riêng
mình.
Quyển Nhĩ không để mặc cho mình bị tổn thương, tất cả những gì trong
quá khứ nếu chỉ ghi lại những vết thương lòng thì trọng lượng của vết
thương đó sẽ nghiền nát cô. Vừa được nghỉ, cô liền thu dọn đồ đạc về
nhà, không nán lại dù chỉ một ngày.
Về nhà, cô không bước chân ra khỏi cửa. Chiếc tivi trước đó từng là
thứ thu hút cô nhất, giờ cô cố gắng hết sức để không phải gặp nó, phải
nhìn nó. Đọc sách, lên mạng, những thứ đó giờ là toàn bộ cuộc sống của
cô. Kỳ nghỉ này cô trở thành vị khách thường xuyên của diễn đàn “Pha Trà Nấu Rượu”, cho dù chỉ là ẩn nick để lên đọc các bài post của mọi người, cũng như tìm được chút an ủi từ người khác vậy. Mỗi khuôn mặt trong
những bức ảnh offline mà họ post lên, đều khiến Quyển Nhĩ có cảm giác
thân thiết tới kỳ lạ. Thế giới này cho dù thiếu đi người nào đó, đa số
những người còn lại vẫn sống rất vui vẻ nhiệt tình.
Đêm giao thừa, Cao Mạc cũng đã trở về, hai nhà lại cùng đón giao thừa nhưng thường lệ. Nói là như thường lệ, nhưng có chút thay đổi, người
phải làm việc giờ đổi thành Cao Mạc và Quyển Nhĩ. Hai gia đình cùng ra
ngoài ăn cơm đoàn viên, về đến nhà, người lớn liền giao cho cô và Cao
Mạc nhiệm vụ nặn sủi cảo. Sau đó bốn người lớn lập một bàn mạt chượt,
bắt đầu cuộc đại chiến thế kỷ.
“Chẳng đến chỉ bảo gì cả, thế mà dám giao cho bọn mình nhiệm vụ quan trọng này!”
Tết thường rất vui vẻ, tiếng t chược, tiếng pháo nổ át hết tất cả các âm thanh khác, khiến mọi người cảm giác như trên thế giới này chỉ còn
lại niềm vui và phấn khởi mà thôi.
“Chắc vì ba mẹ biết, có dạy hai anh em mình cũng vô ích.” Cao Mạc nói một cách rất hiểu biết. “Vỏ và nhân đều có sẵn rồi, chỉ cần không bài
xích với canh mỳ thì một lát là có cái để ăn.”
Phong cách nặn sủi cảo của hai người họ rất khác nhau. Quyển Nhĩ chỉ
lo cho nhiều nhân quá khiến vỏ không thể ôm hết được. Sủi cảo do cô nặn, mặc dù rất chặt nhưng lại quá ít so với mì, bởi vì cô cho ít nhân quá,
nên không có quy chuẩn. Còn
Cao Mạc, yêu cầu của anh đối với sủi cảo
là phải đồng đều, bởi vì sủi cảo do Quyển Nhĩ nặn bỏ ít nhân quá, vị
vậy anh cố hết sức cho nhiều nhân nhất có thể, cái nào cũng đầy nhân,
nên khi bóp lại nhìn giống bánh bao hơn sủi cảo. Tốc độ nặn của hai
người tương đương nhau, anh một hàng, tôi một hàng, xếp cùng nhau thì
trông có vẻ bánh bao lấn lướt hơn.
“Của anh dịch ra một chút đi, sao chiếm nhiều diện tích thế.”
“Cũng chẳng có cách nào, nhỏ bé thì phải chịu thiệt thòi thôi.” Cao
mạc rất nghiêm túc xếp nốt hàng bánh cuối cùng của mình đứng bên cạnh
đợi.
“Em mau đi đun nước đi, không còn nhiều thời gian nữa đâu.” Cao Mạc
đưa tay về phía cô, “Cái này đưa cho anh”, rồi xếp nó vào hàng sủi cảo
của mình, nhìn rất buồn cười.
Tiếng pháo bắt đầu dồn dập vọng từ cửa sổ, gần mười hai giờ đêm, chuông điện thoại, chuông báo tin nhắn tới cũng bắt đầu rộn rã.
Quyển Nhĩ nhận được rất nhiều lời chúc phúc của bạn bè, bạn học. Lúc
hồi đáp lại chỉ có một, hai tin là không thể gửi. Không gửi được vẫn
phải gửi lại. Lập lại hết lần này đến lần khác, trái tim Quyển Nhĩ bắt
đầu sôi nổi hẳn lên. Thất bại rồi, vẫn nên thử lại.
“Quyển Nhĩ, có điện thoại tìm em này.” Cao mạc gõ cửa phòng, đưa điện thoại cho cô.
“Lục tiểu mỹ nhân, chúc mừng năm mới! Anh có phải là người đầu tiên gọi tới chúc Tết em không?” Là giọng của Tăng Nhị.
“Là giọng được chuyển phát nhanh nên có thể coi là đầu tiên
“Anh là người thứ hai?” Giọng của Đinh Mùi vọng tới nghe rất kiên
định. Rõ ràng là một đêm rất huyên náo, rõ ràng là dùng điện thoại di
động với tín hiệu phập phù để gọi, rõ ràng là anh nói không lớn lắm,
nhưng giây phút ấy, tiếng của anh lại vọng tới tai cô một cách hết sức
rõ ràng, lấp đầy trái tim cô.
“Muộn thế này rồi, anh không về nhà đón giao thừa sao?”
“Anh vừa đi công tác về, Tăng Nghị đón anh.”
“Ồ, anh đi đâu vậy?”
“Vận chuyển thực phẩm từ Nam ra Bắc, anh theo xe áp tải về đây, em không xem tin tức sao?”
“Không xem, ở đài nào?”
“Về nhà là bắt đầu làm biếng phải không, như thế không tốt đâu.”
Hai người nói chuyện rất lâu, tới tận khi Đinh Mùi về đến nhà. Đề tài không cần Quyển Nhĩ phải nghĩ, đều là những câu chuyện thú vị do Đinh
Mùi tự kể, thậm chí còn kể cho cô nghe hai câu chuyện cười.
“Anh đến nhà rồi, chúc mừng năm mới nhé!”
“Ưm, vâng.”
Ánh trăng vằng vặc của năm mới, chưa bao giờ sáng như thế trong mắt
Quyển Nhĩ, chiếu thẳng vào tráo tim cô, chiếu sáng cả những góc khuất
nhất trong đó.
Kỳ thứ hai của năm thứ hai nghiên cứu sinh bắt đầu, nhiệm vụ học tập
chủ yếu trong kỳ này là viết luận văn. Tháng năm nhận đề tài, cô và Phạm Tĩnh Mang đều vượt qua dễ dàng. Sau khi học kỳ này qua đi, tất cả những môn học chuyên ngành đều đã hoàn thành, phần còn lại chỉ là viết một
bài luận văn cụ thể.
Nhiệm vụ cứ treo ở đấy, tự mình phải phân phối, sắp xếp thời gian,
đấy là việc mà Quyển Nhĩ chưa từng trải nghiệm. Giáo viên hướng dẫn phụ
trách hơn hai mươi Thạc sỹ, mọi việc liên quan tới nghiên cứu sinh làm
Thạc sỹ đều do các nghiên cứu sinh Tiến sỹ quản lý, nhưng trên thực tế
chẳng ai quản cả. Tự do thoải mái quá, Quyển Nhĩ lại thấy
Trong kỳ nghỉ hè, khoá của cô đều được chuyển về ký túc xá trong
trường, hằng ngày cùng Tĩnh Mang lên thư viện, có như vậy cô mới tìm lại được cảm giác chăm chỉ.
Qua năm mới có thể nói Đinh Mùi phát triển rất nhanh. Tới hiện trường đã đành, anh còn tiếp quản mấy chương trình phát sóng trực tiếp khá
lớn, đều là những chương trình phát sóng có tầm ảnh hưởng cao, có một
chương trình thậm chí phát sóng liên tiếp mười tiếng đồng hồ không nghỉ. Gió xuân đắc ý, ngựa lao nhanstrong là câu thích hợp nhất để hình dung về
tình hình của Đinh Mùi lúc này.
[2] Một câu trong bài Đăng Khoa Hậu của nhà thơ Mạnh Giao (751-814) thời Đường của Trung Quốc. Nguyên văn: Xuân
phong đắc ý mã đề tật.
Có việc để bận rộn, lại còn là với công việc mà mình yêu thích, đây là điều khiến Đinh Mùi rất tự hào.
Sức khoẻ hồi phục, sự nghiệp ngày càng thăng tiến mua được xe với giá ưu đãi, mục tiêu tiếp theo của anh là mua nhà. Theo lời Tăng Nghị thì
cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu bạn gái thôi.
Đinh Mùi cảm thấy ở một mình không có gì là không ổn cả. Mặc dù không có một cô bạn gái cố định, nhưng điện thoại lưu rất nhiều số có thể gọi bất kỳ lúc nào. So với việc đeo gông vào cổ, thà cứ tiếp tục những mối
quan hệ hiện tại lại thoải mái hơn nhiều. Huống hồ, tình trạng hiện nay
của anh không thích hợp cho một cuộc tình nghiêm túc, anh thường xuyên
đi công tác, cho dù có ở thành phố A, thời gian làm việc và nghỉ ngơi
cũng rất khác với người bình thường. Chính bởi vì hiểu rất rõ vấn đề
này, nên quan hệ của anh và Lục Quyển Nhĩ cũng vừa tiến vừa lùi. Lùi thì lùi rồi, nhưng sự bình tĩnh thản nhiên của Quyển Nhĩ khiến chiến lược
rút lui anh định áp dụng trở thành cuộc bỏ trốn một cách thiếu tự tin.
Khi anh đối mặt với Lục Quyển Nhĩ, dù không muốn đành phải thừa nhận, anh chính là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi chính cống.
Vì tình hình như thế nên việc gặp cô nếu tránh được là anh tránh. Mặc dù trong lòng thì muốn tránh, nhưng hễ cứ uống chút rượu thì anh lại
gọi cho cô nói dăm ba câu. Nói những gì ư? Những lời anh nói với Quyển
Nhĩ hoàn toàn chẳng có trật tự gì cả, ba hoa vài ba câu, ca cẩm oán
thán.
Đôi khi anh cũng hỏi thăm tình hình của Quyển Nhĩ, đặc biệt là việc
kết bạn của cô. Anh sẽ nói những câu đại loại như, “Tống sư huynh cũng
không tồi đâu”, khiến chính anh cũng cảm thấy buồn cười, còn nguyên nhân là gì thì anh cũng không rõ.
Quyển Nhĩ thì sao, cô vẫn tiếp các cuộc điện thoại của Đinh Mùi đều
đều, nhưng không phải anh nói gì cô cũng lẳng lặng mà nghe. Ví dụ như
khi cô đang đau đầu về bài luận văn mà anh lại nói với cô việc nên đi
tìm một bạn trai mới thì cô sẽ phát cáu lên mà nói lại, “Được rồi, em
biết rồi, em sẽ thử hẹn hò một lần xem sao”.
Những cuộc điện thoại kết thúc như thế khiến tâm trạng của Quyển Nhĩ
trở nên vô cùng tồi tệ, hoặc là một mình ra đứng hóng gió ở ban công cả
tối, hoặc thức cả đêm mà biến sự đau thương căm giận thành sức mạnh.
Đúng thế, cô đang đau đớn, căm giận. Cái kiểu quan tâm không ra quan tâm của Đinh Mùi khiến cô có cảm giác anh đang lo lắng cô thành hàng ế,
hàng tồn kho, cuối cùng lại phải đến tay anh.
Đương nhiên, không phải lần nào gọi điện tới anh cũng khiến cô không
vui. Những cuộc điện thoại của hai người đôi khi kết thúc bằng việc bên
kia mất ngủ. Đinh Mùi do uống say nên hơi thở nặng nhọc rất khó nghe,
nhưng tiếng thở đều đều phập phồng trong yên lặng đó, lại khiến Quyển
Nhĩ an tâm lạ thường. Cô sẽ cứ nghe anh thở như thế một lúc rồi mới tắt
máy. Nếu Quyển Nhĩ là người ngủ trước, đa phần Đinh Mùi sẽ không cam
chịu, nhất định sẽ hò hét gào thét gọi Quyển Nhĩ dậy bằng được mới thôi. Có một làn cả hai cứ thế giữ điện thoại và đều ngủ quên mất, kết quả là họ nợ nhiều tiền điện thoại tới mức bị cắt thuê bao.
Những bài học như thế luôn khắc cốt ghi tâm, sau này nếu giữa đêm mà
Đinh Mùi gọi đến, Quyển Nhĩ vừa nhấc máy lên sẽ nói ngay “Nói xong nhớ
tắt máy đấy”. Còn Đinh Mùi hễ gọi điện thoại cho Quyển Nhĩ, sẽ mở miệng
nói ngay: “Anh biết rồi, nói xong anh sẽ cúp máy”. Nói những lời như thế ra, khiến anh cảm thấy rất vô vị.
“Lục Quyển Nhĩ, em có cần phải cân đo đong đếm như thế không?”
“Em không có tiền.” Đặc biệt là không có tiền trả cho việc chỉ nghe tiếng thở của người khác.
Cô học Thạc sĩ có học bổng nên cố gắng để không phải xin tiền nhà nữa.
Cũng may sau khi học Thạc sĩ, cô có vài cơ hội có thể kiếm thêm tiền, làm giám khảo, chấm thi, dịch các bài viết ngắn, những công việc như
thế cũng giúp cô kiếm được chút ít. Sau khi thân thiết hơnNguyệt Hạ,
được anh ấy giới thiệu, cô còn đảm nhiệm chuyên mục âm nhạc. Nhiệm vụ
chủ yếu là dịch lịch sử âm nhạc, cô từng học đàn piano nên việc này
không quá khó.
Nhưng cộng tất cả những thu nhập đó vào, cố gắng thì cũng chỉ đủ chi
tiêu. Huống hồ, đa số các thu nguồn thu nhập đều không ổn định, lúc đó
việc thì có thể kiếm được vài trăm tệ, không thì chẳng có tí thu nhập
nào, đành phải sống nhờ học bổng của trường. Tiền tiết kiệm để trong thẻ không thể lấy ra tiêu linh tinh, đấy chính là
cách quản lý tài chính của Lục Quyển Nhĩ.
” Anh mua cho em một thẻ cào năm trăm tệ.” Đinh Mùi cũng hết cách với một Lục Quyển Nhĩ đột nhiên lại trở nên thực tế tới đáng sợ như thế.
“Hả? Bao giờ? Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua thẻ điện thoại cho em?” Năm trăm tệ không phải một con số nhỏ.
“Ở đài họ phát, không cào nhanh sợ hết hạn.”
Mặc dù Đinh Mùi nói như thế nhưng Quyển Nhĩ vẫn đánh giá cao tấm lòng của anh. Cho dù là sắp hết hạn nên phải mang ra dùng, nhưng không cho
người khác, mà lại cho cô! “Cũng không dùng hết nhiều như thế!”.
Đinh Mùi biết, thực ra những thứ anh có thể cho Quyển Nhĩ không
nhiều. Mỗi lần chỉ ít một ít một, đều đã tính toán rất kỹ, thấy hợp lý
mới cho cô.
Tình trạng thấy tiếng mà không thấy người của họ được duy trì cho tới hôn lễ của La Tư Dịch, mới thực sự kết thúc.
Hôn lễ của La Tư Dịch và Sách Lang được tổ chức rất long trọng và
mang màu sắc dân tộc. Việc lo liệu cho toàn bộ đám cưới đều do Sách Lang nhờ người giúp, Quyển Nhĩ và các bạn cũng không giúp được gì nhiều. Chỉ là trước hôn lễ một ngày, mấy bạn cùng phòng khóa đó đều tập trung ở
nhà La Tư Dịch, rủ rỉ rù rì trò chuyện với nhau. Mặc dù ai cũng biết
phải để La Tư Dịch ngủ giữ sức để ngày mai làm một cô dâu xinh đẹp,
nhưng khi gặp nhau không ai kìm chế được. Người này nói một câu, người
kia tiếp một câu, mà một khi đã nói thì thật khó để khống chế.
Do mất ngủ trầm trọng nên cả ngày hôm sau Quyển Nhĩ lâng lâng như
người trong mộng. La Tư Dịch mặc áo cưới, đeo thêm đá quý, xinh đẹp, rực rỡ tới mê người. Không biết từ lúc nào, Quyển Nhĩ thấy La Tư Dịch không còn vẻ sắc bén, lấn lướt người khác nữa, chỉ cảm thấy cô ấy rất dịu d
lúc nào cũng giữ nụ cười trên môi, khi khóc cũng là ước mắt rơi mà môi
vẫn cười.
Quyển Nhĩ và Đinh Mùi trở thành người trong gia đình, bận trong bận
ngoài, chào hỏi đón tiếp khách khứa. Lúc hai người được ngồi cũng là lúc tiệc vào hồi kết.
“Em thế nào?” “Anh thế nào?”
Khi hai người ngồi xuống, hỏi thăm nhau một câu, đều nhận ra cả hai đã uống không ít.
“Công việc thế nào?”
Đã là cuối tháng Tư, Tôn Mộc Nam và mấy bạn khác về cơ bản đã xác
định được phương hướng cho tương lai. Quyển Nhĩ nghe theo lời của ba mẹ, tới phòng nghiên cứu ở Đại học J làm việc, nghe nói hiệu trưởng trường
đó đã thông qua rồi, nên chắc là cứ thế mà làm thôi.
Mọi việc đa được sắp xếp như thế, nhưng mỗi lần cô nói chuyện với
Đinh Mùi, nước mắt đều rơi lã chã. Phải, cũng chỉ là cô len lén khóc mà
thôi, không dám khóc thành tiếng, thậm chí còn cẩn thận nén tiếng nấc
nghẹn lại. Mọi việc đã được quyết định, không thể thay đổi nữa, cô định
khóc cho ai xem chứ?
Nhưng vừa uống rượu, lại bị Đinh Mùi hỏi như thế, hai mắt lại đỏ hoe.
“Khóc gì? Có gì không ổn sao?” Đinh Mùi tỏ vẻ ngạc nhiên, hai ngày
trước, lúc nói chuyện điện thoại mọi việc dường như đang tiến triển rất
thuận lợi mà.
Anh đang định hỏi tiếp, Tăng Nghị đã đi đến nói, “Ở đây chút nữa còn
có tiệc, Tiểu La nói bọn mình về trước thôi, tối chờ điện thoại của cô
ấy, tái chiến ở chỗ khác”.
Tăng Nghị nhìn thấy tình trạng của Đinh Mùi và Quyển Nhĩ, bèn hỏi,
“Hai cậu ra trước cửa khách sạn đợi mình, mình đưa về”. Hôm nay Tăng
Nghị phụ trách đồ uống và thuốc lá, phải đợi tiệc tàn còn thanh toán, vì vậy không uống nhiều.
Quyển Nhĩ nhắm mắt làm ngơ, nghe tai này cho ra tai kia, người khác
sắp xếp là việc của người ta, còn cô chỉ ngồi đó mà khóc, càng khóc càng thê thảm. Đinh Mùi nhận ra là mình cũng đã ngà ngà say, hoàn toàn không chống đỡ nổi sự tấn công bằng nước mắt của Quyển Nhĩ, không biết chạy
tới cạnh cô từ lúc nào.
Anh xốc Quyển Nhĩ đứng dậy, vừa đỡ vừa kéo Quyển Nhĩ ra tới cửa.
“Thôi được rồi, khóc gì chứ, không có việc này thì tìm việc khác, ở
đây sợ gì không có cơ hội.” Thì ra anh cũng không muốn cô quay về nhà,
thực sự không muốn cô rời xa thành phố này.
“Cơ hội gì, có cơ hồi gì chứ, em chưa bao giờ có cơ hội nào cả, anh chưa từng cho em một cơ hội nào cả…” Quyển Nhĩ
nước mắt tuôn trào, trong lòng thầm nghĩ
vậy nhưng không nói ra.
Đã sắp tới lúc từ biệt, có nên buông lời oán trách hay không? Thôi,
cứ để vậy đi, có thể nằm trong lòng anh mà khóc một trận thoải mái, thế
là đủ rồi.
Tăng Nghị chỉ đưa hai người đến trước khu ký túc của Quyển Nhĩ rồi
quay về, anh ấy vội về khách sạn để thanh toán. Lúc Đinh Mùi đỡ Quyển
Nhĩ xuống xe, Tăng Nghị định nói gì đó, nhưng thấy Quyển Nhĩ cứ khóc mãi không thôi nên anh cũng không nói nữa. Anh dặn dò thì có ích gì, nếu có thể khiến Đinh Mùi lấy Quyển Nhĩ thì anh đã nói từ lâu rồi. Nhưng trong chuyện này người không thích hợp tham gia nhất chính là anh, tiếp tục
giả vờ như không biết thì hơn.
Mở cửa, vào phòng, Đinh Mùi lập tức hôn Quyển Nhĩ cuồng nhiệt. Khi
Quyển Nhĩ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, anh đã rất muốn làm như thế. Nụ hôn của anh nóng bỏng và mạnh mẽ, không ngừng không nghỉ, dường như
muốn nuốt trôi tất cả, nhưng dường như vẫn không lấp đầu được nơi cần
lấp.
Quyển Nhĩ không phối hợp, cô cũng không có cách nào để phối hợp, khóc tới mức nghẹt mũi, cô cần phải thở. Cô lảng tránh cúi gằm đầu xuống,
dụi mặt vào ngực anh, định dùng áo sơ mi của anh làm khăn lau nước mắt,
không ngờ, cô lại bị hoa văn của chiếc áo sơ mi mới cọ xát vào da khiến
cô đau rát.
Cô ngẩng đầu lên, hơi lùi lại phía sau một bước. Động tác đó lập tức bị Đinh Mùi phát hiện, “Sao thế?”
“Áo mới?” Quyển Nhĩ dùng ngón tay vạch nhẹ lên chiếc áo sơ mi. Nói bằng giọng mũi, nghe có vẻ mệt mỏi.
Đinh Mùi nắm chặt tay cô, “Áo mới, nhưng người cũ”.
“Em nghĩ cái gì cũng là đồ mới, chỉ có mình emà dùng từ mới cho tới khi cũ thôi.”
“Sau đó thì sao?” Đinh Mùi mớm cho Quyển Nhĩ nói, còn tay thì lần tìm cách kéo khóa váy của cô.
“Sau đó thì thích lấy ra mặc, lấy ra dùng, không thích thì vức sang một bên, mặc kệ chúng nhàu nhĩ.”
“Còn nhân từ chán!” Anh đã kéo khóa của chiếc váy xuống, thò tay vào
trong váy cô, lần lên trên, “Anh cứ nghĩ em mặc một cái, vứt một cái.
Dùng một cái, mất một cái cơ”.
Quyển Nhĩ nhắm mắt lại, nhờ mem rượu, cô cũng đã có thu hoạch lớn
rồi. Ước mơ lớn nhất là có được anh, nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ để nó tuột khỏi tay.
Quyển Nhĩ nhắm mắt lại, nhờ men rượu, cô cũng đã có thu hoạch lớn
rồi. Ước mơ lớn nhất là có được anh, nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ để nó tuột khỏi tay.
Quyển Nhĩ giơ cao tay, ném chiếc váy đã bị tụt xuống vai đi, quay
người lại đối mặt với Đinh Mùi, “Giờ em cũng nên vứt bỏ anh rồi”, rồi
dùng hai tay giữ chặt vai anh, dùng hết sức cũng chỉ có thể kéo cho
chiếc áo sơ mi của anh lỏng ra mà thôi. Đinh Mùi không hề tỏ ra lúng
túng. Quyển Nhĩ buông tay, ngồi phịch xuống sofa, vừa khát vừa mệt, thở
hổn hển.
“Sao không vứt nữa?”
“Nghỉ một lát, để em nghỉ một lát rồi lại vứt.”
Quyển Nhĩ đã cảm thấy buồn ngủ lắm rồi, nếu không phải là cô đang mặc quá ít thứ trên người thì đã chìm vào giấc ngủ sâu từ lâu rồi.
“Không phải là em không đủ sức, mà là trình tự của em không đúng.”
“Thế nào mới là đúng?” Cô hỏi như một phản xạ có điều kiện.
“Dùng xong mới được vứt, không phải vậy sao?”
Quyển Nhĩ như không để ý tới nguy hiểm, tiến sát tới gần anh, “Không
biết, mặc kệ. Đinh Mùi, em phát hiện nhiều khi anh nói năng rất linh
tinh, hỏi này hỏi kia chẳng vào trọng điểm gì cả”.
“Chê anh nói nhiều phải không?”
Đinh Mùi định cho Quyển Nhĩ chút thời gian để nghỉ ngơi, nhưng nếu để lâu, hai người sẽ không còn cảm hứng nữa. Cô ấy đã khiêu khích, nếu còn nín nhịn thêm nữa thì anh sẽ biến thành Ninja rùa mất. Vì vậy anh không nói thêm gì nữa, cứ thế mà tiến hành. Thế là Quyển Nhĩ hồn bay lên may, suýt chút nữa biến thành một linh hồn phiêu bạt.